Edit: Ưu tiệp dư + Uyên tiệp dư
Beta: Mun chiêu nghi
“Hoàng huynh, ta, ta, ta… ta muốn gả cho Yến Thiên.”
Trong ngự thư phòng, Ngô Diệu Ny quỳ trước mặt ta cầu xin thánh chỉ tứ hôn.
Nhìn vẻ sợ sệt kia của nàng, trong lòng ta bốc lên lửa giận, không thèm quan tâm nàng, ngay cả nói cũng không thèm nói.
Đôi mắt chỉ liếc một cách lạnh lùng rồi tiếp tục phê duyệt tấu chương.
Nhưng ta biết, nếu ta vẫn không nói lời nào thì nàng vẫn sẽ tiếp tục quỳ ở đây. Sau đó sẽ cúi đầu khóc không ngừng, khiến ngươi có cảm giác phiền lòng như bị quỷ hồn quấn lấy.
Khoảng một khắc sau, ta buông bút lông trong tay.
Ta không nhịn được châm chọc:
“Chỉ bằng ngươi?”
Đôi mắt ta trừng lên nhìn muội muội trên danh nghĩa trước mặt này, thấy nàng ngẩng đầu lên nhìn ta, cơ thể lại lạnh run lên, ta chán ghét mím mím môi.
Nhìn nàng quỳ trên đất, ta không nhịn được cười trào phúng. Vị muội muội này của ta từ nhỏ đã nhát gan, đối mặt với ta còn không thể nói chuyện cho rõ ràng, vậy mà lại hi vọng có thể gả cho Yến Thiên.
Trong mắt ta, Yến Thiên xứng với nữ nhân tốt nhất trên thế gian này, tuy nhiên tạm thời ta còn chưa tìm thấy người này.
Nếu như bình thường, chỉ cần ta nói vậy nàng sẽ sợ đến mức không dám nói gì, nhưng lần này, ta có chút kinh ngạc khi nghe thấy giọng nói sợ sệt kia:
“Đúng vậy, ta thích Yến Thiên, muốn, muốn gả cho hắn.”
Sau khi nói xong trên mặt Ngô Diệu Ny hiện lên vẻ ngượng ngùng, ta rất khinh bỉ điều này, đúng là nữ nhân nông cạn.
Còn tưởng rằng nàng khác những nữ nhân kia, hóa ra vẫn là đang si tâm vọng tưởng.
Nhìn nàng, đột nhiên ta nảy ra một kế.
Trong lòng ta chưa từng thừa nhận nàng là muội muội của ta, cả người từ trên xuống dưới không có một chút khí thế hoàng gia, nữ nhân như vậy sao có thể xứng làm muội muội của Thượng Quan Xương ta, hơn nữa chính nàng lựa chọn trở thành thê tử Yến Thiên, nếu sau này rơi vào kết cục thảm hại cũng là do chính nàng lựa chọn.
Ở hoàng gia không thiếu nhất chính là công chúa, bớt đi một người không có gì quan trọng.
Lông mày ta nhướng lên, nhìn nàng một lúc, nói:
“Nếu ta không đồng ý thì sao?”
Tuy trong lòng đã có quyết định, nhưng ta vẫn cảm thấy nàng sẽ là vết nhơ không thể lau đi trong cuộc đời Yến Thiên. Nghĩ đến đây ta cũng cảm thấy không thoải mái lắm, lười phải lợi dụng nàng.
Nàng cũng không ngu ngốc, biết vấn đề là do mình, ngẩng đầu ảm đạm liếc nhìn ta rồi cúi đầu nhìn mặt đất, sợ hãi nói:
“Là do ta không tốt sao?”
Thấy nàng thức thời như thế, ta cũng thẳng thắn:
“Ngươi cũng biết điều đó sao?”
Ta cho rằng nàng sẽ biết khó mà lui, chung quy bị Hoàng Đế nói như thế là một điều sỉ nhục lớn, cho dù đó là muội muội ta.
Nhưng không biết hôm nay nàng bị làm sao, đang quỳ trên mặt đất tự nhiên bò đến dưới chân ta, ôm đùi ta nói:
“Hoàng huynh, Diệu nhi cầu xin người, cầu xin người gả ta cho Yến Thiên đi.”
Nàng cầu xin hèn mọn như thế không khiến ta có cảm giác thương tiếc mà chỉ càng cảm thấy chán ghét.
Ta chỉ có hứng thú với người có mưu lược và dũng cảm, tuy rằng rất nhiều nữ nhân trong hậu cung không có những đức tính này nhưng ít ra cũng không kém cỏi như nàng.
Nhíu nhíu mày, ta rút đùi ra:
“Yến Thiên là người như thế nào? Ngươi xứng với hắn sao?”
Trên mặt nàng hoàn toàn là nước mắt, nàng u oán nói:
“Ta biết ta không xứng, nhưng ta thật sự rất rất thích Yến Thiên. Hoàng huynh, đời này ta không cầu xin gì, chỉ mong người thành toàn cho yêu cầu này của ta.”
Nhìn ánh mắt chờ mong của nàng, ta cầm thanh chủy thủ [1] từ bên hông ra ném trước mặt nàng. Phản ứng đầu tiên của nàng là sửng sốt, nghi hoặc nhìn ta, sau đó cả người run lên, ánh mắt nhìn ta khiếp đảm.
[1] dao găm, nhỏ, mang theo bên người được, thường được chạm khắc rất tinh xảo
Ta nâng cằm nàng lên, cười tùy ý nói:
“Cho ta xem một chút dũng khí của ngươi đi?”
Hiển nhiên nàng không hiểu ý ta, nhìn chủy thủ trên mặt đất, hỏi:
“Đây là?”
Lời nói run rẩy, chỉ hai từ thôi cũng cảm thấy đã lấy đi rất nhiều can đảm của nàng, nói xong cả người không còn chút sức lực nào.
Ta giải thích cho nàng:
“Trước mắt ngươi có hai con đường, một là chết, chết đi ta sẽ đồng ý hôn sự của ngươi với Yến Thiên. Hoặc là ngươi hãy dẹp bỏ ý nghĩ si tâm vọng tưởng ấy đi, ngoan ngoãn làm một công chúa của ngươi.”
Nàng nhìn chủy thủ một hồi lâu, cho đến khi ta mất kiên nhẫn, vừa định mở miệng trách cứ nàng lui xuống thì nàng đột nhiên ngẩng đầu lên.
Giống như đã có quyết định, trong mắt nàng hiện lên sự kiên quyết, ngửa đầu nhìn ta hỏi:
“Hoàng huynh nhớ giữ lời.”
Không muốn gặp lại nàng nữa, ta không kiên nhẫn khoát tay nói:
“Ngươi trở về chờ thánh chỉ đi.”
Đây là lần duy nhất từ bé đến giờ ta chịu nói nhiều lời với nàng như vậy, cho ta ấn tượng giống như trước kia, nhát gan yếu đuối, nếu nhất định phải nói ra có chỗ nào khác trước thì chính là nông cạn.
Nếu như là người khác, ta sẽ phái ám vệ quan sát nhất cử nhất động của nàng.
Nhưng lời này của nàng, khiến ta rất tự tin rằng nàng sẽ không tạo ra bất kì sóng giò gì.
Sau vài lần nghe thị vệ báo lại tình huống nàng ở phủ Tướng quân, ta căn dặn thị vệ không cần lãng phí thời gian với nàng nữa.
Không ngờ sự xem nhẹ của ta lại là sai lầm, hoặc là trước kia nàng ngụy trang quá lợi hại, lần thứ hai gặp lại, nàng đã mang một diện mạo hoàn toàn mới đến trước mặt ta.
Trong đầu ta thường xuyên không tự chủ được mà nghĩ đến hình bóng và tư thế oai hùng, hiên ngang của nàng, luôn tìm lý do đến gặp nàng.
Đúng là điên rồi, ta cố gắng lắc lắc đầu, liều mạng khuyên chính mình rằng vì muốn lợi dụng triệt để quân cờ này nên mới chú ý đến từng cử động của nàng.
Với lý do đó, ta càng thêm tới gần nàng mà không kiêng nể gì.
Lúc ấy, ta mới thật sự xác định rằng nàng không giống trước nữa, nàng bây giờ tựa như một chén rượu, theo thời gian, càng lúc càng thơm ngát.
Tất cả khuyết điểm của trước kia đều biến thành sự lạnh nhạt trong đôi mắt đó.
Ta thích cái cảm giác an tĩnh đầy thỏa mãn khi ở cùng nàng, đó là thứ ta không thể có được khi ở cùng các phi tần trong hậu cung.
Mà ta cũng bắt đầu nghĩ muốn lợi dùng nàng ràng buộc Yến Thiên ở bên cạnh mình, ta là một Đế vương, tất sẽ dùng âm mưu quỷ kế với tất cả những người khác.
Nàng đương nhiên cũng sẽ không ngoại lệ.
Mà đối với nữ nhân, cách tốt nhất để nàng nguyện trung thành với ngươi chính là khiến nàng yêu ngươi, chỉ có yêu ngươi rồi, nàng mới cam tâm tình nguyện làm mọi việc cho ngươi.
Ta bắt đầu đối xử tốt với nàng, ban cho nàng rất nhiều đồ vật, thậm chí quyến rũ nàng, nhưng cái đầu nàng lại thông mình đến đáng sợ, mỗi lần đều bị nàng vạch trần được, còn ta thì lại rơi vào đôi mắt trong suốt ấy của nàng.
Thật ra ta vẫn luôn biết việc gặp chuyện, đúng là Hoàng đệ làm, nhưng ta vẫn chọn tương kế tựu kế, thứ nhất là muốn hắn mất cảnh giác; thứ hai là ta muốn thừa cơ hội này nắm lấy vây cánh trong triều của hắn; ba là, ta muốn diệt trừ vị muội muội trên danh nghĩa kia.
Nàng quá nguy hiểm, bây giờ mọi cử động của nàng đều có thể dễ dàng gây trở ngại cho ý nghĩ của ta, ta là Đế vương, mà một Đế vương thì tuyệt đối không thể có tình cảm như vậy được.
Ta nhớ rõ, trước khi lâm chung, Phụ hoàng từng nói: “Xương nhi, không được động tâm, là một Hoàng Đế, không thể có bất kì tình cảm nào cả, nhớ kỹ, nếu người đó xuất hiện, như vậy phải tự tay giết nàng.”
Không biết vì sao, những lời này gần đây luôn xoay vòng trong đầu ta, là bởi vì ta động tâm với nàng sao?
Lúc gặp chuyện, ta không để ý đến an nguy của mình mà cứu nàng, sự an lòng còn có cả sợ hãi khi nàng nằm sờ sờ trong lòng ta khiến ta rốt cuộc nhận ra thứ tình cảm ta dành cho vị muội muội trên danh nghĩa này, đó không phải là sự yêu thương đối với muội muội, mà là sự quan tâm của một người nam nhân dành cho một nữ nhân.
Tay ta bắt đầu đưa đến gáy của nàng, cái cổ mảnh khảnh như vậy, chỉ cần ta nhẹ nhàng dùng sức, nàng sẽ lập tức biến mất khỏi thế gian này.
Nhưng khi ta nhìn thấy nàng rơi nước mắt nói “đừng mà”, trái tim ta đau quá, việc đầu tiên ta nghĩ đến không phải là giết nàng sẽ không thể ăn nói được với Yến Thiên, mà là ta không thể xuống tay.
Vẻ mặt bất an kia khiến ta dao động.
Đêm gặp chuyện ấy, Yến Thiên trở lại, nhìn vẻ mặt phong trần mệt mỏi lại trở nên an lòng khi nhìn thấy Ngô Diệu Ny của hắn, ta chỉ biết hắn cũng có tình cảm sâu đậm với nàng, đến khi ta nhìn thấy nàng an tâm tựa vào lòng ngực y, ta lại có chút ghen tị, ghen tị vì y là trượng phu danh chính ngôn thuận của nàng.
Hối hận vì quyết định sai lầm trước đây, nếu tất cả có thể bắt đầu lại, ta nghĩ ta sẽ không chọn để nàng gả cho Yến Thiên, ta sẽ cẩn thận bảo hộ nàng, sau đó dành cho nàng tất cả những thứ tốt nhất.
Ngày kế tiếp, Yến Thiên chào từ biệt với ta, ta như trúng ma chướng lại đi đề nghị cùng đến phủ Tướng quân. Phải biết là một Hoàng Đế thì không thể dễ dàng rời khỏi Hoàng cung, sẽ có thể gặp nguy hiểm, cái đầu tiên một Đế vương nên nghĩ đến chính là an nguy của mình, dù vào thời khắc quan trọng có lấy nữ nhân làm tấm bia cũng không đủ.
Lần đầu tiên nhìn thấy Ngô Diệu Ny mặc y phục rực rỡ trong phủ Tướng quân, sự xung đột thị giác từ một tiên tử biến thành yêu tinh lập tức xuất hiện. Nàng cười tươi như hoa, làm nũng với Yến Thiên khiến ta lại lần nữa ghen tị với y, cũng cố gắng nhớ lại những biểu cảm trong khoảng thời gian nàng ở cùng với ta.
Nàng chưa bao giờ ăn diện quá tỉ mỉ vì ta, khiến ta thật sự có chút nhịn không được, rất sợ nếu còn ở trong này, ta sẽ làm ra những chuyện khiến mình phải hối hận.
Ta ra vẻ tức giận đi đến thư phòng của Yến Thiên, nhưng thật ra lại càng như chạy trối chết, nhưng nếu kết quả là để ta nhìn thấy những bức vẽ ấy của y, giấu trong đó là đủ hình dáng của Ngô Diệu Ny, ta nguyện ý chọn không biết.
Không có một người nam nhân nào có thể chịu đựng được nữ nhân mà mình yêu lại hao hết tâm tư vì một người nam nhân khác như vậy.
Ta chưa bao giờ biết ta sẽ ghen tị với người trước kia mình luôn thưởng thức đến như vậy. Người ta đều nói, Đế vương vui buồn thất thường, nhưng từ trước đến giờ, hoặc ít nhất trước ngày hôm nay, ta có thể xác định rằng, dù ta có giết hết người trong thiên hạ cũng sẽ không nảy sinh sát ý với Yến Thiên.
Nhưng trong nháy mắt như thế, ta muốn giết Yến Thiên.
Khi nghe thấy biên giới gặp nguy hiểm, ta chọn không quan tâm đến, ta tìm lý do cho mình rằng mình bị vây khốn bốn bề, không phái quân đi chi viện.
Nhưng rốt cuộc ta vẫn luyến tiếc Yến Thiên, đó là một loại luyến tiếc lấy thân báo đáp, giống như y chính là một phần trong sinh mạng của ta, giống như nếu y chết ta cũng không thể nào sống một mình được, nhưng ta có thể xác định rõ ràng rằng người mình thích thật là Diệu nhi.
Suy nghĩ hỗn loạn như thế, ta nghĩ trên thế giới này cũng chỉ có mình ta.
Không nghĩ ra được nên ta chọn lựa không nghĩ tiếp nữa, ta chỉ biết là ta muốn bảo vệ Yến Thiên, càng muốn bảo vệ Ngô Diệu Ny, ta không thể để hai người họ chết ở biên cương được.
Về phần ngôi vị Hoàng Đế, cho tới nay Hoàng đệ đều luôn tàn nhẫn hơn ta, cũng hiểu rõ làm sao thể thống trị quốc gia này hơn ta, huống chi tâm phúc mà ta và Yến Thiên bồi dưỡng vẫn luôn cân nhắc thế lực của Hoàng đệ, ta yên tâm.
Mà bây giờ, ta cũng có chuyện cần làm.
Beta: Mun chiêu nghi
“Hoàng huynh, ta, ta, ta… ta muốn gả cho Yến Thiên.”
Trong ngự thư phòng, Ngô Diệu Ny quỳ trước mặt ta cầu xin thánh chỉ tứ hôn.
Nhìn vẻ sợ sệt kia của nàng, trong lòng ta bốc lên lửa giận, không thèm quan tâm nàng, ngay cả nói cũng không thèm nói.
Đôi mắt chỉ liếc một cách lạnh lùng rồi tiếp tục phê duyệt tấu chương.
Nhưng ta biết, nếu ta vẫn không nói lời nào thì nàng vẫn sẽ tiếp tục quỳ ở đây. Sau đó sẽ cúi đầu khóc không ngừng, khiến ngươi có cảm giác phiền lòng như bị quỷ hồn quấn lấy.
Khoảng một khắc sau, ta buông bút lông trong tay.
Ta không nhịn được châm chọc:
“Chỉ bằng ngươi?”
Đôi mắt ta trừng lên nhìn muội muội trên danh nghĩa trước mặt này, thấy nàng ngẩng đầu lên nhìn ta, cơ thể lại lạnh run lên, ta chán ghét mím mím môi.
Nhìn nàng quỳ trên đất, ta không nhịn được cười trào phúng. Vị muội muội này của ta từ nhỏ đã nhát gan, đối mặt với ta còn không thể nói chuyện cho rõ ràng, vậy mà lại hi vọng có thể gả cho Yến Thiên.
Trong mắt ta, Yến Thiên xứng với nữ nhân tốt nhất trên thế gian này, tuy nhiên tạm thời ta còn chưa tìm thấy người này.
Nếu như bình thường, chỉ cần ta nói vậy nàng sẽ sợ đến mức không dám nói gì, nhưng lần này, ta có chút kinh ngạc khi nghe thấy giọng nói sợ sệt kia:
“Đúng vậy, ta thích Yến Thiên, muốn, muốn gả cho hắn.”
Sau khi nói xong trên mặt Ngô Diệu Ny hiện lên vẻ ngượng ngùng, ta rất khinh bỉ điều này, đúng là nữ nhân nông cạn.
Còn tưởng rằng nàng khác những nữ nhân kia, hóa ra vẫn là đang si tâm vọng tưởng.
Nhìn nàng, đột nhiên ta nảy ra một kế.
Trong lòng ta chưa từng thừa nhận nàng là muội muội của ta, cả người từ trên xuống dưới không có một chút khí thế hoàng gia, nữ nhân như vậy sao có thể xứng làm muội muội của Thượng Quan Xương ta, hơn nữa chính nàng lựa chọn trở thành thê tử Yến Thiên, nếu sau này rơi vào kết cục thảm hại cũng là do chính nàng lựa chọn.
Ở hoàng gia không thiếu nhất chính là công chúa, bớt đi một người không có gì quan trọng.
Lông mày ta nhướng lên, nhìn nàng một lúc, nói:
“Nếu ta không đồng ý thì sao?”
Tuy trong lòng đã có quyết định, nhưng ta vẫn cảm thấy nàng sẽ là vết nhơ không thể lau đi trong cuộc đời Yến Thiên. Nghĩ đến đây ta cũng cảm thấy không thoải mái lắm, lười phải lợi dụng nàng.
Nàng cũng không ngu ngốc, biết vấn đề là do mình, ngẩng đầu ảm đạm liếc nhìn ta rồi cúi đầu nhìn mặt đất, sợ hãi nói:
“Là do ta không tốt sao?”
Thấy nàng thức thời như thế, ta cũng thẳng thắn:
“Ngươi cũng biết điều đó sao?”
Ta cho rằng nàng sẽ biết khó mà lui, chung quy bị Hoàng Đế nói như thế là một điều sỉ nhục lớn, cho dù đó là muội muội ta.
Nhưng không biết hôm nay nàng bị làm sao, đang quỳ trên mặt đất tự nhiên bò đến dưới chân ta, ôm đùi ta nói:
“Hoàng huynh, Diệu nhi cầu xin người, cầu xin người gả ta cho Yến Thiên đi.”
Nàng cầu xin hèn mọn như thế không khiến ta có cảm giác thương tiếc mà chỉ càng cảm thấy chán ghét.
Ta chỉ có hứng thú với người có mưu lược và dũng cảm, tuy rằng rất nhiều nữ nhân trong hậu cung không có những đức tính này nhưng ít ra cũng không kém cỏi như nàng.
Nhíu nhíu mày, ta rút đùi ra:
“Yến Thiên là người như thế nào? Ngươi xứng với hắn sao?”
Trên mặt nàng hoàn toàn là nước mắt, nàng u oán nói:
“Ta biết ta không xứng, nhưng ta thật sự rất rất thích Yến Thiên. Hoàng huynh, đời này ta không cầu xin gì, chỉ mong người thành toàn cho yêu cầu này của ta.”
Nhìn ánh mắt chờ mong của nàng, ta cầm thanh chủy thủ [1] từ bên hông ra ném trước mặt nàng. Phản ứng đầu tiên của nàng là sửng sốt, nghi hoặc nhìn ta, sau đó cả người run lên, ánh mắt nhìn ta khiếp đảm.
[1] dao găm, nhỏ, mang theo bên người được, thường được chạm khắc rất tinh xảo
Ta nâng cằm nàng lên, cười tùy ý nói:
“Cho ta xem một chút dũng khí của ngươi đi?”
Hiển nhiên nàng không hiểu ý ta, nhìn chủy thủ trên mặt đất, hỏi:
“Đây là?”
Lời nói run rẩy, chỉ hai từ thôi cũng cảm thấy đã lấy đi rất nhiều can đảm của nàng, nói xong cả người không còn chút sức lực nào.
Ta giải thích cho nàng:
“Trước mắt ngươi có hai con đường, một là chết, chết đi ta sẽ đồng ý hôn sự của ngươi với Yến Thiên. Hoặc là ngươi hãy dẹp bỏ ý nghĩ si tâm vọng tưởng ấy đi, ngoan ngoãn làm một công chúa của ngươi.”
Nàng nhìn chủy thủ một hồi lâu, cho đến khi ta mất kiên nhẫn, vừa định mở miệng trách cứ nàng lui xuống thì nàng đột nhiên ngẩng đầu lên.
Giống như đã có quyết định, trong mắt nàng hiện lên sự kiên quyết, ngửa đầu nhìn ta hỏi:
“Hoàng huynh nhớ giữ lời.”
Không muốn gặp lại nàng nữa, ta không kiên nhẫn khoát tay nói:
“Ngươi trở về chờ thánh chỉ đi.”
Đây là lần duy nhất từ bé đến giờ ta chịu nói nhiều lời với nàng như vậy, cho ta ấn tượng giống như trước kia, nhát gan yếu đuối, nếu nhất định phải nói ra có chỗ nào khác trước thì chính là nông cạn.
Nếu như là người khác, ta sẽ phái ám vệ quan sát nhất cử nhất động của nàng.
Nhưng lời này của nàng, khiến ta rất tự tin rằng nàng sẽ không tạo ra bất kì sóng giò gì.
Sau vài lần nghe thị vệ báo lại tình huống nàng ở phủ Tướng quân, ta căn dặn thị vệ không cần lãng phí thời gian với nàng nữa.
Không ngờ sự xem nhẹ của ta lại là sai lầm, hoặc là trước kia nàng ngụy trang quá lợi hại, lần thứ hai gặp lại, nàng đã mang một diện mạo hoàn toàn mới đến trước mặt ta.
Trong đầu ta thường xuyên không tự chủ được mà nghĩ đến hình bóng và tư thế oai hùng, hiên ngang của nàng, luôn tìm lý do đến gặp nàng.
Đúng là điên rồi, ta cố gắng lắc lắc đầu, liều mạng khuyên chính mình rằng vì muốn lợi dụng triệt để quân cờ này nên mới chú ý đến từng cử động của nàng.
Với lý do đó, ta càng thêm tới gần nàng mà không kiêng nể gì.
Lúc ấy, ta mới thật sự xác định rằng nàng không giống trước nữa, nàng bây giờ tựa như một chén rượu, theo thời gian, càng lúc càng thơm ngát.
Tất cả khuyết điểm của trước kia đều biến thành sự lạnh nhạt trong đôi mắt đó.
Ta thích cái cảm giác an tĩnh đầy thỏa mãn khi ở cùng nàng, đó là thứ ta không thể có được khi ở cùng các phi tần trong hậu cung.
Mà ta cũng bắt đầu nghĩ muốn lợi dùng nàng ràng buộc Yến Thiên ở bên cạnh mình, ta là một Đế vương, tất sẽ dùng âm mưu quỷ kế với tất cả những người khác.
Nàng đương nhiên cũng sẽ không ngoại lệ.
Mà đối với nữ nhân, cách tốt nhất để nàng nguyện trung thành với ngươi chính là khiến nàng yêu ngươi, chỉ có yêu ngươi rồi, nàng mới cam tâm tình nguyện làm mọi việc cho ngươi.
Ta bắt đầu đối xử tốt với nàng, ban cho nàng rất nhiều đồ vật, thậm chí quyến rũ nàng, nhưng cái đầu nàng lại thông mình đến đáng sợ, mỗi lần đều bị nàng vạch trần được, còn ta thì lại rơi vào đôi mắt trong suốt ấy của nàng.
Thật ra ta vẫn luôn biết việc gặp chuyện, đúng là Hoàng đệ làm, nhưng ta vẫn chọn tương kế tựu kế, thứ nhất là muốn hắn mất cảnh giác; thứ hai là ta muốn thừa cơ hội này nắm lấy vây cánh trong triều của hắn; ba là, ta muốn diệt trừ vị muội muội trên danh nghĩa kia.
Nàng quá nguy hiểm, bây giờ mọi cử động của nàng đều có thể dễ dàng gây trở ngại cho ý nghĩ của ta, ta là Đế vương, mà một Đế vương thì tuyệt đối không thể có tình cảm như vậy được.
Ta nhớ rõ, trước khi lâm chung, Phụ hoàng từng nói: “Xương nhi, không được động tâm, là một Hoàng Đế, không thể có bất kì tình cảm nào cả, nhớ kỹ, nếu người đó xuất hiện, như vậy phải tự tay giết nàng.”
Không biết vì sao, những lời này gần đây luôn xoay vòng trong đầu ta, là bởi vì ta động tâm với nàng sao?
Lúc gặp chuyện, ta không để ý đến an nguy của mình mà cứu nàng, sự an lòng còn có cả sợ hãi khi nàng nằm sờ sờ trong lòng ta khiến ta rốt cuộc nhận ra thứ tình cảm ta dành cho vị muội muội trên danh nghĩa này, đó không phải là sự yêu thương đối với muội muội, mà là sự quan tâm của một người nam nhân dành cho một nữ nhân.
Tay ta bắt đầu đưa đến gáy của nàng, cái cổ mảnh khảnh như vậy, chỉ cần ta nhẹ nhàng dùng sức, nàng sẽ lập tức biến mất khỏi thế gian này.
Nhưng khi ta nhìn thấy nàng rơi nước mắt nói “đừng mà”, trái tim ta đau quá, việc đầu tiên ta nghĩ đến không phải là giết nàng sẽ không thể ăn nói được với Yến Thiên, mà là ta không thể xuống tay.
Vẻ mặt bất an kia khiến ta dao động.
Đêm gặp chuyện ấy, Yến Thiên trở lại, nhìn vẻ mặt phong trần mệt mỏi lại trở nên an lòng khi nhìn thấy Ngô Diệu Ny của hắn, ta chỉ biết hắn cũng có tình cảm sâu đậm với nàng, đến khi ta nhìn thấy nàng an tâm tựa vào lòng ngực y, ta lại có chút ghen tị, ghen tị vì y là trượng phu danh chính ngôn thuận của nàng.
Hối hận vì quyết định sai lầm trước đây, nếu tất cả có thể bắt đầu lại, ta nghĩ ta sẽ không chọn để nàng gả cho Yến Thiên, ta sẽ cẩn thận bảo hộ nàng, sau đó dành cho nàng tất cả những thứ tốt nhất.
Ngày kế tiếp, Yến Thiên chào từ biệt với ta, ta như trúng ma chướng lại đi đề nghị cùng đến phủ Tướng quân. Phải biết là một Hoàng Đế thì không thể dễ dàng rời khỏi Hoàng cung, sẽ có thể gặp nguy hiểm, cái đầu tiên một Đế vương nên nghĩ đến chính là an nguy của mình, dù vào thời khắc quan trọng có lấy nữ nhân làm tấm bia cũng không đủ.
Lần đầu tiên nhìn thấy Ngô Diệu Ny mặc y phục rực rỡ trong phủ Tướng quân, sự xung đột thị giác từ một tiên tử biến thành yêu tinh lập tức xuất hiện. Nàng cười tươi như hoa, làm nũng với Yến Thiên khiến ta lại lần nữa ghen tị với y, cũng cố gắng nhớ lại những biểu cảm trong khoảng thời gian nàng ở cùng với ta.
Nàng chưa bao giờ ăn diện quá tỉ mỉ vì ta, khiến ta thật sự có chút nhịn không được, rất sợ nếu còn ở trong này, ta sẽ làm ra những chuyện khiến mình phải hối hận.
Ta ra vẻ tức giận đi đến thư phòng của Yến Thiên, nhưng thật ra lại càng như chạy trối chết, nhưng nếu kết quả là để ta nhìn thấy những bức vẽ ấy của y, giấu trong đó là đủ hình dáng của Ngô Diệu Ny, ta nguyện ý chọn không biết.
Không có một người nam nhân nào có thể chịu đựng được nữ nhân mà mình yêu lại hao hết tâm tư vì một người nam nhân khác như vậy.
Ta chưa bao giờ biết ta sẽ ghen tị với người trước kia mình luôn thưởng thức đến như vậy. Người ta đều nói, Đế vương vui buồn thất thường, nhưng từ trước đến giờ, hoặc ít nhất trước ngày hôm nay, ta có thể xác định rằng, dù ta có giết hết người trong thiên hạ cũng sẽ không nảy sinh sát ý với Yến Thiên.
Nhưng trong nháy mắt như thế, ta muốn giết Yến Thiên.
Khi nghe thấy biên giới gặp nguy hiểm, ta chọn không quan tâm đến, ta tìm lý do cho mình rằng mình bị vây khốn bốn bề, không phái quân đi chi viện.
Nhưng rốt cuộc ta vẫn luyến tiếc Yến Thiên, đó là một loại luyến tiếc lấy thân báo đáp, giống như y chính là một phần trong sinh mạng của ta, giống như nếu y chết ta cũng không thể nào sống một mình được, nhưng ta có thể xác định rõ ràng rằng người mình thích thật là Diệu nhi.
Suy nghĩ hỗn loạn như thế, ta nghĩ trên thế giới này cũng chỉ có mình ta.
Không nghĩ ra được nên ta chọn lựa không nghĩ tiếp nữa, ta chỉ biết là ta muốn bảo vệ Yến Thiên, càng muốn bảo vệ Ngô Diệu Ny, ta không thể để hai người họ chết ở biên cương được.
Về phần ngôi vị Hoàng Đế, cho tới nay Hoàng đệ đều luôn tàn nhẫn hơn ta, cũng hiểu rõ làm sao thể thống trị quốc gia này hơn ta, huống chi tâm phúc mà ta và Yến Thiên bồi dưỡng vẫn luôn cân nhắc thế lực của Hoàng đệ, ta yên tâm.
Mà bây giờ, ta cũng có chuyện cần làm.
Danh sách chương