Ngô Diệu Ny nhìn những tờ giấy Thanh Loan vừa in, bên trong bức họạ vẽ cô đang nhăn mặt cười, trông rất sống động.

Mà Ngô Diệu Ny cũng không có tâm tư ngắm tranh, kịch bản sắp xảy ra, toàn bộ bất lợi đều đã ở trước mắt.

Tuy rằng tình cảm của Yến Thiên đối với Thượng Quan Xương cũng không có gì bất thường, phần nhiều là cảm kích mà thôi, cảm kích Thượng Quan Xương lúc ở chiến loạn đã cứu hắn, giúp tài võ học của hắn có dịp thể hiện; nhưng tình cảm của Thượng Quan Xương đối với Yến Thiên đã sớm không bình thường, chỉ là bây giờ y còn chưa hiểu, nhưng tiềm thức đã muốn giữ Yến Thiên bên cạnh.

Cho nên những gì cô phải làm bây giờ chính là: khiến Thượng Quan Xương vĩnh viễn không nhận ra tình cảm của hắn dành cho Yến Thiên.

Hai người chỉ có quan hệ quân thần đơn thuần.

Cô làm như vậy cũng là có nguyên nhân, thế giới này vốn không như bình thường, căn cứ theo tư liệu hệ thống cung cấp, cô phát hiện nơi này không kì thị tình cảm nam nam, thậm chí một số ít đại thần còn nuôi vài nam sủng. Trong một số buổi tiệc trang trọng còn có thể kêu ra mời rượu khách.

Cho nên, nếu để Thượng Quan Xương phát hiện tình cảm của y đối với Yến Thiên, dựa vào sự bá đạo của y, nhất định sẽ nghe theo nội tâm, đến lúc đó cô muốn chiếm lại, quả thực chính là lấy trứng chọi đá, không biết lượng sức mình.

Nói không chừng y thấy cô không vừa mắt, xử quyết luôn.

Nghĩ như vậy, Ngô Diệu Ny cảm thấy mình nhất định phải ngăn cản buổi kỵ xạ kia, không những làm cho Yến Thiên không thể sinh ra tình cảm với Thượng Quan Xương mà còn phải khiến Thượng Quan Xương thêm vài phần kính trọng với cô.

Nhiệm vụ khó khăn làm trong lòng Ngô Diệu Ny sốt ruột, Thượng Quan Xương đã có ấn tượng xấu với cô lại còn có tình cảm bất thường với Yến Thiên.

Ngô Diệu Ny nằm trên bàn, cả người không có sức.

Nhưng nếu không thể tiếp cận Thượng Quan Xương, vậy giá trị hảo cảm cô nửa điểm cũng khó mà tăng lên được.

Ở trong cung, Ngô Diệu Ny tuy rằng là công chúa nhưng địa vị lại còn không bằng nha hoàn được sủng ái; bị phi tần khi dễ còn chưa tính, cung nữ thái giám đều dám giữa ban ngày khi dễ nàng, nói thật, ngay cả Ngô Diệu Ny còn cảm thấy nguyên chủ thật sự quá kém cỏi.

Nàng là nữ nhi của Ngô thừa tướng hi sinh vì nước, là công chúa được Thượng Quan Hưng yêu thương.


Nếu nàng dũng cảm hơn một chút cũng không rơi vào tình huống như hiện tại.

Nhưng nguyên nhân khiến nàng trở thành như bây giờ chính là Thượng Quan Xương. Nhưng cô lại không muốn bị ghét như thế, cô còn muốn Thượng Quan Xương vui vẻ, gia tăng giá trị hảo cảm.

Khi Ngô Diệu Ny biết nguyên chủ sa đọa như vậy là vì muốn Yến Thiên quan tâm, hơn nữa nàng ấy còn cảm thấy thỏa mãn với những kĩ nam kia, vì nàng ấy tham luyến sự quan tâm giả dối của bọn họ.

Căn cứ kịch bản, Ngô Diệu Ny không đi theo đoàn kỵ xạ, là do nàng nhát gan, mà về phương diện khác nàng cũng không tốt.

Nhưng lúc này đây, cô nhất định phải đi. Hôm nay Yến Thiên trở về, cô đi xin Yến Thiên dẫn cô đi xem trận đấu kỵ xạ.

Suy nghĩ vừa lóe, Ngô Diệu Ny hỏi hệ thống:

“Hệ thống, không phải cậu nói ở nhiệm vụ này tôi có thể yêu cầu sao?”

Âm thanh máy móc của hệ thống vang lên, nói:

[Đúng vậy, chỉ cần có liên quan đến nhiệm vụ, cô có thể yêu cầu.]

Ngô Diệu Ny chà xát hai tay, đưa tay đặt trước miệng mình, cười nói:

“Tôi muốn mình biết kỵ xạ, không phải cái loại chỉ có trí nhớ, mà phải thực hành được.”

[Có thể.]

Hệ thống nói xong, Ngô Diệu Ny chỉ cảm thấy trước mắt tối om, nháy mắt cô đã cảm thấy toàn cơ thể như có một lực mạnh mẽ kỳ lạ .

Đi đến trước bàn trà, tiện tay cầm một chiếc bút, con mắt nhíu lại, nhắm ngay vách tường, phóng bút về phía trước, bút bay thẳng tới hướng Ngô Diệu Ny nghĩ trong đầu, “vèo” một tiếng bay ra dính ở trên tường.

Ngô Diệu Ny thấy thế, vừa lòng cười, chạy đến vách tường, lấy tay rút thử chiếc bút lông ghim ở đó, nó bị ghim trên tường khá sâu, rất tốt.

Sau đó cô mới nhớ tới mấy tờ giấy mình nhờ Thanh Loan in ban nãy, dùng một tay khẽ cốc đầu mình, tự trách mình thiếu chút nữa quên cả chuyện này, cầm lấy mấy tờ giấy cùng một ít đồ dùng nữ trang trên bàn, cô vội vàng đi ra ngoài.

Phòng sách của Yến Thiên rất quan trọng, vốn dĩ Ngô Diệu Ny không được tới, mà xác thực nguyên chủ cũng chưa bao giờ tới đó.

Nhưng vì Ngô Diệu Ny có thân phận công chúa, Yến Thiên cũng chưa từng nói rằng nàng không được phép đến, chẳng qua nguyên chủ thật sự là tiểu thư quy củ, không có việc sẽ không đến thư phòng Yến Thiên.

Nhiều nhất cũng chỉ ở trước thư phòng nhờ thị vệ đưa bát canh gà, điểm tâm nhỏ gì đó cho Yến Thiên.

Nhưng thư phòng cũng là nơi Yến Thiên ở lâu nhất trong ngày, cô cũng không có ngốc như vậy, đây là nơi tốt nhất để bồi dưỡng tình cảm, cô mới không có bỏ qua đâu.

“Cót két” Ngô Diệu Ny đẩy cửa đi vào.

Đi thăm một chút thư phòng của Yến Thiên, so với thư phòng bình thường không khác biệt lắm, giá sách, cái bàn, ống đựng bút, nghiên mực, ống tranh, tranh trang trí bằng đồng…

Điều khác biệt là, thư phòng Yến Thiên rất lớn, hai phần ba nơi này là giá sách cao tới hai thước, mặt trên chất đầy các bộ sách.

Ngô Diệu Ny cầm lấy một quyển tùy tiện lật lật, bên trong chi chít các chú thích phê bình.

Có thể thấy được Yến Thiên rất thích đọc sách, đây đúng là phương tiện giúp cô tiến hành hành động.

Cầm mấy tờ giấy trong tay, mở ra một quyển sách, rồi bỏ tờ giấy vào, đợi cho lần sau Yến Thiên xem sách là có thể nhìn thấy cô, nhìn như hành động không chớp mắt, nhưng Ngô Diệu Ny tin tưởng nhất định sẽ thu hoạch không tưởng.

“Ai ở bên trong?”

Giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng vang lên.

Cơ thể nhỏ bé của Ngô Diệu Ny theo bản năng trốn ra phía sau giá sách.


Trong lòng có chút kỳ quái, Yến Thiên sao lại trở về từ phía sau.

Mà Yến Thiên đã thấy được dáng người mảnh khảnh kia, biết là ai, dù sao ở phủ tướng quân này, đương nhiên chỉ có Ngô Diệu Ny và nha hoàn bên cạnh nàng là hai nữ tử.

Dáng người mảnh khảnh kia, Yến Thiên liếc mắt một cái là đã nhận ra là Ngô Diệu Ny.

Không rõ nàng sao lại xuất hiện ở thư phòng, hắn từng bước tới gần Ngô Diệu Ny.

Ngô Diệu Ny chỉ thấy một đôi giày trắng không có lấy một hạt bụi xuất hiện trước mặt nàng. Sau đó nhìn lên trên là một trường bào màu lam pha sắc trắng bằng tơ lụa tốt nhất, trên người là hoa văn mộc lan lịch sự tao nhã cùng trâm cài tóc mộc lan. Phía sau là mái tóc đen dài, trên mặt chỉ có nét bình tĩnh, nhìn thấy cô xuất hiện ở thư phòng cũng không có một chút bất ngờ, chỉ là mắt phượng cụp xuống, nhìn Ngô Diệu Ny đang ngồi.

Ngô Diệu Ny ngửa đầu nhìn Yến Thiên, trong lòng thầm gật đầu, đẹp trai như vậy, tuyệt đối không làm thất vọng danh hiệu thiên hạ đệ nhất mỹ nam này của hắn, nhưng mà có chút giống trích tiên, cảm giác rất khó gần.

Nhưng vẫn phải tiến lại gần, Ngô Diệu Ny da mặt dày vẫn phải tấn công hắn để tăng giá trị hảo cảm, cũng không biết tại sao đầu óc cảm thấy có chút đáng khinh, không khỏi tưởng tượng nam tử như hắn, cởi đồ ra sẽ như thế nào nhỉ?

Mà Yến Thiên cũng không biết ý nghĩ của Ngô Diệu Ny, thản nhiên nhìn khuôn mặt ngày xưa trang điểm dày mà nay lộ ra dung mạo khuynh thành của Ngô Diệu Ny, hai mắt hàm chứa giảo hoạt, trên mặt cười như không cười, Yến Thiên lạnh nhạt xa cách nói:

“Công chúa, có việc?”

Ngô Diệu Ny thấy Yến Thiên hỏi, đầu tiên là lắc đầu, sau đó lại gật gật đầu, sau đó lại lắc đầu.

Sau đó chính là chớp đôi mắt to ngập nước nhìn Yến Thiên, miệng nói:

“Yến Thiên, ta muốn cùng ngươi thương lượng một việc.”

Nói xong trên mặt có chút rối rắm, hai ngón trỏ đan vào nhau.

“Chuyện gì?”

Vẫn là biểu cảm không gì lay động được như cũ.

Chỉ thấy ánh mắt đen lúng liếng của Ngô Diệu Ny vừa chuyển, giống như đang suy nghĩ phải nói với hắn như thế nào ,sau đó, nghe được âm thanh trong trẻo vang lên:

“Ta muốn tham gia trận đấu kỵ xạ.”

Rốt cuộc trên mặt Yến Thiên cũng có một chút biến hóa, nhưng chỉ là một chút, rồi nhìn Ngô Diệu Ny thoáng có chút ngạc nhiên:

“Ngươi!”

Ngô Diệu Ny gật gật đầu, nhìn Yến Thiên.

Đợi hắn gật đầu.

Chỉ thấy đôi mày liễu xinh đẹp của Yến Thiên nhăn thành một đường nói:

“Không được, rất nguy hiểm .”

Yến Thiên tiếp xúc không nhiều lắm với Ngô Diệu Ny, trong trí nhớ của hắn Ngô Diệu Ny rất yếu đuối nhát gan, thật sự rất khác bây giờ.

