“Lần trước thấy kỹ thuật cưỡi ngựa của muội cũng không tệ, có hứng thú đi cùng Hoàng huynh thêm lần nữa không?”
Sau khi thay long bào vàng óng ra, Thượng Quan Xương càng thêm thân thiết với nàng hơn thường ngày, ít đi ba phần cảm giác ngột ngạt, đôi mắt thâm thúy như sao mất đi ánh sáng trêu đùa, như đang chờ Ngô Diệu Ny nhảy vào bên trong.
Một tay Ngô Diệu Ny vuốt ve lưng ngựa, trong lòng lại suy nghĩ về Thượng Quan Xương, trên mặt vẫn mang ý cười nhàn nhạt không thay đổi.
Nội dung tiểu thuyết đã nói mặc dù Thượng Quan Xương là Hoàng Đế cao quý, nhưng kỹ thuật cưỡi ngựa rất tốt, kỹ thật cưỡi ngựa tuyệt hảo của Yến Thiên cũng do chính Thượng Quan Xương tự tay dạy.
Nếu như lần này có thể thắng Thượng Quan Xương, như vậy sự chú ý của Thượng Quan Xương đối với mình sẽ càng ngày càng nhiều.
Giá trị hảo cảm: Nếu một lần có thể tăng vọt, đến lúc đó mình cũng có thể đến nhiệm vụ tiếp theo, hoặc cũng có thể về nhà.
Vì thế Ngô Diệu Ny càng tỏ ra thân thiết với Thượng Quan Xương.
Nam nhân khác, nàng không dám xác định một chiêu này có hiệu quả hay không, nhưng đối với Thượng Quan Xương thì chắc chắn hữu hiệu.
Bởi vì Thượng Quan Xương chưa từng thua ai bao giờ nên hắn có bản lĩnh khiến người khác không thể kiêu ngạo vì thắng hắn.
Nếu mình thắng Thượng Quan Xương sẽ làm hắn muốn chinh phục hơn.
Ngô Diệu Ny sải bước lên lưng ngựa, thần thái tự tin quay về Thượng Quan Xương, sau đó đột nhiên nở nụ cười càng lúc càng tươi, lộ ra hai lúm đồng tiền nhỏ đáng yêu bên gò má.
Ngày thường Ngô Diệu Ny hiếm khi cười, khuôn mặt luôn lạnh nhạt, cho dù trêu đùa người khác cũng chỉ cười nhẹ nhàng.
Nhìn thấy nụ cười xán lạn trên khuôn mặt nàng, Thượng Quan Xương nhìn mê mẩn, giống như nơi sâu thẳm lạnh giá nhất trong lòng hắn đột nhiên được rọi chiếu một tia ánh sáng mặt trời ấm áp.
Mà Ngô Diệu Ny thừa dịp Thượng Quan Xương sững sờ trong chốc lát, tùy ý lên roi ngựa, âm thanh trong trẻo vang lên:
“Giá!”
Trên lưng ngựa một cô gái mặc y phục màu hồng nghênh ngang chạy đi, mái tóc dài của nàng theo không trung nhảy nhót bay lượn.
Thấy thế, môi mỏng của Thượng Quan Xương nổi lên một nụ cười tà tứ yếu ớt.
“Giá!” Âm thanh trầm thấp sau đó vang lên.
Thượng Quan Xương người sau vượt người trước, cùng Ngô Diệu Ny song song chạy về phía trước.
Hai con ngựa, một người phía trước, hắn vẫn đuổi theo ở phía sau.
Ngô Diệu Ny đột nhiên cười có ý xấu với Thượng Quan Xương, hai mắt đảo đảo giảo hoạt nói:
“Hoàng huynh, có khả năng huynh sẽ thua.”
Chỉ thấy Ngô Diệu Ny duỗi chân ra, ý đồ đạp lên con ngựa của Thượng Quan Xương.
Chỉ là nàng chưa kịp đưa tới, trong rừng đột nhiên xuất hiện âm thanh kì quái, mà mặt trời vốn đang chói chang lại đột nhiên thành mây đen dày đặc, một cảm giác bất an bao bọc lấy nàng, Ngô Diệu Ny hy vọng chỉ là do bản thân đa nghi thôi, dù sao nếu chuyện như vậy xảy ra thì trực giác không phải là quá linh sao.
Chỉ tiếc nên tới không tới, không nên tới một mực cứ tới, xung quanh nổi lên tiếng kêu thê thảm, cành cây dao động càng thêm lợi hại, một cảm giác nguy hiểm gần trong gang tấc bay tới nàng và Thượng Quan Xương.
Ngô Diệu Ny cùng Thượng Quan Xương nắm chặt dây cương, giảm tốc độ, để con ngựa bắt đầu chậm rãi đứng tại chỗ, đôi mắt nhìn xung quanh không chớp, không buông tha bất kỳ chỗ khả nghi nào.
Quay đầu nhìn về phía Thượng Quan Xương, so với nàng, Thượng Quan Xương càng thêm cẩn thận e dè hơn, ánh mắt sắc bén lạnh như băng càn quét xung quanh.
Trong rừng rậm đột nhiên trở nên rất yên tĩnh, sự yên tĩnh cho thấy khúc nhạc dạo của bão táp sắp tới.
Ngô Diệu Ny không dám xem thường, đôi mắt dò la xung quanh.
Chỉ nghe ‘Vèo’ một tiếng, một mũi tên bắn về phía nàng rất nhanh.
Mà lúc này đầu óc của nàng hoàn toàn trống rỗng, cơ thể không nhúc nhích được, đôi mắt dại ra, trừng lớn nhìn về phía mũi tên kia bay về mình.
Thượng Quan Xương ở bên cạnh nghe được âm thanh, cấp tốc quay đầu, nhìn mũi tên nhọn bắn về phía Ngô Diệu Ny, hai mắt vừa mở, không kịp nghĩ gì cả, tay vươn một cái, nhấc Ngô Diệu Ny từ trên ngựa của nàng tới trên lưng ngựa của mình.
Không có Ngô Diệu Ny, mũi tên kia liền bắn về phía đầu con ngựa của Ngô Diệu Ny.
Nhìn Hãn Huyết Bảo Mã giãy giụa điên cuồng rồi ngã xuống đất miệng sùi bọt mép .
Ngô Diệu Ny sắc mặt trắng bệch, nắm chặt lấy ống tay áo của Thượng Quan Xương, nếu như vừa rồi không có Thượng Quan Xương, như vậy nằm trên đất chính là mình, con mắt trong trẻo lộ ra sự sợ hãi.
Lại nhìn Thượng Quan Xương mày nhíu càng chặt, hai con mắt lạnh lẽo bắn về một nơi nào đó, hai mắt càng là dời sông lấp biển, tay hắn nắm thật chặt dây cương, một tay khác ôm nàng vào ngực.
Ngô Diệu Ny sợ sệt nấp trong lồng ngực Thượng Quan Xương, cơ thể hơi co lại, Long Tiên Hương trên người hắn làm cho thần kinh run sợ của nàng có chút giảm bớt.
Đột nhiên từ chỗ Thượng Quan Xương chú ý bay ra mười mấy tên hắc y nhân.
Thượng Quan Xương thấy tình thế không ổn, híp mắt lại, kéo căng yên ngựa, giục ngựa chạy trốn về phía trước.
Mà người áo đen phía sau cũng ra sức đuổi theo bọn họ.
Đầu nhỏ của Ngô Diệu Ny từ trong lòng ngực Thượng Quan Xương lộ ra, lén lút quan sát mấy người áo đen đuổi tận giết tuyệt không buông tha, lông mày đã nhăn thành một đường, liếc mắt nhìn Thượng Quan Xương đang trầm mặt lo lắng nói:
“Hoàng huynh, mấy người đó vẫn còn ở phía sau.”
“Không sao, đừng sợ, hoàng huynh sẽ không để cho muội gặp chuyện.”
Thượng Quan Xương ôm thật chặt Ngô Diệu Ny, liều mạng vung roi ngựa lên, thúc ngựa tăng nhanh tốc độ.
Vẫn giọng nói lạnh băng như cũ nhưng giờ lại có một chút ấm áp, lúc này, Ngô Diệu Ny mới cảm thấy đây là tấm lòng chân thành của Thượng Quan Xương .
“Giá!”
Khoảng chừng chạy hơn một giờ, bầu trời đột nhiên bắt đầu mưa, đầu tiên là một vài hạt nhỏ, chỉ chốc lát liền biến thành mưa to như trút nước .
Thượng Quan Xương dừng ngựa, Ngô Diệu Ny chui đầu ra nhìn mấy người áo đen đã bị bỏ lại phía sau, vỗ vỗ ngực nhìn xung quanh hoang vu nói:
“Hoàng huynh, giờ nên đi đâu?”
Mưa rào tầm tã rơi trên mặt nàng, hơi đau, luôn trốn trong lồng ngực Thượng Quan Xương nhưng trên người, trên mặt vẫn toàn là nước mưa .
Há mồm ra nước mưa trên mặt toàn bộ liền chảy vào miệng .
Thấy thế, Thượng Quan Xương bước xuống ngựa, quay về phía Ngô Diệu Ny đang trên lưng ngựa duỗi tay ra hô lớn:
“Trước tiên tìm một nơi tránh mưa đi, lại đây, xuống nào.”
“Dạ.”
Ngô Diệu Ny gật gù, một cánh tay lau nước mưa trên mặt .
Đỡ Ngô Diệu Ny xuống ngựa, sau đó lập tức cầm lấy túi giấy, Thượng Quan Xương quay về phía con ngựa, mạnh mẽ vung một roi, ngựa liền thục mạng chạy về phía trước.
Thấy Bảo Mã càng ngày càng xa, Thượng Quan Xương Kéo Ngô Diệu Ny chạy về bên trái, may mắn bọn họ tìm được một căn nhà tranh cách đó không xa.
Hai người không kịp ngẫm nghĩ, chạy vào nhà tranh.
Nhìn người ướt đẫm, nhìn ngoài trời mưa rào tầm tã, Ngô Diệu Ny và Thượng Quan Xương hai người nhìn nhau nở nụ cười.
“Ách xì!”
Ngô Diệu Ny không nhịn được hắt hơi.
Thượng Quan Xương thấy thế, nhìn lướt qua bên trong nhà tranh, đột nhiên đi tới một góc, lúc Ngô Diệu Ny đang không hiểu thì hắn nhặt lên vài thứ vô dụng, sau đó chất thành một đống, từ trong túi giấy lấy ra hộp quẹt.
Lập tức ở trước mặt Thượng Quan Xương dâng lên ánh lửa yếu ớt.
Sau đó chỉ thấy Thượng Quan Xương ngẩng đầu, nhìn Ngô Diệu Ny còn đứng ở cửa đang chà sát cánh tay, trầm giọng nói:
“Mau tới đây sưởi ấm, nếu không sẽ bệnh .”
Gương mặt dưới ngọn lửa trở nên sáng rực mê người.
Ngô Diệu Ny vẻ mặt u ám, nhìn bên ngoài mưa rào tầm tã, run rẩy dò hỏi Thượng Quan Xương:
“Hoàng huynh, bây giờ nên làm gì?”
Ở nơi tám phía đều có gió như thế này, hai người bọn họ phải chờ một buổi tối hay sao?
Cơ thể Ngô Diệu Ny khẽ run rẩy, lạnh quá.
Thượng Quan Xương trầm mặc trong chốc lát, lấy từ trong túi giấy ít điểm tâm đưa cho Ngô Diệu Ny.
“Ngày hôm nay chỉ có thể ở đây một buổi chiều, ta nghĩ sáng sớm ngày mai sẽ có người tới cứu chúng ta.”
Hắn đường đường Đế Vương, đột nhiên biến mất, chỉ sợ Hoàng Cung lộn xộn một ngày, Cẩm Y vệ, Ngự Lâm Quân đã diều động từ lâu, bắt đầu tìm kiếm hắn trên diện rộng.
Phỏng chừng không quá hai canh giờ, sẽ có người lại đây.
Hiện tại hắn Thượng Quan Xươngng chỉ cần ở chỗ này chờ đợi bọn hắn đến .
Liếc mắt nhìn dưới chân một bãi nước, Thượng Quan Xương cởi quần áo ra.
Từng cái từng cái bỏ đi y phục ở trên người.
Chỉ nghe Ngô Diệu Ny cảnh giác chăm chú nhìn hắn nói:
“Hoàng huynh, huynh làm gì thế?”
Thượng Quan Xương ngẩng đầu, thấy sắc mặt đỏ chót của Ngô Diệu Ny, dáng vẻ cảnh giác, nhớ lại mấy ngày nay, giống như mỗi lần mình tính kế đều sẽ bị nàng đơn giản chuyển nguy thành an, chưa từng lộ ra vẻ mặt này.
Hiếm khi mới thấy được vẻ mặt sinh động của nàng, Thượng Quan xương trong mắt trêu tức càng sâu, nhìn gương mặt Ngô Diệu Ny biết rõ còn hỏi:
“Cởi quần áo.”
Chỉ thấy Ngô Diệu Ny duỗi một ngón tay, run rẩy nói:
“Này, vậy huynh cởi hết làm chi?”
Bộ không thấy nơi này còn có nàng sao?
Thượng Quan Xương trong lòng sắp cười điên rồi, chỉ là trên mặt vẫn vô tội nói:
“Ướt đương nhiên phải cởi hết. Trẫm là người đứng đầu cả nước, lỡ ngã bệnh thì làm sao bây giờ?”
Ngô Diệu Ny nhìn Thượng Quan Xương cả người chỉ còn lại cái quần cộc, có chút không tự nhiên định nhìn sang hướng khác, trên mặt đỏ ửng một mảnh, dưới ánh lửa lấp lóe, dù toàn thân có hơi chật vật, nhưng vẫn không thể che giấu được vẻ đẹp khuynh quốc khuynh thành của nàng.
Ánh mắt Thượng Quan Xương dừng lại trên mặt Ngô Diệu Ny.
Trong nháy mắt Ngô Diệu Ny thấy được vết thương trên tay Thượng Quan Xương vẫn còn vết máu, đột nhiên quay đầu lại, lo lắng hỏi Thượng Quan Xương:
“Huynh bị thương?”
Nhớ tới thích khách vừa rồi, suy đoán nói:
“Là bởi vì vừa đám thích khách kia?’
Âm thanh mềm mại khiến nội tâm Thượng Quan Xương mềm nhũn.
Nhìn vết thương nhỏ còn đang chảy máu, vốn nàng hoài nghi Thượng Quan Xương có liên quan đến lần gặp nạn này, nhưng giờ đã biến mất.
Nàng nghĩ Thượng Quan Xương có thể đặt bẫy nàng, nhưng thấy hắn bị thương, hoài nghi lại bắt đầu phủ định.
Đường đường người đứng đầu một nước, không cần thiết vì một người phụ nữ mà tổn hại bản thân.
Đáng tiếc Ngô Diệu Ny quên Thượng Quan Xương là một nam nhân có tính chinh phục rất mạnh, càng không chiếm được, càng muốn.
Gặp được phản ứng này trên mặt Ngô Diệu Ny, Thượng Quan Xương hứng thú nhếch miệng lên:
“Đừng lo lắng, đừng quá lo lắng.”
Không thừa nhận, cũng không có phủ nhận.
“Ách xì!”
Ngô Diệu Ny lại hắt hơi một cái.
“Cởi quần áo đi.”
Thượng Quan Xương bình tĩnh nói.
“Cái gì?”
Ngô diệu Ny không thể tin nhìn Thượng Quan Xương, hoài nghi lỗ tai mình có nghe lầm hay không.
Thượng Quan Xương con ngươi sâu thẳm như hồ nước, kiên trì giải thích:
“Đi ra sau cởi quần áo, huynh giúp muội phơi quần áo một chút.”
Ngô Diệu Ny vội vàng vung vung tay, nhìn Thượng Quan Xương nói:
“Không cần đâu hoàng huynh, muội không lạnh.”
Nói xong cơ thể lại bắt đầu không khống chế được mà run lên mấy lần.
Ngô Diệu Ny nhìn quanh phía sau, nói giỡn, trong phòng cũng chỉ còn sót lại nàng và Thượng Quan Xương hai người, lỡ như đối phương thú tính quá độ, nàng cũng không có chỗ trốn.
Nàng thà rằng cảm mạo cũng sẽ không cởi quần áo.
Vẫn là câu nói kia, nàng gặp phải là Thượng Quan Xương mà không phải là người khác, có thể người khác sẽ vì nàng mà coi như thôi, đáng tiếc Thượng Quan Xương sẽ không, đột nhiên đưa đầu kề sát mặt Ngô Diệu Ny nói:
“Muội muốn tự cởi hay để ta cởi giúp?”
Mặc dù là uy hiếp, nhưng phối hợp bộ dáng lạnh lẽo của Thượng Quan Xương, không giống kẻ thừa dịp người gặp nguy chuộc lợi.
Đúng là nàng có vẻ có lòng tiểu nhân.
Thấy thế Ngô Diệu Ny do dự một chút sau đó mới gật đầu, nói:
“A.”
Sau đó chậm rãi ra sau Thượng Quan Xương, quay đầu không yên lòng liếc mắt nhìn Thượng Quan Xương, nhìn thấy Thượng Quan Xương không quay đầu lại mới an tâm cởi quần áo ướt đẫm trên người.
Dưới ánh lửa, toàn bộ động tác mê người này được chiếu trên vách tường.
Mà Thượng Quan Xương lúc Ngô Diệu Ny quay lưng về phía sau, đôi con mắt sâu không thấy đáy nhìn chằm chằm Ngô Diệu Ny
Thấy Ngô Diệu Ny quần áo từng cái từng cái cởi ra, từ áo khoác cho tới cái yếm, hiện ra một cơ thể trắng mút trước mặt hắn, bộ ngực no đủ, cánh tay thon thả, còn có eo nhỏ linh lung.
Dáng người hoàn toàn hấp dẫn, Thượng Quan Xương phát hiện dáng người Ngô Diệu Ny còn hoàn mỹ hơn so với hắn tưởng tượng.
Hô hấp trở nên hơi gấp gáp, tơ máu bắt đầu hiện lên trước trán, lúc này, trong đầu Thượng Quan Xương chỉ có Ngô Diệu Ny trước mắt.
Những mưu kế, những câu dẫn, sự căm ghét mới bắt đầu, hết thảy đã không còn.
Sau khi thay long bào vàng óng ra, Thượng Quan Xương càng thêm thân thiết với nàng hơn thường ngày, ít đi ba phần cảm giác ngột ngạt, đôi mắt thâm thúy như sao mất đi ánh sáng trêu đùa, như đang chờ Ngô Diệu Ny nhảy vào bên trong.
Một tay Ngô Diệu Ny vuốt ve lưng ngựa, trong lòng lại suy nghĩ về Thượng Quan Xương, trên mặt vẫn mang ý cười nhàn nhạt không thay đổi.
Nội dung tiểu thuyết đã nói mặc dù Thượng Quan Xương là Hoàng Đế cao quý, nhưng kỹ thuật cưỡi ngựa rất tốt, kỹ thật cưỡi ngựa tuyệt hảo của Yến Thiên cũng do chính Thượng Quan Xương tự tay dạy.
Nếu như lần này có thể thắng Thượng Quan Xương, như vậy sự chú ý của Thượng Quan Xương đối với mình sẽ càng ngày càng nhiều.
Giá trị hảo cảm: Nếu một lần có thể tăng vọt, đến lúc đó mình cũng có thể đến nhiệm vụ tiếp theo, hoặc cũng có thể về nhà.
Vì thế Ngô Diệu Ny càng tỏ ra thân thiết với Thượng Quan Xương.
Nam nhân khác, nàng không dám xác định một chiêu này có hiệu quả hay không, nhưng đối với Thượng Quan Xương thì chắc chắn hữu hiệu.
Bởi vì Thượng Quan Xương chưa từng thua ai bao giờ nên hắn có bản lĩnh khiến người khác không thể kiêu ngạo vì thắng hắn.
Nếu mình thắng Thượng Quan Xương sẽ làm hắn muốn chinh phục hơn.
Ngô Diệu Ny sải bước lên lưng ngựa, thần thái tự tin quay về Thượng Quan Xương, sau đó đột nhiên nở nụ cười càng lúc càng tươi, lộ ra hai lúm đồng tiền nhỏ đáng yêu bên gò má.
Ngày thường Ngô Diệu Ny hiếm khi cười, khuôn mặt luôn lạnh nhạt, cho dù trêu đùa người khác cũng chỉ cười nhẹ nhàng.
Nhìn thấy nụ cười xán lạn trên khuôn mặt nàng, Thượng Quan Xương nhìn mê mẩn, giống như nơi sâu thẳm lạnh giá nhất trong lòng hắn đột nhiên được rọi chiếu một tia ánh sáng mặt trời ấm áp.
Mà Ngô Diệu Ny thừa dịp Thượng Quan Xương sững sờ trong chốc lát, tùy ý lên roi ngựa, âm thanh trong trẻo vang lên:
“Giá!”
Trên lưng ngựa một cô gái mặc y phục màu hồng nghênh ngang chạy đi, mái tóc dài của nàng theo không trung nhảy nhót bay lượn.
Thấy thế, môi mỏng của Thượng Quan Xương nổi lên một nụ cười tà tứ yếu ớt.
“Giá!” Âm thanh trầm thấp sau đó vang lên.
Thượng Quan Xương người sau vượt người trước, cùng Ngô Diệu Ny song song chạy về phía trước.
Hai con ngựa, một người phía trước, hắn vẫn đuổi theo ở phía sau.
Ngô Diệu Ny đột nhiên cười có ý xấu với Thượng Quan Xương, hai mắt đảo đảo giảo hoạt nói:
“Hoàng huynh, có khả năng huynh sẽ thua.”
Chỉ thấy Ngô Diệu Ny duỗi chân ra, ý đồ đạp lên con ngựa của Thượng Quan Xương.
Chỉ là nàng chưa kịp đưa tới, trong rừng đột nhiên xuất hiện âm thanh kì quái, mà mặt trời vốn đang chói chang lại đột nhiên thành mây đen dày đặc, một cảm giác bất an bao bọc lấy nàng, Ngô Diệu Ny hy vọng chỉ là do bản thân đa nghi thôi, dù sao nếu chuyện như vậy xảy ra thì trực giác không phải là quá linh sao.
Chỉ tiếc nên tới không tới, không nên tới một mực cứ tới, xung quanh nổi lên tiếng kêu thê thảm, cành cây dao động càng thêm lợi hại, một cảm giác nguy hiểm gần trong gang tấc bay tới nàng và Thượng Quan Xương.
Ngô Diệu Ny cùng Thượng Quan Xương nắm chặt dây cương, giảm tốc độ, để con ngựa bắt đầu chậm rãi đứng tại chỗ, đôi mắt nhìn xung quanh không chớp, không buông tha bất kỳ chỗ khả nghi nào.
Quay đầu nhìn về phía Thượng Quan Xương, so với nàng, Thượng Quan Xương càng thêm cẩn thận e dè hơn, ánh mắt sắc bén lạnh như băng càn quét xung quanh.
Trong rừng rậm đột nhiên trở nên rất yên tĩnh, sự yên tĩnh cho thấy khúc nhạc dạo của bão táp sắp tới.
Ngô Diệu Ny không dám xem thường, đôi mắt dò la xung quanh.
Chỉ nghe ‘Vèo’ một tiếng, một mũi tên bắn về phía nàng rất nhanh.
Mà lúc này đầu óc của nàng hoàn toàn trống rỗng, cơ thể không nhúc nhích được, đôi mắt dại ra, trừng lớn nhìn về phía mũi tên kia bay về mình.
Thượng Quan Xương ở bên cạnh nghe được âm thanh, cấp tốc quay đầu, nhìn mũi tên nhọn bắn về phía Ngô Diệu Ny, hai mắt vừa mở, không kịp nghĩ gì cả, tay vươn một cái, nhấc Ngô Diệu Ny từ trên ngựa của nàng tới trên lưng ngựa của mình.
Không có Ngô Diệu Ny, mũi tên kia liền bắn về phía đầu con ngựa của Ngô Diệu Ny.
Nhìn Hãn Huyết Bảo Mã giãy giụa điên cuồng rồi ngã xuống đất miệng sùi bọt mép .
Ngô Diệu Ny sắc mặt trắng bệch, nắm chặt lấy ống tay áo của Thượng Quan Xương, nếu như vừa rồi không có Thượng Quan Xương, như vậy nằm trên đất chính là mình, con mắt trong trẻo lộ ra sự sợ hãi.
Lại nhìn Thượng Quan Xương mày nhíu càng chặt, hai con mắt lạnh lẽo bắn về một nơi nào đó, hai mắt càng là dời sông lấp biển, tay hắn nắm thật chặt dây cương, một tay khác ôm nàng vào ngực.
Ngô Diệu Ny sợ sệt nấp trong lồng ngực Thượng Quan Xương, cơ thể hơi co lại, Long Tiên Hương trên người hắn làm cho thần kinh run sợ của nàng có chút giảm bớt.
Đột nhiên từ chỗ Thượng Quan Xương chú ý bay ra mười mấy tên hắc y nhân.
Thượng Quan Xương thấy tình thế không ổn, híp mắt lại, kéo căng yên ngựa, giục ngựa chạy trốn về phía trước.
Mà người áo đen phía sau cũng ra sức đuổi theo bọn họ.
Đầu nhỏ của Ngô Diệu Ny từ trong lòng ngực Thượng Quan Xương lộ ra, lén lút quan sát mấy người áo đen đuổi tận giết tuyệt không buông tha, lông mày đã nhăn thành một đường, liếc mắt nhìn Thượng Quan Xương đang trầm mặt lo lắng nói:
“Hoàng huynh, mấy người đó vẫn còn ở phía sau.”
“Không sao, đừng sợ, hoàng huynh sẽ không để cho muội gặp chuyện.”
Thượng Quan Xương ôm thật chặt Ngô Diệu Ny, liều mạng vung roi ngựa lên, thúc ngựa tăng nhanh tốc độ.
Vẫn giọng nói lạnh băng như cũ nhưng giờ lại có một chút ấm áp, lúc này, Ngô Diệu Ny mới cảm thấy đây là tấm lòng chân thành của Thượng Quan Xương .
“Giá!”
Khoảng chừng chạy hơn một giờ, bầu trời đột nhiên bắt đầu mưa, đầu tiên là một vài hạt nhỏ, chỉ chốc lát liền biến thành mưa to như trút nước .
Thượng Quan Xương dừng ngựa, Ngô Diệu Ny chui đầu ra nhìn mấy người áo đen đã bị bỏ lại phía sau, vỗ vỗ ngực nhìn xung quanh hoang vu nói:
“Hoàng huynh, giờ nên đi đâu?”
Mưa rào tầm tã rơi trên mặt nàng, hơi đau, luôn trốn trong lồng ngực Thượng Quan Xương nhưng trên người, trên mặt vẫn toàn là nước mưa .
Há mồm ra nước mưa trên mặt toàn bộ liền chảy vào miệng .
Thấy thế, Thượng Quan Xương bước xuống ngựa, quay về phía Ngô Diệu Ny đang trên lưng ngựa duỗi tay ra hô lớn:
“Trước tiên tìm một nơi tránh mưa đi, lại đây, xuống nào.”
“Dạ.”
Ngô Diệu Ny gật gù, một cánh tay lau nước mưa trên mặt .
Đỡ Ngô Diệu Ny xuống ngựa, sau đó lập tức cầm lấy túi giấy, Thượng Quan Xương quay về phía con ngựa, mạnh mẽ vung một roi, ngựa liền thục mạng chạy về phía trước.
Thấy Bảo Mã càng ngày càng xa, Thượng Quan Xương Kéo Ngô Diệu Ny chạy về bên trái, may mắn bọn họ tìm được một căn nhà tranh cách đó không xa.
Hai người không kịp ngẫm nghĩ, chạy vào nhà tranh.
Nhìn người ướt đẫm, nhìn ngoài trời mưa rào tầm tã, Ngô Diệu Ny và Thượng Quan Xương hai người nhìn nhau nở nụ cười.
“Ách xì!”
Ngô Diệu Ny không nhịn được hắt hơi.
Thượng Quan Xương thấy thế, nhìn lướt qua bên trong nhà tranh, đột nhiên đi tới một góc, lúc Ngô Diệu Ny đang không hiểu thì hắn nhặt lên vài thứ vô dụng, sau đó chất thành một đống, từ trong túi giấy lấy ra hộp quẹt.
Lập tức ở trước mặt Thượng Quan Xương dâng lên ánh lửa yếu ớt.
Sau đó chỉ thấy Thượng Quan Xương ngẩng đầu, nhìn Ngô Diệu Ny còn đứng ở cửa đang chà sát cánh tay, trầm giọng nói:
“Mau tới đây sưởi ấm, nếu không sẽ bệnh .”
Gương mặt dưới ngọn lửa trở nên sáng rực mê người.
Ngô Diệu Ny vẻ mặt u ám, nhìn bên ngoài mưa rào tầm tã, run rẩy dò hỏi Thượng Quan Xương:
“Hoàng huynh, bây giờ nên làm gì?”
Ở nơi tám phía đều có gió như thế này, hai người bọn họ phải chờ một buổi tối hay sao?
Cơ thể Ngô Diệu Ny khẽ run rẩy, lạnh quá.
Thượng Quan Xương trầm mặc trong chốc lát, lấy từ trong túi giấy ít điểm tâm đưa cho Ngô Diệu Ny.
“Ngày hôm nay chỉ có thể ở đây một buổi chiều, ta nghĩ sáng sớm ngày mai sẽ có người tới cứu chúng ta.”
Hắn đường đường Đế Vương, đột nhiên biến mất, chỉ sợ Hoàng Cung lộn xộn một ngày, Cẩm Y vệ, Ngự Lâm Quân đã diều động từ lâu, bắt đầu tìm kiếm hắn trên diện rộng.
Phỏng chừng không quá hai canh giờ, sẽ có người lại đây.
Hiện tại hắn Thượng Quan Xươngng chỉ cần ở chỗ này chờ đợi bọn hắn đến .
Liếc mắt nhìn dưới chân một bãi nước, Thượng Quan Xương cởi quần áo ra.
Từng cái từng cái bỏ đi y phục ở trên người.
Chỉ nghe Ngô Diệu Ny cảnh giác chăm chú nhìn hắn nói:
“Hoàng huynh, huynh làm gì thế?”
Thượng Quan Xương ngẩng đầu, thấy sắc mặt đỏ chót của Ngô Diệu Ny, dáng vẻ cảnh giác, nhớ lại mấy ngày nay, giống như mỗi lần mình tính kế đều sẽ bị nàng đơn giản chuyển nguy thành an, chưa từng lộ ra vẻ mặt này.
Hiếm khi mới thấy được vẻ mặt sinh động của nàng, Thượng Quan xương trong mắt trêu tức càng sâu, nhìn gương mặt Ngô Diệu Ny biết rõ còn hỏi:
“Cởi quần áo.”
Chỉ thấy Ngô Diệu Ny duỗi một ngón tay, run rẩy nói:
“Này, vậy huynh cởi hết làm chi?”
Bộ không thấy nơi này còn có nàng sao?
Thượng Quan Xương trong lòng sắp cười điên rồi, chỉ là trên mặt vẫn vô tội nói:
“Ướt đương nhiên phải cởi hết. Trẫm là người đứng đầu cả nước, lỡ ngã bệnh thì làm sao bây giờ?”
Ngô Diệu Ny nhìn Thượng Quan Xương cả người chỉ còn lại cái quần cộc, có chút không tự nhiên định nhìn sang hướng khác, trên mặt đỏ ửng một mảnh, dưới ánh lửa lấp lóe, dù toàn thân có hơi chật vật, nhưng vẫn không thể che giấu được vẻ đẹp khuynh quốc khuynh thành của nàng.
Ánh mắt Thượng Quan Xương dừng lại trên mặt Ngô Diệu Ny.
Trong nháy mắt Ngô Diệu Ny thấy được vết thương trên tay Thượng Quan Xương vẫn còn vết máu, đột nhiên quay đầu lại, lo lắng hỏi Thượng Quan Xương:
“Huynh bị thương?”
Nhớ tới thích khách vừa rồi, suy đoán nói:
“Là bởi vì vừa đám thích khách kia?’
Âm thanh mềm mại khiến nội tâm Thượng Quan Xương mềm nhũn.
Nhìn vết thương nhỏ còn đang chảy máu, vốn nàng hoài nghi Thượng Quan Xương có liên quan đến lần gặp nạn này, nhưng giờ đã biến mất.
Nàng nghĩ Thượng Quan Xương có thể đặt bẫy nàng, nhưng thấy hắn bị thương, hoài nghi lại bắt đầu phủ định.
Đường đường người đứng đầu một nước, không cần thiết vì một người phụ nữ mà tổn hại bản thân.
Đáng tiếc Ngô Diệu Ny quên Thượng Quan Xương là một nam nhân có tính chinh phục rất mạnh, càng không chiếm được, càng muốn.
Gặp được phản ứng này trên mặt Ngô Diệu Ny, Thượng Quan Xương hứng thú nhếch miệng lên:
“Đừng lo lắng, đừng quá lo lắng.”
Không thừa nhận, cũng không có phủ nhận.
“Ách xì!”
Ngô Diệu Ny lại hắt hơi một cái.
“Cởi quần áo đi.”
Thượng Quan Xương bình tĩnh nói.
“Cái gì?”
Ngô diệu Ny không thể tin nhìn Thượng Quan Xương, hoài nghi lỗ tai mình có nghe lầm hay không.
Thượng Quan Xương con ngươi sâu thẳm như hồ nước, kiên trì giải thích:
“Đi ra sau cởi quần áo, huynh giúp muội phơi quần áo một chút.”
Ngô Diệu Ny vội vàng vung vung tay, nhìn Thượng Quan Xương nói:
“Không cần đâu hoàng huynh, muội không lạnh.”
Nói xong cơ thể lại bắt đầu không khống chế được mà run lên mấy lần.
Ngô Diệu Ny nhìn quanh phía sau, nói giỡn, trong phòng cũng chỉ còn sót lại nàng và Thượng Quan Xương hai người, lỡ như đối phương thú tính quá độ, nàng cũng không có chỗ trốn.
Nàng thà rằng cảm mạo cũng sẽ không cởi quần áo.
Vẫn là câu nói kia, nàng gặp phải là Thượng Quan Xương mà không phải là người khác, có thể người khác sẽ vì nàng mà coi như thôi, đáng tiếc Thượng Quan Xương sẽ không, đột nhiên đưa đầu kề sát mặt Ngô Diệu Ny nói:
“Muội muốn tự cởi hay để ta cởi giúp?”
Mặc dù là uy hiếp, nhưng phối hợp bộ dáng lạnh lẽo của Thượng Quan Xương, không giống kẻ thừa dịp người gặp nguy chuộc lợi.
Đúng là nàng có vẻ có lòng tiểu nhân.
Thấy thế Ngô Diệu Ny do dự một chút sau đó mới gật đầu, nói:
“A.”
Sau đó chậm rãi ra sau Thượng Quan Xương, quay đầu không yên lòng liếc mắt nhìn Thượng Quan Xương, nhìn thấy Thượng Quan Xương không quay đầu lại mới an tâm cởi quần áo ướt đẫm trên người.
Dưới ánh lửa, toàn bộ động tác mê người này được chiếu trên vách tường.
Mà Thượng Quan Xương lúc Ngô Diệu Ny quay lưng về phía sau, đôi con mắt sâu không thấy đáy nhìn chằm chằm Ngô Diệu Ny
Thấy Ngô Diệu Ny quần áo từng cái từng cái cởi ra, từ áo khoác cho tới cái yếm, hiện ra một cơ thể trắng mút trước mặt hắn, bộ ngực no đủ, cánh tay thon thả, còn có eo nhỏ linh lung.
Dáng người hoàn toàn hấp dẫn, Thượng Quan Xương phát hiện dáng người Ngô Diệu Ny còn hoàn mỹ hơn so với hắn tưởng tượng.
Hô hấp trở nên hơi gấp gáp, tơ máu bắt đầu hiện lên trước trán, lúc này, trong đầu Thượng Quan Xương chỉ có Ngô Diệu Ny trước mắt.
Những mưu kế, những câu dẫn, sự căm ghét mới bắt đầu, hết thảy đã không còn.
Danh sách chương