Edit: Siu Nhơn Mèo
“Trẫm phát thệ, trẫm thật không có chạm vào gã.”


Chín mươi bảy, lời thông cáo.

Ngày đó, sau khi Tiết Minh bị Lục Uyên răng dạy, hồi phủ liền đóng cửa từ chối tiếp khách.

Những người có tâm lặng lẽ quan sát, lại thấy Lục Uyên không trừng phạt gì cũng không nghe thấy trong cung truyền ra lời lẽ nào gây bất lợi cho Hoàng hậu. Chỉ có vô số những vật phẩm ban thưởng liên tục được đưa vào Trường Nhạc cung.

Trong một khoảng thời gian ngắn, mọi người cũng cảm thấy khó hiểu.

Thẩm Ngôn đọc xong ý chỉ ban thưởng, dẫn những người được ban cho bước vào. Trong tẩm điện của Hoàng hậu, tràn ngập mùi thuốc đắng nồng đậm.

Nhưng có chỗ bất thường chính là, tất cả những món đồ ban thưởng không được mở ra cũng không đưa vào kho riêng, mà sau khi được đưa vào tẩm điện của Hoàng hậu một vòng, lại bị đem ra ngoài.

Đợi đến khi tất cả mọi người đều lui ra, Thẩm Ngôn cũng chuẩn bị rời đi, bên trong màn trướng lại đột nhiên vang lên một giọng nữ: “Thẩm công công.”

“Nương nương.” Thẩm Ngôn không quay đầu lại, chỉ duy trì tư thế đóng cửa.

“Công công, quả thực hận bổn cung?”

“Nương nương, ta phải quay về phục mệnh.” Đã nhiều ngày Thẩm Ngôn bận rộn đến mức chân không chạm đất, trong lòng cũng nóng nảy, thế nhưng vừa nghĩ tới việc này không liên quan gì lớn đến Hoàng hậu, hơn nữa Hoàng hậu dù sao cũng đã giúp đỡ bọn họ rất nhiều, cũng chỉ có thể áp xuống cơn giận.

*Phục mệnh: báo cáo lại sau khi làm xong việc được giao.

“Công công.” Hoàng hậu cũng thở dài một hơi, “Tiết Minh là một kẻ thô hán, nếu hắn có làm sai chỗ nào, đắc tội công công, bổn cung ở đây bồi tội với ngươi. Việc của công công và bệ hạ, vốn dĩ bổn cung cũng không hiểu…” Không phải đố kỵ với việc một người nhìn như bạc tình là Lục Uyên cũng sẽ có lúc tình thâm với người khác, mà là buồn bực người đó tại sao lại là một hoạn quan, “Nhưng mấy năm này bổn cung thấy được rõ, công công đáng giá để bệ hạ như vậy.”

Thẩm Ngôn ngừng một chút, lát lâu sau mới mở miệng: “Thẩm Ngôn chỉ có một câu muốn nói, bệ hạ có thể khoan dung và nhẫn nhịn Tiết Minh một lần là xem ở việc hắn trung tâm báo quốc, nhưng tuyệt không có lần thứ hai. Nương nương, mặc kệ trong lòng ngài nghĩ như thế nào, ngài vẫn là Hoàng hậu của Đại Dục, thân mẫu của Thái tử, mong nương nương tự trọng.”

“Bổn cung hiểu.”

Thẩm Ngôn khép lại cửa tẩm điện của Hoàng hậu, Minh Nguyệt đang đứng canh giữ ở cửa cũng thi lễ với hắn một cái.

“Vào đi thôi, nhiều ngày qua chắc chắn có không ít người đến dò la tin tức, các ngươi nhanh nhạy chút.” Thẩm Ngôn nhìn những tầng mây mù âm u ở phía xa, hai tay nắm chặc trong tay áo, lòng chìm xuống vài phần.

Minh Nguyệt lập tức gật đầu: “Vâng.”
Chín mươi tám, yêu mị mê hoặc.

Những hạt nước rơi tí tách trên mái ngói, Lục Uyên nhìn ra ngoài cửa sổ, trời mưa rồi. Đã nhiều ngày tâm tình y không tốt, cung nhân cũng không dám vòng qua vòng lại trước mắt y.

Lục Uyên đứng dậy bước đến bên cửa sổ, vẫy vẫy tay với người bên ngoài, rất nhanh đã có một tiểu thái giám dọc từ mái hiên chạy đến bên cửa sổ: “Hoàng thượng, cần phải đóng cửa sổ ạ.”

“Cứ để mở đi, hít thở chút không khí.” Lục Uyên nói tiếp, “Thẩm Ngôn không mang ô, ngươi mang ô dọc theo đường đến Trường Nhạc cung tìm hắn.”

“Vâng, nô tài đi ngay.”

“Đúng rồi, đem theo cái áo choàng kia của trẫm đưa cho hắn luôn đi, chớ để nhiễm phong hàn.”

Nhìn bóng lưng tiểu thái giám dần xa, Lục Uyên lại nhìn lên bầu trời âm u, thở dài một hơi, gió thổi mưa giông trước cơn bão đây mà…



Lục Uyên trở lại trước ngự án xem tấu chương thêm một hồi thì có hơi mệt mỏi.

Tựa vào gối đằng sau nhắm mắt dưỡng thần, tuy hai mắt nhắm nghiền, nhưng trong đầu lại suy nghĩ kỹ càng rất nhiều chuyện.

Từng bước, từng bước, không thể để một chút chuyện không may nào xảy ra.

Không lâu sau Lục Uyên đã nghe thấy tiếng bước chân nhè nhẹ, không nhịn được mà mỉm cười: “Trẫm không ngủ, ngươi không cần phải nhỏ tiếng như vậy. A Ngôn, trẫm hơi mệt, xoa bóp cho trẫm.”

Mùi Long Tiên Hương quen thuộc thoảng qua chóp mũi Lục Uyên, lẽ ra thái giám không thể huân hương, càng không cần nói đến loại hương chỉ có Hoàng đế mới được dùng này. Thế nhưng Thẩm Ngôn ở cạnh mình lâu, có lúc cũng sẽ bị vươn một ít mùi.

“A Ngôn, trẫm đau đầu…”

Người phía sau không lên tiếng, Lục Uyên chỉ nghĩ là tâm tình hắn cũng không tốt: “Việc ở Trường Nhạc cung không suông sẻ? Chẳng lẽ Hoàng hậu làm khó ngươi?”

Nói đến đây, Lục Uyên liền có chút bận tâm. Tuy y cảm thấy Liễu Ngọc Ly không ngu ngốc đến mức đó, thế nhưng chuyện liên quan đến Thẩm Ngôn, y vẫn phải xác nhận một chút…

Đang định mở mắt ra, lại có một đôi tay vươn ra, một tay che mắt Lục Uyên, tay còn lại đã trượt trừ bên cổ lần mò xuống cúc áo nơi đầu vai y.

Không giống với hương cỏ tươi dịu nhẹ trên người Thẩm Ngôn, đôi tay rõ ràng không thuộc về Thẩm Ngôn dù mang theo mùi Long Tiên Hương nhưng vẫn không lấn át được mùi phấn son. Sắc mặt Lục Uyên ngay tức khắc biến đổi, mạnh mẽ đứng lên, nào ngờ người phía sau chẳng khác gì rắn quấn trên người y, hơi thở nóng hổi thổi lên da Lục Uyên.

“Cút!” Lục Uyên buồn nôn, bắt lấy đôi tay càn rỡ trên người mình, đẩy người nọ ra khỏi.

“Hoàng thượng…” Một tiếng nỉ non mềm mại uyển chuyển, Lục Uyên nhìn kĩ lại, đúng là một tiểu thái giám môi hồng răng trắng lạ mặt, lập tức cảm thấy khắp cả người không được thoải mái. Những nơi bị gã sờ dường như có sâu bọ đang bò qua lại, Lục Uyên cố nén cơn buồn nôn: “Nói! Ai phái ngươi tới?!”

“Là Hoàng thượng người đó…” Tiểu thái giám đứng lên, bước đến quỳ gối dưới chân Lục Uyên, “Nô tài là Dung Nhan, tham kiến bệ hạ.”

Lục Uyên nhớ lại câu gọi “A Ngôn” của mình, hối hận vô vàn.

“Người đâu! Lôi tên này ra ngoài cho trẫm!”

“Hoàng thượng!” Dung Nhan ôm lấy giày Lục Uyên, bất lực nhìn về phía cửa, “Thẩm tổng quản, ngài giúp nô tài đi, nô tài chỉ là kính mộ Hoàng thượng, không có ác ý.”
Chín mươi chín, làm nũng.

Thẩm tổng quản? Lục Uyên cúi đầu nhìn tiểu thái giám đang quỳ bên chân, rồi quay đầu nhìn về phía Thẩm Ngôn chẳng biết đã đến trước cửa từ lúc nào, nhất thời khó lòng giãi bày.

Y đột nhiên nhớ lại một cảnh tượng, lúc đó phụ Hoàng còn tại thế, có một tài tử vừa nhập cung thông dâm với một tên thị vệ bị phụ Hoàng bắt gian tại trận… Làm thế nào mà tự nhiên mình bây giờ cũng có loại cảm giác này vậy chứ?

“A Ngôn…” Lục Uyên há miệng, nhấc chân đá văng gã thái giám bên chân, “Trẫm thề trẫm…”

“Hoàng thượng.” Thẩm Ngôn có hơi bất đắc dĩ ngắt lời y, ở đây không chỉ có hai tiểu thái giám Đức phi phái tới, mà còn có đội thị vệ Lục Uyên vừa gọi tới, “Hai tiểu thái giám này là do Đức phi sợ nô tài chăm sóc Hoàng thượng không chu toàn, nên phái riêng tới.”

Lục Uyên nhíu mày, nhưng y biết Thẩm Ngôn chắc chắn còn có lời chưa nói hết, bằng không hắn sẽ không đáp ứng Đức phi.

“Thái hậu nương nương cũng gửi thư về khen ngợi Đức phi hiền thục, nô tài mới mang hai người này về. Chỉ là mấy ngày nay bệ hạ bận việc, nô tài quên nói.”

Tiền căn hậu quả đều bẩm báo hết cho Lục Uyên, Thẩm Ngôn cũng không phải là không nóng nảy, hắn nháy mắt ra hiệu cho thị vệ.

Cả đội thị vệ đã đứng chờ từ lâu, thấy vậy liền tiến đến lôi Dung Nhan ra ngoài.

“Hoàng thượng! Hoàng thượng!” Thấy Lục Uyên không thèm đoái hoài, gã vội nhào đến bên chân Thẩm Ngôn, “Công công, ngươi vì sao lại hại ta?”

“Chỗ của Hoàng thượng, không được truyền thì không được phép vào.” Thẩm Ngôn lạnh lùng nói, lúc Dung Nhan giãy dụa hắn thoáng ngửi được một ít mùi hương quen thuộc, đáy mắt lại lạnh thêm vài phần, “Long Tiên Hương là hương ngự dụng của Hoàng thượng, ngươi dám cả gan tự ý dùng!”

Lục Uyên thấy Thẩm Ngôn nổi giận, tâm tình được an ủi vài phần, cong cong khóe môi: “Tống vào nội ngục, để Duẫn công công tra khảo nghiêm ngặt, hỏi xem ai cho gã lá gan này!”

“Vâng!”

Sau khi nhóm thị vệ trật tự có hàng lôi Dung Nhan ra khỏi, những người khác cũng đều nhanh trí rời khỏi điện, nội điện chỉ còn lại hai người Lục, Thẩm.

Thẩm Ngôn vừa định lấy áo choàng, đã bị Lục Uyên ôm, hắn chợt nghe thấy vị Thiên tử địa vị cao quý nhất triều Đại Dục này tủi thân vô cùng nói: “Trẫm phát thệ, trẫm thật không có chạm vào gã.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện