Bạch Nguyệt sợ đến nỗi run lẩy bẩy. Hắn thô lỗ cởi quần trong của cô ra. Bạch Nguyệt ra sức đá hắn. Hắn dễ dàng nắm chặt lấy cổ chân cô. Ánh mắt nhìn vào chiếc quần hồng của cô, cái đó lại càng cương lên, không thể che đậy được dục vọng ham muốn cô nữa. Bạch Nguyệt sợ hãi lắc đầu. Tô Khánh Nam quá đáng sợ. Điều hắn muốn không phải là sự tâm phục khẩu phục từ cô mà là huỷ hoại hoàn toàn. Nếu như cô phải đối diện với điều này, thì cô thà chết cũng sẽ không để hắn đạt được ý đồ. Trong kí ức của cô hiện lên sự bảo vệ ấm áp của Cố Lăng Kiệt. Trong lòng chua chát, cô mở chốt cửa xe ra. Một tiếng cạch. Tô Khánh Nam ngẩng đầu nhìn bàn tay nắm chặt cửa của cô, sau khi hơi kinh ngạc, nhưng trái lại hắn lại nở nụ cười tàn nhẫn: “Bạch Nguyệt à, nếu cô cứ tiếp tục thế này thì chắc chắn sẽ chết, có phải diễn hơi quá rồi không?” Cô sẽ nhớ mãi nụ cười châm biếm của hắn, từ bây giờ cho đến tận lúc chết. Cô nở nụ cười: “Anh căn bản không đáng để tôi phải diễn.” Cô đẩy cửa ra, đá mạnh vào người hắn. Tô Khánh Nam giữ chặt lấy chân cô. Nếu tốc độ cứ nhanh như vậy, cô không chết thì cũng tàn phế mất. Hắn vẫn chưa muốn cô chết. “Dừng xe lại.” Tô Khánh Nam ra lệnh. Thuộc hạ của hắn nhanh chóng táp vào lề, thắng phanh, tạt ngang rồi dừng lại. Tô Khánh Nam lúc này mới buông tay ra. Bạch Nguyệt theo quán tính ngã từ trên xe xuống, nằm ngã trên đất. Lưng cô đau ê ẩm. Tô Khánh Nam cao ngạo bước xuống, từ trên cao nhìn xuống cô. Trong mắt hắn là sự lạnh lùng, phả ra hơi thở nguy hiểm, hỏi: “Đau không?” Bạch Nguyệt nắm chặt tay, cánh tay cũng đau ê ẩm. Tô Khánh Nam độc ác nhìn vết bầm trên cánh tay cô, nở một nụ cười tàn nhẫn: “Nếu biết đau thì cô đừng chống đối lại tôi nữa, lần này là một bài học cho cô. Bây giờ tôi đưa cô về nhà.” “Cút ra!” Bạch Nguyệt hét lên. Tô Khánh Nam đang định bế cô lên thì một âm thanh chói tai vang lên. Hắn ngẩng đầu lên nhìn. Cố Lăng Kiệt từ trên xe bước xuống, sải bước đi đến trước mặt hắn, mặt lạnh lùng nói: “Tô Khánh Nam, anh vi phạm luật giao thông, nhiều lần chạy xe vượt quá tốc độ, vượt đèn đỏ, dừng xe không đúng chỗ dẫn đến hỗn loạn và tai nạn giao thông.” “Hình như tất cả điều này đều không liên quan đến anh thủ trưởng Cố à.” Tô Khánh Nam mỉa mai. “Vậy sao?” Cố Lăng Kiệt nhìn về phía trước. Lúc này mấy cảnh sát giao thông cũng lái xe đến. Trong mắt Tô Khánh Nam hiện lên sự bực bội, hắn ra hiệu cho tài xế của mình. Hắn không để ý đến Cố Lăng Kiệt mà cứ thế cúi người cuống để bế Bạch Nguyệt đang ở dưới đất lên. “Cút ra.” Bạch Nguyệt lại tiếp tục hét lên. Tô Khánh Nam bế cô lên. Bạch Nguyệt lo lắng, nếu đi cùng Tô Khánh Nam thì cô sẽ sống không bằng chết. Cô nắm chặt lấy vạt áo của Cố Lăng Kiệt, giọng nói mang theo sự khẩn cầu: “Đưa em đi.” Tô Khánh Nam ngây người lại, mặt mũi tối sầm lại, lạnh lùng nói với Cố Lăng Kiệt: “Đối với những người làm quân nhân như anh, tội thông dâm sẽ đồng nghĩa với việc tự huỷ hoại đi tiền đồ của mình đấy, anh dám mang cô ấy đi không?” Cố Lăng Kiệt mặt không chút biến sắc: “Chẳng qua chỉ là giúp đỡ giữa bạn bè với nhau, e rằng vẫn còn xa so với tội mà anh nghĩ lắm.” Cố Lăng Kiệt đưa tay ra đón lấy Bạch Nguyệt. “Anh có tin không, chỉ cần anh động vào cô ấy, tôi nhất định sẽ khiến anh thân bại danh liệt.” Tô Khánh Nam hung hăng cảnh cáo, mặt đanh thép, ánh mắt sắc bén như dao. “Anh cho rằng tôi sẽ sợ sao? Chuyện mà Cố Lăng Kiệt tôi muốn làm cho dù thân bại danh liệt tôi cũng không hối hận.” Cố Lăng Kiệt nói một cách nhẹ tênh. Tô Khánh Nam bất ngờ thả tay ra, Bạch Nguyệt ngã bịch một cái xuống đất. Hắn nhìn xuống biểu cảm đau đớn của cô, nở nụ cười gian ác, tận sâu trong ánh mắt là sự lạnh lùng: “Bạch Nguyệt à, tốt nhất cô nên cẩn thận vào, bằng không tôi nhất định sẽ khiến cô sống không bằng chết.” “Chào anh, phiền anh xuất trình giấy tờ.” Cảnh sát giao thông thấy chướng mắt với dáng vẻ kiêu căng hung hăng của Tô Khánh Nam nên liền hỏi. “Tôi là người lái xe, nên hỏi tôi chứ.” Thuộc hạ của Tô Khánh Nam giúp hắn giải vây. Tô Khánh Nam đứng thẳng, nhìn Cố Lăng Kiệt cúi người bế Bạch Nguyệt lên. Giây phút họ quay lưng đi, hắn cảm giác như cả thế giới đang quay lưng lại với chính mình, giống như lúc hắn 10 tuổi, điều này khiến lòng hắn nặng trĩu đến muốn phát tiết. * Cố Lăng Kiệt nhẹ nhàng đặt Bạch Nguyệt vào ghế sau xe, rồi lại đi về phía xe của Cố Lăng Kiệt. Lấy túi xách của Bạch Nguyệt từ ghế sau xe của Tô Khánh Nam. Tô Khánh Nam giữ chặt tay của Cố Lăng Kiệt: “Lần cuối cùng tôi cảnh cáo anh, bây giờ mang cô ấy về lại xe cho tôi, bằng không tôi nhất định sẽ khiến anh thân bại danh liệt, sống không bằng chết.” Cố Lăng Kiệt lạnh lùng nhìn hắn không nói câu nào mà chỉ hất tay hắn ra. Tô Khánh Nam rất khoẻ, đó là điều mà Cố Lăng Kiệt không ngờ đến. Trong lòng Cố Lăng Kiệt cảm thấy kì lạ, tóm lấy tay Tô Khánh Nam nhưng hắn lại nhanh chóng né được. “Thân thủ của anh cũng không tồi đấy chứ.” Cố Lăng Kiệt nghi hoặc. Tô Khánh Nam hơi chau mày, nhận ra bản thân đã quá lỗ mãng: “Thủ trưởng à, anh như vậy là đang ỷ thế hiếp đáp người khác đó.” “Vậy sao? Sao tôi lại cảm thấy là anh đang nhường mình nhỉ.” Cố Lăng Kiệt nói như có hàm ý. Anh lấy túi của Bạch Nguyệt xong thì quay người đi, ngồi vào ghế sau xe mình. Anh để Bạch Nguyệt gối đầu lên chân mình. Bạch Nguyệt không hề từ chối. Lưng cô đau ê ẩm, đau từng hồi từng hồi. Mặc dù vết tím bầm trên lưng cô không sâu, nhưng lại dày chi chít, nhìn thôi cũng thấy đau lòng. Cố Lăng Kiệt xót xa, ra lệnh cho trung tá Thượng: “Đến bệnh viện.” Bạch Nguyệt gối lên đùi anh. Bắp thịt trên đùi anh rất chắc chắn, có cảm giác rất khoẻ. Nhưng rất ấm áp, rất thoải mái, khiến cô không còn để ý đến cơn đau trên lưng nữa. “Cố Lăng Kiệt, anh là thần tiên à? Mỗi lần em gặp phải nguy hiểm, anh đều xuất hiện kịp thời.” Bạch Nguyệt dịu dàng. “Bạch Nguyệt, em ngốc à? Lần nào cũng để bản thân gặp phải nguy hiểm, loại đàn ông đó mà cũng yêu, có phải đối với em, đàn ông không xấu xa thì em sẽ không yêu không?” Cố Lăng Kiệt trầm giọng nói. Rõ ràng là đang trách móc nhưng cô lại cảm nhận được tình yêu sâu đậm. Ấm áp đến nỗi mũi cô hơi cay cay, mắt hơi chua chát, từng giọt nước mắt rơi xuống chân anh. Từ trước đến nay chưa từng có ai trách móc cô mà lại mang theo sự quan tâm như vậy cả. Mẹ cô điên điên khùng khùng, bố cô thì căn bản coi cô như không tồn tại, còn chồng cô từ đầu đến cuối đều chỉ mang lại cho cô những tổn thương. Cô nằm trên đùi anh nhưng lại cảm nhận được sự quan tâm mà đã từ lâu không có được. Giọt nước mắt lại rơi xuống, ấm áp và nóng hổi. Cố Lăng Kiệt lo lắng nhìn cô, giọng nói dịu dàng hỏi: “Đau à? Có phải lưng rất đau không?” Bạch Nguyệt lắc đầu, cô bỗng nghĩ đến điều gì đấy, ngẩng đầu lên nhìn anh: “Bó bột của anh đâu?” Cố Lăng Kiệt xoa đầu cô: “Em chăm sóc thật tốt cho bản thân em trước đi đã.” “Không phải là đầu anh bị chấn thương sao? Anh không thể đi lại lung tung đâu, phải chú ý nghỉ ngơi đấy.” Bạch Nguyệt lo lắng nói. Cố Lăng Kiệt hôn lên mũi cô: “Anh nhận được sự quan tâm của em rồi.” Bạch Nguyệt đỏ mặt. Cô biết là không nên nhưng cô ham muốn sự ấm áp tạm thời này để bù đắp lại hàng trăm vết thương hiện tại. Trong nháy mắt, xe đã dừng lại trước cổng bệnh viện. “Đưa cô ấy lên phòng VIP của tôi, vừa may có 2 chiếc giường, tối nay tôi sẽ chăm sóc cô ấy, cậu có thể về rồi.” Cố Lăng Kiệt ra lệnh cho trung tá Thượng. Trung tá Thượng vò đầu. Sao cậu ta lại cứ thấy có một dự cảm không lành. Không phải hôm nay thủ trưởng định khai trai đó chứ... Quảng cáo (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện