Editor: ChieuNinh
Xuyên qua hành lang, là một đại sảnh nháo rầm rầm, trong đại sảnh một đám người tu luyện tụ cùng một chỗ chơi lớn nhỏ (đại tiểu_ cờ bạc), trên mặt bàn đống linh thạch sáng lấp lánh, trường hợp này nhìn tương đối có vài phần chướng khí mù mịt.
Muốn tới boong tàu phải đi qua đại sảnh này, Sở Chước nghiêm mặt, thong dong đi qua.
Ở khi nàng xuất hiện, một ít dân cờ bạc lơ đãng ngẩng đầu, nhìn thấy thiếu nữ xuất hiện từ trên hành lang, khuôn mặt xinh đẹp, dáng người nhỏ nhắn mềm mại, tu vi chỉ có Vũ Hóa cảnh tầng chín...
Ánh mắt sáng lên, khi một người tu luyện lớn mật liền muốn đi qua, bị đồng bạn bên cạnh giữ chặt.
"Ngươi không muốn sống nữa hả, dám gây sự ở trên thuyền của nữ la sát?" Đồng bạn đó nhỏ giọng nói.
Người tu luyện đánh cược đến gần như mê muội nháy mắt thanh tỉnh lại, mồ hôi lạnh thiếu chút nữa đổ ra.
Danh tiếng của La Phong Vũ không nói toàn bộ Nhân gian phường, cho dù là ở đại lục Thiên Thượng Hải đều là tiếng tăm lừng lẫy.
Nàng là cường giả bậc nhất dưới Nhân Vương cảnh, đừng nhìn nàng là một nữ nhân, chém người cũng không nương tay chút nào, có thể làm cho người ta kêu cha gọi mẹ, hối hận chọc tới nàng, một ít người hiểu chuyện bí mật lấy cho nàng cái ngoại hiệu "Nữ la sát".
Tuy rằng La Phong Vũ thích đánh cược, ở trên sòng bạc cũng vô cùng dễ nói, nhưng lại không quen nhìn dân cờ bạc khi đánh cược đến bị mất phương hướng, dám ra tay đối với người vô tội. Nếu như bị nàng phát hiện, thì trực tiếp chém chết quăng vào trong biển làm thức ăn cho động vật biển.
Lúc này đây những người tu luyện ở trên sòng bạc nhìn đến Sở Chước, cho dù rục rịch ngóc đầu dậy, cũng không dám ra tay ở đây.
Nữ nhân đều có thể có được bất cứ lúc nào, mệnh thì chỉ có một cái, không dám lấy nó vui đùa.
Sở Chước rõ ràng cảm giác được tầm mắt không có ý tốt của những người đó, những người tu luyện ngột ngạt phiêu bạt ở trên biển không có chuyện gì, thì thích ra tay đối với một ít nữ tu cấp thấp, loại chuyện này Sở Chước gặp nhiều, nên vô cùng bình tĩnh. Chẳng qua là nàng lập tức phát hiện, không có một dân cờ bạc nào dám tới đây, tâm tư khẽ động, sau đó thì hiểu rõ ràng đây là kết quả kinh sợ La Phong Vũ.
Ở trên thuyền vài ngày, Sở Chước đã hiểu rõ ràng phong cách hành sự của La Phong Vũ, nhìn như quái đản tùy hứng, kì thực rất có nguyên tắc, làm cho nàng cực có hảo cảm.
Tuy rằng bước lên một đường tu luyện, nhưng nữ tử thể chất trời sinh thì kém hơn nam tử, mặc kệ là người tu luyện hay là người thường đều giống nhau. Nếu nữ tử nghĩ muốn kiếm được tu vi và địa vị giống như nam nhân, phải nỗ lực cố gắng càng nhiều. Chẳng qua có một hiện tượng rất kỳ quái, nếu như nam nữ có tư chất và cố gắng như nhau, bình thường nói chung nữ tử sẽ lợi hại hơn nam tử, nam tu đồng cấp không phải là đối thủ.
Giống như đại lục Thiên Thượng Hải, La Phong Vũ liền được xưng là đệ nhất nhân dưới Nhân Vương cảnh.
Chẳng trách Nhân gian phường dám hô hoán với Tuyết Y lâu, La Phong Vũ minh trào phúng ám châm chọc đối với Vân cô, những người Tuyết Y lâu đó chỉ có thể kìm nén, không dám hé răng.
Xuyên qua sòng bạc, thì lập tức đi đến boong tàu.
Đã trễ thế này, trên boong tàu không có ai cả, chỉ có mấy người tu luyện tuần tra, trên cột buồm cao cao treo một cái cốc linh đèn, nở rộ ánh sáng nhu hòa, loại linh đèn này cũng sẽ không hấp dẫn động vật biển ban đêm, cực kì an toàn.
Sở Chước đi ở trên boong tàu, đón gió biển ban đêm, quần áo trên người bị thổi làm bay phất phới.
Sở Chước cảm ứng phương hướng khế ước, mà đi dọc theo lan can thuyền, tiếp theo vịn lấy lan can nhìn vào trong biển.
Chân trời treo một vành trăng khuyết cong cong, nước biển khuếch tán ánh sáng trong veo, tiếng kêu động vật biển từ hải vực xa xôi truyền đến, kèm với bọt sóng nhè nhẹ, làm nổi bật toàn bộ thế giới bình yên mà an tĩnh.
Sở Chước yên lặng cảm giác khế ước với Huyền Uyên, biết bọn họ cách nơi này càng ngày càng gần, lập tức thì đến nơi. Dien*dan*le*quy*don Chieu#^#Ninh
Đột nhiên, trên boong tàu xuất hiện một hơi thở, tuy rằng lấy tu vi của nàng, căn bản không cảm giác được hơi thở đó, nhưng Sở Chước dưỡng thành cảnh giác cùng với nhạy bén nhiều năm, vẫn làm cho nàng cực nhanh cảm ứng được bất thường. Vì thế nàng vội vàng phát ra chỉ thị có người ở đây đến Huyền Uyên, để cho chúng nó trước đừng xuất hiện.
Sở Chước đứng trên boong tàu dưới ánh trăng, giả bộ ngắm cảnh đêm.
Sau một lúc lâu, một tiếng bước chân cố ý vang lên.
Sở Chước quay đầu, thì nhìn thấy nữ tử váy đỏ tay mang theo bầu rượu đi ra từ sòng bạc, khi nhìn thấy nàng thì cười nói: "Cô gái này, hơn nửa đêm không lo nghỉ ở trong khoang, ở chỗ này làm chi?"
Sở Chước vội vàng tiến lên làm cái lễ hậu bối, vẻ mặt ngượng ngùng nói: "Đêm nay bóng đêm rất đẹp, ta nghĩ đi ra ngắm phong cảnh."
La Phong Vũ cười nhạo một tiếng, cũng không biết cười cái gì, nàng ấy hào sảng uống vào một ngụm rượu, trên dưới đánh giá nàng, đột nhiên nói: "Nghe nói ngươi và Phong Hành Tuyết ái nữ chủ lầu Tật Phong Tuyết Y lâu là bằng hữu?"
Sở Chước không ngoài ý muốn nàng ấy sẽ hỏi, mấy ngày nay nàng đã từ chỗ những người khác biết được chuyện Nhân gian phường thường xuyên phân cao thấp cùng Tuyết Y lâu, lại nhìn ngày đó La Phong Vũ không khách khí đánh rơi mặt mũi Tuyết Y lâu, thì biết mình sớm hay muộn sẽ bị theo lệ thường mà đưa vào đối tượng trọng điểm cần chú ý. Thật sự là Tuyết Y lâu quá kéo thù hận, lúc ấy hành vi của Phong Hành Tuyết mời nàng lên thuyền, xem ở trong mắt người khác là ý tốt, nhưng mà có ác ý báo thù.
Tiểu cô nương đó quả nhiên không đơn giản như vẻ thoạt nhìn ngoài mặt.
Vì thế nàng ngượng ngùng nói: "Kỳ thực ta và nàng ta cũng không xem như là bằng hữu. Khi ở đảo Thiên Diệp, lần đầu tiên ta và Phong cô nương gặp mặt, lúc ấy nàng ta sai sử một con Song Lân Xà tập kích ta với đồng bạn của ta, khi đó ta cũng không biết thân phận của nàng, liền ra tay đánh ngất nàng ta. Sau đó khi gặp lần thứ hai, ta lại vô ý đánh ngất nàng, nên nàng ghi tạc trong lòng."
La Phong Vũ không nghĩ tới sẽ là cái đáp án này, đầu tiên là sửng sốt, sau đó nhịn không được ha ha cười rộ lên, tiếng cười có chút khí phách.
Sau khi cười xong, La Phong Vũ thật hứng thú nhìn Sở Chước, đều là người thông minh, làm sao không rõ ý tứ trong lời nói của Sở Chước.
Phong Hành Tuyết ở trước mặt Sở Chước ăn thua thiệt lớn, bây giờ còn có thể coi nàng làm bằng hữu, có lẽ là có nhược điểm gì đó bị Sở Chước nắm bắt, mới có thể nghe lời như vậy.
La Phong Vũ không có hứng thú đối với nhược điểm bị Sở Chước nắm, chẳng qua vẫn là có lòng tốt nhắc nhở một tiếng: "Tuyết Y lâu nhân tài xuất hiện lớp lớp, Phong Hành Tuyết đó là ái nữ chủ lầu Tật Phong, ở Tuyết Y lâu cực được sủng ái, cũng sẽ không dễ dàng kết giao bằng hữu với người khác."
"Ta biết, cảm ơn tiền bối nhắc nhở." Sở Chước nhu thuận nói.
La Phong Vũ lại cười cười, mang theo rượu rời khỏi.
Sở Chước mỉm cười nhìn theo nàng ấy rời đi, tuy rằng La Phong Vũ là người tu luyện Linh Quang cảnh tầng chín, hiện tại đối với nàng mà nói, được cho là người tu luyện cao cấp, nhưng mà áp lực cho Sở Chước không lớn. Đời trước nàng là cường giả Nhân Hoàng cảnh, bản thân mình từng tu luyện đến cái cảnh giới kia, nên thể nghiệm đã sớm thể nghiệm được. Lúc này đây người tu luyện dưới Nhân Hoàng cảnh, ảnh hưởng uy áp trên người bọn họ đối với nàng thật tình không lớn, đây cũng là nguyên nhân nàng ở trước mặt La Phong Vũ có thể thong dong mà chống đỡ.
Sau khi La Phong Vũ rời khỏi, Sở Chước lại đợi ở trên boong tàu một lát, đột nhiên tiến tới gần trước lan can.
Một cái bóng đen đến cùng với gió đêm, bộp một cái dán ở trên mặt nàng.
Sở Chước: "......"
Sở Chước vươn tay xách tiểu yêu thú dán ở trên mặt ra, liền chống lại một đôi dị đồng tử thập phần vô tội, cái đuôi lắc lắc, rồi lập tức quấn đến trên tay nàng.
Sở Chước cười cười với nó, lại nhìn vào trong biển.
Một tiếng rào rào vang lên, tiếng vang đó và bọt sóng nước biển đập vào thân thuyền khác biệt, cách đó không xa người tu luyện tuần tra sắc bén nhìn qua đây.
Sở Chước cầm một con rùa nhỏ trên tay, nhìn qua người tu luyện nói: "Là yêu sủng của ta, một con rùa, mấy ngày trước ta để cho nó đến trong biển chơi, hiện tại mới trở về."
Nghe được nàng giải thích, lại nhìn xem con rùa nhỏ đó, người tu luyện này lập tức thu hồi tầm mắt.
Sở Chước đặt Huyền Uyên vào trong túi linh thú, lại quanh quẩn ở chung quanh một lát, mới mang theo yêu thú đã bò lên trên vai nàng trở lại khoang thuyền.
Vừa trở lại cửa phòng khoang thuyền, chỉ thấy khoang cách vách mở ra, đám người Mạnh Thiên Thạch cùng đi ra, khi nhìn thấy Sở Chước thì không khỏi sửng sốt.
"Sở cô nương đây là đi nơi nào?" Tiễn Đông Lai thân cận hỏi.
"Đi trên boong tàu hóng gió." Sở Chước trả lời một tiếng, cũng không dong dài, mở cửa ra đi vào. ChieuNinh~dien~dan~lequydonD^d^l^q^d
Mặc Sĩ Thiên Kỳ vốn đang ở trong phòng lo lắng chờ Sở Chước nghe được tiếng mở cửa, vội vàng lao tới, nào biết liền nhìn thấy đám người Mạnh Thiên Thạch.
Hắn lên tiếng kêu gọi rất nhanh, đợi Sở Chước tiến vào, đóng cửa lại, không nhìn biểu tình Mạnh Thiên Thạch trong nháy mắt vặn vẹo tức giận.
Khoang trong, Mặc Sĩ Thiên Kỳ đã kích động lại khẩn trương nhìn Sở Chước, liên thanh hỏi: "Thế nào? Bích công tử đã trở lại sao? Nguyệt Thụ và đảo Thiên Diệp cũng không có việc gì chứ?"
Ở thời điểm hắn dứt lời, đột nhiên hai con yêu thú từ trong túi linh thú bước ra, một con là Uyên Đồ Huyền Quy, một con là...
Khi Mặc Sĩ Thiên Kỳ vừa nhìn thấy rõ ràng đó là một con Ngọc Bích Băng Nhện, phía trước liền thêm một người.
Mặc Sĩ Thiên Kỳ: "......"
Gương mặt mỹ nhân tiên khí bức người của Bích Tầm Châu lạnh lạnh chuyển qua, làm cho Mặc Sĩ Thiên Kỳ nháy mắt cứng ngắc, sau đó hắn lại là bộ dạng dường như không có việc gì quay sang.
"Bích công tử?!!" Mặc Sĩ Thiên Kỳ khiếp sợ nhìn hắn, hồi tưởng một màn vừa rồi đó.
Ngọc Bích Băng Nhện, yêu thú cấp mười hai, còn nghe nói chủ lầu Lược Hỏa chết ở trong tay yêu thú cấp mười hai...
Sở Chước xem xét tình huống ba con yêu thú, thuận tiện cho mỗi con một viên cực phẩm linh đan, đúng là cực phẩm linh đan thời gian này Mặc Sĩ Thiên Kỳ luyện ra, từ cấp bốn đến cấp sáu không đồng đều. Sở Chước thấy hắn luyện đan đơn giản giống như uống nước, thì để cho hắn luyện giúp một lượng lớn, quyết định dùng để khao Bích Tầm Châu bọn họ.
Quả nhiên, ba con yêu thú đều ăn thật sự vui vẻ, cho dù là A Chiếu vẫn luôn ghét bỏ linh đan cấp thấp lúc này cũng không ghét bỏ.
Làm sao mà Sở Chước không biết A Chiếu chỉ ăn cực phẩm linh đan, hiện tại nhìn bộ dạng nó ăn được hương vị ngọt ngào, lại cảm thấy có thể kéo Mặc Sĩ Thiên Kỳ ở lại là hết sức chính xác.
"Các huynh không có việc gì chứ? Vì sao lâu như vậy mới trở về?" Sở Chước hỏi, dư quang khóe mắt thoáng nhìn qua Mặc Sĩ Thiên Kỳ bên cạnh, thấy hắn là bộ dạng khiếp sợ dại ra như cũ, quyết định không để ý tới hắn.
Bích Tầm Châu thản nhiên nói: "Đảo Thiên Diệp bị mạch nước ngầm trong biển đưa tới địa phương cực xa, sau đó chúng ta lại giúp Nguyệt Thụ bố trí ổn thỏa xong đảo Thiên Diệp mới trở về."
Sở Chước đang muốn hỏi lại, Mặc Sĩ Thiên Kỳ ở bên cạnh đang vừa nghe nói như thế đã không thể chờ đợi được chen miệng: "Vậy Nguyệt Thụ đâu?"
"Hắn cũng không có việc gì, chỉ cần đảo Thiên Diệp còn, thì hắn sẽ không có việc gì." Bích Tầm Châu hiếm khi kiên nhẫn trả lời.
Mặc Sĩ Thiên Kỳ vẻ mặt vui sướng: "Thật sự? Vậy thật sự là tốt quá rồi!"
Trong khoảng thời gian này hắn vẫn luôn lo lắng Nguyệt Thụ sẽ cùng nhau chìm xuống biển tử vong với đảo Thiên Diệp, hiện tại biết bọn họ cũng không có việc gì, đó là không thể tốt hơn.
Tiếp theo, Bích Tầm Châu lại kể lại cho bọn họ tình huống ngay lúc đó.
Lúc ấy bởi vì Bích Tầm Châu và chủ lầu Lược Hỏa chiến đấu, chủ lầu Lược Hỏa sử dụng dị hỏa tổn thương thật lớn với ngọn linh mộc cổ đảo Thiên Diệp. Mắt thấy linh mộc cổ sắp bị dị hỏa thiêu chết, Nguyệt Thụ dưới tình thế cấp bách, đành phải đưa toàn bộ đảo Thiên Diệp chìm xuống biển, muốn làm vậy để tránh đi tổn hại của dị hỏa đối với linh mộc cổ.
Nếu linh mộc cổ thật sự đã chết, đảo Thiên Diệp sẽ không tồn tại nữa, mà Nguyệt Thụ liên hệ thiết thân với đảo Thiên Diệp cũng sẽ chịu tổn thương nặng.
Bản thân đảo Thiên Diệp vốn là thân gỗ cổ linh, có thể bồng bềnh ở trên biển, cũng là Nguyệt Nữ tộc thực hiện kết giới gây ra.
Nay đảo Thiên Diệp chìm xuống, kết giới biến mất, bởi vậy khiến cho lực lượng trong biển phản phệ, nhấc lên sóng to ngàn trượng, đưa tới người tu luyện đều bị cuốn vào trong biển.
Mà A Chiếu và Bích Tầm Châu ở trên đảo Thiên Diệp tự nhiên cũng bị cuốn xuống biển theo.
May mắn lần này Nguyệt Thụ cũng không có tâm tư hủy diệt hạt cây linh mộc cổ nhằm hủy diệt đảo Thiên Diệp, vì thế khi đó bọn họ cũng chìm xuống theo, mà bởi vì đảo Thiên Diệp không có bị hủy diệt, Nguyệt Thụ có thể mang theo A Chiếu và Bích Tầm Châu cùng nhau tiến vào trong không gian linh mộc cổ. Không gian này là không gian trong thân cây linh mộc cổ, cũng là chỗ của Nguyệt Thụ, có thể ngăn cách nước biển, người hoặc yêu thú đợi ở bên trong không thành vấn đề. ChieuNinh~dien~dan~lequydonD^d^l^q^d
Bởi vì đảo Thiên Diệp bị mạch nước ngầm trong biển cuốn đi, toàn bộ đảo quá mức khổng lồ, lực lượng nước xoáy cũng vô cùng mãnh liệt, đợi sau khi đảo Thiên Diệp trồi lên mặt biển một lần nữa, đã là một tháng sau.
"May mắn cô kịp lúc để cho Huyền Uyên theo tới, nếu không ở trong biển lớn, chúng ta vẫn không cách nào tìm được cô." Bích Tầm Châu nói.
Tuy rằng Bích Tầm Châu và Sở Chước cũng có khế ước, nhưng khế ước này là có tính không gian nhất định, nếu người và yêu thú cách nhau quá xa, thì không cảm giác được đối phương, chỉ loáng thoáng biết đối phương còn sống.
Sở Chước nghe xong thì cười nói: "Lúc ấy thấy đảo Thiên Diệp chìm xuống, trong lòng ta liền cảm giác được không ổn, để cho Huyền Uyên đi tìm các huynh, tốt xấu gì Huyền Uyên cũng là yêu thú thuộc tính thủy, có nó ở cùng, các huynh cũng thuận tiện rất nhiều."
Mà nàng và Mặc Sĩ Thiên Kỳ chỉ cần ẩn núp kỹ, không cho người Tuyết Y lâu biết bọn họ mang Mộc Linh chi tâm đi, thì không sợ cái gì nữa.
"Đảo Thiên Diệp hiện tại là ở trong một vùng hải vực kêu là Lôi Trạch..."
"A, ta biết, ta biết, ở trên bản đồ có nói." Mặc Sĩ Thiên Kỳ hưng trí bừng bừng mở bản đồ, chỉ vào một chỗ địa phương đánh dấu đỏ trên bản đồ: "Nghe nói phiến hải vực này luôn có sấm sét, bình thường tàu thuyền căn bản không thể đi vào trong, khu vực rất nguy hiểm. Đảo Thiên Diệp thế nhưng trôi đến nơi đây, có phải về sau thì không cần lo lắng bị nhân loại sẽ tìm đến hay không?"
Bích Tầm Châu gật đầu: "Nguyệt Thụ nói, ở trong vòng trăm vạn năm, hắn sẽ không rời khỏi vùng Lôi Trạch này."
Mặc Sĩ Thiên Kỳ nghe được thì vô cùng cao hứng, Sở Chước cũng hiểu được Nguyệt Thụ lựa chọn coi như tốt.
Nguyệt Nữ tộc thật sự là gà còi quá yếu, bộ tộc của bọn họ ở trước vị thành niên, không có trưởng bối che chở, đối mặt với uy hiếp của ngoại giới, trừ bỏ tìm đến địa phương không có nhân loại để trốn tránh ra, thật đúng là không có biện pháp.
Đặc biệt bọn họ còn mang trên người bảo vật quý giá, nhưng không có thực lực tương ứng bảo hộ chính mình.
"Nguyệt Thụ nói, chờ đợi hắn dưỡng thương tốt rồi, sẽ báo tin cho Nguyệt Nữ tộc khác ở Thiên Thượng Hải còn chưa bị ngộ hại, để cho bọn họ trốn đi. Nhưng mà nghe nói mười mấy năm nay, Tuyết Y lâu luôn luôn tìm hiểu tin tức của bọn họ, Nguyệt Nữ tộc còn lại trên Thiên Thượng Hải đã không nhiều lắm đều bị bọn họ giết, có lẽ chỉ còn lại có vài cái."
Nghe nói như thế, Mặc Sĩ Thiên Kỳ lại phẫn nộ, cảm thấy Tuyết Y lâu thật sự là mất trí.
Bích Tầm Châu nói những thứ này còn có một nguyên nhân khác, chẳng qua giai đoạn hiện tại này chỉ là suy đoán, nên cũng không có nói lại.
Sở Chước thở một hơi thật dài, đây xem như là kết quả tốt nhất, ít nhất đảo Thiên Diệp tạm thời xem như được bảo vệ.
Mặc Sĩ Thiên Kỳ cũng thở ra, đột nhiên hắn nhớ tới cái gì, lại khẩn trương hỏi: "Đúng rồi, nếu Nguyệt Thụ không chết, ta đây có nên đưa Mộc Linh chi tâm trả lại cho hắn hay không?"
Tuy rằng hắn rất luyến tiếc, nhưng Mộc Linh chi tâm này là hậu đại Nguyệt Nữ tộc, dùng cũng áy náy nha.
Mặc Sĩ Thiên Kỳ tam quan còn rất đoan chính không xem đứa nhỏ nhà người ta trở thành vật sở hữu.
Hết chương 58.
Xuyên qua hành lang, là một đại sảnh nháo rầm rầm, trong đại sảnh một đám người tu luyện tụ cùng một chỗ chơi lớn nhỏ (đại tiểu_ cờ bạc), trên mặt bàn đống linh thạch sáng lấp lánh, trường hợp này nhìn tương đối có vài phần chướng khí mù mịt.
Muốn tới boong tàu phải đi qua đại sảnh này, Sở Chước nghiêm mặt, thong dong đi qua.
Ở khi nàng xuất hiện, một ít dân cờ bạc lơ đãng ngẩng đầu, nhìn thấy thiếu nữ xuất hiện từ trên hành lang, khuôn mặt xinh đẹp, dáng người nhỏ nhắn mềm mại, tu vi chỉ có Vũ Hóa cảnh tầng chín...
Ánh mắt sáng lên, khi một người tu luyện lớn mật liền muốn đi qua, bị đồng bạn bên cạnh giữ chặt.
"Ngươi không muốn sống nữa hả, dám gây sự ở trên thuyền của nữ la sát?" Đồng bạn đó nhỏ giọng nói.
Người tu luyện đánh cược đến gần như mê muội nháy mắt thanh tỉnh lại, mồ hôi lạnh thiếu chút nữa đổ ra.
Danh tiếng của La Phong Vũ không nói toàn bộ Nhân gian phường, cho dù là ở đại lục Thiên Thượng Hải đều là tiếng tăm lừng lẫy.
Nàng là cường giả bậc nhất dưới Nhân Vương cảnh, đừng nhìn nàng là một nữ nhân, chém người cũng không nương tay chút nào, có thể làm cho người ta kêu cha gọi mẹ, hối hận chọc tới nàng, một ít người hiểu chuyện bí mật lấy cho nàng cái ngoại hiệu "Nữ la sát".
Tuy rằng La Phong Vũ thích đánh cược, ở trên sòng bạc cũng vô cùng dễ nói, nhưng lại không quen nhìn dân cờ bạc khi đánh cược đến bị mất phương hướng, dám ra tay đối với người vô tội. Nếu như bị nàng phát hiện, thì trực tiếp chém chết quăng vào trong biển làm thức ăn cho động vật biển.
Lúc này đây những người tu luyện ở trên sòng bạc nhìn đến Sở Chước, cho dù rục rịch ngóc đầu dậy, cũng không dám ra tay ở đây.
Nữ nhân đều có thể có được bất cứ lúc nào, mệnh thì chỉ có một cái, không dám lấy nó vui đùa.
Sở Chước rõ ràng cảm giác được tầm mắt không có ý tốt của những người đó, những người tu luyện ngột ngạt phiêu bạt ở trên biển không có chuyện gì, thì thích ra tay đối với một ít nữ tu cấp thấp, loại chuyện này Sở Chước gặp nhiều, nên vô cùng bình tĩnh. Chẳng qua là nàng lập tức phát hiện, không có một dân cờ bạc nào dám tới đây, tâm tư khẽ động, sau đó thì hiểu rõ ràng đây là kết quả kinh sợ La Phong Vũ.
Ở trên thuyền vài ngày, Sở Chước đã hiểu rõ ràng phong cách hành sự của La Phong Vũ, nhìn như quái đản tùy hứng, kì thực rất có nguyên tắc, làm cho nàng cực có hảo cảm.
Tuy rằng bước lên một đường tu luyện, nhưng nữ tử thể chất trời sinh thì kém hơn nam tử, mặc kệ là người tu luyện hay là người thường đều giống nhau. Nếu nữ tử nghĩ muốn kiếm được tu vi và địa vị giống như nam nhân, phải nỗ lực cố gắng càng nhiều. Chẳng qua có một hiện tượng rất kỳ quái, nếu như nam nữ có tư chất và cố gắng như nhau, bình thường nói chung nữ tử sẽ lợi hại hơn nam tử, nam tu đồng cấp không phải là đối thủ.
Giống như đại lục Thiên Thượng Hải, La Phong Vũ liền được xưng là đệ nhất nhân dưới Nhân Vương cảnh.
Chẳng trách Nhân gian phường dám hô hoán với Tuyết Y lâu, La Phong Vũ minh trào phúng ám châm chọc đối với Vân cô, những người Tuyết Y lâu đó chỉ có thể kìm nén, không dám hé răng.
Xuyên qua sòng bạc, thì lập tức đi đến boong tàu.
Đã trễ thế này, trên boong tàu không có ai cả, chỉ có mấy người tu luyện tuần tra, trên cột buồm cao cao treo một cái cốc linh đèn, nở rộ ánh sáng nhu hòa, loại linh đèn này cũng sẽ không hấp dẫn động vật biển ban đêm, cực kì an toàn.
Sở Chước đi ở trên boong tàu, đón gió biển ban đêm, quần áo trên người bị thổi làm bay phất phới.
Sở Chước cảm ứng phương hướng khế ước, mà đi dọc theo lan can thuyền, tiếp theo vịn lấy lan can nhìn vào trong biển.
Chân trời treo một vành trăng khuyết cong cong, nước biển khuếch tán ánh sáng trong veo, tiếng kêu động vật biển từ hải vực xa xôi truyền đến, kèm với bọt sóng nhè nhẹ, làm nổi bật toàn bộ thế giới bình yên mà an tĩnh.
Sở Chước yên lặng cảm giác khế ước với Huyền Uyên, biết bọn họ cách nơi này càng ngày càng gần, lập tức thì đến nơi. Dien*dan*le*quy*don Chieu#^#Ninh
Đột nhiên, trên boong tàu xuất hiện một hơi thở, tuy rằng lấy tu vi của nàng, căn bản không cảm giác được hơi thở đó, nhưng Sở Chước dưỡng thành cảnh giác cùng với nhạy bén nhiều năm, vẫn làm cho nàng cực nhanh cảm ứng được bất thường. Vì thế nàng vội vàng phát ra chỉ thị có người ở đây đến Huyền Uyên, để cho chúng nó trước đừng xuất hiện.
