Lúc Cố Thanh Trần mở mắt ra, trước mắt hết thảy đã vô cùng xa lạ, giường gỗ lim khắc hoa gần cửa sổ, trên bàn gỗ cách đó không xa, ánh sáng của ngọn đèn dầu nhỏ như hạt đậu. Dưới ánh nến, chút mùi máu tươi từ đầu lưỡi truyền đến, đau đớn cháy đốt lan tràn khắp toàn thân. Trí nhớ nàng dừng lại ở hình ảnh tiếng âm thanh phanh xe chói tai lúc nàng qua đường.
Một nha đầu chừng mười lăm tuổi đang mặc trang phục cổ đại bưng thuốc đi vào, thấy nàng tỉnh sắc mặt liền vui mừng, để chén thuốc xuống, lao đến. Cố Thanh Trần nâng trán, không dám tin. Nàng đang ở phim trường sao? Nha đầu quỳ gối dưới giường, nước mắt từng giọt to lăn xuống, lẩm bẩm nói, cuối cùng cũng lấy về một mạng, Thanh tỷ tỷ, tỷ người xấu hù dọa muội, dứt lời chôn đầu khóc rống lên.
Khóe miệng Cố Thanh Trần run rẩy, kỹ năng diễn xuất này đúng là trời sinh hoàn mỹ, ngay lập tức có thể nhận Oscar. Há hốc mồm, cổ họng nóng như thiêu như đốt nghẹn ra một câu, "Nước", nha đầu ngẩng đầu, nước mắt mông lung, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú khiến người ta muốn trìu mến. Cố Thanh Trần thở dài, diễn viên a.
Nha đầu đi tới trước bàn lấy nước, Cố Thanh Trần uống xong, cảm giác mát mẻ theo cổ họng chảy xuôi xuống, chỉ là nuốt một cái, cả một hồi đau đớn lại đánh tới. Xảy ra tai nạn xe cộ sao cổ họng lại đau như thế, đầu Cố Thanh Trần lúc này có chút loạn, chợt choáng váng một hồi, bóng tối lại ụp xuống, bất tỉnh, cảm giác mát mẻ mơ hồ vuốt lên vài phần nóng rực đau đớn trên người.
Tỉnh lại lần nữa là lúc trời đang mờ sáng, Cố Thanh Trần lấy tay mò tới cái vật thể ấm áp bên giường, chính là nha đầu nằm ở một bên liền phát giác động tĩnh, mơ hồ mở mắt, thản nhiên cười: "Thanh tỷ tỷ, khát không?". Trong lòng chợt nổi lên cảm giác ấm áp, lắc đầu hỏi nhẹ nha đầu, tên ngươi là gì, nha đầu liền phát ra thần sắc kinh ngạc, gương mặt nhăn thành một đoàn.
"Tên muội là Thanh Trúc, là tên tỷ đặt, tỷ đã quên sao?", Cố Thanh Trần không hiểu ra sao, hỏi, "Đây là nơi nào, ngày mấy tháng mấy?". Kinh sắc trên mặt Thanh Trúc càng đậm, nói, "Nơi đây là Trường Trữ cung, hôm nay đã là đầu tháng tư". "Trường Trữ cung", ba chữ tiến vào đầu Cố Thanh Trần, trong đầu nàng nhanh chóng hiện lên một ý nghĩ không bình thường, cũng là gấp đến độ cuống quýt ngồi dậy, nhanh kéo cánh tay Thanh Trúc, giọng rốt cuộc không tự chủ mà run rẩy. "Có phải các ngươi là người của đoàn phim, có phải các ngươi ở đây chọc ghẹo ta không, tại sao ta lại ở chỗ này, có phải ở phía sau ta có camera không, ta biết, đây nhất định là có người sắp xếp có đúng hay không?".
Khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú của Thanh Trúc nhăn lợi hại hơn, khó coi như đến sắp khóc rồi, "Thanh tỷ tỷ, ngươi đừng làm muội sợ, muội nghe không hiểu lời ngươi nói. Tỷ bị Quý phi nương nương trách phạt, đã hôn mê ba ngày rồi". Ý niệm trong lòng Cố Thanh Trần phát ra ngày càng rõ ràng, chưa từ bỏ ý định tiếp tục hỏi:
" Đây là triều đại gì?"
"Chu Hướng, Cảnh Đồng đế tại vị, tên tỷ là Thanh Sanh, là cung nữ quản sự Trường Trữ cung, mấy ngày trước đây chọc giận Trữ quý phi, bị quất đến hấp hối, thật không dễ dàng mới lấy về được một mạng." Giọng nói Thanh Trúc nghẹn ngào, lại sợ kinh hoảng Cố Thanh Trần, đành miễn cưỡng đem nước mắt giấu ở hốc mắt. Cố Thanh Trần như hoàn toàn phát điên đứng lên:
"Tên quay phim đâu, mau nói có đúng hay không, mau nói đi, ngươi giấu camera ở đâu? Đừng đùa ta, ta làm sao có thể xuyên qua chứ.", giãy dụa đứng dậy, trên người truyền đến trận đau nhức như nhắc nhở nàng, có lẽ đây là sự thật. Thanh Trúc dìu nàng, nước mắt lẫn lộn, "Thanh tỷ tỷ, tỷ không nhớ rõ Trúc sao, trong cung này ngươi đối ta là tốt nhất, đừng dọa Trúc nữa a".
Cố Thanh Trần hít một hơi thật dài, lại chầm chậm thở ra, thất thường như thế làm cho tâm tình nàng kinh hãi một phen, vậy mà sau một nén nhang nàng đã có thể từ từ trấn định lại, nàng quả thật là một người biết chấp nhận thực tế một cách dễ dàng.
"Nói ta nghe chút chuyện đi, chuyện trước kia ta đã đều không nhớ rõ." Thanh Trúc vừa khóc vừa cười, rù rì kể tới.
Thì ra Cố Thanh Trần xuyên đến một triều đại vô căn cứ, mười lăm tuổi vào cung, nay đã qua sáu năm, coi như là một lão cung nữ, cá tính luôn đần độn không linh hoạt, lại không giỏi nói năng nên đắc tội nhiều người, bị chèn ép đẩy đến Trường Trữ cung làm cung nữ quản sự, thu xếp cho các chủ tử bị Hoàng thượng biếm truất, cũng chính là lãnh cung.
Mấy ngày trước đây, Trữ quý phi được Hoàng thượng ân sủng không biết vì sao lại tới đây, mong muốn gặp một người, mà hai người này miễn cưỡng gặp nhau nói mấy lời lạnh nhạt liền "giận cá chém thớt", đem tức giận đổ vào trên người cung nữ. Thanh Sang che chở cho Thanh Trúc chịu phạt thay năm mươi roi, sau đó sốt cao hôn mê. Thái y miễn cưỡng chữa trị, một hơi bất tỉnh ba ngày ba đêm mới có thể tỉnh lại. Cố Thanh Trần thầm nghĩ, chủ nhân thân thể này không biết đã chết hay đã hoán đổi linh hồn vào thân thể ta ở hiện đại rồi. Cung đình tranh đấu chính là loại xuyên không nguy hiểm nhất trong tiểu thuyết, nhất định sẽ không phải là một nơi tốt đẹp.
Cũng may lãnh cung cũng coi như là chỗ an toàn, nếu không một ngày nào đó bị Hoàng thượng tới mạnh tay chộp lấy mới gọi là xui xẻo. Nghe Thanh Trúc nói Hoàng đế hai lăm tuổi lên ngôi, tới nay đã tại vị thống trị thiên hạ được bảy năm, thái bình thịnh thế, dân giàu nước mạnh. Nghĩ xong Cổ Thanh Trần bảo Thanh Trúc cầm cái gương đồng lại, cẩn thận chu đáo nhìn ngắm gương mặt hiện tại, mặt trái xoan, cằm nhọn, nước da trắng nõn, mắt nhỏ môi mỏng, cùng mình cũng có mấy phần tương tự, dung mạo thanh tú không sâu sắc ném trong đám đông cũng an toàn, lúc này mới yên tâm thả lỏng.
Ở trên giường nghỉ ngơi mấy ngày, Thanh Trúc nói người nọ phái người tặng lọ thuốc cao, mấy ngày trước bôi lên giờ vết thương đã liền miệng, thành những vết sẹo nhỏ, xem ra là thuốc vô cùng tốt.
Thanh Trúc lại đem quan hệ nhân mạch trong cung cùng các quy củ lễ nghi nói qua, vừa nghe đến các lễ thức quỳ lạy, thỉnh an quy củ đầu Cổ Thanh Trần dường như bị làm đau, may mà Trường Trữ cung cũng là lãnh cung không nhiều người cao quý, không cần nói quá nhiều về quy củ.
Thì ra Cảnh Đồng đế hai lăm tuổi lên ngôi, tính đến nay đã được bảy năm chấp chính, lập thiên kim Thừa tướng trong triều lên làm Hậu, phong làm Đoan Hậu. Nhà mẹ đẻ Hoàng Hậu dòng dõi thư hương, mấy đời làm quan, thao lược tung hoành, Hoàng đế tin cậy sâu sắc, việc lập Hậu cũng là theo ý Đoan gia.
Đoan Hậu cầm kỳ thi họa đều tinh thông, quốc sách, quốc lộ đều đã học đến quen thuộc, lại từng viết sử liệt kê gốc rễ từng triều đại. Mười bốn tuổi mạo danh tham dự khoa cử, khi thi Đình tranh Trạng Nguyên thì bị bắt lại nhưng được Thừa tướng bưng bít chịu tội thay, ngay lúc đó Hoàng đế chẳng những không giận mà còn vui vẻ hài lòng, tán thành rằng nữ tử Chu Hướng cũng có thể có người tài văn chương hơn người như thế, đó là cái đại phúc. Khi nhìn thấy Đoan Nhược Hoa khi đó mười bốn tuổi thông minh thanh tú, là người có tư thái vui vẻ, liền thích thủ gả cho Thái tử.
Thái tử lên ngôi, mà Đoan Nhược Hoa khi đó mười sáu tuổi trở thành Đoan Hậu thống lĩnh lục cung, tuấn lãng oai hùng thiếu niên cùng nữ tử ôn nhuận như ngọc, ngắm trăng chơi thuyền, cầm sắt cùng kêu, kiêm điệp tình thân, tạo nên một màn lương duyên đồn đãi.
Đáng tiếc ân sủng của bậc đế vương luôn mỏng, tiệc vui chóng tàn, Hoàng hậu tính tình trong trẻo lạnh lùng, bất thiện quyến rũ, mà Hoàng thượng lại tráng niên chín chắn, sau khi lên ngôi không chỉ nổi danh trong phủ thái tử thị thiếp mà còn mở cuộc tổng tuyển cử tú nữ. Phi tần trong hậu cung vờn quanh, các vị chủ tử hoặc ôn nhu thanh tao lịch sự, hoặc có tư thế oai hùng nghiêm nghị, lại có người quyến rũ muôn vẻ, không có chỗ nào mà không phải dùng hết thủ đoạn để lưu lại ân sủng của bậc quân vương. Sau có Trữ thị - chi nữ của Trấn Bắc Tướng quân, Tiết thị - chi nữ của Hộ bộ Thị lang tiến cung, trước sau phong phi, sau lập Trữ thị làm Trữ quý phi.
Hoàng hậu ẩn dật trong Phượng Tê cung, tuy quản lý lục cung vẫn bình an vô sự, vẫn nhận ân sủng của Hoàng Thượng nhưng là ngày càng phai nhạt, sau bởi vì lệnh vu cổ để cho Thục phi đẻ non, Hoàng thượng mất đi một vị hoàng tử nên mặt rồng liền biến giận dữ, phán, "Hoàng hậu mất tự, mê hoặc vu chúc, không thể nhận thiên mệnh, truất xuống Trường Trữ Cung. Từ nay Trữ quý phi nhiếp chuyện lục cung, cùng với Thục phi giải quyết mọi chuyện." Hoàng thượng đem Đoan Hậu đày vào lãnh cung nhưng bởi vì thế lực Đoan gia mà không thể phế truất phong hào, việc quản lí lục cung rơi vào tay Trữ quý phi cùng Thục phi, thân thế hai người vì vậy mà càng lên cao bành trướng.
Cố Thanh Trần trầm tư một chút, hỏi "Hôm đó người Trữ quý phi bái phỏng mà không được chắc là Đoan Hậu." Thanh Trúc đáp "Đúng vậy, thuốc kia cũng là được Đoan Hậu phái người đưa tới." Cố Thanh Trần lại gật đầu, "Xem ra ngày kia đi thỉnh an nói lời cảm ơn mới được."
Đếm ngày qua đi, Cố Thanh Trần đã có thể xuống giường đi lại, lúc chưa đi được nằm trên giường vẫn hay gọi Thanh Trúc cầm chút sách để học. Nay chữ phồn thể đều đã biết đọc, chỉ không biết viết, Thanh Trúc lại cẩn thận chỉ rõ các loại quy củ, thì ra đây chính là Thanh Sanh kia trì độn mềm yếu, trong cung không có người quen, cũng giấu giếm được.
---Hết chương 1---
Editor lảm nhảm: Thanh Sanh đại nữ chủ giá lâm. Dù là y phục không phải là y phục cung nữ, cơ mà spoil chút là dù sao thì sau này bản cũng bôn ba giang hồ mờ, hơn nữa cũng là xiêm y màu thanh thiên màu bản hay mặc, nên là cứ quăng ảnh lên. Khí chất, gương mặt đều tương đồng với miêu tả nha. Dù sao thì người ta cũng là ngự tỷ U30 thời hiện đại đó ah...