“Tốt rồi, tốt rồi…” Các vương gia thở phào, nửa ngày này cùng đi theo thấp thỏm không yên, mới phát hiện nữ nhân sinh con không dễ dàng như vậy. Mấy phúc tấn trắc phúc tấn trong nhà đều chịu khổ, về sau phải đối xử tử tế với họ, tận tình bồi thường các nàng.

Mưa phùn làm ướt vạt áo bào, ngay cả chùm tua đỏ trên nón cũng bết lại thành từng sợi. Các vương gia lui về thiên điện để thái giám hầu hạ hong tóc lau mặt, Vạn Tuế Gia lại một bước bước vào trong mưa. Duệ thân vương ấy một tiếng toan gọi hắn, bị Lục vương gia cản, “Kệ huynh ấy đi, ‘quan mới nhậm chức’ mà, đều thế cả.”

Bên ngoài mưa càng nặng hạt, Duệ thân vương xuyên qua màn mưa nhìn Trường Mãn Thọ bung dù đi lên tiếp ứng, ngẫm lại dáng vẻ hoàng đế ca ca của hắn, không khỏi sinh lòng cảm khái, “Nhị ca ca như vậy, thực là sống còn khổ hơn mình mà.”

Tam vương gia tiếp lời cười nói, “Đệ thử vấn lòng huynh ấy, chỉ hận có thêm món đồ khác y dạng, nếu không đã sớm mình trần ra trận rồi.”

Hoàng đế đứng dưới hành lang chờ, hơn nửa ngày cửa vẫn chưa mở. Tiếng đứa bé khóc cũng rất có lực, hắn ghé sát cửa sổ, dán tai lên lụa thô sa, nghe thấy tiếng bước chân ồn ào bên trong, lại không nghe thấy động tĩnh của Tố Dĩ. Đang lo lắng, rốt cuộc bên trong có người vén màn đi ra. Mẫu thân của Tố Dĩ ôm một bọc tã Bát đoàn hỉ tương phùng, theo sau một hàng nhũ mẫu và bảo mẫu, trên mặt là vẻ may mắn sau đại nạn.

Hoàng đế vội bước tới đón, “Ngạch niết, Tố Dĩ có ổn không?”

Tố phu nhân đáp, “Chủ tử quan tâm, con bé rất ổn, chỉ là mệt mỏi quá đỗi, giờ đã ngủ rồi. Ngài chờ chút, để dọn sạch máu trong phòng rồi hẵng vào thăm.” Nói xong nâng cánh tay lên, “Chúc mừng Vạn Tuế Gia, là một tiểu a ca. Đầu to, nặng bảy cân sáu lạng, chả trách giày vò ngạch niết nó thành như vậy. Mau xem hàng mày, cái miệng nhỏ này, giống chủ tử như đúc ra từ một khuôn ấy!”

Hoàng đế tay đang run, hắn tiến tới nhìn, đứa bé đỏ hỏn, cũng nhìn chẳng ra. Hắn chỉ nghẹn ngào, trong lỗ mũi đều là chua xót. Tiểu Hổ của hắn, đứa con của hắn và Tố Dĩ.

“Để trẫm ôm một cái.” Hắn vụng về vòng hai cánh tay thành hình cái nôi, người Kỳ chú trọng ôm cháu không ôm con, nhưng hắn chẳng quan tâm nhiều nữa, hắn toàn thân toàn ý là khát vọng. Đây là một khối thịt từ trên người Tố Dĩ bóc xuống, là bảo bối quý báu được bọn họ cẩn thận che chở hơn chín tháng.

Tố phu nhân cười tủm tỉm giao bọc tã vào tay hắn, “Lục a ca thật có phúc, được Hoàng a mã ôm, thỉnh an Hoàng a mã đi nào.”

Rất nhẹ, ôm vào lòng không nặng là bao, nhưng sinh ra lại gian nan đến vậy. Hắn ôm đứa bé, không chỉ tay, cả tim đều đang rung động. Dùng đầu ngón tay chạm vào mặt thằng bé, không dám dùng sức, đứa bé nhỏ xíu mềm mại như vậy, sợ không cẩn thận bị va chạm hỏng mất. Hắn máy móc đong đưa, vừa đưa vừa nói, “Tạm thời khoan hãy ôm về cung, để mẹ con họ ở chung hai ngày đã. Quy củ có lớn hơn nữa, nhân luân cũng quan trọng.”

Lời này của hắn không đặc biệt cố ý phân phó với ai, đám người mà A Ca Sở phái tới liền vỡ lẽ trong bụng, đồng thanh cúi người thưa vâng.

Trường Mãn Thọ ở bên cạnh ló đầu dòm, “Chao ôi, Lục a ca thực tề toàn, tương lai nhất định là một nhân vật xinh xắn đây! Tiểu gia thật tốt biết bao a, chủ tử, Lễ quý nhân lần này ấy mà quá cực khổ rồi.”

Lão vừa nhắc nhở như vậy, Hoàng đế như ở trong mộng mới tỉnh, “Đúng vậy, ngươi truyền ý chỉ của trẫm, Lễ quý nhân tấn quý phi, mau đi làm đi!”

Trường Mãn Thọ quỳ gằm xuống đất mà lĩnh mệnh, lại mặt mày hớn hở quay sang chắp tay với Tố phu nhân đương sững sờ, “Chúc mừng phu nhân! Đừng ngây người nữa, con gái nhà ngài được tấn quý phi rồi, mau lĩnh chỉ tạ ơn đi!” Dứt lời bứt người ra, vội xách đèn lồng chạy đến nhà thủy tạ tìm Tam vương gia chuyển lời.

Tấn quý phi! Tố phu nhân trong đầu rối một cục, đây là thăng liền mấy cấp? Bà cẩn thận nhẩm tính cấp bậc của hậu cung, trên Quý nhân là Tần, trên Tần là Phi, trên Phi mới là Quý phi. Vừa nghĩ tới thật quá khủng khiếp mà, trước kia luôn cảm thấy Vạn Tuế Gia đối với đại Nữu Tử nhà mình không bình thường, cho tới bây giờ xem, đặc cách thăng cấp như này, thật sự là chuyện đại hỷ rạng rỡ cửa nhà mà! Bà quỳ xuống không ngừng dập đầu, “Tạ chủ long ân! Rốt cuộc Tố Dĩ không phí công chịu khổ, tấm lòng này của Vạn Tuế Gia, thực khiến toàn gia nô tỳ cảm động đến rơi nước mắt.”

Hoàng đế giờ này đang hài lòng thỏa dạ, khoan khoái nói, “Ngạch niết đừng đa lễ, bình thân đi! Đây là Tố Dĩ nên được, trẫm trước đây đã đồng ý tấn vị của nàng, khổ nỗi không gặp được cơ hội tốt. Hôm nay nàng sinh nhi tử cho trẫm, còn có công lao nào lớn hơn nữa? Ngài cũng mệt nhọc cả ngày rồi, một lát trẫm sẽ có phong thưởng hết. Người trong nhà còn ở cửa viên mong tin đấy, ngài phái người đi báo một tiếng đi. Trẫm lúc này không rút ra được, thứ cho trẫm lễ nghĩa không chu toàn.”

Tố phu nhân có một cháu ngoại, con gái lại thăng quý phi, chuyện vui trong đời trước mắt chiếm hơn một nửa, chẳng biết mất hứng chỗ nào đến hai mắt đẫm lệ? Lại sợ thất nghi trước thánh giá, lặng lẽ lau nước mắt, lại đi lui sang một bên, dặn đầy tớ đi truyền tin.

Hoàng đế đùa con trai có chút hăng hái, Tiểu Hổ hai mắt mông lung, còn chưa mở hẳn. Hắn ngó trái nhìn phải cảm thấy gương mặt thằng bé giống ngạch niết nó nhiều hơn, vầy thì được, giống mẹ thằng bé, khiến hắn vui đến ôm không ngừng. Hắn hôn nhẹ lên chóp mũi thằng bé, thằng nhóc này đã bú rồi, một mùi hương tanh tanh. Hoàng đế nhìn nó, tim nhẹ nhàng co thắt. Ôm sát vào lòng, ở dưới hành lang vòng qua vòng lại, thì thào nói, “Con trai, trước gọi tạm là Tiểu Hổ nhé, đừng chê khó nghe, ngạch niết con thích tên này. Tên lót của con là Dục, a mã đã tra nhiều điển tịch, chưa chọn được cái tên nào vừa ý, đợi đêm nay về lục kỹ lại. Con đến rất đúng lúc, lúc thượng triều ngạch niết con chuyển dạ, nô tài bên dưới đến báo a mã, a mã đang nhận tin dẹp loạn phương bắc thắng lợi, con thấy thật đúng lúc có phải không! Con trai ngoan, phải nghe lời, a mã quay về sẽ đại xá thiên hạ, để dân chúng thiên hạ đều cảm kích mẹ con con, cầu phúc mẹ con con. Nào mở mắt ra, gọi a mã đi.”

Nhũ mẫu bảo mẫu đứng khoanh tay hai bên không dám lắm miệng, thầm nghĩ vừa giáng thế liền biết nói, đó chẳng phải là Na Tra sao? Vạn Tuế Gia yêu thương chủ tử bọn họ là chuyện tốt, nhưng trời mưa, trong hành lang vẫn có gió lùa, nhỡ làm a ca gia lạnh sao được! Người đứng đầu do dự thật lâu, trách nhiệm trên vai bà rất nặng, có mệnh hệ nào sẽ rơi đầu mất, đành phải nhắm mắt kiên trì tiến lên thỉnh song an, “Vạn Tuế Gia, lục a ca vừa ra đời, ban nãy vật lộn một phen, giờ cũng mệt rồi. Xin chủ tử giao a ca cho chúng nô tỳ hầu hạ, đợi a ca nghỉ ngơi đủ, chúng nô tỳ lại đưa a ca tới thỉnh an Vạn Tuế Gia và Quý chủ nhân.”

Hoàng đế bấy giờ mới sực nhớ, thằng bé non nớt như vậy, ra ngoài ban đêm sợ sẽ gặp lạnh. Vội giao thằng bé vào lòng nhũ mẫu, tự mình đắp kín tã cho nó, nhìn theo bọn họ ôm thằng bé ra khỏi Kiến Tâm Trai.

Trong minh gian vội vàng lau tẩy cho Tố Dĩ, máu loãng bưng ra từng chậu, hắn thấy mà chột dạ, chỉ lo dựa vào cây cột đỏ thẫm ngây ngốc chờ. Cuối cùng khi đã xử lý xong, bên trong bắt đầu đốt hương hun phòng, hắn vén vạt áo vào bậu cửa, nàng nằm trên giường, hai mắt nhắm chặt, sắc mặt trắng bệch. Sinh con đau đớn cực kỳ, trong mộng cũng không an ổn đây mà, siết nắm tay hai mày chíu chặt, hắn thấy nàng như vậy, lòng đau đến không nói thành lời.

Bên ngoài ban thưởng, hắn đuổi người hầu trong điện ra ngoài hết, tự mình dời chiếc ghế nhỏ ngồi trước giường trông chừng, dịch dịch góc chăn cho nàng, lại xem nàng ấm hay lạnh. Nghe nói nữ nhân sinh con xong, hậu sản cũng là ngưỡng cửa trọng yếu, phải cẩn thận chăm sóc nơi nơi. Hắn nhỏ giọng nói “nàng vất vả rồi”, ôm lấy bàn tay nàng dán tại trên môi, dần dần tầm mắt mơ hồ.

Thương cảm tới mãnh liệt, hắn không muốn khắc chế, cuối cùng biết mình cũng có điểm yếu. Đều nói nuôi con mới biết ơn mẹ cha, hắn đã trải qua đủ loại cảm giác của ngày hôm nay, càng tưởng niệm mẹ đẻ mình. Ngạch niết hắn phúc mỏng, chưa tới ba mươi đã mất. Hắn từng không biết cảm ơn, tình cảm với bà cũng không mấy sâu đậm, đến Kiến Phúc Cung ngoài giở tính thì cũng là ngang ngược. Giờ ngẫm lại, quả thực uổng làm người.

Không muốn để Tiểu Hổ đi con đường cũ của hắn, nhưng không ghi dưới danh nghĩa Hoàng hậu thì phải chọn trong Tứ phi. Nếu huỷ bỏ quy củ Dịch tử thì sao? Hắn không phải chưa từng nghĩ qua, nhưng có thể đoán được sẽ là một hồi phong ba bão táp ra sao. Triều thần dâng sớ sẽ như thủy triều tràn tới hắn, một tờ mật báo của Thái Thượng Hoàng sẽ chẻ hắn đến da tróc thịt bong. Đây là quyết định trọng đại ảnh hưởng đến con cháu đời sau, hắn cũng không ngốc, không thể dựa vào yêu thích nhất thời mà lựa chọn lấy hay bỏ. Nhưng mà ôm con đi, hắn lại cảm thấy thực có lỗi với Tố Dĩ hôm nay đã cửu tử nhất sinh, đến tột cùng quyết định như thế nào, thật sự lưỡng nan.

Nàng cử động, khàn khàn gọi hắn.

Hắn ngẩng đầu lên, sờ sờ mặt nàng, “Tỉnh rồi à? Khát không? Có đói không? Ta gọi người đưa đồ ăn đến nhé?”

Nàng lắc đầu, “Thiếp còn sống, thật tốt.”

Hoàng đế thoáng nghẹn, cười nói, “Đừng suy nghĩ lung tung, sinh có mỗi đứa con, làm gì đến nỗi muốn chết muốn sống chứ? Chẳng qua ta rất sợ hãi…” Hắn đem tay nàng áp lên trán mình, “Chúng ta chỉ sinh một đứa này thôi, sau này ta không muốn để nàng chịu nỗi khổ này nữa.”

Đầu ngón tay nàng lướt trên má hắn, gắng gượng cười, “Ngạch niết thiếp nói, đứa đầu gian nan, càng sinh càng trôi chảy. Ngài nhìn lũ chuột mùa hè đó, con nhỏ cắn đuôi con lớn, nhấc lên là một xâu dài.”

“Con trai trẫm mà là chuột sao… có trôi chảy cách mấy cũng không cần.” Hắn không cách nào miêu tả cảm thụ của mình, cho dù nàng chịu được, hắn cũng không chịu được. Thấy nàng nằm nghiêng đầu nhìn ra phía ngoài, biết là đang tìm đứa bé, vội nói, “Nàng đừng vội, con đã đưa họ bế đến khóa viện rồi. Ta đã hạ lệnh, tạm thời không cho đưa vào cung. Nàng nghỉ ngơi cho tốt đã, ngày mai bảo họ ôm thằng bé đến bên cạnh nàng, hết thảy chờ tắm ba ngày rồi nói sau.”

Giọng nàng rất yếu, ừ một tiếng nói, “Thiếp nói không nổi… ngài đừng thức đêm, đi nghỉ ngơi, bảo họ đến hầu hạ là được rồi.”

“Ta bồi nàng thêm một lúc đã, nàng ngủ đi, đừng nói chuyện.” Hắn dời chiếc ghế con tới, ngồi xích lại gần hơn. Nàng nhắm mắt lại, lông mi dài rậm nặng nề che phủ hai mắt, hắn không kiềm được tiến tới hôn nàng, “Tố Dĩ, ta dụng tình càng sâu càng cảm thấy thua thiệt nàng, kiếp này không thể cho nàng cưới hỏi đàng hoàng, nàng đừng oán ta, ta sẽ dùng phần thời gian còn lại bồi thường nàng. Tiểu Hổ có thể giữ lại hay không, để ta nghĩ cách xem sao. Nàng xem nếu nàng cùng Hoàng hậu nuôi nấng, có thể được không? Nàng ta thân thể như thế, dẫu muốn bá chiếm chỉ sợ cũng lực bất tòng tâm. Ngày mai ta thử bàn bạc với nàng ấy xem sao, tính tình nàng ấy không phải là không nói phải trái… Dĩ nhiên, cho dù nàng ấy đồng ý, thời điểm nàng và con ở chung cũng chẳng phải dài, nàng có thể kiên cường được không? Như thế xem ra, ta cũng không phản đối nàng sinh một lứa như chuột con đâu, đứa sau có thể bù lại thiếu sót này…”

“Có thế nào ngài cũng đâu lỗ lã.” Hắn cho là nàng đã ngủ, nàng lại sâu kín mở miệng, “Nói những điều này làm gì? Nếu là có thành ý, hầu hạ mấy ngày ở cữ đi!”

Nàng mang theo một ít điệu bộ hẹp hòi mà hắn thích nhất, hắn cười phá lên, “Lần mua bán này không tệ, lúc trước Hoàng phụ có yêu Hoàng thái hậu đến đâu, cũng chưa từng nghe ông chăm sóc bà ở cữ, ta tin đó là yêu còn chưa đủ. Quả này ta sắp ‘con hơn cha’ rồi, lên được triều đình, vào được phòng sinh, có thể lưu danh sử sách ấy chứ nhỉ!”

Nàng khịt mũi nói, “Từ cổ chí kim người hoàn mỹ nhất, thế nhân chả ai ca tụng cả.”

“Thật à?” Hắn cúi đầu cân nhắc, “Mỗi công việc đều có người chuyên môn phục vụ, ta cũng không biết làm cái gì cả.”

Nàng níu một ngón tay hắn, “Chỉ cần mỗi ngày để thiếp được thấy ngài, đừng có vừa đi một cái là mười ngày nửa tháng không có tin tức.”

Nàng vẫn là sợ, càng ỷ lại càng khó dứt bỏ. Kỳ thật lòng người đều giống nhau, nàng không thể bỏ hắn, hắn há sao có thể? Hắn vuốt lọn tóc mai rối cho nàng, nhẹ giọng nói, “Sẽ không đâu, nàng nói vậy, thế là ta phải dời triều đình đến Tịnh Nghi Viên rồi.”

Hắn đợi nàng đáp lời, đợi nửa ngày không thấy nàng mở miệng, ra là đã ngủ rồi.

Nếu nói sinh đẻ là một trận ác chiến, như vậy hậu sản xuất hiện một ít tình huống cũng rất khiến người đau đầu. Tố Dĩ luôn đau bụng, ngược lại không phải là rất kịch liệt, chốc chốc âm ỉ, không dứt. Nghiêm Tam ca đến chẩn mạch, chẩn một cái là chẩn ra một đống bệnh, “Mạch đập nhanh chậm, dạ dày thiếu nước, dịch sữa bốc lên, khí huyết bất hòa, nhiệt đọng chưa thông”, tóm lại phải kê đơn, dùng thang thuốc “hồi sữa” đến điều tức. Ăn vào miệng cũng thấy là lạ, gạo lức một màu đỏ au, gạo ẩm màu vàng, nhai trong miệng rệu rạo, nghe nói làm vậy có thể làm cho sản dịch chảy nhanh.

Mỗi tội điểm đó trên người không thoải mái, gặp được con là có thể hóa giải. Nhũ mẫu đem Tiểu Hổ đến trong chăn nàng, nàng vẫn là tâm tính trẻ con, như bắt được đồ chơi, thích thú đến không chịu buông tay. Thằng bé thực thú vị, cái mũi xíu xiu đôi mắt tí ti, cái gì cũng đều nho nhỏ. Nàng không thể cho bú, thấy thằng bé luôn chu môi, lấy ngón tay chọt môi nó. Thằng bé có lẽ là đói bụng, ủn ủn hai cái, há miệng liền mút chùn chụt.

“Ngạch niết ngài mau xem này, vui thật đấy!” Nàng cười nói, “Tiểu tử này sức lớn thật, mút đau cả ngón tay con.”

Tố phu nhân trách, “Chọc ghẹo con trai mình, uổng cho con là mẹ nó!” Vội gọi nhũ mẫu tới cho bú, một đầu nhét góc chăn cho nàng, “Đừng để gió lạnh vào, kẻo sau này lưu mầm bệnh.”

Tố Dĩ không để ý những chuyện này, chống đầu nhìn nhũ mẫu vén áo cho bú, “Thằng bé bú thế nào, bà không đau sao?”

Nhũ mẫu xoay người lại cười, “Quý chủ nhân ạ, nô tỳ có thể nuôi dưỡng một chủ tử đáng yêu như vậy, không biết là phúc khí tu luyện được từ kiếp nào đâu! Nếu nói cho bú, khụ, chả dối gạt ngài, ban đầu thì có đau thật, quả thực như mất một lớp da vậy. Miệng đứa bé chưa kề tới, trong lòng đã sợ rồi. Bất quá lâu dần là ổn rồi, chuyện gì đều có thói quen ấy mà!”

“Đúng thế đấy.” Tố phu nhân nói, “Sinh con rồi có hai chuyện khổ, ban đầu là cho bú, sau là cai sữa. Con tưởng mỗi ngày đều nhiều sữa vậy sao, nó bức bối nén ngược trở lại, thật là căng cứng như hòn đá. Cho nên nói nhũ mẫu không dễ dàng, bổng lộc lại không nhiều mấy, là một công việc khổ cực a!”

Một nhũ mẫu tiền tiêu hàng tháng chỉ có hai lượng, nói ra thật đúng là ít ỏi. Tố Dĩ ngẫm nghĩ nói, “Bà cẩn thận chăm sóc Lục a ca, ta sẽ cho riêng hai lượng. Tiền này cấp hàng tháng, coi như là để ta yên lòng. Bà cũng biết đấy, sau này bất kể là ở A Ca Sở hay là ôm đến chủ tử khác, ta không thể lúc nào cũng ở cạnh, toàn bộ đều nhờ vả bà vậy.”

Nhũ mẫu kia bế a ca không thể hành lễ, cong hai đầu ngón tay gõ mặt bàn biểu thị tạ ơn.

Ngày thứ ba đứa bé ra đời tiến hành nghi thức gọi là Tắm ba ngày, Tiểu Hổ ở bên cạnh nàng no căng bụng ba ngày. Bây giờ càng nhìn càng thích, khiến nàng sao có thể cam lòng? Còn phải xem bản lĩnh của Vạn Tuế Gia, nếu có thể thuyết phục Hoàng hậu cho nuôi cùng, như vậy đã là một loại tình huống lạc quan nhất trong tất cả khó khăn có thể tưởng tượng được rồi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện