Tịnh Hề giương mắt nhìn những ngón tay thon dài của thiếu niên đến gần. Sau đó véo vào má cô , rồi còn bóp bóp mấy cái nữa chứ.

Tịnh Hề:"...." Má của ta, cặp má núng na núng nính của ta mà! Của ngươi đâu mà ngươi dám bóp!! Hỏng gương mặt xinh đẹp này thì sao??!!!

Nguyên tắc sống của Tịnh Hề chính là gương mặt này. Từ trước đến nay luôn là vậy, nếu bạn đánh nhau với cô ấy, chớ đánh vào mặt. Nếu không cô ấy sẽ cầm thanh kiếm kia chặt đứt tay bạn. Bực mình hơn thì sẽ cào rách mặt bạn đó.

Trách sao được! Tịnh Hề yêu nhất là gương mặt đẹp của mình.

Chuột nhỏ cảm nhận được tâm tình bực dọc của kí chủ, nó sợ cô lại nổi khùng đánh nam phụ thành thằng ngu thì toi: \[ Kí chủ, điểm công đức của ngài dựa vào hắn đó. Ngài bình tĩnh nha.\]

Ngay khi chạm vào chiếc má kia, Tịch Mộ ngây người.


Mềm như vậy sao.... Bóp thêm mấy cái nữa.

" Vị ca ca này, anh đừng bóp má em nữa được không?" Tịnh Hề nhìn hắn, khó chịu nói. Tay hắn nhiều vi khuẩn vậy mà dám sờ má mềm của ta!!! Cái tay này thật đáng ghét!!!

Tịch Mộ đối mặt với cô, thấy trong cặp mắt hạnh như phủ sương mờ, đầy ấm ức lập tức buông tay ra. Trong lòng lại nhiều thiện cảm với cô nhóc xinh đẹp này hơn. Hắn có chút lúng túng: " Bé con à! Em ra kia ngồi không?"

Tịnh Hề nhìn sang phương hướng kia. Cố gia dẫu sao cũng là nhà hào môn thế gia nên hoa viên Cố trạch thiết kế theo kiểu Tây Âu rất hài hoà, đẹp đẽ với thiên nhiên. Chỗ đó có bàn ghế gỗ, đằng sau là những khóm phong lan thơm ngát, xa hơn nữa là đài phun nước. Cây cảnh được cắt tỉa sáng tạo, khung cảnh tươi mát vô cùng.

Dưới khung cảnh tươi đẹp đó, xuất hiện thêm hai con người ngồi đối diện nhau. Tịch Mộ tay chống cằm nhìn chăm chú vào cô bé váy hồng. Không hiểu sao càng nhìn trong lòng càng cảm thấy thỏa mãn. Phải chăng do cô là hôn thê bé nhỏ của hắn. Tịch Mộ cười dịu dàng, hỏi: " Bé con, em tên là gì?"

Tịnh Hề nở nụ cười ngọt ngào, mắt hạnh cong cong, cô giơ bàn tay nhỏ bé trắng trẻo ra, vì điểm công đức, mẹ nó ta nhịn:" Em họ Cố, tên là Tịnh Hề nha!"

Tịch Mộ nhìn bàn tay nhỏ bé kia, ý cười ôn nhu trong ánh mắt tăng thêm. Hắn vươn tay nắm lấy. Ừm, thật mềm mại, như không có xương vậy:" Anh tên Tịch Mộ, em có thể gọi anh là anh Mộ." Dường như thấy chưa đủ, hắn lại nói thêm: " Anh là chồng chưa cưới của em đó. Tương lai bé con phải lấy anh làm chồng."

Tịnh Hề: "....." Đại ca à, sao anh thẳng thắn vậy. Có gì đó sai sai nha, trong kịch bản có nói qua loa là vị nam phụ này không tha thiết lắm với tiểu hôn thê của mình. Ngược lại lúc nào cũng tìm cách tiếp cận nữ chính cơ mà. Thế sao bây giờ hắn cứ nắn nắn tay ta vậy??

Chẳng lẽ tên này có bệnh à? Từ lúc gặp đến giờ nắn nắn bóp bóp ta hơi bị nhiều.

Tịnh Hề nhanh rút tay ra khỏi bàn tay của tên mắc bệnh này. Cô cười cười, giọng non nớt hỏi: "Anh thực sự là chồng tương lai của em ư?"

" Ừ. Sao thế? Bé con không thích anh ư?"


Tịnh Hề không có trả lời câu hỏi này của hắn, cô nói : "Nhưng em kém anh nhiều tuổi như vậy. Lúc em lớn lên thì anh già mất rồi! "

Tịch Mộ cười càng thêm ôn nhu: " Bé con, em ghét bỏ anh già ư?"

Tịnh Hề tất nhiên không chê hắn về vấn đề này, chỉ là cô cảm thấy hắn hơi có bệnh thôi.

Không sao!

Bệnh mà nặng thì ta tống hắn vào bệnh viện tâm thần.

Thấy chưa? Ta thật thông minh!

Chuột nhỏ cảm thấy kì quái: \[ Sao không vào bệnh viện thường mà phải vào bệnh viện tâm thần?\]

Ồ! Tại ta thấy hắn có vấn đề về mặt tâm lí.

Chuột nhỏ: \[....\] Nó cũng cảm thấy nhân vật nam phụ này không hợp với kịch bản thiết lập lắm. Không lẽ là do hiệu ứng cánh bướm sao? Nhưng kí chủ vẫn chưa gặp mặt hai nhân vật chính mà!!!

Ngươi nghĩ nhiều như vậy làm gì! Chắc hắn đã bị nhan sắc nghịch thiên của ta thu phục rồi.

\[ Không phải ngài từng nói rằng vẻ đẹp của ngài không thể sánh bằng vòng hào quang của nữ chính sao?\]


Nhưng bây giờ hắn đã gặp nữ chính đâu.

\[ Đúng rồi, kí chủ! Hơn hai năm nữa hắn mới gặp Như Mạt cơ. Bây giờ ngài hãy cảm hoá hắn mỗi ngày, khiến hắn làm người tốt đi. Nếu thanh đo độ hảo cảm đầy thì chúng ta sẽ lấy được tầm 90 điểm công đức đó. Đến lúc đó cho dù hắn có gặp nữ chính thì cũng sẽ không làm nhiều việc điên cuồng như trong kịch bản.\]

Giới hạn hai chữ "người tốt" ở mức độ nào?

\[ Ta nghĩ chỉ cần ngăn hắn giết người là ổn nha.\]

Chỉ thế thôi sao?

\[ Kí chủ à, thế là được rồi. Nói chung là ngăn cản hắn vì nữ chính mà giết hại quá nhiều sinh mệnh mà thôi. Trong kịch bản có chi tiết một tên nam sinh muốn lôi kéo Như Mạt lên giường với hắn ta. Sau đó, tên kia bị Tịch Mộ đâm thủng cổ họng đó. Rồi nữ chính đi làm ở quán rượu thế là gặp một tên lưu manh. Hôm sau xác tên đó bị ném vào thùng rác ven đường cơ.\] Chuột nhỏ run rẩy kể, đại khái là thấy vị này quá hung tàn nên bộ lông của nó cũng dựng đứng cả lên.

Tịnh Hề cạn cmn lời. Cô chỉ biết sương sương về cốt truyện thôi. Còn những gì chi tiết hơn đều có chuột nhỏ trợ giúp. Má nó!! Ai ngờ vị này lại khủng bố tới vậy! Những lúc đó nam chính đại nhân lăn đâu rồi mà phải để nam phụ lên sàn??

\[ Lúc đó, Tịch Dương đi công tác. Hắn nhờ em trai mình để mắt đến tiểu tình nhân bé nhỏ này. Ai ngờ được em trai mình thế mà lại yêu luôn cả cô ta. Đến cả nữ chính là người trong cuộc còn chẳng hiểu vì sao những kẻ đó ngỏm cơ mà. Nam chính mãi về sau mới biết đến những chuyện này đó.\]




Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện