10
Con người của Thẩm Yến, ngoại trừ tôi ra thì việc mà anh thích nhất chính là kiếm tiền, đương nhiên tiền anh kiếm được cuối cùng kiểu gì cũng là cho tôi tiêu, tóm lại thì vẫn là yêu tôi.
Anh không nhìn thấy tôi ở khách sạn nên liền đi thẳng vào phòng làm việc, có vài công việc cần xử lí anh tiện làm luôn trong lúc chờ tôi về.
Một lúc sau, mắt anh có hơi mỏi, anh đứng sát bên cửa sổ nhìn về phía xa xăm, ngắm nhìn thành phố tràn ngập ánh đèn này.
Đột nhiên có người ôm anh từ sau lưng, anh tưởng tôi đã về rồi bởi vì căn phòng này ngoài tôi ra thì không ai có thể vào được nữa. Nhưng sau đó cảm giác nhạy bén của anh nhận thấy có điều gì đó không đúng cho lắm, tôi trước giờ không phải kiểu người chủ động như vậy.
Anh cụp mắt xuống nhìn bàn tay đang đặt ở eo mình, hoàn toàn không đeo nhẫn cưới. Khi anh nhận thức được người đang ôm eo anh là một người phụ nữ khác, anh buồn nôn cực kì, cơn giận nổi lên bao quanh người anh.
Anh biết, tôi hận nhất chính là người phản bội.
Lúc tôi còn nhỏ, bố mẹ tôi bởi vì ai cũng lầm đường lạc lối mà li hôn, bọn họ thường xuyên cãi nhau, lại còn đem hết mọi sự tức giận trút lên đầu tôi.
Còn nói gì mà nếu không phải là vì nghĩ đến tôi thì họ sớm đã li hôn rồi, nói cứ như là họ yêu tôi lắm vậy.
Sau đó mẹ tôi giành được quyền nuôi dưỡng tôi, hứa rằng sẽ đối tốt với tôi, nhưng tất cả đều là nói dối.
Mẹ tôi phản bội tôi.
Từ lúc tôi còn rất nhỏ, tôi đã cực kì ghét bỏ chuyện hôn nhân.
Tôi nghĩ hôn nhân là một kết quả đi ngược lại bản chất con người, yêu đương, chán nhau, không chung thuỷ, những cuộc cãi vã không có điểm dừng, li hôn mới là kết quả cuối cùng của hôn nhân.
Chỉ cho đến khi tôi gặp Thẩm Yến, anh cuồng điên yêu tôi thì tôi mới thay đổi cách nghĩ về tình yêu.
Anh giống như con thiêu thân lao vào ngọn lửa, chân thành và mãnh liệt, anh bất chấp tất cả để lại gần tôi, chấp nhận mọi sự trả giá.
Tôi tất nhiên cũng yêu anh, nhưng nếu anh phản bội tôi, tôi cũng sẽ không chút lưu luyến mà rời đi.
Anh biết nếu tôi nhìn thấy cảnh này, tôi nhất định sẽ oán hận anh, anh làm sao mà chịu nổi việc tôi rời xa anh.
Thẩm Yến cực kì ghét người nào cố gắng quyến rũ anh, phá hoại tình cảm giữa hai chúng tôi, thế nên anh không chút do dự trực tiếp bẻ gãy tay của người phụ nữ đang ôm anh.
Ngay sau đó có tiếng kêu thảm thiết vang lên từ sau lưng anh, nó mặc một chiếc áo choàng tắm, bên trong chẳng mặc gì cả, thể hiện rõ mục đích nó tới đây để làm gì.
Vẻ mặt của Lục Lâm Lâm đau khổ méo mó, nó toát mồ hôi lạnh nhìn cánh tay bị anh bẻ gãy, cánh tay ấy mềm nhũn, hơi chạm nhẹ một chút cũng đau như bị xát muối vào tim.
"Quả nhiên là cô!" Thẩm Yến cau mày vẻ mặt nguy hiểm, "Sao mà cô vào được đây?"
Chính vào lúc này tình cảm của Lục Lâm Lâm đối với Thẩm Yến cũng đã biến mất không còn chút dấu vết.
Sắc mặt nó tái xanh, giọng nói run rẩy: "Em... em lấy thẻ phòng của Khương Nhàn."
"A Nhàn đâu? Cô làm gì cô ấy rồi?"
Nghe Thẩm Yến nói vậy, Lục Lâm Lâm càng thêm sụp đổ, tay của nó bị anh bẻ gãy rồi nhưng cái duy nhất anh quan tâm đến chỉ có an nguy của tôi, nhưng nhìn thấy đôi mắt lạnh như băng của Thẩm Yến, nó không dám không trả lời:
"Em không làm gì chị ta cả, em lấy thẻ phòng từ trong tủ mà chị ta gửi đồ, lúc chị ta nhập mật khẩu em đã nhìn thấy."
Lục Lâm Lâm nhìn thấy Thẩm Yến từng bước lại gần nó, cả người vô cùng sợ hãi run lẩy bẩy, giọng nói như sắp khóc tới nơi: "Anh đừng có qua đây."
Thẩm Yến lạnh lùng nói: "Vậy thì cô mau cút cho tôi."
Lục Lâm Lâm được tha nên vừa lăn vừa bò lồm cồm đứng dậy chạy mất.
Thẩm Yến ngửi thấy trên người mình còn vương mùi nước hoa của Lục Lâm Lâm nên vào phòng tắm để tắm lại, sau đó vứt bộ quần áo vừa mặc đi thì trong lòng anh mới thấy thoải mái chút.
Nghĩ đến cái cảnh cay mắt vừa rồi, Thẩm Yến nhanh chóng muốn nhìn thấy tôi để rửa mắt, thế nên anh nhanh chóng chạy đi tìm tôi.
11
Thẩm Yến ôm lấy tôi, vùi đầu vào hõm cổ tôi hít thật sâu, nói: "Vẫn là vợ anh thơm nhất."
Tôi cà cà đôi má mềm mại của anh: "Anh cũng thơm lắm."
Trong mắt Thẩm Yến hiện lên một tia chán ghét: "Vì để tắm sạch cái mùi kinh dị của Lục Lâm Lâm dính trên người anh, anh đã phải dùng nhiều sữa tắm lắm đó."
"Vâng."
Thẩm Yến tiếp tục nói: "Lục Lâm Lâm bị anh bẻ gãy một cánh tay, mẹ em nhất định sẽ tới tìm em, nếu bà ấy gọi điện cho em thì em đừng nghe, anh sẽ xử lí ổn thoả."
"Dạ."
Có gì nói nấy, ở bên cạnh Thẩm Yến thật sự rất có cảm giác an toàn. Anh giống như một cái cây lớn giúp tôi che hết gió mưa, luôn khiến tôi có đủ yên tâm để làm thiết kế.
Dạo gần đây, thiết kế của tôi trong viện bảo tàng được một công ti nhìn trúng, hiện tại đang bàn hợp đồng, nếu không có gì bất trắc xảy ra thì tác phẩm trên giấy của tôi sẽ biến thành hiện vật, loại cảm giác này tôi chưa từng được trải qua, nhưng tưởng tượng thôi cũng thấy rất đẹp đẽ rồi.
Tôi lại chợt nhớ đến cơ hội du học bị Lục Lâm Lâm cướp mất, nếu như lúc đó tôi được đi du học, tiếp thu được nguồn kiến thức rộng lớn đó, ước mơ của tôi có lẽ đã sớm được thực hiện rồi.
Tôi ít nhiều cũng có tiếc nuối, nhưng đời người luôn có được có mất, nếu như đi du học, tôi sẽ không thể lần nữa gặp được Thẩm Yến, cùng anh yêu đương kết hôn.
Không sai, tôi sớm đã quen biết Thẩm Yến rồi.
12
Khi tôi mới quen Thẩm Yến là vào năm lớp 11, lúc ấy anh mới chuyển trường đến, lái xe motor bị ngã gãy chân.
Lúc ấy tôi bị mẹ tôi ép thôi học để lấy chồng, bà ấy bắt tôi lấy một người đàn ông lớn hơn tôi hai mươi mấy tuổi chỉ vì hơn 10 vạn tiền sính lễ.
Tôi không đồng ý, bà ấy liền để người đàn ông đó nửa đêm vào phòng tôi, tôi liền kề dao vào cổ mình, tên đó sợ xảy ra chuyện nên việc này mới tạm thời không tính đến nữa.
Khi ấy Thẩm Yến vẫn còn là một thiếu niên nổi loạn, anh chán ghét cha mẹ mình, tưởng rằng trong mắt cha mẹ chỉ có tiền, không có anh ấy, dù cho là anh bị gãy chân thì họ vẫn bận ở nước ngoài làm ăn, không về thăm anh dù chỉ một lần, để mình giúp việc chăm sóc cho anh.
Tôi thấy Thẩm Yến ở trường cũng cần người chăm sóc nên đã tự xung phong đảm nhận việc chăm sóc anh ấy.
Anh hỏi tôi muốn gì, tôi nói tôi muốn nương nhờ nhà anh, anh đồng ý.
Ngôi nhà này tôi tạm thời không dám ở nữa.
Nhìn Thẩm Yến có vẻ là một người tính tình không được tốt, là một chàng trai có hơi u sầu trái tính trái nết.
Thực tế thì anh rất dễ nói chuyện, trước giờ chưa từng gây khó dễ cho người khác.
Sau đó khi chân của Thẩm Yến khỏi rồi anh cũng không bắt tôi rời khỏi nhà anh, chuyện này vừa đúng ý tôi nên tôi đã ở nhờ nhà anh đến tận khi tốt nghiệp cấp ba.
Chúng tôi đều là những đứa trẻ thiếu đi sự yêu thương, sưởi ấm lẫn nhau, cùng nhau trải qua những tháng ngày khó khăn.
Sau này, sau khi tốt nghiệp cấp ba, anh đi nước ngoài du học, tôi thi tới thành phố khác học đại học. Anh thường liên lạc cho tôi, nhưng tôi lại bận đi làm thêm kiếm tiền nên không có thời gian trò chuyện với anh, dần dần rồi mất liên lạc.
Không phải anh chưa từng gửi tiền cho tôi, nhưng anh đã giúp tôi quá nhiều rồi, tôi không thể không biết xấu hổ mà nhận tiền của anh nữa.
Cho đến khi tôi tốt nghiệp đại học mới lần nữa gặp lại anh đi du học về nước.
Dưới sự theo đuổi mãnh liệt của anh, tôi và anh đã yêu nhau rồi tiến tới hôn nhân.
Con người của Thẩm Yến, ngoại trừ tôi ra thì việc mà anh thích nhất chính là kiếm tiền, đương nhiên tiền anh kiếm được cuối cùng kiểu gì cũng là cho tôi tiêu, tóm lại thì vẫn là yêu tôi.
Anh không nhìn thấy tôi ở khách sạn nên liền đi thẳng vào phòng làm việc, có vài công việc cần xử lí anh tiện làm luôn trong lúc chờ tôi về.
Một lúc sau, mắt anh có hơi mỏi, anh đứng sát bên cửa sổ nhìn về phía xa xăm, ngắm nhìn thành phố tràn ngập ánh đèn này.
Đột nhiên có người ôm anh từ sau lưng, anh tưởng tôi đã về rồi bởi vì căn phòng này ngoài tôi ra thì không ai có thể vào được nữa. Nhưng sau đó cảm giác nhạy bén của anh nhận thấy có điều gì đó không đúng cho lắm, tôi trước giờ không phải kiểu người chủ động như vậy.
Anh cụp mắt xuống nhìn bàn tay đang đặt ở eo mình, hoàn toàn không đeo nhẫn cưới. Khi anh nhận thức được người đang ôm eo anh là một người phụ nữ khác, anh buồn nôn cực kì, cơn giận nổi lên bao quanh người anh.
Anh biết, tôi hận nhất chính là người phản bội.
Lúc tôi còn nhỏ, bố mẹ tôi bởi vì ai cũng lầm đường lạc lối mà li hôn, bọn họ thường xuyên cãi nhau, lại còn đem hết mọi sự tức giận trút lên đầu tôi.
Còn nói gì mà nếu không phải là vì nghĩ đến tôi thì họ sớm đã li hôn rồi, nói cứ như là họ yêu tôi lắm vậy.
Sau đó mẹ tôi giành được quyền nuôi dưỡng tôi, hứa rằng sẽ đối tốt với tôi, nhưng tất cả đều là nói dối.
Mẹ tôi phản bội tôi.
Từ lúc tôi còn rất nhỏ, tôi đã cực kì ghét bỏ chuyện hôn nhân.
Tôi nghĩ hôn nhân là một kết quả đi ngược lại bản chất con người, yêu đương, chán nhau, không chung thuỷ, những cuộc cãi vã không có điểm dừng, li hôn mới là kết quả cuối cùng của hôn nhân.
Chỉ cho đến khi tôi gặp Thẩm Yến, anh cuồng điên yêu tôi thì tôi mới thay đổi cách nghĩ về tình yêu.
Anh giống như con thiêu thân lao vào ngọn lửa, chân thành và mãnh liệt, anh bất chấp tất cả để lại gần tôi, chấp nhận mọi sự trả giá.
Tôi tất nhiên cũng yêu anh, nhưng nếu anh phản bội tôi, tôi cũng sẽ không chút lưu luyến mà rời đi.
Anh biết nếu tôi nhìn thấy cảnh này, tôi nhất định sẽ oán hận anh, anh làm sao mà chịu nổi việc tôi rời xa anh.
Thẩm Yến cực kì ghét người nào cố gắng quyến rũ anh, phá hoại tình cảm giữa hai chúng tôi, thế nên anh không chút do dự trực tiếp bẻ gãy tay của người phụ nữ đang ôm anh.
Ngay sau đó có tiếng kêu thảm thiết vang lên từ sau lưng anh, nó mặc một chiếc áo choàng tắm, bên trong chẳng mặc gì cả, thể hiện rõ mục đích nó tới đây để làm gì.
Vẻ mặt của Lục Lâm Lâm đau khổ méo mó, nó toát mồ hôi lạnh nhìn cánh tay bị anh bẻ gãy, cánh tay ấy mềm nhũn, hơi chạm nhẹ một chút cũng đau như bị xát muối vào tim.
"Quả nhiên là cô!" Thẩm Yến cau mày vẻ mặt nguy hiểm, "Sao mà cô vào được đây?"
Chính vào lúc này tình cảm của Lục Lâm Lâm đối với Thẩm Yến cũng đã biến mất không còn chút dấu vết.
Sắc mặt nó tái xanh, giọng nói run rẩy: "Em... em lấy thẻ phòng của Khương Nhàn."
"A Nhàn đâu? Cô làm gì cô ấy rồi?"
Nghe Thẩm Yến nói vậy, Lục Lâm Lâm càng thêm sụp đổ, tay của nó bị anh bẻ gãy rồi nhưng cái duy nhất anh quan tâm đến chỉ có an nguy của tôi, nhưng nhìn thấy đôi mắt lạnh như băng của Thẩm Yến, nó không dám không trả lời:
"Em không làm gì chị ta cả, em lấy thẻ phòng từ trong tủ mà chị ta gửi đồ, lúc chị ta nhập mật khẩu em đã nhìn thấy."
Lục Lâm Lâm nhìn thấy Thẩm Yến từng bước lại gần nó, cả người vô cùng sợ hãi run lẩy bẩy, giọng nói như sắp khóc tới nơi: "Anh đừng có qua đây."
Thẩm Yến lạnh lùng nói: "Vậy thì cô mau cút cho tôi."
Lục Lâm Lâm được tha nên vừa lăn vừa bò lồm cồm đứng dậy chạy mất.
Thẩm Yến ngửi thấy trên người mình còn vương mùi nước hoa của Lục Lâm Lâm nên vào phòng tắm để tắm lại, sau đó vứt bộ quần áo vừa mặc đi thì trong lòng anh mới thấy thoải mái chút.
Nghĩ đến cái cảnh cay mắt vừa rồi, Thẩm Yến nhanh chóng muốn nhìn thấy tôi để rửa mắt, thế nên anh nhanh chóng chạy đi tìm tôi.
11
Thẩm Yến ôm lấy tôi, vùi đầu vào hõm cổ tôi hít thật sâu, nói: "Vẫn là vợ anh thơm nhất."
Tôi cà cà đôi má mềm mại của anh: "Anh cũng thơm lắm."
Trong mắt Thẩm Yến hiện lên một tia chán ghét: "Vì để tắm sạch cái mùi kinh dị của Lục Lâm Lâm dính trên người anh, anh đã phải dùng nhiều sữa tắm lắm đó."
"Vâng."
Thẩm Yến tiếp tục nói: "Lục Lâm Lâm bị anh bẻ gãy một cánh tay, mẹ em nhất định sẽ tới tìm em, nếu bà ấy gọi điện cho em thì em đừng nghe, anh sẽ xử lí ổn thoả."
"Dạ."
Có gì nói nấy, ở bên cạnh Thẩm Yến thật sự rất có cảm giác an toàn. Anh giống như một cái cây lớn giúp tôi che hết gió mưa, luôn khiến tôi có đủ yên tâm để làm thiết kế.
Dạo gần đây, thiết kế của tôi trong viện bảo tàng được một công ti nhìn trúng, hiện tại đang bàn hợp đồng, nếu không có gì bất trắc xảy ra thì tác phẩm trên giấy của tôi sẽ biến thành hiện vật, loại cảm giác này tôi chưa từng được trải qua, nhưng tưởng tượng thôi cũng thấy rất đẹp đẽ rồi.
Tôi lại chợt nhớ đến cơ hội du học bị Lục Lâm Lâm cướp mất, nếu như lúc đó tôi được đi du học, tiếp thu được nguồn kiến thức rộng lớn đó, ước mơ của tôi có lẽ đã sớm được thực hiện rồi.
Tôi ít nhiều cũng có tiếc nuối, nhưng đời người luôn có được có mất, nếu như đi du học, tôi sẽ không thể lần nữa gặp được Thẩm Yến, cùng anh yêu đương kết hôn.
Không sai, tôi sớm đã quen biết Thẩm Yến rồi.
12
Khi tôi mới quen Thẩm Yến là vào năm lớp 11, lúc ấy anh mới chuyển trường đến, lái xe motor bị ngã gãy chân.
Lúc ấy tôi bị mẹ tôi ép thôi học để lấy chồng, bà ấy bắt tôi lấy một người đàn ông lớn hơn tôi hai mươi mấy tuổi chỉ vì hơn 10 vạn tiền sính lễ.
Tôi không đồng ý, bà ấy liền để người đàn ông đó nửa đêm vào phòng tôi, tôi liền kề dao vào cổ mình, tên đó sợ xảy ra chuyện nên việc này mới tạm thời không tính đến nữa.
Khi ấy Thẩm Yến vẫn còn là một thiếu niên nổi loạn, anh chán ghét cha mẹ mình, tưởng rằng trong mắt cha mẹ chỉ có tiền, không có anh ấy, dù cho là anh bị gãy chân thì họ vẫn bận ở nước ngoài làm ăn, không về thăm anh dù chỉ một lần, để mình giúp việc chăm sóc cho anh.
Tôi thấy Thẩm Yến ở trường cũng cần người chăm sóc nên đã tự xung phong đảm nhận việc chăm sóc anh ấy.
Anh hỏi tôi muốn gì, tôi nói tôi muốn nương nhờ nhà anh, anh đồng ý.
Ngôi nhà này tôi tạm thời không dám ở nữa.
Nhìn Thẩm Yến có vẻ là một người tính tình không được tốt, là một chàng trai có hơi u sầu trái tính trái nết.
Thực tế thì anh rất dễ nói chuyện, trước giờ chưa từng gây khó dễ cho người khác.
Sau đó khi chân của Thẩm Yến khỏi rồi anh cũng không bắt tôi rời khỏi nhà anh, chuyện này vừa đúng ý tôi nên tôi đã ở nhờ nhà anh đến tận khi tốt nghiệp cấp ba.
Chúng tôi đều là những đứa trẻ thiếu đi sự yêu thương, sưởi ấm lẫn nhau, cùng nhau trải qua những tháng ngày khó khăn.
Sau này, sau khi tốt nghiệp cấp ba, anh đi nước ngoài du học, tôi thi tới thành phố khác học đại học. Anh thường liên lạc cho tôi, nhưng tôi lại bận đi làm thêm kiếm tiền nên không có thời gian trò chuyện với anh, dần dần rồi mất liên lạc.
Không phải anh chưa từng gửi tiền cho tôi, nhưng anh đã giúp tôi quá nhiều rồi, tôi không thể không biết xấu hổ mà nhận tiền của anh nữa.
Cho đến khi tôi tốt nghiệp đại học mới lần nữa gặp lại anh đi du học về nước.
Dưới sự theo đuổi mãnh liệt của anh, tôi và anh đã yêu nhau rồi tiến tới hôn nhân.
Danh sách chương