Vụ của A Lâm A Sơn liên lụy rất nhiều người, Hoàng đế muốn điều tra nghiêm ngặt, trong triều đình ai nấy đều cảm thấy bất an. Mấy ngày nay tấu chương trần điều của phòng Quân Cơ Xử chất thành núi, đủ loại dâng tấu vạch tội ăn hối lộ đều có, Hoàng đế lòng vừa kinh hãi vừa rét lạnh, làm việc vất vả đến nỗi ngay cả cơm cũng chẳng màng, càng miễn nhắc đến mấy chuyện vặt vãnh của hậu cung. Đúng lúc bệnh của Hoàng hậu phát tác, hắn có lòng nhớ, cũng không nhín được chút thời gian đến Trường Xuân Cung. Phái Vinh Thọ chạy tới chạy lui, dù sao cũng là thái giám, tẩm cung của Hoàng hậu không nên ở lâu, cũng chỉ nhìn một cái rồi trở lại. Đang phiền muộn, Trường Mãn Thọ đến đáp lời, nói Tố Dĩ đến chỗ lão xin chỉ thị, muốn đi thăm bệnh chủ tử nương nương. Ngại vì thân phận khó xử hiện tại của nàng, đám tổng quản cũng không tiện đồng ý bừa, đành phải đến xin ý kiến Vạn Tuế Gia.
Hoàng đế ngẫm nghĩ, tính tình Hoàng hậu hắn biết, vài năm nay đều giữ khuôn phép, chưa bao giờ có lòng hại người. Chỉ cần Thái hoàng thái hậu rời đi, trên đầu nàng dời đi một ngọn núi lớn, về sau hậu cung do nàng định đoạt. Hoàng hậu lại là người biết điều, khúc mắc của hắn và Tố Dĩ nàng cũng rõ ràng, thể nào cũng sẽ giúp hắn khuyên giải một phen. Quan hệ giữa hai người họ tốt, con đường sau này của Tố Dĩ cũng thuận lợi hơn, đối với nàng ấy cũng có lợi. Sau vài lần cân nhắc, hắn gật đầu cho nàng đi.
Hoàng hậu bị bệnh, người nhà mẹ đẻ ngoài cung cũng phụng chỉ vào thăm. Tiểu Công gia có đại tang khuyết chức rãnh rỗi ở nhà, dĩ nhiên là cùng Côn phu nhân tiến cung. Người một nhà ngồi xum vầy nói chuyện, Côn phu nhân nhắc đến hôn sự của tiểu Công gia, “Nhà bên kia người ta hàm cấp không cao, nói ra không thể diện. Cũng may là một trắc phúc tấn, âu cũng không ngại. Ân Hựu đã nói với mẹ từ trước rồi, cô nương này là một người toàn vẹn, lần trước chuyện a mã con mất có cô ta phối hợp, mẹ thấy cũng rất thích, cho nên em con nói vào cửa liền phù chính (nâng lên làm chính thê), chuyện này mẹ không ý kiến gì. Có điều nâng chính cũng không phải môn đăng hộ đối sao, chi bằng con nói với hoàng thượng, xem thử có thể cất nhắc lên trên một chút hay không, cấp một chức quan nhàn tản cũng được a.”
Hoàng hậu nghe vậy cảm thán không thôi, cất nhắc là chuyện sớm hay muộn a, Vạn Tuế Gia trong lòng đã tính sẵn rồi, đâu cần đến phiên họ quan tâm! Nàng liếc nhìn tiểu Công gia một cái, “Lần trước đệ đi theo hộ tống, có một số việc sao không nói với ta?”
Tiểu Công gia tinh thần không được hăng hái lắm, ậm ừ đáp, “Cũng chẳng phải chuyện gì to tát mà.”
Hoàng hậu dựa vào gối suy ngẫm, lời không dễ nói lắm, nhưng giấu giếm cũng không được. Hơi cân nhắc rồi quay sang ngạch niết nói, “Mẹ đừng lo xa như vậy, hôm qua xảy ra chút biến cố, con thấy hôn sự này coi bộ không thành đâu.”
Côn phu nhân giật mình, “Sao lại thế? Trong phủ mẹ đã chuẩn bị sắp xong rồi, làm sao lại không thành? Ý chỉ cũng đã ban xuống rồi, đâu có đạo lý thay đổi giữa đường chứ? Chẳng lẽ cô nương kia làm việc gì gây sai sót? Không có khả năng a, cô nàng kia ổn trọng như vậy mà…”
Hoàng hậu liếc nhìn tiểu Công gia, sắc mặt gã trở nên trắng bệch, trong lòng nàng đau xót, khéo lời trấn an nói, “Trên đời cô nương tốt rất nhiều, cũng không phải nhất định là ai đó. Đệ phải nhẫn nhịn, ta ở đây sẽ lưu ý thay đệ, muốn một hôn sự hài lòng còn không dễ sao!”
Tiểu Công gia không nói lời nào, trên trán thấm mồ hôi. Nhấc cái mũ ấm lên, bên tóc mai đã mướt đẫm. Hoàng hậu nhìn mà thở dài thườn thượt, Côn phu nhân vẫn đầu óc mơ hồ, gặng hỏi, “Rốt cuộc là chuyện gì, đừng chỉ hai tỷ muội con biết, mẹ thực không hiểu gì hết, mau nói đi.”
Dù sao không có người ngoài, Hoàng hậu ôm bình nước nóng thở dài thườn thượt, “Ngạch niết, nha đầu kia chúng ta không lấy được. Cô ta hầu hạ bên cạnh Vạn Tuế Gia, đã là nửa người bên gối rồi, chuyện này Ân đệ còn rõ hơn con. Thái hoàng thái hậu chỉ hôn là có dụng ý của bà ta, thứ nhất là thấy nha đầu kia lớn lên giống Thái hậu ở Sướng Xuân Viên, trong lòng không thích. Thứ hai là ghét bỏ con không con không cái, cố ý làm khó con. Cũng phải thôi, bộ dạng này của con, ngồi trên vị trí Hoàng hậu nói không vang lời. Chứng bệnh này uống đã một núi thuốc rồi, nửa điểm khởi sắc cũng không có, đến bây giờ toàn là dựa vào phần tình cảm của Vạn Tuế Gia, còn có thể nói cái gì? Nha đầu kia nếu vào cửa thật, cũng là mầm tai hoạ. Vạn Tuế Gia không buông tay, mặc kệ đệ ấy bản lãnh thông thiên cũng không làm gì được cô ta. Đến cuối cùng còn rước cho đầy người vướng tội, tội gì!”
Côn phu nhân tim đập bình bịch, ngồi đó lẩm bẩm nói, “Có chuyện như vậy a, vậy không kết thành thân được cũng là may mắn của chúng ta.” Ngó thấy tiểu Công gia thất hồn lạc phách, đập lên cánh tay gã một cái, “Bày cái dạng ngây ngốc đó cho ai nhìn? Không có áo đỏ thì mặc áo xanh, đường đường quốc cữu gia như con, còn sợ độc thân sao? A mã con qua đời rồi, nhà chúng ta toàn bộ dựa vào hoàng ân duy trì. Đừng khiến tỷ tỷ con khó xử, con bé tốt thì nhà họ Côn chúng ta mới yên ổn được, điểm ấy còn không hiểu sao?”
Hoàng hậu quả thật không dễ dàng, lập chí làm một đời hiền Hậu, mọi việc đều theo ý Hoàng đế. Tiểu Công gia biết nàng khó khăn, nhưng cái tính không nóng không lạnh kia của nàng khiến người ta không chịu nổi. Bây giờ thì hay rồi, Thái hoàng thái hậu chỉ hôn là công dã tràng, một khi đã như vậy, ban đầu om sòm làm chi? Cho người ta hy vọng rồi cướp đoạt mất, còn điều gì có thể khiến người ta khó chịu hơn chứ? Gã đờ đẫn nhìn tỷ tỷ của gã, “Nương nương lúc này thân mình sao rồi?”
Hoàng hậu phần bụng dưới lạnh không chịu nổi, trời lạnh gió tây bắc vừa đi, không phòng hộ kỹ sẽ phát bệnh. Nàng cười khổ lắc đầu, “Cầu y vấn dược đều không tác dụng, mắt thấy tuổi đã lớn, ngay cả cái bóng con trẻ đều không thấy. Vài năm đầu cũng sốt ruột, trước mắt thấy nhạt rồi, cái mệnh đã không có, có gấp cũng chẳng gấp được.”
“Mẹ thấy vẫn nên chọn một a ca nuôi tại bên người, cháu gái nhà mẹ đẻ của thím Tam con đã thành thân ấy, dưới gối cũng gian nan. Dạo trước hỏi người môi giới mua một khuê nữ, lúc này bụng đã có động tĩnh rồi.” Côn phu nhân nói, “Con người đã đố kỵ rồi thì bụng sẽ không chịu thua kém, đây là phương pháp mà ông cha truyền lại, so với uống thuốc còn công hiệu hơn. Trong cung các a ca đều nhỏ, bây giờ nuôi nấng vẫn không tính là trễ.”
Hoàng hậu cười nhạt nhẽo, “Không phải nuôi từ bé thì không được, nuôi đứa lớn thì ngoài mặt gọi mình ngạch niết, sau lưng lại âm thầm vẫn nhớ tới mẹ đẻ. Dù sao mẹ đừng lo lắng cho con nữa, trong lòng con đã tính sẵn rồi.”
Đang nói chuyện, nghe thấy trên hành lang có tiếng nói chuyện, tinh tế phân biệt, ra là Tố Dĩ đến vấn an chủ tử nương nương. Hoàng hậu vừa nghĩ ra người ta đã gọi nàng vào, tiểu Công gia như bị trúng tà vậy xoay người chạy biến ra ngoài. Không đợi người trong phòng gọi, gã đã hai ba bước chạy đến cửa hiên rồi.
Tố Dĩ đang nói chuyện cùng Tinh Âm, thình lình thấy một người nhảy ra, giương mắt nhìn là tiểu Công gia, nàng ơ một tiếng vội thỉnh an, “Tiểu Công gia đến ạ? Ngài năm mới cát lành a!”
Nàng mặc áo màu xanh sẫm viền vàng, bên ngoài mặc áo cộc tay màu xanh hoa văn đụm mây, chải đôi búi tóc nhỏ gắn trang sức cỏ xanh, dáng vẻ nhanh nhẹn giỏi giang, càng nhìn càng ưng ý. Tiểu Công gia đứng nhìn ngơ ngẩn, giai nhân trước mắt đã không phải của gã rồi, ngày hôm qua lúc gân cổ cùng Hoàng đế rất có sức lực, ai ngờ qua một đêm đã không còn là chuyện của gã nữa. Ánh mặt trời chiếu lên mặt gã, kim quang lóng lánh làm hoa mắt gã, gã cố gắng híp mắt nhìn nàng, “Ta có nghe nói rồi.”
Nụ cười trên mặt Tố Dĩ lặn xuống, cúi đầu, không có lời nào để nói.
Gã vẫn muốn cùng nàng nói chuyện, nơi này nhiều người lui tới không tiện, chỗ con rùa đồng đằng trước có mái che, bèn nói, “Lần trước nàng luyện ưng cho cho ta xảy ra chút vấn đề nhỏ, đang muốn tìm nàng hỏi một chút đây, nàng đến vừa đúng lúc.” Hất cằm một cái, “Chúng ta đến đó nói chuyện, vừa phơi nắng còn khuất gió.”
Gã không đợi nàng đáp ứng, tự mình xoay người đi đến chỗ quy hạc đồng xuân. Tố Dĩ rất là khó xử, lẽ ra ở trong cung không được một mình nói chuyện cùng nam nhân, nhưng hiềm mặt mũi không tiện cự tuyệt, đành phải lê từng bước đi qua. Mình đứng ở dưới mái hiên thò người ra hỏi, “Chim ngài sao rồi? Mập hay là gầy?” (thề lun, edit đoạn này mà ta tưởng tượng đủ thứ)
Tiểu Công vẻ mặt lạnh lùng, “Tưởng ta nói đến chim chóc thật sao? Ta đúng là muốn hỏi một chút, nàng đồng ý sung vào hậu cung Vạn Tuế Gia rồi hả?”
Sung hay không sung thì mắc mớ gì tới gã. Có điều Tố Dĩ là một người chu đáo, nàng cúi người đáp, “Ngài hỏi cái này nô tỳ không thể trả lời, dù sao ngài đã giúp đỡ gia đình nô tỳ nhiều như vậy, trong lòng nô tỳ rất cảm kích ngài. Ngài xem nô tỳ cũng không có cách nào báo đáp, chi bằng ngài nhận của nô tỳ một đại lễ đi!”
Nàng nói xong, cong chân định quỳ xuống. Tiểu Công gia hoảng hồn, đi nhanh tới kéo nàng, “Chúng ta đừng thế này, có chuyện thì cứ nói, đều là người quen, đâu đáng làm vậy! Thú thật, ta cũng mới hay tin từ chỗ Hoàng hậu chủ tử, ta… trong lòng rất khó chịu. Rõ ràng là chỉ phúc tấn cho ta, sao bỗng dưng lại thay đổi chứ! Nhưng mà đâu còn cách nào, người ở dưới mái hiên, ta có muốn tranh cũng tranh không lại.”
Tố Dĩ giương mắt nhìn gã, trong mắt gã thấp thoáng một tia mờ nhá lên, rất nhanh quay mặt đi. Nàng lúc này có loại cảm giác nói không ra lời, kỳ thật nàng đối với tiểu Công gia chưa từng có bắt đầu, chỉ là Thái hoàng thái hậu độc đoán chỉ hôn kéo họ đến với nhau. Nếu nói gã thích nàng chỗ nào, nàng tự nhận là không có điểm gì hấp dẫn người khác. Chẳng lẽ cũng bởi vì nàng biết luyện ưng, tiểu Công gia thích chơi, cần tìm một người có kỹ năng huấn luyện ưng ư? Bằng không gã nhìn trúng nàng điểm nào?
“Ngài đừng buồn, về sau ngài có con ưng khác, ta lại luyện cho ngài, có được không?” Nàng nói, hơi có ý dỗ dành gã, “Thái hoàng thái hậu sẽ chỉ cho ngài một cô nương xinh đẹp thay nô tỳ mà, đến lúc đó ngài nhìn thấy khẳng định sẽ thích.”
Gã thở dài ai oán, “Thích không được rồi, lòng ta cũng đã chết… Chúng ta không thể ở bên nhau cũng không sao, chỉ là tiếc cho nàng phải chịu sự gò bó này. Cửa cung sâu tựa như biển, tấn vị rồi là xem như không đi ra được. Nàng nguyện ý cùng đám tần phi kia tranh giành tình cảm? Nguyện ý cùng người khác ở chung một gian phòng? Ta không hiểu, thích một người, không phải sẽ quy định phạm vi hoạt động giam hãm họ lại sao? Để cho nàng thoải mái dễ chịu không bị ức hiếp, không phải đều hơn hẳn bất cứ điều gì sao?”
Hiếm khi thấy được phần trí tuệ này của tiểu Công gia, có thể nghĩ đến ngần này thực không đơn giản. Đã yêu là sẽ muốn chiếm giữ, đây là bản tính của con người. Người có thể vừa yêu vừa buông tay thật không nhiều, dù sao Vạn Tuế Gia khẳng định không có vĩ đại như vậy.
Tố Dĩ ngước mắt nhìn trời, miễn cưỡng nói, “Điều ngài nói đều có lý, nô tỳ cách ngày phóng xuất còn có một đoạn thời gian thôi, biết đâu có thể trôi trôi chảy chảy trở về quê nhà không chừng.”
“Thực sự có thể trở về?” Tiểu Công gia lần nữa dấy lên hy vọng, “Nếu có thể trở về, ta lại tới tìm nàng được không? Không có chỉ hôn, chúng ta cũng có thể ở bên nhau mà.”
Tố Dĩ cười khan, cái này cũng không thể đáp ứng gã, không muốn làm một thành viên của hậu cung, trăm phương nghìn kế tránh được chỉ hôn, lượn một vòng lại quay trở về, ngay cả trắc phúc tấn cũng không phải, có lẽ là một cách cách hoặc là thông phòng, đó không phải là ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo sao!
“Quê nô tỳ nói là Ô Lan Mộc Thông, không ở cùng ngài được.”
Tiểu Công gia mặc sức tưởng tượng, “Đó không hề gì, ta với nàng đến Ô Lan Mộc Thông. Luyện tập đôi lần, ta cũng thành một tay thợ săn giỏi rồi. Chúng ta mặt trời mọc đi săn bắn, mặt trời lặn phóng ngựa, ngẫm mà thích ý đến không nói thành lời luôn á!”
Tố Dĩ là tới thăm Hoàng hậu mà, thật sự không hơi đâu tán gẫu cùng gã, từ chối vài câu liền nhún gối thỉnh an, “Nô tỳ phụng chỉ đến hỏi thăm nương nương, không thể trì hoãn thêm nữa, giờ phải vào rồi, hẹn gặp ngài sau….!”
Nhân lúc gã chưa mở miệng vội xoay người, ai ngờ mặt sau nền con rùa đồng đúng lúc có người đi qua, nàng vội thắng chân lại. Cũng không biết cô gái kia là ai, nhìn cách ăn mặc là một cung phi phẩm cấp rất cao, mỗi mớ trâm ngọc hồ điệp đầy đầu kia đã làm lóa mắt người. Không biết người ta xưng hô thế nào thì đừng mở miệng, cung kính đứng một bên đợi người đi qua là được. Nhưng người ta thì không, dừng bước trước mặt nàng, đánh giá từ trên xuống dưới một lượt, “Tố cô nương đừng đa lễ, sớm muộn gì cũng là người một nhà, như vậy quá khách khí rồi.”
Tố Dĩ miệng cứng lại, lại thấy tiểu Công gia quét tay áo hành lễ, “Thỉnh an quý phi nương nương.”
Cả cung chỉ có một vị quý phi, vị quý phi này tiếng xấu vang xa, ấy thế là một chủ nhân không dễ chọc. Tố Dĩ vội thi lễ, “Quý chủ nhân cất nhắc nô tỳ rồi, nô tỳ vạn lần không dám nhận ạ.”
Mật quý phi nhếch khóe miệng, liếc tiểu Công gia một cái, “Ngài cũng ở đây à? Hiện tại bệnh của chủ tử nương nương đã khá hơn chưa?”
Tiểu Công gia đáp, “Trước lúc chúng thần tới vừa uống thuốc, lúc này đã bớt nhiều rồi.”
Mật quý phi cười nói, “Như vậy cũng tốt, ta còn sợ ngự y trong cung không hữu dụng đây!” Trong tay cầm khăn tay vẫy vẫy, “Không làm phiền hai người tâm sự thân mật nữa, hai người cứ trò chuyện đi, ta đi nha.” Nói đoạn sóng mắt lay chuyển, như hoa lay liễu lắc mà đi đến cổng chính điện.
Hoàng đế ngẫm nghĩ, tính tình Hoàng hậu hắn biết, vài năm nay đều giữ khuôn phép, chưa bao giờ có lòng hại người. Chỉ cần Thái hoàng thái hậu rời đi, trên đầu nàng dời đi một ngọn núi lớn, về sau hậu cung do nàng định đoạt. Hoàng hậu lại là người biết điều, khúc mắc của hắn và Tố Dĩ nàng cũng rõ ràng, thể nào cũng sẽ giúp hắn khuyên giải một phen. Quan hệ giữa hai người họ tốt, con đường sau này của Tố Dĩ cũng thuận lợi hơn, đối với nàng ấy cũng có lợi. Sau vài lần cân nhắc, hắn gật đầu cho nàng đi.
Hoàng hậu bị bệnh, người nhà mẹ đẻ ngoài cung cũng phụng chỉ vào thăm. Tiểu Công gia có đại tang khuyết chức rãnh rỗi ở nhà, dĩ nhiên là cùng Côn phu nhân tiến cung. Người một nhà ngồi xum vầy nói chuyện, Côn phu nhân nhắc đến hôn sự của tiểu Công gia, “Nhà bên kia người ta hàm cấp không cao, nói ra không thể diện. Cũng may là một trắc phúc tấn, âu cũng không ngại. Ân Hựu đã nói với mẹ từ trước rồi, cô nương này là một người toàn vẹn, lần trước chuyện a mã con mất có cô ta phối hợp, mẹ thấy cũng rất thích, cho nên em con nói vào cửa liền phù chính (nâng lên làm chính thê), chuyện này mẹ không ý kiến gì. Có điều nâng chính cũng không phải môn đăng hộ đối sao, chi bằng con nói với hoàng thượng, xem thử có thể cất nhắc lên trên một chút hay không, cấp một chức quan nhàn tản cũng được a.”
Hoàng hậu nghe vậy cảm thán không thôi, cất nhắc là chuyện sớm hay muộn a, Vạn Tuế Gia trong lòng đã tính sẵn rồi, đâu cần đến phiên họ quan tâm! Nàng liếc nhìn tiểu Công gia một cái, “Lần trước đệ đi theo hộ tống, có một số việc sao không nói với ta?”
Tiểu Công gia tinh thần không được hăng hái lắm, ậm ừ đáp, “Cũng chẳng phải chuyện gì to tát mà.”
Hoàng hậu dựa vào gối suy ngẫm, lời không dễ nói lắm, nhưng giấu giếm cũng không được. Hơi cân nhắc rồi quay sang ngạch niết nói, “Mẹ đừng lo xa như vậy, hôm qua xảy ra chút biến cố, con thấy hôn sự này coi bộ không thành đâu.”
Côn phu nhân giật mình, “Sao lại thế? Trong phủ mẹ đã chuẩn bị sắp xong rồi, làm sao lại không thành? Ý chỉ cũng đã ban xuống rồi, đâu có đạo lý thay đổi giữa đường chứ? Chẳng lẽ cô nương kia làm việc gì gây sai sót? Không có khả năng a, cô nàng kia ổn trọng như vậy mà…”
Hoàng hậu liếc nhìn tiểu Công gia, sắc mặt gã trở nên trắng bệch, trong lòng nàng đau xót, khéo lời trấn an nói, “Trên đời cô nương tốt rất nhiều, cũng không phải nhất định là ai đó. Đệ phải nhẫn nhịn, ta ở đây sẽ lưu ý thay đệ, muốn một hôn sự hài lòng còn không dễ sao!”
Tiểu Công gia không nói lời nào, trên trán thấm mồ hôi. Nhấc cái mũ ấm lên, bên tóc mai đã mướt đẫm. Hoàng hậu nhìn mà thở dài thườn thượt, Côn phu nhân vẫn đầu óc mơ hồ, gặng hỏi, “Rốt cuộc là chuyện gì, đừng chỉ hai tỷ muội con biết, mẹ thực không hiểu gì hết, mau nói đi.”
Dù sao không có người ngoài, Hoàng hậu ôm bình nước nóng thở dài thườn thượt, “Ngạch niết, nha đầu kia chúng ta không lấy được. Cô ta hầu hạ bên cạnh Vạn Tuế Gia, đã là nửa người bên gối rồi, chuyện này Ân đệ còn rõ hơn con. Thái hoàng thái hậu chỉ hôn là có dụng ý của bà ta, thứ nhất là thấy nha đầu kia lớn lên giống Thái hậu ở Sướng Xuân Viên, trong lòng không thích. Thứ hai là ghét bỏ con không con không cái, cố ý làm khó con. Cũng phải thôi, bộ dạng này của con, ngồi trên vị trí Hoàng hậu nói không vang lời. Chứng bệnh này uống đã một núi thuốc rồi, nửa điểm khởi sắc cũng không có, đến bây giờ toàn là dựa vào phần tình cảm của Vạn Tuế Gia, còn có thể nói cái gì? Nha đầu kia nếu vào cửa thật, cũng là mầm tai hoạ. Vạn Tuế Gia không buông tay, mặc kệ đệ ấy bản lãnh thông thiên cũng không làm gì được cô ta. Đến cuối cùng còn rước cho đầy người vướng tội, tội gì!”
Côn phu nhân tim đập bình bịch, ngồi đó lẩm bẩm nói, “Có chuyện như vậy a, vậy không kết thành thân được cũng là may mắn của chúng ta.” Ngó thấy tiểu Công gia thất hồn lạc phách, đập lên cánh tay gã một cái, “Bày cái dạng ngây ngốc đó cho ai nhìn? Không có áo đỏ thì mặc áo xanh, đường đường quốc cữu gia như con, còn sợ độc thân sao? A mã con qua đời rồi, nhà chúng ta toàn bộ dựa vào hoàng ân duy trì. Đừng khiến tỷ tỷ con khó xử, con bé tốt thì nhà họ Côn chúng ta mới yên ổn được, điểm ấy còn không hiểu sao?”
Hoàng hậu quả thật không dễ dàng, lập chí làm một đời hiền Hậu, mọi việc đều theo ý Hoàng đế. Tiểu Công gia biết nàng khó khăn, nhưng cái tính không nóng không lạnh kia của nàng khiến người ta không chịu nổi. Bây giờ thì hay rồi, Thái hoàng thái hậu chỉ hôn là công dã tràng, một khi đã như vậy, ban đầu om sòm làm chi? Cho người ta hy vọng rồi cướp đoạt mất, còn điều gì có thể khiến người ta khó chịu hơn chứ? Gã đờ đẫn nhìn tỷ tỷ của gã, “Nương nương lúc này thân mình sao rồi?”
Hoàng hậu phần bụng dưới lạnh không chịu nổi, trời lạnh gió tây bắc vừa đi, không phòng hộ kỹ sẽ phát bệnh. Nàng cười khổ lắc đầu, “Cầu y vấn dược đều không tác dụng, mắt thấy tuổi đã lớn, ngay cả cái bóng con trẻ đều không thấy. Vài năm đầu cũng sốt ruột, trước mắt thấy nhạt rồi, cái mệnh đã không có, có gấp cũng chẳng gấp được.”
“Mẹ thấy vẫn nên chọn một a ca nuôi tại bên người, cháu gái nhà mẹ đẻ của thím Tam con đã thành thân ấy, dưới gối cũng gian nan. Dạo trước hỏi người môi giới mua một khuê nữ, lúc này bụng đã có động tĩnh rồi.” Côn phu nhân nói, “Con người đã đố kỵ rồi thì bụng sẽ không chịu thua kém, đây là phương pháp mà ông cha truyền lại, so với uống thuốc còn công hiệu hơn. Trong cung các a ca đều nhỏ, bây giờ nuôi nấng vẫn không tính là trễ.”
Hoàng hậu cười nhạt nhẽo, “Không phải nuôi từ bé thì không được, nuôi đứa lớn thì ngoài mặt gọi mình ngạch niết, sau lưng lại âm thầm vẫn nhớ tới mẹ đẻ. Dù sao mẹ đừng lo lắng cho con nữa, trong lòng con đã tính sẵn rồi.”
Đang nói chuyện, nghe thấy trên hành lang có tiếng nói chuyện, tinh tế phân biệt, ra là Tố Dĩ đến vấn an chủ tử nương nương. Hoàng hậu vừa nghĩ ra người ta đã gọi nàng vào, tiểu Công gia như bị trúng tà vậy xoay người chạy biến ra ngoài. Không đợi người trong phòng gọi, gã đã hai ba bước chạy đến cửa hiên rồi.
Tố Dĩ đang nói chuyện cùng Tinh Âm, thình lình thấy một người nhảy ra, giương mắt nhìn là tiểu Công gia, nàng ơ một tiếng vội thỉnh an, “Tiểu Công gia đến ạ? Ngài năm mới cát lành a!”
Nàng mặc áo màu xanh sẫm viền vàng, bên ngoài mặc áo cộc tay màu xanh hoa văn đụm mây, chải đôi búi tóc nhỏ gắn trang sức cỏ xanh, dáng vẻ nhanh nhẹn giỏi giang, càng nhìn càng ưng ý. Tiểu Công gia đứng nhìn ngơ ngẩn, giai nhân trước mắt đã không phải của gã rồi, ngày hôm qua lúc gân cổ cùng Hoàng đế rất có sức lực, ai ngờ qua một đêm đã không còn là chuyện của gã nữa. Ánh mặt trời chiếu lên mặt gã, kim quang lóng lánh làm hoa mắt gã, gã cố gắng híp mắt nhìn nàng, “Ta có nghe nói rồi.”
Nụ cười trên mặt Tố Dĩ lặn xuống, cúi đầu, không có lời nào để nói.
Gã vẫn muốn cùng nàng nói chuyện, nơi này nhiều người lui tới không tiện, chỗ con rùa đồng đằng trước có mái che, bèn nói, “Lần trước nàng luyện ưng cho cho ta xảy ra chút vấn đề nhỏ, đang muốn tìm nàng hỏi một chút đây, nàng đến vừa đúng lúc.” Hất cằm một cái, “Chúng ta đến đó nói chuyện, vừa phơi nắng còn khuất gió.”
Gã không đợi nàng đáp ứng, tự mình xoay người đi đến chỗ quy hạc đồng xuân. Tố Dĩ rất là khó xử, lẽ ra ở trong cung không được một mình nói chuyện cùng nam nhân, nhưng hiềm mặt mũi không tiện cự tuyệt, đành phải lê từng bước đi qua. Mình đứng ở dưới mái hiên thò người ra hỏi, “Chim ngài sao rồi? Mập hay là gầy?” (thề lun, edit đoạn này mà ta tưởng tượng đủ thứ)
Tiểu Công vẻ mặt lạnh lùng, “Tưởng ta nói đến chim chóc thật sao? Ta đúng là muốn hỏi một chút, nàng đồng ý sung vào hậu cung Vạn Tuế Gia rồi hả?”
Sung hay không sung thì mắc mớ gì tới gã. Có điều Tố Dĩ là một người chu đáo, nàng cúi người đáp, “Ngài hỏi cái này nô tỳ không thể trả lời, dù sao ngài đã giúp đỡ gia đình nô tỳ nhiều như vậy, trong lòng nô tỳ rất cảm kích ngài. Ngài xem nô tỳ cũng không có cách nào báo đáp, chi bằng ngài nhận của nô tỳ một đại lễ đi!”
Nàng nói xong, cong chân định quỳ xuống. Tiểu Công gia hoảng hồn, đi nhanh tới kéo nàng, “Chúng ta đừng thế này, có chuyện thì cứ nói, đều là người quen, đâu đáng làm vậy! Thú thật, ta cũng mới hay tin từ chỗ Hoàng hậu chủ tử, ta… trong lòng rất khó chịu. Rõ ràng là chỉ phúc tấn cho ta, sao bỗng dưng lại thay đổi chứ! Nhưng mà đâu còn cách nào, người ở dưới mái hiên, ta có muốn tranh cũng tranh không lại.”
Tố Dĩ giương mắt nhìn gã, trong mắt gã thấp thoáng một tia mờ nhá lên, rất nhanh quay mặt đi. Nàng lúc này có loại cảm giác nói không ra lời, kỳ thật nàng đối với tiểu Công gia chưa từng có bắt đầu, chỉ là Thái hoàng thái hậu độc đoán chỉ hôn kéo họ đến với nhau. Nếu nói gã thích nàng chỗ nào, nàng tự nhận là không có điểm gì hấp dẫn người khác. Chẳng lẽ cũng bởi vì nàng biết luyện ưng, tiểu Công gia thích chơi, cần tìm một người có kỹ năng huấn luyện ưng ư? Bằng không gã nhìn trúng nàng điểm nào?
“Ngài đừng buồn, về sau ngài có con ưng khác, ta lại luyện cho ngài, có được không?” Nàng nói, hơi có ý dỗ dành gã, “Thái hoàng thái hậu sẽ chỉ cho ngài một cô nương xinh đẹp thay nô tỳ mà, đến lúc đó ngài nhìn thấy khẳng định sẽ thích.”
Gã thở dài ai oán, “Thích không được rồi, lòng ta cũng đã chết… Chúng ta không thể ở bên nhau cũng không sao, chỉ là tiếc cho nàng phải chịu sự gò bó này. Cửa cung sâu tựa như biển, tấn vị rồi là xem như không đi ra được. Nàng nguyện ý cùng đám tần phi kia tranh giành tình cảm? Nguyện ý cùng người khác ở chung một gian phòng? Ta không hiểu, thích một người, không phải sẽ quy định phạm vi hoạt động giam hãm họ lại sao? Để cho nàng thoải mái dễ chịu không bị ức hiếp, không phải đều hơn hẳn bất cứ điều gì sao?”
Hiếm khi thấy được phần trí tuệ này của tiểu Công gia, có thể nghĩ đến ngần này thực không đơn giản. Đã yêu là sẽ muốn chiếm giữ, đây là bản tính của con người. Người có thể vừa yêu vừa buông tay thật không nhiều, dù sao Vạn Tuế Gia khẳng định không có vĩ đại như vậy.
Tố Dĩ ngước mắt nhìn trời, miễn cưỡng nói, “Điều ngài nói đều có lý, nô tỳ cách ngày phóng xuất còn có một đoạn thời gian thôi, biết đâu có thể trôi trôi chảy chảy trở về quê nhà không chừng.”
“Thực sự có thể trở về?” Tiểu Công gia lần nữa dấy lên hy vọng, “Nếu có thể trở về, ta lại tới tìm nàng được không? Không có chỉ hôn, chúng ta cũng có thể ở bên nhau mà.”
Tố Dĩ cười khan, cái này cũng không thể đáp ứng gã, không muốn làm một thành viên của hậu cung, trăm phương nghìn kế tránh được chỉ hôn, lượn một vòng lại quay trở về, ngay cả trắc phúc tấn cũng không phải, có lẽ là một cách cách hoặc là thông phòng, đó không phải là ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo sao!
“Quê nô tỳ nói là Ô Lan Mộc Thông, không ở cùng ngài được.”
Tiểu Công gia mặc sức tưởng tượng, “Đó không hề gì, ta với nàng đến Ô Lan Mộc Thông. Luyện tập đôi lần, ta cũng thành một tay thợ săn giỏi rồi. Chúng ta mặt trời mọc đi săn bắn, mặt trời lặn phóng ngựa, ngẫm mà thích ý đến không nói thành lời luôn á!”
Tố Dĩ là tới thăm Hoàng hậu mà, thật sự không hơi đâu tán gẫu cùng gã, từ chối vài câu liền nhún gối thỉnh an, “Nô tỳ phụng chỉ đến hỏi thăm nương nương, không thể trì hoãn thêm nữa, giờ phải vào rồi, hẹn gặp ngài sau….!”
Nhân lúc gã chưa mở miệng vội xoay người, ai ngờ mặt sau nền con rùa đồng đúng lúc có người đi qua, nàng vội thắng chân lại. Cũng không biết cô gái kia là ai, nhìn cách ăn mặc là một cung phi phẩm cấp rất cao, mỗi mớ trâm ngọc hồ điệp đầy đầu kia đã làm lóa mắt người. Không biết người ta xưng hô thế nào thì đừng mở miệng, cung kính đứng một bên đợi người đi qua là được. Nhưng người ta thì không, dừng bước trước mặt nàng, đánh giá từ trên xuống dưới một lượt, “Tố cô nương đừng đa lễ, sớm muộn gì cũng là người một nhà, như vậy quá khách khí rồi.”
Tố Dĩ miệng cứng lại, lại thấy tiểu Công gia quét tay áo hành lễ, “Thỉnh an quý phi nương nương.”
Cả cung chỉ có một vị quý phi, vị quý phi này tiếng xấu vang xa, ấy thế là một chủ nhân không dễ chọc. Tố Dĩ vội thi lễ, “Quý chủ nhân cất nhắc nô tỳ rồi, nô tỳ vạn lần không dám nhận ạ.”
Mật quý phi nhếch khóe miệng, liếc tiểu Công gia một cái, “Ngài cũng ở đây à? Hiện tại bệnh của chủ tử nương nương đã khá hơn chưa?”
Tiểu Công gia đáp, “Trước lúc chúng thần tới vừa uống thuốc, lúc này đã bớt nhiều rồi.”
Mật quý phi cười nói, “Như vậy cũng tốt, ta còn sợ ngự y trong cung không hữu dụng đây!” Trong tay cầm khăn tay vẫy vẫy, “Không làm phiền hai người tâm sự thân mật nữa, hai người cứ trò chuyện đi, ta đi nha.” Nói đoạn sóng mắt lay chuyển, như hoa lay liễu lắc mà đi đến cổng chính điện.
Danh sách chương