Sở Chước đứng trên boong tàu dưới ánh trăng, giả bộ ngắm cảnh đêm.
Sau một lúc lâu, một tiếng bước chân cố ý vang lên.
Sở Chước quay đầu, thì nhìn thấy nữ tử váy đỏ tay mang theo bầu rượu đi ra từ sòng bạc, khi nhìn thấy nàng thì cười nói: "Cô gái này, hơn nửa đêm không lo nghỉ ở trong khoang, ở chỗ này làm chi?"
Sở Chước vội vàng tiến lên làm cái lễ hậu bối, vẻ mặt ngượng ngùng nói: "Đêm nay bóng đêm rất đẹp, ta nghĩ đi ra ngắm phong cảnh."
La Phong Vũ cười nhạo một tiếng, cũng không biết cười cái gì, nàng ấy hào sảng uống vào một ngụm rượu, trên dưới đánh giá nàng, đột nhiên nói: "Nghe nói ngươi và Phong Hành Tuyết ái nữ chủ lầu Tật Phong Tuyết Y lâu là bằng hữu?"
Sở Chước không ngoài ý muốn nàng ấy sẽ hỏi, mấy ngày nay nàng đã từ chỗ những người khác biết được chuyện Nhân gian phường thường xuyên phân cao thấp cùng Tuyết Y lâu, lại nhìn ngày đó La Phong Vũ không khách khí đánh rơi mặt mũi Tuyết Y lâu, thì biết mình sớm hay muộn sẽ bị theo lệ thường mà đưa vào đối tượng trọng điểm cần chú ý. Thật sự là Tuyết Y lâu quá kéo thù hận, lúc ấy hành vi của Phong Hành Tuyết mời nàng lên thuyền, xem ở trong mắt người khác là ý tốt, nhưng mà có ác ý báo thù.
Tiểu cô nương đó quả nhiên không đơn giản như vẻ thoạt nhìn ngoài mặt.
Vì thế nàng ngượng ngùng nói: "Kỳ thực ta và nàng ta cũng không xem như là bằng hữu. Khi ở đảo Thiên Diệp, lần đầu tiên ta và Phong cô nương gặp mặt, lúc ấy nàng ta sai sử một con Song Lân Xà tập kích ta với đồng bạn của ta, khi đó ta cũng không biết thân phận của nàng, liền ra tay đánh ngất nàng ta. Sau đó khi gặp lần thứ hai, ta lại vô ý đánh ngất nàng, nên nàng ghi tạc trong lòng."
La Phong Vũ không nghĩ tới sẽ là cái đáp án này, đầu tiên là sửng sốt, sau đó nhịn không được ha ha cười rộ lên, tiếng cười có chút khí phách.
Sau khi cười xong, La Phong Vũ thật hứng thú nhìn Sở Chước, đều là người thông minh, làm sao không rõ ý tứ trong lời nói của Sở Chước.
Phong Hành Tuyết ở trước mặt Sở Chước ăn thua thiệt lớn, bây giờ còn có thể coi nàng làm bằng hữu, có lẽ là có nhược điểm gì đó bị Sở Chước nắm bắt, mới có thể nghe lời như vậy.
La Phong Vũ không có hứng thú đối với nhược điểm bị Sở Chước nắm, chẳng qua vẫn là có lòng tốt nhắc nhở một tiếng: "Tuyết Y lâu nhân tài xuất hiện lớp lớp, Phong Hành Tuyết đó là ái nữ chủ lầu Tật Phong, ở Tuyết Y lâu cực được sủng ái, cũng sẽ không dễ dàng kết giao bằng hữu với người khác."
"Ta biết, cảm ơn tiền bối nhắc nhở." Sở Chước nhu thuận nói.
La Phong Vũ lại cười cười, mang theo rượu rời khỏi.
Sở Chước mỉm cười nhìn theo nàng ấy rời đi, tuy rằng La Phong Vũ là người tu luyện Linh Quang cảnh tầng chín, hiện tại đối với nàng mà nói, được cho là người tu luyện cao cấp, nhưng mà áp lực cho Sở Chước không lớn. Đời trước nàng là cường giả Nhân Hoàng cảnh, bản thân mình từng tu luyện đến cái cảnh giới kia, nên thể nghiệm đã sớm thể nghiệm được. Lúc này đây người tu luyện dưới Nhân Hoàng cảnh, ảnh hưởng uy áp trên người bọn họ đối với nàng thật tình không lớn, đây cũng là nguyên nhân nàng ở trước mặt La Phong Vũ có thể thong dong mà chống đỡ.
Sau khi La Phong Vũ rời khỏi, Sở Chước lại đợi ở trên boong tàu một lát, đột nhiên tiến tới gần trước lan can.
Một cái bóng đen đến cùng với gió đêm, bộp một cái dán ở trên mặt nàng.
Sở Chước: "......"
Sở Chước vươn tay xách tiểu yêu thú dán ở trên mặt ra, liền chống lại một đôi dị đồng tử thập phần vô tội, cái đuôi lắc lắc, rồi lập tức quấn đến trên tay nàng.
Sở Chước cười cười với nó, lại nhìn vào trong biển.
Một tiếng rào rào vang lên, tiếng vang đó và bọt sóng nước biển đập vào thân thuyền khác biệt, cách đó không xa người tu luyện tuần tra sắc bén nhìn qua đây.
Sở Chước cầm một con rùa nhỏ trên tay, nhìn qua người tu luyện nói: "Là yêu sủng của ta, một con rùa, mấy ngày trước ta để cho nó đến trong biển chơi, hiện tại mới trở về."
Nghe được nàng giải thích, lại nhìn xem con rùa nhỏ đó, người tu luyện này lập tức thu hồi tầm mắt.
Sở Chước đặt Huyền Uyên vào trong túi linh thú, lại quanh quẩn ở chung quanh một lát, mới mang theo yêu thú đã bò lên trên vai nàng trở lại khoang thuyền.
Vừa trở lại cửa phòng khoang thuyền, chỉ thấy khoang cách vách mở ra, đám người Mạnh Thiên Thạch cùng đi ra, khi nhìn thấy Sở Chước thì không khỏi sửng sốt.
"Sở cô nương đây là đi nơi nào?" Tiễn Đông Lai thân cận hỏi.
"Đi trên boong tàu hóng gió." Sở Chước trả lời một tiếng, cũng không dong dài, mở cửa ra đi vào. ChieuNinh~dien~dan~lequydonD^d^l^q^d
Mặc Sĩ Thiên Kỳ vốn đang ở trong phòng lo lắng chờ Sở Chước nghe được tiếng mở cửa, vội vàng lao tới, nào biết liền nhìn thấy đám người Mạnh Thiên Thạch.
Hắn lên tiếng kêu gọi rất nhanh, đợi Sở Chước tiến vào, đóng cửa lại, không nhìn biểu tình Mạnh Thiên Thạch trong nháy mắt vặn vẹo tức giận.
Khoang trong, Mặc Sĩ Thiên Kỳ đã kích động lại khẩn trương nhìn Sở Chước, liên thanh hỏi: "Thế nào? Bích công tử đã trở lại sao? Nguyệt Thụ và đảo Thiên Diệp cũng không có việc gì chứ?"
Ở thời điểm hắn dứt lời, đột nhiên hai con yêu thú từ trong túi linh thú bước ra, một con là Uyên Đồ Huyền Quy, một con là...
Khi Mặc Sĩ Thiên Kỳ vừa nhìn thấy rõ ràng đó là một con Ngọc Bích Băng Nhện, phía trước liền thêm một người.
Mặc Sĩ Thiên Kỳ: "......"
Gương mặt mỹ nhân tiên khí bức người của Bích Tầm Châu lạnh lạnh chuyển qua, làm cho Mặc Sĩ Thiên Kỳ nháy mắt cứng ngắc, sau đó hắn lại là bộ dạng dường như không có việc gì quay sang.
"Bích công tử?!!" Mặc Sĩ Thiên Kỳ khiếp sợ nhìn hắn, hồi tưởng một màn vừa rồi đó.
Ngọc Bích Băng Nhện, yêu thú cấp mười hai, còn nghe nói chủ lầu Lược Hỏa chết ở trong tay yêu thú cấp mười hai...
Sở Chước xem xét tình huống ba con yêu thú, thuận tiện cho mỗi con một viên cực phẩm linh đan, đúng là cực phẩm linh đan thời gian này Mặc Sĩ Thiên Kỳ luyện ra, từ cấp bốn đến cấp sáu không đồng đều. Sở Chước thấy hắn luyện đan đơn giản giống như uống nước, thì để cho hắn luyện giúp một lượng lớn, quyết định dùng để khao Bích Tầm Châu bọn họ.
Quả nhiên, ba con yêu thú đều ăn thật sự vui vẻ, cho dù là A Chiếu vẫn luôn ghét bỏ linh đan cấp thấp lúc này cũng không ghét bỏ.
Làm sao mà Sở Chước không biết A Chiếu chỉ ăn cực phẩm linh đan, hiện tại nhìn bộ dạng nó ăn được hương vị ngọt ngào, lại cảm thấy có thể kéo Mặc Sĩ Thiên Kỳ ở lại là hết sức chính xác.
"Các huynh không có việc gì chứ? Vì sao lâu như vậy mới trở về?" Sở Chước hỏi, dư quang khóe mắt thoáng nhìn qua Mặc Sĩ Thiên Kỳ bên cạnh, thấy hắn là bộ dạng khiếp sợ dại ra như cũ, quyết định không để ý tới hắn.
Bích Tầm Châu thản nhiên nói: "Đảo Thiên Diệp bị mạch nước ngầm trong biển đưa tới địa phương cực xa, sau đó chúng ta lại giúp Nguyệt Thụ bố trí ổn thỏa xong đảo Thiên Diệp mới trở về."
Sở Chước đang muốn hỏi lại, Mặc Sĩ Thiên Kỳ ở bên cạnh đang vừa nghe nói như thế đã không thể chờ đợi được chen miệng: "Vậy Nguyệt Thụ đâu?"
"Hắn cũng không có việc gì, chỉ cần đảo Thiên Diệp còn, thì hắn sẽ không có việc gì." Bích Tầm Châu hiếm khi kiên nhẫn trả lời.
Mặc Sĩ Thiên Kỳ vẻ mặt vui sướng: "Thật sự? Vậy thật sự là tốt quá rồi!"
Trong khoảng thời gian này hắn vẫn luôn lo lắng Nguyệt Thụ sẽ cùng nhau chìm xuống biển tử vong với đảo Thiên Diệp, hiện tại biết bọn họ cũng không có việc gì, đó là không thể tốt hơn.
Tiếp theo, Bích Tầm Châu lại kể lại cho bọn họ tình huống ngay lúc đó.
Lúc ấy bởi vì Bích Tầm Châu và chủ lầu Lược Hỏa chiến đấu, chủ lầu Lược Hỏa sử dụng dị hỏa tổn thương thật lớn với ngọn linh mộc cổ đảo Thiên Diệp. Mắt thấy linh mộc cổ sắp bị dị hỏa thiêu chết, Nguyệt Thụ dưới tình thế cấp bách, đành phải đưa toàn bộ đảo Thiên Diệp chìm xuống biển, muốn làm vậy để tránh đi tổn hại của dị hỏa đối với linh mộc cổ.
Nếu linh mộc cổ thật sự đã chết, đảo Thiên Diệp sẽ không tồn tại nữa, mà Nguyệt Thụ liên hệ thiết thân với đảo Thiên Diệp cũng sẽ chịu tổn thương nặng.
Bản thân đảo Thiên Diệp vốn là thân gỗ cổ linh, có thể bồng bềnh ở trên biển, cũng là Nguyệt Nữ tộc thực hiện kết giới gây ra.
Nay đảo Thiên Diệp chìm xuống, kết giới biến mất, bởi vậy khiến cho lực lượng trong biển phản phệ, nhấc lên sóng to ngàn trượng, đưa tới người tu luyện đều bị cuốn vào trong biển.
Mà A Chiếu và Bích Tầm Châu ở trên đảo Thiên Diệp tự nhiên cũng bị cuốn xuống biển theo.
May mắn lần này Nguyệt Thụ cũng không có tâm tư hủy diệt hạt cây linh mộc cổ nhằm hủy diệt đảo Thiên Diệp, vì thế khi đó bọn họ cũng chìm xuống theo, mà bởi vì đảo Thiên Diệp không có bị hủy diệt, Nguyệt Thụ có thể mang theo A Chiếu và Bích Tầm Châu cùng nhau tiến vào trong không gian linh mộc cổ. Không gian này là không gian trong thân cây linh mộc cổ, cũng là chỗ của Nguyệt Thụ, có thể ngăn cách nước biển, người hoặc yêu thú đợi ở bên trong không thành vấn đề. ChieuNinh~dien~dan~lequydonD^d^l^q^d
Bởi vì đảo Thiên Diệp bị mạch nước ngầm trong biển cuốn đi, toàn bộ đảo quá mức khổng lồ, lực lượng nước xoáy cũng vô cùng mãnh liệt, đợi sau khi đảo Thiên Diệp trồi lên mặt biển một lần nữa, đã là một tháng sau.
"May mắn cô kịp lúc để cho Huyền Uyên theo tới, nếu không ở trong biển lớn, chúng ta vẫn không cách nào tìm được cô." Bích Tầm Châu nói.
Tuy rằng Bích Tầm Châu và Sở Chước cũng có khế ước, nhưng khế ước này là có tính không gian nhất định, nếu người và yêu thú cách nhau quá xa, thì không cảm giác được đối phương, chỉ loáng thoáng biết đối phương còn sống.
Sở Chước nghe xong thì cười nói: "Lúc ấy thấy đảo Thiên Diệp chìm xuống, trong lòng ta liền cảm giác được không ổn, để cho Huyền Uyên đi tìm các huynh, tốt xấu gì Huyền Uyên cũng là yêu thú thuộc tính thủy, có nó ở cùng, các huynh cũng thuận tiện rất nhiều."
Mà nàng và Mặc Sĩ Thiên Kỳ chỉ cần ẩn núp kỹ, không cho người Tuyết Y lâu biết bọn họ mang Mộc Linh chi tâm đi, thì không sợ cái gì nữa.
"Đảo Thiên Diệp hiện tại là ở trong một vùng hải vực kêu là Lôi Trạch..."
"A, ta biết, ta biết, ở trên bản đồ có nói." Mặc Sĩ Thiên Kỳ hưng trí bừng bừng mở bản đồ, chỉ vào một chỗ địa phương đánh dấu đỏ trên bản đồ: "Nghe nói phiến hải vực này luôn có sấm sét, bình thường tàu thuyền căn bản không thể đi vào trong, khu vực rất nguy hiểm. Đảo Thiên Diệp thế nhưng trôi đến nơi đây, có phải về sau thì không cần lo lắng bị nhân loại sẽ tìm đến hay không?"
Bích Tầm Châu gật đầu: "Nguyệt Thụ nói, ở trong vòng trăm vạn năm, hắn sẽ không rời khỏi vùng Lôi Trạch này."
Mặc Sĩ Thiên Kỳ nghe được thì vô cùng cao hứng, Sở Chước cũng hiểu được Nguyệt Thụ lựa chọn coi như tốt.
Nguyệt Nữ tộc thật sự là gà còi quá yếu, bộ tộc của bọn họ ở trước vị thành niên, không có trưởng bối che chở, đối mặt với uy hiếp của ngoại giới, trừ bỏ tìm đến địa phương không có nhân loại để trốn tránh ra, thật đúng là không có biện pháp.
Đặc biệt bọn họ còn mang trên người bảo vật quý giá, nhưng không có thực lực tương ứng bảo hộ chính mình.
"Nguyệt Thụ nói, chờ đợi hắn dưỡng thương tốt rồi, sẽ báo tin cho Nguyệt Nữ tộc khác ở Thiên Thượng Hải còn chưa bị ngộ hại, để cho bọn họ trốn đi. Nhưng mà nghe nói mười mấy năm nay, Tuyết Y lâu luôn luôn tìm hiểu tin tức của bọn họ, Nguyệt Nữ tộc còn lại trên Thiên Thượng Hải đã không nhiều lắm đều bị bọn họ giết, có lẽ chỉ còn lại có vài cái."
Nghe nói như thế, Mặc Sĩ Thiên Kỳ lại phẫn nộ, cảm thấy Tuyết Y lâu thật sự là mất trí.
Bích Tầm Châu nói những thứ này còn có một nguyên nhân khác, chẳng qua giai đoạn hiện tại này chỉ là suy đoán, nên cũng không có nói lại.
Sở Chước thở một hơi thật dài, đây xem như là kết quả tốt nhất, ít nhất đảo Thiên Diệp tạm thời xem như được bảo vệ.
Mặc Sĩ Thiên Kỳ cũng thở ra, đột nhiên hắn nhớ tới cái gì, lại khẩn trương hỏi: "Đúng rồi, nếu Nguyệt Thụ không chết, ta đây có nên đưa Mộc Linh chi tâm trả lại cho hắn hay không?"
Tuy rằng hắn rất luyến tiếc, nhưng Mộc Linh chi tâm này là hậu đại Nguyệt Nữ tộc, dùng cũng áy náy nha.
Mặc Sĩ Thiên Kỳ tam quan còn rất đoan chính không xem đứa nhỏ nhà người ta trở thành vật sở hữu.
Hết chương 58.
Danh sách chương