Editor: ChieuNinh
Mộc Linh chi tâm là lực lượng kết tinh của Nguyệt Nữ bộ tộc, đồng thời cũng là hậu đại Nguyệt Nữ bộ tộc dựng dục, có sẵn một ít thần thông Nguyệt Nữ tộc.
Nguyệt Nữ bộ tộc đời trước là thần mộc, tuy nói sau khi tiến hóa thành nhân loại, hơi thở thần mộc trên người bọn họ đã rất nhạt, Mộc Linh chi tâm tái sinh lực lượng kết tinh vì bọn họ, nhưng cũng là chí bảo hiếm có. Đối với người tu luyện thuộc tính mộc mà nói, nếu là có một viên Mộc Linh chi tâm làm vật phối hợp, cho dù là ở mặt tu luyện, hay là ở mặt luyện đan, đều có bổ ích cực lớn.
Mộc Linh chi tâm tác dụng đối với người tu luyện thuộc tính mộc, cũng giống như dị thủy đối với người tu luyện thuộc tính thủy.
Chỗ tốt trong đó không cần phải nói.
Mặc Sĩ Thiên Kỳ đương nhiên cũng muốn Mộc Linh chi tâm, cho dù coi thành nhi tử mà dưỡng cũng không sao, nhưng điều kiện tiên quyết là không có nguy hiểm mới được.
Trước mắt tiểu hài tử Nguyệt Nữ bộ tộc thoạt nhìn đáng thương như vậy, Mặc Sĩ Thiên Kỳ còn do do dự dự, cuối cùng nhịn không được nhìn về phía đám người Sở Chước.
Nguyệt Thụ cũng nhịn không được nhìn qua.
Đối mặt ánh mắt đau khổ trông mong của hai người, Sở Chước suy nghĩ rồi hỏi: "Nguyệt Thụ, nếu chúng ta mang Mộc Linh chi tâm đi, có thể mang đến cho chúng ta nguy hiểm gì hay không? Ngươi có biết, hiện nay người Tuyết Y lâu đang đào cây tìm ngươi, xu thế của bọn họ đối với Mộc Linh chi tâm là nhất định phải có được, nhất định sẽ không dễ hù dọa như vậy."
Không chỉ có không dễ hù dọa, có khả năng sẽ mang nguy hiểm đến cho mọi người ở đây.
Sở Chước nghe Phong Hành Tuyết từng nói, lần này đến đảo Thiên Diệp tìm kiếm Mộc Linh chi tâm là chủ lầu Lược Hỏa trong Tuyết Y lâu, người này tu vi ở Nhân Vương cảnh, đã là người tu luyện cao nhất trong Linh thế giới, không phải mình hiện tại mới Vũ Hóa cảnh có thể đối phó.
Đêm nay sau khi gặp được Nguyệt Thụ, Sở Chước nhịn không được liên hệ đời trước Mặc Sĩ Thiên Kỳ trải qua, cùng với chuyện đại lục Thiên Thượng Hải cuối cùng biến thành đại lục yên lặng cùng một chỗ, cảm thấy chuyện đêm nay, hẳn là đời trước Mặc Sĩ Thiên Kỳ cũng đã trải qua.
Nếu nàng đoán không sai mà nói, đời trước, đồng dạng Mặc Sĩ Thiên Kỳ cũng bị sư huynh Mạnh Thiên Thạch đánh rớt xuống biển, tuy rằng không có bọn họ ra tay cứu hắn, hắn hẳn là vẫn may mắn không chết. Không phải được người cứu, thì chính là tự mình trôi tới đảo Thiên Diệp, sau đó cũng cũng gặp được Nguyệt Thụ bị người Tuyết Y lâu khiến cho phải tìm người tu luyện thuộc tính mộc uỷ thác.
Lúc ấy hẳn là Nguyệt Thụ cũng sẽ tìm tới Mặc Sĩ Thiên Kỳ.
Mặc Sĩ Thiên Kỳ thoạt nhìn thì có chút ngốc, nhưng đó không phải là một loại tính khí mà Nguyệt Nữ tộc thích nhất sao? Tấm lòng son, lại giàu lòng đồng tình, nói vậy cuối cùng nhất định sẽ đáp ứng Nguyệt Thụ.
Lúc này Mặc Sĩ Thiên Kỳ chính là một ngốc bạch ngọt, tu vi bình thường, chỉ có một tay luyện đan thuật không tệ, nếu hắn thật sự nhận Mộc Linh chi tâm, lấy bản lĩnh của hắn, có lẽ là không giấu diếm được, cuối cùng kết quả có thể nghĩ.
Không phải bị Tuyết Y lâu đuổi giết, chính là liên lụy toàn bộ sư môn gặp nạn.
Sau đó tính tình hắn đại biến, cùng với linh khí đại lục Thiên Thượng Hải hoàn toàn không còn, biến thành đại lục yên lặng, có lẽ đều có liên quan với việc này.
Đại lục Thiên Thượng Hải trọng yếu nhất là Thiên Thượng Hải, bởi vì Thiên Thượng Hải mà nổi tiếng. Lúc trước Nguyệt Thụ từng nói, bộ tộc bọn họ không thể rời khỏi Thiên Thượng Hải, nếu bọn họ rời khỏi thì sẽ giống như cây cối mà héo rũ chết đi. Diendanlequydon~ChieuNinh
Đây có phải chứng minh, Thiên Thượng Hải sẽ hình thành hoàn cảnh đặc thù như vậy, có lẽ có liên quan với Nguyệt Nữ tộc hay không?
Thượng cổ bách tộc, mỗi một tộc đều có lực lượng kỳ lạ, có lẽ Thiên Thượng Hải hình thành thực sự có liên quan Nguyệt Nữ tộc? Sở Chước suy tư, đồng thời cũng hỏi ra vấn đề mình tự hỏi.
"Còn có, Thiên Thượng Hải hình thành, có liên quan với Nguyệt Nữ tộc hay không?"
Vẻ mặt Mặc Sĩ Thiên Kỳ kinh ngạc nhìn Sở Chước, không nghĩ tới trong thời gian ngắn, nàng thế nhưng có thể nghĩ đến sâu như vậy, đầu óc này trưởng thành thế nào vậy?
Bích Tầm Châu liếc nhìn hắn một cái, nhịn không được hừ lạnh một tiếng. Mặc kệ Sở Chước này đầu óc trưởng thành thế nào, ít nhất tốt hơn ngốc bạch ngọt này.
Nếu không phải hắn ngốc thành như vậy, làm sao Nguyệt Nữ tộc có thể coi trọng hắn? Quả nhiên đều ngốc một đôi sao?
Mà Nguyệt Thụ, khi nghe được Sở Chước ném lại một vấn đề, cả người cũng có chút ngốc.
Không phải là hắn muốn ủy thác một cô nhi, hơn nữa mới có lợi đối với thứ mà nhân loại tu luyện sao? Vì sao cuối cùng làm ra nhiều trở ngại như vậy?
Chỉ là đối với Sở Chước, hắn vẫn có hảo cảm, đành phải nghiêm túc trả lời.
"Kỳ thực ta cũng không biết Thiên Thượng Hải là hình thành thế nào, dù sao ta còn chưa có trưởng thành. Khi ta sinh ra, cha ta đã không còn, có thể truyền thừa cho ta không nhiều lắm."
Truyền thừa của Nguyệt Nữ tộc đều là dựa vào bậc cha chú, nếu bậc cha chú gặp chuyện không may, chưa kịp truyền thừa cho đời tiếp theo, như vậy đời tiếp theo có được truyền thừa sẽ không nhiều lắm, trừ phi đợi đến khi hoàn toàn trưởng thành, dùng thủ đoạn đặc thù có được càng đầy đủ truyền thừa. Nay Nguyệt Thụ thoạt nhìn tựa như đứa nhỏ nhân loại mười tuổi, phải đợi hắn trưởng thành, còn không biết phải đợi bao nhiêu trăm vạn năm. Nghe nói đây là đặc điểm của thần mộc, có được đời sống dài lâu người phàm không thể tưởng tượng được.
"Còn Mộc Linh chi tâm sau khi cho các ngươi, các ngươi yên tâm, ta sẽ tạm thời kéo bọn họ lại, sẽ không để cho bọn họ phát hiện ta đã tặng Mộc Linh chi tâm. Chờ sau khi các ngươi rời khỏi, ta sẽ kéo đảo Thiên Diệp vào trong biển, cùng chết." Nguyệt Thụ nói tới đây, trên khuôn mặt non nớt lộ ra thần sắc quyết tuyệt, đã chuẩn bị tốt chịu chết bất cứ lúc nào.
"Đừng mà!" Mặc Sĩ Thiên Kỳ kêu lên: "Vì sao phải mang theo đảo Thiên Diệp cùng nhau chìm xuống biển chứ?"
Đảo Thiên Diệp chính là một hòn đảo lớn dư thừa linh khí, vô cùng thích hợp cho linh thảo sinh trưởng, đảo lớn như vậy là thiên đường nhóm luyện đan sư hướng tới. Hơn mười năm qua mỗi người bọn họ thăm dò những thứ trên đảo, cuối cùng có thể có thu hoạch không tưởng được. Mặc Sĩ Thiên Kỳ làm một luyện đan sư, hoàn toàn không thể chấp nhận đảo này phải chìm vào trong biển biến mất.
Cái mũi Nguyệt Thụ đau xót, nước mắt lại muốn rơi ra, hắn ủy khuất nói: "Ta cũng không muốn như vậy, nhưng ta không thể để cho Mộc Linh chi tâm rơi xuống trên tay những người đó."
Vì che giấu bọn họ rời khỏi, Nguyệt Thụ chỉ có thể làm dự tính chuyện cực xấu xảy ra.
Nguyệt Nữ tộc ở Thiên Thượng Hải càng ngày càng ít, vì truyền thừa Nguyệt Nữ tộc, những hi sinh này là không có biện pháp.
Mặc Sĩ Thiên Kỳ nghe được mà tâm đều muốn nát, chẳng lẽ vì một viên Mộc Linh chi tâm, phải hi sinh đảo Thiên Diệp sao?
Mộc Linh chi tâm tuy rằng rất quan trọng, nhưng đảo Thiên Diệp cũng rất trọng yếu mà.
Nguyệt Thụ chỉ vào gốc linh mộc cổ trong trời đêm, tiếp tục nói: "Linh mộc cổ đó là sau khi ta sinh ra thì tự tay trồng xuống, nó là do ta chăm sóc từng chút từng chút một mà lớn lên. Bởi vì có nó, mới có thể làm cho đảo Thiên Diệp càng lúc càng lớn. Đảo Thiên Diệp kỳ thực chính là nó, nếu không có nó, đảo Thiên Diệp cũng sẽ phá thành mảnh nhỏ, biến thành đảo nhỏ."
Nghe hắn vừa nói như vậy, rốt cuộc mấy người Sở Chước đã hiểu rõ ràng.
Trong biển Thiên Thượng Hải hòn đảo lớn nhỏ không đồng nhất, mà đảo lớn, kỳ thực là tự hình thành. Tựa như đảo Thiên Diệp, nó vốn không gọi là đảo Thiên Diệp, thậm chí chẳng qua là một đảo vô cùng nhỏ, ngay cả thực vật cũng chưa có bao nhiêu. Nhưng bởi vì Nguyệt Thụ trồng xuống ở đây một thân cây, tỉ mỉ chăm sóc nó lớn lên, khiến cho cây này càng dài càng lớn, ở khi bộ rễ nó sinh trưởng, hấp thụ rất nhiều thứ, khiến cho đảo này dần dần lớn lên.
Mà gần ngàn đảo nhỏ chung quanh đảo Thiên Diệp, kỳ thực cũng là từ bộ rễ ngọn linh mộc cổ này hấp thụ gì đó mà cuối cùng hình thành.
Có thể nói, toàn bộ đảo Thiên Diệp, kỳ thực chính là từ này ngọn linh mộc cổ chống đỡ mà thành.
Nếu người Tuyết Y lâu thật sự muốn đào ngọn linh mộc cổ này, đảo Thiên Diệp cũng sẽ không còn tồn tại nữa. Diendanlequydon~ChieuNinh
"Lực lượng của ta trên cơ bản là kết hợp cùng một chỗ với đảo Thiên Diệp, vốn cây này là nơi ta sống, thay vì để cho nó bị nhân tộc phá huỷ, không bằng ta mang nó cùng nhau chìm xuống biển." Cuối cùng Nguyệt Thụ tổng kết nói.
Mặc Sĩ Thiên Kỳ nghe được mà đau cả đầu, nhịn không được lại nhìn về phía mấy người Sở Chước.
Sở Chước cũng hiểu được vô cùng khó giải quyết, chủ yếu là hiện tại thực lực của nàng rất thấp, không đủ để chiến một trận với cường giả Nhân Vương cảnh.
Đột nhiên Bích Tầm Châu nói: "Vậy thì chiến!"
Một đám người đều nhìn về phía hắn, thấy hắn khẽ nâng cằm, dáng vẻ ngạo nghễ không sợ hãi, Nguyệt Thụ và Mặc Sĩ Thiên Kỳ thiếu chút nữa mắt lấp lánh.
Sở Chước thực sự kinh ngạc, nàng biết tính cách của Bích Tầm Châu, chán ghét trộn lẫn chuyện phiền toái với nhân loại, sao lúc này khí phách như vậy?
"Tầm Châu, thương thế của huynh tốt rồi sao?" Sở Chước vội hỏi.
Bích Tầm Châu là yêu thú cấp mười hai, hơn nữa đã tu luyện biến hóa, yêu thú cấp mười hai biến hóa thực lực tương đương với cảnh giới Nhân Vương cảnh của nhân loại, nếu muốn tiếp tục tấn cấp, có thể kéo dài tu luyện.
Nhưng hiện tại hắn bị thương, thực lực suy giảm mạnh, Sở Chước không thể khẳng định thực lực hiện tại của Bích Tầm Châu.
Bích Tầm Châu không nói cái gì, mà là liếc mắt nhìn A Chiếu một cái, nói với Mặc Sĩ Thiên Kỳ: "Ngươi cũng muốn Mộc Linh chi tâm thì hãy thu vào."
Mặc Sĩ Thiên Kỳ lại nhìn sang Sở Chước.
Sở Chước cười nói: "Một khi đã như vậy, vậy huynh hãy thu đi."
Mặc Sĩ Thiên Kỳ và Nguyệt Thụ đều là vẻ mặt kinh hỉ, Nguyệt Thụ giao Mộc Linh chi tâm vẫn luôn túm ở trong tay cho hắn, vội nói: "Vậy ngươi nhanh chút ký kết khế ước bầu bạn với nó, về sau ngươi nhất định phải nuôi nó trưởng thành lớn lên!"
Mặc Sĩ Thiên Kỳ đáp ứng một tiếng, cam đoan nói: "Ngươi yên tâm, ta sẽ chiếu cố tốt cho nó."
Đột nhiên, hắn dừng lại, nghĩ đến cái gì, mặt đều tái rồi: "Không đúng, chủng tộc các ngươi thời kì sinh trưởng lâu như vậy, có lẽ thọ nguyên của ta đều hao hết, ta cũng không có biện pháp dưỡng nó thành người, ta chính là nhân tộc tuổi thọ ngắn mà!"
Nguyệt Thụ: "......"
Sở Chước nhìn bộ dạng hai người mê mang, rốt cuộc nhịn không được cười rộ lên.
Nguyệt Nữ bộ tộc bởi vì đời trước là thần mộc, tuy rằng bọn họ tiến hóa làm người, lại thích ở trong thiên nhiên, đã từng ngăn cách với cuộc sống, càng bởi vì bọn họ không có giá trị vũ lực gì, cho nên tiếp xúc cực ít với ngoại giới, khiến cho bọn họ thiên tính thuần thiện, phương thức tư duy cũng vô cùng thẳng thắn. Dien%^%dan*^*le#*#quy^_^!don~ChieuNinh
Cho nên sau khi Nguyệt Thụ biết được mục đích của Tuyết Y lâu, trước tiên là uỷ thác, làm sao dự đoán được cái khác chứ?
Cuối cùng, Nguyệt Thụ đề nghị nói: "Nếu không, về sau ngươi cố gắng tu luyện thành thần, đến lúc đó ngươi có thể có được sinh mệnh lâu dài giống như Thần tộc, ngươi tiếp tục dưỡng nó đi."
Mặc Sĩ Thiên Kỳ: =_=! Chẳng lẽ mục đích hắn thành thần, chính là dùng để nuôi đứa nhỏ cho người ta sao? Đột nhiên không cao hứng nổi.
Nguyệt Thụ tự nhận là tìm được phương pháp giải quyết, vô cùng cao hứng thúc giục Mặc Sĩ Thiên Kỳ khế ước với Mộc Linh chi tâm, thẳng đến khi Mộc Linh chi tâm tiến vào thức hải của Mặc Sĩ Thiên Kỳ do hắn ôn dưỡng, rốt cuộc Nguyệt Thụ nhẹ nhàng thở ra.
Như thế, mục đích của Nguyệt Thụ cũng hoàn thành.
Nguyệt Thụ thận trọng nói với đám người Sở Chước: "Đêm nay đa tạ các ngươi, ta sẽ tận lực mang theo bọn họ, cho các ngươi thời gian rời khỏi, đến lúc đó, ta sẽ cùng nhau chìm vào biển với đảo Thiên Diệp."
Sau khi nói xong lời thề son sắt, Nguyệt Thụ liền rời đi.
Đợi sau khi Nguyệt Thụ rời khỏi, Mặc Sĩ Thiên Kỳ không yên nhìn Sở Chước: "Sở cô nương, thật sự để cho hắn mang theo đảo Thiên Diệp cùng nhau chìm vào biển hả?"
"Vậy ngươi nói làm sao bây giờ?" Sở Chước hỏi lại.
Mặc Sĩ Thiên Kỳ nghẹn lời, hắn là một luyện đan sư gà còi, căn bản là đánh không lại đám võ giả kia, có thể làm sao bây giờ?
Cuối cùng, Mặc Sĩ Thiên Kỳ rối rắm đi ngủ rồi.
Sở Chước ôm A Chiếu, sờ sờ lông trên lưng nó, vẫn chưa nói cái gì đối với hành vi lúc trước Bích Tầm Châu để cho Mặc Sĩ Thiên Kỳ nhận Mộc Linh chi tâm.
Đây vốn chính là cơ duyên của Mặc Sĩ Thiên Kỳ.
Nghĩ đến sự giết hại của nhân tộc đối với Nguyệt Nữ tộc, Sở Chước cứ cảm thấy trong đó có phải có bí mật nào đó mà nàng không biết hay không. Nguyệt Nữ tộc là hậu duệ thượng cổ bách tộc, người mỗi tộc đàn kể ra rất thưa thớt. Nay ở toàn bộ đại lục Thiên Thượng Hải, mười đầu ngón tay đều có thể đếm hết ra, nhưng lại gặp phải kết cục diệt tộc.
Nguyệt Nữ tộc yêu thích hòa bình, bọn họ là thần mộc biến thành, căn bản sẽ không thích cùng tộc đàn khác tranh phong đối lập nhau, cũng không có bản lĩnh quá lớn, trừ bỏ bó tay kéo dài thời gian ra, có lẽ chỉ có bản lĩnh mang theo một cái đảo lớn chìm vào trong biển.
***
Khi sắc trời dần sáng, Phong Hành Tuyết theo lệ thường tỉnh lại, nhịn không được sờ sờ đầu có chút khó chịu.
"Sở tỷ tỷ, tỷ lại đập ta?"
"Đúng vậy." Sở Chước nhìn nàng ta cười đến rất dịu dàng, đưa tay sờ sờ đầu nàng ta: "Tối hôm qua lại có côn trùng, không cẩn thận đập đến ngươi."
Phong Hành Tuyết nhìn nàng, sao không có ai có thể cười tự nhiên đến như vậy mà bịa chuyện đây? Cố tình lại làm cho người ta không phản bác được.
Phong Hành Tuyết vô cùng buồn bực, cho dù là có buồn bực đi nữa, thì nàng ta cũng không thể làm cái gì.
Chờ khi bọn hắn ăn xong bữa sáng, chuẩn bị đi thu thập linh thảo, Phong Hành Tuyết phát hiện Mặc Sĩ Thiên Kỳ thoạt nhìn đang ủ rũ thất thần, cũng không giống ngày hôm qua khi nhìn thấy linh thảo thì như nhìn thấy mỹ nữ tuyệt thế mà nhào đi qua như vậy. Thậm chí trước mặt có một gốc cây linh thảo cấp tám, hắn cứ như vậy mà đi qua không thèm nhìn.
"Này, đây là Tinh Thước thảo cấp tám, ngươi không cần sao?"
Mặc Sĩ Thiên Kỳ lấy lại tinh thần, vội vàng đi đào linh thảo.
Phong Hành Tuyết hoài nghi nhìn hắn, sau đó lại nhìn xem Sở Chước và Bích Tầm Châu, phát hiện hai người này một người thì hờ hững, một người thì băng lãnh, nhìn không ra có gì khác thường.
Cho nên, vấn đề là do ở trên người Mặc Sĩ Thiên Kỳ?
Mặc Sĩ Thiên Kỳ đào linh thảo đến trồng trong chậu hoa rồi, thì tiến đến bên cạnh Sở Chước hỏi: "Sở cô nương, khi nào thì chúng ta rời khỏi đảo Thiên Diệp?"
Hiện đang dẫn theo một người Tuyết Y lâu đang đi tìm Mộc Linh chi tâm, trong lòng Mặc Sĩ Thiên Kỳ có chút không yên, chỉ sợ cuối cùng Tuyết Y lâu sẽ phát hiện, đến lúc đó bọn họ cũng trốn không thoát.
"Không vội." Sở Chước nói, thấy bộ dạng hắn khó chịu, giải thích: "Hiện tại đảo Thiên Diệp còn không có di chuyển, huynh lại vội vã rời đi, không phải làm cho người ta cảm thấy trên người huynh có cổ quái sao?"
Mặc Sĩ Thiên Kỳ ngẩn người, rốt cuộc tỉnh táo lại, biết được là nàng nói đúng.
"Cô nói đúng, hiện tại chúng ta quả thật không nên đi. Được, tiếp tục đào linh thảo." Mặc Sĩ Thiên Kỳ quyết định xong, rốt cục khôi phục bình thường.
***
Chỗ trung tâm đảo Thiên Diệp, người Tuyết Y lâu đào cây đã liên tục mấy ngày. Dien%^%dan*^*le#*#quy^_^!don~ChieuNinh
Bộ rễ ngọn linh mộc cổ đó bị phá hỏng nhiều chỗ, gồ ghề, tổn thương rất nặng với linh mộc cổ, nhưng chủ lầu Lược Hỏa cũng không để cho người ta ngừng lại, mà là tiếp tục đào.
Người tu luyện khác không biết mục đích Tuyết Y lâu, đều thấy bọn họ là muốn phá hư đảo Thiên Diệp, trong lòng ngầm bực, đáng tiếc lại không thực lực hô hoán với Tuyết Y lâu, đành phải âm thầm nhịn xuống.
Mà trên đảo Thiên Diệp, theo càng ngày càng nhiều người tu luyện đến, không khí cũng trở nên khẩn trương, bất cứ lúc nào cũng có khả năng sẽ phát sinh cục diện vì tranh đoạt linh thảo mà ra tay quá nặng.
Mấy người Sở Chước cũng gặp.
Sau khi Sở Chước một tay ném trọng kiếm đi qua, đánh ngất người ta rồi, Phong Hành Tuyết nhịn không được mà run lẩy bẩy.
Không cần Bích Tầm Châu ra tay, một mình Sở Chước cũng đủ để đối phó những người tu luyện cướp đoạt này, thế cho nên tên Sở Chước rất nhanh đã truyền đi.
Người Tuyết Y lâu cũng nghe nói tên Sở Chước.
Nữ nhân sử dụng trọng kiếm!
Đây là dấu hiệu quá rõ ràng, không phải là nữ nhân mà mấy ngày trước Tuyết Y lâu đang muốn tìm vì đã từng ra tay đối với Phong Hành Tuyết nữ nhi của chủ lầu Tật Phong sao?
Khi đám người Mạnh Thiên Thạch nghe được tin tức này, vẻ mặt mê mang.
Bọn họ nghĩ đến bộ dạng Sở Chước ôn nhu yếu ớt đó, cảm thấy có phải nhằm lẫn hay không, có lẽ là đối phương truyền tin tức sai, cho rằng những người khác lầm thành Sở Chước.
Đúng, nhất định là như vậy!
Chờ sau khi bọn hắn nghe nói người Tuyết Y lâu đi tìm, thì nữ nhi Phong Hành Tuyết chủ lầu Tật Phong đã ở đó, cũng trở thành bằng hữu với Sở Chước, Mạnh Thiên Thạch càng xác định đồn đại có sai lầm.
Nếu Sở Chước thật sự là người đánh ngất Phong Hành Tuyết, lấy tính cách kiêu ngạo đó của Phong Hành Tuyết, là không có khả năng kết giao bằng hữu với nàng.
Ngay tại khi Sở Chước dùng trọng kiếm lại ném bay một người đến cướp linh thảo, đột nhiên đảo Thiên Diệp rung động.
Sở Chước tưởng là ảo giác của mình, nào biết ngay sau đó, toàn bộ đảo Thiên Diệp đều lắc lư lên.
Đây cũng không phải là cảm giác sai.
Ánh mắt mọi người đều nhìn về phía ngọn linh mộc cổ ở trung tâm đảo Thiên Diệp, không biết phát sinh chuyện gì.
Mà đám người Sở Chước cũng là nhịn không được nghĩ, chẳng lẽ Nguyệt Thụ đã muốn chống lại với người Tuyết Y lâu, hiện tại Nguyệt Thụ đang chuẩn bị muốn lôi kéo toàn bộ đảo Thiên Diệp cùng nhau chìm xuống biển sao?
Mộc Linh chi tâm là lực lượng kết tinh của Nguyệt Nữ bộ tộc, đồng thời cũng là hậu đại Nguyệt Nữ bộ tộc dựng dục, có sẵn một ít thần thông Nguyệt Nữ tộc.
Nguyệt Nữ bộ tộc đời trước là thần mộc, tuy nói sau khi tiến hóa thành nhân loại, hơi thở thần mộc trên người bọn họ đã rất nhạt, Mộc Linh chi tâm tái sinh lực lượng kết tinh vì bọn họ, nhưng cũng là chí bảo hiếm có. Đối với người tu luyện thuộc tính mộc mà nói, nếu là có một viên Mộc Linh chi tâm làm vật phối hợp, cho dù là ở mặt tu luyện, hay là ở mặt luyện đan, đều có bổ ích cực lớn.
Mộc Linh chi tâm tác dụng đối với người tu luyện thuộc tính mộc, cũng giống như dị thủy đối với người tu luyện thuộc tính thủy.
Chỗ tốt trong đó không cần phải nói.
Mặc Sĩ Thiên Kỳ đương nhiên cũng muốn Mộc Linh chi tâm, cho dù coi thành nhi tử mà dưỡng cũng không sao, nhưng điều kiện tiên quyết là không có nguy hiểm mới được.
Trước mắt tiểu hài tử Nguyệt Nữ bộ tộc thoạt nhìn đáng thương như vậy, Mặc Sĩ Thiên Kỳ còn do do dự dự, cuối cùng nhịn không được nhìn về phía đám người Sở Chước.
Nguyệt Thụ cũng nhịn không được nhìn qua.
Đối mặt ánh mắt đau khổ trông mong của hai người, Sở Chước suy nghĩ rồi hỏi: "Nguyệt Thụ, nếu chúng ta mang Mộc Linh chi tâm đi, có thể mang đến cho chúng ta nguy hiểm gì hay không? Ngươi có biết, hiện nay người Tuyết Y lâu đang đào cây tìm ngươi, xu thế của bọn họ đối với Mộc Linh chi tâm là nhất định phải có được, nhất định sẽ không dễ hù dọa như vậy."
Không chỉ có không dễ hù dọa, có khả năng sẽ mang nguy hiểm đến cho mọi người ở đây.
Sở Chước nghe Phong Hành Tuyết từng nói, lần này đến đảo Thiên Diệp tìm kiếm Mộc Linh chi tâm là chủ lầu Lược Hỏa trong Tuyết Y lâu, người này tu vi ở Nhân Vương cảnh, đã là người tu luyện cao nhất trong Linh thế giới, không phải mình hiện tại mới Vũ Hóa cảnh có thể đối phó.
Đêm nay sau khi gặp được Nguyệt Thụ, Sở Chước nhịn không được liên hệ đời trước Mặc Sĩ Thiên Kỳ trải qua, cùng với chuyện đại lục Thiên Thượng Hải cuối cùng biến thành đại lục yên lặng cùng một chỗ, cảm thấy chuyện đêm nay, hẳn là đời trước Mặc Sĩ Thiên Kỳ cũng đã trải qua.
Nếu nàng đoán không sai mà nói, đời trước, đồng dạng Mặc Sĩ Thiên Kỳ cũng bị sư huynh Mạnh Thiên Thạch đánh rớt xuống biển, tuy rằng không có bọn họ ra tay cứu hắn, hắn hẳn là vẫn may mắn không chết. Không phải được người cứu, thì chính là tự mình trôi tới đảo Thiên Diệp, sau đó cũng cũng gặp được Nguyệt Thụ bị người Tuyết Y lâu khiến cho phải tìm người tu luyện thuộc tính mộc uỷ thác.
Lúc ấy hẳn là Nguyệt Thụ cũng sẽ tìm tới Mặc Sĩ Thiên Kỳ.
Mặc Sĩ Thiên Kỳ thoạt nhìn thì có chút ngốc, nhưng đó không phải là một loại tính khí mà Nguyệt Nữ tộc thích nhất sao? Tấm lòng son, lại giàu lòng đồng tình, nói vậy cuối cùng nhất định sẽ đáp ứng Nguyệt Thụ.
Lúc này Mặc Sĩ Thiên Kỳ chính là một ngốc bạch ngọt, tu vi bình thường, chỉ có một tay luyện đan thuật không tệ, nếu hắn thật sự nhận Mộc Linh chi tâm, lấy bản lĩnh của hắn, có lẽ là không giấu diếm được, cuối cùng kết quả có thể nghĩ.
Không phải bị Tuyết Y lâu đuổi giết, chính là liên lụy toàn bộ sư môn gặp nạn.
Sau đó tính tình hắn đại biến, cùng với linh khí đại lục Thiên Thượng Hải hoàn toàn không còn, biến thành đại lục yên lặng, có lẽ đều có liên quan với việc này.
Đại lục Thiên Thượng Hải trọng yếu nhất là Thiên Thượng Hải, bởi vì Thiên Thượng Hải mà nổi tiếng. Lúc trước Nguyệt Thụ từng nói, bộ tộc bọn họ không thể rời khỏi Thiên Thượng Hải, nếu bọn họ rời khỏi thì sẽ giống như cây cối mà héo rũ chết đi. Diendanlequydon~ChieuNinh
Đây có phải chứng minh, Thiên Thượng Hải sẽ hình thành hoàn cảnh đặc thù như vậy, có lẽ có liên quan với Nguyệt Nữ tộc hay không?
Thượng cổ bách tộc, mỗi một tộc đều có lực lượng kỳ lạ, có lẽ Thiên Thượng Hải hình thành thực sự có liên quan Nguyệt Nữ tộc? Sở Chước suy tư, đồng thời cũng hỏi ra vấn đề mình tự hỏi.
"Còn có, Thiên Thượng Hải hình thành, có liên quan với Nguyệt Nữ tộc hay không?"
Vẻ mặt Mặc Sĩ Thiên Kỳ kinh ngạc nhìn Sở Chước, không nghĩ tới trong thời gian ngắn, nàng thế nhưng có thể nghĩ đến sâu như vậy, đầu óc này trưởng thành thế nào vậy?
Bích Tầm Châu liếc nhìn hắn một cái, nhịn không được hừ lạnh một tiếng. Mặc kệ Sở Chước này đầu óc trưởng thành thế nào, ít nhất tốt hơn ngốc bạch ngọt này.
Nếu không phải hắn ngốc thành như vậy, làm sao Nguyệt Nữ tộc có thể coi trọng hắn? Quả nhiên đều ngốc một đôi sao?
Mà Nguyệt Thụ, khi nghe được Sở Chước ném lại một vấn đề, cả người cũng có chút ngốc.
Không phải là hắn muốn ủy thác một cô nhi, hơn nữa mới có lợi đối với thứ mà nhân loại tu luyện sao? Vì sao cuối cùng làm ra nhiều trở ngại như vậy?
Chỉ là đối với Sở Chước, hắn vẫn có hảo cảm, đành phải nghiêm túc trả lời.
"Kỳ thực ta cũng không biết Thiên Thượng Hải là hình thành thế nào, dù sao ta còn chưa có trưởng thành. Khi ta sinh ra, cha ta đã không còn, có thể truyền thừa cho ta không nhiều lắm."
Truyền thừa của Nguyệt Nữ tộc đều là dựa vào bậc cha chú, nếu bậc cha chú gặp chuyện không may, chưa kịp truyền thừa cho đời tiếp theo, như vậy đời tiếp theo có được truyền thừa sẽ không nhiều lắm, trừ phi đợi đến khi hoàn toàn trưởng thành, dùng thủ đoạn đặc thù có được càng đầy đủ truyền thừa. Nay Nguyệt Thụ thoạt nhìn tựa như đứa nhỏ nhân loại mười tuổi, phải đợi hắn trưởng thành, còn không biết phải đợi bao nhiêu trăm vạn năm. Nghe nói đây là đặc điểm của thần mộc, có được đời sống dài lâu người phàm không thể tưởng tượng được.
"Còn Mộc Linh chi tâm sau khi cho các ngươi, các ngươi yên tâm, ta sẽ tạm thời kéo bọn họ lại, sẽ không để cho bọn họ phát hiện ta đã tặng Mộc Linh chi tâm. Chờ sau khi các ngươi rời khỏi, ta sẽ kéo đảo Thiên Diệp vào trong biển, cùng chết." Nguyệt Thụ nói tới đây, trên khuôn mặt non nớt lộ ra thần sắc quyết tuyệt, đã chuẩn bị tốt chịu chết bất cứ lúc nào.
"Đừng mà!" Mặc Sĩ Thiên Kỳ kêu lên: "Vì sao phải mang theo đảo Thiên Diệp cùng nhau chìm xuống biển chứ?"
Đảo Thiên Diệp chính là một hòn đảo lớn dư thừa linh khí, vô cùng thích hợp cho linh thảo sinh trưởng, đảo lớn như vậy là thiên đường nhóm luyện đan sư hướng tới. Hơn mười năm qua mỗi người bọn họ thăm dò những thứ trên đảo, cuối cùng có thể có thu hoạch không tưởng được. Mặc Sĩ Thiên Kỳ làm một luyện đan sư, hoàn toàn không thể chấp nhận đảo này phải chìm vào trong biển biến mất.
Cái mũi Nguyệt Thụ đau xót, nước mắt lại muốn rơi ra, hắn ủy khuất nói: "Ta cũng không muốn như vậy, nhưng ta không thể để cho Mộc Linh chi tâm rơi xuống trên tay những người đó."
Vì che giấu bọn họ rời khỏi, Nguyệt Thụ chỉ có thể làm dự tính chuyện cực xấu xảy ra.
Nguyệt Nữ tộc ở Thiên Thượng Hải càng ngày càng ít, vì truyền thừa Nguyệt Nữ tộc, những hi sinh này là không có biện pháp.
Mặc Sĩ Thiên Kỳ nghe được mà tâm đều muốn nát, chẳng lẽ vì một viên Mộc Linh chi tâm, phải hi sinh đảo Thiên Diệp sao?
Mộc Linh chi tâm tuy rằng rất quan trọng, nhưng đảo Thiên Diệp cũng rất trọng yếu mà.
Nguyệt Thụ chỉ vào gốc linh mộc cổ trong trời đêm, tiếp tục nói: "Linh mộc cổ đó là sau khi ta sinh ra thì tự tay trồng xuống, nó là do ta chăm sóc từng chút từng chút một mà lớn lên. Bởi vì có nó, mới có thể làm cho đảo Thiên Diệp càng lúc càng lớn. Đảo Thiên Diệp kỳ thực chính là nó, nếu không có nó, đảo Thiên Diệp cũng sẽ phá thành mảnh nhỏ, biến thành đảo nhỏ."
Nghe hắn vừa nói như vậy, rốt cuộc mấy người Sở Chước đã hiểu rõ ràng.
Trong biển Thiên Thượng Hải hòn đảo lớn nhỏ không đồng nhất, mà đảo lớn, kỳ thực là tự hình thành. Tựa như đảo Thiên Diệp, nó vốn không gọi là đảo Thiên Diệp, thậm chí chẳng qua là một đảo vô cùng nhỏ, ngay cả thực vật cũng chưa có bao nhiêu. Nhưng bởi vì Nguyệt Thụ trồng xuống ở đây một thân cây, tỉ mỉ chăm sóc nó lớn lên, khiến cho cây này càng dài càng lớn, ở khi bộ rễ nó sinh trưởng, hấp thụ rất nhiều thứ, khiến cho đảo này dần dần lớn lên.
Mà gần ngàn đảo nhỏ chung quanh đảo Thiên Diệp, kỳ thực cũng là từ bộ rễ ngọn linh mộc cổ này hấp thụ gì đó mà cuối cùng hình thành.
Có thể nói, toàn bộ đảo Thiên Diệp, kỳ thực chính là từ này ngọn linh mộc cổ chống đỡ mà thành.
Nếu người Tuyết Y lâu thật sự muốn đào ngọn linh mộc cổ này, đảo Thiên Diệp cũng sẽ không còn tồn tại nữa. Diendanlequydon~ChieuNinh
"Lực lượng của ta trên cơ bản là kết hợp cùng một chỗ với đảo Thiên Diệp, vốn cây này là nơi ta sống, thay vì để cho nó bị nhân tộc phá huỷ, không bằng ta mang nó cùng nhau chìm xuống biển." Cuối cùng Nguyệt Thụ tổng kết nói.
Mặc Sĩ Thiên Kỳ nghe được mà đau cả đầu, nhịn không được lại nhìn về phía mấy người Sở Chước.
Sở Chước cũng hiểu được vô cùng khó giải quyết, chủ yếu là hiện tại thực lực của nàng rất thấp, không đủ để chiến một trận với cường giả Nhân Vương cảnh.
Đột nhiên Bích Tầm Châu nói: "Vậy thì chiến!"
Một đám người đều nhìn về phía hắn, thấy hắn khẽ nâng cằm, dáng vẻ ngạo nghễ không sợ hãi, Nguyệt Thụ và Mặc Sĩ Thiên Kỳ thiếu chút nữa mắt lấp lánh.
Sở Chước thực sự kinh ngạc, nàng biết tính cách của Bích Tầm Châu, chán ghét trộn lẫn chuyện phiền toái với nhân loại, sao lúc này khí phách như vậy?
"Tầm Châu, thương thế của huynh tốt rồi sao?" Sở Chước vội hỏi.
Bích Tầm Châu là yêu thú cấp mười hai, hơn nữa đã tu luyện biến hóa, yêu thú cấp mười hai biến hóa thực lực tương đương với cảnh giới Nhân Vương cảnh của nhân loại, nếu muốn tiếp tục tấn cấp, có thể kéo dài tu luyện.
Nhưng hiện tại hắn bị thương, thực lực suy giảm mạnh, Sở Chước không thể khẳng định thực lực hiện tại của Bích Tầm Châu.
Bích Tầm Châu không nói cái gì, mà là liếc mắt nhìn A Chiếu một cái, nói với Mặc Sĩ Thiên Kỳ: "Ngươi cũng muốn Mộc Linh chi tâm thì hãy thu vào."
Mặc Sĩ Thiên Kỳ lại nhìn sang Sở Chước.
Sở Chước cười nói: "Một khi đã như vậy, vậy huynh hãy thu đi."
Mặc Sĩ Thiên Kỳ và Nguyệt Thụ đều là vẻ mặt kinh hỉ, Nguyệt Thụ giao Mộc Linh chi tâm vẫn luôn túm ở trong tay cho hắn, vội nói: "Vậy ngươi nhanh chút ký kết khế ước bầu bạn với nó, về sau ngươi nhất định phải nuôi nó trưởng thành lớn lên!"
Mặc Sĩ Thiên Kỳ đáp ứng một tiếng, cam đoan nói: "Ngươi yên tâm, ta sẽ chiếu cố tốt cho nó."
Đột nhiên, hắn dừng lại, nghĩ đến cái gì, mặt đều tái rồi: "Không đúng, chủng tộc các ngươi thời kì sinh trưởng lâu như vậy, có lẽ thọ nguyên của ta đều hao hết, ta cũng không có biện pháp dưỡng nó thành người, ta chính là nhân tộc tuổi thọ ngắn mà!"
Nguyệt Thụ: "......"
Sở Chước nhìn bộ dạng hai người mê mang, rốt cuộc nhịn không được cười rộ lên.
Nguyệt Nữ bộ tộc bởi vì đời trước là thần mộc, tuy rằng bọn họ tiến hóa làm người, lại thích ở trong thiên nhiên, đã từng ngăn cách với cuộc sống, càng bởi vì bọn họ không có giá trị vũ lực gì, cho nên tiếp xúc cực ít với ngoại giới, khiến cho bọn họ thiên tính thuần thiện, phương thức tư duy cũng vô cùng thẳng thắn. Dien%^%dan*^*le#*#quy^_^!don~ChieuNinh
Cho nên sau khi Nguyệt Thụ biết được mục đích của Tuyết Y lâu, trước tiên là uỷ thác, làm sao dự đoán được cái khác chứ?
Cuối cùng, Nguyệt Thụ đề nghị nói: "Nếu không, về sau ngươi cố gắng tu luyện thành thần, đến lúc đó ngươi có thể có được sinh mệnh lâu dài giống như Thần tộc, ngươi tiếp tục dưỡng nó đi."
Mặc Sĩ Thiên Kỳ: =_=! Chẳng lẽ mục đích hắn thành thần, chính là dùng để nuôi đứa nhỏ cho người ta sao? Đột nhiên không cao hứng nổi.
Nguyệt Thụ tự nhận là tìm được phương pháp giải quyết, vô cùng cao hứng thúc giục Mặc Sĩ Thiên Kỳ khế ước với Mộc Linh chi tâm, thẳng đến khi Mộc Linh chi tâm tiến vào thức hải của Mặc Sĩ Thiên Kỳ do hắn ôn dưỡng, rốt cuộc Nguyệt Thụ nhẹ nhàng thở ra.
Như thế, mục đích của Nguyệt Thụ cũng hoàn thành.
Nguyệt Thụ thận trọng nói với đám người Sở Chước: "Đêm nay đa tạ các ngươi, ta sẽ tận lực mang theo bọn họ, cho các ngươi thời gian rời khỏi, đến lúc đó, ta sẽ cùng nhau chìm vào biển với đảo Thiên Diệp."
Sau khi nói xong lời thề son sắt, Nguyệt Thụ liền rời đi.
Đợi sau khi Nguyệt Thụ rời khỏi, Mặc Sĩ Thiên Kỳ không yên nhìn Sở Chước: "Sở cô nương, thật sự để cho hắn mang theo đảo Thiên Diệp cùng nhau chìm vào biển hả?"
"Vậy ngươi nói làm sao bây giờ?" Sở Chước hỏi lại.
Mặc Sĩ Thiên Kỳ nghẹn lời, hắn là một luyện đan sư gà còi, căn bản là đánh không lại đám võ giả kia, có thể làm sao bây giờ?
Cuối cùng, Mặc Sĩ Thiên Kỳ rối rắm đi ngủ rồi.
Sở Chước ôm A Chiếu, sờ sờ lông trên lưng nó, vẫn chưa nói cái gì đối với hành vi lúc trước Bích Tầm Châu để cho Mặc Sĩ Thiên Kỳ nhận Mộc Linh chi tâm.
Đây vốn chính là cơ duyên của Mặc Sĩ Thiên Kỳ.
Nghĩ đến sự giết hại của nhân tộc đối với Nguyệt Nữ tộc, Sở Chước cứ cảm thấy trong đó có phải có bí mật nào đó mà nàng không biết hay không. Nguyệt Nữ tộc là hậu duệ thượng cổ bách tộc, người mỗi tộc đàn kể ra rất thưa thớt. Nay ở toàn bộ đại lục Thiên Thượng Hải, mười đầu ngón tay đều có thể đếm hết ra, nhưng lại gặp phải kết cục diệt tộc.
Nguyệt Nữ tộc yêu thích hòa bình, bọn họ là thần mộc biến thành, căn bản sẽ không thích cùng tộc đàn khác tranh phong đối lập nhau, cũng không có bản lĩnh quá lớn, trừ bỏ bó tay kéo dài thời gian ra, có lẽ chỉ có bản lĩnh mang theo một cái đảo lớn chìm vào trong biển.
***
Khi sắc trời dần sáng, Phong Hành Tuyết theo lệ thường tỉnh lại, nhịn không được sờ sờ đầu có chút khó chịu.
"Sở tỷ tỷ, tỷ lại đập ta?"
"Đúng vậy." Sở Chước nhìn nàng ta cười đến rất dịu dàng, đưa tay sờ sờ đầu nàng ta: "Tối hôm qua lại có côn trùng, không cẩn thận đập đến ngươi."
Phong Hành Tuyết nhìn nàng, sao không có ai có thể cười tự nhiên đến như vậy mà bịa chuyện đây? Cố tình lại làm cho người ta không phản bác được.
Phong Hành Tuyết vô cùng buồn bực, cho dù là có buồn bực đi nữa, thì nàng ta cũng không thể làm cái gì.
Chờ khi bọn hắn ăn xong bữa sáng, chuẩn bị đi thu thập linh thảo, Phong Hành Tuyết phát hiện Mặc Sĩ Thiên Kỳ thoạt nhìn đang ủ rũ thất thần, cũng không giống ngày hôm qua khi nhìn thấy linh thảo thì như nhìn thấy mỹ nữ tuyệt thế mà nhào đi qua như vậy. Thậm chí trước mặt có một gốc cây linh thảo cấp tám, hắn cứ như vậy mà đi qua không thèm nhìn.
"Này, đây là Tinh Thước thảo cấp tám, ngươi không cần sao?"
Mặc Sĩ Thiên Kỳ lấy lại tinh thần, vội vàng đi đào linh thảo.
Phong Hành Tuyết hoài nghi nhìn hắn, sau đó lại nhìn xem Sở Chước và Bích Tầm Châu, phát hiện hai người này một người thì hờ hững, một người thì băng lãnh, nhìn không ra có gì khác thường.
Cho nên, vấn đề là do ở trên người Mặc Sĩ Thiên Kỳ?
Mặc Sĩ Thiên Kỳ đào linh thảo đến trồng trong chậu hoa rồi, thì tiến đến bên cạnh Sở Chước hỏi: "Sở cô nương, khi nào thì chúng ta rời khỏi đảo Thiên Diệp?"
Hiện đang dẫn theo một người Tuyết Y lâu đang đi tìm Mộc Linh chi tâm, trong lòng Mặc Sĩ Thiên Kỳ có chút không yên, chỉ sợ cuối cùng Tuyết Y lâu sẽ phát hiện, đến lúc đó bọn họ cũng trốn không thoát.
"Không vội." Sở Chước nói, thấy bộ dạng hắn khó chịu, giải thích: "Hiện tại đảo Thiên Diệp còn không có di chuyển, huynh lại vội vã rời đi, không phải làm cho người ta cảm thấy trên người huynh có cổ quái sao?"
Mặc Sĩ Thiên Kỳ ngẩn người, rốt cuộc tỉnh táo lại, biết được là nàng nói đúng.
"Cô nói đúng, hiện tại chúng ta quả thật không nên đi. Được, tiếp tục đào linh thảo." Mặc Sĩ Thiên Kỳ quyết định xong, rốt cục khôi phục bình thường.
***
Chỗ trung tâm đảo Thiên Diệp, người Tuyết Y lâu đào cây đã liên tục mấy ngày. Dien%^%dan*^*le#*#quy^_^!don~ChieuNinh
Bộ rễ ngọn linh mộc cổ đó bị phá hỏng nhiều chỗ, gồ ghề, tổn thương rất nặng với linh mộc cổ, nhưng chủ lầu Lược Hỏa cũng không để cho người ta ngừng lại, mà là tiếp tục đào.
Người tu luyện khác không biết mục đích Tuyết Y lâu, đều thấy bọn họ là muốn phá hư đảo Thiên Diệp, trong lòng ngầm bực, đáng tiếc lại không thực lực hô hoán với Tuyết Y lâu, đành phải âm thầm nhịn xuống.
Mà trên đảo Thiên Diệp, theo càng ngày càng nhiều người tu luyện đến, không khí cũng trở nên khẩn trương, bất cứ lúc nào cũng có khả năng sẽ phát sinh cục diện vì tranh đoạt linh thảo mà ra tay quá nặng.
Mấy người Sở Chước cũng gặp.
Sau khi Sở Chước một tay ném trọng kiếm đi qua, đánh ngất người ta rồi, Phong Hành Tuyết nhịn không được mà run lẩy bẩy.
Không cần Bích Tầm Châu ra tay, một mình Sở Chước cũng đủ để đối phó những người tu luyện cướp đoạt này, thế cho nên tên Sở Chước rất nhanh đã truyền đi.
Người Tuyết Y lâu cũng nghe nói tên Sở Chước.
Nữ nhân sử dụng trọng kiếm!
Đây là dấu hiệu quá rõ ràng, không phải là nữ nhân mà mấy ngày trước Tuyết Y lâu đang muốn tìm vì đã từng ra tay đối với Phong Hành Tuyết nữ nhi của chủ lầu Tật Phong sao?
Khi đám người Mạnh Thiên Thạch nghe được tin tức này, vẻ mặt mê mang.
Bọn họ nghĩ đến bộ dạng Sở Chước ôn nhu yếu ớt đó, cảm thấy có phải nhằm lẫn hay không, có lẽ là đối phương truyền tin tức sai, cho rằng những người khác lầm thành Sở Chước.
Đúng, nhất định là như vậy!
Chờ sau khi bọn hắn nghe nói người Tuyết Y lâu đi tìm, thì nữ nhi Phong Hành Tuyết chủ lầu Tật Phong đã ở đó, cũng trở thành bằng hữu với Sở Chước, Mạnh Thiên Thạch càng xác định đồn đại có sai lầm.
Nếu Sở Chước thật sự là người đánh ngất Phong Hành Tuyết, lấy tính cách kiêu ngạo đó của Phong Hành Tuyết, là không có khả năng kết giao bằng hữu với nàng.
Ngay tại khi Sở Chước dùng trọng kiếm lại ném bay một người đến cướp linh thảo, đột nhiên đảo Thiên Diệp rung động.
Sở Chước tưởng là ảo giác của mình, nào biết ngay sau đó, toàn bộ đảo Thiên Diệp đều lắc lư lên.
Đây cũng không phải là cảm giác sai.
Ánh mắt mọi người đều nhìn về phía ngọn linh mộc cổ ở trung tâm đảo Thiên Diệp, không biết phát sinh chuyện gì.
Mà đám người Sở Chước cũng là nhịn không được nghĩ, chẳng lẽ Nguyệt Thụ đã muốn chống lại với người Tuyết Y lâu, hiện tại Nguyệt Thụ đang chuẩn bị muốn lôi kéo toàn bộ đảo Thiên Diệp cùng nhau chìm xuống biển sao?
Danh sách chương