Sau khi kết thúc công việc, Ngô Diệu Ny nhìn các nhân viên công tác dọn dẹp trường quay rồi trở về phòng, thay trang phục diễn của mình ra.

Bởi vì Ngô Diệu Ny không ký hợp đồng với công ty, tất nhiên không thể giống các diễn viên khác, việc gì cũng có người khác làm cho. Cô có chút oán niệm nhìn thoáng qua Đạm Thai Thịnh đang nhắm mắt dưỡng thần ở bên kia, biểu tình đáng thương giống như cún con bị vứt bỏ.

Được rồi, kỳ thật chỉ cần Ngô Diệu Ny cô mở miệng, Ngô thị sẽ an bài tốt nhất cho cô.

Nhưng trước mắt cô không muốn có tiếng xấu nên tốt nhất vẫn nên che dấu thân phận, có việc gì đợi khi giá trị hảo cảm của Đạm Thai Thịnh lên 50% đã rồi nói sau.

Về phần Bạch Hàng Trình, cô có chút khó khăn, người này dầu muối không vô, thật là đáng ghét, giá trị hảo cảm luôn luôn ở mức 0, cho dù là cô cung kính, khiêm tốn cả một ngày như thế, vậy mà vẫn không chút sứt mẻ như trước.

Cố gắng tính cách và cách thức tiến công chiếm đóng Bạch Hàng Trình trong nguyên tác, đột nhiên trong đầu cô lóe lên một ý.

Ngô Diệu Ny thay một bộ quần áo bình thường đến không thể bình thường hơn, một cái áo T-shirt trắng, một cái quần đơn giản, lại thêm một đôi giày vải.

Sau đó cô ngồi lại trước bàn hoá trang, dường như đang cân nhắc cái gì, khi thì rối rắm, khi thì ảo não sau đos lại trở nên kiên định. Vô đứng lên đi về phía Đạm Thai Thịnh còn đang nhắm mắt dưỡng thần, trên khuôn mặt quyến rũ còn mang theo chút khiếp đảm, giọng nói uyển chuyển êm tai từ miệng xinh thoát ra: “Đạm Thai Thịnh, tôi muốn mời anh diễn tập với tôi.”

Thật ra khi nói xong câu đó, Ngô Diệu Ny có chút không yên, nói như vậy có phải tỏ vẻ mình rất không biết tự lượng sức mình hay không nhỉ.

Nhưng vì nhiệm vụ, liều mạng vậy.

Đạm Thai Thịnh mở cặp mắt hoa đào mê người kia, tiếp nhận ánh mắt có chút khiếp đảm của Ngô Diệu Ny, môi mỏng cong lên, gật đầu nói:

“Có thể.”

Sau đó Đạm Thai Thịnh liền nhìn thấy trong ánh mắt của Ngô Diệu Ny đầy vẻ cảm kích, ánh mắt kia vì lời anh nói, mà trở nên sáng rực trong suốt, giống hai viên thủy tinh, chiếu sáng cả khuôn mặt.

Anh đột nhiên cảm thấy quyết định này là quyết định sáng suốt của anh từ trước tới nay.

[ Chúc mừng người chơi, giá trị hảo cảm của nam chủ đối với ngươi tăng 10%, hiện tại là 30%. ]

Những lời này của anh làm cho người trợ lý có chút kinh ngạc, vừa thu dọn quần áo của Đạm Thai Thịnh, vừa ngẩng đầu đánh giá cẩn thận Ngô Diệu Ny.


Quần áo bây giờ của Ngô Diệu Ny bình thường đến không thể bình thường hơn, nhưng càng là quần áo bình thường, càng có thể phô ra dáng người đẹp của cô.

Áo T-shirt bình thường với quần đơn giản vậy mà khi cô mặc lên lại có khí chất như thế, quần áo mỏng manh mơ hồ có thể nhìn thấy dáng người bên trong có đường cong chữ S hoàn mỹ.

Cô gái này thật có may mắn khi có ưu điểm như vậy, người ta nói người đẹp thường được có hảo cảm hơn thật không sai, trợ lý này cũng tăng thêm một chút hảo cảm với Ngô Diệu Ny.

“Vậy khi nào thì được?”

Ngô Diệu Ny mở miệng hỏi Đạm Thai Thịnh thời gian diễn tập.

Nhìn bộ dạng hiếu học của Ngô Diệu Ny, Đạm Thai Thịnh phát hiện bản thân mình có chút hứng thú trêu đùa cô: “Buổi tối hôm nay thì sao?”

Nói xong trưng ra khuôn mặt đáng đánh đòn nhìn Ngô Diệu Ny.

Quả nhiên ánh mắt Ngô Diệu Ny có chút trốn tránh, trên mặt lan ra làn mây hồng.

Đạm Thai Thịnh thấy vậy mới vừa lòng cười cười.

Chỉ thấy Ngô Diệu Ny cúi đầu nói bằng giọng mơ hồ:

“Đêm nay, đêm nay, không được, tôi có chút việc.”

Đạm Thai Thịnh nhắc tới làm Ngô Diệu Ny không tự nhiên nhớ lại hình ảnh lần đầu tiên gặp Đạm Thai Thịnh, tìm lý do từ chối nói.

Sau đó lễ phép trả lời:

“Không thì sáng ngày mai đi, anh ở chỗ nào, tôi đến tìm anh, được chứ?”

Chỉ là khuôn mặt Đạm Thai Thịnh giờ phút này đầy vẻ tươi cười xấu xa. Nháy mắt Ngô Diệu Ny liền hiểu được vừa rồi thằng nhãi này cố ý, cho rằng trong đầu cô lúc nào cũng nghĩ đến chuyện đó, trên mặt càng cảm thấy khô nóng, hơi có chút ảo não, nhưng vì mình có việc cần nhờ người ta, nên chỉ có thể cố nén lửa giận.

Mà tất cả những biểu hiện của Ngô Diệu Ny đều bị Đạm Thai Thịnh nhìn thấy hết.

“Vẫn ở chỗ cũ đi!”

Gi ọng nói trầm thấp đầy từ tính của Đạm Thai Thịnh vang lên. Hắn biết mình nói “chỗ cũ”, chắc chắn Ngô Diệu Ny sẽ biết.

Chỉ thấy Ngô Diệu Ny gật gật đầu, ra vẻ thẹn thùng xoay người chậm rãi rời đi.

Trong lòng Ngô Diệu Ny hung tợn thầm mắng Đạm Thai Thịnh, quả nhiên là đại sắc lang, trong đầu toàn là những thứ không trong sáng.

Nhìn bóng dáng Ngô Diệu Ny, ý cười trên khóe miệng Đạm Thai Thịnh ngày càng đậm, ngay cả trợ lý bên cạnh cũng phát hiện Đạm Thai Thịnh đối đãi đặc biệt với cô gái kia. Tuy rằng cô gái kia khi mặc trang phục cổ đại làm cho người ta cảm thấy kinh diễm, cộng thêm dáng người hoàn mỹ chưa từng gặp qua, nhưng so với Đạm Thai Thịnh, trợ lý cảm thấy cô ta vẫn kém một chút. Dù sao Đạm Thai Thịnh cũng là nhân vật tai to mặt lớn trong giới giải trí, nhiều công ty giải trí lớn còn phải nể mặt anh ta ba phần.

Đối lập với Ngô Diệu Ny, cô chỉ là một minh tinh nhỏ không hơn không kém.

Nghĩ xong vậy, anh ta tự cảm thấy mình suy diễn quá nhiều rồi, nhưng bị lòng hiếu kì quấy phá, anh ta nhịn không được há mồm nói:

“Đại ca, đừng nói là anh có hứng thú với minh tinh nhỏ vừa rời khỏi đấy nhé?”

Làm trợ lý của Đạm Thai Thịnh cũng không phải ngày một ngày hai, lá gan cũng lớn hơn, cậu biết Đạm Thai Thịnh sẽ không để ý.

“Cậu cảm thấy thế nào?”

Đạm Thai Thịnh không nói cho trợ lý, để anh ta tự đoán, khiến cho trợ lý bên cạnh không hiểu ra sao.

Lúc này, Bạch Hàng Trình cũng đi tới, nhìn Ngô Diệu Ny đang đi vội vàng phía đằng xa, lại liên tưởng đến thái độ khác thường hôm nay của Đạm Thai Thịnh đối với Ngô Diệu Ny, có chút buồn bực nói:

“Thai Thịnh, sao cậu lại có quen biết với Ngô Diệu Ny?”

Nhìn tâm trạng Đạm Thai Thịnh trước mắt không tệ, Bạch Hàng Trình nghi hoặc, chẳng lẽ là bởi vì Ngô Diệu Ny?

Quen biết Đạm Thai Thịnh đã nhiều năm, nhưng thật ra anh rất ít khi thấy anh ta có tâm trạng tốt như thế.


Lời Bạch Hàng Trình hỏi cũng là lời mọi người muốn hỏi. Dù sao từ khi Đạm Thai Thịnh bước vào trường quay, đối đãi đặc biệt với Ngô Diệu Ny, mọi người ai cũng thấy rõ.

Mà Đạm Thai Thịnh đứng đối diện nghe kiểu nói của Bạch Hàng Trình, có thể chắc chắn, Bạch Hàng Trình cũng có quen biết Ngô Diệu Ny, tuy rằng không biết bọn họ quen biết như thế nào, trong lòng cảm thấy hơi hơi không thoải mái. Nhưng dù sao cũng là diễn viên, huống chi đây cũng là nhân vật tai to mặt lớn của giải trí, tất nhiên sẽ không phản đối hành động của anh, trên mặt không lộ một chút gì, vẫn tươi cười như trước, lấy kính râm ở trên bàn hoá trang, đeo xong rồi nói:

“Anh biết cô ấy?”

“Hừ, thiên kim của xí nghiệp Ngô thị, sao có thể không biết được?”

Bạch Hàng Trình tức giận nói, anh tiếp xúc với Ngô thị cũng không phải ngày một ngày hai. Tuy rằng không trực tiếp trò chuyện với Ngô Diệu Ny, nhưng dù sao cũng thường xuyên gặp trên những bữa tiệc to nhỏ khác nhau, có thể thường xuyên nhìn thấy khuôn mặt Ngô Diệu Ny.

Nghe xong lời nói của Bạch Hàng Trình, nếu nói anh không cảm thấy khiếp sợ là giả. Thì ra cô đường đường là thiên kim Ngô thị, anh cũng không cần nghi ngờ Bạch Hàng Trình nói giỡn. Nếu Bạch Hàng Trình nói đó là thiên kim Ngô thị, vậy đó nhất định là thân phận của cô.

Nhưng có thân phận như vậy, không khỏi làm cho anh nhớ tới cảnh lần đầu tiên hai người gặp mặt.

Nếu đường đường là thiên kim, vậy sao lại đi tìm anh, tìm anh làm gì? Lúc đối mặt với anh, vì sao không giải thích thân phận của mình?

“Thiên kim Ngô thị sao?” Đạm Thai Thịnh nặng nề nói

“Cậu không biết?”

Nhưng mà, quen biết Ngô Diệu Ny, cũng không phải chuyện tốt gì, trên mặt Bạch Hàng Trình xẹt qua một tia khinh miệt.

Đối với thiên kim Ngô thị, Đạm Thai Thịnh cũng có nghe nói , người ngoài đồn đãi về cô gái, nghe nói một ngày cô ta không gây chuyện trong nhà là tốt lắm rồi.

Nhưng dù thế nào Đạm Thai Thịnh cũng không sao cảm thấy Ngô Diệu Ny là cô gái như vậy.

Trong ấn tượng của anh, Ngô Diệu Ny có một đôi mắt mèo quyến rũ, mỗi lần trong lòng cô nghĩ cái gì, chỉ cần nhìn vào mắt cô là có thể hiểu được.

Mỗi lần nhìn ánh mắt cô thay đổi, tâm trạng anh trở nên tốt hơn.

Sờ sờ cằm, hứng thú nói với Bạch Hàng Trình: “Nếu tôi nói tôi thật không biết, anh có tin không?”

“Không biết là tốt, người như vậy, cậu nên ít quan tâm thôi, nghe nói sinh hoạt cá nhân của cô ta rất loạn.”

Nghe ý trong lời Bạch Hàng Trình nói, nụ cười trên mặt Đạm Thai Thịnh càng thêm bí hiểm, dù thế nào cũng cảm thấy lời đồn đôi khi cũng không hoàn toàn là sự thật.

Thiên kim thì thiên kim vậy, dù sao cái hắn hứng thú là cô ấy, chứ không phải thân thế của cô.

Lúc Ngô Diệu Ny về nhà, trời đã khuya, người hầu chắc là đều đã đi ngủ, trong đại sảnh chỉ còn một mình quản gia ở đó.

Ngô Diệu Ny đi đến trước mặt quản gia, thân thiết tươi cười: ”Chú Tần, sau này không cần chờ con, đã trễ rồi mà mà chú còn chưa ngủ, rất không tốt cho sức khoẻ! Được rồi, chú mau về ngủ đi.”

Ngô Diệu Ny sở dĩ thân thiết với chú Tần như thế, là vì cô biết trong nhà này, trừ bỏ ba mẹ, cũng chỉ có Tần quản gia là thật tâm đối tốt với nguyên chủ. Chú ấy không có cháu gái, cho nên vẫn đối đãi với nguyên chủ như cháu gái. Chỉ là lúc đó, nguyên chủ gần như là điên cuồng theo đuổi Đạm Thai Thịnh, căn bản nghe không Tần quản gia tận tình khuyên bảo, cũng không thể hiểu cho nỗi khổ tâm của quản gia, ngược lại ghét bỏ chú ấy xen vào việc của người khác, ép chú phải về hưu sớm, đuổi về nhà.

Mà từ khi về nhà, chúTần đến cuối cũng không biết kết cục cư Ngô thị.

Nghe được giọng điệu thân thiết của Ngô Diệu Ny, chú Tần có chút thụ sủng nhược kinh (được quan tâm yêu thương quá mà lo lắng), ánh mắt càng thêm yêu chiều, nói: “Cháu đó, đứa nhỏ này, muộn vậy mới về nhà, ta cũng rất lo lắng a.”

“Về sau cháu sẽ cố gắng về sớm một chút. Được rồi, chú mau đi ngủ đi.”

Ngô Diệu Ny thúc giục quản gia trở về phòng nghỉ ngơi.

Cả ngày cô mệt mỏi muốn chết rồi, chuẩn bị đi tắm rồi trực tiếp đi ngủ thôi.

Cô lại không ngờ Ngô Thủ Ích chọn lúc này mà nổi giận đùng đùng đi tới.

“Chị, chị ngủ chưa?”

Mặc dù nói là nói như vậy, nhưng chân Ngô Thủ Ích đã bước vào phòng Ngô Diệu Ny.

Thật sự là một thằng nhóc lễ phép, cũng không biết vài năm nay ở công ty nhậm chức có phải hay không nó cũng cứ theo ý mình mà làm như vậy không.​


Ngô Diệu Ny trong lòng yên lặng khinh bỉ nói.

Nhưng ngoài miệng cô cũng không nói như vậy, đắp mặt nạ dưỡng da ban đên lên mặt, cô bình tĩnh hỏi: “Có chuyện gì sao?”

Biểu cảm lãnh đạm như thế làm cho Ngô Thủ Ích nhất thời á khẩu. Bình thường khi Ngô Thủ Ích đến của phòng, Ngô Diệu Ny thân thiết vỗ vỗ vị trí bên cạnh sau đó để hắn ngồi trước rồi mới hỏi han trước sau ân cần, chưa bao giờ cô ta có vẻ mặt này.

Vì thế chuyện vừa rồi có điểm không đúng lý hợp tình, Ngô Thủ Ích hạ giọng nói: “Em nghe nói hôm nay ở trường quay Dương Yên bị thương!”

Ngô Diệu Ny chậm rãi lột mặt nạ xuống, bôi kem ở từng góc trên mặt nhất là khóe miệng và hai sườn mũi. Sau đó dùng tay nhẹ nhẹ nhàng mát xa, khi Ngô Thủ Ích hỏi, từ từ nói: “Ừm, đúng vậy, lúc diễn bị thương.”

Ngô Diệu Ny có cuốn sổ ghi chép nhật ký hoạt động của Ngô Thủ Ích, bao gồm kịch bản nữ phụ lần này. Hai ngày trước, Ngô Thủ Ích cũng vào cửa y như vậy, trong lúc vô tình thấy kịch bản ở trên giường. Khi Ngô Thủ Ích nhìn thấy, Ngô Diệu Ny cũng chỉ đơn giản thừa nhận, nhưng yêu cầu trước mắt không được nói cho ba mẹ, Ngô Thủ Ích cũng đồng ý rồi.

Cho nên lần này Dương Yên bị thương, người Ngô Thủ Ích nghĩ đến đầu tiên chính là Ngô Diệu Ny.

Sau khi Ngô Diệu Ny thừa nhận, Ngô Thủ Ích thật vất vả mới áp chế được cơn giận, lại lập tức đi vòng lên, gào to với Ngô Diệu Ny :

“Này, chị, vì sao chị không gửi tin cho em biết, chị biết em quan tâm đến cô ấy như thế nào mà!”

Ngô Diệu Ny liếc Ngô Thủ Ích một cái, lại nói: “ Cô ta có trợ lý riêng, em lại không phải là người có quan hệ thân thiết với cô ta. Hơn nữa, chuyện này cũng không có liên quan gì đến chị!”

Lời này Ngô Thủ Ích nghe cực kỳ chói tai, không đồng ý nói:

“Sao lại không liên quan? Chị, người khác nói cho em biết là vì chị diễn không tốt, đạo diễn mới bảo cô ấy diễn tạm thời.”

Nhất thời lanh mồm lanh miệng nói ra tin tức nghe được hôm nay, có chút trách cứ nhìn chị họ nhà mình.

Ngô Diệu Ny dừng mát xa mặt, quay đầu nhìn Ngô Thủ Ích, miệng nhếch lên, trong ánh mắt có chút bi thương nói: “Thủ Ích, em là đang trách chị sao?”

Giọng nói uyển chuyển, hàm súc, nghẹn ngào kia làm cho người ta thấy có lỗi vì hiểu lầm đối phương. Ngô Thủ Ích nhìn thấy ánh mắt Ngô Diệu Ny có chút bi thương, cũng vì ý tứ trong lời nói của chính mình, có chút hối hận, dù sao cũng là hắn làm chị thương tâm, hắn như thế nào có thể nói như vậy.

Vì thế hắn cúi đầu giải thích :“Thực xin lỗi, chị , em không nên trách chị .”

“Không có việc gìem là em của chị, emo có làm gì thì chị đều sẽ tha thứ cho em.”

Nói xong miễn cưỡng mỉm cười, nhưng ở trong mắt người khác, rõ ràng là đối với lời vừa mới nói, có điểm thương tâm .

Trên mặt Ngô Thủ Ích càng trở nên áy náy, sớm đã quên là tới đây để làm gì!

Vì thế hắn tiến lên phía trước, muốn an ủi chị họ.

Nhưng Ngô Diệu Ny ngay cả là nói chuyện cũng lười nói với loại người không có đầu óc này, vì thế dịu dàng: “Thủ Ích à, chị hơi mệt mỏi, có chuyện gì ngày mai nói sau được không?”

“Vâng, vậy chị nghỉ sớm một chút, vừa rồi em không cố ý đâu, sau này em cam đoan sẽ không nói với chị như vậy nữa.”

“Ừm, chị tin em.”

Khi Ngô Thủ Ích rời đi, loại biểu cảm chán ghét lập tức thay thế cho nụ cười hư tình giả ý trên mặt Ngô Diệu Ny.






Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện