Tịnh Hề nhìn bàn đồ ăn phong phú trước mặt, tùy tiện gắp một món, nhét vào miệng.

Mắt cô lập tức sáng lên..

Awwwwwww...

Ngon quá đi!

Mlem mlem, ăn thêm mấy miếng nữa.

"Ngon không?" Người đàn ông dịu dàng hỏi, ánh mắt của anh lộ ra tia mong chờ.

Tiền quản gia len lén liếc thiếu phu nhân, chỉ mong cô ấy lựa lời mà nói.

Đây là bao nhiêu công sức thiếu gia làm đó.

Thiếu phu nhân mà chê chỉ sợ thiếu gia hất đổ cái bàn mất.

Tịnh Hề không có phụ lòng mong chờ của lão quản gia. Cô cười ngọt ngào, khen ngợi: "Ngon lắm!"

Tươi cười trên mặt Trầm Ngạn càng thêm ôn nhu: "Ngon thì ăn nhiều thêm chút."

"Em sẽ không ngại đâu." Tịnh Hề lại gắp thêm món khác, tiếp tục ăn.


Trong phòng chỉ có tiếng bát đũa va chạm, bữa sáng rất rất yên lặng. Tiền quản gia nhìn một màn trước mắt, chỉ thấy không khí thật hài hòa...

Ăn xong rồi, Tịnh Hề để bát đũa xuống. Cô cười đầy ý vị, nhìn Trầm Ngạn: "Bữa sáng này do anh nấu?"

Rõ ràng là câu hỏi, nhưng ý của cô như khẳng định vậy.

Trầm Ngạn không có đỏ mặt hay trốn tránh, anh hỏi ngược lại: "Sao em biết chứ?"

"Hầu gái ở nhà bếp làm không ngon như vậy?"

\[ Ting! Tiến độ hảo cảm của nhân vật dành cho kí chủ là 40%.\]

Tịnh Hề:"..." Ta không thể nào hiểu được tâm lý của anh ta.

Chúng ta mới gặp nhau vài lần, thế mà độ hảo cảm tăng luôn 30%.

Ừm, có lẽ bản thân bảo bảo đây dễ gây thiện cảm đi.

" Sao hôm nay anh làm bữa sáng vậy?"

Trầm Ngạn ăn xong, tao nhã đặt đũa xuống, lấy khăn giấy lau qua miệng. Anh trả lời: "Tối qua em nấu cho anh bát mì tôm. Bây giờ anh nấu lại cho em bữa sáng. Có gì không đúng? "

Tịnh Hề bóp cằm suy tư, cảm thấy điều này thật hợp lý.

Người đàn ông này thật là...

Tiền quản gia nghe câu nói kia của thiếu gia nhà mình, cái mặt già đầy nghiêm túc nhưng trong lòng lại âm thầm cười nhạo...

Thiếu gia đây chính là muốn nấu ăn cho thiếu phu nhân, cậu ấy còn giả vờ biện minh này nọ.

Nói thẳng không được sao?

Bảo sao giờ gần ba mươi mà vẫn chưa được ai yêu.\( lão quản gia này hơn năm mươi rồi đã yêu ai bao giờ đâu mà nói vậy. \=\)\)\)\)

Sau bữa sáng, Tịnh Hề chả buồn ăn trưa luôn. Cô đi lên phòng, mở tủ quần áo, định lấy bộ đồ đen ra mặc nhưng...

Giờ đâu phải ban đêm nhỉ?

Cô ném lại vào tủ, lấy một chiếc váy màu xanh lam ra, mặc lên. Cầm đôi cao gót, đem theo túi xách....

Đi ra ngoài thôi.

Hôm nay là một ngày đẹp trời mà.

Không đi dạo thì phí.


Tịnh Hề xách giày xuống cầu thang, đi ra cửa. Đang chuẩn bị đi giày vào là lỉnh luôn, chợt...

"Em định đi đâu thế?"

Tịnh Hề:"..." Anh ta không đi làm à?

Giờ này mà còn ở nhà?

Tịnh Hề quay đầu nhìn người đàn ông ngồi trên sô pha.

"Em ra ngoài một lúc."

Trầm Ngạn gấp máy laptop trên đùi lại, anh đứng dậy, khoác cái áo treo trên móc, bước đến gần cô. Anh cười như gió xuân tháng ba: "Để anh đưa em đi."

"..." Không, ta không cần đâu.

Đều là người lớn cả rồi.

Ai thì hãy làm việc riêng của người đó đi.

Cuối cùng, Tịnh Hề vẫn bị Trầm Ngạn nhét vào xe. Nhìn cái tên thiểu năng cười bên cạnh, Tịnh Hề cảm thấy thật...

Muốn đấm vào mặt anh ta một cái.

Tịnh Hề thấy Trầm Ngạn định lại gần cài dây an toàn cho mình, cô nhanh tay làm trước luôn.

Tự dưng có cảm giác nguy hiểm ấy.

Trầm Ngạn: "..." Cô ấy đang đề phòng anh à?

Chắc không phải đâu nhỉ?

"Em muốn đi đâu?"

"Anh không đi làm à?"

"Hôm nay là chủ nhật."

"..." Bình thường chủ nhật hay ngày lễ cũng đâu thấy anh ta làm mấy chuyện này?

Tịnh Hề vốn là muốn chuồn khỏi nhà đi tìm vị khách của mình xem cô ả hành sự như thế nào. Ai dè có thêm cái đuôi to đùng bám theo thế này, cô đành tùy tiện đáp: "Đến khu trung tâm thương mại đi."

Trầm Ngạn làm rất tốt trách nhiệm của một tài xế. Anh ta đưa cô tới trung tâm thương mại hàng đầu Đế Đô, giá bán ở đây chỉ đám rich kids mới có thể tiêu xài được. Riêng một cây kem trong này cũng ngon và đắt giá gấp mười bên ngoài.

Tất nhiên rồi, giá trị cao thì chất lượng cũng phải cao chứ.


Tịnh Hề bị Trầm Ngạn phá hư công việc, tức giận bèn lôi anh đi vào làm cu li.

Ừm, làm cu li trả tiền.

Tuy bị lợi dụng, song Trầm Ngạn rất vui lòng.

Theo ý kiến của anh, cô ấy là vợ, anh là chồng. Vợ tiêu tiền giúp chồng có gì sai?

Chuột nhỏ ngồi trong không gian nhìn thấy cảnh tượng này, chỉ cảm thấy nam phụ sớm sẽ táng gia bại sản.

Anh ta bị ngu à mà dám đưa kí chủ nhà nó đến khu trung tâm thương mại?

Cô ấy sẽ hận không thể bê cả cái trung tâm này về cho mà coi.

Cậu chuột quả là rất hiểu kí chủ nhà nó.

Tịnh Hề đi cả một vòng, mua một đống quần áo, mỹ phẩm.

Đẹp, mua.

Chưa có, mua.

Có phải có đủ bộ, mua.

Nhìn xấu, cũng mua về để ngắm.

\[...\] Sợ hãi các thứ.

Trầm Ngạn vừa phải trả tiền, vừa phải xách đồ. Nhưng anh một chút than vãn cũng không có.

Không hiểu sao nhìn cô ấy tiêu tiền của mình, thân tâm lại vui sướng hẳn lên.

Tiền cô ấy tiêu là của anh đó.

Hạnh phúc quá đi.




Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện