Huân hương lượn lờ bắt đầu bay lên, tản mạn phân tán, tỏa ra hương vị tinh khiết thanh nhã, tầng tầng như nước biển bình thường, tầng tầng đẩy mạnh màn che chập chờn khinh nhuyễn, bên trong mở ra cách trở cùng với hai cái trời đất bên ngoài.
Giường Lưu Ly hoa lệ rộng lớn, bên dưới sợi vàng chăn gấm thư thích mềm mại, là hai cỗ thân thể trần trụi trơn bóng quấn quít trập trùng.
Bùi Chiêu nhắm hai mắt, hiện tại thế giới chỉ còn một mảnh hắc ám đơn điệu thì cảm quan liền trở nên càng rõ ràng, vốn là thân thể mẫn cảm, càng là một chút liền nhanh chóng trở nên ngượng ngùng mà ám muội ửng đỏ, khiến người ta giận dữ và xấu hổ muốn chết, chỉ hận không thể ngay lập tức khoác y mà thoát đi.
"Chiêu nhi..." Người kia hàm hồ khẽ gọi, trong thanh âm thâm tình cực kỳ.
Lòng bàn tay mềm mại dày đặc bao trùm trên mắt nàng, dưới thân tay lại xâm nhập, thân thể bị ép tạo ra, mang đến kíƈɦ ŧɦíƈɦ thống ý. Nàng ấy muốn thấy nàng xấu sao? Bùi Chiêu cắn vào môi dưới, cực lực nhẫn nại, không có rêи ɾỉ dâʍ đãиɠ, không có khó nhịn xin tha, liền một câu cự tuyệt đều không có.
Tay đã vào chỗ mềm mại sâu nhất, chậm rãi lui ra một ít, lại bỗng nhiên tiến vào, liên tiếp tiến vào, hạ thể căng mịn bị mở ra. Bùi Chiêu cắn chặt môi dưới, cực lực nhẫn nại, không cho chính mình phát sinh một chút âm thanh. Động tác dưới thân càng lúc càng nhanh, phảng phất như không hề thương tiếc bình thường muốn phá tan thân thể của nàng, nhưng một cái tay khác của Mạnh Tu Y cực kỳ ôn nhu thủy chung che ở trên hai mắt nàng.
Vui thích từ từ chồng chất, như tầng lũy xếp lên hoa tuyết, rốt cục không thể chịu đựng mà sụp đổ vỡ tan, tung hướng về không trung, từ nơi cột sống kia bắt đầu lan tràn, mạnh mẽ bao phủ toàn thân nàng. Bùi Chiêu run rẩy, hai chân trắng nõn bỗng nhiên mở ra.
Nàng trước sau không chịu chủ động đi ôm ấp Mạnh Tu Y, Mạnh Tu Y là biết tới, nhưng không bỏ qua, nàng như mệnh lệnh, làm người thần tử cho dù lại là không muốn Bùi Chiêu cũng phải tuân mệnh, liền như nàng tất cả đều không muốn, cũng vẫn chỉ có thể nằm ở đây mặc nàng ấy thao túng. Mạnh Tu Y rảnh tay, chủ động ôm ấp Bùi Chiêu, cái tay kia ấm áp khô ráo cũng từ trên mắt nàng dời xuống, đến bên hông oánh khiết như ngọc của nàng, một hồi một hồi, vuốt ve khinh nhu cực kỳ.
Xem ra, là kết thúc.
Hôm nay thực sự là nhanh.
Bùi Chiêu bên trong thân thể vẫn cứ mẫn cảm, nàng thở một hơi, giương mắt nhìn một chút Mạnh Tu Y, chỉ thấy gò má nhu hòa của nàng, cùng một đôi mắt trong trẻo như nước. Mỗi khi nhìn về phía nàng thì, trong mắt Mạnh Tu Y chứa đựng ôn nhu thương yêu không giới hạn.
Thương yêu như vậy có thể kéo dài bao lâu? Nhục dục ép buộc mà đến như vậy, bệ hạ lại sẽ mê muội bao lâu? Bùi Chiêu từ từ buông xuống mí mắt, cằm bị người nhấc lên, ánh mắt Mạnh Tu Y rơi vào trên môi nàng, trong mắt thâm thúy vô biên như là biển dẫn theo một chút thương hại, tiếng nói thanh linh của nàng rất là êm tai: "Thật đáng thương, đều cắn phá." Dứt lời, liền ngậm lấy đôi môi bị cắn phá của nàng mút vào, dường như muốn tỉ mỉ liếm toàn bộ vết thương trên mặt.
Bùi Chiêu thuận theo ngửa đầu, mặc nàng hôn môi, không cự tuyệt cũng không nghênh hợp. Mạnh Tu Y là hiểu nàng, lui lại một ít, nhìn dung nhan nàng dịu dàng bình tĩnh như nước, cuối cùng không nhịn được nói: "Lấy lòng trẫm một hồi có bao nhiêu khó? Nhất định phải cố chấp như vậy?"
Bùi Chiêu cuối đầu, thuận theo nói: "Bệ hạ có chỉ, thần tuân mệnh."
"Này không phải ý chỉ!" Mạnh Tu Ý nôn nóng lại cả giận nói.
Bùi Chiêu khiêm tốn cúi đầu, phảng phất như không thể chịu đựng thiên tử tức giận.
"Thôi thôi." Mạnh Tu Y liếc thấy nàng như thế, nói thật nhanh. Bùi Chiêu ngẩng đầu nhìn nàng, lấy đó kính cẩn lắng nghe, tế bạch cảnh của nàng lộ ra, khí tiết như Dương Chi ngọc ôn hòa*, ninh nát bất khuất**, rồi lại vô cùng dịu dàng. Mạnh Tu Y nhìn, trịnh trọng nói: "Trẫm biết ngươi đầy bụng kinh luân, lòng mang thượng sách trị quốc, ngươi theo trẫm vào cung đi, trẫm lấy vị trí Loan Thai Thượng Khanh tương thù."
*Dương chi ngọc: thuộc loại đá quý hiếm thượng phẩm.
**Ninh nát bất khuất: "Ninh vi ngọc toái, bất vi ngõa toàn." (Dịch: "Thà làm ngọc nát chứ không làm ngói lành.") Nói về khí tiết của người quân tử, thà vì chính nghĩa mà hiến thân chứ không chịu vì chút lợi nhỏ mà sống hèn mọn, tạm bợ.
Bùi Chiêu ngẩn ra, ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Mạnh Tu Y, cả một ngày tâm tình đều không có chút rung động nào rốt cục như một cái đầm nước đọng tĩnh lặng ngàn năm bị tập trung vào một tảng đá lớn, gợn sóng không ngừng.
Loan Thai Thượng Khanh là do nữ đế khai quốc Thừa Bình Đế sáng chế, chưởng quản Hoàng đế nội vụ, là người phụ tá Hoàng đế. Thiên tử chiếu lệnh hoàn toàn ra bút, quan chức nhận hay đuổi hoàn toàn qua tay, chức quyền không dưới Tể Tướng, mà nghĩ lại, vị trí Loan Thai Thượng Khanh đều là do nữ tử đảm nhiệm, bị người đời coi là "Nữ tướng".
Ban đầu khai quốc, thời gian của Thừa Bình Đế, Tể Tướng Tạ Hằng kiêm nhiệm Thượng Khanh. Tạ Hằng phụ tá Thừa Bình đế Nam chinh Bắc chiến, thành lập Tấn Vương triều Đại Chu, khai sáng cơ nghiệp muôn đời, là người Thừa Bình Đế tín nhiệm nhất để nhờ vào, sử sách có ghi, Thừa Bình Đế cùng Tạ tướng tình cảm phi phàm, hơn hai mươi năm ra thì lại cùng xa, vào thì lại cùng giường, thế nhân mỗi khi nói về Thừa Bình Đế tất sẽ đề vào Tạ tướng.
Hoàng đế thứ hai của Đại Tấn Kế Nguyên Đế là tự nữ tuyển ra từ tự tông trong nhà. Năm đó Thừa Bình Đế ban cái chết cho hoàng phu, đem thân tử vẫn còn trong tã lót phế truất làm thứ dân, trục xuất tông tịch là một chuyện nhấc lên sóng lớn mênh mông, tôn thất nữ Kế Nguyên Đế tuyệt đối trở thành người được lợi to lớn nhất. Muội muội của Kế Nguyên Đế, Nghiễm Bình Quân bị lập thành Loan Thai Thượng Khanh. Nghiễm Bình Quân cùng Kế Nguyên Đế là người cùng một mẹ, từ nhỏ cùng nhau lớn lên, tình cảm cùng tín nhiệm tự nhiên không cần phải nói. Hoàng đế tại vị ba mươi bảy năm, Nghiễm Bình Quân làm vương triều, phụ tá Hoàng đế đều cúc cung tận tụy*, cuối cùng chết vì bệnh.
*Cúc cung tận tụy: Cúi gập thân mình xuống, chịu hết cách khó nhọc, ý nói hết sức hết lòng.
Đời Hoàng đế thứ ba của Đại Tấn, cũng chính là phụ thân của Mạnh Tu Y, Cảnh Thần Đế. Sau khi hắn lên ngôi liền bái Hoàng hậu làm Thượng Khanh, phu thê cùng lý giang sơn soạn nhạc, khúc truyện giai thoại một đời, khiến cho người nói chuyện say sưa. Đáng tiếc thiên không giả năm, Cảnh Thần năm thứ sáu, Hoàng hậu gấp chứng vỡ thệ, Cảnh Thần Đế đau lòng không thôi, từ đó về sau chưa từng lập lại Hoàng hậu, vị trí Thượng Khanh cũng không tuyển.
Hiện tại, bệ hạ muốn bái nàng làm Thượng Khanh? Bùi Chiêu kinh ngạc, chợt bật cười, đem xiêm y đến, tư thế ưu nhã chậm rãi mặc vào, không chút hoang mang, không có nửa điểm quẫn bách, xiêm y đều đã trên người, chỉnh tề đến không chút nào nhận ra nàng vừa mới thân thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ trải qua một hồi hoan hảo. Bùi Chiêu cúi xuống thi lễ, cung kính nói: "Vị trí Thượng Khanh, trọng yếu nhất, mong bệ hạ cân nhắc." Gia thế của nàng lớn, quyền vị của phụ thân ép thẳng tới Hoàng đế, ngoại tổ gia cũng đã chuẩn bị, nguyệt tuần liền có thể vào kinh. Hiện tại, bệ hạ nói rằng muốn bái nàng làm Thượng Khanh là xuất phát từ ý tứ gì? Mạnh Tu Y phủ thêm áo khoác, tiện tay đem vạt áo buộc lên, miễn cưỡng ngồi dậy tựa ở trên giường nhỏ, giống như hững hờ, nói: "Loan Thai Thượng Khanh, ta chỉ hướng vào ngươi, ngươi có thể nghiền ngẫm, trễ một chút sẽ cùng trẫm đáp lời."
Nàng lại dừng một chút, khinh hoãn dưới thân, nghiêm túc nói: "Trẫm sẽ không hại ngươi, hướng vào ngươi, cùng không phải trẫm ngưỡng mộ ngươi, mà là trẫm vừa ý tài hoa của ngươi. Lời này, vốn không nên lén lút nói tới, chúng ta đã sớm nói xong công và tư rõ ràng rồi, chỉ là trẫm vẫn chờ, nhưng gặp ngươi lại chậm chạp không xuất sĩ." Nàng dừng ở đây một lúc, trông như chưa có nói hết lời, một lúc lâu, nàng mới trở lại bình thường, "Tâm của trẫm, có chút cuống lên."
Bùi Chiêu lặng lẽ, nhất thời không biết đáp lại ra sao sự chăm chú cùng kiên trì của nàng ấy, nàng không dám đáp lời, cũng không đành lòng nói lời sắc bén, chỉ vì lúc quân vương đang nói "Tâm của trẫm, có chút cuống lên", trong mắt kia chấp nhất động lộng người. Quý mến của bệ hạ, nàng biết. Nhưng mà quý mến này có thể kéo dài bao lâu? Quân ân mỏng như giấy, lúc này nàng yêu thích, sau này thì sao? Nàng là Hoàng đế, thiên hạ đều là của nàng, nàng vĩnh viễn có đường thối lui, nhưng nàng không thể dễ dàng hứa hẹn, một khi nhả ra chính là vạn kiếp bất phục*, nàng hiện nay có thể giữ chỉ có một trái tim thôi.
*Nhất thất nhân thân, vạn kiếp bất phục: Một lần mất người, vạn kiếp cũng không lấy lại được nữa.
Bùi Chiêu khom người thi lễ: "Thần mẫu vẫn còn đang bệnh, nếu bệ hạ không có việc, thần xin cáo lui." Mẫu thân nửa tháng trước hốt bệnh, nàng đã phụng dưỡng trước giường bệnh mẫu thân liên tiếp nửa tháng, nếu bệ hạ không có gọi, nàng sẽ như thế nào đi tới?
Dáng dấp kia của nàng, rơi vào mắt Mạnh Tu Y chính là mười phần không tín nhiệm cùng ứng phó, nàng tức giận nói: "Ngươi hà tất lấy lý do này tương cự? Trẫm đến hỏi qua Y Chính trước, cách khiến cho bệnh chữa khỏi, lại nuốt vào mấy tề dược liền được rồi, ngươi gấp cái gì?"
Bùi Chiêu mặt không biến sắc, vẫn cứ một thân cung kính nhún nhường, sự cố chấp không tương xứng chút nào với dịu dàng trên khuôn mặt: "Thần tâm đau buồn, kính xin bệ hạ ân chuẩn cho thần cáo lui."
Mạnh Tu Y không nói gì, tức giận mà nhìn nàng, Bùi Chiêu cúi đầu, không có một chút nào là nhường nhịn hay là sợ sệt, rốt cục, Mạnh Tu Y từ trên giường nhỏ nhảy lên, cả giận nói: "Ngươi đi! Ngươi đi! Thấy ngươi liền phiền!"
Túc túc ngoài lề, Phỉ Phỉ hồng tố, nhân gian cuối xuân, mùi thơm vô số. Bùi Chiêu bước đi trong nhà viên trì, làn váy nhẹ nhàng lướt qua tảng đá xanh bên đường, tơ liễu không biết nơi nào dính lên, thanh nhã tung bay, ngay cả váy lụa thủy lam đều phảng phất nhiễm phải sức sống vô tận.
"Tiểu thư." Xa xa có tôi tớ vội vã mà đến, ở trước người nàng cung kính mà chắp tay chào hỏi.
Là Mã Nghĩa gã sai vặt bên người cha, Bùi Chiêu cười cười, nói: "Vội vàng chuyện gì?"
Bờ vai đang giãn ra của Mã Nghĩa đột nhiên buộc chặt, hắn bước lên trước, nhìn Bùi Chiêu một cái thật nhanh, sau đó cười nói: "Quốc công lệnh tiểu nhân đến xin mời tiểu thư quay về."
Bùi Chiêu vốn là muốn đi phụng dưỡng bên người mẫu thân, lần này nghe nói phụ thân kêu gọi, liền muốn đi gặp phụ thân, cố gắng có lẽ sẽ cùng mẫu thân đi nơi đó.
Cá nước trong ao vô cùng nhiệt liệt, hoa đào bên đường đã nở đến chín rục, màu hồng nhạt cơ hồ đã bị mặt trời nóng rực hôm nay nhuộm thành đỏ tươi, Bùi Chiêu mặc đồ đỏ phất liễu, một đường đi đến thư phòng của An Quốc Công, thầm nghĩ đến vừa mới ở trong tư dinh Hoàng đế có mẩu đối thoại đó, không khỏi có chút hoảng hốt lên.
Bệ hạ lên ngôi mới không tới nửa năm, cũng đã hiển lộ ra thủ đoạn cực kỳ lão luyện, triều thần nửa là vui mừng, nửa lại sợ bệ hạ quá mức lợi hại, khó có thể chống đỡ. Nàng hiện tại đã là mười tám, vốn muốn năm nay xuất sĩ, cha lại làm cho nàng chậm một chút, bệ hạ quá mức cường thế, thế cục trong triều còn không rõ, lúc này cuốn vào cũng không phải cơ hội tốt, cha hi vọng nàng có thể có một tiền đồ ổn định. Nàng lại không thèm để ý, nàng chỉ muốn đem sở học (sở trường, học vấn) phó với trong triều, tạo phúc cho xã tắc, nhưng cha cũng là xuất phát từ một mảnh từ tâm, nàng cũng không đành lòng cãi lời, còn nữa, nàng cùng bệ hạ dây dưa không rõ, nàng cũng không muốn làm một hãnh tiến* nịnh thần. Trên người phảng phất còn lưu lại cái vuốt ve quá ấm áp của Mạnh Tu Y, Bùi Chiêu dừng lại bước chân, nhắm mắt, sâu sắc bình tĩnh hồ tâm chập trùng của chính mình, mới lần nữa bước tiếp.
*Hãnh tiến: Dạng người kém tài năng, cố ngoi lên để có chức vị cao mặc dù không tương xứng với khả năng của chính mình.
Đến bên ngoài thư phòng của An Quốc Công, vừa mới gọi một tiếng, bên trong liền truyền đến thanh âm trầm ổn: "Là Chiêu nhi sao? Vào đi."
Bùi Chiêu tú trí khóe miệng nổi lên mỉm cười nho nhỏ, đẩy cửa đi vào. An Quốc Công đang ngồi ở trước án thư phấn bút viết một phong thư, hắn hơi ngẩng đầu, cười nói: "Là ca ca ngươi gửi thư, chỉ cần mười ngày hắn liền có thể chống đỡ kinh thành, ngươi rất mau sẽ nhìn thấy ngoại tổ phụ còn có các cữu cữu của ngươi."
Bùi Chiêu vui sướng không thôi, nhà ngoại ba năm trước đây bị hạch tội, đày đi Lĩnh Nam, ba tháng trước bệ hạ xác lập lại bản án cũ năm đó, không lâu liền trả lại trong sạch cho các cữu cữu, việc này, nàng là rất cảm kích bệ hạ, nàng rốt cuộc có thể nhìn thấy các cữu cữu.
"Tòa nhà ngoại tổ gia năm đó bị đi vào quan gia, sau tiên đế lại ban tân quý, bệ hạ lệnh tân ban cho một trạch, nhưng không thể lập tức liền tu sửa dinh thự để vào ở, không bằng trước hết để cho ngoại tổ phụ cùng các cữu cữu ở tại nhà chúng ta đi." Bùi Chiêu nói.
An Quốc Công từ ái gật gật đầu: "Vi phụ cũng là ý này."
Bùi Chiêu mím môi nở nụ cười, trong lòng đã suy nghĩ muốn đi đến hỗ trợ sửa sang mấy chỗ sân, ngoại tổ phụ cùng mấy vị cữu cữu đối với nàng cùng ca ca cực tốt, khi còn nhỏ, nàng theo mẫu thân đi ở lại Địch phủ, cùng mấy vị biểu tỷ biểu muội ở chung thật vui, ba năm qua đi, vốn tưởng rằng việc gặp nhau xa xa không hẹn.
An Quốc Công nhìn dung nhan nàng hài lòng đến cực điểm, từ trên án thư bưng lên một chén trà sâm đưa tới: "Biết ngươi không chịu nổi, muốn đi giúp thu dọn sân, ngươi nửa tháng này đều phụng dưỡng ở trước giường mẫu thân đều chưa từng ngủ qua một giấc ngủ ngon, tiếp theo lại muốn bận bịu, cẩn thận thân thể chịu không nổi."
Bùi Chiêu cười cảm ơn phụ thân, hai tay tiếp nhận, liền uống xuống. Trà khổ sâm mang theo một tia vị ngọt, khong giống với thường ngày uống.
An Quốc Công nhìn nàng, ánh mắt nhu hòa hiền lành, giống như bất luận một vị từ phụ yêu thương con cái nào trên thế gian, mà không phải là Quốc Công quyền khuynh triều chính. Bùi Chiêu thả xuống chén canh, đang muốn lại cùng phụ thân nói chuyện, trong bụng lại bắt đầu một trận quặn đau khó có thể nhẫn nhịn, Bùi Chiêu bỗng nhiên chặn lại bụng dưới, trong miệng một trận tinh ngọt, máu tươi đỏ chói mắt không ngừng từ trong miệng nàng tràn ra.
Xảy ra chuyện gì? Nàng bị ai hạ độc? Bùi Chiêu che bụng, giãy dụa không ngừng mà ngã trên mặt đất, nỗi đau vô biên làm nàng há mồm cũng không được.
Một đôi giày tinh vân mới chậm rãi dừng lại ở trước mắt nàng, Bùi Chiêu khó khăn hao hết khí lực cuối cùng ngẩng đầu lên, lại thấy phụ thân mà nàng kính trọng từ ái cười, lời nói trong miệng cực kỳ tàn nhẫn: "Đừng giãy dụa, đây là Tiễn Độc Mộc, một chút nhỏ như đầu ngón tay có thể độc chết một con mãnh hổ, huống hồ là ngươi."
Bùi Chiêu cắn răng, đau đớn làm cho ý thức nàng dần suy yếu, nhưng nàng lại cảm giác được nỗi đau như đao cắt trong lòng mình.
Tại sao! Phụ thân, tại sao! Bùi Chiêu trợn to mắt, nhưng không phát ra được tiếng, Tiễn Độc Mộc, vào máu là chết, không có thuốc nào chữa được.
"Đừng nóng vội, đừng nóng vội, mẫu thân ngươi liền sẽ tới bồi ngươi, không lâu nữa là ca ca của ngươi, ngoại tổ phụ còn có các cữu cữu đều sẽ tới bồi ngươi, cha thương ngươi như vậy, sao có thể để ngươi cô quạnh?"
Mẫu thân, ca ca...
Bùi Chiêu càng kịch liệt giãy dụa, nhưng sức mạnh lại đang nhanh chóng trôi đi.
An Quốc Công mắt lạnh nhìn, rốt cục, động tác Bùi Chiêu chậm lại, rốt cục nàng nằm trên đất không động đậy nữa, váy lụa thủy lam tan đầy đất, hoàn toàn tĩnh mịch, trên mặt đất một bãi máu tươi ghê người dần dần lưu mở, Bùi Chiêu mở to mắt, thân thể dần dần lạnh lẽo cứng đờ.