Từ lúc Càn Thanh Cung mất trộm, mười ngày đã trôi qua, nguyên Cửu Môn Đề Đốc La đại nhân tiếng gió cũng chưa nghe thấy, nói gì tới chuyện bắt người. Ông vốn là tâm phúc Hoàng thượng, tự cho rằng Hoàng thượng thư thả được mấy ngày, thật bất ngờ là vừa đến ngày quy định Hoàng thượng đã tước đi chức vụ, ra lệnh cưỡng chế ông bế môn suy nghĩ nửa năm.

Cửu Môn Đề Đốc là võ tướng xếp hàng nhất phẩm, phụ trách toàn bộ phòng ngự kinh thành, phẩm cấp cao, quyền lợi lớn, là vị trí khiến bao người đỏ mắt ghen ghét. Sau khi hai phái Thẩm thái sư và Lý tướng trải qua hàng loạt cuộc tranh đấu gay gắt, vị trí này mới rơi vào tay nguyên Tây An tướng quân Vinh đại nhân. Vinh đại nhân là anh em cột chèo của Lý tướng, cưới chính thê cũng là em gái ruột Lý tướng. Chuyện phòng ngự kinh đô xem như lọt vào túi Lý tướng, lượt cờ này Thẩm thái sư đã thua một nước.

Tuy rằng cả ngày Mạnh Tang Du không ra cửa cung, nhưng người nhà họ Mạnh không phải kém, cho dù là tin tức liên quan đến triều đình hay hậu cung cô luôn là người đầu tiên nắm được, A Bảo nhân đó cũng cùng nghe.

Phòng ngự kinh đô đã mất, mặc dù cũng nằm trong dự kiến nhưng Chu Vũ Đế không khỏi giận dữ, lại có phần cảm thấy may mắn. Lọt vào tay Lý tướng còn tốt hơn lọt vào tay Thẩm thái sư. Đoạt được chức vị Cửu Môn Đề Đốc, chúng phải nắm được Ngự lâm quân cùng Cấm long vệ, quyền lực của mình mới mất hoàn toàn, chúng còn mấy trận chiến ác liệt phía trước! Dù biết hai phái còn có hao tổn, Chu Vũ Đế cũng không dám chậm trễ thêm nữa, hắn muốn liên hệ với Diêm Tuấn Vĩ ngay lập tức về chuyện thân thể mình, bằng không ngày sau khó mà dọn dẹp được thế cục này.

Ngày hôm nay, thừa dịp Mạnh Tang Du ngủ trưa, Bích Thủy, Ngân Thúy, Phùng ma ma ở phòng bên thiên điện tán gẫu không để mắt chú ý, hắn nhanh nhẹn chạy tới thư phòng, nhảy lên ghế, trèo lên bàn sách, kéo một tờ giấy Tuyên Thành ra chuẩn bị viết thư cho Diêm Tuấn Vĩ.

Cân nhắc cả buổi hắn mới viết xuống giấy: Tử Hằng, thay trẫm tìm một cao tăng đắc đạo việc chiêu hồn, phái người bảo vệ Đức phi. Nếu trẫm không thể tỉnh lại, đưa Đức phi tới bên cạnh Mạnh quốc công an toàn. Kí tên Hãn Hải.

Tử Hằng và Hãn Hải chính là hai cái tên tiên đế thay bọn họ chọn lựa, ngoại trừ tiên đế cùng chính họ, không có người thứ tư biết được. Dùng xưng hộ như vậy, Diêm Tuấn Vĩ nhất định sẽ chú trọng. Hắn vừa cân nhắc vừa cố sức khống chế bàn chân mình, muốn viết chữ cho ra hình ra dáng. Chỉ tiếc dung lượng não của A Bảo không đủ, bàn chân không thể bằng bút lông, vài chữ viết ra xiêu xiêu vẹo vẹo, nét chữ lộn xộn lại còn nhỏ mực xuống, quả thực chẳng ra thể thống gì.

Vứt đi mấy tờ giấy rốt cuộc mới hoàn thành một tác phẩm trông có thể đọc được, Chu Vũ Đế nhanh chóng dùng bàn chân gấp tờ giấy lại, bỏ vào trong cái túi be bé trên áo mình. May mắn Tang Du đối xử với hắn như người, may quần áo cho hắn mặc, bằng không tờ giấy này chẳng biết để ở đâu, nếu cứ ngậm vào trong miệng giấy sẽ bị nước miếng làm ướt, lem chữ, viết cũng như không.

Ngậm mấy mảnh giấy vụn kia bỏ vào trong đồ rửa bút chứa nước (đồ dùng rửa bút lông bằng gốm sứ, đá, vỏ ốc), nhìn mấy chữ bên trên lem nhem hẳn, những nét mực đã không còn ra hình dạng gì nữa, bấy giờ hắn mới nhảy xuống ghế, yên tâm đi ra.

Mật đạo gần nhất nằm ở Ngự hoa viên, cách Bích tiêu cung khoảng bảy tám trăm thước. Vì thân thể khỏe mạnh hơn trước rất nhiều, trên cổ lại đeo bảng tên được vua ban thưởng, lần này Chu Vũ Đế đi rất thuận lợi. Thấy chung quanh không có người, soạt một tiếng, hắn chạy vào ngọn núi giả kế đó. Cái dốc trong ngọn núi giả này rất sâu, rất âm u, đi đến điểm tận cùng, hắn dùng bàn chân cào cào một hòn đá cuội trên đất. Bình thường chỉ cần nhẹ nhàng giậm một phát đã có thể mở được ấn chốt, hôm nay vật vã đúng một khắc mới có thể mở được.

Chu Vũ Đế vẫy vẫy bàn chân đau buốt, nhanh chóng chui vào địa đạo đang từ từ mở ra.

Bên trọng độ ẩm cực thấp, từng luồng gió âm u lướt qua cơ thể bén ngọt, mang đến hơi lạnh xuyên thấm xương thịt. Thở ra lớp khói mù trắng nhờ, Chu Vũ Đế sợ run cả người, hên là Tang Du đã cho hắn mặc bộ quần áo chống lạnh. Nghĩ đến Tang Du, một cái gì đó thực ấm áp dâng lên tự trái tim, Chu Vũ Đế lấy lại bình tĩnh, nép sát chân tường đi nhanh thêm vài bước, vừa đi vừa tìm kiếm vùng trũng thấp ám vệ chuyên dùng để thu thập và chuyền tin tức tình báo.

Vùng trũng này được khắc ở trong bức tường gạch, chỉ cần đem tin tức tình báo hoặc tin tức cần truyền nhét vào trong, dòng khí trong vùng trũng sẽ cuốn tờ giấy đi, rơi vào trong hộp nhỏ đặt ở cuối thông đạo. Chỉ có Diêm Tuấn Vĩ nắm giữ chìa khóa mở hộp, mỗi ngày gã đều mở ra xem xét tin tức vào giờ cố định, lựa chọn những tin quan trọng trình báo cho mình.

Bây giờ mình hôn mê, chỉ hy vọng Diêm Tuấn Vĩ còn giữ thói quen này. Trong lúc cân nhắc, bàn chân Chu Vũ Đế sờ soạng một vùng trũng thấp khá nhỏ sát vách tường, luồng gió buốt rin rít qua khe hở, mạnh đến mức khiến chân hắn đau đớn. Chính là nơi này!

Ánh mắt Chu Vũ Đế sáng lên, kéo tờ giấy trong túi áo, cẩn thận giẫm giẫm thành một cái ống nhỏ, nhét vào trong vùng trũng. Vừa nhét vào được một ít, cơn gió rít lập tức cuốn toàn bộ tờ giấy đi.

Chẳng biết có cuốn hỏng rồi không nữa? Không có tay quả thật chẳng tiện chút nào! Chu Vũ Đế đứng tại chỗ lắc lắc đầu, dọc theo đường cũ chạy ra. Con người chỉ thường chú ý tới những nơi lọt vào trong tầm mắt mình, bên trên cùng dưới chân chính là hai nơi người ta ít để ý nhất, vì nghĩ đến chuyện này, ấn chốt trong mật thất đều thiết kế trên đỉnh đầu hoặc dưới lòng bàn chân, không cẩn thận tìm rất khó phát hiện. Trước kia Chu Vũ Đế còn cảm thấy phiền phức, bây giờ lại thấy may mắn vì đã thiết kế như vậy. Nếu ấn chốt được đặt ở những nơi cao ngang tầm mắt người, A Bảo tuyệt đối không thể với tới.

Đè toàn thân mình xuống một viên gạch màu xanh trên nền đất, đợi địa đạo mở, hắn nhanh nhẹn chui ra, lại giẫm giẫm ấn chốt bên ngoài đóng địa đạo lại. Xác định bên ngoài núi giả không có ai đi qua, hắn lẹ chân phóng chạy như điên như cuồng về Bích tiêu cung.

Làm từng ấy chuyện ít nhất cũng phải mất nửa canh giờ, Tang Du sắp dậy, không thấy mình nàng sẽ sốt ruột mất. Trái tim khao khát muốn quay về bên trong Chu Vũ Đế cứ như mũi tên vun vút bay đi.

Vội vàng chạy đến Bích tiêu cung, đám người Bích Thủy còn ở phòng bên tán gẫu, quả thật không phát hiện mình mất tích, Chu Vũ Đế thở phào một hơi nhẹ nhõm, ba chân bốn căng ào tới tẩm điện Mạnh Tang Du. Bay qua cửa, sải bước chân trượt tới cạnh giường, thấy khuôn mặt Mạnh Tang Du vẫn còn điềm tĩnh say ngủ, hắn mỉm cười, giơ chân trèo lên giường, định chui vào lòng nàng.

Bắt gặp bàn chân dây bẩn nổi bật trên khăn trải giường màu tím sậm, hắn cứng đờ, vội vàng dừng động tác lại. Chỉ tiếc đã quá chậm, hai dấu chân chó nho nhỏ đã in lên khăn trải giường sạch sẽ, vô cùng ‘bắt mắt.’

Chu Vũ Đế rên rỉ, quyết định thật nhanh, bắn mình tới thiên điện. Hắn nhớ trên bàn bát tiên ở thiên điện có đặt một ấm trà, có thể giúp mình rửa mặt rửa lông. Nương theo chiếc ghế trèo lên bàn bát tiên, hắn dùng chân xốc xốc nắp bình, nhúng chân vào nước trà rửa trôi mực cùng tro bụi dấp dính, sau đó dùng lưỡi liếm lớp lông măng bên ngoài thật kỹ, bản thân mình phải là gọn gàng chỉnh tề, nếu không Tang Du sẽ không thích đâu.

Liếm lông xong, bấy giờ hắn rốt cuộc mới ý thức được bản thân mình đang làm cái gì. Trời đất hỡi! Hắn đường đường là Chu Vũ Đế, thế nhưng lại tự liếm lông?! Chỉ vì muốn chủ nhân thích? Hắn quả thật đã trở thành thú cưng mất rồi! Trong lòng rối rắm vạn phần nhưng động tác liếm lông vẫn chưa ngừng, Tang Du còn ngủ, đến lúc nàng thức giấc không thấy mình sẽ lo lắng lắm!

“A Bảo ở đây này, đang vọc nước trên bàn! Nhanh đi nói cho nương nương để người đừng lo lắng.” Ngoài điện, Ngân Thúy bước vào tìm kiếm, thấy A Bảo trên bàn, nét mặt luống cuống giãn ra, nói to với Bích Thủy ở đầu bên kia.

Bích Thủy ừ một tiếng, nhanh chóng chạy về hồi bẩm tình hình cho chủ tử, xem ra Mạnh Tang Du dậy rồi.

A Bảo cụp vai xuống, trong lòng uể oải không để đâu cho hết. Cuối cùng cũng chẳng chui trở về trong lòng nàng trước khi nàng dậy, lại khiến nàng lo lắng.

“A Bảo đang làm gì?” Ngân Thúy tủm ta tủm tỉm đến trước bàn hỏi, thấy nước trà đen thui cùng A Bảo nhếch nhác, cô bé kinh ngạc nhíu mày, “A Bảo, mày thật là hư, lại lén ra ngoài chơi nữa! Nhìn mình mẩy bẩn ghê quá đi! Cái áo mới thay đã thành màu xám đen rồi! Đi, tao mang mày đi tắm rồi đưa mày đi gặp nương nương!”

Dứt lời, cô bé vươn tay chuẩn bị ôm A Bảo trên bàn.

Chu Vũ Đế không quen bị người con gái khác ôm vào trong lòng, chuyện này thực ảnh hưởng tới tôn nghiêm Đế vương của hắn, đương nhiên, Tang Du là ngoại lệ. Hắn né tay Ngân Thúy, tự mình nhảy xuống bàn, chạy đến cạnh cửa chờ.

Ngân Thúy buồn cười lắc đầu, mang A Bảo tắm rửa.

Trong tẩm điện, nghe Ngân Thúy nhờ một cung nữ khác đưa lời, Mạnh Tang Du buồn cười chỉ vào khăn trải giường của mình, “A Bảo thật là, còn tưởng ta không biết em ấy lén chạy đi đâu, nhìn xem, đây là chứng cứ! Cũng chẳng biết em ấy làm cái gì mà chân cẳng đen thui…”

Bích Thủy ngắm nghía hai dấu chân chó màu đen, che miệng rúc rích cười.

Phùng ma ma vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười, vội gọi thêm vài cung nữ đổi khăn trải giường mới cho chủ tử.

Mạnh Tang Du ngồi vào trường kỷ bên cạnh cửa sổ, thấy địa long trong điện đốt quá nhiều, bầu không khí nòng hừng hực như hun chảy người ta. Cô rút trâm cài ra, thả bung một mái tóc đen dài, cởi xiêm y trên người, chỉ vào một cái bình thủy tinh trên bàn trang điểm, biếng lười mở miệng, “Lâu rồi không thư giãn gân cốt, Bích Thủy, hôm nay em xoa bóp cho ta, dùng sức chút đấy.”

“Thưa vâng.” Bích Thủy mỉm cười vâng lệnh, cẩn thận rửa tay sạch sẽ, mở nắp bình thủy tinh, đổ tinh dầu hoa hồng vào lòng bàn tay chà xát cho nóng, thấy chủ tử đã cởi hết quần áo, cô đi qua, bắt đầu xoa bóp thân thể trắng ngần của người.

Phùng ma ma bước nhanh tới đóng kín cửa sổ, để tránh gió lạnh thổi vào chủ tử nhà mình.

Khoảng hai khắc sau, A Bảo đã tắm táp sạch sẽ, lớp lông trên người cũng được dùng khăn lau khô, thay bộ quần áo mới, vui vui vẻ vẻ tung tăng chạy tới tẩm điện, phía sau là Ngân Thúy hổn hển đuổi theo. Chạy tới gần, thấy cửa sổ trong tẩm điện khép chặt, hắn nghi ngờ, mãi cho đến lúc nghe tiếng rên rỉ ư ư a a truyền ra từ bên trong, cả người hắn đờ ra.

Âm thanh này rất mờ ám, rất khiến người ta mơ màng, hắn không thể kiềm chế được mà nghĩ tới cái chuyện kia kia. Rốt cuộc là ai ở bên trong? Là ai khiến Tang Du phát ra thanh âm rên rỉ mê hoặc như vậy? Trong đôi mắt đen thăm thẳm dấy lên sát ý băng lạnh, mũi hắn chun lại, tiếng gầm gừ hung ác bắt đầu vang lên trong cổ họng.

“Nương nương, dùng sức như thế này có đủ hay không ạ?” Bích Thủy nhỏ giọng hỏi.

“Dùng sức thêm một chút! Ai da, ưm…Đúng là thế, rất thoải mái!” Lẫn trong giọng nói khàn khàn của Mạnh Tang Du là niềm vui thích khó nén được.

Tang Du và Bích Thủy? Tình yêu giữa những cô gái? Thảo nào nàng cứ mãi xem thường coi nhẹ trẫm! Thảo nào nàng đối xử với Bích Thủy Ngân Thúy đặc biệt như vậy! Thì ra là thế! Thật bất ngờ, tình địch của trẫm lại là một người nữ! Cơn đố kị trong lòng hừng hực bùng cháy, Chu Vũ Đế hồ như mất sạch lý trí. Hắn điên cuồng sủa một tiếng chạy đến cạnh cửa, nổi khùng dùng chân cào cào.

“Ui, nào nào, đừng kêu nữa ông nội ơi, cổ họng ông còn chưa lành đâu!” Phùng ma ma nghe thấy tiếng động vội vàng mở cửa phòng. A Bảo như một viên đạn bắn vào trong, phóng tới chiếc giường mềm gần đấy. Vừa thấy quang cảnh bên trong, mắt hắn trợn tròn.

Chỉ thấy cô gái lõa thể nằm sấp trên giường, hai bầu ngực tròn trịa được đệm giường ép lại thành một hình dạng cực kỳ mê hoặc, cái lưng với những đường nét duyên dáng, cặp mông yêu kiều cong cong, hai chân thẳng tắp thon dài, mỗi một chỗ đều như kiệt tác trời cao cẩn thận chạm khắc, tinh tế phô bày sự quyến rũ đầy nữ tính.

Bích Thủy đứng bên cạnh giường, đang dùng lực xoa bóp trên thân thể hoàn mỹ kia, một làn hương hoa nồng nàng phả vào mặt, khiến người ta đầu váng mắt hoa. Da thịt trắng ngần ánh lên lớp tinh dầu mịn màng, tản ra lớp sáng nhạt óng ánh, giống như nam châm hút chặt đôi mắt người khác.

Hình ảnh quả thật đủ sắc, hương, vị, nhưng không giống như trong tưởng tượng lúc nãy. Phụp một tiếng, lửa giận cuồn cuộn trong lòng đã dập tắt, hắn há mõm ngơ ngác đứng kế giường, nước miếng từ khóe miệng lách tách nhỏ xuống, đọng lại thành vũng nước nho nhỏ.

“Ôi ~” Mạnh Tang Du bật cười, vươn tay cọ cọ phần hàm dưới đang mở to của A Bảo trêu chọc, “Em đang nhìn gì thế? Ngốc chưa kìa, chảy cả nước miếng! Em háo sắc quá nhé!”

Gò má hồng rực, ngay cả lông cũng như thể bắt lửa tới nơi! Chu Vũ Đế ẳng một tiếng, mông quay lại, vội vã chạy ra khỏi tẩm điện. Tiếng cười như chuông bạc ngân vang của Mạnh Tang Du truyền tới, thúc giục hắn lập tức biến mất cho xong! Rất kinh hãi thế tục! Nhìn người phụ nữ của mình đến chảy nước miếng! Ông trời ơi! Cầu ngài nhanh nhanh để trẫm hoàn hồn! Để trẫm có thể ôm Tang Du trọn vẹn vào lòng!

Tác giả có chuyện muốn nói:

Khá nhiều bạn có ý không thích anh nam chính, tôi chỉ có thể nói, tôi viết truyện này, mong muốn đầu tiên chính là cải tạo đàn ông cặn bã, dạy dỗ cẩu Hoàng đế, trên người hắn đều có bệnh chung của Đế vương: Tự phụ, ích kỷ, tự cho là đúng, chuyên quyền độc đoán, lạm dụng tình cảm. Chính bởi vì hắn cặn bã nên mới có truyện này. Giai đoạn trước hắn cặn bã bao nhiêu, sau này sẽ trung khuyển bấy nhiêu, cho nên tuyệt đối xin đừng bảo tôi đổi nam chính, thay nam chính rồi tôi cũng chẳng biết viết thế nào nữa.

Còn về phần chuyện mọi người bảo chỉ số thông minh của cẩu Hoàng đế có vấn đề, tôi nghĩ như vầy nè. Bắt đầu từ vị trí vua chúa ăn trên ngồi trước trở thành một con vật mạt hạng, sự chênh lệch quá mức kinh khủng. Ở trong cung, bất cứ thái giám hay cung nữ nào cũng có thể giẫm chết hắn, không có Tang Du bảo vệ, hắn sống không đến mấy ngày, gặp tần phi khác làm chủ nhân á, thích chơi thì chơi, không lấy lòng không nịnh nọt thì không có cơm ăn đâu nhá, tim gan chỉ suýt chút nữa là dùng kim đâm cho thủng lỗ chỗ í. Làm một con chó, hắn còn khả năng làm chuyện gì chứ? Chẳng lẽ còn có khí phách chém đầu người ta chắc? Bị người còn gái của mình cùng ân sư phản bội, bị con trai cùng con gái mình tung đòn hiểm, vợ thì ngoại tình, vài lần kề cận cái chết, nếu hắn không buồn thương phẫn nộ, bàng hoàng thất thố, đến cuối cùng chỉ có thể lạnh lùng cao ngạo cười cho qua, lúc ấy hắn không phải là Hoàng đế, mà là Thượng đế. Thật ra, nói cho cùng, vua cũng là người thôi, bọn họ sống an nhàn sung sướng rồi trưởng thành, nếu lột long bào xuống, cướp đi quyền lực, đẩy họ xuống tầng lớp thấp nhất của xã hội, năng lực sinh tồn của họ cũng không bằng người bình thường. Không phải cẩu Hoàng đế không có IQ, chỉ là hắn không có đường sống thôi, chờ hắn cầm lại quyền lực thì sẽ không uất ức như giờ đâu nhe. (Được rồi, tôi thừa nhận, quả thật EQ hơi thâm thấp, Hoàng đế vua chúa gì cũng không hiểu tình yêu đâu. Một giuộc cả.)

Mấy ngày nay đọc rất nhiều bình luận đề nghị thảo phạt cẩu Hoàng đế, nói thật tôi cũng rất uể oải, đột nhiên thấy hơi mệt, không muốn gì nữa. Cũng may còn có những độc giả ủng hộ tôi, tôi mới không vung đao tự thiến. Tôi nhất định sẽ hoàn thành câu chuyện này, giai đoạn cuối rất ngọt ngào rất đáng yêu nha, muốn đọc xem cẩu Hoàng đế không mấy hay ho hoặc mong Tang Du hạnh phúc, đều có thể thỏa mãn các bạn.

PS: Có hai chuyện cần giải thích, một là chuyện Lý quý phi có thể sinh mà sao Tang Du không thể. Vì kiềm Hoàng hậu, Lý quý phi mới lên được cấp này, Lý tướng cũng dần dà cầm quyền lúc đấu đá cùng tộc của Hoàng hậu, ông ta là quan văn, sống chết đều nằm trong tay Hoàng đế, Hoàng đế có thể cho Lý quý phi sinh, để họ Lý có thể tưởng tượng mơ màng tí chút, khiến họ không thể không tranh đấu. Mà Tang Du thì khác, bố Tang Du cầm trong tay trăm vạn hùng binh, chỉ cần ông vung tay hô một tiếng á, Hoàng đế không có cách nào không chế ông đâu. Loạn trong giặc ngoài cũng không thể trừ bỏ ông, cho nên hắn không thể để Tang Du sinh Hoàng tự, để họ Mạnh có hy vọng lấn tới. Hơn nữa chuyện này con có liên quan đến thân thế cẩu Hoàng đế, phần sau có nhắc tới.

Còn nữa, về chuyện cẩu Hoàng đế có nhiều vợ, tôi cảm thấy thật bình thường, Hoàng đế nào không có vợ con thành đàn chứ hả, trừ phi tôi lại cho Tang Du bàn tay vàng, để cẩu Hoàng đế yêu Tang Du trước, cũng có thể không ‘lên’ được hoặc có khả năng, bằng không nhất định phải có vợ con rồi.

Các bạn còn muốn tôi giết vài người, tôi đang muốn khiển trách các bạn sao tàn nhẫn lạnh lùng, cố tình gây sự như thế, kết quả tôi quay đầu lại nhìn nhìn thì mới phát hiện, khụ, tôi đã cho một đứa chết, một đứa tàn, còn có hai người trúng độc, bây gườ chỉ còn có Đại hoàng tử cùng ba công chúa êm đẹp sống. Bởi vì tả qua loa nên tôi quên mất tiêu việc này, quả nhiên tôi vẫn tàn nhẫn nhất, lạnh lùng nhất, cố ý gây sự nhiều nhất, tôi lau mồ hôi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện