Edit: Fuly

“Ở bên kia, nhanh lên, nàng ta chạy về phía kia rồi!”

Một đám người đốt đèn lồng chạy ra từ cuối hành lang, tiếng bước chân khi mạnh khi yếu xen lẫn vang lên phá vỡ sự yên tĩnh giữa đêm khuya.

Người nói chuyện chính là tên thái giám cầm đầu, cả chiếc mũ lệch trên đầu hắn cũng không kịp chỉnh, một tay nắm đai lưng, một tay nhấc đèn lồng, chất giọng the thé cũng không thể che được cảm giác nóng nảy.

Đám người sau lưng thái giám kia cũng không tốt hơn là bao, quần áo xốc xếch, theo lệnh tản ra bốn phía như một bầy ruồi nhặng không đầu.

Dù sao cũng đã hơn nửa đêm, giờ này mà bị kêu dậy tìm người, dù cho ai cũng tỏ vẻ như đang dốc hết toàn lực nhưng trên mặt đều khó che đi biểu cảm không tình nguyện.

Bóng đen kia chạy đi rất nhanh, mặc dù dáng vẻ mảnh khảnh gầy yếu, nhưng động tác lại linh hoạt như bọ ngựa đang, liều mạng trốn.

Phúc Lộc giận dữ quát: “Phó Dung Chân, ta cho ngươi biết, dù ngươi có chạy đến chân trời ta cũng bắt về được! Còn không mau đứng lại cho ta?”

Bóng đen kia không hề bị dao động, vẫn như cũ liều mạng chạy về phía trước, xuyên qua hành lang dài rồi lảo đảo chạy vào Ngự Hoa Viên, tốc độ càng ngày càng chậm, tiếng thở dốc cũng càng ngày càng dồn dập, nhưng chưa từng dừng lại nửa bước.

Thấy ngay cả một tiểu nha đầu bọn thái giám này cũng không đuổi kịp, Phúc Lộc liền điên tiết quăng cho kẻ đứng gần hắn một cái tát: “Chưa ăn cơm à? Đuổi theo cho ta! Không đuổi kịp, các ngươi đừng ai mong được nhận bổng lộc tháng này!”

Tiếng bước chân liền nhanh nhẹn hơn, dù trong lòng có oán hận cách mấy, bọn thái giám vẫn chỉ có thể không tình nguyện đuổi theo.

Phó Dung Chân có cố sức chống cự thế nào, thì cũng chỉ là một cô nương, tuy thái giám không được xem là nam nhân, nhưng sức lực hơn hẳn nàng là điều dễ hiểu.

Nàng đã chạy trong đêm khuya một lúc lâu, nước mắt ướt đẫm hai gò má, rồi lại mau chóng bị gió thổi khô, rõ ràng đang giữa hè nhưng nàng lại cảm thấy lạnh lẽo thấu xương, cái rét bắt nguồn từ ngón chân tràn qua mỗi tấc da thịt, rồi ập vào đáy lòng nàng tan biến đi mất.

Bỗng nhiên, trước mắt xuất hiện một hồ nước lớn, nàng ngừng bước, lòng tự hiểu đã đến đường cùng.

Nàng không còn đường để chạy nữa.

Nơi này không phải là nơi một cung nữ có thể tới, thường ngày nàng chỉ đi qua Ngự Hoa Viên đến phía ngoài đại điện của các chủ tử, chứ đã bao giờ đến giữa trung tâm như thế này đâu? Nàng cũng không biết đường để đi nữa.

Giờ phút này dừng ở bên hồ, nàng chậm rãi xoay người, mặt xám như tro tàn nhìn đám người đang đuổi theo.

Bộ mặt béo ú, không râu mép bởi vì phải đuổi theo nàng một quãng đường dài mà run rẩy, thở hổn hển như muốn đứt hơi.

Phúc Lộc dừng bước liều mạng thở, vừa giận vừa vui, giận là nha đầu này lại dám trắng trợn chạy trốn, thật là không biết tốt xấu; vui chính là cuối cùng hắn ta cũng bắt được nàng, ngày hôm nay nhất định phải dẫn về hưởng thụ!

Thở xong, hắn giận quá thành cười, cất giọng the thé: “Ngươi được đấy Phó Dung Chân, nhờ có phúc khí tổ tiên tám đời mới được bản công công coi trọng, nguyện ý muốn thành thân, cho ngươi hưởng vinh hoa phú quý, không ngờ ngươi thế mà lại không biết điều, dám thừa lúc ta xuất cung bỏ trốn! Muốn làm phản à!”

Ven bờ hồ, cô nương kia chậm rãi ngẩng đầu nhìn hắn, trên khuôn mặt đầy vẻ tuyệt vọng bỗng nở một nụ cười thản nhiên.

Lúc này đã là nửa đêm, ánh trăng nhợt nhạt chiếu trên khuôn mặt thanh tú của nàng bỗng nhiên khiến người ta có cảm giác sợ hãi khó nói.

Phúc Lộc hoảng hốt, không nhịn được run rẩy, sau một khắc liền thẹn quá thành giận sải bước đi về phía nàng.

“Người làm cái gì đó? Giả thần giả quỷ hù dọa bản công công? Ta cho ngươi biết, bản công công coi trọng ngươi là phúc phần của ngươi, ngươi muốn cũng phải gả, không muốn cũng phải gả! Ngoan ngoãn theo ta trở về, nếu không ta cho ngươi sống không bằng chết!”

Trong lòng vẫn có chút thương hương tiếc ngọc, nhìn thấy tiểu cô nương ngày thường luôn chỉnh tề chu đáo bây giờ có dáng vẻ xốc xếch, sắc mặt tái nhợt, quần áo dính đầy bùn đất, Phúc Lộc liền cố kiềm chế, định nhẹ nhàng khuyên bảo nàng.

Không ngờ nàng kia đột nhiên mở miệng, vô cùng bình tĩnh nói: “Không nên ép ta.”

Bước chân Phúc Lộc hơi ngừng lại, tiếp đó lại nhanh chóng đi về phía nàng, cười lạnh nói: “Ngươi muốn làm gì hả?”

Vốn tưởng rằng nàng đã không còn đường có thể lui, phải chịu bày bố, không ngờ Phó Dung Chân đột nhiên nhanh chóng xoay người sang chỗ khác, tung người nhảy xuống, chỉ nghe “Bùm” một tiếng, trên mặt hồ chỉ còn lại những gợn sóng lăn tăn

Bạch y bị ánh trăng chiếu lên, càng lộ vẻ thê lương.

Bóng dáng kia nặng nề nhảy xuống, khiến Phúc Lộc kinh hãi, đứng lặng cả một lúc lâu.

Bọn thái giám cũng hoàn toàn tỉnh táo, trợn mắt há mồm đứng đó nhìn một màn này, không một ai nghĩ đến việc cứu người, cho đến Phúc Lộc phục hồi thần lại, hoảng sợ ra lệnh: “Đứng đó làm gì? Cứu người đi! Mau cứu người!”

Không để ý nước hồ rét lạnh thấu xương, liên tiếp có những âm thanh nhảy xuống nước.

Hồ này vốn không sâu, thường ngày dù có vị nương nương nào lỡ tay làm rơi khuyên tai xuống, bọn thái giám cũng có thể nhanh chóng tìm ra, nhưng hôm nay lại kỳ lạ ở chỗ nhiều người nhảy xuống như vậy lại chẳng ai có thể cứu được một cung nữ bị rơi xuống nước.

Theo thời gian trôi qua, tâm Phúc Lộc cũng dần dần trầm xuống, cuối cùng có người nổi lên mặt nước, lớn tiếng hô: “Ở chỗ này!”

Đám người nhanh chóng nâng thân thể gầy yếu kia lên bờ, khuôn mặt trắng bệt ướt sũng, vừa như nước lại vừa như lệ, óng ánh dưới trăng.

Phúc Lộc run tay thăm dò hơi thở.

Đã chết.

Chuyện này muốn kể phải bắt đầu từ nửa tháng trước, Phó Dung Chân vốn là một cung nữ trong thượng thực cục, năm nay mười sáu, bởi vì nhà nghèo, con cái lại đông nên lúc nàng chín tuổi cha mẹ liền đưa nàng vào cung, mới đó mà đã mấy năm trôi qua.

Con gái mười tám thay đổi khôn lường, không biết là do thủy thổ ở kinh thành tốt hay nguyên nhân nào khác mà càng ngày nàng càng hiển lộ rõ vẻ xinh xắn.

Nửa tháng trước, vào tiết Đoan Ngọ, sau khi vất vả một ngày cùng đám chị em ở thượng thực cục, nàng liền mệt mỏi đi về viện, chẳng ngờ lại đụng phải Phúc Lộc.

Phúc Lộc là Thái Giam Tổng Quản của kính sự phòng, bởi vì hắn có quan hệ họ hàng với thái giám Trịnh An bên cạnh hoàng thượng, nên thường làm mưa làm gió sau lưng các chủ tử.

Bây giờ bị một cung nữ đụng phải, ngay trước nhiều thái giám như vậy, không cho nàng ta nếm chút lễ độ, mặt mũi hắn biết để đâu? Thấy bàn tay hắn giơ lên, nàng sợ hãi nhắm chặt hai mắt nhưng chờ một lúc cũng không cảm thấy đau đớn, nàng chần chờ, khiếp sợ mở mắt ra.

Đôi con ngươi đục ngầu của Phúc Lộc sáng lên, nóng bỏng, khiến trong lòng nàng có dự cảm không tốt.

Cung nữ này có nhan sắc không tồi, màu da trắng muốt, mắt ngọc mày ngài, đôi môi không điểm mà hồng, mi thanh mục tú, nếu trang điểm lên, cũng chẳng kém chúng nương nương trong cung mấy phần. Bây giờ trên khuôn mặt ấy đong đầy khiếp sợ, điềm đạm đáng yêu, vơi đi mấy phần lãnh ngạo.

Bắt đầu từ thời khắc đó, hắn quyết định muốn nàng làm đối thực của mình.

Trong cung này, thái giám vốn là kẻ không trọn vẹn, không cách nào hưởng thụ cá nước thân mật, nhưng có mấy kẻ quyền cao chức trọng vẫn xin đối thực ví dụ như Lý Tuyền bên cạnh thái hậu.

Phúc Lộc đã nghĩ đến chuyện này từ lâu, tuy nhiên lại không chọn được người thích hợp, ngày hôm nay lại trùng hợp gặp được, xem ra cũng là duyên phận.

Những chuyện sau này theo đó mà đến, thường ngày Phúc Lộc luôn ỷ vào Trịnh An bên cạnh hoàng thượng mà làm mưa làm gió, nên lần này mặt dày mày dạn đến thượng thực cục yêu cầu. Chẳng may, cô cô quản lý thượng thực cục lại là một người an phận thủ thường, không muốn chọc phải thị phi, tên bá vương này chỉ muốn một cung nữ, vậy đưa cho hắn là được rồi.

Cứ như vậy, cuộc sống cung nữ bình thản của Phó Dung Chân kết thúc, nàng không có lựa chọn, buộc phải gả cho tên thái giám ghê tởm đó làm đối thực.

Nhưng nàng không cam lòng, nàng khóc mấy đêm liền, cuối cùng Châu Ngọc – cung nữ chung phòng cho nàng một chủ ý —— trốn ra cung.

Cạnh cửa Nam Phong sát cạnh chuồng ngựa có một cửa nhỏ, bình thường ngựa được đưa vào từ cửa đó, nghe nói thị vệ quản lý chuồng ngựa là một kẻ tham tiền, trước kia cũng đã từng có cung nữ hối lộ cho hắn để xuất cung. Dù sao trong cung này cũng đông người, có mất tích, ở trên không hỏi, người ở dưới sẽ không ai tự tìm phiền toái cho mình.

Tin tức này hết sức bí ẩn, hiếm có người biết, không hiểu sao Châu Ngọc lại biết được, nhưng giờ phút này Dung Chân chẳng thể nghĩ được nhiều như vậy.

Sau đó, Châu Ngọc đưa hết số của cải mấy năm nay nàng ta tích cóp được cho Dung Chân, bản thân nàng cũng có một ít, vậy là cửa ải của thị vệ kia xem như có thể qua được. Ngày xuất cung sắp đến, chẳng ngờ đêm nay Phúc Lộc lại phái người truyền nàng qua rửa chân.

Hành lý của nàng còn ở trên giường, tiểu thái giám bên cạnh Phúc Lộc đã chờ sẵn ngoài cửa, nàng đắn đo mãi, nhưng chẳng nghĩ ra cách nào khác, đành phải đi đến phòng Phúc Lộc.

Chuyện kế tiếp nàng căn bản không muốn nghĩ lại, đó là đoạn ký ức khuất nhục đáng sợ nhất kể từ khi nàng chào đời tới nay.

Phúc Lộc đè nàng ở trên giường, một thân thịt béo mập đè chặt, bàn tay to dùng sức xé áo nàng, lộ ra một mảng da thịt trơn bóng.

Máu toàn thân nàng như muốn đọng lại, nhưng sự giãy dụa của nàng trong mắt Phúc Lộc chỉ như sức của một con kiến.

Một hoạn quan có thể làm cái gì?

Phúc Lộc thích thú nhìn thân thể thiếu nữ trước mắt, cảm thấy một cỗ máu nóng xông lên đại não, đưa tay sờ khắp người nàng, không chút lưu tình phát tiết oán khí không thể giao hợp của bản thân, khiến toàn thân nàng đau muốn ngất xỉu.

Sau đó tay của hắn chạy đến địa phương tư mật nhất, địa phương mềm mại non nớt như vậy là nơi hắn muốn yêu thương đã lâu nhưng không thể...... Dưới ánh mắt say mê, hắn tăng sức, ngón tay xuyên qua cấm địa yếu ớt nhất.

Dung Chân không còn sức để kêu nữa, nàng cắn chặt môi, màu sắc oánh nhuận bình thường nay bị sự tái nhợt thay thế, thậm chí còn chảy máu.

Nàng chỉ biết, ấn tượng tốt đẹp nhất đối với thế giới này đã tan biến từ sau đêm nay.

Phúc Lộc nhìn sắc mặt trắng bệch của người dưới thân, đôi môi rỉ máu, sợ xảy ra án mạng, chỉ đành phải tức giận xoay người bỏ đi.

Dung Chân nhanh chóng mặt lại quần áo, bước ra cửa phòng, từ đầu đến cuối sắc mặt bình tĩnh.

Chỉ là nàng vừa rời khỏi căn phòng kia, liền chạy theo hướng ra ngoài cung, mà Phúc Lộc nhìn phản ứng bất bình thường của nàng, phái người theo dõi, lại phát hiện ra ý đồ chạy trốn của Dung Chân.

Vì vậy mới có một màn kia.

Suốt 16 năm an ổn trong cuộc đời Phó Dung Chân, dù có nghèo khổ, có tầm thường nhưng nàng luôn làm chủ chính mình, mong đợi sớm ngày xuất cung đoàn tụ cùng người nhà.

Nhưng hôm nay không chỉ có kế hoạch bị phá vỡ, người bị cuốn vào nước xoáy, mà cả tính mạng cũng mất luôn.

Trong hồ lạnh lẽo, nước thi nhau tràn vào miệng mũi, nàng cảm thấy mình như một con búp bê bằng vải rách mất đi ý thức, bị một lực hút mạnh kéo xuống đáy hồ.

Cảm giác hít thở không thông từ từ tràn khắp cơ thể, nàng hé miệng liều mạng muốn hô hấp, lại bị sặc nhiều nước hơn.

Cứu mạng.

Cứu mạng.

Loại khổ sở này bị kéo dài vô hạn, cuối cùng nàng buông xuôi nhắm nghiền mắt.

Giống như đã qua một trăm năm vậy, có người lay lay vai nàng.

“Tỉnh dậy, Dung Chân, mau tỉnh lại!” Nàng nghe có người gọi tên mình.

Mí mắt giống như bị đổ chì, nặng đến mức không mở ra được.

“Này, nhanh lên, định nằm trên giường giả chết sao? Lát nữa Thoa Nghi cô cô tới, ngươi sẽ biết tay!” Âm thanh kia vẫn còn tiếp tục, thanh thúy dễ nghe, giống như tiếng kêu của chim hoàng oanh.

Dù vô cùng không tình nguyện, rốt cuộc nàng cũng mở mắt ra.

Gian phòng đơn sơ, ánh sáng chói mắt từ ngoài cửa sổ chiếu vào, còn có......gương mặt phóng đại của Châu Ngọc.

“Này, đồ lười nhà cô, có biết hôm nay là ngày gì không? Tiết Đoan Ngọ, hôm nay là tiết Đoan Ngọ đó! Sao cô dám ngủ nướng hả?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện