Editor: ChieuNinh
Đợi khi bọn người Sở Chước rốt cục thoát khỏi hai con mãnh thú theo đuổi không bỏ đó, thời gian đã qua hơn nửa ngày.
Lúc này hai người đều mệt đến thở hổn hển, ngồi xổm ở trong một cái sơn động, giương mắt nhìn chằm chằm bên ngoài.
Trước cửa động không chỉ bày phù trận cấp năm, còn có Luyện Vân Long Đằng chi chi chít chít leo lên ở chung quanh, che cái cửa động đến kín mít, xuyên thấu qua khe hở lá cây Luyện Vân Long Đằng, có thể nhìn thấy rừng rậm bên ngoài, thỉnh thoảng mãnh thú cực đại đi qua.
Những mãnh thú đó rất mẫn cảm, nếu không có phù trận phòng ngừa tiết lộ hơi thở của bọn họ, chỉ sợ hiện tại những mãnh thú đó đã bắt đầu công kích bọn họ.
Đây là thời gian gần một ngày, Sở Chước đưa ra kết luận.
Hai người nhìn tình huống bên ngoài một lát, Mặc Sĩ Thiên Kỳ có chút rối rắm nói: "Sở tỷ, những mãnh thú đó, chính là yêu thú có huyết thống hoang thú thượng cổ ở vòng thử luyện thứ nhất, những người đó gặp được đi?"
"Có khả năng này."
Sở Chước cảm thấy hơi thở những mãnh thú này lợi hại hơn so với trong tưởng tượng, đều không phải chỉ là giống yêu thú có huyết thống hoang thú thượng cổ.
Đương nhiên, nàng cũng không nghĩ tới một vòng thử luyện này, bọn họ sẽ xui xẻo như vậy, bị đưa đến loại địa phương này, vừa rồi bị hai con mãnh thú đó truy đuổi đến thiếu chút nữa thì tắt thở.
Hai người ở chỗ này lòng còn sợ hãi, Huyền Uyên và Bích Tầm Châu cũng từ trong túi linh thú bước ra, cùng châu đầu thảo luận với A Chiếu.
Cảm giác được trong không khí khác thường, Bích Tầm Châu không có hóa thành hình người, vẫn duy trì bộ dạng tiểu băng nhện lớn cỡ nắm đấm, nói cùng A Chiếu:【Lão đại, nơi này có chút không thích hợp.】
Huyền Uyên ngậm một viên linh đan, ngơ ngác nhìn mãnh thú hoành hành bên ngoài, chậm rì rì hỏi:【Tầm Châu ca, không đúng chỗ nào?】
Bích Tầm Châu cũng không quay đầu lại nói:【Mi ăn của mi, không cần nghĩ nhiều như vậy.】
Huyền Uyên:【... ... 】 Tầm Châu ca lại ngại nó nhỏ.
A Chiếu từ trên vai Sở Chước nhảy xuống, tư thế tuyệt đẹp, đứng ở trên một sợi dây mây Luyện Vân Long Đằng, nói:【Quả thật không đúng, những mãnh thú đó đều là hoang thú thời kì thượng cổ.】
Bích Tầm Châu lắp bắp kinh hãi:【Thật sự là hoang thú?】
【Ừ, nhưng mà cấp bậc cũng không cao.】A Chiếu nói xong, đột nhiên thả ra một tia uy áp, quả nhiên chỉ thấy hoang thú gần đó giống như là bị cái gì dọa đến, cuống quít cong đuôi bỏ chạy.
Bích Tầm Châu và Huyền Uyên nhìn nhìn con tiểu yêu thú, như là đang nhìn kỳ tích.
Mặc Sĩ Thiên Kỳ cũng phát hiện hoang thú bên ngoài đột nhiên cứ như vậy mà chạy, cũng có chút ngạc nhiên, "Ai, thế nào?"
Sở Chước quay đầu nhìn về phía ba con yêu thú, vừa rồi nàng cảm giác được một tia uy áp đáng sợ đột nhiên rồi biến mất, cũng chỉ hơi chút lướt qua, không có thể bắt giữ được. Nhưng nhìn phản ứng những mãnh thú bên ngoài, thì biết cũng không phải là ảo giác của mình.
Ba con yêu thú bị nàng nhìn chằm chằm phá lệ bình tĩnh nhìn lại nàng, Sở Chước nhìn mà trong lòng thấy là lạ.
Bích Tầm Châu nhịn không được nói:【Lão đại, ngươi kiềm chế một chút, đừng khiến cho chủ nhân bí cảnh chú ý.】
Chủ nhân bí cảnh tuy rằng mất rồi, lại để lại một tia thần niệm, trải qua vô số năm tháng tích lũy, tia thần niệm đó hấp thu linh khí bí cảnh, đã sinh ý thức ra thuộc về của mình, vui giận chủ nhân bí cảnh đã không còn có khả năng khống chế, thậm chí có thể càng chủ quan quyết định hết thảy bí cảnh. Có lẽ nội dung mỗi lần thử luyện của bí cảnh này đều là do tia thần niệm này tự tiện quyết định.
A Chiếu cũng không thèm để ý, vẻ mặt thần sắc căng ngạo:【Không có việc gì, chẳng qua chỉ là tia thần niệm thôi, cho dù sinh ra ý thức của mình, cũng không có thành tựu gì.】Nó nhẹ nhàng cất bước ở trên Luyện Vân Long Đằng:【Tia thần niệm đó nếu muốn chết yểu, thì làm chết nó.】
Huyền Uyên lập tức phụ họa:【Đúng, làm chết nó!】
Bích Tầm Châu:【... ... 】
Bích Tầm Châu không muốn để ý hai tên nhóc con đầu gấu này, tuy rằng khả năng A Chiếu cũng không phải là ấu tể, nhưng xét thấy bộ dạng của nó lúc này, cùng với tính khí thời điểm thực đến đáng sợ nào đó, Bích Tầm Châu vẫn phân loại nó ở trong nhóm ấu tể.
Bên này Sở Chước cũng thương lượng với Mặc Sĩ Thiên Kỳ chuyện làm thế nào tìm truyền tống trận.