Nhưng Yến Thiên vẫn xem Ngô Diệu Ny nhát gan lúc trước thành tất nhiên sợ nàng gây phiền phức .

Thấy Yến Thiên không đồng ý, Ngô Diệu Ny vội vàng giải thích nói:

“Không đâu, ta đáp ứng ngươi, nhất định không làm mình bị thương, ta cam đoan.”

Hơn nữa nhấc tay cam đoan với Yến Thiên.


Trận đấu kỵ xạ này cô nhất định phải đi .

Chỉ thấy Yến Thiên vẫn không động đậy như cũ, Ngô Diệu Ny trong lòng có chút lo lắng. Nguyên chủ thật sự là quá kém, theo lý thuyết trận đấu kỵ xạ nàng thân là công chúa hoàng gia, thế mà lại không được mời tham gia, bây giờ còn phải nhờ lão công để tham gia.

Ngô Diệu Ny thấy thế, một đôi tay nhỏ bé mềm mại không xương, thoải mái cầm bàn tay to của Yến Thiên, cầm lấy ngón cái của Yến Thiên, biểu tình đáng thương nhìn Yến Thiên nói:

“Ngươi đáp ứng ta đi, phu quân, phu quân.”

Âm thanh mềm mại không xương tiến vào tai Yến Thiên.

Thấy Ngô Diệu Ny như vậy, Yến Thiên thật sự không chán ghét nổi, không biết phải nói nên lời cự tuyệt như thế nào.

Trong đầu đột nhiên hiện lên hình ảnh một nữ tử mặc trang phục màu vàng nhạt lôi kéo nam tử áo trắng chạy khắp nơi, Yến Thiên muốn bắt lấy hình ảnh kia, nhưng lại không thể chạm tới được, lại nhìn Ngô Diệu Ny trước mặt, lòng có chút dao động.

Ngô Diệu Ny thấy Yến Thiên bị lời nói của mình làm cho dao động, biểu cảm trên mặt càng thêm ủy khuất, miệng mếu máo, ánh mắt ngập nước nhìn Yến Thiên, tiếp tục làm nũng nói:

“Ngươi xem toàn phủ tướng quân, trừ Thanh Loan ra, vốn không có ai nói chuyện với ta, khó có được một trận đấu kỵ xạ, ngươi dẫn ta đi xem một chút đi.” Yến Thiên có chút dở khóc dở cười.

Chẳng lẽ đây mới là tiểu thê tử chân chính của hắn, có lẽ nếu không có trận đấu kỵ xạ này, nàng sẽ luôn là một tiểu thư quy củ.

Tuy rằng bây giờ hắn không thích Ngô Diệu Ny, nhưng hắn cũng không chán ghét nàng như vậy.

Nếu nàng muốn đi, hắn sẽ đồng ý, vì thế nói:

“Vậy thì được, nhưng nhớ kỹ, chỉ có thể ngồi xem, không thể tham gia.”

Giọng nói trong trẻo mà lạnh lùng của Yến Thiên vang lên mang theo một tia ôn nhu mà Ngô Diệu Ny không dễ phát hiện vì ý tứ cảnh cáo bên trong.

Nghe được Yến Thiên cho phép, Ngô Diệu Ny gật đầu như giã tỏi, nói với Yến Thiên: “Ừm, ta nhất định không tham gia, ngoan ngoãn ngồi ở một bên.” Mới là lạ.

[Đinh! Chúc mừng người chơi, hảo cảm của Yến Thiên đối với ngươi tăng thêm 30%, hiện tại là 30%.]

“Cám ơn phu quân.”

Ngô Diệu Ny kiễng mũi chân, ở trước mặt Yến Thiên hôn chuồn chuồn lướt nước qua môi của hắn.

Sau đó nhanh chóng chạy ra khỏi thư phòng.

Nếu lão công như trích tiên của cô không chủ động, vậy thì cô phải chủ động, tăng giá trị hảo cảm.

Mà trong thư phòng chỉ còn lại Yến Thiên ngơ ngác vuốt nơi Ngô Diệu Ny hôn, trên mặt có chút nghi hoặc.






Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện