Một đêm chiến tranh loạn lạc. Quan thủ thành thành Lộc Lý Chương Nghĩa bị một chàng trai mang mặt nạ đen bắn một mũi tên xuyên tim ở khoảng cách xa trăm trượng, bỏ mình tại chỗ. Lê Sương đương nhiên dẫn các tướng sĩ doanh Trường Phong tiến vào thành Lộc. Lê Sương trên dưới đưa hắn quan sát một phen,
Tuy trận chiến đầu tiên đã kết thúc, nhưng công việc của Lê Sương vẫn còn rất bận rộn. Lão đầu nghe Lê Sương nói ra thân phận mình, nụ cười càng sâu
Người dân trong Thành Lộc đều bàng hoàng hoảng loạn, mà cái chết của quan thủ thành lại càng khiến thành Lộc rơi vào cảnh rắn không đầu, lúc này Lê Sương phải giúp đỡ một gã quan văn cũng là thủ hạ của Lý Chương Nghĩa đảm nhiệm việc trông thành, chờ viên quan thủ thành mới được bổ nhiệm đến nhậm chức. Lê Sương nhóm nhìn theo hắn rời đi, như nhau cái gì chưa từng phát sinh.
Khi tướng sĩ doanh Trường Phong vào thành Lộc, binh hùng tướng mạnh, mặc kệ là ai đứng lên làm quan thủ thành cũng phải nghe theo lời Lê Sương răm rắp. Nhưng Lê Sương lại không chú trọng đến chuyện tranh quyền đoạt lợi. Bốn mắt giáp nhau, bất quá ngay lập tức thời gian, ở người khác cũng không có chú ý đến lúc
Ban ngày nàng giúp đỡ ổn định chuyện bên trong thành, khi ban đêm xuống, Lê Sương leo lên trên tường thành thành Lộc nhìn về phía xa xa, thấy quân đội Tây Nhung trú đóng ngoài mười mấy dặm cũng không vì đại tướng A Sử Na Đô đột nhiên tử vong mà rút quân, những cuộn khói đen lượn lờ vẫn bốc lên từ trong bếp nấu của quân doanh đóng trên mảnh đất bình nguyên ở sa mạc Tắc Bắc. Ánh mắt hắn híp một cái, cước bộ hơi dừng lại một chút.
Sắc mặt Lê Sương trầm ngâm, vỗ tay lên trên tường gạch to xù xì trên lầu gác, lặng im không nói. Lê Sương leo lên trên tường thành thành Lộc nhìn về phía xa xa
La Đằng đi theo hầu bên cạnh cũng tặc lưỡi, “Cái con mẹ nó, chiếu tướng, nhìn tình hình trước mắt thì quân Tây Nhung vẫn không định rút quân.” Hôm nay Đại Tấn bệ hạ khiển người đến cho ta biết chiếu tướng hôm nay về hướng
Tần Lan cân nhắc một lượt, trầm giọng nói: “Mùa đông năm nay rét đậm lại thiếu lương, Tây Nhung đã dẫn đại quân đến áp sát biên cảnh thành Lộc, hơn nữa bọn chúng quyết phải cướp cho bằng được một lượng lớn lương thực. Cho dù A Sử Na Đô…” Hắn dừng một chút, nhớ đến cảnh tượng cái tên đeo mặt nạ đen cầm thủ cấp A Sử Na Đô hồi đêm hôm qua. Tần Lan phải thừa nhận rằng, hắn đang ganh ghét với cái tên đeo mặt nạ đen ấy, cho dù hắn không thể tìm ra lý do nào để phủ nhận hành động làm chấn động mọi người của tên đeo mặt nạ đen hôm qua. Tấn An cũng phải cúi đầu nhìn dưới mặt đất, thẳng đến nghe có người gọi tam thanh Tấn An
“Tuy rằng A Sử Na Đô đột nhiên bị chết, Tây Nhung tạm thời lui binh nghỉ dưỡng sức, nhưng chắc chắn bọn chúng sẽ không dễ dàng lui binh về thành, chỉ sợ không tới hai ngày, lại có một tướng lĩnh khác ra trận, dẫn dắt quân Tây Nhung tiến công.” Lê Sương ngây người một lúc, chẳng nhẽ lúc nàng nằm mơ đã tự cởi áo của mình ra sao…? La Đằng hừ một tiếng, “Con mẹ nó, nói cho cùng, chúng ta phải trường kỳ kháng chiến.” Binh sĩ nghe nàng hỏi thế hơi sửng sốt, chớp mắt nhìn Lê Sương
“Không cần thiết trường kỳ kháng chiến.” Ánh mắt Tần Lan híp lại, nhìn về phía quân doanh, “Mạt tướng có một kế.” Nàng hít mạnh một hơi, không ngờ nàng lại… nằm mơ thấy cảnh tượng như vậy
Lê Sương quay đầu nhìn Tần Lan. Tần Lan đi theo nàng đã nhiều năm, phương thức làm việc đều suy tính kỹ lưỡng, tính toán cẩn thận, “Tôi biết huynh muốn nói gì.” Nàng nói, “Huynh định thừa dịp Tây Nhung chưa kịp tuyển ra đại tướng, lệnh cho bách tính thành Lộc cùng đại quân doanh Trường Phong ta lui về phía sau? Giữ lại quân thủ thành và một chút lương thực cấp cho quân Tây Nhung, làm kế hoãn binh, tranh thủ thời gian, để cho châu thành khác điều binh qua đây, sau đó cùng chiến đấu với đại quân Tây Nhung?” , nhưng khi Lê Sương vừa vén rèm ló đầu ra, thì các binh sĩ này lập tức thức tỉnh.
Lê Sương nói ra ý kiến trong đầu của hắn, Tần Lan cụp mắt xuống, ánh mắt nát vụn, u ám như trời phủ mây đen, “Kế sách mạt tướng đang nghĩ đúng như những gì chiếu tướng vừa nói.” Lê Sương gật đầu, nghĩ tới nghĩ lui lại nghĩ tới chàng trai thần bí gặp được ở trong thạch trại.
Lê Sương trầm mặc. Người quân tử sống theo địa vị, Không cần bóng bẩy lung linh bên ngoài.
Thấy Lê Sương không chấp nhận kế sách này, La Đằng nhướng mày, “Lui binh bỏ thành? Nói như vậy thành trì mà chúng ta vừa tốn máu xương bảo vệ giờ lại đem tặng không cho Tây Nhung sao! Không được! Đất Đại Tấn ta quyết không đem biếu không cho đám sói hoang đó.” Lập nghĩa nhân, bày chước ủi an. Vô vi ích lợi muôn vàn ai hay.
Tần Lan chỉ về phía xa, “Vậy đệ tự mình nhìn đi, đại quân tiếp viện của Tây Nhung hiện đã lục tục kéo đến rồi, quy mô vượt xa dự đoán của chúng ta rất nhiều. Chúng ta chỉ có thế dùng kế hoãn binh, chờ đến lúc đại quân ta đến hỗ trợ, lúc ấy mới đủ sức phản kích.” Kiễng chân lên làm sao đứng thẳng, Người đức cả coi thường tục đức,
La Đằng còn muốn phản bác, nhưng lại nhìn thấy lửa trại của quân đội Tây Nhung trải rộng khắp một vùng trời phía xa, hắn cắn răng, hậm hực. Giỏi di chuyển, không lưu dấu tích, Vô vi ích lợi muôn vàn ai hay.
Cũng không thể… để cho tất cả tướng sĩ doanh Trường Phong và bách tính thành Lộc phải bỏ mạng vì thủ cái thành này.
Hắn tức giận thở dài. Sáng sớm hôm sau, lúc Lê Sương bước ra khỏi doanh
Tay của Lê Sương đặt ở trên tường thành chợt nắm chặt, “Tôi tự cân nhắc, tối nay cho dù như thế nào đi nữa thì trước mắt cứ sơ tán bách tính ra khỏi thành Lộc.” Nàng quay người lại, đang định bước xuống thành luỹ, Tần Lan ngăn cản nàng: “Chiếu tướng, công việc nơi đây thuộc hạ sẽ xử lý ổn thỏa, ngài… quay về nghỉ ngơi đi, giữ gìn sức khỏe.”Đạm thanh sẽ thoả thuê, đầy đủ, Nên nghi lễ là chi khinh bạc,@ }
Lê Sương không thể ngã xuống được, chính nàng cũng hiểu rõ điều này. Lên voi xuống chó cũng ngần ấy lo. Nên quân tử chỉ ham đầy đặn,. }
Nàng gật đầu, đi về phía lều vải dựng tạm thời dưới thành tường, mà ngay lúc nàng xốc mành trướng lên sắp bước vào thì Lê Sương chợt cảm thấy có một cái bóng xẹt qua đỉnh đầu nàng, khi nàng ngẩng đầu lên xem thì thấy trên tường thành thật cao trống trải, không có bất cứ thứ gì, các tướng sĩ thủ thành vẫn đứng nghiêm, ánh mắt dõi về phía xa không chớp, cũng không tạo ra bất cứ cử động nào. Còn hơn vất vả thuyết minh suốt đời. Nên nghi lễ là chi khinh bạc,. }
Lê Sương dụi mắt, cho là mình quá mệt mỏi. Họ đỡ đần nuôi dưỡng người lành. Không làm nhưng kết quả ngàn muôn.. }
Dẫu vậy đêm nay Lê Sương vẫn ngủ không yên, non sông nước nhà, con dân trăm họ, nên chọn như thế nào, lựa chọn kế sách nào thì thích hợp? Mỗi câu nàng nói ra lúc này cũng giống như một nhịp tim đập, đều có liên quan mật thiết đến vận mệnh quốc gia Đại Tấn.
Chỉ hy vọng… những quyết sách nàng chọn đều đem đến tương lai tươi sáng cho Đại Tấn. Cho nên những nhân quân thánh đế, Của với mình xét kỹ chi hơn?. }
Sáng sớm hôm sau, Lê Sương tỉnh dậy, lại bất ngờ nhận được hai tin tức, đầu tiên là thám tử vội vã báo lại: “Chiếu tướng, đêm hôm qua Tây Nhung lại lập một đại tướng!” Ở trên dân, dân nhẹ như không. Thật hùng biện như e, như ấp,. }
Nỗi căng thẳng trong lòng Lê Sương chưa kịp nguôi thì thám tử lại nói: “Nhưng đại tướng đó lại chết rồi.” Bao dang dở, làm cho tươm tất, Thật hùng biện như e, như ấp,. }
“Hả?” Lê Sương bất ngờ không kịp phản ứng: “Cái gì?” Đếm tài, chẳng thẻ, chẳng thăm, Nên quân tử chỉ ham đầy đặn,. }
Cái gì mà lại chết? Công hầu, vương tước, xa đâu, Nghỉ ngơi cho nóng đỡ nung hình hài.. }
“Đêm qua Tây Nhung mới vừa lập đại tướng, nhưng trời vừa sáng thì lại tìm thấy ở trên nhánh cây khô nằm giữa nơi trú đóng của đại quân Tây Nhung và thành Lộc… treo đầu tướng lĩnh vừa được lập. Hiện tại nội bộ quân Tây Nhung đang hoảng loạn….” Để cho thiên hạ suy vi tần phiền. Con người nghĩa khí kể công kể giờ.. }
Lê Sương: “…” Chỉ riêng ta quạnh quẽ, trong suông. Chứ không ưa hào nháng phong phanh.. }
Nàng ngây người, “Tôi đi xem thử.” Nhưng chẳng nỗi ra vào hốt hoảng, Của với mình xét kỹ chi hơn?. }
“Hồi tướng quân, đầu của đại tướng Tây Nhung đó đã được quân sĩ bọn họ mang về. Hiện chỉ còn nhánh cây và cái dây treo thủ cấp kia vẫn còn ở đấy thôi.” Xoạc cẳng ra, đi chẳng được nào. Thật đầy mà ngỡ trống trơn,. }
Lê Sương kinh ngạc. Trống nhưng mãi mãi là nguồn hóa sinh. Không làm nhưng kết quả ngàn muôn.. }
Nàng không thể ngờ được rằng, sau một đêm trăn trở, hôm sau lại nhận được một tin tức thế này. Nuôi muôn loài chẳng chút cạnh tranh. Nghỉ ngơi cho nóng đỡ nung hình hài.. }
Lê Sương vừa mặc giáp vừa bước ra ngoài, “Bị ai giết?” Nàng vừa dứt lời cũng không cần người hồi báo trả lời, trong đầu Lê Sương lại hiện lên dáng vẻ của chàng trai đeo mặt nạ đen kia. Thánh nhân hiểu lẽ mất còn. Cóp nhặt nhiều ắt sẽ tay không,. }
Nàng dừng chân lại, Tần Lan và La Đằng chạy đến, sắc mặt Tần Lan trầm ngâm, không chút dao động, còn La Đằng thì mặt mày hớn hở, vừa cười vừa nói, “Chiếu tướng! Đại tướng mới của Tây Nhung lại bị giết! Ha ha ha! Trời cao có mắt mà, cái đám sói hoang đó sẽ không được chết tử tế.”
Cầm đầu phải ẩn sau lưng, Chỉ cần thực chất cho tinh,. }
“Chiếu tướng.” Tần Lan gọi Lê Sương. Lê Sương giật mình tỉnh lại nhìn hắn gật đầu, nhân tiện nói: “Tấn An đâu?” Người giàu sang, ta há bị quên! Thoát hiểm nguy lại được trường sinh.. }
Nàng vừa hỏi, Tần Lan mới nhớ tới, vào cái đêm hắn và Lê Sương từ trong rừng cây trở về vốn định đi tìm Tấn An hỏi chuyện người đàn ông đeo mặt nạ. Sau đó thì đại quân Tây Nhung xâm phạm, hắn vội vàng, Lê Sương bận rộn, cũng không còn thời gian quan tâm đến đứa bé kia. Suy vong do đó sinh ra, Ít ham, ít nhục, thung dung một đời.. }
Hiện tại cái tên đại tướng vừa mới được bổ nhiệm của Tây Nhung bị giết ngay trong đêm nhậm chức, ai nấy đều nghĩ đến người thanh niên đeo mặt nạ đen kỳ bí võ công cao cường quỷ dị xuất hiện trên chiến trường hôm ấy, tất nhiên cũng có liên quan đến Tấn An. Người quân tử như tay xạ thủ, Cái mềm nhất ở trong trời đất,. }
Tần Lan cau mày, “Thuộc hạ đi hỏi.” hông thương người giúp, khôn thành u mê. Vô vi ích lợi muôn vàn ai hay.. }
Lê Sương lên lầu gác, đưa mắt nhìn về phương xa, bầu trời vẫn trong xanh cao vời vợi như xưa, trên vùng cát vàng hoang vắng phía xa xa có một thân cây trơ trọi, một sợi dây đang bị gió sa mạc Tắc Bắc thê lương kéo tung bay, cảnh tượng mong manh đơn bạc như vậy, nhưng Lê Sương cảm thấy nó giống như một ngọn cờ xí được khắc lên dòng chữ “có người đã chết ở đây”, và nó bảo vệ thành Lộc này. Gặp gian lao, vui nỗi gian lao. Không làm nhưng kết quả ngàn muôn.. }
Chỉ một lát sau, Tần Lan đã đưa Tấn An đến. Lòng người vì thế ly tan, Vẻ ngây ngô, sắc mắc ai đương.. }
Đứa bé nhỏ xíu, ánh mắt trong suốt vẫn mở to nhìn chằm chằm Lê Sương như bình thường. Bao cong queo, hãy bắt cho ngay. Thật đầy mà ngỡ trống trơn,. }
Lê Sương ngồi xổm người xuống, nhìn thẳng vào mắt của nó, “Tấn An, nhóc cũng biết rõ là tỷ không có ác ý gì với nhóc cả, trong người nhóc có dị năng thiên phú, tỷ cũng muốn giữ nhóc ở mãi bên cạnh, tương lai sau này, cho dù là tỷ hay là triều đình, tất cả đều trông cậy vào nhóc.” Dạ vốn chẳng toan bài tranh chấp, Chắt chiu quá lại thành uổng phí,. }
Khi Lê Sương nói muốn giữ nó ở bên cạnh thì ánh mắt Tấn An sáng ngời. Lê Sương vỗ vai của nó, ánh mắt chăm chú và nóng rực nhìn nó: “Cho nên, tỷ muốn nhóc cũng thật lòng thật dạ đối xử với tỷ, nhóc làm được không?”
Tấn An gật đầu: “Tất cả mọi thứ ta có đều là của tỷ.”
Sax… Tuy rằng lời nói của nó nghe có vẻ rất kỳ quái, có điều… thôi kệ đi, dù sao thằng nhóc này vẫn thường nói mấy lời kỳ quái như thế.
“Vậy, giờ tỷ hỏi nhóc một chuyện, nhóc có quen biết gì chàng trai mang mặt nạ đen kia không?”
Tuy trận chiến đầu tiên đã kết thúc, nhưng công việc của Lê Sương vẫn còn rất bận rộn. Lão đầu nghe Lê Sương nói ra thân phận mình, nụ cười càng sâu
Người dân trong Thành Lộc đều bàng hoàng hoảng loạn, mà cái chết của quan thủ thành lại càng khiến thành Lộc rơi vào cảnh rắn không đầu, lúc này Lê Sương phải giúp đỡ một gã quan văn cũng là thủ hạ của Lý Chương Nghĩa đảm nhiệm việc trông thành, chờ viên quan thủ thành mới được bổ nhiệm đến nhậm chức. Lê Sương nhóm nhìn theo hắn rời đi, như nhau cái gì chưa từng phát sinh.
Khi tướng sĩ doanh Trường Phong vào thành Lộc, binh hùng tướng mạnh, mặc kệ là ai đứng lên làm quan thủ thành cũng phải nghe theo lời Lê Sương răm rắp. Nhưng Lê Sương lại không chú trọng đến chuyện tranh quyền đoạt lợi. Bốn mắt giáp nhau, bất quá ngay lập tức thời gian, ở người khác cũng không có chú ý đến lúc
Ban ngày nàng giúp đỡ ổn định chuyện bên trong thành, khi ban đêm xuống, Lê Sương leo lên trên tường thành thành Lộc nhìn về phía xa xa, thấy quân đội Tây Nhung trú đóng ngoài mười mấy dặm cũng không vì đại tướng A Sử Na Đô đột nhiên tử vong mà rút quân, những cuộn khói đen lượn lờ vẫn bốc lên từ trong bếp nấu của quân doanh đóng trên mảnh đất bình nguyên ở sa mạc Tắc Bắc. Ánh mắt hắn híp một cái, cước bộ hơi dừng lại một chút.
Sắc mặt Lê Sương trầm ngâm, vỗ tay lên trên tường gạch to xù xì trên lầu gác, lặng im không nói. Lê Sương leo lên trên tường thành thành Lộc nhìn về phía xa xa
La Đằng đi theo hầu bên cạnh cũng tặc lưỡi, “Cái con mẹ nó, chiếu tướng, nhìn tình hình trước mắt thì quân Tây Nhung vẫn không định rút quân.” Hôm nay Đại Tấn bệ hạ khiển người đến cho ta biết chiếu tướng hôm nay về hướng
Tần Lan cân nhắc một lượt, trầm giọng nói: “Mùa đông năm nay rét đậm lại thiếu lương, Tây Nhung đã dẫn đại quân đến áp sát biên cảnh thành Lộc, hơn nữa bọn chúng quyết phải cướp cho bằng được một lượng lớn lương thực. Cho dù A Sử Na Đô…” Hắn dừng một chút, nhớ đến cảnh tượng cái tên đeo mặt nạ đen cầm thủ cấp A Sử Na Đô hồi đêm hôm qua. Tần Lan phải thừa nhận rằng, hắn đang ganh ghét với cái tên đeo mặt nạ đen ấy, cho dù hắn không thể tìm ra lý do nào để phủ nhận hành động làm chấn động mọi người của tên đeo mặt nạ đen hôm qua. Tấn An cũng phải cúi đầu nhìn dưới mặt đất, thẳng đến nghe có người gọi tam thanh Tấn An
“Tuy rằng A Sử Na Đô đột nhiên bị chết, Tây Nhung tạm thời lui binh nghỉ dưỡng sức, nhưng chắc chắn bọn chúng sẽ không dễ dàng lui binh về thành, chỉ sợ không tới hai ngày, lại có một tướng lĩnh khác ra trận, dẫn dắt quân Tây Nhung tiến công.” Lê Sương ngây người một lúc, chẳng nhẽ lúc nàng nằm mơ đã tự cởi áo của mình ra sao…? La Đằng hừ một tiếng, “Con mẹ nó, nói cho cùng, chúng ta phải trường kỳ kháng chiến.” Binh sĩ nghe nàng hỏi thế hơi sửng sốt, chớp mắt nhìn Lê Sương
“Không cần thiết trường kỳ kháng chiến.” Ánh mắt Tần Lan híp lại, nhìn về phía quân doanh, “Mạt tướng có một kế.” Nàng hít mạnh một hơi, không ngờ nàng lại… nằm mơ thấy cảnh tượng như vậy
Lê Sương quay đầu nhìn Tần Lan. Tần Lan đi theo nàng đã nhiều năm, phương thức làm việc đều suy tính kỹ lưỡng, tính toán cẩn thận, “Tôi biết huynh muốn nói gì.” Nàng nói, “Huynh định thừa dịp Tây Nhung chưa kịp tuyển ra đại tướng, lệnh cho bách tính thành Lộc cùng đại quân doanh Trường Phong ta lui về phía sau? Giữ lại quân thủ thành và một chút lương thực cấp cho quân Tây Nhung, làm kế hoãn binh, tranh thủ thời gian, để cho châu thành khác điều binh qua đây, sau đó cùng chiến đấu với đại quân Tây Nhung?” , nhưng khi Lê Sương vừa vén rèm ló đầu ra, thì các binh sĩ này lập tức thức tỉnh.
Lê Sương nói ra ý kiến trong đầu của hắn, Tần Lan cụp mắt xuống, ánh mắt nát vụn, u ám như trời phủ mây đen, “Kế sách mạt tướng đang nghĩ đúng như những gì chiếu tướng vừa nói.” Lê Sương gật đầu, nghĩ tới nghĩ lui lại nghĩ tới chàng trai thần bí gặp được ở trong thạch trại.
Lê Sương trầm mặc. Người quân tử sống theo địa vị, Không cần bóng bẩy lung linh bên ngoài.
Thấy Lê Sương không chấp nhận kế sách này, La Đằng nhướng mày, “Lui binh bỏ thành? Nói như vậy thành trì mà chúng ta vừa tốn máu xương bảo vệ giờ lại đem tặng không cho Tây Nhung sao! Không được! Đất Đại Tấn ta quyết không đem biếu không cho đám sói hoang đó.” Lập nghĩa nhân, bày chước ủi an. Vô vi ích lợi muôn vàn ai hay.
Tần Lan chỉ về phía xa, “Vậy đệ tự mình nhìn đi, đại quân tiếp viện của Tây Nhung hiện đã lục tục kéo đến rồi, quy mô vượt xa dự đoán của chúng ta rất nhiều. Chúng ta chỉ có thế dùng kế hoãn binh, chờ đến lúc đại quân ta đến hỗ trợ, lúc ấy mới đủ sức phản kích.” Kiễng chân lên làm sao đứng thẳng, Người đức cả coi thường tục đức,
La Đằng còn muốn phản bác, nhưng lại nhìn thấy lửa trại của quân đội Tây Nhung trải rộng khắp một vùng trời phía xa, hắn cắn răng, hậm hực. Giỏi di chuyển, không lưu dấu tích, Vô vi ích lợi muôn vàn ai hay.
Cũng không thể… để cho tất cả tướng sĩ doanh Trường Phong và bách tính thành Lộc phải bỏ mạng vì thủ cái thành này.
Hắn tức giận thở dài. Sáng sớm hôm sau, lúc Lê Sương bước ra khỏi doanh
Tay của Lê Sương đặt ở trên tường thành chợt nắm chặt, “Tôi tự cân nhắc, tối nay cho dù như thế nào đi nữa thì trước mắt cứ sơ tán bách tính ra khỏi thành Lộc.” Nàng quay người lại, đang định bước xuống thành luỹ, Tần Lan ngăn cản nàng: “Chiếu tướng, công việc nơi đây thuộc hạ sẽ xử lý ổn thỏa, ngài… quay về nghỉ ngơi đi, giữ gìn sức khỏe.”Đạm thanh sẽ thoả thuê, đầy đủ, Nên nghi lễ là chi khinh bạc,@ }
Lê Sương không thể ngã xuống được, chính nàng cũng hiểu rõ điều này. Lên voi xuống chó cũng ngần ấy lo. Nên quân tử chỉ ham đầy đặn,. }
Nàng gật đầu, đi về phía lều vải dựng tạm thời dưới thành tường, mà ngay lúc nàng xốc mành trướng lên sắp bước vào thì Lê Sương chợt cảm thấy có một cái bóng xẹt qua đỉnh đầu nàng, khi nàng ngẩng đầu lên xem thì thấy trên tường thành thật cao trống trải, không có bất cứ thứ gì, các tướng sĩ thủ thành vẫn đứng nghiêm, ánh mắt dõi về phía xa không chớp, cũng không tạo ra bất cứ cử động nào. Còn hơn vất vả thuyết minh suốt đời. Nên nghi lễ là chi khinh bạc,. }
Lê Sương dụi mắt, cho là mình quá mệt mỏi. Họ đỡ đần nuôi dưỡng người lành. Không làm nhưng kết quả ngàn muôn.. }
Dẫu vậy đêm nay Lê Sương vẫn ngủ không yên, non sông nước nhà, con dân trăm họ, nên chọn như thế nào, lựa chọn kế sách nào thì thích hợp? Mỗi câu nàng nói ra lúc này cũng giống như một nhịp tim đập, đều có liên quan mật thiết đến vận mệnh quốc gia Đại Tấn.
Chỉ hy vọng… những quyết sách nàng chọn đều đem đến tương lai tươi sáng cho Đại Tấn. Cho nên những nhân quân thánh đế, Của với mình xét kỹ chi hơn?. }
Sáng sớm hôm sau, Lê Sương tỉnh dậy, lại bất ngờ nhận được hai tin tức, đầu tiên là thám tử vội vã báo lại: “Chiếu tướng, đêm hôm qua Tây Nhung lại lập một đại tướng!” Ở trên dân, dân nhẹ như không. Thật hùng biện như e, như ấp,. }
Nỗi căng thẳng trong lòng Lê Sương chưa kịp nguôi thì thám tử lại nói: “Nhưng đại tướng đó lại chết rồi.” Bao dang dở, làm cho tươm tất, Thật hùng biện như e, như ấp,. }
“Hả?” Lê Sương bất ngờ không kịp phản ứng: “Cái gì?” Đếm tài, chẳng thẻ, chẳng thăm, Nên quân tử chỉ ham đầy đặn,. }
Cái gì mà lại chết? Công hầu, vương tước, xa đâu, Nghỉ ngơi cho nóng đỡ nung hình hài.. }
“Đêm qua Tây Nhung mới vừa lập đại tướng, nhưng trời vừa sáng thì lại tìm thấy ở trên nhánh cây khô nằm giữa nơi trú đóng của đại quân Tây Nhung và thành Lộc… treo đầu tướng lĩnh vừa được lập. Hiện tại nội bộ quân Tây Nhung đang hoảng loạn….” Để cho thiên hạ suy vi tần phiền. Con người nghĩa khí kể công kể giờ.. }
Lê Sương: “…” Chỉ riêng ta quạnh quẽ, trong suông. Chứ không ưa hào nháng phong phanh.. }
Nàng ngây người, “Tôi đi xem thử.” Nhưng chẳng nỗi ra vào hốt hoảng, Của với mình xét kỹ chi hơn?. }
“Hồi tướng quân, đầu của đại tướng Tây Nhung đó đã được quân sĩ bọn họ mang về. Hiện chỉ còn nhánh cây và cái dây treo thủ cấp kia vẫn còn ở đấy thôi.” Xoạc cẳng ra, đi chẳng được nào. Thật đầy mà ngỡ trống trơn,. }
Lê Sương kinh ngạc. Trống nhưng mãi mãi là nguồn hóa sinh. Không làm nhưng kết quả ngàn muôn.. }
Nàng không thể ngờ được rằng, sau một đêm trăn trở, hôm sau lại nhận được một tin tức thế này. Nuôi muôn loài chẳng chút cạnh tranh. Nghỉ ngơi cho nóng đỡ nung hình hài.. }
Lê Sương vừa mặc giáp vừa bước ra ngoài, “Bị ai giết?” Nàng vừa dứt lời cũng không cần người hồi báo trả lời, trong đầu Lê Sương lại hiện lên dáng vẻ của chàng trai đeo mặt nạ đen kia. Thánh nhân hiểu lẽ mất còn. Cóp nhặt nhiều ắt sẽ tay không,. }
Nàng dừng chân lại, Tần Lan và La Đằng chạy đến, sắc mặt Tần Lan trầm ngâm, không chút dao động, còn La Đằng thì mặt mày hớn hở, vừa cười vừa nói, “Chiếu tướng! Đại tướng mới của Tây Nhung lại bị giết! Ha ha ha! Trời cao có mắt mà, cái đám sói hoang đó sẽ không được chết tử tế.”
Cầm đầu phải ẩn sau lưng, Chỉ cần thực chất cho tinh,. }
“Chiếu tướng.” Tần Lan gọi Lê Sương. Lê Sương giật mình tỉnh lại nhìn hắn gật đầu, nhân tiện nói: “Tấn An đâu?” Người giàu sang, ta há bị quên! Thoát hiểm nguy lại được trường sinh.. }
Nàng vừa hỏi, Tần Lan mới nhớ tới, vào cái đêm hắn và Lê Sương từ trong rừng cây trở về vốn định đi tìm Tấn An hỏi chuyện người đàn ông đeo mặt nạ. Sau đó thì đại quân Tây Nhung xâm phạm, hắn vội vàng, Lê Sương bận rộn, cũng không còn thời gian quan tâm đến đứa bé kia. Suy vong do đó sinh ra, Ít ham, ít nhục, thung dung một đời.. }
Hiện tại cái tên đại tướng vừa mới được bổ nhiệm của Tây Nhung bị giết ngay trong đêm nhậm chức, ai nấy đều nghĩ đến người thanh niên đeo mặt nạ đen kỳ bí võ công cao cường quỷ dị xuất hiện trên chiến trường hôm ấy, tất nhiên cũng có liên quan đến Tấn An. Người quân tử như tay xạ thủ, Cái mềm nhất ở trong trời đất,. }
Tần Lan cau mày, “Thuộc hạ đi hỏi.” hông thương người giúp, khôn thành u mê. Vô vi ích lợi muôn vàn ai hay.. }
Lê Sương lên lầu gác, đưa mắt nhìn về phương xa, bầu trời vẫn trong xanh cao vời vợi như xưa, trên vùng cát vàng hoang vắng phía xa xa có một thân cây trơ trọi, một sợi dây đang bị gió sa mạc Tắc Bắc thê lương kéo tung bay, cảnh tượng mong manh đơn bạc như vậy, nhưng Lê Sương cảm thấy nó giống như một ngọn cờ xí được khắc lên dòng chữ “có người đã chết ở đây”, và nó bảo vệ thành Lộc này. Gặp gian lao, vui nỗi gian lao. Không làm nhưng kết quả ngàn muôn.. }
Chỉ một lát sau, Tần Lan đã đưa Tấn An đến. Lòng người vì thế ly tan, Vẻ ngây ngô, sắc mắc ai đương.. }
Đứa bé nhỏ xíu, ánh mắt trong suốt vẫn mở to nhìn chằm chằm Lê Sương như bình thường. Bao cong queo, hãy bắt cho ngay. Thật đầy mà ngỡ trống trơn,. }
Lê Sương ngồi xổm người xuống, nhìn thẳng vào mắt của nó, “Tấn An, nhóc cũng biết rõ là tỷ không có ác ý gì với nhóc cả, trong người nhóc có dị năng thiên phú, tỷ cũng muốn giữ nhóc ở mãi bên cạnh, tương lai sau này, cho dù là tỷ hay là triều đình, tất cả đều trông cậy vào nhóc.” Dạ vốn chẳng toan bài tranh chấp, Chắt chiu quá lại thành uổng phí,. }
Khi Lê Sương nói muốn giữ nó ở bên cạnh thì ánh mắt Tấn An sáng ngời. Lê Sương vỗ vai của nó, ánh mắt chăm chú và nóng rực nhìn nó: “Cho nên, tỷ muốn nhóc cũng thật lòng thật dạ đối xử với tỷ, nhóc làm được không?”
Tấn An gật đầu: “Tất cả mọi thứ ta có đều là của tỷ.”
Sax… Tuy rằng lời nói của nó nghe có vẻ rất kỳ quái, có điều… thôi kệ đi, dù sao thằng nhóc này vẫn thường nói mấy lời kỳ quái như thế.
“Vậy, giờ tỷ hỏi nhóc một chuyện, nhóc có quen biết gì chàng trai mang mặt nạ đen kia không?”
Danh sách chương