"Cũng không biết cái không gian này để cho chúng ta bao nhiêu thời gian tìm truyền tống trận, không được trì hoãn thời gian, Sở tỷ, chúng ta vẫn là đi ra ngoài đi." Mặc Sĩ Thiên Kỳ lo lắng nói.
Sở Chước ừ một tiếng, lại nhìn thoáng qua tình huống bên ngoài, phát hiện không có mãnh thú gì, mới để cho Mặc Sĩ Thiên Kỳ thu hồi Luyện Vân Long Đằng lại, đồng thời cũng rút lui phù trận ngoài cửa động.
Phù trận cấp năm cũng không cao cấp, chỉ có thể thành lập chút tác dụng che giấu hơi thở, làm xáo trộn, có thể đối phó những mãnh thú chưa sinh ra linh trí cũng đã đầy đủ. Dien*dan*le*quy*don Chieu#^#Ninh
Hai người ba yêu một lần nữa bước ra từ sơn động, thật cẩn thận đi ở trong rừng rậm.
Lần này bọn họ cũng không dám ngự kiếm phi hành, bởi vì thiên không cũng không an toàn, lúc trước khi đào vong, thiếu chút nữa bị mấy con xấu cầm bay trên trời công kích, mới làm cho bọn họ thoát được chật vật như vậy.
Chẳng qua từ đó cũng đó có thể thấy được, nội dung thử luyện thật sự càng ngày càng khó.
Hai người bôn ba ở trong rừng rậm một lát sau, đột nhiên Sở Chước dừng động tác lại.
Mặc Sĩ Thiên Kỳ lập tức khẩn trương lên, truyền âm cho nàng:【Sở tỷ, sao vậy?】
【Phía trước có động tĩnh chiến đấu, hẳn là cũng là người thí nghiệm, chúng ta cẩn thận một chút.】Sở Chước dặn dò một tiếng, dẫn theo hắn đi tới phương hướng phát ra động tĩnh.
Bích Tầm Châu và Huyền Uyên trở lại trong túi linh thú một lần nữa, A Chiếu vẫn đứng ở trên vai Sở Chước như cũ, bộ dạng thoạt nhìn vô cùng bình tĩnh, thỉnh thoảng đánh giá hoàn cảnh chung quanh.
Cổ mộc che trời, vẫn luôn có thể nhìn thấy các loại dã thú kỳ quái đi qua trong rừng cây, có vài dã thú trên người cũng không có linh khí dao động, nhưng hơi thở chúng nó cũng không yếu nhược so với yêu thú. Theo A Chiếu, phiến rừng rậm này, nghiễm nhiên chính là hoàn cảnh hắc ám nào đó thời kì thượng cổ, khi đó mãnh thú hoành hành, nhân tộc suy thoái, Thần tộc và Bách tộc cường đại, Ma tộc Yêu tộc cũng không kém, là một thời đại dã man lại cường đại.
Nhưng mà thượng cổ đã qua đi, Thần tộc trốn tránh định cư ở Chân Thần Giới, nhân tộc quật khởi, thần thú sinh sản khó khăn, dần dần rời khỏi tầm mắt người đời, hết thảy cũng đã khác biệt thượng cổ.
Cho nên phiến không gian này, chẳng qua cũng là một trong những bí cảnh thời thượng cổ sót lại ở hoàn cảnh thượng cổ thôi, cũng không có uy lực ngay lúc đó.
A Chiếu lắc lắc cái đuôi, nhìn lại bầu trời, cân nhắc sử dụng thần niệm chủ nhân bí cảnh để lại.
Sở Chước và Mặc Sĩ Thiên Kỳ tốc độ cực nhanh, rất nhanh thì đi đến mục đích.
Khi nhìn đến đám người kia đang cùng một ] mãnh thú đánh cho như lửa linh đồ, Mặc Sĩ Thiên Kỳ lộ ra thần sắc tập mãi thành thói quen, thầm nói: "Xem ra chúng ta cùng vị tiểu thiếu gia Kiền Thiên tông này thực sự duyên phận, mỗi một vòng thử luyện đều có thể gặp được bọn họ."
Cũng không phải sao, từ vòng thứ nhất không gian luyện thi thể bắt đầu, trừ bỏ khi luyện đan không ở cùng một phòng luyện đan ra, thời điểm khác đều cùng một chỗ.
Chỉ cảm khái một câu, Sở Chước và Mặc Sĩ Thiên Kỳ cùng chung ý nguyện trước tiến lên tương trợ.
Lúc này tình cảnh đám người Đan Phong cũng không tốt, bên người Đan Phong vốn đi theo mười người tu luyện, hiện tại bên người chỉ còn lại có năm người, theo tiến trình thử luyện, rất nhiều người chết ở trong thử luyện.
Đây cũng là chuyện thường tình, cơ duyên thường sẽ cùng với vô số nguy hiểm, ở khi cơ duyên bọn họ thu hoạch trong bí cảnh, cũng phải đối mặt các loại nguy cơ.
Thái Kiệt đang che chở Đan Phong vừa đánh vừa lui, muốn được rời khỏi phạm vi mãnh thú công kích, mà Đan Phong đang chỉ huy một gốc cây linh thực loại hình chiến đấu thử ngăn trở con mãnh thú đó.
Gốc linh thực loại hình chiến đấu đó là một gốc cây U Lan Minh Thảo, trên nhụy cực đại cũng không có hoa lan thanh nhã, ngược lại là răng nhọn như thú, trên cánh hoa còn có mấy cái râu quăn xoắn, nhìn thì non mềm, kì thực cứng cỏi vô cùng, đối phó yêu thú cấp bảy cũng không thành vấn đề. Nhưng trong không gian này mãnh thú đều không phải là yêu thú có khả năng so sánh, râu đó dễ dàng bị đứt đoạn, ngay cả răng nhọn trên nhụy hoa cũng đứt đoạn mấy hạt.
Dưới một phen chiến đấu, gốc U Lan Minh hoa loại hình chiến đấu này giống như là bị chà - đạp qua, đáng thương cực kỳ.
Đan Phong cũng rất đau lòng, lấy tư cách là đồ tôn trưởng lão Kiền Thiên tông, Đan trưởng lão tất nhiên chuẩn bị cho hắn rất nhiều thứ bảo mệnh, U Lan Minh hoa này chính là thứ nhất, cũng là con bài bảo mệnh Đan Phong chưa lật. Mấy vòng thử luyện trước, hắn đều chưa dùng tới nó, thẳng đến cái không gian này, thật sự là quá mức nguy hiểm, chỉ có thể dùng tới.
Nhưng cho dù như thế, kết quả vẫn là làm cho bọn họ cực kỳ nguy hiểm.
Đúng lúc này, một sợi dây mây không biết từ nơi nào nhảy tới đây đánh vào mông mãnh thú, lực đạo to lớn, thậm chí đánh cho mãnh thú đó lảo đảo lăn đi qua phía trước.
Trước mặt mãnh thú đúng là Đan Phong.
"Công tử!" Mắt Thái Kiệt trừng muốn nứt ra.
Một đạo nhân ảnh xẹt qua, bắt lấy Đan Phong mang theo hắn rời khỏi chỗ đó, lúc này lại thấy vài sợi dây mây từ dưới lòng đất nhảy lên, trói buộc tứ chi mãnh thú đó, định trụ nó mấy hơi thời gian. Diendan~ChieuNinh
Thái Kiệt thừa dịp cơ hội này, rút kiếm đâm đi.
Sở Chước khiêng thiếu niên vóc người đơn bạc nhanh chóng thối lui đến nơi an toàn, nàng từng luyện thể ở Tẩy Thiên phong, khiêng một người đối với nàng mà nói không đáng giá nhắc tới, sau đó tùy tay quăng hắn qua một bên, cũng rút kiếm đi qua giúp Thái Kiệt.
Đan Phong kinh hồn chưa định ngồi dưới đất, đợi khi ý thức được vừa rồi phát sinh chuyện gì, mặt vọt đỏ lên.
Có tiểu Luyện Vân Long Đằng đánh lén cừ khôi thiện nghệ, hơn nữa Sở Chước và Thái Kiệt cùng nhau hợp lực, rốt cục chém giết con mãnh thú đó, máu thú tinh nóng phun tung toé mà ra, vài người tu luyện vô ý bị bắn tung tóe đến một ít.
"Đi mau!" Sở Chước nói thật thanh: "Nơi này mùi huyết tinh quá nặng, sẽ hấp dẫn mãnh thú khác tới đây. Còn có, trên người dính vào máu thú nhanh chóng thay đổi quần áo, đừng để lại hương vị, bị mãnh thú gần đây ngửi được, sẽ theo đuổi không bỏ."
Nghe nói như thế, vài người tu luyện trên người có dính vào máu thú vội vàng cởi bỏ ngoại bào, cũng bất chấp quần áo không chỉnh tề, đuổi theo sát phía sau đám người Sở Chước mà chạy như điên ở trong rừng rậm.
Ở sau khi bọn họ rời khỏi không lâu, thì nghe được trong rừng rậm truyền đến gào thét chấn thiên, mùi máu tươi quả nhiên hấp dẫn mãnh thú khác đi tới.
Một đám người lại trốn vào trong không gian do Luyện Vân Long Đằng kiến trúc lên, xâm nhập đến bên trong vách núi, Sở Chước bày ra phù trận ở chung quanh, để ngừa hơi thở của bọn họ bị tiết lộ đi ra ngoài.
Một đám người tê liệt trên mặt đất, hơi thở bất ổn, linh lực khô kiệt.
Sở Chước vội vàng lấy ra một viên Hồi Linh đan ăn vào, yên lặng hấp thu.
Những người khác cũng đồng thời nắm chặt thời gian khôi phục linh lực.
"Sở cô nương, Mặc Sĩ công tử, lần này đa tạ các người." Thái Kiệt cảm kích nói.
Đan Phong mặt băng bó, đi theo nói: "Cảm ơn các ngươi." Vừa nói, vừa ngắm hướng Sở Chước, thấy trên mặt nàng còn có mồ hôi chưa khô, nhỏ giọt dọc theo hình dáng khuôn mặt ôn nhu trắng noãn đi xuống, không biết thế nào, mặt lại đỏ lên.
A Chiếu nhìn chằm chằm tiểu thiếu gia này, đột nhiên cảm thấy móng vuốt có chút ngứa.
Tên luyện đan sư gà còi này có phải đối với nàng dâu của nó có tâm tư gây rối gì hay không? Mặc Sĩ Thiên Kỳ hồn nhiên không phát hiện tiểu thiếu gia đó khác thường, tò mò hỏi: "Đan công tử, Thái đại ca, các người tới lúc nào?"
"Chúng ta tới đây ba canh giờ." Thái Kiệt hồi đáp: "Thời điểm vừa đến, cũng không biết nơi này là chỗ nào, nào biết sơ ý một cái, không nghĩ tới thế nhưng xông vào địa bàn một con mãnh thú, nếu không phải công tử tỉnh táo, chỉ sợ chúng ta đều bị vùi lấp ở nơi này."
Nghĩ đến lúc ấy vài người tu luyện chết thảm, Thái Kiệt không chịu nổi khóc thút thít.
Mấy vòng thử luyện lúc trước, bọn họ đều bình an thông qua, nào biết đâu vòng thử luyện này nguy hiểm như thế, vừa qua khỏi đến đây thiếu chút nữa toàn quân bị diệt.
Mặc Sĩ Thiên Kỳ nghe xong thì cười nói: "Chúng ta đến sớm hơn các người vài canh giờ, lúc đó vừa đến cũng không biết có phải vừa vặn rơi xuống địa bàn mãnh thú nào đó hay không, còn không thấy rõ hoàn cảnh đâu, đã bị một con mãnh thú công kích. Sau đó thật vất vả giết chết con mãnh thú đó, không nghĩ tới lại tới hai con nữa thật lớn, thật đúng là đánh con nhỏ dẫn con lớn tới ..."
Tất cả mọi người bị lời hắn nói đùa đến mà muốn cười.
Đánh nhỏ dẫn lớn đến, đây không phải là chuyện rất thông thường sao? Chỉ có thể nói bọn họ không hay ho, vừa vặn con lớn ngay gần đó, phát hiện ấu tể nhà mình bị giết, đương nhiên phải đánh giết trở về.
Đan Phong đã thu liễm xong cảm xúc, nói theo: "Mãnh thú trong không gian này hẳn chính là yêu thú có huyết mạch mãnh thú thượng cổ đi."
"Đúng vậy, trước kia có người tu luyện từng nói, trong bí cảnh Cổ Đầm hồ có yêu thú có huyết mạch hoang thú thượng cổ, cực kỳ hung ác, gặp rồi mới biết được chúng nó có bao nhiêu hung tàn. Cũng không biết trong không gian này có bao nhiêu người thí nghiệm." Thái Kiệt cảm khái nói.
Sở Chước điều tức ổn thỏa rồi, hỏi: "Đan công tử, huynh có biết truyền tống trận trong không gian này ở nơi nào không?"
Lúc trước Đan Phong bị nàng khiêng giống như khiêng bao tải, lúc này khi đối mặt với nàng vẫn có chút không được tự nhiên, trên mặt không khỏi lộ ra vài phần: "Ấn tình huống dĩ vãng, hẳn là ở trong sào huyệt một mãnh thú nào đó, chỉ là cũng không thể xác định." Diendan~ChieuNinh
"Chúng ta có thể dừng lại vài ngày ở trong không gian này sao?" Sở Chước lại hỏi.
Đan Phong chần chờ nói: "Không gian này rất nguy hiểm, hẳn là sẽ cho chúng ta nhiều một ít thời gian, có lẽ sẽ nhiều thêm vài ngày đi."
Thấy hắn cũng không xác định, vì thế Sở Chước không hỏi lại.
Đợi tất cả mọi người nghỉ ngơi được tương đối, lại tiếp tục thăm dò ở trong rừng rậm.
Tuy nói ở tại tại chỗ có vẻ an toàn, nhưng bọn họ tới nơi này là vì thử luyện, đồng thời cũng là vì cơ duyên trong bí cảnh, càng là nguy hiểm thứ tốt càng nhiều, tự nhiên không thể bởi vì sợ hãi nguy hiểm mà giẫm chân tại chỗ, vậy còn không bằng không tiến vào bí cảnh.
Chẳng qua thời gian qua vài canh giờ, bọn họ lại gặp được mấy đám người thí nghiệm, nhóm người tu luyện này mang theo luyện đan sư thoát được thập phần chật vật, nhảy loạn lên ở trong rừng rậm.
Sở Chước và đám người Thái Kiệt cũng không có mạo muội đi hỗ trợ trước, mà là coi tình huống rồi định.
Lúc trước Sở Chước sẽ ra tay hỗ trợ, là xem ở hữu duyên bọn họ cùng đám người Đan Phong thôi, hơn nữa nhân phẩm bọn họ coi như không tệ. Còn những người khác, ai biết bản tính bọn họ như thế nào, mà lại cùng là người thí nghiệm, càng dễ dàng phát lên ý niệm không tốt trong đầu, giúp đối phương cũng phải nhìn tình huống.
Thẳng đến khi bóng đêm - buông xuống, mọi người mới tìm địa phương nghỉ ngơi.
Tìm là một cái huyệt động lâm thời, như cũ là Luyện Vân Long Đằng ở bên ngoài leo lên vách núi làm che giấu, bày ra phù trận ở cửa động, một đám người làm tổ nghỉ ngơi ở bên trong.
Thái Kiệt có chút ngượng ngùng nói: "Không nghĩ tới vòng thử luyện này phải phiền toái các người..."
Kỳ thực Sở Chước hoàn toàn có thể mỗi người đi một ngả với bọn họ, không nghĩ tới lại nguyện ý cùng nhau hành động với bọn họ, ban đêm có Luyện Vân Long Đằng ở đây, bọn họ cũng có thể mà nghỉ ngơi thật tốt một phen, không cần lo lắng mãnh thú thừa dịp bóng đêm tập kích.
Sở Chước lắc tay, vẻ mặt ngay thẳng cười nói: "Gặp lại tức là hữu duyên, chúng ta mấy vòng thử luyện đều bị phân đến cùng nhau, chứng minh duyên phận không cạn, giúp đỡ lẫn nhau hẳn là phải vậy."
Hơn nữa nơi này còn có một tiểu thiếu gia Kiền Thiên tông, Sở Chước cũng nguyện ý kết phần thiện duyên này.
Mặc Sĩ Thiên Kỳ là Sở Chước nói gì thì đáp ứng cái đó, lòng dạ rất rộng rãi, cho nên cũng không để ý.
Đan Phong trộm liếc mắt ngắm Sở Chước một cái, vẫn có chút không được tự nhiên, cứng ngắc nói: "Lần này được các người cứu giúp, ta nợ các người một lần."
Mặc Sĩ Thiên Kỳ vẻ mặt ngốc bạch ngọt cười nói: "Thật sự không có gì, Đan công tử không cần để ở trong lòng."
Đan Phong bị thái độ của hắn cảm nhiễm, sắc mặt rất nhanh liền trầm tĩnh lại.
Một chốc lát sau, Đan Phong đã cùng phối hợp với Mặc Sĩ Thiên Kỳ, tuy rằng thoạt nhìn vẫn là kiêu ngạo không thay đổi, nhưng giọng điệu nhu hòa không ít, không còn cái loại thái độ kéo thù hận với người khác, nhưng thật ra làm cho người ta cảm giác thoải mái rất nhiều. Vì thế Mặc Sĩ Thiên Kỳ cũng buông khúc mắc, lập tức thì hàn huyên cùng vị tiểu thiếu gia xuất thân danh môn này về thuật luyện đan.
Sau luyện đan sư Đào Tố Vân và Hoắc Tinh Hà, lại thêm một tiểu thiếu gia kiêu ngạo bị Mặc Sĩ Thiên Kỳ ngốc bạch ngọt này phá được.
Sở Chước ôm A Chiếu, yên lặng nhìn, đột nhiên phát hiện Mặc Sĩ Thiên Kỳ không chỉ có vận khí bạo tốt, ngay cả năng lực giao tế cũng không tệ, chỉ cần cho hắn cơ hội, nói không chừng toàn bộ giới luyện đan sư đều có thể bị hắn phá được.
Hết chương 143.
Đợi khi bọn người Sở Chước rốt cục thoát khỏi hai con mãnh thú theo đuổi không bỏ đó, thời gian đã qua hơn nửa ngày.
Lúc này hai người đều mệt đến thở hổn hển, ngồi xổm ở trong một cái sơn động, giương mắt nhìn chằm chằm bên ngoài.
Trước cửa động không chỉ bày phù trận cấp năm, còn có Luyện Vân Long Đằng chi chi chít chít leo lên ở chung quanh, che cái cửa động đến kín mít, xuyên thấu qua khe hở lá cây Luyện Vân Long Đằng, có thể nhìn thấy rừng rậm bên ngoài, thỉnh thoảng mãnh thú cực đại đi qua.
Những mãnh thú đó rất mẫn cảm, nếu không có phù trận phòng ngừa tiết lộ hơi thở của bọn họ, chỉ sợ hiện tại những mãnh thú đó đã bắt đầu công kích bọn họ.
Đây là thời gian gần một ngày, Sở Chước đưa ra kết luận.
Hai người nhìn tình huống bên ngoài một lát, Mặc Sĩ Thiên Kỳ có chút rối rắm nói: "Sở tỷ, những mãnh thú đó, chính là yêu thú có huyết thống hoang thú thượng cổ ở vòng thử luyện thứ nhất, những người đó gặp được đi?"
"Có khả năng này."
Sở Chước cảm thấy hơi thở những mãnh thú này lợi hại hơn so với trong tưởng tượng, đều không phải chỉ là giống yêu thú có huyết thống hoang thú thượng cổ.
Đương nhiên, nàng cũng không nghĩ tới một vòng thử luyện này, bọn họ sẽ xui xẻo như vậy, bị đưa đến loại địa phương này, vừa rồi bị hai con mãnh thú đó truy đuổi đến thiếu chút nữa thì tắt thở.
Hai người ở chỗ này lòng còn sợ hãi, Huyền Uyên và Bích Tầm Châu cũng từ trong túi linh thú bước ra, cùng châu đầu thảo luận với A Chiếu.
Cảm giác được trong không khí khác thường, Bích Tầm Châu không có hóa thành hình người, vẫn duy trì bộ dạng tiểu băng nhện lớn cỡ nắm đấm, nói cùng A Chiếu:【Lão đại, nơi này có chút không thích hợp.】
Huyền Uyên ngậm một viên linh đan, ngơ ngác nhìn mãnh thú hoành hành bên ngoài, chậm rì rì hỏi:【Tầm Châu ca, không đúng chỗ nào?】
Bích Tầm Châu cũng không quay đầu lại nói:【Mi ăn của mi, không cần nghĩ nhiều như vậy.】
Huyền Uyên:【... ... 】 Tầm Châu ca lại ngại nó nhỏ.
A Chiếu từ trên vai Sở Chước nhảy xuống, tư thế tuyệt đẹp, đứng ở trên một sợi dây mây Luyện Vân Long Đằng, nói:【Quả thật không đúng, những mãnh thú đó đều là hoang thú thời kì thượng cổ.】
Bích Tầm Châu lắp bắp kinh hãi:【Thật sự là hoang thú?】
【Ừ, nhưng mà cấp bậc cũng không cao.】A Chiếu nói xong, đột nhiên thả ra một tia uy áp, quả nhiên chỉ thấy hoang thú gần đó giống như là bị cái gì dọa đến, cuống quít cong đuôi bỏ chạy.
Bích Tầm Châu và Huyền Uyên nhìn nhìn con tiểu yêu thú, như là đang nhìn kỳ tích.
Mặc Sĩ Thiên Kỳ cũng phát hiện hoang thú bên ngoài đột nhiên cứ như vậy mà chạy, cũng có chút ngạc nhiên, "Ai, thế nào?"
Sở Chước quay đầu nhìn về phía ba con yêu thú, vừa rồi nàng cảm giác được một tia uy áp đáng sợ đột nhiên rồi biến mất, cũng chỉ hơi chút lướt qua, không có thể bắt giữ được. Nhưng nhìn phản ứng những mãnh thú bên ngoài, thì biết cũng không phải là ảo giác của mình.
Ba con yêu thú bị nàng nhìn chằm chằm phá lệ bình tĩnh nhìn lại nàng, Sở Chước nhìn mà trong lòng thấy là lạ.
Bích Tầm Châu nhịn không được nói:【Lão đại, ngươi kiềm chế một chút, đừng khiến cho chủ nhân bí cảnh chú ý.】
Chủ nhân bí cảnh tuy rằng mất rồi, lại để lại một tia thần niệm, trải qua vô số năm tháng tích lũy, tia thần niệm đó hấp thu linh khí bí cảnh, đã sinh ý thức ra thuộc về của mình, vui giận chủ nhân bí cảnh đã không còn có khả năng khống chế, thậm chí có thể càng chủ quan quyết định hết thảy bí cảnh. Có lẽ nội dung mỗi lần thử luyện của bí cảnh này đều là do tia thần niệm này tự tiện quyết định.
A Chiếu cũng không thèm để ý, vẻ mặt thần sắc căng ngạo:【Không có việc gì, chẳng qua chỉ là tia thần niệm thôi, cho dù sinh ra ý thức của mình, cũng không có thành tựu gì.】Nó nhẹ nhàng cất bước ở trên Luyện Vân Long Đằng:【Tia thần niệm đó nếu muốn chết yểu, thì làm chết nó.】
Huyền Uyên lập tức phụ họa:【Đúng, làm chết nó!】
Bích Tầm Châu:【... ... 】
Bích Tầm Châu không muốn để ý hai tên nhóc con đầu gấu này, tuy rằng khả năng A Chiếu cũng không phải là ấu tể, nhưng xét thấy bộ dạng của nó lúc này, cùng với tính khí thời điểm thực đến đáng sợ nào đó, Bích Tầm Châu vẫn phân loại nó ở trong nhóm ấu tể.
Bên này Sở Chước cũng thương lượng với Mặc Sĩ Thiên Kỳ chuyện làm thế nào tìm truyền tống trận.
"Cũng không biết cái không gian này để cho chúng ta bao nhiêu thời gian tìm truyền tống trận, không được trì hoãn thời gian, Sở tỷ, chúng ta vẫn là đi ra ngoài đi." Mặc Sĩ Thiên Kỳ lo lắng nói.
Sở Chước ừ một tiếng, lại nhìn thoáng qua tình huống bên ngoài, phát hiện không có mãnh thú gì, mới để cho Mặc Sĩ Thiên Kỳ thu hồi Luyện Vân Long Đằng lại, đồng thời cũng rút lui phù trận ngoài cửa động.
Phù trận cấp năm cũng không cao cấp, chỉ có thể thành lập chút tác dụng che giấu hơi thở, làm xáo trộn, có thể đối phó những mãnh thú chưa sinh ra linh trí cũng đã đầy đủ. Dien*dan*le*quy*don Chieu#^#Ninh
Hai người ba yêu một lần nữa bước ra từ sơn động, thật cẩn thận đi ở trong rừng rậm.
Lần này bọn họ cũng không dám ngự kiếm phi hành, bởi vì thiên không cũng không an toàn, lúc trước khi đào vong, thiếu chút nữa bị mấy con xấu cầm bay trên trời công kích, mới làm cho bọn họ thoát được chật vật như vậy.
Chẳng qua từ đó cũng đó có thể thấy được, nội dung thử luyện thật sự càng ngày càng khó.
Hai người bôn ba ở trong rừng rậm một lát sau, đột nhiên Sở Chước dừng động tác lại.
Mặc Sĩ Thiên Kỳ lập tức khẩn trương lên, truyền âm cho nàng:【Sở tỷ, sao vậy?】
【Phía trước có động tĩnh chiến đấu, hẳn là cũng là người thí nghiệm, chúng ta cẩn thận một chút.】Sở Chước dặn dò một tiếng, dẫn theo hắn đi tới phương hướng phát ra động tĩnh.
Bích Tầm Châu và Huyền Uyên trở lại trong túi linh thú một lần nữa, A Chiếu vẫn đứng ở trên vai Sở Chước như cũ, bộ dạng thoạt nhìn vô cùng bình tĩnh, thỉnh thoảng đánh giá hoàn cảnh chung quanh.
Cổ mộc che trời, vẫn luôn có thể nhìn thấy các loại dã thú kỳ quái đi qua trong rừng cây, có vài dã thú trên người cũng không có linh khí dao động, nhưng hơi thở chúng nó cũng không yếu nhược so với yêu thú. Theo A Chiếu, phiến rừng rậm này, nghiễm nhiên chính là hoàn cảnh hắc ám nào đó thời kì thượng cổ, khi đó mãnh thú hoành hành, nhân tộc suy thoái, Thần tộc và Bách tộc cường đại, Ma tộc Yêu tộc cũng không kém, là một thời đại dã man lại cường đại.
Nhưng mà thượng cổ đã qua đi, Thần tộc trốn tránh định cư ở Chân Thần Giới, nhân tộc quật khởi, thần thú sinh sản khó khăn, dần dần rời khỏi tầm mắt người đời, hết thảy cũng đã khác biệt thượng cổ.
Cho nên phiến không gian này, chẳng qua cũng là một trong những bí cảnh thời thượng cổ sót lại ở hoàn cảnh thượng cổ thôi, cũng không có uy lực ngay lúc đó.
A Chiếu lắc lắc cái đuôi, nhìn lại bầu trời, cân nhắc sử dụng thần niệm chủ nhân bí cảnh để lại.
Sở Chước và Mặc Sĩ Thiên Kỳ tốc độ cực nhanh, rất nhanh thì đi đến mục đích.
Khi nhìn đến đám người kia đang cùng một ] mãnh thú đánh cho như lửa linh đồ, Mặc Sĩ Thiên Kỳ lộ ra thần sắc tập mãi thành thói quen, thầm nói: "Xem ra chúng ta cùng vị tiểu thiếu gia Kiền Thiên tông này thực sự duyên phận, mỗi một vòng thử luyện đều có thể gặp được bọn họ."
Cũng không phải sao, từ vòng thứ nhất không gian luyện thi thể bắt đầu, trừ bỏ khi luyện đan không ở cùng một phòng luyện đan ra, thời điểm khác đều cùng một chỗ.
Chỉ cảm khái một câu, Sở Chước và Mặc Sĩ Thiên Kỳ cùng chung ý nguyện trước tiến lên tương trợ.
Lúc này tình cảnh đám người Đan Phong cũng không tốt, bên người Đan Phong vốn đi theo mười người tu luyện, hiện tại bên người chỉ còn lại có năm người, theo tiến trình thử luyện, rất nhiều người chết ở trong thử luyện.
Đây cũng là chuyện thường tình, cơ duyên thường sẽ cùng với vô số nguy hiểm, ở khi cơ duyên bọn họ thu hoạch trong bí cảnh, cũng phải đối mặt các loại nguy cơ.
Thái Kiệt đang che chở Đan Phong vừa đánh vừa lui, muốn được rời khỏi phạm vi mãnh thú công kích, mà Đan Phong đang chỉ huy một gốc cây linh thực loại hình chiến đấu thử ngăn trở con mãnh thú đó.
Gốc linh thực loại hình chiến đấu đó là một gốc cây U Lan Minh Thảo, trên nhụy cực đại cũng không có hoa lan thanh nhã, ngược lại là răng nhọn như thú, trên cánh hoa còn có mấy cái râu quăn xoắn, nhìn thì non mềm, kì thực cứng cỏi vô cùng, đối phó yêu thú cấp bảy cũng không thành vấn đề. Nhưng trong không gian này mãnh thú đều không phải là yêu thú có khả năng so sánh, râu đó dễ dàng bị đứt đoạn, ngay cả răng nhọn trên nhụy hoa cũng đứt đoạn mấy hạt.
Dưới một phen chiến đấu, gốc U Lan Minh hoa loại hình chiến đấu này giống như là bị chà - đạp qua, đáng thương cực kỳ.
Đan Phong cũng rất đau lòng, lấy tư cách là đồ tôn trưởng lão Kiền Thiên tông, Đan trưởng lão tất nhiên chuẩn bị cho hắn rất nhiều thứ bảo mệnh, U Lan Minh hoa này chính là thứ nhất, cũng là con bài bảo mệnh Đan Phong chưa lật. Mấy vòng thử luyện trước, hắn đều chưa dùng tới nó, thẳng đến cái không gian này, thật sự là quá mức nguy hiểm, chỉ có thể dùng tới.
Nhưng cho dù như thế, kết quả vẫn là làm cho bọn họ cực kỳ nguy hiểm.
Đúng lúc này, một sợi dây mây không biết từ nơi nào nhảy tới đây đánh vào mông mãnh thú, lực đạo to lớn, thậm chí đánh cho mãnh thú đó lảo đảo lăn đi qua phía trước.
Trước mặt mãnh thú đúng là Đan Phong.
"Công tử!" Mắt Thái Kiệt trừng muốn nứt ra.
Một đạo nhân ảnh xẹt qua, bắt lấy Đan Phong mang theo hắn rời khỏi chỗ đó, lúc này lại thấy vài sợi dây mây từ dưới lòng đất nhảy lên, trói buộc tứ chi mãnh thú đó, định trụ nó mấy hơi thời gian. Diendan~ChieuNinh
Thái Kiệt thừa dịp cơ hội này, rút kiếm đâm đi.
Sở Chước khiêng thiếu niên vóc người đơn bạc nhanh chóng thối lui đến nơi an toàn, nàng từng luyện thể ở Tẩy Thiên phong, khiêng một người đối với nàng mà nói không đáng giá nhắc tới, sau đó tùy tay quăng hắn qua một bên, cũng rút kiếm đi qua giúp Thái Kiệt.
Đan Phong kinh hồn chưa định ngồi dưới đất, đợi khi ý thức được vừa rồi phát sinh chuyện gì, mặt vọt đỏ lên.
Có tiểu Luyện Vân Long Đằng đánh lén cừ khôi thiện nghệ, hơn nữa Sở Chước và Thái Kiệt cùng nhau hợp lực, rốt cục chém giết con mãnh thú đó, máu thú tinh nóng phun tung toé mà ra, vài người tu luyện vô ý bị bắn tung tóe đến một ít.
"Đi mau!" Sở Chước nói thật thanh: "Nơi này mùi huyết tinh quá nặng, sẽ hấp dẫn mãnh thú khác tới đây. Còn có, trên người dính vào máu thú nhanh chóng thay đổi quần áo, đừng để lại hương vị, bị mãnh thú gần đây ngửi được, sẽ theo đuổi không bỏ."
Nghe nói như thế, vài người tu luyện trên người có dính vào máu thú vội vàng cởi bỏ ngoại bào, cũng bất chấp quần áo không chỉnh tề, đuổi theo sát phía sau đám người Sở Chước mà chạy như điên ở trong rừng rậm.
Ở sau khi bọn họ rời khỏi không lâu, thì nghe được trong rừng rậm truyền đến gào thét chấn thiên, mùi máu tươi quả nhiên hấp dẫn mãnh thú khác đi tới.
Một đám người lại trốn vào trong không gian do Luyện Vân Long Đằng kiến trúc lên, xâm nhập đến bên trong vách núi, Sở Chước bày ra phù trận ở chung quanh, để ngừa hơi thở của bọn họ bị tiết lộ đi ra ngoài.
Một đám người tê liệt trên mặt đất, hơi thở bất ổn, linh lực khô kiệt.
Sở Chước vội vàng lấy ra một viên Hồi Linh đan ăn vào, yên lặng hấp thu.
Những người khác cũng đồng thời nắm chặt thời gian khôi phục linh lực.
"Sở cô nương, Mặc Sĩ công tử, lần này đa tạ các người." Thái Kiệt cảm kích nói.
Đan Phong mặt băng bó, đi theo nói: "Cảm ơn các ngươi." Vừa nói, vừa ngắm hướng Sở Chước, thấy trên mặt nàng còn có mồ hôi chưa khô, nhỏ giọt dọc theo hình dáng khuôn mặt ôn nhu trắng noãn đi xuống, không biết thế nào, mặt lại đỏ lên.
A Chiếu nhìn chằm chằm tiểu thiếu gia này, đột nhiên cảm thấy móng vuốt có chút ngứa.
Tên luyện đan sư gà còi này có phải đối với nàng dâu của nó có tâm tư gây rối gì hay không? Mặc Sĩ Thiên Kỳ hồn nhiên không phát hiện tiểu thiếu gia đó khác thường, tò mò hỏi: "Đan công tử, Thái đại ca, các người tới lúc nào?"
"Chúng ta tới đây ba canh giờ." Thái Kiệt hồi đáp: "Thời điểm vừa đến, cũng không biết nơi này là chỗ nào, nào biết sơ ý một cái, không nghĩ tới thế nhưng xông vào địa bàn một con mãnh thú, nếu không phải công tử tỉnh táo, chỉ sợ chúng ta đều bị vùi lấp ở nơi này."
Nghĩ đến lúc ấy vài người tu luyện chết thảm, Thái Kiệt không chịu nổi khóc thút thít.
Mấy vòng thử luyện lúc trước, bọn họ đều bình an thông qua, nào biết đâu vòng thử luyện này nguy hiểm như thế, vừa qua khỏi đến đây thiếu chút nữa toàn quân bị diệt.
Mặc Sĩ Thiên Kỳ nghe xong thì cười nói: "Chúng ta đến sớm hơn các người vài canh giờ, lúc đó vừa đến cũng không biết có phải vừa vặn rơi xuống địa bàn mãnh thú nào đó hay không, còn không thấy rõ hoàn cảnh đâu, đã bị một con mãnh thú công kích. Sau đó thật vất vả giết chết con mãnh thú đó, không nghĩ tới lại tới hai con nữa thật lớn, thật đúng là đánh con nhỏ dẫn con lớn tới ..."
Tất cả mọi người bị lời hắn nói đùa đến mà muốn cười.
Đánh nhỏ dẫn lớn đến, đây không phải là chuyện rất thông thường sao? Chỉ có thể nói bọn họ không hay ho, vừa vặn con lớn ngay gần đó, phát hiện ấu tể nhà mình bị giết, đương nhiên phải đánh giết trở về.
Đan Phong đã thu liễm xong cảm xúc, nói theo: "Mãnh thú trong không gian này hẳn chính là yêu thú có huyết mạch mãnh thú thượng cổ đi."
"Đúng vậy, trước kia có người tu luyện từng nói, trong bí cảnh Cổ Đầm hồ có yêu thú có huyết mạch hoang thú thượng cổ, cực kỳ hung ác, gặp rồi mới biết được chúng nó có bao nhiêu hung tàn. Cũng không biết trong không gian này có bao nhiêu người thí nghiệm." Thái Kiệt cảm khái nói.
Sở Chước điều tức ổn thỏa rồi, hỏi: "Đan công tử, huynh có biết truyền tống trận trong không gian này ở nơi nào không?"
Lúc trước Đan Phong bị nàng khiêng giống như khiêng bao tải, lúc này khi đối mặt với nàng vẫn có chút không được tự nhiên, trên mặt không khỏi lộ ra vài phần: "Ấn tình huống dĩ vãng, hẳn là ở trong sào huyệt một mãnh thú nào đó, chỉ là cũng không thể xác định." Diendan~ChieuNinh
"Chúng ta có thể dừng lại vài ngày ở trong không gian này sao?" Sở Chước lại hỏi.
Đan Phong chần chờ nói: "Không gian này rất nguy hiểm, hẳn là sẽ cho chúng ta nhiều một ít thời gian, có lẽ sẽ nhiều thêm vài ngày đi."
Thấy hắn cũng không xác định, vì thế Sở Chước không hỏi lại.
Đợi tất cả mọi người nghỉ ngơi được tương đối, lại tiếp tục thăm dò ở trong rừng rậm.
Tuy nói ở tại tại chỗ có vẻ an toàn, nhưng bọn họ tới nơi này là vì thử luyện, đồng thời cũng là vì cơ duyên trong bí cảnh, càng là nguy hiểm thứ tốt càng nhiều, tự nhiên không thể bởi vì sợ hãi nguy hiểm mà giẫm chân tại chỗ, vậy còn không bằng không tiến vào bí cảnh.
Chẳng qua thời gian qua vài canh giờ, bọn họ lại gặp được mấy đám người thí nghiệm, nhóm người tu luyện này mang theo luyện đan sư thoát được thập phần chật vật, nhảy loạn lên ở trong rừng rậm.
Sở Chước và đám người Thái Kiệt cũng không có mạo muội đi hỗ trợ trước, mà là coi tình huống rồi định.
Lúc trước Sở Chước sẽ ra tay hỗ trợ, là xem ở hữu duyên bọn họ cùng đám người Đan Phong thôi, hơn nữa nhân phẩm bọn họ coi như không tệ. Còn những người khác, ai biết bản tính bọn họ như thế nào, mà lại cùng là người thí nghiệm, càng dễ dàng phát lên ý niệm không tốt trong đầu, giúp đối phương cũng phải nhìn tình huống.
Thẳng đến khi bóng đêm - buông xuống, mọi người mới tìm địa phương nghỉ ngơi.
Tìm là một cái huyệt động lâm thời, như cũ là Luyện Vân Long Đằng ở bên ngoài leo lên vách núi làm che giấu, bày ra phù trận ở cửa động, một đám người làm tổ nghỉ ngơi ở bên trong.
Thái Kiệt có chút ngượng ngùng nói: "Không nghĩ tới vòng thử luyện này phải phiền toái các người..."
Kỳ thực Sở Chước hoàn toàn có thể mỗi người đi một ngả với bọn họ, không nghĩ tới lại nguyện ý cùng nhau hành động với bọn họ, ban đêm có Luyện Vân Long Đằng ở đây, bọn họ cũng có thể mà nghỉ ngơi thật tốt một phen, không cần lo lắng mãnh thú thừa dịp bóng đêm tập kích.
Sở Chước lắc tay, vẻ mặt ngay thẳng cười nói: "Gặp lại tức là hữu duyên, chúng ta mấy vòng thử luyện đều bị phân đến cùng nhau, chứng minh duyên phận không cạn, giúp đỡ lẫn nhau hẳn là phải vậy."
Hơn nữa nơi này còn có một tiểu thiếu gia Kiền Thiên tông, Sở Chước cũng nguyện ý kết phần thiện duyên này.
Mặc Sĩ Thiên Kỳ là Sở Chước nói gì thì đáp ứng cái đó, lòng dạ rất rộng rãi, cho nên cũng không để ý.
Đan Phong trộm liếc mắt ngắm Sở Chước một cái, vẫn có chút không được tự nhiên, cứng ngắc nói: "Lần này được các người cứu giúp, ta nợ các người một lần."
Mặc Sĩ Thiên Kỳ vẻ mặt ngốc bạch ngọt cười nói: "Thật sự không có gì, Đan công tử không cần để ở trong lòng."
Đan Phong bị thái độ của hắn cảm nhiễm, sắc mặt rất nhanh liền trầm tĩnh lại.
Một chốc lát sau, Đan Phong đã cùng phối hợp với Mặc Sĩ Thiên Kỳ, tuy rằng thoạt nhìn vẫn là kiêu ngạo không thay đổi, nhưng giọng điệu nhu hòa không ít, không còn cái loại thái độ kéo thù hận với người khác, nhưng thật ra làm cho người ta cảm giác thoải mái rất nhiều. Vì thế Mặc Sĩ Thiên Kỳ cũng buông khúc mắc, lập tức thì hàn huyên cùng vị tiểu thiếu gia xuất thân danh môn này về thuật luyện đan.
Sau luyện đan sư Đào Tố Vân và Hoắc Tinh Hà, lại thêm một tiểu thiếu gia kiêu ngạo bị Mặc Sĩ Thiên Kỳ ngốc bạch ngọt này phá được.
Sở Chước ôm A Chiếu, yên lặng nhìn, đột nhiên phát hiện Mặc Sĩ Thiên Kỳ không chỉ có vận khí bạo tốt, ngay cả năng lực giao tế cũng không tệ, chỉ cần cho hắn cơ hội, nói không chừng toàn bộ giới luyện đan sư đều có thể bị hắn phá được.
Hết chương 143.
Danh sách chương