Editor: ChieuNinh

Đỉnh núi Tẩy Thiên phong chia làm hai mặt âm dương, mặt dương là con đường cho đệ tử Tẩy Kiếm Tông leo lên luyện thể, còn lại sau lưng là một vách núi đen dốc đứng, bên vách núi đen có một luyện võ trường bằng đá cổ kiên cố, bên cạnh là một mặt tường kiếm rất lớn cao chót vót, do cả một mặt khối nham cực đại cắt ra mà thành. 

Tường kiếm cao cỡ ba mươi trượng, rộng đến hai mươi trượng, dầy đặc vết kiếm trên đó.

Mấy vết kiếm này sâu cạn không đồng nhất, nếu đối với người không nhìn được kiếm mà nói, chỉ là chém lung tung vẽ loạn trước mắt, nhưng từ người biết kiếm sẽ thấy, mỗi một kiếm đều ẩn chứa kiếm ý, có mỏng nhạt có thâm sâu, có hơi thở sơ sài sang sảng, cũng có sắc bén nghiêm nghị, hoặc là khó hiểu, hoặc là ảo diệu, kiếm ý đại biểu cho kiếm tu khác nhau để lại.

Khi Sở Chước đi đến, phát hiện trên luyện võ trường đã có vài đệ tử Tẩy Kiếm Tông đang luyện kiếm ở đó.

Trước tường kiếm còn có một người đứng ở đó tìm hiểu kiếm ý, dáng người đĩnh đạc như tùng, lại có như một thanh kiếm sắc ra khỏi vỏ, phong mang sắc sảo. Chẳng qua cũng chỉ là một bóng lưng, lại làm cho người không thể xem nhẹ.

Sở Chước đi đến trước tường kiếm, thì lập tức phát hiện người đứng ở trước tường kiếm đang tìm hiểu kiếm ý rõ ràng là thiên tài trẻ tuổi tiếng tăm lừng lẫy Tẩy Kiếm Tông—— Thân Đồ Hoàng.

Thân Đồ Hoàng là đại đệ tử thân truyền của chưởng môn Tẩy Kiếm Tông Âu Chính Dương, cũng là đại sư huynh của đám đệ tử trẻ tuổi thế hệ này của Tẩy Kiếm Tông. Tư chất cực cao, trời sinh chính là một kiếm tu, vì kiếm mà sinh, năm đó một thanh Toái Tinh kiếm nổi danh đại lục.

Sở Chước nhịn không được liếc nhìn hắn một cái, vừa vặn nhìn đến sườn mặt kiên nghị lạnh lùng, tóc đen buộc ngay ngắn chỉnh tề ở sau đầu, lông mày như đao, tóc mai như đao cắt, không chỗ nào không nói rõ thuộc loại dương cương lạnh lùng đặc trưng nam tính.

Sở Chước không muốn kinh động đối phương, lập tức thu hồi tầm mắt, chọn một chỗ, bắt đầu quan sát kiếm ý trên tường kiếm.

Thời gian chỉ qua mấy hơi thở, Sở Chước đã đắm chìm ở bên trong kiếm ý vô biên.

Mặc kệ là đời trước, hay là đời này, kiếm ý ẩn chứa trong tường kiếm trên đỉnh Tẩy Thiên phong ảnh hưởng sâu sắc với nàng. Mặc dù cho rằng đời trước đã hiểu được, hiện tại trùng sinh một lần, cấp cho nàng thu hoạch thật lớn như cũ.

***

Thân Đồ Hoàng chậm rãi mở to mắt, trong đôi mắt đen nhánh thoáng hiện ánh sáng, rồi lập tức thu liễm ở chỗ sâu trong lòng mắt.

Tâm thần rút ra khỏi kiếm ý từ trong tường kiếm, Thân Đồ Hoàng đang muốn cất bước rời khỏi, đột nhiên nhìn về phía nữ tử cách đó không xa đang tìm hiểu kiếm ý. Hắn phát hiện là một cô nương tuổi không lớn, lúc này toàn bộ tâm thần của nàng đều đắm chìm ở trong kiếm ý, thậm chí đã đạt tới cảnh giới vong ngã...

Ánh mắt của Thân Đồ Hoàng lộ ra vài phần kinh ngạc, kiếm ý của nhóm tiền bối để lại thiên biến vạn hóa, mỗi một đạo vết kiếm có kiếm ý khác biệt, thậm chí có chút tối nghĩa khó nói. Nếu là người tâm trí kém một chút, chỉ sợ không đến mười hơi thở thì sắc mặt sẽ trắng bệch rời khỏi, không dám lại mặc kệ bản thân đắm chìm trong đó, càng không cần nói đạt tới cảnh giới quên mình.

Phải có ngộ tính tuyệt vời, chân chính hiểu được trên mặt kiếm ý, mới có thể đạt tới cảnh giới vong ngã.

Thân Đồ Hoàng thu hồi ánh mắt, Toái Tinh kiếm sau lưng phát ra tiếng động vù vù, đột nhiên ra khỏi vỏ, rơi xuống trong tay hắn.

Thân Đồ Hoàng ở trên luyện võ trường bắt đầu luyện kiếm mỗi ngày.

Trọng lực trên đỉnh núi Tẩy Thiên phong là một sân bãi trận địa thiên nhiên thích hợp luyện kiếm, không chỉ có có thể rèn luyện người, cũng có thể rèn luyện kiếm.

Thân Đồ Hoàng nghiêm túc luyện kiếm, dần dần đạt tới cảnh giới vong ngã, mãi cho đến bốn canh giờ sau, Thân Đồ Hoàng mới thu kiếm. Khi chuẩn bị xuống núi, nhìn lại hướng tường kiếm, hắn phát hiện cô nương đó vẫn đang tìm hiểu kiếm ý như cũ.

Thân Đồ Hoàng lại liếc nhìn nàng một cái, mới đi xuống núi.

Ngày hôm sau, khi Thân Đồ Hoàng tiếp tục luyện kiếm, phát hiện cô nương đó lại tới nữa. Diendanlequydon~ChieuNinh

Ngày thứ ba, cũng như thế.

Liên tục nửa tháng, cô nương đó mỗi ngày đều đến tường kiếm tìm hiểu kiếm ý, mỗi lần đứng chính là một ngày, đặt ở trong mắt người ngoài, vô cùng không tưởng tượng nổi.

"Vị sư muội thoạt nhìn mềm mại yếu đuối này sẽ không phải chính là Sở Chước đi?"

"Đúng vậy, các sư tỷ sư muội trong tông môn chúng ta, nào có ai trưởng thành khả ái như vậy? Hơn nữa tính tình của nàng rất tốt, vô cùng dịu dàng, quả thực chính là... thật nhiều các sư huynh đệ ta quen biết đều đang âm thầm chú ý nàng, đợi nàng sau khi lớn lên, hy vọng có thể theo đuổi nàng làm bạn đời." Một nam đệ tử nhịn không được dùng giọng điệu nhộn nhạo nói.

"Trần sư đệ, ta nhớ rõ ngươi luôn luôn không đến Tẩy Thiên phong luyện kiếm, lần này sẽ không vì nàng mà đến đi?"

"Vương sư huynh, chẳng lẽ huynh cũng..."

"Hắc, thì ra các ngươi đều nghe nói Sở cô nương muốn tới đây luyện kiếm, cho nên mới chạy tới?" Lại một nam đệ tử sáp tới.

"Ta đã sớm tám trăm năm trước không đến đỉnh Tẩy Thiên phong, nghe nói Sở cô nương muốn tới đỉnh núi Tẩy Thiên phong luyện kiếm, ta mới đặc biệt tới đây để có được ngẫu nhiên gặp gỡ với nàng..."

Một đám nam đệ tử tụ cùng một chỗ trao đổi với nhau, mới phát hiện thì ra bọn họ đều là nghe được tin tức, mới đặc biệt chạy tới.

Bên cạnh vài nam đệ tử đang luyện kiếm nhịn không được hắc tuyến.

Bọn họ cứ khó hiểu, gần đây sao lại có nhiều sư huynh sớm đã không đến Tẩy Thiên phong luyện kiếm đột nhiên trở nên chăm chỉ như vậy, thì ra là đánh cái chủ ý này đây. Tông môn hẳn là nên thu nhận nhiều nữ đệ tử thêm mới đúng, nhìn xem chỉ một người ngoài cũng có thể để cho một đám nam đệ tử trở nên chăm chỉ đến vậy.

Nghe được tiếng lòng các sư đệ, một sư huynh liền trầm trọng nói: "Sư môn có lại thu nhận thêm nhiều nữ đệ tử cũng vô dụng, chúng ta sẽ bị các nàng dũng mãnh đánh cho không xuống giường được, càng không cần phải nói theo đuổi các nàng... Vẫn là Sở cô nương là cô nương vừa dịu dàng vừa đáng yêu mới tốt, cho dù trở thành kiếm tu, nàng vẫn rất dịu dàng vừa đáng yêu như cũ."

"Đúng vậy đúng vậy, nghe các sư huynh Phù Thiên Phong nói, tính tình Sở cô nương tốt lắm, thích hợp làm bạn đời."

Các sư đệ: "......"

Tiếp theo, lại có đệ tử nghi hoặc hỏi: "Mỗi ngày nàng đều như vậy... thật là tìm hiểu kiếm ý, hay chính là đang làm ra vẻ?"

"Làm ra vẻ? Ngươi dám đứng ở trước tường kiếm làm bộ một ngày sao?"

"Không dám... cho dù ở trước tường kiếm cũng không làm cái gì, kiếm ý trên đó vẫn sẽ quấy nhiễu liên tục, linh thức nhịn không được sẽ bị cuốn vào, nếu không ra được, bị mất phương hướng thì thảm rồi."

"Cho nên, nàng căn bản không cần làm bộ ở đây."

"Chẳng lẽ nàng thật sự cả một ngày đều đang tìm hiểu kiếm ý? Trời ạ, chẳng lẽ nàng không khó chịu sao?"

"Rõ ràng, nàng không chỉ có không khó chịu, ngược lại thu hoạch không ít."

"... Thì ra thế gian này thực sự có thiên tài."

Một đám nam đệ tử ở trên luyện võ trường vừa vung chiêu vừa nhỏ giọng thảo luận, càng nói càng kích động.

"Không biết nàng và Thân Đồ sư huynh, so ra thì ai tư chất cao hơn?"

"Đương nhiên là đại sư huynh! Hiện tại Đại sư huynh chính là Vũ Hóa cảnh tầng tám, có thể đột phá lập tức, chính thức tiến vào Không Minh cảnh. Sở cô nương hiện tại chính là Ngưng Mạch cảnh tầng chín, giữa Ngưng Mạch cảnh và Vũ Hóa cảnh cũng là một cảnh giới lớn."

"Đúng vậy, đại sư huynh chính là vì kiếm mà sinh, là thiên tài ngàn năm khó gặp Tẩy Kiếm Tông chúng ta."

"Nhưng mà đại sư huynh từ nhỏ thì đã bắt đầu tập kiếm, nghe nói vị Sở sư muội này là người Sở gia Lăng Dương, đến Tẩy Kiếm Tông chúng ta tu hành cũng mới hai năm..."

"Ta không bằng nàng!" Một giọng nói đông lạnh đột nhiên vang lên, xen vào trong đám đệ tử đang thảo luận đến vui sướng kia.

"Ai nói đại sư huynh không bằng nàng, đại sư huynh... Đại, đại sư huynh?"

Một đám nam đệ tử nhìn đến đại sư huynh không biết khi nào thì xuất hiện, vẻ mặt kinh sợ, vội vàng bước tới hành lễ, trên mặt có chút không yên, lo lắng đại sư huynh cho rằng bọn họ nhàn hạ, không thiếu được cũng bị phạt chạy từ trên xuống dưới vòng quanh Tẩy Thiên phong.

Đây quả thực chính là cách xử phạt về thể xác nghiêm trọng nhất Tẩy Kiếm Tông dùng, thật là muốn mạng người ta!

Thật ra thì Thân Đồ Hoàng cũng không có phạt bọn họ, chỉ là vẻ mặt nghiêm túc nói: "Ta không bằng nàng, nàng có thể ở trước tường kiếm lĩnh ngộ lâu như thế, có thể thấy được nàng tư chất cao, ta cũng không thể sánh bằng."

Kiếm tu chưa bao giờ hổ thẹn thừa nhận mình tài nghệ không bằng người, đặc biệt là thiên tài giống như Thân Đồ Hoàng từ nhỏ đã được tông môn ký thác kỳ vọng cao. Hắn có thể ỷ vào thực lực bản thân mình, nhưng chưa bao giờ cậy tài khinh người, không thừa nhận bản thân mình chính là thiên hạ vô địch.

Nay đột nhiên xuất hiện một người có tư chất càng tốt hơn hắn, Thân Đồ Hoàng không chỉ có không có khiếp sợ thối lui, ngược lại nổi lên chiến ý, chờ mong ngày người khác này có thể đánh với mình một trận.

Đây cũng là nguyên nhân Thân Đồ Hoàng chú ý Sở Chước.

Nếu không phải mấy năm nay hắn bất chấp mưa gió đến đỉnh núi Tẩy Thiên phong tìm hiểu luyện kiếm, chỉ sợ cũng nghĩ Sở Chước giống như hắn, lúc này đã tìm hiểu được mấy năm, thói quen kiếm ý trên tường kiếm đánh sâu vào tư duy, mới có thể tìm hiểu ở trước tường kiếm lâu như vậy.

Nhưng mà, trên thực tế, Sở Chước cũng là gần đây mới đến.

Ngày gần đây từ chỗ chưởng môn nghe được một sự kiện, Thân Đồ Hoàng không thể tránh né chú ý tới Sở Chước, thế mới biết được thanh danh của Sở Chước ở trong hàng đệ tử Tẩy Kiếm Tông cũng không yếu, mà nàng cũng là một người ngoại môn, được Phong chủ Chiêm Hòa Trạch Phù Thiên Phong dẫn tiến Tẩy Kiếm Tông tu hành.

Ngay cả Thân Đồ đại sư huynh cũng thừa nhận thiên phú của Sở Chước, điều này làm cho một đám đệ tử Tẩy Kiếm Tông nhịn không được càng thêm phấn chấn. Diendanlequydon~ChieuNinh

Bọn họ đều đang đoán xem rốt cuộc Sở Chước có thể tìm hiểu bao lâu, chẳng lẽ nàng sẽ không sẽ bị kiếm ý hỗn tạp trên tường kiếm khuấy động đến sao? Ngay tại khi bọn họ nghĩ như vậy, đột nhiên phát hiện rốt cuộc Sở Chước chấm dứt tìm hiểu, bắt đầu luyện kiếm.

Tinh thần tất cả nam đệ tử trên đỉnh núi lại chấn động mạnh lần nữa, muốn nhìn một chút nửa tháng nay nàng tìm hiểu ra cái gì, làm ra kiếm chiêu gì.

Chỉ là, khi nhìn đến Sở Chước xuất ra một thanh trọng kiếm Toái Tinh kiếm hoàn toàn không hợp với nữ tử nhẹ nhàng linh hoạt, tất cả mọi người 囧.

Nữ tử và nam tử trời sinh thể chất bất đồng, vốn chọn kiếm cũng lấy nhẹ nhàng làm chủ, sẽ có rất ít nữ võ giả lựa chọn loại trọng kiếm này, nếu như từ một đại hán khôi ngô sử dụng, mặc kệ là trên tầm mắt hay là trên tinh thần, đều thấy rằng hết sức thích hợp.

Nhưng mà một cô nương vừa nhìn đã thấy gầy yếu, chọn một thanh trọng kiếm còn nặng hơn cả chính mình, giống như tiểu hài tử múa đại đao, mặc kệ là trên thị giác hay là tinh thần, đều làm cho người ta bị kích thích đến không nhẹ.

Ngay tại khi một đám nam đệ tử hỗn độn trong gió, Sở Chước đã tìm một góc, bắt đầu vung kiếm.

Cánh tay tinh tế trơn bóng cầm lấy trọng kiếm, dùng động tác không nhanh không chậm vung kiếm lặp đi lặp lại. Lúc đầu có chút cố hết sức, về sau dần dần quen thuộc, động tác cũng lưu loát, mồ hôi trán càng ngày càng nhiều, cũng không kêu một tiếng, kiên trì động tác vung kiếm buồn tẻ như cũ.

Từ ngày đầu tiên vung một ngàn kiếm, đến ngày hôm sau vung một ngàn hai trăm, đến ngày thứ ba vung một ngàn bốn trăm...

Chỉ là vung kiếm ở mức trụ cột ban đầu, không có chút kiếm chiêu đáng nói nào.

Ở khi một đám nam đệ tử lại 囧 lại thất vọng, Thân Đồ Hoàng lại nói: "Vung kiếm là trụ cột chính của tu hành, các ngươi mỗi ngày vung kiếm một vạn lần."

Một đám nam đệ tử kêu thảm thiết: "Đại sư huynh, đừng mà!!"

Bọn họ là đặc biệt tới đây nhìn muội tử, thuận tiện có một mộng ảo bất ngờ gặp gỡ, mà không phải tới nơi này để cho đại sư huynh ngược.

Thân Đồ Hoàng không để ý đám các sư đệ rảnh rỗi đi quan sát cô nương nhà người ta, hắn cũng tìm một chỗ, bắt đầu luyện kiếm theo lệ thường.

Dần dần, nam đệ tử đến đỉnh núi Tẩy Thiên phong luyện kiếm càng ngày càng nhiều, trong không khí giống như đều phấp phới hơi thở màu hồng phấn.

Một con yêu thú ngồi xổm ở trên tường kiếm, nhìn xuống đám nam đệ tử luyện kiếm cũng luyện không chuyên tâm, phát hiện bọn họ lúc nào cũng là vụng trộm nhìn ngó thiếu nữ nghiêm túc vung kiếm ở góc sáng sủa, nhất thời có chút không vui.

Con yêu thú nào đó không vui, thì người làm cho nó không vui sẽ gặp xui xẻo.

Khi nghe được tiếng kêu thảm thiết vang lên, Thân Đồ Hoàng và phần đông sư huynh đệ cùng nhau ngó qua, chỉ thấy mấy sư đệ không chịu chuyên tâm luyện kiếm đột nhiên từ đỉnh núi lộn nhào xuống vách núi đen, chỉ để lại vài tiếng kêu thảm thiết kéo thật dài.

Mọi người: "......"

Thân Đồ Hoàng thấy đệ tử khác vẻ mặt mê mang sợ hãi, đột nhiên nói: "Về sau ai không nghiêm túc, kết cục chính là như thế!" Dứt lời, một kiếm đánh tới một sư đệ ủ rũ không chuyên tâm xuống vách núi đen.

Các sư đệ: QAQ đại sư huynh thật đáng sợ!

Người ngã từ đỉnh núi Tẩy Thiên phong xuống sẽ không chết được, nhiều nhất sẽ rơi mặt mũi bầm dập, nằm liệt ở trên giường nằm mấy ngày là có thể khỏe lại, chỉ là chịu chút đau khổ. Thân Đồ Hoàng phát hiện so với hình phạt đám các sư đệ không chịu tập trung luyện kiếm chạy vòng Tẩy Thiên phong, trực tiếp đánh người xuống sườn núi cũng có tác dụng kinh sợ, vì thế quyết định về sau cứ như vậy mà làm. ChieuNinh~dien~dan~lequydonD^d^l^q^d

Sau đó, loại chuyện đẩy đệ tử không tập trung luyện kiếm xuống vách núi Tẩy Thiên, nghiễm nhiên trở thành truyền thống của Tẩy Kiếm Tông.

Sở Chước mới đầu nhìn thấy thú vị, nhưng mà rất nhanh thì phát hiện miêu mị trong đó.

Khi xuống núi, A Chiếu từ trong đường núi bên cạnh lủi nhanh qua, khi bổ nhào vào trong lòng nàng, Sở Chước xoa xoa đầu nó, nhỏ giọng nói: "Hôm nay ngươi lại đạp mấy người xuống dưới?"

Yêu thú nghiêng đầu, hướng nàng ngao ô một tiếng, manh manh đát nhìn nàng, làm như không hiểu nàng đang nói cái gì.

Sở Chước búng xuống đầu nó, cười nói: "Ngươi cứ giả bộ đi."

Hôm nay trời sắc đã tối muộn, khi từ đỉnh Tẩy núi Thiên phong đi xuống, rốt cuộc một tia ánh sáng cuối cùng phía chân trời cũng biến mất.

Người bò Tẩy Thiên phong đã đi gần hết, chỉ còn lại có vài ba tiểu miêu vẫn còn ở kiên trì.

Sở Chước đi đến nơi đỗ chim loan, khi đang chuẩn bị nhảy lên chim loan, dựa vào kinh nghiệm từng trải nhiều năm, trong nháy mắt liền cảm giác được dị thường trong không khí.

Nàng theo bản năng ngừng thở, thắt lưng mềm mại uốn ra một độ cong xinh đẹp, tránh né đi thế kiếm nghiêng đâm tới, toàn thân vừa chuyển, trọng kiếm ra khỏi vỏ, hiện lên kiếm quang sắc bén, đỡ sát chiêu thứ hai của đối phương.

A Chiếu híp mắt nhìn sát thủ không ngừng công tới, phát hiện tu vi đối phương cũng không tính là rất cao, chỉ có Vũ Hóa cảnh tầng năm, lại am hiểu cách đánh lén, trời tối trở thành màu sắc tự vệ của hắn, khiến cho hắn thoạt nhìn giống như một sát thủ xuất quỷ nhập thần.

Tu vi của sát thủ cao hơn Sở Chước một cảnh giới, vốn cho rằng có thể trong một kích phải trúng, nào biết bị nàng dễ dàng tránh thoát, thậm chí vài lần sát chiêu kế tiếp đều bị nàng thoải mái mà chắn trở về. Sát thủ vốn cho rằng Sở Chước là vận khí tốt, nhưng liên tiếp như vậy, rốt cục ý thức được thực lực của đối phương đã cao hơn tu vi Ngưng Mạch cảnh.

Ngay khi sát thủ nhận rõ ra chuyện này, trong lòng rùng mình, khi chuẩn bị muốn hạ tử thủ, đột nhiên trọng kiếm trong tay Sở Chước nhanh chóng tăng tốc. Khi kiếm quang hiện lên, sát thủ chỉ cảm thấy ngực chợt lạnh, một cơn đau nhức đánh lên thần kinh, thiếu chút nữa hôn mê đi.

Không đợi hắn phản ứng kịp, một thanh trọng kiếm vỗ lên đầu hắn.

Trong nháy mắt, sát thủ có một loại ảo giác xương sọ cũng muốn vỡ vụn.

Bị một thanh trọng kiếm như vậy vỗ lên, cho dù là yêu thú cấp năm cũng muốn bị vỗ đến xương cốt dập nát, huống chi là một người. Sát thủ đó nháy mắt héo rũ ngã trên mặt đất, hấp hối.

"Không có việc gì chứ?"

Sở Chước quay đầu, chỉ thấy Thân Đồ Hoàng đi chỗ này.

Ngày đó, Sở Chước chú ý tới Thân Đồ Hoàng chăm chỉ luyện kiếm ở chỗ đỉnh núi Tẩy Thiên phong, nhưng mà nàng biết tác phong của Thân Đồ Hoàng, tự nhiên sẽ không mạo muội đi lôi kéo làm quen với hắn, hai người bọn họ chiếm cứ một chỗ riêng, chẳng dính dáng gì với nhau.

Lúc này Thân Đồ Hoàng xuất hiện ở đây, còn tới sao khéo như vậy...

Đang nghĩ ngợi, đột nhiên lại thấy bên cạnh nhảy ra mấy bóng dáng, Sở Chước lại giơ lên trọng kiếm vỗ đi qua.

Thân Đồ Hoàng phản ứng cũng cực nhanh, trong bóng đêm, đôi mắt đen nhánh hiện lên vẻ lãnh khốc lạnh lùng, đồng thời trong lòng cũng có vài phần ảo não. Ý định ban đầu của hắn là tới cứu Sở Chước, nào biết ngược lại mang đến một đám sát thủ.

Hai người không nói hai lời, chém tới đám sát thủ này.

Sau khi Sở Chước trùng sinh, thật lâu không có động thủ như vậy, hơn nữa còn dùng trọng kiếm mình am hiểu nhất, trong lúc nhất thời nhẹ nhàng vui vẻ tràn trề. Đợi nàng rốt cuộc giải quyết xong một sát thủ cuối cùng rồi, tinh thần vẫn phá lệ phấn khởi. Lại nhìn qua chỗ Thân Đồ Hoàng, phát hiện hắn đang quấn đấu với một sát thủ, thực lực sát thủ đó lợi hại hơn đám bị Sở Chước giải quyết này, vậy mà lại chính là Không Minh cảnh tầng một, cao hơn Thân Đồ Hoàng một cảnh giới, để cho hắn đối phó có chút cố hết sức.

Sở Chước không nói hai lời, mang theo kiếm tiến lên.

A Chiếu ở khi Sở Chước động thủ, cũng đã nhảy đến trên một thân cây bên cạnh quan sát.

Nhìn Sở Chước thành thạo đối phó đám sát thủ này, thì nó không có ra tay, lại nhìn Sở Chước vung một thanh trọng kiếm đến uy vũ sinh phong, trong nháy mắt A Chiếu có chút dại ra.

Dại ra qua đi, A Chiếu vung vẫy đuôi, làm như không thấy được, ẩn từ một nơi bí mật gần đó, thừa dịp người không chú ý, đồng thời giải quyết mấy tên sát thủ ngầm mai phục. ChieuNinh~dien~dan~lequydonD^d^l^q^d

Giết mấy con tôm nhỏ thước tuyệt không kín đáu, A Chiếu giết cũng lười giết, làm hôn mê cho xong việc.

Có Sở Chước gia nhập, áp lực của Thân Đồ Hoàng chợt giảm.

Chỉ là rất nhanh, khi Thân Đồ Hoàng phát hiện Sở Chước một người Ngưng Mạch cảnh thế lại có thể làm cho sát thủ đó luống cuống tay chân, thì nháy mắt bị đả kích. Đợi khi Sở Chước lại có thể một kiếm vỗ sát thủ đó choáng váng, Thân Đồ Hoàng...

Thân Đồ Hoàng tin tưởng đã bị đả kích trước nay chưa từng có.

"Còn chưa chết, muốn gọi người đến áp bọn họ đi xuống thẩm vấn hay không?" Sở Chước lau một vốc mồ hôi, dò hỏi.

Thân Đồ Hoàng: "... Ừ."

Lập tức Thân Đồ Hoàng dùng truyền âm thạch của sư môn gọi tới vài võ giả tuần tra, bắt đám sát thủ đi.

Bởi vì trời đã tối, đám sát thủ cũng không muốn dẫn người chú ý, nên tìm địa phương cũng hẻo lánh, ngược lại không có khiến cho đệ tử khác của Tẩy Kiếm Tông chú ý.

Sau khi sát thủ bị võ giả tuần tra lặng yên không một tiếng động áp đi xuống, hiện trường chỉ còn lại có hai người Sở Chước và Thân Đồ Hoàng.

Sở Chước nhìn thấy một màn này, thì biết Tẩy Kiếm Tông hẳn là sớm có chuẩn bị, bằng không Thân Đồ Hoàng vầ mấy võ giả tuần tra sẽ không tới đây kịp lúc.

Khi nàng cũng đang muốn hỏi một chút, đột nhiên chợt nghe được Thân Đồ Hoàng nói: "Ngươi không phải Ngưng Mạch cảnh tầng chín?"

Vừa rồi khi nàng đối phó sát thủ đó Không Minh cảnh tầng một, đã bày ra lực sát thương cũng không phải người tu luyện Ngưng Mạch cảnh tầng chín nên có.

Sở Chước không vẻ gì nói: "Thân Đồ công tử, chẳng lẽ hiện tại ngươi thầm nghĩ hỏi ta cái này? Chẳng bằng nói với ta một chút, đám sát thủ này là làm sao đến, bọn họ muốn làm cái gì, bây giờ Tần Cảnh còn khỏe chứ?"

Thân Đồ Hoàng: "......"

Thân Đồ Hoàng trầm mặc trong chốc lát, mới cất giọng lạnh lùng nói: "Lần này Tẩy Kiếm Tông thanh lý môn hộ, sẽ không liên lụy người vô tội."

Sở Chước nở nụ cười: "Mấy sát thủ có phải nhằm vào ta hay không?"

"Phải."

"Vì sao?"

"Vu oan!"

Sở Chước không hề kinh ngạc nói: "Vu oan như thế nào?" Nàng ngày thường an phận thủ tu luyện, lại không làm việc gì khiến người hiểu lầm, có thể vu oan nàng cái gì? Mục đích vu oan nàng lại là cái gì?

Thân Đồ Hoàng nhíu mày, hiển nhiên không am hiểu mấy thứ giải thích này, cuối cùng chỉ nói: "Ngày sau ngươi sẽ biết được."

Vẻ mặt Sở Chước co rút, từng nghe nói Thân Đồ Hoàng là một người không nói cười tùy tiện, trầm mặc ít lời, hôm nay vừa nhìn, kỳ thực là lười nhiều lời.

"Được rồi, ta đã hiểu rõ ý tứ của Thân Đồ công tử, không biết hiện tại bên Đoạn Tinh nhai như thế nào?"

"Không tệ."

Thân Đồ Hoàng im lặng là vàng như cũ.

Rốt cuộc Sở Chước và hắn không quen, hơn nữa A Chiếu đã nhào qua, ngồi xổm ở trên vai nàng nhìn chằm chằm Thân Đồ Hoàng, lo lắng nó ngứa móng vuốt, sẽ cho Thân Đồ Hoàng một cào, Sở Chước đành phải nói: "Một khi đã như vậy, ta đây liền cáo từ."

Thân Đồ Hoàng thấy thế, gọi một con chim loan đến, tự mình đưa nàng về Phù Thiên Phong.

A Chiếu ngồi xổm ở trên vai Sở Chước nhìn chằm chằm Thân Đồ Hoàng, một đuôi vòng ba vòng trên cổ Sở Chước, móng vuốt quả thật có chút ngứa.

Hết chương 30.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện