May xiêm y thay đổi theo mùa là sự kiện náo nhiệt nhất, gấm xuân Tô Hàng tiến cống năm nay, nghe nói sợi tơ và hình thức đều đẹp hơn năm rồi. Hoàng hậu lệnh phủ Nội Vụ chuyển vào trong cung nàng, thừa dịp buổi sáng mọi người đều đến thỉnh an, đặt trên bàn dài cho họ chọn.
Nữ nhân đối với ăn mặc trưng diện đều rất để bụng, vào cửa bỗng bắt gặp đủ loại vải muôn màu muôn vẻ trên bàn, ngạc nhiên nói, “Phúc báo của chúng ta đến rồi!”
Như ong vỡ tổ tuôn đến, chỉ sợ bị tụt lại sau. Thánh quyến không chiếm được, giờ vơ vét đồ tốt không thể chịu thiệt. Hoàng hậu dựa vào tủ khảm trai nơi đầu giường xem các nàng, quý phi tay trái một cuộn vải gấm Điểu ngậm thụy hoa, tay phải một cuộn Thạch lựu hồng liên châu đối khổng tước, dáng vẻ kia quả thực y chang như con buôn.
Bọn họ nhao nhao túi bụi, có một người lại ngồi xuống chiếc ghế dựa kê dưới chân tường. Hoàng hậu tán dương nghĩ, vẫn là Lễ quý nhân có khí độ. Đi ra từ cửa nhỏ nhà nghèo, trái lại không hung hãn tàn bạo như những tiểu thư nhà quan trên tam phẩm này. Xuất thân làm cung nữ, trong quy củ không được mặc xanh đỏ loè loẹt, lâu về sau mà vẫn dè chừng như vậy. Hoàng hậu cũng thương tiếc nàng, nghiêng người sang hỏi, “Muội không đi chọn à?”
Tố Dĩ lắc đầu, “Nô tỳ còn đủ xiêm y, lần trước nương nương thưởng còn chưa mặc hết đâu!”
Hoàng hậu cười cười, “Thưởng cho muội đều là quần áo mùa đông, giờ đầu xuân rồi, mắt thấy tiết trời sắp ấm lên, không đổi sao được?” quay đầu nói với Tinh Âm, “Từ trong phân lệ của ta chọn ra vài cuộn vải, ta thấy loại gấm lá trúc diệp kia không tệ, còn có cuộn gấm Tứ Xuyên kia kiểu dáng hoa dệt cũng rất đẹp. Lát nữa bọn họ tản bớt rồi, ngươi phái người đưa đến Khánh Thọ Đường.” Sực nhớ a một tiếng, “Trong tháng tư sẽ tổ chức tiết Vạn thọ, là ngày vui chủ tử chúng ta được ba mươi, phải ăn diện cho hân hoan chút. Muội ăn mặc quá đơn sơ rồi, đang độ tuổi đẹp nhất, nước da lại trắng, không mặc tươi sáng chút thật đáng tiếc a! Tinh Âm, đem cuộn vải hồng nhạt mãng tơ vàng kia mang ra luôn, làm áo khoác làm váy đều rất đẹp.”
Tố Dĩ ngại ngùng nói, “Vậy sao được, ta nào không biết xấu hổ đi chia đồ của chủ tử…”
“Đừng nói vậy, đều là người một nhà cả. Một lát chọn thêm hai cuộn, sai người đưa đến cho mẹ muội ở trong phủ.” Ánh mặt trời theo cửa nam chiếu vào, chân Hoàng hậu đặt trong vùng ánh sáng ấm áp kia, một đôi hài đế mềm màu tím nhạt, càng tôn thêm vớ lưới trắng noãn như tuyết. Nàng ấm áp cười, “Ân Hựu có đại tang ba năm, để em gái muội đợi không ba năm, ta cũng ngại. Trong cung ngự ban vài thứ, cũng coi như tăng thể diện con bé một chút, cho nó vững lòng đó mà.”
“Ngài đừng nói vậy.” Tố Dĩ rối rít xua tay, “Chủ tử như vậy là làm tổn thọ ta rồi, chuyện này lỗi do ta, tất cả nguyên nhân do ta mà ra. Chủ tử thiện lương không so đo, càng làm ta tổn thọ không biết sống sao.”
Người khởi xướng là Thái hoàng thái hậu, mọi người trong lòng đều hiểu rõ, nhưng lật giở lại mà nói thì không ý nhị rồi. Hoàng hậu chỉ cười, “Cũng thế, nói ra mất vui, chẳng bằng không nói. Nữ nhân người Kỳ chúng ta đều biết may xiêm y, muội có biết không?”
Tố Dĩ toét miệng cười nói, “Bẩm chủ tử, nô tỳ biết ạ. Sư phụ của nô tỳ từng coi quản Tân giả khố, nô tỳ đi theo sư phụ chạy hai đầu, học được không ít thứ. Tân giả khố có rất nhiều người là tội tịch bị sung vào cung dịch, vốn xuất thân đều không tầm thường. Tiểu thư nhà quan rất khéo tay, kiểu dáng trong cung, cùng kiểu dáng nội gia đều đi ra từ nơi đó đầu tiên. Ngài chưa thấy chứ, vạt áo tỳ bà, vạt áo trên, vạt áo đôi, bên trên thêu hoa, in hoa, tạo nếp gấp thật không ít. Chỉ riêng viền trắng, viền phân cách, viền thêu mẫu đơn đủ màu, đã khiến người bị hoa mắt rồi. Có điều nô tỳ ngưng đã hai năm, ngượng tay, đợi mò được đường lối thì không thành vấn đề rồi.”
Hoàng hậu gật đầu, “Vạn Tuế Gia lần trước đến còn nói với ta, nói nha đầu muôi thứ gì cũng có thể tiếp xúc một ít, hôm nay xem ra quả đúng vậy.”
Tố Dĩ đỏ mặt, “Nô tỳ là cái đứa lơ tơ mơ, không khéo khiến chủ tử ngài chê cười mất.”
“Chê cười cái gì, chủ tử gia xem muội như bảo bối vậy.” Hoàng hậu ngồi lâu ê lưng, xê dịch một chút nói, “Như vậy đi, lát nữa muội đi về trước, chờ nghỉ trưa xong rồi lại đến. Buổi chiều cắt xiêm y, bữa tối dùng ở chỗ ta, nếu muộn rồi cũng khỏi trở về, nghỉ lại chỗ của ta cũng được.”
Hoàng hậu nương nương cư xử ôn tồn thế này thực khiến người ta cảm động, kỳ thật cô ta cũng rất đáng thương, chỉ là muốn một đứa con, đây cũng không phải là yêu cầu không an phận gì. Cũng không phải nói chút điểm ân huệ này là đã có thể thu mua được nàng, làm người ai chẳng có lúc mềm lòng, Tố Dĩ tự ngẫm lại, đo lường nghi kỵ cô ta thì có hơi quá, quả thật là rất áy náy.
Cả một bàn đồ cuối cùng cũng được chúng phi tần phân chia sạch sẽ, vốn chính là cống phẩm tiến cống, không có một cuộn vải nào bị chôn vùi cả. Nhưng trong cái thấp nhổ ra cái cao, không chiếm được mới là đồ tốt, cho nên khó tránh khỏi có vài người không được thống khoái lắm. Hoàng hậu liếc mắt, toàn là kẻ không biết đủ. Quý nhân trở xuống thậm chí không có tư cách chọn lựa, các nàng vơ vét đầy bồn đầy bát còn muốn nhăn mặt, thực biến thành cái động không đáy nhét không đầy được! “Cũng đừng ồn ào nữa, vải chưa lên người chưa biết đẹp hay xấu, lúc này nhìn không thích, nói không chừng may xong đẹp nhất thì sao.” Hoàng hậu vẻ mặt ôn hòa khuyên một phen, quả là phiền nhìn thấy các nàng, khoát tay áo nói, “Ta hôm nay có hơi mệt, không giữ các muội ngồi lâu nữa. Cầm đồ rồi trở về đi, nhân lúc trời sáng mà làm xiêm y. Vào xuân rồi chốc lát là nóng lên ngay ấy, xử lý xong xuôi có phòng bị trước mới tránh khỏi hoạ, đi đi!”
Mọi người ồn ào chọc cho nương nương khó chịu, đều có chút ngượng ngùng. Vội thi lễ thưa vâng, buông tay quy củ thối lui ra khỏi Trường Xuân Cung.
Ra đến bên ngoài lại nhộn nhịp hẳn lên, cô một lời ta một lời nghị luận ganh đua so sánh. Có người vô cùng ảo não, “Ta đã sớm muốn một cuộn gấm tuyết, bị ngài giành trước một bước rồi.”
Một vị chủ nhân đi tại lân cận cũng không biết là người của cung nào, quay đầu sang hỏi Tố Dĩ, “Lễ quý nhân, sao không thấy ngài chọn nha?”
Không đợi Tố Dĩ trả lời, người bên cạnh đã âm dương quái khí tiếp lời, “Sao có thể thiếu phần Lễ quý nhân được chứ! Vạn Tuế Gia cùng chủ tử nương nương tự nhiên có ban thưởng riêng, cô cũng đừng xía vào nữa, ăn mặn coi chừng khát nước đấy.”
Tố Dĩ muốn trách vị kia hai câu, sau lưng một loạt tiếng bước chân dồn dập truyền đến, quay đầu lại thấy là một tiểu thái giám. Đến trước người nàng nâng hộp thức ăn sơn đỏ khắc hoa hướng lên trên kính hiến, cũng không nói gì liền cúi chào lui xuống.
Mọi người đều nhìn thấy, Tịnh tần trên mặt cười đến là sáng lạn, sợ người ta không biết ngọn ngành, hữu ý vô ý giải thích, “Trong phòng bếp nhỏ của Hoàng hậu chủ tử hôm nay lại làm điểm tâm gì mới à? Ta nói nói đầu bếp Mông Cổ kia tay nghề thật không tệ, cũng biết đủ loại ấy nhỉ. Muội dạo trước không phải mắc bệnh nhẹ sao? Hiện thời mới bình phục, xem mặt gầy rộc kia kìa, ăn nhiều một chút. Đầu bếp ở chỗ ta biết nấu canh, lần tới ta bảo hắn ninh con gà tre cho muội bồi bổ nhé?” Vừa nói vừa mỉm cười, vịn cánh tay cung nữ, như hoa lay liễu động mà lượn đi.
Tố Dĩ không để trong lòng, đoàn người ra khỏi con đường nhỏ thì mỗi người tan mỗi ngả, nhắm mắt làm ngơ. Cổ Nhi cầm hộp thức ăn mắt trợn trắng, “Trông bọn họ chua chưa kìa! Chứ không phải thấy Vạn Tuế Gia đối tốt với chủ tử, sau lưng Hoàng hậu nương nương cũng dám ngang nhiên, thực khó lường.”
“Quan tâm họ làm gì! Em không để ý đến họ, họ cũng yên tĩnh thôi.” Tố Dĩ thủng thỉnh bước ra khỏi Bách Tử môn, từ Trường Xuân Cung đến Khánh Thọ Đường có một đoạn đường, con đường gần nhất chính là từ chỗ sân khấu kịch của Sấu Phương Trai băng ngang qua ngự hoa viên. Nàng không thích truyền kiệu thích đi bộ, dọc theo con đường trước cửa Bắc Ngũ Sở vòng qua Di Hòa Hiên, đi lên trước nữa thì đến cửa nhà.
Con đường ngày thường đi đã quen, hôm nay nhìn lại thật khác xa. Trời vừa trở ấm hoa cỏ cây cối đều đâm chồi nảy lộc, cảnh tượng tiêu điều của mùa đông đã trôi qua, lại là một màn xum xuê tươi tốt. Nàng thì thào hỏi Lan Thảo, “Vạn Tuế Gia đi được bao lâu rồi?”
Lan Thảo bấm ngón tay, “Đi ngày mười hai tháng giêng, đến mai là tròn một tháng rồi.” Nói xong nhoài người về trước, nhỏ giọng nói, “Chủ tử, nô tỳ hỏi ngài cái này.”
Tố Dĩ xoay mặt nhìn nàng, “Hỏi cái gì?”
“Trước khi nô tỳ vào Khánh Thọ đường nhậm chức, cô cô từng dặn dò, hầu hạ bên người chẳng những phải lưu ý ăn mặc của chủ tử, điều quan trọng nhất là cẩn thận thân mình chủ tử.” Lan Thảo nuốt hớp nước miếng, “Nô tỳ nhớ chủ tử mùng bảy đến nguyệt tín, hôm nay mười một, đã qua năm ngày rồi. Trong cung thái y không phải kê thiếp bình an* ở khắp nơi ấy ư, đến lúc đó chúng ta nhờ cẩn thận chẩn mạch, biết đâu có tin vui không chừng.”
* nguyên văn: khai bình an thiếp: tương tự như việc chẩn mạch bình an theo thời gian quy định.
Tố Dĩ ngơ ngác a một tiếng, “Không thể chứ!”
Lan Thảo lại nuốt hớp nước miếng, “Vạn Tuế Gia đương độ tuổi xuân mà!” Ngoài miệng không tiện nói, chủ tử gia trước khi xuống Giang Nam là tẩu cung ngược đấy, không phải tần phi đến Dưỡng Tâm điện, là tự ngài ấy đến Khánh Thọ Đường. Đến đây ở một cái chính là một đêm, trong một đêm vài lần… quả thật là nói ra không được. Người của Kính Sự Phòng không cần bấm giờ đã sớm chạy biến, bỏ lại các nàng cùng mấy tên thái giám ngự tiền trực đêm. Trực đêm phải luân phiên đứng trực, dù sao lúc nàng đứng dậy đổi người luôn nghe thấy bên trong có động tĩnh. Rốt cuộc là động tĩnh gì không thuật lại tỉ mỉ được, tóm lại chính là có chuyện như vậy. Vạn Tuế Gia cần mẫn, trong mười lần thể nào cũng có một lần là sẽ dính, cho nên không có gì là không thể cả. Nàng chậc chậc lưỡi, “Nếu mà có thật thì tốt quá a! Ngài ngẫm lại mà xem, Vạn Tuế Gia mà biết không chừng vui đến thế nào đâu! Ngài ấy coi trọng ngài, a ca của ngài có thể giống như con của những người khác sao? Còn nữa trong cung, thời gian tấn vị phần lớn phải dựa vào điều này, ngài gặp may rồi, khẳng định một mạch tấn thành phi, đến lúc đó xem ai còn dám chèn ép ngài.”
Tố Dĩ cảm thấy không đáng tin, nguyệt tín muộn vài ngày là chuyện thường xảy ra, không đáng để ngạc nhiên. Nghe nói mang thai sẽ ốm nghén, nàng lại chẳng có phản ứng gì, nên ăn thì ăn nên ngủ thì ngủ, sống hết sức thoải mái. Tuy nhiên trong lòng hy vọng hắn cao hứng là thật, tựa như lập công lớn báo tin vui đòi phong thưởng vậy, như thế đắc ý nhường nào a! Nàng từ từ thở ra, “Như vậy, đừng để lộ ra, trước gọi ngự y chẩn mạch cái đã. Kỳ thật một tháng cũng chẩn không ra được, có thì tốt, nhỡ mà không có, rêu rao ra ngoài sẽ khiến người chê cười.”
Lan Thảo nói vâng, cùng Cổ Nhi nhìn nhau cười. Bọn họ làm nha đầu chỉ có thể ngóng trông tiền đồ của chủ tử, một người đắc đạo, gà chó thăng thiên, ngày sau đi ra ngoài có thể ưỡn thẳng sống lưng rồi.
Ba người chậm rãi vào ngự hoa viên, vừa đi đến nửa vườn, trước mắt bắt gặp một đứa bé chạy vọt tới. Phía sau mấy tên thái giám nhẹ bước chân đuổi theo, vừa đuổi vừa kêu, “Gia tốt của ta ơi, ngài chạy chậm một chút! Ôi tổ tông, cẩn thận kẻo ngã!”
Đứa bé kia tầm sáu bảy tuổi, dáng người mảnh khảnh, có hơi gầy. Trên hông đeo đai lưng vàng, hai bên trái phải có Hồ lô hoạt kế, vừa nhìn liền biết là một vị a ca gia. Tố Dĩ tính toán né đường để cậu bé qua, nhưng con cháu Thiên gia đúng là khác với những đứa trẻ hiếu động bên ngoài, đến trước người nàng thắng lại, cúi chào, “Thỉnh an Lễ quý nhân.”
Hoàng tử khách khí là xuất phát từ sự giáo dục tốt của ngài ấy nhỉ, Tố Dĩ khẽ gật đầu một cái, “A ca đừng vội đa lễ, ngài nhận ra ta ư?”
Vị tiểu gia kia hắc hắc cười, “Ngài không phải là nữ quan bên người Hoàng phụ sao? Lần đầu ngài vào Càn Thanh Cung đã từng rót trà cho ta, ngài quên rồi sao?”
Tố Dĩ không nhận diện được, nhưng đối với công việc trí nhớ lại cực kỳ tốt. Nàng nhớ ra, vị này chính là Tam hoàng tử Dục Mẫn từng sai sử nàng hầu hạ nước trà, bèn bừng tỉnh đại ngộ nói, “Có chuyện như vậy… Ngài không phải nên ở Nam Tam Sở sao, chạy gấp gáp như vậy, đây là muốn đi chỗ nào?”
“Muốn quay về phía nam.” Tam a ca hơi khựng lại mới nói, “Ta đến ngự hoa viên đi dạo đến đây, nhất thời đi dạo lố giờ, sợ Tổng sư phụ điểm danh.”
Kỳ thật khó trách trẻ con, ngạch niết của Tam a ca vị phân rất thấp, ban đầu là một Thường tại. Sau sinh được a ca mới tấn Quý nhân, lúc này đang ở tại Ngọc Túy Hiên, cũng không phải chủ vị mà chỉ là một người phụ thuộc. Chúng hoàng tử bình thường sẽ không đi về phía bắc, bọn họ học vỡ lòng rồi sẽ có công công chuyên môn đến dạy quy củ, lớn hơn một chút sẽ phải rời khỏi mẹ nuôi chuyển đến A Ca Sở bị quản lý chung. Tố Dĩ trong lòng hiểu rõ, Tam a ca chạy đến đây, đại khái là vì đến gặp mẹ đẻ cậu bé. Con nhớ mẹ, muốn gặp mặt chỉ có thể vụng trộm. Trong cung nói đến quả là tàn khốc, a ca chưa thành niên, một năm chỉ có thể gặp mẹ ruột một lần. Dầu gì cũng là huyết mạch tương liên, đứa bé đã hiểu chuyện tâm tính tốt, khó tránh khỏi sẽ nhớ đến người đã sinh ra mình. Đáng tiếc cậu bé ước chừng chạy công cốc một chuyến rồi, hôm nay chỗ Hoàng hậu phân chia vải mùa xuân, thời gian dây dưa hơi dài, Thư quý nhân lúc này vẫn chưa trở lại Ngọc Túy hiên cũng nên!
Quả nhiên Tam a ca do dự hỏi nàng, “Thỉnh giáo nương nương, trong cung Hoàng ngạch niết vừa giải tán sao? Sao bây giờ ngài mới trở về?”
Tố Dĩ làm bộ không phát hiện, chỉ nói, “Hoàng hậu hôm nay phân thưởng, mọi người tan trễ. Tam gia muốn đến Vĩnh Hòa cung gặp Thành phi nương nương à?”
Tam a ca lóe lóe mắt, Thành phi là mẹ nuôi của cậu, mẹ nuôi khác với mẹ ruột, muốn gặp mẹ nuôi ngược lại thì được phép. Cậu lúng ta lúng túng nói phải, “Con đúng là tranh thủ thời gian ăn sáng chạy đến, không ngờ ngạch niết không có đây…”
Tiểu hài tử gia cách bếp mùi cơm chín*, đoán là sớm thấy hộp đựng thức ăn trong tay Cổ Nhi rồi, vừa nói vừa liếc, vẻ mặt thòm thèm. Cậu bé đáng thương, không gặp được mẹ lại chưa ăn cơm, lúc này hẳn đã đói đến vò đầu bứt tai rồi. Con nít không nên để đói, Tố Dĩ thông cảm cho thằng bé, ấm giọng nói, “Chỗ ta có điểm tâm Hoàng hậu thưởng, ngài không ngại dùng chút nhé?”
* Tiểu hài tử gia cách bếp mùi cơm chín: một câu tục ngữ gì đó, đại để miêu tả tính thơ ngây háu ăn của trẻ con.
Thái giám bên người Tam a ca khom lưng càng thấp hơn, đồ ở chỗ Hoàng hậu đưa tới không tiện khuyên không cho ăn, không ăn thì tiểu gia sẽ phải để bụng đói mà đọc sách. A Ca Sở cung cấp cơm ăn có thời gian quy định rõ ràng, là để tập thành thói quen tốt dùng cơm đúng giờ. Nếu ai tham ổ chăn ấm áp ngủ nướng không muốn dậy, nhỡ giờ cơm phải chịu bụng đói, đến giờ cơm sau mới thôi.
Tam a ca thoáng chốc hai mắt sáng loáng, thèm thuồng nói, “Con có thể sao?”
“Sao lại không?” Tố Dĩ xoay người mở nắp hộp, là một đĩa bánh cuốn mỡ ngỗng hạt thông. Để thấp xuống đến trước mặt cậu bé, “Ngài xem ăn có ngon không.”
* bánh cuốn mỡ ngỗng hạt thông:
Tam a ca nhón một miếng bỏ vào miệng, nếm xong gật đầu, “Rất ngon.” Nói đoạn cái tay còn lại tiếp tục nhón thêm một miếng.
Nàng thấy cậu bé thích, đưa cả hộp cho thái giám sau lưng cậu bé, khuyên can nói, “Ngài mau trở lại thư phòng đi, điểm danh thấy thiếu một người, trở về bị sư phụ tức giận cho mà coi.”
Tam a ca nâng tay áo lau miệng, cung kính khom người nói, “Tạ nương nương thưởng.” Đứng dậy tung người một cái, như một làn khói chạy xa.
Tố Dĩ bấy giờ mới xoay người về Khánh Thọ Đường, vốn hết thảy đều rất tốt, chẳng ai ngờ tới một phen thiện ý này sẽ dẫn tới tám ngày đại họa. Vận mệnh chính là một màn kịch, người diễn trong đó bị ép mở to hai mắt trên khán đài, không nhìn tuyệt đối không được, bởi vì ngươi cho tới bây giờ vốn không có quyền lựa chọn.
Danh sách chương