Dưới cây dương to trước cửa siêu thị, Chử Tình cũng đang rất khó hiểu. Cô đang đi siêu thị mua kem thì bị một thằng nhóc lớp mười một cản lại, còn tưởng đến khiêu khích, ai ngờ cậu ta lại tỏ tình với cô trước mặt mọi người.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thật lạ nha, vậy mà có người lại tỏ tình với cô, cô không khỏi cảm thán. Thật sự là cuộc sống nhanh thay đổi, nếu là năm 2019, có lẽ mọi người sẽ cảm thấy cậu ta bị điên rồi.
Chử Tình lấy lại tinh thần, nhìn nam sinh nhuộm mấy nhúm tóc vàng đang đứng trước mặt mình, thở dài nói: “Cám ơn ý tốt của cậu nhưng chúng ta không hợp.”
“Không tìm hiểu sao biết không hợp, tôi muốn làm bạn với cậu.” Nam sinh cười rất lưu manh, lời tỏ tình nói vô cùng lưu loát, vừa nhìn là biết thường xuyên làm việc này.
Radar của Chử Tình với đồng loại luôn tinh tế và chuẩn xác, liếc mắt một cái là biết vị này cũng giống như cô, đều là không học vấn không nghề nghiệp. Cô chậc một tiếng: “Thật sự không hợp. Được rồi, đừng chặn đường nữa, kem của tôi sắp chảy rồi.” Sớm biết gặp phải chuyện này thì cô đã ở trong lớp uống nước chứ kem kiếc gì, phiền chết.
Cô nói xong thì lập tức rời đi nhưng bị nam sinh cản lại lần nữa: “Cậu còn chưa trả lời tôi, không làm bạn trai được thì làm bạn cũng không tệ mà, tôi chú ý cậu rất lâu rồi, cậu là nữ sinh đẹp nhất mà tôi từng gặp. Làm bạn với tôi, từ giờ trở đi tôi bảo vệ cậu.”
“Xin lỗi, tôi rất nhiều bạn, không thiếu cậu.” Chử Tình đi qua cậu ta, kết quả bị cản lại lần nữa, lông mày lập tức nhíu lại.
Nam sinh vẫn không nhận ra kiên nhẫn của cô đang cạn dần, cười hì hì nhìn cô, muốn tìm ra dấu vết thẹn thùng trên gương mặt cô, đám bạn của cậu ta cũng la hét ầm ĩ, xung quanh càng ngày càng nhiều người vây xem. Chử Tình hít sâu một hơi, cảm thấy sự kiên nhẫn của mình thật sự đã dùng hết rồi.
Nam sinh còn không tự giác, thấy cô không nói gì thì chỉ thiếu nước tỏ vẻ: “Thật sự chỉ làm bạn, tôi không có ý khác.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Cmn không có ý gì khác mà luôn cản tôi? Không thấy kem của tôi sắp chảy rồi à? Nghe không hiểu tiếng người sao?” Chử Tình phát hỏa. Cái kiểu hoàn toàn không nghe ý kiến của người khác cứ sấn đến khác gì lưu manh đâu? Nam sinh sửng sốt, hiển nhiên không ngờ cô nóng tính như vậy, những người khác vây xem cũng ngẩn ra. Không khí im lặng một giây, nam sinh ‘phụt’ cười một tiếng: “Trông cậu đáng yêu như vậy nhưng tính cách lại quá tệ, rất đanh đá, chỉ là tôi thích.”
Chử Tình hít sâu một hơi, sau khi xác định tên này thật sự không hiểu tiếng người thì nở nụ cười xán lạn: “Vừa rồi cậu nói gì? Làm bạn cậu, từ giờ trở đi cậu bảo vệ tôi?”
Gương mặt cô trắng nõn, mềm mại, đầy collagen, đôi mắt cũng rất có thần thái, cười như vậy khiến cho xung quanh dường như sáng lên. Thứ sáng lên còn có đôi mắt của nam sinh kia: “Đương nhiên, tôi bảo vệ cậu.”
“Nhưng muốn bảo vệ tôi thì ít nhất phải khỏe hơn tôi chứ nhỉ?” Chử Tình vô tội mở to hai mắt.
Nam sinh cười hì hì: “Đương nhiên.”
Chử Tình gật đầu, nhìn xung quanh một vòng thấy một nữ sinh. Cô đưa kem trong tay mình cho người bạn này: “Làm ơn cầm hộ tôi một lát.”
“Hả… được.” Nữ sinh nhanh chóng cầm kem giúp cô.
Chử Tình quay người lại đi đến trước mặt nam sinh, đột nhiên ra tay chế trụ cánh tay cậu ta, sau đó vắt tay cậu ta qua vai mình rồi quăng người xuống đất. Không đợi cậu ta kịp thở một hơi đã liên tiếp đá vào bụng cậu ta: “Thứ rác rưởi này, Chử gia là người mày có thể tơ tưởng sao? Cho mặt mũi còn không biết xấu hổ, không phải muốn bảo vệ ông đây à, bảo vệ đi!”
Nam sinh bị đánh ngu người: “…”
Mọi người hóng hớt vây xem: “…”
Lúc Thích Vị Thần đến thì thấy cô đang đánh người, im lặng một lát rồi lập tức đi lên nắm tay cô. Chử Tình giơ nắm đấm lên thì đột nhiên tay bị nắm, sửng sốt quay đầu lại, thấy là Thích Vị Thần thì lập tức đứng nghiêm, sợ cậu nói mình gây sự ở trường bèn tố cáo trước: “Người này chặn tôi lại, đùa giỡn tôi nên tôi mới đánh cậu ta!”
Thích Vị Thần im lặng trong chớp mắt: “Nên đánh.”
Chử Tình thở phào một hơi: “Vậy cậu sang bên cạnh chờ, tôi đánh xong lại tìm cậu.”
Mọi người đang hóng hớt: “…” Còn đánh nữa hả?
Thích Vị Thần nhìn lướt qua đám người xung quanh, thấy dường như mấy nam sinh trong đó giờ mới phản ứng lại, xoa tay hầm hừ định gây sự thì ánh mắt lạnh xuống. Mấy người kia nhìn thấy vẻ mặt của cậu cũng sửng sốt, đột nhiên cảm thấy do dự không biết có nên lao lên không.
Lúc họ đang rối rắm thì Thích Mộ Dương mang người hấp tấp chạy đến: “Thằng nào! Cmn thằng nào theo đuổi… bạn cùng bàn của tao!” Vì quá kích động mà tí nữa thì cậu ta nói ra từ ‘mẹ tao’. Thấy Thích Vị Thần nhìn sang, cậu sợ đến mức tim như ngừng đập luôn.
Đều là lưu manh trong trường, đương nhiên có nghe nói về đối phương. Nam sinh bị đánh vừa thấy Thích Mộ Dương thì biết ngay mình động đến người không nên dây vào, giãy giụa bò dậy, gọi đám anh em rồi chạy thẳng. Đến lúc này Thích Mộ Dương mới đi về phía Chử Tình, bất mãn hỏi: “Có phải cậu thích thằng đó không?”
“… Tôi vừa đánh người xong đấy, cậu nhìn kiểu gì mà lại ra được là tôi thích nó?” Chử Tình thật sự không hiểu mạch não của cậu ta.
Thích Mộ Dương cười lạnh: “Vẫn bò dậy chạy được không phải chứng minh cậu nương tay sao? Đã nương tay thì chắc chắn là thích nó.”
Đám đông hóng hớt còn chưa đi hết: “…” Năng lực tư duy logic này thật trâu bò mà.
“Thôi đi, tôi sẽ không thích loại người tính tình cà lơ phất phơ tự cho mình là giỏi.” Chử Tình vừa nói vừa nhận lại kem, cảm ơn nữ sinh xong thì đưa một cái cho Thích Mộ Dương: “Chỉ là hơi phiền phức, kem chảy rồi, mau ăn đi.”
“Chảy rồi còn ăn kiểu gì, ném đi mua cái mới.” Thích Mộ Dương nói, cau mày ném hai cái kem đi.
Chử Tình phản đối nhưng không ngăn kịp, tức giận đến mức đấm cậu ta một quyền: “Ông đây không có nhiều tiền như vậy!”
(Đây là pass chương 32 -35: thichmoduong)
“Vậy, vậy để Thích Vị Thần mua!” Thích Mộ Dương bị cô đánh, đành che kín ngực.
Chử Tình trừng mắt: “Dựa vào cái gì mà bảo cậu ấy mua? Sao cậu nói hiển nhiên vậy hả?!”
“Để cậu ấy mua, cậu ấy nên mua!” Thích Mộ Dương hừ hừ nhìn về phía Thích Vị Thần, lúc đối diện với ánh mắt cậu thì lập tức rụt cổ lại, nhưng ỷ vào Chử Tình ở bên cạnh nên sau cùng vẫn cố gắng la hét: “Bọn tôi muốn ăn kem, còn muốn uống sữa chua nữa, cậu đi mua cho bọn tôi!”
“Nói chuyện phải lễ phép.” Thích Vị Thần lạnh lùng nói.
Thích Mộ Dương cảm thấy trong lúc này, làm một người ‘vốn không biết cậu là bố’ nên phách lối một chút. Vì vậy cậu ta hất cằm lên, cực kỳ kiêu ngạo nói: “Nhờ cậu mua kem và sữa chua cho bọn tôi!”
Chử Tình: “…” Dùng giọng điệu ngổ ngáo nhất nói một câu ngoan ngoãn nhất, tên nhóc này không có vấn đề gì về đầu óc chứ?
Cuối cùng, Chử Tình được như mong muốn, ngồi ở bên cạnh bồn hoa đằng sau khu dạy học với Thích Mộ Dương và Thích Vị Thần ăn kem. Chỗ này chặn gần hết ánh sáng mặt trời, thi thoảng có cơn gió nhẹ thổi qua mang lại cảm giác mới mẻ.
“Còn mấy ngày nữa là đến Quốc khánh, được nghỉ mấy ngày vậy?” Chử Tình hỏi Thích Mộ Dương.
Nếu là lúc trước Chử Tình hỏi như vậy thì nhất định Thích Mộ Dương sẽ cười vào mặt cô vì ngay đến cái này cũng không biết. Chỉ là hiện tại trong lòng cậu ta chỉ xuất hiện một ý nghĩ ‘ngay cả nghỉ mấy ngày cũng không biết, quả nhiên là từ hơn hai mươi năm trước xuyên đến’. Cậu ta cắn một miếng kem rồi trả lời: “Mười lăm ngày.”
Chử Tình sửng sốt: “Mấy ngày?”
“Mười lăm ngày, nửa tháng, trường nào cũng vậy, nhà nước quy định thế.” Thích Mộ Dương kiên nhẫn giải thích, đang nói thì nhìn thấy kem của cô chảy xuống quần áo, vẻ mặt lập tức tràn đầy vẻ ghét bỏ: “Cậu không thể ăn sạch sẽ một chút à?!”
“Có gì đâu chứ!” Chử Tình thuận miệng nói, sau đó khom lưng ăn sạch phần kem bị dây ra góc áo: “Quần áo của tôi không bẩn… được nghỉ nửa tháng!!! Điên mất thôi! Tôi muốn ngày nào cũng đi chơi!!!”
“Cậu! Chẳng lẽ mẹ cậu không nói với cậu nên ăn chậm một chút, đừng làm bẩn quần áo sao?!” Thích Mộ Dương tức giận.
Chử Tình chớp mắt: “Nói chứ, bất cứ người mẹ nào cũng sẽ nói như vậy. Nhưng tôi nói cho cậu biết, hàng ngày họ cũng sẽ làm bẩn quần áo, chỉ là vì không muốn giặt nhiều nên mới dạy con như vậy.”
Thích Mộ Dương sụp đổ quay mặt đi: “Tôi muốn chuyển trường, tôi nhất định phải chuyển trường…” Còn tiếp tục tiếp xúc với cô nữa thì tam quan được xây dựng từ nhỏ của cậu ta sẽ nổ mất.
Chử Tình thấy cậu ta không đúng lắm, vừa định hỏi thăm thì bị Thích Vị Thần kéo lại. Cô khó hiểu quay đầu: “Sao vậy?”
“Uống sữa chua không?” Thích Vị Thần nói, sau đó mở một hộp cho cô.
Chử Tình vốn không định uống nhưng thấy cậu đã mở nên đành phải cầm đi uống. Miệng đã dùng vào việc khác nên tạm thời không nói được. Cô nhanh chóng uống hết sữa chua, đang định nói chuyện thì lại bị nhét một cái bánh mì vào miệng. Cô cạn lời nhìn về phía Thích Vị Thần.
“Nói ít sau này ít hối hận.” Thích Vị Thần nhàn nhạt nói.
Chử Tình: “?”
Tuy không hiểu cậu có ý gì nhưng Chử Tình cũng âm thầm cảm thấy có đạo lý, gặm bánh mì xong nấc một tiếng, vào lớp với hai người kia.
Tiết thứ ba là môn học của cô chủ nhiệm. Sắp đến lúc tan học thì cô giáo nói về việc nghỉ lễ, cả lớp thi nhau hoan hô. Cô giáo vỗ vỗ tay, nói: “Tuy thời gian nghỉ khá dài nhưng các em về nhà cũng không được bỏ bê việc học, giờ không phải lúc chơi thả cửa, biết chưa?”
“Biết ạ!”
Cả lớp đồng thanh trả lời, không biết có mấy người coi là thật.
Thông báo nghỉ lễ xong, cô chủ nhiệm nói đến tiệc tối mừng Quốc khánh: “Năm ngày sau là 30, theo thông lệ trường sẽ mở tiệc tối mừng Quốc khánh. Nhà trường đã quyết định gộp lễ khai giảng lần trước với tiệc tối lần này làm một nên mỗi lớp chuẩn bị một tiết mục. Mọi người cùng thảo luận đi, có ý tưởng gì thì báo cô.”
Học sinh lại tiếp tục phụ họa, cô chủ nhiệm thấy không có gì để nói nữa bèn cho cả lớp tan học. Cả lớp vỗ tay hoan hô.
“Còn năm ngày nữa, ra ngoài chơi không?” Chử Tình vô cùng háo hức hỏi Thích Mộ Dương.
Thích Mộ Dương ‘hừ’ một tiếng: “Không có tiền thì chơi cái gì?”
Chử Tình sửng sốt, lập tức quay về với hiện thực: “Đúng ha, tôi cũng không có tiền.”
Nói xong hai người nhìn nhau, một lúc lâu sau cùng buông tiếng thở dài. Thích Mộ Dương vò vò tóc: “Tóm lại cứ ở nhà đi, tạm thời đừng gặp nhau, vừa hay tôi cũng cần yên tĩnh một thời gian.”
Cậu ta muốn dùng kỳ nghỉ này để suy nghĩ xem, nên đối mặt với hiện thực bi thảm là phải đi học cùng một lớp với bố mẹ như thế nào.
Chử Tình nghe xong cũng sửng sốt, sau đó nghĩ đến một vấn đề hiện thực hơn: “Trong thời gian nghỉ lễ Quốc khánh có thể ở lại trường không?”
“Ở cái gì mà ở, nghỉ lâu như vậy đương nhiên trường yêu cầu học sinh về nhà.” Thích Mộ Dương thuận miệng nói.
Chử Tình hít sâu một hơi, hiển nhiên không ngờ mình sẽ lưu lạc đầu đường sớm như vậy.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thật lạ nha, vậy mà có người lại tỏ tình với cô, cô không khỏi cảm thán. Thật sự là cuộc sống nhanh thay đổi, nếu là năm 2019, có lẽ mọi người sẽ cảm thấy cậu ta bị điên rồi.
Chử Tình lấy lại tinh thần, nhìn nam sinh nhuộm mấy nhúm tóc vàng đang đứng trước mặt mình, thở dài nói: “Cám ơn ý tốt của cậu nhưng chúng ta không hợp.”
“Không tìm hiểu sao biết không hợp, tôi muốn làm bạn với cậu.” Nam sinh cười rất lưu manh, lời tỏ tình nói vô cùng lưu loát, vừa nhìn là biết thường xuyên làm việc này.
Radar của Chử Tình với đồng loại luôn tinh tế và chuẩn xác, liếc mắt một cái là biết vị này cũng giống như cô, đều là không học vấn không nghề nghiệp. Cô chậc một tiếng: “Thật sự không hợp. Được rồi, đừng chặn đường nữa, kem của tôi sắp chảy rồi.” Sớm biết gặp phải chuyện này thì cô đã ở trong lớp uống nước chứ kem kiếc gì, phiền chết.
Cô nói xong thì lập tức rời đi nhưng bị nam sinh cản lại lần nữa: “Cậu còn chưa trả lời tôi, không làm bạn trai được thì làm bạn cũng không tệ mà, tôi chú ý cậu rất lâu rồi, cậu là nữ sinh đẹp nhất mà tôi từng gặp. Làm bạn với tôi, từ giờ trở đi tôi bảo vệ cậu.”
“Xin lỗi, tôi rất nhiều bạn, không thiếu cậu.” Chử Tình đi qua cậu ta, kết quả bị cản lại lần nữa, lông mày lập tức nhíu lại.
Nam sinh vẫn không nhận ra kiên nhẫn của cô đang cạn dần, cười hì hì nhìn cô, muốn tìm ra dấu vết thẹn thùng trên gương mặt cô, đám bạn của cậu ta cũng la hét ầm ĩ, xung quanh càng ngày càng nhiều người vây xem. Chử Tình hít sâu một hơi, cảm thấy sự kiên nhẫn của mình thật sự đã dùng hết rồi.
Nam sinh còn không tự giác, thấy cô không nói gì thì chỉ thiếu nước tỏ vẻ: “Thật sự chỉ làm bạn, tôi không có ý khác.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Cmn không có ý gì khác mà luôn cản tôi? Không thấy kem của tôi sắp chảy rồi à? Nghe không hiểu tiếng người sao?” Chử Tình phát hỏa. Cái kiểu hoàn toàn không nghe ý kiến của người khác cứ sấn đến khác gì lưu manh đâu? Nam sinh sửng sốt, hiển nhiên không ngờ cô nóng tính như vậy, những người khác vây xem cũng ngẩn ra. Không khí im lặng một giây, nam sinh ‘phụt’ cười một tiếng: “Trông cậu đáng yêu như vậy nhưng tính cách lại quá tệ, rất đanh đá, chỉ là tôi thích.”
Chử Tình hít sâu một hơi, sau khi xác định tên này thật sự không hiểu tiếng người thì nở nụ cười xán lạn: “Vừa rồi cậu nói gì? Làm bạn cậu, từ giờ trở đi cậu bảo vệ tôi?”
Gương mặt cô trắng nõn, mềm mại, đầy collagen, đôi mắt cũng rất có thần thái, cười như vậy khiến cho xung quanh dường như sáng lên. Thứ sáng lên còn có đôi mắt của nam sinh kia: “Đương nhiên, tôi bảo vệ cậu.”
“Nhưng muốn bảo vệ tôi thì ít nhất phải khỏe hơn tôi chứ nhỉ?” Chử Tình vô tội mở to hai mắt.
Nam sinh cười hì hì: “Đương nhiên.”
Chử Tình gật đầu, nhìn xung quanh một vòng thấy một nữ sinh. Cô đưa kem trong tay mình cho người bạn này: “Làm ơn cầm hộ tôi một lát.”
“Hả… được.” Nữ sinh nhanh chóng cầm kem giúp cô.
Chử Tình quay người lại đi đến trước mặt nam sinh, đột nhiên ra tay chế trụ cánh tay cậu ta, sau đó vắt tay cậu ta qua vai mình rồi quăng người xuống đất. Không đợi cậu ta kịp thở một hơi đã liên tiếp đá vào bụng cậu ta: “Thứ rác rưởi này, Chử gia là người mày có thể tơ tưởng sao? Cho mặt mũi còn không biết xấu hổ, không phải muốn bảo vệ ông đây à, bảo vệ đi!”
Nam sinh bị đánh ngu người: “…”
Mọi người hóng hớt vây xem: “…”
Lúc Thích Vị Thần đến thì thấy cô đang đánh người, im lặng một lát rồi lập tức đi lên nắm tay cô. Chử Tình giơ nắm đấm lên thì đột nhiên tay bị nắm, sửng sốt quay đầu lại, thấy là Thích Vị Thần thì lập tức đứng nghiêm, sợ cậu nói mình gây sự ở trường bèn tố cáo trước: “Người này chặn tôi lại, đùa giỡn tôi nên tôi mới đánh cậu ta!”
Thích Vị Thần im lặng trong chớp mắt: “Nên đánh.”
Chử Tình thở phào một hơi: “Vậy cậu sang bên cạnh chờ, tôi đánh xong lại tìm cậu.”
Mọi người đang hóng hớt: “…” Còn đánh nữa hả?
Thích Vị Thần nhìn lướt qua đám người xung quanh, thấy dường như mấy nam sinh trong đó giờ mới phản ứng lại, xoa tay hầm hừ định gây sự thì ánh mắt lạnh xuống. Mấy người kia nhìn thấy vẻ mặt của cậu cũng sửng sốt, đột nhiên cảm thấy do dự không biết có nên lao lên không.
Lúc họ đang rối rắm thì Thích Mộ Dương mang người hấp tấp chạy đến: “Thằng nào! Cmn thằng nào theo đuổi… bạn cùng bàn của tao!” Vì quá kích động mà tí nữa thì cậu ta nói ra từ ‘mẹ tao’. Thấy Thích Vị Thần nhìn sang, cậu sợ đến mức tim như ngừng đập luôn.
Đều là lưu manh trong trường, đương nhiên có nghe nói về đối phương. Nam sinh bị đánh vừa thấy Thích Mộ Dương thì biết ngay mình động đến người không nên dây vào, giãy giụa bò dậy, gọi đám anh em rồi chạy thẳng. Đến lúc này Thích Mộ Dương mới đi về phía Chử Tình, bất mãn hỏi: “Có phải cậu thích thằng đó không?”
“… Tôi vừa đánh người xong đấy, cậu nhìn kiểu gì mà lại ra được là tôi thích nó?” Chử Tình thật sự không hiểu mạch não của cậu ta.
Thích Mộ Dương cười lạnh: “Vẫn bò dậy chạy được không phải chứng minh cậu nương tay sao? Đã nương tay thì chắc chắn là thích nó.”
Đám đông hóng hớt còn chưa đi hết: “…” Năng lực tư duy logic này thật trâu bò mà.
“Thôi đi, tôi sẽ không thích loại người tính tình cà lơ phất phơ tự cho mình là giỏi.” Chử Tình vừa nói vừa nhận lại kem, cảm ơn nữ sinh xong thì đưa một cái cho Thích Mộ Dương: “Chỉ là hơi phiền phức, kem chảy rồi, mau ăn đi.”
“Chảy rồi còn ăn kiểu gì, ném đi mua cái mới.” Thích Mộ Dương nói, cau mày ném hai cái kem đi.
Chử Tình phản đối nhưng không ngăn kịp, tức giận đến mức đấm cậu ta một quyền: “Ông đây không có nhiều tiền như vậy!”
(Đây là pass chương 32 -35: thichmoduong)
“Vậy, vậy để Thích Vị Thần mua!” Thích Mộ Dương bị cô đánh, đành che kín ngực.
Chử Tình trừng mắt: “Dựa vào cái gì mà bảo cậu ấy mua? Sao cậu nói hiển nhiên vậy hả?!”
“Để cậu ấy mua, cậu ấy nên mua!” Thích Mộ Dương hừ hừ nhìn về phía Thích Vị Thần, lúc đối diện với ánh mắt cậu thì lập tức rụt cổ lại, nhưng ỷ vào Chử Tình ở bên cạnh nên sau cùng vẫn cố gắng la hét: “Bọn tôi muốn ăn kem, còn muốn uống sữa chua nữa, cậu đi mua cho bọn tôi!”
“Nói chuyện phải lễ phép.” Thích Vị Thần lạnh lùng nói.
Thích Mộ Dương cảm thấy trong lúc này, làm một người ‘vốn không biết cậu là bố’ nên phách lối một chút. Vì vậy cậu ta hất cằm lên, cực kỳ kiêu ngạo nói: “Nhờ cậu mua kem và sữa chua cho bọn tôi!”
Chử Tình: “…” Dùng giọng điệu ngổ ngáo nhất nói một câu ngoan ngoãn nhất, tên nhóc này không có vấn đề gì về đầu óc chứ?
Cuối cùng, Chử Tình được như mong muốn, ngồi ở bên cạnh bồn hoa đằng sau khu dạy học với Thích Mộ Dương và Thích Vị Thần ăn kem. Chỗ này chặn gần hết ánh sáng mặt trời, thi thoảng có cơn gió nhẹ thổi qua mang lại cảm giác mới mẻ.
“Còn mấy ngày nữa là đến Quốc khánh, được nghỉ mấy ngày vậy?” Chử Tình hỏi Thích Mộ Dương.
Nếu là lúc trước Chử Tình hỏi như vậy thì nhất định Thích Mộ Dương sẽ cười vào mặt cô vì ngay đến cái này cũng không biết. Chỉ là hiện tại trong lòng cậu ta chỉ xuất hiện một ý nghĩ ‘ngay cả nghỉ mấy ngày cũng không biết, quả nhiên là từ hơn hai mươi năm trước xuyên đến’. Cậu ta cắn một miếng kem rồi trả lời: “Mười lăm ngày.”
Chử Tình sửng sốt: “Mấy ngày?”
“Mười lăm ngày, nửa tháng, trường nào cũng vậy, nhà nước quy định thế.” Thích Mộ Dương kiên nhẫn giải thích, đang nói thì nhìn thấy kem của cô chảy xuống quần áo, vẻ mặt lập tức tràn đầy vẻ ghét bỏ: “Cậu không thể ăn sạch sẽ một chút à?!”
“Có gì đâu chứ!” Chử Tình thuận miệng nói, sau đó khom lưng ăn sạch phần kem bị dây ra góc áo: “Quần áo của tôi không bẩn… được nghỉ nửa tháng!!! Điên mất thôi! Tôi muốn ngày nào cũng đi chơi!!!”
“Cậu! Chẳng lẽ mẹ cậu không nói với cậu nên ăn chậm một chút, đừng làm bẩn quần áo sao?!” Thích Mộ Dương tức giận.
Chử Tình chớp mắt: “Nói chứ, bất cứ người mẹ nào cũng sẽ nói như vậy. Nhưng tôi nói cho cậu biết, hàng ngày họ cũng sẽ làm bẩn quần áo, chỉ là vì không muốn giặt nhiều nên mới dạy con như vậy.”
Thích Mộ Dương sụp đổ quay mặt đi: “Tôi muốn chuyển trường, tôi nhất định phải chuyển trường…” Còn tiếp tục tiếp xúc với cô nữa thì tam quan được xây dựng từ nhỏ của cậu ta sẽ nổ mất.
Chử Tình thấy cậu ta không đúng lắm, vừa định hỏi thăm thì bị Thích Vị Thần kéo lại. Cô khó hiểu quay đầu: “Sao vậy?”
“Uống sữa chua không?” Thích Vị Thần nói, sau đó mở một hộp cho cô.
Chử Tình vốn không định uống nhưng thấy cậu đã mở nên đành phải cầm đi uống. Miệng đã dùng vào việc khác nên tạm thời không nói được. Cô nhanh chóng uống hết sữa chua, đang định nói chuyện thì lại bị nhét một cái bánh mì vào miệng. Cô cạn lời nhìn về phía Thích Vị Thần.
“Nói ít sau này ít hối hận.” Thích Vị Thần nhàn nhạt nói.
Chử Tình: “?”
Tuy không hiểu cậu có ý gì nhưng Chử Tình cũng âm thầm cảm thấy có đạo lý, gặm bánh mì xong nấc một tiếng, vào lớp với hai người kia.
Tiết thứ ba là môn học của cô chủ nhiệm. Sắp đến lúc tan học thì cô giáo nói về việc nghỉ lễ, cả lớp thi nhau hoan hô. Cô giáo vỗ vỗ tay, nói: “Tuy thời gian nghỉ khá dài nhưng các em về nhà cũng không được bỏ bê việc học, giờ không phải lúc chơi thả cửa, biết chưa?”
“Biết ạ!”
Cả lớp đồng thanh trả lời, không biết có mấy người coi là thật.
Thông báo nghỉ lễ xong, cô chủ nhiệm nói đến tiệc tối mừng Quốc khánh: “Năm ngày sau là 30, theo thông lệ trường sẽ mở tiệc tối mừng Quốc khánh. Nhà trường đã quyết định gộp lễ khai giảng lần trước với tiệc tối lần này làm một nên mỗi lớp chuẩn bị một tiết mục. Mọi người cùng thảo luận đi, có ý tưởng gì thì báo cô.”
Học sinh lại tiếp tục phụ họa, cô chủ nhiệm thấy không có gì để nói nữa bèn cho cả lớp tan học. Cả lớp vỗ tay hoan hô.
“Còn năm ngày nữa, ra ngoài chơi không?” Chử Tình vô cùng háo hức hỏi Thích Mộ Dương.
Thích Mộ Dương ‘hừ’ một tiếng: “Không có tiền thì chơi cái gì?”
Chử Tình sửng sốt, lập tức quay về với hiện thực: “Đúng ha, tôi cũng không có tiền.”
Nói xong hai người nhìn nhau, một lúc lâu sau cùng buông tiếng thở dài. Thích Mộ Dương vò vò tóc: “Tóm lại cứ ở nhà đi, tạm thời đừng gặp nhau, vừa hay tôi cũng cần yên tĩnh một thời gian.”
Cậu ta muốn dùng kỳ nghỉ này để suy nghĩ xem, nên đối mặt với hiện thực bi thảm là phải đi học cùng một lớp với bố mẹ như thế nào.
Chử Tình nghe xong cũng sửng sốt, sau đó nghĩ đến một vấn đề hiện thực hơn: “Trong thời gian nghỉ lễ Quốc khánh có thể ở lại trường không?”
“Ở cái gì mà ở, nghỉ lâu như vậy đương nhiên trường yêu cầu học sinh về nhà.” Thích Mộ Dương thuận miệng nói.
Chử Tình hít sâu một hơi, hiển nhiên không ngờ mình sẽ lưu lạc đầu đường sớm như vậy.
Danh sách chương