Editor: ChieuNinh
Bích Tầm Châu lấy y phục đã làm xong ra, bởi vì thời gian gấp gáp, cho nên Bích Tầm Châu chỉ làm trước cho bọn hắn mỗi người hai bộ, vừa vặn dùng để thay.
Sở Chước và Mặc Sĩ Thiên Kỳ tiếp nhận y phục, ngón tay trước tiên liền chạm đến chất liệu y phục, mềm nhẹ trơn mịn, chỉ với xúc giác của tay cũng biết y phục này mặc vào tất nhiên vô cùng thoải mái. Tiếp theo là màu sắc, tuy rằng nhìn cũng không khác gì màu sắc vải dệt trong tiệm may lắm, nhưng cảm giác dường như lại có chút khác biệt.
"Các ngươi đi mặc trước thử xem, nhìn xem có chỗ nào cần sửa không." Bích Tầm Châu nói, hắn là người gắng đạt tới hoàn mỹ, cho dù là làm bộ quần áo, cũng phải đạt tới yêu cầu của hắn mới được.
Có thể làm y phục cho bọn họ thì chính là lão đại, Sở Chước và Mặc Sĩ Thiên Kỳ đương nhiên không ý kiến, vô cùng nghe lời đi trở về phòng thay quần áo.
A Chiếu vốn muốn đi qua theo, đột nhiên nghĩ đến cái gì, mới mạnh mẽ thu hồi móng vuốt vừa bước ra, bình tĩnh ngồi xuống ở trên bàn, nhìn bé rùa đang tìm Bích Tầm Châu đòi y phục.
【Tầm Châu ca, y phục của đệ đâu?】Huyền Uyên hỏi.
Bích Tầm Châu mặt không chút thay đổi, kỳ thực trong lòng thì có chút rối rắm, nhưng nhìn đến bộ dạng non nớt đó của bé rùa, biết nó tuổi còn nhỏ, nhận thức có chút lệch lạc cũng không có gì. Hắn còn nhớ rõ trước kia bé rùa từng nghĩ muốn trưởng thành có bộ dạng lông xù, bây giờ còn không có buông tha cho cái ý tưởng sai lầm này.
Vì thế hắn xoay người, lấy ra y phục đã làm xong.
A Chiếu đặc biệt nhìn xuống y phục đó, sau đó lại nhìn xem con rùa nhỏ đó, có loại xúc động che mặt.
Huyền Uyên lại cao hứng, nó bò đi qua, chuyển động vây quanh y phục đó, nói với Bích Tầm Châu:【Tầm Châu ca, mặc giúp đệ đi.】
Bích Tầm Châu liếc mắt nhìn nó một cái, bất đắc dĩ giúp nó mặc quần áo.
Ở khi Bích Tầm Châu giúp bé rùa mặc y phục, Sở Chước và Mặc Sĩ Thiên Kỳ cũng mặc quần áo mới bước ra.
Hai người cùng nhau đi vào, kiểu dáng y phục trên người cực kì tương tự, chẳng qua là khác màu sắc.
Sở Chước một thân quần áo mỏng màu vàng nhạt, cổ tay áo buộc chặt, phá lệ lưu loát, làn váy lại cực kì phiêu dật, trong lúc di chuyển như lá sen nhẹ kéo, thắt lưng buộc kim ngọc đái màu tím, rơi hai hạt trân châu, duyên dáng yêu kiều, dung mạo sạch sẽ, cực kì động lòng người.
Chỉ cần liếc mắt nhìn một cái, thì thấy ngay đây là một cô nương xinh đẹp tinh thuần, không tự giác thương tiếc vài phần.
Trên người Mặc Sĩ Thiên Kỳ mặc trường bào đồng dạng là cổ tay áo buộc chặt, vạt dưới hơi ngắn, mặc quần da màu đen, bọc bốt, làm nổi bật lên cặp chân phá lệ thon dài có lực. Một cái áo khoác không có tay khoác ngoài, cả người nháy mắt đẹp trai cao thêm một độ, thu hồi nụ cười ngây ngô trên mặt, nghiễm nhiên chính là đệ tử danh môn đại phái nào đó, vô cùng có thể dọa người.
Bích Tầm Châu đánh giá hai người, âm thầm gật đầu, vô cùng vừa lòng.
Trên thực tế, khi Mặc Sĩ Thiên Kỳ mặc vào quần áo mới, có thể cảm giác được y phục này khác biệt. Dien%^%dan*^*le#*#quy^_^!don~ChieuNinh
Trừ bỏ kiểu dáng thiết kế ra, còn dùng linh sợi tơ tốt nhất thêu vài cái trận pháp chồng chất, trận khử bụi, trận giữ ấm, và trận sạch sẽ, giống như đã là một bộ pháp y hạ phẩm, cũng không phải là y phục phổ thông. Bộ y phục này vừa mặc vào người, thì tự động dán vào dáng người, điều chỉnh tốt chỗ không thích hợp, rõ ràng vô cùng đơn bạc, lại phá lệ ấm áp.
Chẳng trách Bích Tầm Châu dùng ba ngày thời gian, chỉ có thể làm cho bọn hắn mỗi người hai bộ quần áo, không có biện pháp nhiều hơn.
Bởi vì cần tiêu phí tâm tư nhiều lắm.
Sau khi Mặc Sĩ Thiên Kỳ mặc vào, kinh ngạc với tay nghề giỏi của Bích Tầm Châu. Không nghĩ tới hắn không chỉ có biết nấu ăn, còn có thể tuỳ cơ ứng biến, càng biết đánh nhau, còn có cái gì hắn sẽ không biết đây? Bích Tầm Châu là tồn tại cực toàn năng hắn bình sinh gặp qua, cố tình hắn ta còn là một giống đực...
Hiền lành được quả thực có thể lập gia đình.
Bích Tầm Châu làm y phục cho bọn hắn vô cùng vừa người, hơn nữa cũng tôn lên khí chất bọn họ, ưu thế năm phần hiện ra đến mười phần, cấp bậc tuyệt đối cao hơn y phục may trong tiệm làm. Tuy nói là y phục vào đông, mặc ở trên người cũng không thấy mập mạp, ngược lại có một loại hương vị nói không nên lời.
Sở Chước nói: "Y phục rất vừa người, Tầm Châu, huynh vất vả rồi."
Trong lòng Sở Chước cũng vô cùng vừa lòng, quả nhiên Tầm Châu là cực có khả năng.
Nàng cũng biết tay nghề làm y phục của Tầm Châu, càng cảm thấy năm đó khi Bích Tầm Châu vừa biến hóa, trong lúc chạy đến xã hội nhân loại đã bị xem thành hiền thê lương mẫu để bồi dưỡng đi.
Lúc này, một con rùa nhỏ bò ra từ phía sau Bích Tầm Châu:【Chủ nhân, mau nhìn y phục của đệ.】
Sở Chước và Mặc Sĩ Thiên Kỳ nhìn đến bé rùa mặc quần áo, nhất thời có chút cạn lời.
Bích Tầm Châu làm y phục cho Huyền Uyên cũng có chú ý, bảo vệ mai rùa và bụng lại, lộ ra đầu, tứ chi và cái đuôi. Nếu màu sắc y phục này và mai rùa của nó giống nhau, vậy cũng không có gì, nhưng y màu sắc phục này là màu vàng, lại còn là lông xù, từ xa nhìn lại, còn tưởng rằng đó là một con rùa lông vàng.
Có rùa lông rậm sao? 【Chủ nhân, màu sắc y phục của đệ và tỷ giống nhau đát.】Huyền Uyên vô cùng cao hứng nói.
Sở Chước nhìn con rùa bò tới, giống như một động vật kéo lông, tâm tình có chút gì đó, nhưng cảm giác được tâm tình Huyền Uyên cao hứng, chỉ đành phải nói trái lương tâm: "Ừm, không tệ. Nhưng vì sao đệ lại chọn chất liệu da có màu sắc này làm y phục?"
【Xinh đẹp giống như màu sắc y phục của chủ nhân đát.】 Huyền Uyên cao hứng nói.
Y phục của nó cũng có mấy cái trận pháp chồng lên, mặc vào thì vô cùng ấm áp, cho dù không phải vì mặc quần áo, Huyền Uyên cũng cực kì cao hứng, nó sẽ không cần lo lắng đại lục Hắc Xuyên cực lạnh, sẽ đông lạnh bản thân.
Bích Tầm Châu cũng nói theo: "Vốn đã chọn xong chất liệu da mà hồng, nhưng mà sau đó nó hỏi ta vải dệt làm y phục cho cô là loại màu sắc gì, nó cũng muốn loại này."
Sở Chước nghe xong không khỏi buồn cười, ôm lấy bé rùa lên, tuy rằng lông xù có chút kỳ quái, nhưng sờ lên, lông trên lưng rất nhuyễn, thì cười nói: "Ừm, không tệ, rất đẹp mắt."
Huyền Uyên lập tức cao hứng lên, quyết định ở đại lục Hắc Xuyên, nó chỉ muốn mặc như vậy, không chỉ có xinh đẹp còn giữ ấm.
Ngay tại khi Huyền Uyên cảm thấy mỹ mãn, A Chiếu đột nhiên nhào đi qua, một móng vuốt chụp được nó, ngồi xổm trên bả vai Sở Chước, kiêu ngạo nâng đầu lên.
Bé rùa ngây thơ nhìn nó, hỏi:【Lão đại, huynh cũng muốn y phục sao?】
【Không cần, rất ngu ngốc!】Thẩm mỹ của A Chiếu vẫn là bình thường:【Nào có yêu thú nào còn không có biến hóa liền mặc quần áo? Cũng không ngại rườm rà.】
Bé rùa quả thật thấy rằng có chút trói buộc, nhưng vừa rồi chủ nhân tán dương nó, nên quyết định muốn tiếp tục mặc.
Phát hiện bé rùa căn bản chính là đứa không có thẩm mỹ, A Chiếu lười so đo với nó, làm tổ ở trên vai Sở Chước nhìn nàng.
Ở khi bọn họ thay quần áo mới, Khích Thành Huân rốt cục tới đây tìm bọn họ, thông báo bọn họ có nhiệm vụ.
Khi Khích Thành Huân nhìn thấy Sở Chước, rõ ràng là sửng sốt, bởi vì nhận ra Sở Chước mặc quần áo trên người chính là vải dệt xuất từ đại lục Hắc Xuyên, trên quần áo có kháng ma tính, không bị ma phong quấy nhiễu. Nhưng y phục này và cửa tiệm may thành Hắc Xuyên làm ra không giống nhau, càng hiện ra nhẹ nhàng phiêu dật.
Dù sao, chính là xinh đẹp.
Mặc kệ là kiểu dáng hay là phối hợp màu sắc, đều rất dễ nhìn, làm nổi bật lên được y phục trên người của bọn hắn mập mạp không chịu nổi, hiển nhiên tay nghề người làm y phục rất tốt.
Sở Chước tự tay bưng một ly linh trà cho hắn, cười hỏi: "Khích đại ca, không biết là cái nhiệm vụ gì?"
Khích Thành Huân nở nụ cười với nàng, nhìn về phía Bích Tầm Châu ngồi ở một bên, thấy hắn mặt không chút thay đổi, khí tràng cường đại, bởi vì không nhìn ra được tính khí của hắn, cho nên thái độ cẩn thận hơn vài phần.
"Kỳ thực nhiệm vụ lần này cũng không khó, phải đi băng lâm phía Tây bao vây tiễu trừ yêu thú ma hóa. Nghe nói đoạn thời gian trước, có người phát hiện nơi đó xuất hiện yêu thú ma hóa, những yêu thú ma hóa đó nguy hại thật lớn. Nếu như tiêu diệt chúng nó trễ, sẽ ảnh hưởng hoàn cảnh cuộc sống yêu thú bình thường khác, yêu thú bình thường cũng sẽ bị yêu thú ma hóa cảm nhiễm..."
Bởi vì bề mặt đại lục Hắc Xuyên có một tầng ma phong có mặt khắp nơi, những ma phong đó lắng đọng lại ở trên bề mặt sông băng, khiến cho hoàn cảnh đại lục Hắc Xuyên cũng không thích hợp cho nhân tộc và yêu thú sinh tồn, thậm chí trong lúc lơ đãng, sẽ làm yêu thú bị cảm nhiễm mà ma hóa.
Nếu những yêu thú ma hóa bị thanh lý trễ, để cho chúng nó tùy ý công kích yêu thú bình thường khác, cướp đoạt địa bàn, chỉ sợ cuối cùng đại lục Hắc Xuyên bị yêu thú ma hóa chiếm cứ, tăng thêm ma khí cho đại lục, đối với người thí luyện mà nói cũng không phải là một chuyện tốt.
Cho nên, mỗi lần thành Hắc Xuyên phát hiện yêu thú ma hóa, đều sẽ phân phát nhiệm vụ ra, để cho người thí luyện đi bao vây tiễu trừ, coi như là một loại rèn luyện.
Khi giết chết yêu thú ma hóa, nên chặt bỏ đầu mang về, thành Hắc Xuyên đều có phần thưởng. ChieuNinh~dien~dan~lequydonD^d^l^q^d
Nghe đến đó, thần sắc Sở Chước ngưng trệ, nhẹ giọng nói: "Thì ra là như vậy, ngày đó chúng ta hẳn nên lấy đầu yêu thú ma hóa xuống, mà không phải dìm chết chúng nó ở trong sông băng."
Cmn, đó đều là linh thạch, bọn họ cứ lãng phí như vậy.
Sở cô nương vô cùng đau đớn, trăm ngàn con yêu thú ma hóa, nếu như có thể lấy tới tay, thì bọn họ có thêm một khoản thu nhập.
Khích Thành Huân nghe ra tiếc nuối trong lời nàng, thần sắc có chút cổ quái.
Lúc trước hắn tưởng bản thân nhóm người này không khá giả, dù sao mặc rất tùy tiện. Sau đó lại nhìn đám người Sở Chước làm việc, lại thấy rằng bọn họ hẳn là không quan tâm chút linh thạch như vậy, dù sao đều bỏ ra được để thuê phòng, nhưng hiện tại xem ra lại giống như không phải vậy.
Tuy rằng trong lòng đáng tiếc lắm lắm, nhưng đã bỏ lỡ, Sở Chước cũng không hề rối rắm nữa.
Nghe xong nội dung nhiệm vụ, Bích Tầm Châu hỏi: "Khi nào thì xuất phát?"
"Lần này có vẻ gấp, ngày mai xuất phát, có thể không?" Khích Thành Huân thăm dò.
Bích Tầm Châu gật đầu, tiếp theo thì không nói gì.
Khích Thành Huân lại hàn huyên với Sở Chước vài câu, biết được mấy ngày nay bọn họ đã chuẩn bị tốt quần áo và các thứ cho cuộc sống ở đại lục Hắc Xuyên, không có gì cần hắn hỗ trợ, thì nhanh chóng cáo từ rời khỏi.
***
Buổi tối khi ăn cơm, Sở Chước liền tuyên bố việc này ở trên bàn cơm.
Mặc Sĩ Thiên Kỳ đang cầm đũa nhai thịt nướng không biết vị, suy tư về vấn đề ban ngày luyện đan gặp phải, nghe nói ngày mai bọn họ phải đi ra ngoài làm nhiệm vụ, nhanh chóng phục hồi tinh thần lại, vội hỏi: "Sở tỷ, Tầm Châu ca, ta cũng phải đi sao?"
Sở Chước thấy bộ dạng hắn không muốn, cười nói: "Tự nhiên phải đi, khi nào thì cũng có thể luyện đan, nhưng nơi thử luyện như đại lục Hắc Xuyên cũng không thường có. Đã đến nơi đây rồi, thì phải lo mà rèn luyện, cũng nên nâng cao tu vi của huynh đi."
Mặc Sĩ Thiên Kỳ nhăn mặt lại, biết Sở Chước đây là vì muốn tốt cho mình, đành phải hữu khí vô lực đáp ứng một tiếng.
So với đi kinh nghiệm từng trải gì đó, hắn càng thích ở lại trong phòng luyện đan nghiên cứu thuật luyện đan.
【Chủ nhân, Tầm Châu ca, đệ cũng đi sao?】Huyền Uyên lập tức hỏi.
Bích Tầm Châu nhìn về phía bé rùa mặc y phục lông xù, lại có chút muốn cười, nói: "Cùng đi đi."
Cho dù Huyền Uyên đi theo, chỉ sợ cũng ở lại trong túi linh thú, nhưng bé rùa vừa mặc xong quần áo, cũng muốn đến bên ngoài khoe khoang một chút, cho nên mới sẽ hỏi như vậy.
***
Sáng sớm hôm sau, bọn họ liền đến cửa thành thành Hắc Xuyên tập hợp.
Lúc Sở Chước bọn họ đến đó, phát hiện chỗ cửa thành đã có trên trăm người tu luyện, hơn nữa những người tu luyện đó chia làm vài tốp, thì biết bọn họ là xuất từ đội ngũ khác nhau, cái nhiệm vụ tiêu diệt yêu thú ma hóa này không chỉ có phân phát cho một đội ngũ.
Lập tức thì tìm được Khích Thành Huân, đám người Sở Chước đi qua tập hợp cùng bọn họ.
Đội ngũ Thiên Thôn của Khích Thành Huân tổng cộng có ba mươi người, hiện tại thêm ba người Sở Chước, Mặc Sĩ Thiên Kỳ, Bích Tầm Châu, tất cả là ba mươi ba người. Cùng so sánh với đội ngũ khổng lồ có hơn trăm người, xem như so trên không đủ, so với dưới thì có dư, thực lực đã đứng hàng giữa ở trong thành Hắc Xuyên. Nửa vời, sẽ không bởi vì quá mức nhỏ yếu mà bị thôn tính, cũng không có mạnh đến có thể ngạo thị quần hùng.
Đám người Bích Tầm Châu đến, nháy mắt liền hấp dẫn chú ý người ở đây.
Không chỉ là vì có Bích Tầm Châu thực lực sâu không lường được, cũng có dung mạo xuất chúng của bọn họ, còn có quần áo trên người, nhìn như vậy, trong lúc hoảng hốt làm cho người ta tưởng đệ tử danh môn đại phái nào đó.
Khích Thành Huân giới thiệu ba người bọn họ với người chung quanh, trừ bỏ ngày đó mấy người cùng Khích Thành Huân đi tra xét yêu thú ma hóa, những người khác đều chưa thấy qua Sở Chước bọn họ. Lúc này nhìn thấy, không thiếu được tự giới thiệu một phen, nhận thức quen biết đội hữu.
Trực tiếp giới thiệu xong, đột nhiên một giọng nói âm lãnh tà tứ vang lên: "Khích huynh đệ, vài vị đạo hữu này dường như chưa thấy qua đâu. Chớ không phải là gần đây đi đến thử luyện?"
Giọng nói này nháy mắt đều hấp dẫn ánh mắt mọi người ở đây nhìn qua.
Đám người Bích Tầm Châu theo tiếng nhìn lại, thì nhìn thấy một nam nhân mặc chiên y màu đen, thân hình cao lớn uy mãnh, ngũ quan sáng sửa, chỉ là thần sắc âm trầm, lời nói ra cũng là âm dương quái khí.
Khích Thành Huân thu liễm thần sắc, thản nhiên nói: "Bọn họ là đội hữu mới gia nhập đội Thiên Thôn chúng ta, vừa đến thử luyện không lâu, các ngươi chưa thấy qua cũng là bình thường."
"Nga, thì ra là như vậy!" Nam nhân đó vẻ mặt giật mình: "Nhưng mà trong khoảng thời gian này cũng không phải là thời gian đại lục Hắc Xuyên mở ra thông đạo, chớ không phải vài vị này là từ đại lục khác vô ý xông tới sao?"
Người này rõ ràng là đã biết rõ còn cố hỏi, tuy rằng đại lục Hắc Xuyên lớn, nhưng người thí luyện cũng không tính là nhiều, có chút gió thổi cỏ lay mọi người đều biết.
Tuy rằng mấy ngày nay Sở Chước bọn họ chân không rời nhà, nhưng tại thành Hắc Xuyên này đây loại thời điểm đột nhiên xuất hiện người thí luyện mới, không cần nghĩ cũng biết là quỷ không hay ho từ vết nứt không gian xông tới, mới được người đội Thiên Thôn gặp gỡ, tiến tới được mời đến đội Thiên Thôn.
Nay rốt cục nhìn thấy người, thì biết bọn họ chính là mấy quỷ không hay ho đó.
Nam nhân đó sau khi nói xong, lại chắp tay với Bích Tầm Châu nói: "Tại hạ Dịch Chấn, là đội trưởng đội Tham Lang. Vị đạo hữu này, nếu như ngươi nán lại ở chỗ Khích huynh đệ không xong, có thể đến đội Tham Lang chúng ta, chúng ta vô cùng hoan nghênh."
Trần trụi đục khoét nền tảng, làm cho người đội Thiên Thôn thiếu chút nữa bùng nổ.
Cho dù tính khí Khích Thành Huân có tốt cũng muốn phát hỏa, chỉ là Dịch Chấn không đợi hắn phát hỏa, cười lớn một tiếng, tầm mắt quét lên quét xuống ở trên người Bích Tầm Châu và Sở Chước, rồi xoay người rời khỏi.
Khích Thành Huân chỉ đành phải kiềm chế cơn tức xuống, mắt thấy thời gian không còn sớm, đoàn người liền ra khỏi thành.
Đám người Sở Chước ngồi vào trong xe trượt tuyết của đội Thiên Thôn, chung quanh xe trượt tuyết có bình phong chắn gió, nhưng mà gió lạnh vẫn là rót vào từng trận từng trận, lập tức thì thân thể hơi hơi rét run.
Nhưng mà so với vừa tới đại lục Hắc Xuyên, hiện tại còn có thể chịu được cái lạnh, không chỉ là vì có y phục có kháng ma tính, còn bởi vì trên quần áo có chú giữ ấm, có tác dụng giữ ấm nhất định. ChieuNinh~dien~dan~lequydonD^d^l^q^d
Còn những người Khích Thành Huân, bọn họ đến đại lục Hắc Xuyên đã vài năm, đã sớm quen thuộc khí hậu đại lục Hắc Xuyên, thật ra cũng không có cảm giác gì.
Khích Thành Huân ngồi ở đối diện mấy người Sở Chước, sắc mặt có chút không tốt lắm.
Mặc Sĩ Thiên Kỳ nhìn nhìn, hỏi: "Khích đại ca, vừa rồi đội trưởng đội Tham Lang kia có lai lịch gì?"
Khích Thành Huân cau mày, lạnh lùng thốt: "Hắn là đệ tử Dịch thị Tây Đình phủ đại lục Nghiễm Nguyên, Dịch thị ở đại lục Nghiễm Nguyên rất có uy vọng, thực lực không tầm thường, trong nhà có một lão tổ Tinh Linh cảnh..."
Sở Chước và Bích Tầm Châu đều có chút kinh ngạc, ngược lại Mặc Sĩ Thiên Kỳ hút một hơi khí lạnh.
Tinh Linh cảnh là cái khái niệm gì? Đó chính là cường giả phía trên Nhân Hoàng cảnh, tới thực lực này, đã không cần phải ở Linh thế giới, muốn đi Đại Hoang giới phát triển bất cứ lúc nào cũng có thể. Nếu như ở Linh thế giới, thì chính là bá chủ một phương, không người nào có thể lay động.
Đời trước Sở Chước chỉ đi đến Nhân Hoàng cảnh, từng kiến thức qua cường giả Tinh Linh cảnh ra tay, phất tay một cái là dời sông lấp biển, đến nay chưa từng quên. Chẳng qua khi đó, nàng đã ở Đại Hoang giới, khi ở Linh thế giới, lại chưa từng tiếp xúc qua cường giả Tinh Linh cảnh, người này ở trong Linh thế giới, giống như tồn tại trong truyền thuyết.
Như thế, ngược lại bọn họ hiểu rõ vừa rồi vì sao Dịch Chấn đó kiêu ngạo như thế, dám đục khoét nền tảng ngay trước mặt Khích Thành Huân.
Khích Thành Huân thấy phản ứng của ba người, biết bọn họ hiểu rõ ràng ý nghĩa tồn tại của Tinh Linh cảnh. Ánh mắt rơi xuống trên mặt Bích Tầm Châu và Sở Chước, hai người kia, một người lạnh lùng, một người thanh thuần động lòng người, đều là mỹ mạo hiếm có, chỉ sợ Dịch Chấn đó đã coi trọng bọn họ.
Do dự, Khích Thành Huân nhỏ giọng nhắc nhở nói: "Dịch Chấn đó trời sanh tính phong lưu, cực thích mỹ nhân, các ngươi cẩn thận một chút..."
Lời này nói ra rất rõ ràng, làm sao Sở Chước và Bích Tầm Châu không rõ, dù là ngốc bạch ngọt Mặc Sĩ Thiên Kỳ cũng hiểu được.
Vẻ mặt Bích Tầm Châu kéo xuống ngay tại chỗ, hơi thở quanh thân lạnh hơn.
Da mặt Sở Chước cứng ngắc lại, quay đầu nhìn bộ dạng cáu giận của Bích Tầm Châu, thì biết Dịch Chấn cũng giống như rất nhiều người bình thường, nghĩ lầm Bích Tầm Châu là nữ tử.
Mặc Sĩ Thiên Kỳ rối rắm nói: "Tầm Châu ca là nam mà." Chẳng lẽ kỳ thực Bích Tầm Châu là một nữ nhân?
Mặc Sĩ Thiên Kỳ đột nhiên có chút hoài nghi nhận thức bình thường của mình.
Lúc này đến phiên da mặt Khích Thành Huân run rẩy, kinh ngạc nhìn Bích Tầm Châu. Tuy rằng cũng không nói gì ra, nhưng từ trong thần sắc của hắn đã quá rõ ràng, hắn cũng cho rằng Bích Tầm Châu trở thành cô nương nữ phẫn nam trang.
Sắc mặt Bích Tầm Châu lạnh hơn.
Sở Chước sợ hắn tức điên, vội hỏi: "Tầm Châu ca của chúng ta thật là nam nhân, cũng không phải là nữ tử."
Thật ra thì Khích Thành Huân cũng không rối rắm ở vấn đề này, thấy Bích Tầm Châu tức giận, rốt cục sửa đúng ý tưởng lúc trước, nói: "Dịch Chấn chỉ thích nữ tử mỹ mạo, Bích tiền bối đã là nam nhân, tất nhiên là không sợ, chỉ lo lắng Dịch Chấn không biết, tưởng... Còn có Sở cô nương, cũng phải cẩn thận một ít thôi."
Cho dù Bích Tầm Châu thực sự là nam nhân, nhưng Sở Chước là cô nương hàng thật giá thật đồng thời dung mạo không tầm thường, vẫn sẽ khiến cho Dịch Chấn hứng thú.
Nghĩ đến đây, Khích Thành Huân đột nhiên có chút hối hận, nếu như biết hôm nay đội Tham Lang cũng tiếp nhiệm vụ này, sẽ không đến mời Bích Tầm Châu bọn họ.
Sở Chước ôm A Chiếu, khẽ cười nói: "Đa tạ Khích đại ca nhắc nhở, ta sẽ đề phòng."
A Chiếu an tĩnh làm tổ ở trong lòng Sở Chước mặc cho nàng ôm sưởi ấm, nhìn nhìn Sở Chước, lại ngó ngó vẻ mặt lo lắng của Khích Thành Huân, hừ một tiếng ở trong lòng.
Cái loại mặt hàng lộn xộn đó cũng dám mơ ước sáng quắc nhà nó, làm chết hắn!
Hết chương 95.
Bích Tầm Châu lấy y phục đã làm xong ra, bởi vì thời gian gấp gáp, cho nên Bích Tầm Châu chỉ làm trước cho bọn hắn mỗi người hai bộ, vừa vặn dùng để thay.
Sở Chước và Mặc Sĩ Thiên Kỳ tiếp nhận y phục, ngón tay trước tiên liền chạm đến chất liệu y phục, mềm nhẹ trơn mịn, chỉ với xúc giác của tay cũng biết y phục này mặc vào tất nhiên vô cùng thoải mái. Tiếp theo là màu sắc, tuy rằng nhìn cũng không khác gì màu sắc vải dệt trong tiệm may lắm, nhưng cảm giác dường như lại có chút khác biệt.
"Các ngươi đi mặc trước thử xem, nhìn xem có chỗ nào cần sửa không." Bích Tầm Châu nói, hắn là người gắng đạt tới hoàn mỹ, cho dù là làm bộ quần áo, cũng phải đạt tới yêu cầu của hắn mới được.
Có thể làm y phục cho bọn họ thì chính là lão đại, Sở Chước và Mặc Sĩ Thiên Kỳ đương nhiên không ý kiến, vô cùng nghe lời đi trở về phòng thay quần áo.
A Chiếu vốn muốn đi qua theo, đột nhiên nghĩ đến cái gì, mới mạnh mẽ thu hồi móng vuốt vừa bước ra, bình tĩnh ngồi xuống ở trên bàn, nhìn bé rùa đang tìm Bích Tầm Châu đòi y phục.
【Tầm Châu ca, y phục của đệ đâu?】Huyền Uyên hỏi.
Bích Tầm Châu mặt không chút thay đổi, kỳ thực trong lòng thì có chút rối rắm, nhưng nhìn đến bộ dạng non nớt đó của bé rùa, biết nó tuổi còn nhỏ, nhận thức có chút lệch lạc cũng không có gì. Hắn còn nhớ rõ trước kia bé rùa từng nghĩ muốn trưởng thành có bộ dạng lông xù, bây giờ còn không có buông tha cho cái ý tưởng sai lầm này.
Vì thế hắn xoay người, lấy ra y phục đã làm xong.
A Chiếu đặc biệt nhìn xuống y phục đó, sau đó lại nhìn xem con rùa nhỏ đó, có loại xúc động che mặt.
Huyền Uyên lại cao hứng, nó bò đi qua, chuyển động vây quanh y phục đó, nói với Bích Tầm Châu:【Tầm Châu ca, mặc giúp đệ đi.】
Bích Tầm Châu liếc mắt nhìn nó một cái, bất đắc dĩ giúp nó mặc quần áo.
Ở khi Bích Tầm Châu giúp bé rùa mặc y phục, Sở Chước và Mặc Sĩ Thiên Kỳ cũng mặc quần áo mới bước ra.
Hai người cùng nhau đi vào, kiểu dáng y phục trên người cực kì tương tự, chẳng qua là khác màu sắc.
Sở Chước một thân quần áo mỏng màu vàng nhạt, cổ tay áo buộc chặt, phá lệ lưu loát, làn váy lại cực kì phiêu dật, trong lúc di chuyển như lá sen nhẹ kéo, thắt lưng buộc kim ngọc đái màu tím, rơi hai hạt trân châu, duyên dáng yêu kiều, dung mạo sạch sẽ, cực kì động lòng người.
Chỉ cần liếc mắt nhìn một cái, thì thấy ngay đây là một cô nương xinh đẹp tinh thuần, không tự giác thương tiếc vài phần.
Trên người Mặc Sĩ Thiên Kỳ mặc trường bào đồng dạng là cổ tay áo buộc chặt, vạt dưới hơi ngắn, mặc quần da màu đen, bọc bốt, làm nổi bật lên cặp chân phá lệ thon dài có lực. Một cái áo khoác không có tay khoác ngoài, cả người nháy mắt đẹp trai cao thêm một độ, thu hồi nụ cười ngây ngô trên mặt, nghiễm nhiên chính là đệ tử danh môn đại phái nào đó, vô cùng có thể dọa người.
Bích Tầm Châu đánh giá hai người, âm thầm gật đầu, vô cùng vừa lòng.
Trên thực tế, khi Mặc Sĩ Thiên Kỳ mặc vào quần áo mới, có thể cảm giác được y phục này khác biệt. Dien%^%dan*^*le#*#quy^_^!don~ChieuNinh
Trừ bỏ kiểu dáng thiết kế ra, còn dùng linh sợi tơ tốt nhất thêu vài cái trận pháp chồng chất, trận khử bụi, trận giữ ấm, và trận sạch sẽ, giống như đã là một bộ pháp y hạ phẩm, cũng không phải là y phục phổ thông. Bộ y phục này vừa mặc vào người, thì tự động dán vào dáng người, điều chỉnh tốt chỗ không thích hợp, rõ ràng vô cùng đơn bạc, lại phá lệ ấm áp.
Chẳng trách Bích Tầm Châu dùng ba ngày thời gian, chỉ có thể làm cho bọn hắn mỗi người hai bộ quần áo, không có biện pháp nhiều hơn.
Bởi vì cần tiêu phí tâm tư nhiều lắm.
Sau khi Mặc Sĩ Thiên Kỳ mặc vào, kinh ngạc với tay nghề giỏi của Bích Tầm Châu. Không nghĩ tới hắn không chỉ có biết nấu ăn, còn có thể tuỳ cơ ứng biến, càng biết đánh nhau, còn có cái gì hắn sẽ không biết đây? Bích Tầm Châu là tồn tại cực toàn năng hắn bình sinh gặp qua, cố tình hắn ta còn là một giống đực...
Hiền lành được quả thực có thể lập gia đình.
Bích Tầm Châu làm y phục cho bọn hắn vô cùng vừa người, hơn nữa cũng tôn lên khí chất bọn họ, ưu thế năm phần hiện ra đến mười phần, cấp bậc tuyệt đối cao hơn y phục may trong tiệm làm. Tuy nói là y phục vào đông, mặc ở trên người cũng không thấy mập mạp, ngược lại có một loại hương vị nói không nên lời.
Sở Chước nói: "Y phục rất vừa người, Tầm Châu, huynh vất vả rồi."
Trong lòng Sở Chước cũng vô cùng vừa lòng, quả nhiên Tầm Châu là cực có khả năng.
Nàng cũng biết tay nghề làm y phục của Tầm Châu, càng cảm thấy năm đó khi Bích Tầm Châu vừa biến hóa, trong lúc chạy đến xã hội nhân loại đã bị xem thành hiền thê lương mẫu để bồi dưỡng đi.
Lúc này, một con rùa nhỏ bò ra từ phía sau Bích Tầm Châu:【Chủ nhân, mau nhìn y phục của đệ.】
Sở Chước và Mặc Sĩ Thiên Kỳ nhìn đến bé rùa mặc quần áo, nhất thời có chút cạn lời.
Bích Tầm Châu làm y phục cho Huyền Uyên cũng có chú ý, bảo vệ mai rùa và bụng lại, lộ ra đầu, tứ chi và cái đuôi. Nếu màu sắc y phục này và mai rùa của nó giống nhau, vậy cũng không có gì, nhưng y màu sắc phục này là màu vàng, lại còn là lông xù, từ xa nhìn lại, còn tưởng rằng đó là một con rùa lông vàng.
Có rùa lông rậm sao? 【Chủ nhân, màu sắc y phục của đệ và tỷ giống nhau đát.】Huyền Uyên vô cùng cao hứng nói.
Sở Chước nhìn con rùa bò tới, giống như một động vật kéo lông, tâm tình có chút gì đó, nhưng cảm giác được tâm tình Huyền Uyên cao hứng, chỉ đành phải nói trái lương tâm: "Ừm, không tệ. Nhưng vì sao đệ lại chọn chất liệu da có màu sắc này làm y phục?"
【Xinh đẹp giống như màu sắc y phục của chủ nhân đát.】 Huyền Uyên cao hứng nói.
Y phục của nó cũng có mấy cái trận pháp chồng lên, mặc vào thì vô cùng ấm áp, cho dù không phải vì mặc quần áo, Huyền Uyên cũng cực kì cao hứng, nó sẽ không cần lo lắng đại lục Hắc Xuyên cực lạnh, sẽ đông lạnh bản thân.
Bích Tầm Châu cũng nói theo: "Vốn đã chọn xong chất liệu da mà hồng, nhưng mà sau đó nó hỏi ta vải dệt làm y phục cho cô là loại màu sắc gì, nó cũng muốn loại này."
Sở Chước nghe xong không khỏi buồn cười, ôm lấy bé rùa lên, tuy rằng lông xù có chút kỳ quái, nhưng sờ lên, lông trên lưng rất nhuyễn, thì cười nói: "Ừm, không tệ, rất đẹp mắt."
Huyền Uyên lập tức cao hứng lên, quyết định ở đại lục Hắc Xuyên, nó chỉ muốn mặc như vậy, không chỉ có xinh đẹp còn giữ ấm.
Ngay tại khi Huyền Uyên cảm thấy mỹ mãn, A Chiếu đột nhiên nhào đi qua, một móng vuốt chụp được nó, ngồi xổm trên bả vai Sở Chước, kiêu ngạo nâng đầu lên.
Bé rùa ngây thơ nhìn nó, hỏi:【Lão đại, huynh cũng muốn y phục sao?】
【Không cần, rất ngu ngốc!】Thẩm mỹ của A Chiếu vẫn là bình thường:【Nào có yêu thú nào còn không có biến hóa liền mặc quần áo? Cũng không ngại rườm rà.】
Bé rùa quả thật thấy rằng có chút trói buộc, nhưng vừa rồi chủ nhân tán dương nó, nên quyết định muốn tiếp tục mặc.
Phát hiện bé rùa căn bản chính là đứa không có thẩm mỹ, A Chiếu lười so đo với nó, làm tổ ở trên vai Sở Chước nhìn nàng.
Ở khi bọn họ thay quần áo mới, Khích Thành Huân rốt cục tới đây tìm bọn họ, thông báo bọn họ có nhiệm vụ.
Khi Khích Thành Huân nhìn thấy Sở Chước, rõ ràng là sửng sốt, bởi vì nhận ra Sở Chước mặc quần áo trên người chính là vải dệt xuất từ đại lục Hắc Xuyên, trên quần áo có kháng ma tính, không bị ma phong quấy nhiễu. Nhưng y phục này và cửa tiệm may thành Hắc Xuyên làm ra không giống nhau, càng hiện ra nhẹ nhàng phiêu dật.
Dù sao, chính là xinh đẹp.
Mặc kệ là kiểu dáng hay là phối hợp màu sắc, đều rất dễ nhìn, làm nổi bật lên được y phục trên người của bọn hắn mập mạp không chịu nổi, hiển nhiên tay nghề người làm y phục rất tốt.
Sở Chước tự tay bưng một ly linh trà cho hắn, cười hỏi: "Khích đại ca, không biết là cái nhiệm vụ gì?"
Khích Thành Huân nở nụ cười với nàng, nhìn về phía Bích Tầm Châu ngồi ở một bên, thấy hắn mặt không chút thay đổi, khí tràng cường đại, bởi vì không nhìn ra được tính khí của hắn, cho nên thái độ cẩn thận hơn vài phần.
"Kỳ thực nhiệm vụ lần này cũng không khó, phải đi băng lâm phía Tây bao vây tiễu trừ yêu thú ma hóa. Nghe nói đoạn thời gian trước, có người phát hiện nơi đó xuất hiện yêu thú ma hóa, những yêu thú ma hóa đó nguy hại thật lớn. Nếu như tiêu diệt chúng nó trễ, sẽ ảnh hưởng hoàn cảnh cuộc sống yêu thú bình thường khác, yêu thú bình thường cũng sẽ bị yêu thú ma hóa cảm nhiễm..."
Bởi vì bề mặt đại lục Hắc Xuyên có một tầng ma phong có mặt khắp nơi, những ma phong đó lắng đọng lại ở trên bề mặt sông băng, khiến cho hoàn cảnh đại lục Hắc Xuyên cũng không thích hợp cho nhân tộc và yêu thú sinh tồn, thậm chí trong lúc lơ đãng, sẽ làm yêu thú bị cảm nhiễm mà ma hóa.
Nếu những yêu thú ma hóa bị thanh lý trễ, để cho chúng nó tùy ý công kích yêu thú bình thường khác, cướp đoạt địa bàn, chỉ sợ cuối cùng đại lục Hắc Xuyên bị yêu thú ma hóa chiếm cứ, tăng thêm ma khí cho đại lục, đối với người thí luyện mà nói cũng không phải là một chuyện tốt.
Cho nên, mỗi lần thành Hắc Xuyên phát hiện yêu thú ma hóa, đều sẽ phân phát nhiệm vụ ra, để cho người thí luyện đi bao vây tiễu trừ, coi như là một loại rèn luyện.
Khi giết chết yêu thú ma hóa, nên chặt bỏ đầu mang về, thành Hắc Xuyên đều có phần thưởng. ChieuNinh~dien~dan~lequydonD^d^l^q^d
Nghe đến đó, thần sắc Sở Chước ngưng trệ, nhẹ giọng nói: "Thì ra là như vậy, ngày đó chúng ta hẳn nên lấy đầu yêu thú ma hóa xuống, mà không phải dìm chết chúng nó ở trong sông băng."
Cmn, đó đều là linh thạch, bọn họ cứ lãng phí như vậy.
Sở cô nương vô cùng đau đớn, trăm ngàn con yêu thú ma hóa, nếu như có thể lấy tới tay, thì bọn họ có thêm một khoản thu nhập.
Khích Thành Huân nghe ra tiếc nuối trong lời nàng, thần sắc có chút cổ quái.
Lúc trước hắn tưởng bản thân nhóm người này không khá giả, dù sao mặc rất tùy tiện. Sau đó lại nhìn đám người Sở Chước làm việc, lại thấy rằng bọn họ hẳn là không quan tâm chút linh thạch như vậy, dù sao đều bỏ ra được để thuê phòng, nhưng hiện tại xem ra lại giống như không phải vậy.
Tuy rằng trong lòng đáng tiếc lắm lắm, nhưng đã bỏ lỡ, Sở Chước cũng không hề rối rắm nữa.
Nghe xong nội dung nhiệm vụ, Bích Tầm Châu hỏi: "Khi nào thì xuất phát?"
"Lần này có vẻ gấp, ngày mai xuất phát, có thể không?" Khích Thành Huân thăm dò.
Bích Tầm Châu gật đầu, tiếp theo thì không nói gì.
Khích Thành Huân lại hàn huyên với Sở Chước vài câu, biết được mấy ngày nay bọn họ đã chuẩn bị tốt quần áo và các thứ cho cuộc sống ở đại lục Hắc Xuyên, không có gì cần hắn hỗ trợ, thì nhanh chóng cáo từ rời khỏi.
***
Buổi tối khi ăn cơm, Sở Chước liền tuyên bố việc này ở trên bàn cơm.
Mặc Sĩ Thiên Kỳ đang cầm đũa nhai thịt nướng không biết vị, suy tư về vấn đề ban ngày luyện đan gặp phải, nghe nói ngày mai bọn họ phải đi ra ngoài làm nhiệm vụ, nhanh chóng phục hồi tinh thần lại, vội hỏi: "Sở tỷ, Tầm Châu ca, ta cũng phải đi sao?"
Sở Chước thấy bộ dạng hắn không muốn, cười nói: "Tự nhiên phải đi, khi nào thì cũng có thể luyện đan, nhưng nơi thử luyện như đại lục Hắc Xuyên cũng không thường có. Đã đến nơi đây rồi, thì phải lo mà rèn luyện, cũng nên nâng cao tu vi của huynh đi."
Mặc Sĩ Thiên Kỳ nhăn mặt lại, biết Sở Chước đây là vì muốn tốt cho mình, đành phải hữu khí vô lực đáp ứng một tiếng.
So với đi kinh nghiệm từng trải gì đó, hắn càng thích ở lại trong phòng luyện đan nghiên cứu thuật luyện đan.
【Chủ nhân, Tầm Châu ca, đệ cũng đi sao?】Huyền Uyên lập tức hỏi.
Bích Tầm Châu nhìn về phía bé rùa mặc y phục lông xù, lại có chút muốn cười, nói: "Cùng đi đi."
Cho dù Huyền Uyên đi theo, chỉ sợ cũng ở lại trong túi linh thú, nhưng bé rùa vừa mặc xong quần áo, cũng muốn đến bên ngoài khoe khoang một chút, cho nên mới sẽ hỏi như vậy.
***
Sáng sớm hôm sau, bọn họ liền đến cửa thành thành Hắc Xuyên tập hợp.
Lúc Sở Chước bọn họ đến đó, phát hiện chỗ cửa thành đã có trên trăm người tu luyện, hơn nữa những người tu luyện đó chia làm vài tốp, thì biết bọn họ là xuất từ đội ngũ khác nhau, cái nhiệm vụ tiêu diệt yêu thú ma hóa này không chỉ có phân phát cho một đội ngũ.
Lập tức thì tìm được Khích Thành Huân, đám người Sở Chước đi qua tập hợp cùng bọn họ.
Đội ngũ Thiên Thôn của Khích Thành Huân tổng cộng có ba mươi người, hiện tại thêm ba người Sở Chước, Mặc Sĩ Thiên Kỳ, Bích Tầm Châu, tất cả là ba mươi ba người. Cùng so sánh với đội ngũ khổng lồ có hơn trăm người, xem như so trên không đủ, so với dưới thì có dư, thực lực đã đứng hàng giữa ở trong thành Hắc Xuyên. Nửa vời, sẽ không bởi vì quá mức nhỏ yếu mà bị thôn tính, cũng không có mạnh đến có thể ngạo thị quần hùng.
Đám người Bích Tầm Châu đến, nháy mắt liền hấp dẫn chú ý người ở đây.
Không chỉ là vì có Bích Tầm Châu thực lực sâu không lường được, cũng có dung mạo xuất chúng của bọn họ, còn có quần áo trên người, nhìn như vậy, trong lúc hoảng hốt làm cho người ta tưởng đệ tử danh môn đại phái nào đó.
Khích Thành Huân giới thiệu ba người bọn họ với người chung quanh, trừ bỏ ngày đó mấy người cùng Khích Thành Huân đi tra xét yêu thú ma hóa, những người khác đều chưa thấy qua Sở Chước bọn họ. Lúc này nhìn thấy, không thiếu được tự giới thiệu một phen, nhận thức quen biết đội hữu.
Trực tiếp giới thiệu xong, đột nhiên một giọng nói âm lãnh tà tứ vang lên: "Khích huynh đệ, vài vị đạo hữu này dường như chưa thấy qua đâu. Chớ không phải là gần đây đi đến thử luyện?"
Giọng nói này nháy mắt đều hấp dẫn ánh mắt mọi người ở đây nhìn qua.
Đám người Bích Tầm Châu theo tiếng nhìn lại, thì nhìn thấy một nam nhân mặc chiên y màu đen, thân hình cao lớn uy mãnh, ngũ quan sáng sửa, chỉ là thần sắc âm trầm, lời nói ra cũng là âm dương quái khí.
Khích Thành Huân thu liễm thần sắc, thản nhiên nói: "Bọn họ là đội hữu mới gia nhập đội Thiên Thôn chúng ta, vừa đến thử luyện không lâu, các ngươi chưa thấy qua cũng là bình thường."
"Nga, thì ra là như vậy!" Nam nhân đó vẻ mặt giật mình: "Nhưng mà trong khoảng thời gian này cũng không phải là thời gian đại lục Hắc Xuyên mở ra thông đạo, chớ không phải vài vị này là từ đại lục khác vô ý xông tới sao?"
Người này rõ ràng là đã biết rõ còn cố hỏi, tuy rằng đại lục Hắc Xuyên lớn, nhưng người thí luyện cũng không tính là nhiều, có chút gió thổi cỏ lay mọi người đều biết.
Tuy rằng mấy ngày nay Sở Chước bọn họ chân không rời nhà, nhưng tại thành Hắc Xuyên này đây loại thời điểm đột nhiên xuất hiện người thí luyện mới, không cần nghĩ cũng biết là quỷ không hay ho từ vết nứt không gian xông tới, mới được người đội Thiên Thôn gặp gỡ, tiến tới được mời đến đội Thiên Thôn.
Nay rốt cục nhìn thấy người, thì biết bọn họ chính là mấy quỷ không hay ho đó.
Nam nhân đó sau khi nói xong, lại chắp tay với Bích Tầm Châu nói: "Tại hạ Dịch Chấn, là đội trưởng đội Tham Lang. Vị đạo hữu này, nếu như ngươi nán lại ở chỗ Khích huynh đệ không xong, có thể đến đội Tham Lang chúng ta, chúng ta vô cùng hoan nghênh."
Trần trụi đục khoét nền tảng, làm cho người đội Thiên Thôn thiếu chút nữa bùng nổ.
Cho dù tính khí Khích Thành Huân có tốt cũng muốn phát hỏa, chỉ là Dịch Chấn không đợi hắn phát hỏa, cười lớn một tiếng, tầm mắt quét lên quét xuống ở trên người Bích Tầm Châu và Sở Chước, rồi xoay người rời khỏi.
Khích Thành Huân chỉ đành phải kiềm chế cơn tức xuống, mắt thấy thời gian không còn sớm, đoàn người liền ra khỏi thành.
Đám người Sở Chước ngồi vào trong xe trượt tuyết của đội Thiên Thôn, chung quanh xe trượt tuyết có bình phong chắn gió, nhưng mà gió lạnh vẫn là rót vào từng trận từng trận, lập tức thì thân thể hơi hơi rét run.
Nhưng mà so với vừa tới đại lục Hắc Xuyên, hiện tại còn có thể chịu được cái lạnh, không chỉ là vì có y phục có kháng ma tính, còn bởi vì trên quần áo có chú giữ ấm, có tác dụng giữ ấm nhất định. ChieuNinh~dien~dan~lequydonD^d^l^q^d
Còn những người Khích Thành Huân, bọn họ đến đại lục Hắc Xuyên đã vài năm, đã sớm quen thuộc khí hậu đại lục Hắc Xuyên, thật ra cũng không có cảm giác gì.
Khích Thành Huân ngồi ở đối diện mấy người Sở Chước, sắc mặt có chút không tốt lắm.
Mặc Sĩ Thiên Kỳ nhìn nhìn, hỏi: "Khích đại ca, vừa rồi đội trưởng đội Tham Lang kia có lai lịch gì?"
Khích Thành Huân cau mày, lạnh lùng thốt: "Hắn là đệ tử Dịch thị Tây Đình phủ đại lục Nghiễm Nguyên, Dịch thị ở đại lục Nghiễm Nguyên rất có uy vọng, thực lực không tầm thường, trong nhà có một lão tổ Tinh Linh cảnh..."
Sở Chước và Bích Tầm Châu đều có chút kinh ngạc, ngược lại Mặc Sĩ Thiên Kỳ hút một hơi khí lạnh.
Tinh Linh cảnh là cái khái niệm gì? Đó chính là cường giả phía trên Nhân Hoàng cảnh, tới thực lực này, đã không cần phải ở Linh thế giới, muốn đi Đại Hoang giới phát triển bất cứ lúc nào cũng có thể. Nếu như ở Linh thế giới, thì chính là bá chủ một phương, không người nào có thể lay động.
Đời trước Sở Chước chỉ đi đến Nhân Hoàng cảnh, từng kiến thức qua cường giả Tinh Linh cảnh ra tay, phất tay một cái là dời sông lấp biển, đến nay chưa từng quên. Chẳng qua khi đó, nàng đã ở Đại Hoang giới, khi ở Linh thế giới, lại chưa từng tiếp xúc qua cường giả Tinh Linh cảnh, người này ở trong Linh thế giới, giống như tồn tại trong truyền thuyết.
Như thế, ngược lại bọn họ hiểu rõ vừa rồi vì sao Dịch Chấn đó kiêu ngạo như thế, dám đục khoét nền tảng ngay trước mặt Khích Thành Huân.
Khích Thành Huân thấy phản ứng của ba người, biết bọn họ hiểu rõ ràng ý nghĩa tồn tại của Tinh Linh cảnh. Ánh mắt rơi xuống trên mặt Bích Tầm Châu và Sở Chước, hai người kia, một người lạnh lùng, một người thanh thuần động lòng người, đều là mỹ mạo hiếm có, chỉ sợ Dịch Chấn đó đã coi trọng bọn họ.
Do dự, Khích Thành Huân nhỏ giọng nhắc nhở nói: "Dịch Chấn đó trời sanh tính phong lưu, cực thích mỹ nhân, các ngươi cẩn thận một chút..."
Lời này nói ra rất rõ ràng, làm sao Sở Chước và Bích Tầm Châu không rõ, dù là ngốc bạch ngọt Mặc Sĩ Thiên Kỳ cũng hiểu được.
Vẻ mặt Bích Tầm Châu kéo xuống ngay tại chỗ, hơi thở quanh thân lạnh hơn.
Da mặt Sở Chước cứng ngắc lại, quay đầu nhìn bộ dạng cáu giận của Bích Tầm Châu, thì biết Dịch Chấn cũng giống như rất nhiều người bình thường, nghĩ lầm Bích Tầm Châu là nữ tử.
Mặc Sĩ Thiên Kỳ rối rắm nói: "Tầm Châu ca là nam mà." Chẳng lẽ kỳ thực Bích Tầm Châu là một nữ nhân?
Mặc Sĩ Thiên Kỳ đột nhiên có chút hoài nghi nhận thức bình thường của mình.
Lúc này đến phiên da mặt Khích Thành Huân run rẩy, kinh ngạc nhìn Bích Tầm Châu. Tuy rằng cũng không nói gì ra, nhưng từ trong thần sắc của hắn đã quá rõ ràng, hắn cũng cho rằng Bích Tầm Châu trở thành cô nương nữ phẫn nam trang.
Sắc mặt Bích Tầm Châu lạnh hơn.
Sở Chước sợ hắn tức điên, vội hỏi: "Tầm Châu ca của chúng ta thật là nam nhân, cũng không phải là nữ tử."
Thật ra thì Khích Thành Huân cũng không rối rắm ở vấn đề này, thấy Bích Tầm Châu tức giận, rốt cục sửa đúng ý tưởng lúc trước, nói: "Dịch Chấn chỉ thích nữ tử mỹ mạo, Bích tiền bối đã là nam nhân, tất nhiên là không sợ, chỉ lo lắng Dịch Chấn không biết, tưởng... Còn có Sở cô nương, cũng phải cẩn thận một ít thôi."
Cho dù Bích Tầm Châu thực sự là nam nhân, nhưng Sở Chước là cô nương hàng thật giá thật đồng thời dung mạo không tầm thường, vẫn sẽ khiến cho Dịch Chấn hứng thú.
Nghĩ đến đây, Khích Thành Huân đột nhiên có chút hối hận, nếu như biết hôm nay đội Tham Lang cũng tiếp nhiệm vụ này, sẽ không đến mời Bích Tầm Châu bọn họ.
Sở Chước ôm A Chiếu, khẽ cười nói: "Đa tạ Khích đại ca nhắc nhở, ta sẽ đề phòng."
A Chiếu an tĩnh làm tổ ở trong lòng Sở Chước mặc cho nàng ôm sưởi ấm, nhìn nhìn Sở Chước, lại ngó ngó vẻ mặt lo lắng của Khích Thành Huân, hừ một tiếng ở trong lòng.
Cái loại mặt hàng lộn xộn đó cũng dám mơ ước sáng quắc nhà nó, làm chết hắn!
Hết chương 95.
Danh sách chương