Edit: Siu Nhơn Mèo
Chương này các mẹ phải đọc chậm thôi:"(((((((
Thì ra Lục Uyên cũng đã từng sợ hãi…
Thì ra những điều mà hắn lo lắng, Lục Uyên cũng đã từng lo lắng.
Một trăm mười hai, chọn một thứ.
Thẩm Ngôn mở to hai mắt, Thái hậu thấy phản ứng của hắn rồi lại không nhịn được cười đắc ý: “Hiểu rõ chưa? Hoàng đế… Vốn cũng chẳng phải không có ngươi thì không được.”
Nụ cười này là nụ cười hả hê, tựa như là nụ cười sảng khoái khi được giải thoát sau nhiều năm bị kiềm nén.
Thẩm Ngôn cúi đầu chớp chớp mắt, hắn không muốn tỏ ra yếu thế trước mặt Thái hậu, thế nhưng hắn lại không ngăn lại được ẩm ướt nơi đáy mắt.
Sự ghen tị trước kia của hắn cuối cùng đã có đáp án —— vì sao Lệ phi chưa được sủng hạnh nhưng đã lọt vào mắt Lục Uyên; vì sao đang khi hắn vẫn chưa biết được tâm ý của Lục Uyên đối với mình thì Lệ phi lại lợi dụng Oanh Sương để mượn cớ vấn tội mình; vì sao… Lục Uyên mỗi ngày đều đến tẩm cung của Lệ phi nhưng vẫn không hề sủng hạnh nàng ta; vì sao Lục Uyên nói: y cũng đã nhịn rất lâu.
Mà bởi vì những lời này của Thái hậu, những việc đã từng không giải thích được giờ đây đều có được đáp án. Thẩm Ngôn lặng lẽ cười, cười đến ướt cả hai mắt, thì ra Lục Uyên cũng đã từng sợ hãi… Thì ra những điều mà hắn lo lắng, Lục Uyên cũng đã từng lo lắng.
Bởi vì Lục Uyên cũng từng băn khoăn xem có nên phá vỡ tầng quan hệ chủ tớ hay không, đã từng giằng co xem có nên đưa tay kéo mình ôm vào lòng hay không.
Cho nên mới ở vào lúc do dự bất định, vào lúc sợ hãi chần chừ lại kiên định nói cho hắn biết —— “Trẫm sẽ che chở ngươi.”
Sự quyết đoán và quả quyết của Lục Uyên đối với tình cảm của bọn họ không phải xuất phát từ việc “Trẫm là Thiên tử”, mà là xuất phát từ sau những ngày đêm không ngừng cân nhắc và suy nghĩ cặn kẽ.
“Thẩm Ngôn, ai gia niệm tình ngươi trung tâm, có thể để ngươi toàn thây.” Thái hậu chậm rãi nói, “Trước bài vị của tiên Hoàng Đại Dục, lụa trắng và rượu độc, ngươi chọn một thứ đi.”
Một trăm mười ba, vào nội ngục.
Trung tâm? Thẩm Ngôn cười khổ, trước đây vào đêm trước ngày Lục Uyên đại hôn, bởi vì không giấu kĩ ánh mắt, hắn liền bị Thái hậu nương nương gọi đến, Thái hậu nói —— “Ai gia biết đến lòng trung của ngươi, nhưng Uyên nhi là Hoàng thượng, là Thiên tử. Nó không thể có vết nhơ, ngươi… có hiểu không?”
Vì vậy, hắn bị Thái hậu nương nương đưa vào nội ngục. Dĩ nhiên không phải do hắn tự nguyện, mà là bởi vì một câu nói của Thái hậu: “Vào nội ngục sửa lại ánh mắt của ngươi cho ai gia, bằng không…”
Bằng không cái gì? Thẩm Ngôn không biết, thế nhưng Thẩm Ngôn có thể đoán được, bất kể là nhận về kết cục gì, hắn chắc chắn sẽ không thể hầu hạ Lục Uyên được nữa. Vì thế, tiểu thái giám nhỏ bé không chút căn cơ gì lúc đó phải tự mình vào nội ngục, nghe những tiếng kêu gào thảm thiết vang ra từ trong những phòng giam cạnh đó.
Hắn không chịu tổn thương từ da thịt, thế nhưng tinh thần lại bị dằn vặt không ít.
Một thời gian dài sau đó, mỗi khi nhắm mắt, trong mơ vẫn còn quanh quẩn những tiếng kêu gào thê lương từ nội ngục. Cũng chỉ có lúc làm việc, có thể nhìn thấy Lục Uyên mới tốt lên được chút ít. Lục Uyên khi đó còn từng chọc hắn ——
“Tiểu A Ngôn, có phải ngươi sợ sau này trẫm không cưng ngươi nữa, mới cần mẫn như vậy?”
Hắn lúc đó đỏ mặt không biết trả lời làm sao, nhưng thật ra Thẩm Ngôn muốn nói —— nô tài sợ sau này không được nhìn thấy Người nữa, nên bây giờ mới muốn nhìn nhiều thêm một chút.
Nếu như là mười năm trước, hắn còn có thể bị Thái hậu hù dọa, chỉ riêng câu nói hắn có thể trở thành vết nhơ của Lục Uyên thôi đã có thể khiến hắn sợ hãi không nguôi.
Nhưng hôm nay đã không còn là mười năm trước.
Thẩm Ngôn ngẩng đầu, mỗi chữ mỗi câu đều nói rất rành mạch, không để cho người khác có nửa phần nghi ngờ ——
“Thứ cho nô tài không thể theo mệnh.”
Một trăm mười bốn, mạng thuộc về.
Lục Kiêm nhìn thấy được cửa cung An Thọ ở xa xa, vừa định thở phào một hơi, liền nghe thấy một tiếng vang lanh lảnh, đó là tiếng của chén trà bị đánh vỡ.
Trong cung An Thọ ——
Thái hậu nương nương tức giận đến run cả người: “Ngươi, ngươi có biết là ngươi đang nói chuyện với ai không?!”
“Nô tài biết, nhưng mạng này của nô tài đã không còn là của nô tài, cho nên thứ cho nô tài không thể theo mệnh.”
“Ngươi!” Thái hậu giận đến mức mặt đỏ bừng bừng, tay vung thật cao, “Người đâu, trút cho ai gia!”
Bà tìm người kéo chân Lục Uyên, cơ hội như vậy cũng chỉ có một lần, nếu như lần này mà không thành, sợ là…
Nhưng tình thế mà Thái hậu không ngờ đến lại xuất hiện, Thẩm Ngôn lại không thành thật quỳ trên mặt đất, mà là cố sức phản kháng lại cung nữ đang muốn trút rượu độc cho hắn.
Cung nữ bị dọa hết hồn, các thái giám đứng sau lưng liền vội vàng tiến lên, đang lúc định đè Thẩm Ngôn lại, nhưng lại bị Thẩm Ngôn quét chân làm cho té ngã. Thẩm Ngôn mặc dù không có võ công trong người, nhưng quyền cước tự vệ của hắn là do Lục Uyên đích thân dạy, không thể ra trận giết địch, thế nhưng tự bảo vệ mình trước những cung nhân này thì vẫn còn được.
“Thẩm Ngôn! Rốt cuộc là ngươi có để ai gia vào mắt hay không?!”
Thẩm Ngôn khàn giọng nói: “Mạng này của nô tài thuộc về bệ hạ, Thái hậu không thể lấy đi.”
Thật ra hắn cũng đã là cung giương hết đà, những ngày qua hắn chẳng ngủ được mấy canh giờ, giờ đây quỳ nửa ngày trước bài vị không được uống một giọt nước nào. Nhưng Thẩm Ngôn cũng chỉ có thể cắn răng gắng gượng, hắn đã đáp ứng với Lục Uyên phải cùng y bạc đầu, cùng y nhìn ngắm non sông tươi tốt… Sao có thể nuốt lời được đây? Cho dù không thực hiện được những việc này, nhưng ngay tại trong cung, ngay cả thân mẫu của Lục Uyên cũng muốn mưu tính với y, Thẩm Ngôn làm sao có thể bỏ được Lục Uyên, để Lục Uyên lại một mình trong chốn thâm cung này? “Thị vệ đâu! Tiến lên hết cho ai gia!” Thái hậu hung hăng vỗ bàn một cái, hộ chỉ cứng rắn cũng bị gãy, đoạn bị gãy bắn xẹt qua gò má Thẩm Ngôn, để lại một vết máu rỉ.”
“Thái tử gia! Ngài không thể vào ——” bước vào theo cung nhân đang cao giọng khuyên ngăn, theo những thị về cùng xông vào còn có cả Lục Kiêm.
Trong nháy mắt nhìn thấy tình hình bên trong, Lục Kiêm cũng có hơi há hốc mồm, có điều nó phản ứng lại rất nhanh, cung cung kính kính dập đầu một cái: “Tôn nhi thỉnh an tổ mẫu, nguyện Hoàng tổ mẫu phượng thể an khang.”
Xin lỗi các mẹ hôm trước hứa có chương mới mà nhây đến giờ huhuhu:"(((((
Chương này các mẹ phải đọc chậm thôi:"(((((((
Thì ra Lục Uyên cũng đã từng sợ hãi…
Thì ra những điều mà hắn lo lắng, Lục Uyên cũng đã từng lo lắng.
Một trăm mười hai, chọn một thứ.
Thẩm Ngôn mở to hai mắt, Thái hậu thấy phản ứng của hắn rồi lại không nhịn được cười đắc ý: “Hiểu rõ chưa? Hoàng đế… Vốn cũng chẳng phải không có ngươi thì không được.”
Nụ cười này là nụ cười hả hê, tựa như là nụ cười sảng khoái khi được giải thoát sau nhiều năm bị kiềm nén.
Thẩm Ngôn cúi đầu chớp chớp mắt, hắn không muốn tỏ ra yếu thế trước mặt Thái hậu, thế nhưng hắn lại không ngăn lại được ẩm ướt nơi đáy mắt.
Sự ghen tị trước kia của hắn cuối cùng đã có đáp án —— vì sao Lệ phi chưa được sủng hạnh nhưng đã lọt vào mắt Lục Uyên; vì sao đang khi hắn vẫn chưa biết được tâm ý của Lục Uyên đối với mình thì Lệ phi lại lợi dụng Oanh Sương để mượn cớ vấn tội mình; vì sao… Lục Uyên mỗi ngày đều đến tẩm cung của Lệ phi nhưng vẫn không hề sủng hạnh nàng ta; vì sao Lục Uyên nói: y cũng đã nhịn rất lâu.
Mà bởi vì những lời này của Thái hậu, những việc đã từng không giải thích được giờ đây đều có được đáp án. Thẩm Ngôn lặng lẽ cười, cười đến ướt cả hai mắt, thì ra Lục Uyên cũng đã từng sợ hãi… Thì ra những điều mà hắn lo lắng, Lục Uyên cũng đã từng lo lắng.
Bởi vì Lục Uyên cũng từng băn khoăn xem có nên phá vỡ tầng quan hệ chủ tớ hay không, đã từng giằng co xem có nên đưa tay kéo mình ôm vào lòng hay không.
Cho nên mới ở vào lúc do dự bất định, vào lúc sợ hãi chần chừ lại kiên định nói cho hắn biết —— “Trẫm sẽ che chở ngươi.”
Sự quyết đoán và quả quyết của Lục Uyên đối với tình cảm của bọn họ không phải xuất phát từ việc “Trẫm là Thiên tử”, mà là xuất phát từ sau những ngày đêm không ngừng cân nhắc và suy nghĩ cặn kẽ.
“Thẩm Ngôn, ai gia niệm tình ngươi trung tâm, có thể để ngươi toàn thây.” Thái hậu chậm rãi nói, “Trước bài vị của tiên Hoàng Đại Dục, lụa trắng và rượu độc, ngươi chọn một thứ đi.”
Một trăm mười ba, vào nội ngục.
Trung tâm? Thẩm Ngôn cười khổ, trước đây vào đêm trước ngày Lục Uyên đại hôn, bởi vì không giấu kĩ ánh mắt, hắn liền bị Thái hậu nương nương gọi đến, Thái hậu nói —— “Ai gia biết đến lòng trung của ngươi, nhưng Uyên nhi là Hoàng thượng, là Thiên tử. Nó không thể có vết nhơ, ngươi… có hiểu không?”
Vì vậy, hắn bị Thái hậu nương nương đưa vào nội ngục. Dĩ nhiên không phải do hắn tự nguyện, mà là bởi vì một câu nói của Thái hậu: “Vào nội ngục sửa lại ánh mắt của ngươi cho ai gia, bằng không…”
Bằng không cái gì? Thẩm Ngôn không biết, thế nhưng Thẩm Ngôn có thể đoán được, bất kể là nhận về kết cục gì, hắn chắc chắn sẽ không thể hầu hạ Lục Uyên được nữa. Vì thế, tiểu thái giám nhỏ bé không chút căn cơ gì lúc đó phải tự mình vào nội ngục, nghe những tiếng kêu gào thảm thiết vang ra từ trong những phòng giam cạnh đó.
Hắn không chịu tổn thương từ da thịt, thế nhưng tinh thần lại bị dằn vặt không ít.
Một thời gian dài sau đó, mỗi khi nhắm mắt, trong mơ vẫn còn quanh quẩn những tiếng kêu gào thê lương từ nội ngục. Cũng chỉ có lúc làm việc, có thể nhìn thấy Lục Uyên mới tốt lên được chút ít. Lục Uyên khi đó còn từng chọc hắn ——
“Tiểu A Ngôn, có phải ngươi sợ sau này trẫm không cưng ngươi nữa, mới cần mẫn như vậy?”
Hắn lúc đó đỏ mặt không biết trả lời làm sao, nhưng thật ra Thẩm Ngôn muốn nói —— nô tài sợ sau này không được nhìn thấy Người nữa, nên bây giờ mới muốn nhìn nhiều thêm một chút.
Nếu như là mười năm trước, hắn còn có thể bị Thái hậu hù dọa, chỉ riêng câu nói hắn có thể trở thành vết nhơ của Lục Uyên thôi đã có thể khiến hắn sợ hãi không nguôi.
Nhưng hôm nay đã không còn là mười năm trước.
Thẩm Ngôn ngẩng đầu, mỗi chữ mỗi câu đều nói rất rành mạch, không để cho người khác có nửa phần nghi ngờ ——
“Thứ cho nô tài không thể theo mệnh.”
Một trăm mười bốn, mạng thuộc về.
Lục Kiêm nhìn thấy được cửa cung An Thọ ở xa xa, vừa định thở phào một hơi, liền nghe thấy một tiếng vang lanh lảnh, đó là tiếng của chén trà bị đánh vỡ.
Trong cung An Thọ ——
Thái hậu nương nương tức giận đến run cả người: “Ngươi, ngươi có biết là ngươi đang nói chuyện với ai không?!”
“Nô tài biết, nhưng mạng này của nô tài đã không còn là của nô tài, cho nên thứ cho nô tài không thể theo mệnh.”
“Ngươi!” Thái hậu giận đến mức mặt đỏ bừng bừng, tay vung thật cao, “Người đâu, trút cho ai gia!”
Bà tìm người kéo chân Lục Uyên, cơ hội như vậy cũng chỉ có một lần, nếu như lần này mà không thành, sợ là…
Nhưng tình thế mà Thái hậu không ngờ đến lại xuất hiện, Thẩm Ngôn lại không thành thật quỳ trên mặt đất, mà là cố sức phản kháng lại cung nữ đang muốn trút rượu độc cho hắn.
Cung nữ bị dọa hết hồn, các thái giám đứng sau lưng liền vội vàng tiến lên, đang lúc định đè Thẩm Ngôn lại, nhưng lại bị Thẩm Ngôn quét chân làm cho té ngã. Thẩm Ngôn mặc dù không có võ công trong người, nhưng quyền cước tự vệ của hắn là do Lục Uyên đích thân dạy, không thể ra trận giết địch, thế nhưng tự bảo vệ mình trước những cung nhân này thì vẫn còn được.
“Thẩm Ngôn! Rốt cuộc là ngươi có để ai gia vào mắt hay không?!”
Thẩm Ngôn khàn giọng nói: “Mạng này của nô tài thuộc về bệ hạ, Thái hậu không thể lấy đi.”
Thật ra hắn cũng đã là cung giương hết đà, những ngày qua hắn chẳng ngủ được mấy canh giờ, giờ đây quỳ nửa ngày trước bài vị không được uống một giọt nước nào. Nhưng Thẩm Ngôn cũng chỉ có thể cắn răng gắng gượng, hắn đã đáp ứng với Lục Uyên phải cùng y bạc đầu, cùng y nhìn ngắm non sông tươi tốt… Sao có thể nuốt lời được đây? Cho dù không thực hiện được những việc này, nhưng ngay tại trong cung, ngay cả thân mẫu của Lục Uyên cũng muốn mưu tính với y, Thẩm Ngôn làm sao có thể bỏ được Lục Uyên, để Lục Uyên lại một mình trong chốn thâm cung này? “Thị vệ đâu! Tiến lên hết cho ai gia!” Thái hậu hung hăng vỗ bàn một cái, hộ chỉ cứng rắn cũng bị gãy, đoạn bị gãy bắn xẹt qua gò má Thẩm Ngôn, để lại một vết máu rỉ.”
“Thái tử gia! Ngài không thể vào ——” bước vào theo cung nhân đang cao giọng khuyên ngăn, theo những thị về cùng xông vào còn có cả Lục Kiêm.
Trong nháy mắt nhìn thấy tình hình bên trong, Lục Kiêm cũng có hơi há hốc mồm, có điều nó phản ứng lại rất nhanh, cung cung kính kính dập đầu một cái: “Tôn nhi thỉnh an tổ mẫu, nguyện Hoàng tổ mẫu phượng thể an khang.”
Xin lỗi các mẹ hôm trước hứa có chương mới mà nhây đến giờ huhuhu:"(((((
Danh sách chương