Đông Ly trầm xuống như một cái đầm dầu hỏa, “Hoàng thượng là tìm đến bần tăng hỏi ý kiến ư? Ta vừa rồi cũng nghe Hoàng thượng nói, cô nương kia cùng đương kim Thái hậu không hề có bất cứ quan hệ gì. Một khi đã như vậy, Hoàng thượng còn do dự gì chứ?”

Hoàng đế ngửa đầu than thở, “Chúng ta đều sinh ra trong nhà đế vương, nhân tình mỏng như giấy, điểm này huynh cũng biết rõ hơn ta. Ta cũng không sợ nói với huynh, Hoàng phụ bảo dưỡng tại Sướng Xuân Viên, tuy không quan tâm đến chính vụ, nhưng dầu gì danh tiếng còn ở đó. Ta là kẻ làm con, không chuyện gì có thể làm trái ý ông ấy. Không phải nói Hoàng phụ áp chế ta cái gì, mà trong lòng ta luôn xem ông ấy là trời. Tính tình của ông ấy… những cái khác thì đều tốt cả, nhưng vừa thấy có liên quan đến Cẩm Thư là ông ấy lại như bị ma chứng. Bây giờ Tố Dĩ…” Hắn chỉ cái người đang cầm đậu phộng dụ sóc bên kia, “Chính là nha đầu kia. Nàng và Cẩm Thư có bảy tám phần tương tự, ta muốn thăng vị cho nàng, còn muốn thăng cao hơn chút, như vậy khó tránh khỏi sẽ gặp mặt hai vị ở Sướng Xuân Viên kia. Ta là có chút lo âu, huynh còn nhớ Bảo trước kia không? Nàng cuối cùng là được Cẩm Thư che chở mới bình yên vô sự, Tố Dĩ làm sao bây giờ? Tính tình nàng thẳng đuột như thế, ta sợ nàng ấy chịu thiệt. Mặt khác, về diện mạo cho dù có thể chấp nhận rồi, chẳng may Hoàng phụ nổi lòng nghi kỵ, nghi ngờ ta ngấp nghé mẹ kế, vậy ta chẳng phải là nhảy vào sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch sao!” Hắn tìm được người có thể tâm sự, cũng không vội nghe quan điểm của ca ca hắn, chính mình cả đầu óc cứ như lật úp xe hạch đào, lẩm bẩm nói, “Còn cả Hoàng tổ mẫu nữa, bà và Đôn kính Hoàng quý phi, cùng với Cẩm Thư, cũng không hợp nhau. Để bà nhìn thấy gương mặt kia, bà sẽ nghĩ thế nào? Tám phần cảm thấy nàng ấy là tai họa, người có gương mặt kia đã hại chồng bà, hại con trai của bà, bây giờ lại tới cháu trai của bà. Kiểu này xem ra, Tố Dĩ chỉ còn lại 2 con đường là lột da xào khô thôi.”

Đông Ly trầm ngâm, “Vậy ý nàng ấy thế nào?”

Hỏi đến cái này hoàng đế càng phát sầu, xoay người nhìn người nọ, nhíu mày nói, “Thú thật, ta tố khổ hơn nửa ngày trời với huynh, quả thật là cạo đầu gánh một đầu nhiệt. Nàng là con bạch nhãn lang không thuần dưỡng được, ta nghĩ rằng sớm chiều chung đụng, nàng nhất định sẽ đối với ta có chút tâm tư, kết quả… Nàng chỉ muốn trở về Ô Lan Mộc Thông lấy chồng. Nàng cũng đã đến tuổi rồi, qua mười tháng lẻ sáu ngày nữa là sẽ được thả ra. Ta không muốn ép nàng, nhưng lại không buông tay được. Đại ca ca, huynh giúp ta nghĩ cách đi!”

Đông Ly cười khổ lắc đầu, “Vấn đề của ta thế nào, lý do của đệ đến cuối cũng nhìn ra được. Đi hỏi một người bại trận như ta, có thể giúp được đệ cái gì chứ? Ngay cả ngày nàng xuất cung còn mấy ngày đệ đều bấm đến chuẩn như vậy, có thể thấy được là trong lòng đệ đã có tính toán sẵn, chẳng qua là cần một người dốc bầu tâm sự thôi. Tình cảm, là thứ mà không tốn cả đời thì không nhìn thấu được. Đã vây hãm trong đó, nếu bản thân không giãy ra được, người khác có khuyên thế nào cũng vô dụng.”

Hoàng đế xoay người lại, cười như ko cười nhìn y, “Vậy huynh nhập thiền mấy năm nay, bây giờ có thể nhìn thấu chưa?”

Nếu như có thể dứt bỏ, cũng sẽ không nửa đêm tỉnh mộng lệ rơi đầy mặt. Đông Ly một tay đặt trên bàn đá, cúi đầu nói, “Thế ngoại vô định có chuyện biết cũng có chuyện không, chuyện thiên hạ dây dưa không dứt chi bằng bỏ mặc. Đôi khi thuận theo tự nhiên, biết đâu có thể được nhiều hơn.”

Khóe môi Hoàng đế nhếch lên, “Đại ca ca, ta biết nỗi khổ trong lòng huynh. Huynh ở trong cửa Phật mấy năm nay, nghĩ tới cũng từng vật lộn qua, lại được cái gì? Huynh đệ chúng ta từ nhỏ đã chơi cùng nhau, không nói tới tình cảm sâu đậm bao nhiêu, ít nhất cũng coi như huynh nhường đệ kính (anh em hòa hợp). Ta đến đây chuyến này, thăm huynh là chuyện thứ nhất, thứ hai, ta cũng muốn khuyên huynh hoàn tục. Dằn vặt mấy năm nay còn chưa đủ ư? Huynh thật sự định ở nơi Phổ Ninh Tự này tiêu hao đến hết đời sao?”

Trên trời tuyết lại rơi, bay lả tả trước mắt. Đông Ly ngồi trên băng đá, lắc đầu nói, “Ta không nhà không quê, đi đến đâu cũng vẫn là một thân tự tại này, hoàn tục hay không hoàn tục, đối với ta mà nói cũng có khác gì.”

“Huynh là sợ không chận nổi miệng thiên hạ ư?” Hoàng đế nói, “Cho dù không trở về kinh, trời đất bao la, không có nơi cho huynh dung thân sao? Hoàng Trang ở quan ngoại cũng đang bỏ trống, huynh tới đó xem như là vua, ai dám nói nửa câu?”

Đông Ly hiển nhiên không muốn nói đến chuyện này, đứng lên chắp tay chữ thập cúi đầu, “Sắp trở trời rồi, Hoàng thượng nên sớm hồi cung đi! Bần tăng bây giờ quả thật rất yên ổn, hồng trần vạn trượng từng bước đều là kiếp, nếu đã nhảy ra, thì không bao giờ nữa đặt chân lên nữa. Ở nơi này ăn chay niệm Phật, cầu cho Hoàng thượng long thể khoẻ mạnh, nước Đại Anh quốc thái dân an, như vậy đã đủ rồi.”

Hoàng đế có chút thất vọng, “Huynh hà tất phải như vậy.”

Đông Ly cười yếu ớt, như nhớ ra gì đó, lại nói, “Ta có một chuyện muốn hỏi Hoàng thượng.” Y vươn tay hứng tuyết phiêu tán đầy trời, hơi dừng một chút nói, “Tương lai… Hoàng phụ tất phải đi trước Thái hậu, Hoàng thượng đối với việc an táng ở Địa Cung, có tính toán gì khác hay không?”

Hoàng đế đoán được y muốn nói gì, ban đầu Hoàng phụ chính là kiên quyết cấp phong hào Hoàng quý phi cho mẹ hắn, chỉ dời khỏi Đế lăng hạ táng một mình. Đông Ly là sợ hắn bắt chước Hoàng phụ, sợ hắn cố ý làm khó dễ, không để cho Thái thượng hoàng cùng Thái hậu bên nhau nghìn đời. Ngẫm kỹ lại, cảnh ngộ của huynh đệ bọn họ thật giống nhau, mẫu thân Đông Ly là nguyên hậu, mẫu thân của hắn trên ý nghĩa chân chính là Thái hậu, đáng tiếc các bà đều không có tư cách được chôn theo, chỉ có thể lẻ loi trơ trọi nằm trong lăng tẩm của phi tử mà ngóng nhìn Hoàng lăng từ xa.

(Mạc Thiên Y: vì tính ra thì mẹ ruột anh Hoàng mới là Thái hậu, sợ hai người họ chết rồi, anh Hoàng chuyên quyền không cho Thái hậu Cẩm Thư chôn chung với phụ Hoàng)

Nếu hỏi suy nghĩ thật sự của hắn, hắn cũng không muốn ngạch niết sau khi chết còn phải tiếp tục đau khổ. Nhưng chuyện Hoàng phụ có thể làm hắn chưa chắc có thể làm theo, trước kia Cao hoàng đế cùng Đôn kính Hoàng quý phi là được truy phong sau khi chết, an bài ra sao đều do một câu nói của Hoàng phụ. Trước mắt đại cục yên ổn, quy củ chế độ đều đã hoàn thiện, nếu như hắn không muốn làm hôn quân, thì không thể tổn hại đến lễ pháp.

Hắn gập lại cổ áo lông chồn đen, bình thản cười phá lên, “Tâm tư của đại ca ca ta cũng biết, đừng quá đề cao quyền lợi trên tay ta. Không nói đến Hoàng phụ tương lai có thủ dụ hay không, cho dù đám trung thần ăn ngay nói thẳng trong triều, cũng không thể cho phép ta làm theo ý mình được. Huynh xem huynh đi, ngay cả chuyện xa như vậy cũng đã nghĩ đến, thật sự là lục căn thanh tịnh như lời huynh nói sao?” Hắn nặng nề nhấn lên tay y, “Huynh xuất gia, là tiếc nuối lớn nhất của ta thuở thiếu thời. Tuy nói bây giờ ta đã thay thế huynh, nhưng trong lòng ta còn đau đáu. Nếu như huynh thật sự ngộ ra được, vậy thì không cần tự chuốc lấy khổ nữa. Nỗi dày vò của huynh bọn họ không nhìn thấy, không đáng đâu.”

Lúc hắn nói điều này, Đông Ly cố ý tránh ánh mắt của hắn. Cũng phải thôi, bản thân nghĩ không thông, người khác có nói rách miệng cũng uổng công. Hắn đã làm tròn hết tâm ý rồi, dầu gì cũng xứng đáng với phần tình cảm lớn lên cùng nhau. Về sau thế nào, là đi hay ở, đều dựa vào chính y thôi!

Hắn giũ tuyết trên vai, cất giọng gọi Tố Dĩ. Đàng kia, người nọ cóng đến tay chân tê dại lên tiếng đáp, thấp tha thấp thỏm xoa đầu gối tới đây, ánh mắt lấm lét nhìn đại Lạt Ma, như một kẻ tù tội được hoãn thi hành án tử hình đang đợi một cây lệnh tiễn cuối cùng.

“Trở trời rồi, chúng ta về hành cung thôi.” Hoàng đế phân phó, lại chắp tay với Đông Ly, “Vậy xin từ biệt tại đây, đại ca ca bảo trọng.”

Tố Dĩ nghe lời này cực kỳ vui mừng, ban nãy thấy bọn họ nhìn nàng chỉ trỏ, đoán là tránh không khỏi bị tặng đi rồi. Ai ngờ đến phút cuối, lo lắng ban đầu đều là dư thừa, chủ tử muốn dẫn nàng trở về! Nàng vội bung dù cho hoàng đế, hướng về phía đại Lạt Ma nhún người hành lễ. Trong một cái chớp mắt bắt gặp vòng sáng màu vàng trong mắt Thái tử, sau vòng sáng kia thảng như tập trung tất cả sầu khổ, nàng thầm thở dài, tạo hóa trêu người, nếu lúc trẻ không xảy ra những vấn đề kia, bây giờ hẳn sẽ là một thiên chi kiêu tử (con cưng của trời)thần thái phấn khởi rồi, nào đến mức phải tiêu phí đời người ở nơi chùa miếu này! Tiếc nuối thì tiếc nuối, chuyện này không đến phiên nàng quan tâm. Nàng mừng là chủ tử không để nàng lại, chủ tử đúng là một người tốt! Nàng mừng khấp khởi, rảo bước theo hoàng đế đi đến đình dựng bia trước mặt.

Tuyết rơi rất lớn, hai người giơ tay dậm chân lên xe ngựa. Hoàng đế kéo cương cầm càng kéo xe, ban đầu còn rất tốt, lên tới đỉnh núi rồi lại xuống núi, bông tuyết tát vào mặt khiến người không mở mắt nổi. Lại kiên trì một lúc, càng chạy càng không ổn, phát hiện con đường phía trước đã mờ mịt. Gió núi rất lớn, cuốn lấy bông tuyết bay cả ngàn dặm. Hoàng đế co cánh tay lên chống đỡ, chớp mắt đã biến thành người tuyết.

Tố Dĩ có chút hoảng hốt, quỳ thò người ra phủi tuyết trên người cho hắn. Không ngừng phủi, hai tay cũng đông cứng. Cả đời chưa từng thấy tuyết lớn như vậy bao giờ, nàng sợ hãi, run giọng nói, “Chủ tử, xem tình hình này chúng ta gặp phải bão tuyết rồi, vậy phải làm sao bây giờ? Cách Sơn Trang còn một đoạn đường nữa, nếu mắc kẹt ở trong núi sẽ có tai nạn chết người mất.”

Hoàng đế phiền nàng dông dài, đẩy đầu nàng vào trong xe, “Đừng ra ngoài, coi chừng đông lạnh! Dừng lại không phải cách hay, đi một đoạn là một đoạn. Lên trước nữa là đến sông Vũ Liệt rồi, trong khe núi biết đâu sẽ có người.”

Nàng bị đẩy ngồi trở lại phía sau, chung quanh có cửa gỗ có chăn đệm dày, nàng ở bên trong yên yên ổn ổn không hề có chuyện gì, nhưng Vạn tuế gia làm sao bây giờ? Nàng là nô tài trung can nghĩa đảm, sao có thể để cho chủ tử bất chấp gió tuyết đánh xe chứ! Tố Dĩ lấy tinh thần không biết sợ, kéo áo choàng quấn mình kín kẽ, chỉ còn dư lại hai con mắt nhìn đường, kéo cửa ra thẳng lưng nói, “Chủ tử ngài đi vào đi, nô tỳ đánh xe giỏi lắm, để nô tỳ làm cho.”

Làm cái gì? Làm xiếc còn tạm chấp nhận được! Mặc kệ nàng thần thông cỡ nào, dù sao cũng là con gái, trong hoàn cảnh này nàng có kiên cường cũng không nổi. Hoàng đế vứt thân phận tôn quý qua một bên không nói, hắn một tên nam nhi đại trượng phu có thể núp sau lưng nữ nhân sao? Hắn phát cáu, “Không nghe lời lột da ngươi bây giờ, còn không bò vào cho ta!”

Nàng ấp úng, “Nhưng mà ngài thế này nô tỳ không yên tâm.”

Hoàng đế xoay người lại trừng nàng, trên lông mày dính bọt tuyết, trông hệt như một ông cụ cao tuổi. Tự biết ánh mắt mình không đủ, không đe dọa được nàng, bèn động thủ nhét nàng trở lại, đóng sầm cửa xe lại. Không có nàng om sòm, hắn có thể tập trung tinh thần đánh xe rồi. Nhưng quả thật là chỉ trong một cái chớp mắt, hết thảy trước mắt đã bị tuyết che phủ kín, không phân biệt được đâu là đường đâu là mương máng nữa rồi.

Trong thành có văn nhân nhã sĩ nhàn hạ thích ngắm tuyết ngâm thơ, cảm thấy cảnh tuyết rơi rất đẹp, thánh khiết ấy nha, có thể khiến cho lòng người rộng mở khoan khoái. Thế nhưng mọi chuyện đều có mức độ của nó, còn trong mức độ thì có thể đẹp đến táo bạo, một khi vượt khỏi phạm vi thì thành tai họa rồi, biến thành tai họa chết người chứ chẳng chơi. Tuyết rơi thế này thật đáng sợ, đã không còn là từng mảng một như ban đầu nữa, chẳng biết từ lúc nào đã thành hình viên tròn. Dùng “bay” đã không thể hình dung được nữa, mà nên dùng “tạt”. Cả cụm cả cụm, điên cuồng tạt tới, len lỏi vào mọi ngóc ngách, khiến muốn tránh cũng không tránh được.

Hoàng đế hé mắt nhìn vòm trời mờ tối, lúc này thế tuyết dào dạt, cứ cái đà này phải ngủ lại trên núi rồi. Trước đó không ngờ tới sẽ thế này, nếu biết trước thì đã không rời khỏi Phổ Ninh Tự rồi, bây giờ thành ra tiến thoái lưỡng nan, đường bị tuyết che phủ, một mảnh trắng xóa, nếu đi tiếp nữa, phải đi hướng nào? Hắn xoay người gõ cánh cửa sau lưng, người bên trong lập tức tung cửa ra, “Có nô tỳ!”

Nàng vĩnh viễn sinh long hoạt hổ giống như đã lên sẵn dây cót vậy, hoàng đế lại có chút sầu, không đi được, chỉ có thể tìm một chỗ tránh. Hắn nói, “Cạnh cây hòe nghiêng phía trước có một sơn động, chúng ta đến đó tránh qua trận tuyết này đã.”

Tố Dĩ vâng một tiếng nhảy xuống xe, ghê thật, tuyết đến ngang bẹn đùi luôn. Nàng hít một hơi lạnh, thiếu chút nữa đứng không vững. Hoàng đế giúp nàng một tay, kéo nàng khó khăn đi về phía trước. Xe ngựa cũng không cần nữa, khăn gói theo tất cả những thứ có thể chống lạnh đi vào trong sơn động. Cửa động bị che khuất hơn phân nửa, cố sức đẩy ra, bên trong vậy mà rất rộng rãi. Hoàng đế bảo nàng đi vào trước, mình thì rút đao chặt mấy chạc cây to trên cây hòe, bắc ngang trước cửa động, có thể đề phòng tuyết lớn phong bít cửa.

Tố Dĩ lần đầu chui vào sơn động, bên trong tối om, nàng cảm thấy rất sợ, kề sát hoàng đế ấp úng, “Chủ tử, đây không phải là hang gấu đấy chứ! Nhỡ có gấu thì làm sao?”

Người Kỳ được ở chỗ là ở trên y phục hàng ngày thường mang đai Điệp tiệp, trong bảy thứ đồ đeo trên đó gồm có túi đựng dao đánh lửa. Hoàng đế lặng lẽ ôm nàng ra sau người, mình thì đánh lửa hơi nâng lên giơ ra trước nhìn quanh, phát hiện sơn động này dường như từng có người ở, dưới chân tường chất một đống củi, có cỏ tranh rải dưới đất, còn có một cái siêu đã cháy đen như mực.

* Đai điệp tiệp:

Hoàng đế thở phào, “Có thể là thợ săn để lại, thỉnh thoảng săn thú phải ở trong núi mấy ngày, đây là chỗ dừng chân tạm thời.”

Dầu gì cũng không quan tâm nhiều nữa, trước tiên hong quần áo sưởi ấm quan trọng hơn. Hoàng đế đã ướt nhẹp cả người, lạnh đến tái xanh cả mặt. Tố Dĩ vội cởi áo choàng cho hắn thay vào cái của mình, mời chủ tử ngồi, mình thì bận rộn chất củi nhóm lửa, một mặt nói, “Vạn tuế gia quả thật là có cát tinh cao chiếu(ngôi sao may mắn bảo hộ), nô tỳ cũng đi theo chủ tử dính phúc khí. Gặp phải thời tiết xấu thế này, trốn trong sơn động mà cũng có sẵn đồ, thật tốt!”

Nhóm lửa lên, nơi huyệt động âm u này mới có chút sức sống. Nàng phủi áo choàng đứng lên, lượn quanh một vòng mới trở lại tiếc nuối lắc đầu, “Đáng tiếc không có đồ ăn, tuyết rơi lớn như vậy, trên không xuống được, dưới lại không lên nổi. Nếu kéo dài ba ngày liên tục, vậy chúng ta chết đói mất.”

Hoàng đế nhìn ra bên ngoài, cởi áo khoác ra giũ, vụn băng rào rào rơi xuống cạnh chân hắn thành một đống lớn. Hắn thản nhiên nói, “Bây giờ tuyết quá lớn, chờ qua trận này ra ngoài thử vận may một chút, nếu có thể săn được ít thú rừng, cũng không đói chết ngươi.”

Nàng a một tiếng, “Thế con ngựa bên ngoài làm sao bây giờ? Cứ tiếp tục nó sẽ chết cóng mất.”

Hoàng đế ngay cả mí mắt cũng không nâng, “Dẫn vào không có nơi thả, người và gia súc cũng không thể ở chung một chỗ được. Chết rét cũng tốt, miễn phải động đao, lúc khẩn cấp thì lấy ra lấp bao tử, ngươi có thể sống được rồi.”

Trong lời nói của hắn mang theo âm rung, gương mặt trong ánh lửa dường như tái nhợt khác thường. Tố Dĩ trong lòng căng thẳng, vội vàng chạy đến cửa động múc tuyết chà cái siêu, lại múc nửa bình khác trở lại đun. Nhìn kỹ hắn, hắn ngồi trước đống lửa, những nơi kết băng trên người đã tan ra, nước chảy xuống, tí tách nhỏ đầy đất.

“Sao lại thành ra thế này! Chủ tử ngài chịu khổ rồi, ngài xem giày của ngài…” Nàng xoay người ngắt hai cành cây cắm trên mặt đất, không nói tiếng nào bèn lôi chân hắn tới, “Ông nội nô tỳ nói, bệnh khí của con người đều đến từ dưới lòng bàn chân. Chân mà lạnh thì trên người làm sao cũng không ấm được. Ngài như vậy là không được, để nô tỳ ủ ấm cho ngài.”

Hoàng đế dùng khuỷu tay chống đất, trợn mắt há hốc mồm nhìn nàng cởi giày hắn ra móc ngược lên nhánh cây, một đôi bàn chân to cứ thế trực tiếp lồ lộ ngay trước mắt nàng. Bản thân hắn thì ngượng ngùng, nàng lại rất thản nhiên, đôi tay ngọc thon thon phủ lên. Lại ngại tay mình quá nhỏ, sợ nặng bên này nhẹ bên kia, thoáng do dự một chút, bèn vén cái áo cộc bên ngoài lên, đem chân rồng nhét vào trong ngực. Cách lớp vải chà xát, lau khô cả bàn chân, nhìn hắn một cái, cười tươi rói, “Chủ tử là nam tử hán, chút chuyện vặt này… đừng xấu hổ. Thế nào? Ấm được chút nào chưa ạ?

Bộ ngực mềm mại kia…. trái tim Hoàng đế đập thình thịch bốc khí nóng khắp nơi, nàng còn nói hắn đừng xấu hổ! Hoàng đế đỏ mặt quay đầu chỗ khác, “Ngươi mà là nữ nhân sao?”

Tố Dĩ cảm thấy có chút oan uổng, nàng hầu hạ hắn, sợ hắn lạnh hại thân, hắn còn nghi ngờ giới tính của nàng! Nàng bất mãn lầu bầu, “Nô tỳ là nữ, trước khi tiến cung cũng từng nghiệm thân, không phải nữ không được vào Trinh Thuận Môn. Nô tỳ hiểu ý chủ tử, nhưng nô tỳ cảm thấy đây là thời điểm thử thách lòng trung thành của nô tỳ. Đương lúc này, chủ tử đừng so đo những thứ kia. Nô tỳ chính là nô tài, nô tài làm ấm chân cho chủ tử là bổn phận phải làm. Nếu chủ tử thấy không được tự nhiên, thì đừng xem nô tỳ là nữ nhân. Cứ xem nô tỳ là con đường, là con khỉ, là ấm đun nước đều được. Ngài yên yên ổn ổn rồi, trong thời tiết băng tuyết ngập trời này, nô tỳ… hoàn toàn trông cậy vào ngài.”

Lời này nói ra có phần ý tứ nương tựa lẫn nhau, chút lửa nóng kia trong lòng hoàng đế lắng xuống. Quay đầu nhìn ngoài động, cuồng phong bão tuyết, tám trăm năm chưa từng thấy qua thời tiết như vậy. Thôi vậy, kẹt ở chỗ này có gấp cũng vô dụng. Đợi thêm nữa, hễ còn có thể cử động, thị vệ trong hành cung sẽ nghĩ cách tới tìm hắn, điểm này cũng không cần lo lắng. Quét mắt nhìn nàng, nàng ngồi xổm nơi đó, một tay ôm lấy chân hắn, một tay lật giở chỗ quần áo ẩm ướt kia. Ánh lửa rọi lên khiến gương mặt nàng đặc biệt nhu hòa, hoàng đế thấy vậy có chút ngẩn người, chỉ cảm thấy nơi nào đó trong tim lặng lẽ siết đau.

Nàng là một cô nương tốt, thiện tâm, đáng tin, còn có một trái tim nóng ấm trung thành. Nàng không ham muốn thứ gì của hắn, nàng luôn mồm gọi hắn là chủ tử, ở trong mắt nàng chủ tử có lẽ không cần phân chia nam nữ, miễn là chủ tử được, những thứ thể diện của con gái nàng đều có thể quên đi. Đây là lòng nhiệt tình chỉ được nuôi ra từ trên đại thảo nguyên, nàng có một tấm lòng rộng lớn. Làm sao bây giờ đây? Càng nhìn càng tốt, càng nhìn càng luyến tiếc buông tay. Hắn trong lòng sầu muộn, nhưng không muốn tiết lộ cho nàng, sợ sẽ tạo thành gánh nặng cho nàng. Sự chung đụng rời rạc như lúc này rất khó được, trì trệ không tiến cũng có chỗ lợi, vừa gần lại vừa xa, hắn không vội mở rộng cái gì. Chỉ cần nàng ở bên cạnh hắn, không cố ý trốn tránh hắn, có thể để cho hắn ngày ngày nhìn thấy, hắn đã hài lòng thỏa dạ rồi.

Hắn cúi đầu cười một cách bất đắc dĩ, không ngờ mình sẽ có hàm dưỡng “bất đắc dĩ thối lui cầu cái thứ hai” như này. Trước kia lúc còn trẻ các huynh đệ ngấm ngầm gọi hắn là Bá Vương, hắn trời sanh tính bá đạo, cái gì của ta là của ta, của ngươi cũng là của ta. Sau khi làm hoàng đế học được cách tự kiềm chế, biết được quanh co lắt léo, bây giờ gặp được nàng, càng trở nên chẳng còn chút cương hỏa nào.

Hắn khẽ thở dài, giọng nói mang theo phiền muộn, “Tương lai nếu muốn tìm nhà chồng, đừng đến Ô Lan Mộc Thông. Trên thảo nguyên không tốt, mùa hè nắng đến cháy da. Vẫn nên ở lại kinh thành, sống an nhàn sung sướng. Dựa vào ngươi, ta tất nhiên sẽ xem xét chọn chồng cho ngươi.”

Tố Dĩ thoáng dừng tay, không giương mắt lên, chỉ thỏ thẻ thưa vâng, “Chủ tử thiên ân mênh mông cuồn cuộn, chả trách người ta nói quan thất phẩm đứng cầu trước cửa Tể tướng, kẻ làm tôi tớ cho vua như chúng nô tỳ, tương lai dựa vào sự sắp đặt của chủ tử, cũng có thể có đất đặt chân ở trong kinh thành.” Vừa nói vừa cười, “Nô tỳ định bụng muốn tạ ơn chủ tử đây, ban nãy bận rộn quên phéng đi mất.”

Hoàng đế ừm một tiếng, “Tạ ơn ta cái gì?”

“Tạ ơn chủ tử không tặng nô tỳ cho người ta đó ạ.” Nàng cười toe toét, “Nô tỳ lo lắng chủ tử sợ đại Lạt Ma không ai chiếu cố, muốn để nô tỳ lại hầu hạ lão nhân gia ngài ấy!”

Chuyện giữa thái tử Đông Ly và Hoàng thái hậu nàng có biết, nhưng không thể nói toạc ra. Con người phải biết an phận thủ thường, từ cổ chí kim nô tài quá thông minh quá nổi trội, đến cuối cùng đều không có kết cục tốt. Tâm tư của Hoàng đế không ai đoán thấu, trước mặt hắn nàng không thể muốn nói gì thì nói được. Chủ tử cao cao tại thượng, kẻ làm nô tài phải bảo trì cự ly thích hợp, mới là cách tự vệ tốt nhất.

Hoàng đế nghe vào tai lại là một loại ý vị khác, “Ngươi sợ bị ta đưa đi tặng người như vậy sao?”

Nàng lầu bầu câu gì đó, hắn không nghe rõ. Thật ra nàng muốn giải thích rằng, nàng còn có một năm là thoát khỏi bể khổ rồi, lúc này mà bị tặng ra ngoài, vậy đời này không còn hy vọng rồi.

Hoàng đế ngả người trên cỏ tranh, giống như nàng nói, trên chân ấm, liên đới đến trên người cũng ấm áp hẳn lên. Bên ngoài tuyết che phủ đất trời, trong sơn động ngoại trừ có hơi ẩm ướt ra, cũng rất an toàn đáng tin. Điều duy nhất khiến hắn thấp thỏm vẫn là sơ suất của nàng, áo khoác được hong khô lấy xuống giũ giũ, cái siêu sôi sùng sục đằng trước mặt đã được để nguội rồi, nàng cúi người cầm lên sờ thử đáy. Những động tác sơ suất liên tiếp này, dường như đã quên mất bàn chân hắn còn đang đặt trong ngực nàng. Cô nương trẻ tuổi, dãy núi trước ngực nhấp nhô chập chùng, loáng thoáng một chút đụng chạm liền khiến lòng người ngứa ngáy khó vỗ về.

Hoàng đế quẫn bách cùng cực, nàng lại cực ngốc, như thể hoàn toàn không ý thức được vậy, đưa cái ấm kia qua, ôn tồn nói, “Hết nóng rồi, Vạn tuế gia uống vài ngụm làm ấm người đi. Hiện tại không có chén, chủ tử dùng tạm nhé!”

Hắn thấy môi nàng đã phát khô, con gái càng sợ lạnh hơn, cũng không nhận lấy, quăng ra một câu, “Ngươi uống trước đi.”

Tố Dĩ mới sực nhớ, thứ gì vào miệng hoàng đế đều phải có người nếm thử trước, đây là quy củ. Nàng ngượng ngùng rụt tay về, cong lưng thư vâng, bèn cầm miệng ấm tu một ngụm.

“Uống nữa.” Hoàng đế nói, mặt không lộ cảm xúc.

Nàng nghe lời lại uống thêm hai ngụm, mới nói, “Chủ tử ngài xem này, rất ngọt. Cái này mà nếu có thêm lá trà, nước tuyết pha trà ấy mà thú vị lắm đó nha!”

Hoàng đế không lên tiếng, vươn tay đón lấy, trực tiếp há miệng ngay nơi nàng đã uống. Bấy giờ Tố Dĩ ngây người, nàng thực có lỗi với chủ tử, quên lau miệng bình mất rồi. Chủ tử làm thế này, bảo mặt nàng phải để đâu đây! Ôi, chủ tử thật không ngại nàng. Đây cũng là sa sút đến cùng cực rồi, chủ tử ở trong cung toàn dùng đồ vật mạ vàng tráng men, ăn cơm ăn canh dùng trà, mỗi cái đều có quy chế riêng. Nào giống như bây giờ, một cái ấm trà cũ xì cháy đen thui đến nỗi ngay cả mẹ nó còn không nhận ra, vậy mà chả hề so đo tí nào, trực tiếp uống vào miệng… Nàng có chút đỏ mặt, hậm hực quay mặt đi.

Hoàng đế ấy thế mà lại có cảm giác hớn hở của trẻ con, đây gọi là gì nhỉ? Quả nhiên là tâm tư của cô gái nhỏ phát tác rồi, ngay cả nước nàng đã uống qua cũng cảm thấy ngọt ngào. Hắn dịch chân từ trên đầu gối nàng đi xuống, giày chưa khô, trước mang đôi vớ bông cao cổ vô đã. Đánh giá nàng một cái, nhoài qua sờ sờ trên cánh tay nàng, quần áo cũng khô rồi. Lại vén áo ngoài nàng ra, đụng một cái là có thể ngắt ra nước. Vẻ mặt hắn trầm xuống, “Ngươi chỉ lo ủ cho ta, mình thì làm sao thế này?”

Nàng rụt người ra sau, le lưỡi nghịch ngợm cười nói, “Nô tỳ không sao, nô tỳ nào có kim quý thế chứ. Trước kia ở trên thảo nguyên, trong tháng chạp còn đi chân đất nữa là!”

“Bây giờ thì khác, con gái lớn rồi, nửa người dưới bị lạnh, tương lai nữ khoa sẽ không tốt.” Hắn nói xong, không đợi nàng đáp lời, mò đôi chân của nàng kéo lên đầu gối mình.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện