trên đường trở về, Kiều thị cùng hai con dâu nói chuyện, nhìn thấy khuê nữ yên lặng ngồi ở bên cạnh, bộ dáng như mất hồn mất vía, lập tức ngừng lại, đưa tay khoát lên trên mu bàn tay của con gái, vỗ nhẹnhẹ vài cái, thân thiết hỏi: “Diệu Diệu, làm sao vậy?” Con gái của bà xưa nay hoạt bát, ở trước mặt người trong nhà có bao giờ an tĩnh nhu thuận như thế này? Kiều thị nghĩ rằng thân thể khuê nữ khôngkhỏe, lại hỏi, “Khó chịu chỗ nào sao?”

Tiết Kim Nguyệt cũng gật đầu theo, nói: “Đúng thế, bình thường muội cũng nói nhiều y như ta, sao hôm nay lại không nói tiếng nào?”

Giang Diệu nhìn mẫu thân, còn có hai vị chị dâu, trong lòng suy nghĩ những lời mà Lục Lưu đã nói, trong lòng nhất thời nghẹn lại. Nàng lắc đầu nói không có việc gì, chỉ nói hơi mệt một chút. Kiều thị lúc này mới cười cười, dưa tay ôm khuê nữ vào lòng, nói: “Mệt mỏi thì ngủ một lát đi, đến nơi mẫu thân sẽ gọi con.”

Giang Diệu dựa vào trong lòng mẫu thân, thoáng chợp mắt. Thẳng đến khi quay về phủ, Kiều thị tự mình đem nàng đưa đến Cẩm Tú viện, nhìn nàng rửa mặt chải đầu xong, uống thêm một chén sữa bò nóng hổi, mới để cho nàng lên giường, tự mình sửa chăn lại cho nàng. Giang Diệu nằm ở trên giường, thấy mẫu thân sắp rời đi, mới từ trong chăn vươn bàn tay ra, nói: “Mẫu thân.”

Kiều thị cúi đầu nhìn tay khuê nữ hỏi: “Sao thế?”

Giang Diệu nghĩ nghĩ, nhỏ giọng hỏi: “Lúc trước, khi mẫu thân gả cho cha, có thấy luyến tiếc ngoại tổ phụ, ngoại tổ mẫu, và các cậu hay không?”

Mặc dù đã qua gần hai mươi năm, nhưng Kiều thị vẫn khắc sâu ấn tượng. Bà cười cười, nói: “Đâu chỉ luyến tiếc? Trước lễ thành thân một ngày, mẫu thân còn nổi giận nói không muốn gả, ngoại tổ mẫu của con còn hung hăng mắng mẫu thân nữa.” Bà giận dỗi ở nhà mẹ đẻ, nên đến đêm động phòng hoa chúc còn đem cơn giận xả hết lên người tân lang. Nhưng may mắn là bà đã gả cho một vị phu quân có thể bao dung cho bà, có lẽ cuộc sống bên gia đình chồng quá tốt, thời gian lâu dài, cũng dần dần thích ứng những tháng ngày sau khi thành thân.

Giang Diệu không nhịn được bật cười thành tiếng. Nàng biết mẫu thân tuy rằng xuất thân từ thư hương môn đệ, nhưng tính tình lại là một người hoạt bát, khi còn nhỏ cũng ương bướng nghịch ngợm. Nàng nằm nghiêng ở trên gối ngoan ngoãn lắng nghe, đợi sau khi nghe xong đã ngủ sau tự khi nào.

Thấy con gái bà đã ngủ, Kiều thị mới cẩn thận đem cánh tay của nàng bỏ vào. Đưa tay lên sờ vào khuôn mặt nhỏ đang ngủ say sưa của con, Trong lòng Kiều thị cũng thầm cảm khái. Làm mẹ, làm sao nỡ để khuê nữ xuất giá? Nhưng trưởng thành rồi, dù có luyến tiếc, đến cuối cùng vẫn phải lập gia đình. Tuy nhiên, đối với Tuyên Vương sắp là con rể này, Kiều thị vẫn là rất hài lòng.



Phía bên này, Cảnh Huệ Đế ngồi ở Khôn Hoà cung, nhìn Hoắc Tuyền từ bên trong tắm rửa đi ra, mới đứng dậy, mặt co quắp nói: “A Tuyền.”

Hoắc Tuyền trên người mặc bộ trung y màu nhạt, tóc đen tùy ý quấn thành một búi, dáng người hơi nẩy nở hơn trước kia một chút, vừa mới tắm rửa qua, có vẻ càng thêm kiều mỹ ôn nhu. Thấy Cảnh Huệ Đế còn ở, Hoắc Tuyền ngược lại có chút kinh ngạc. Nàng nhìn đầu Cảnh Huệ Đế còn quấn vải, lông mi rũ xuống, rồi sau đó mới bước qua hành lễ.

Cảnh Huệ Đế vội vã đưa tay đến đỡ nàng, nói: “Nơi này không có ai, nàng lại đang mang thai, khôngcần những nghi thức xã giao đó.”

Hoắc Tuyền rửa mặt sạch sẽ, mặt mặt mộc không trang điểm, bộ dáng so với ngày thường càng thêm mấy phần thanh lệ. Nàng vốn là một cô nương thẳng thắn hào phóng, nhưng thân là một quốc gia chi mẫu, cũng nên có tư thế của một mẫu nghi, dung mạo nàng bình thường dịu dàng ôn nhu nên nàng tất nhiên không cần trang điểm quá kĩ. Lúc trước Cảnh Huệ Đế cũng không từng nhìn nàng cẩn thận, dù sao hắn đồng Vệ Bảo Linh là thanh mai trúc mã, trong lòng chỉ có mỗi mình nàng ta, nên luôn cảm thấy thẹn nếu nhìn cô nương khác quá lâu. Nhưng hôm săn bắn ở Tây Sơn, Hoắc Tuyền đã không hề chùn bước kể cả việc phải trả giá bằng sinh mệnh, làm trái tim luôn thiếu tình yêu thương như Cảnh Huệ Đế, bị chấn động mãnh liệt.

Y lẳng lặng nhìn nàng, thấy nàng quần áo đơn bạc, lại nhớ đến nàng đang mang thai, liền đỡ nàng điđến bên cạnh nhuyễn tháp.

Ở chung lâu như vậy, Hoắc Tuyền tất nhiên hiểu tính tình Cảnh Huệ Đế. Trong tâm y hoàn hoàn khônghề cao ngạo kiểu ta đây là đế vương, nên cũng để mặc y đỡ nàng đến bên cạnh nhuyễn tháp, giúp nàng đắp chăn xong. Y không lên tiếng, nàng tất nhiên cũng trầm mặc không nói. Nhưng mang thai người có chút thích ngủ, hiện nay nàng rất mệt, y nãy giờ không nói gì, lại không đi, mới bất đắc dĩ mở miệng nói: “Hoàng Thượng có lời muốn nói với thần thiếp?”

Cảnh Huệ Đế hiểu được nàng là một nữ nhân cực kì thông minh, ngập ngừng một chút, trên mặt mới lộ ra chút áy náy, thanh âm hơi thấp, giống như một đứa trẻ làm sai chuyện, không dám nhìn vào ánh mắt nàng, nói: “Chuyện hôm nay, đã làm nàng bị ấm ức.” Y cũng không ngờ, tiểu biểu muội dịu dàng động lòng người, đơn thuần hiền lành trước kia, lại sẽ làm ra loại chuyện này. Chỉ là, ở việc hôn nhân y xác thực đã hơi bạc đãi nàng ta, y vốn nên giúp nàng ta tìm một người luận về tướng mạo đoan chính, gia thế hiển hách hơn Phùng Ngọc Tuyền mới đúng.

“... Bảo Linh chơi chung với trẫm từ nhỏ, hôm nay nàng ấy chỉ là bị đả kích, mới làm ra loại chuyện như thế này, A Tuyền, trẫm - - ”

Hoắc Tuyền lập tức nói: “Thần thiếp hiểu ý Hoàng Thượng. Vệ tiểu thư chỉ là nhất thời kích động, Hoàng Thượng yên tâm, chuyện này thần thiếp sẽ không để trong lòng, Hoàng Thượng không cần bận tâm đến suy nghĩ của thần thiếp.”

Cảnh Huệ Đế lúc này mới lộ ra nụ cười, kích động nắm lấy tay của Hoắc Tuyền, nói: “Nàng có thể nghĩ như vậy, thật sự là quá tốt rồi. Nàng yên tâm, sau này trẫm sẽ bảo vệ nàng, không để nàng phải chịu ấm ức…”, Y nhìn thoáng qua chiếc bụng hơi nhô lên của Hoắc Tuyền, nói, “Còn có con của chúng ta.”

Hoắc Tuyền gật đầu vâng một tiếng, nhưng cũng không nói thêm gì nữa.

Cảnh Huệ Đế biết nàng có lẽ đã buồn ngủ, cũng không tiếp tục quấy rầy nàng, chỉ chậm rãi cúi người hôn một cái lên trên vầng trán của nàng, cười giống một đứa trẻ: “Nàng ngủ đi, trẫm đi đây.”

Hoắc Tuyền nhắm mắt ngủ yên, nghe được Cảnh Huệ Đế cố ý thả nhẹ tiếng bước chân càng đi càng xa, mới từ dưới gối lấy ra một chiếc khăn, dùng sức lau lau trán, sau đó đem khăn tiện tay ném đi, ngáp một cái, mím môi trở mình, ngủ say sưa.



Bên ngoài Cẩm Tú viện sơn trà đã chín rộ, sáng sớm hai nha hoàn đã hái đầy một giỏ sơn trà, đem thịt quả sơn trà cùng quả lê, mật, ngân nhĩ nấu chung vơi nhau, làm thành nước sơn trà. Bảo Lục vừa bưng nước sơn trà vừa nấu xong từ nhỏ phòng bếp đi ra, thấy Tiết Kim Nguyệt vừa bước đến, vội vã lưu loát hành lễ: “Thỉnh an Nhị thiếu phu nhân.”

Tiết Kim Nguyệt vốn dĩ đang nhăn nhó, nhìn thấy Bảo Lục bưng nước quả sơn trà, mới nuốt một ngụm nước bọt, chớp chớp mắt nói: “Còn nữa không?”

Tiết Kim Nguyệt đến Cẩm Tú viện ăn chùa uống chùa cũng không phải một hai lần, nhưng vị Nhị thiếu phu nhân hoạt bát đáng yêu này, xưa nay không hề cao ngạo nên bọn hạ nhân ở Cẩm Tú viện đều rất thích nàng. Hơn nữa Giang Diệu cũng rất thương yêu người Nhị tẩu tẩu này, nên mỗi khi nhà bếp có làm món gì ngon, Giang Diệu đều sẽ cẩn thận dặn dò bọn nha hoàn làm nhiều hơn một chút, đương nhiên cho dù Giang Diệu không dặn, phòng bếp của Cẩm Tú viện cũng sẽ làm nhiều thêm một phần cho Nhị thiếu phu nhân.

Bảo Lục cười gật đầu, nói: “Tất nhiên không thể thiếu phần của Nhị thiếu phu nhân rồi. Vừa rồi tiểu thư có dặn, Nhị thiếu phu nhân thích uống nước sơn trà chưng đường phèn, cố ý làm nhiều hai chén lớn, bảo đảm Nhị thiếu phu nhân ăn no.”

Hai chén lớn, Diệu Diệu xem nàng là heo đấy à.

Tiết Kim Nguyệt thầm nhủ trong lòng, trên mặt lại không kiềm được vui mừng, hoạt bát nói: “Vậy mang vào cho ta luôn.” nói xong nàng liền đi vào gặp Giang Diệu.

Vừa vào phòng, liền nhìn thấy Giang Diệu đang ngồi trên giường nhỏ cạnh ô cửa sổ phía Nam đang thêu thùa, giống như phát hiện người vào, tiểu cô nương vội vã đem thứ trong tay giấu ra phía sau. Mắt Tiết Kim Nguyệt sáng ngời, đi nhanh tới, đoạt lấy thứ nàng đang giấu sau lưng, nhìn nhìn, mới cười giơ tay lêu lêu, “Ai ui?... Giày này làm đẹp quá đi.”

Giang Diệu quả thực mắc cỡ sắp chết được. Đó là giày mà nàng làm cho Lục Lưu. Nhưng may là Tiết Kim Nguyệt nhìn thấy, nếu là người khác, sợ sẽ càng xấu hổ hơn. Nàng đưa tay giật lại giày trong tay Tiết Kim Nguyệt, ôm vào trong ngực, nói: “không phải Nhị tẩu tẩu cũng từng làm giày tặng cho nhị ca sao? Lần trước Nhị ca ta còn mang đến đây để khoe khoang nữa.”

nói đến đôi giày kia, Tiết Kim Nguyệt ngượng ngùng gãi gãi đầu. Làm chiếc lớn chiếc nhỏ, vậy mà y cũng mang ra ngoài khoe khoang! Tiết Kim Nguyệt đặt mông ngồi cạnh cô em chồng: “thật ra, ta rất hâm mộ tài nghệ của muội.” Nàng ấy nhìn Giang Diệu nâng niu đôi giày như bảo bối, vụng trộm đưa đầu tới gần, cười hì hì, hỏi, “Cho Tuyên Vương à?”

Hai người vốn là chị em tốt, không có lời gì không thể nói. đã nhiều ngày nàng tâm tình phiền chán, đang lo không có ai để tâm sự. Giang Diệu cúi đầu nhìn giầy trong ngực mình, nói: “Vâng. Ta chọc giận chàng, cho nên…”

Tiết Kim Nguyệt biết tính tình của Giang Diệu, là một người biết sai liền đổi. Chỉ là, ở trong ấn tượng của nàng, vị Tuyên Vương kia uy vũ tự phụ, khí độ bất phàm, là một người khó mà gần gũi, quả thực còn đáng sợ hơn cả Nhị biểu ca của nàng. hiện nay nghe Giang Diệu nói chọc một đại nhân vật như vậy tức giận, Tiết Kim Nguyệt thật sự có chút bội phục năng lực của nàng ấy. Nhưng mà - - Bản thân nàng cũng không tốt hơn chỗ nào.

Giang Diệu mở đôi mắt to nhìn Nhị tẩu nhà mình, nói: “Hôm nay không phải ngày hưu mộc của Nhị ca sao? Sao tỷ lại chạy đến chỗ này làm gì?”

Cảm tình Nhị ca và Nhị tẩu của nàng rất tốt, án theo thói quen thường ngày, hôm nay hai người bọn họ nên ngọt ngọt như mật, ở chung một chỗ mới đúng, làm gì có thời gian đến chỗ này của nàng.

Lại nghe Tiết Kim Nguyệt mày nhíu một cái, thầm thì: “Ta cũng chọc Nhị biểu ca tức giận.” Nàng ấy nghiêng đầu nhìn Giang Diệu nói, “Diệu Diệu, lần trước ta nói với muội đó, ta có chút bận tâm về người tên Quyển Bích đó. Nhưng sau đó ta nghe lời muội nói, nói rõ với Nhị biểu ca, chàng chẳng những không tức giận, hơn nữa... Còn giống như thật vui vẻ. Ta tin lời của chàng, biết chàng không phải thuộc loại người trêu hoa ghẹo nguyệt, mà nha hoàn Quyển Bích cũng đem mọi chuyện ở Chuế Cảnh viện xử lý gọn gàng ngăn nắp, có nàng giúp đỡ, bản thân ta cũng buông lỏng một chút. Ở chung với nhau lâu, ta rất thích nha hoàn Quyển Bích này, sáng nay ta có chút mệt, nên không muốn giúp Nhị biểu ca mặc quần áo, kêu Quyển Bích bước vào, Nhị biểu ca lập tức không thèm để ý đến ta nữa…” Vừa nói, Tiết Kim Nguyệt xoắn xoắn đôi tay, cảm thấy vô cùng ấm ức, nếu không phải tối hôm qua y dùng sức quá đáng như thê, thì làm gì sáng nay có chuyện nàng không dậy nổi? Tối hôm qua nàng có ngủ được bao nhiêu đâu, đâu phải ai cũng cường tráng giống như y, không cần biết làm bao lâu, đến sáng tinh thần vẫn luôn sáng lạn.

Nghe đến đó, Giang Diệu quả thực muốn mắng nàng ấy là kẻ ngốc. Nàng biết, Nhị ca nàng chưa bao giờ cho phép nha hoàn đến gần người để hầu hạ mặc quần áo.

Giang Diệu nói: “Tỷ thật sự là hồ đồ. Tính tình của nhị ca ta, không hiểu sao? Trong ba huynh trưởng của ta, y chính là người lạnh nhạt nhất, nhưng lòng vẫn có chút tính trẻ con. Tỷ lười thì cứ nũng nịu nóilười, kêu Quyển Bích đi vào làm gì, ta thấy tỷ ngủ đến hồ đồ luôn rồi.”

Tiết Kim Nguyệt nhất thời lo lắng không thôi, áo não nói: “không phải trước đó ta không nghĩ nhiều như vậy sao? hiện tại ta cũng đang rất hối hận đây, nhưng mà... Nhị biểu ca cũng quá hẹp hòi rồi.”

Nam nhân tại sao có thể nhỏ mọn như vậy chứ. Mặc quần áo thôi mà, chuyện nhỏ vô cùng nhỏ luôn, có cần lạnh mặt giận dỗi với nàng như thế không? Tối qua còn không ngừng gọi là cục cưng bảo bối, đến sáng nay thì lại không thèm để ý cục cưng bảo bối nữa rồi.

Giang Diệu nói: “Đây gọi là hẹp hòi sao? Nhị ca của ta để ý tỷ, cho nên cho dù là chuyện nhỏ, nhưng Nhị ca ta sẽ nghĩ làtỷt không cần huynh ấy.”

Tiết Kim Nguyệt đang nghe cực kì chân thành, đợi khi thấy Giang Diệu dừng lại không nói tiếp, lại thấy vẻ mặt nàng ấy giật mình, mới nhỏ giọng nói: “... Sau đó thì sao?”

“Sau đó…” Thanh âm của Giang Diệu yếu đi một chút, cúi đầu nhìn giày trong ngực, tiếp tục nói, “Sau đó tỷ nên qua đó dỗ dành huynh ấy. Coi người của huynh ấy cực kì dễ dỗ …”

Như vậy à. Đối với việc dỗ Giang Thừa Hứa, nếu đặt ở trước kia, là chuyện mà Tiết Kim Nguyệt nghĩ cũng không dám nghĩ, nhưng hiện nay nàng đối với chuyện này, coi như là vô cùng thuần thục, xác thực rất dễ dỗ nha. Nàng không do dự nhiều nữa,thấy Bảo Cân bưng chén nước sơn tra chưng đường phèn vào cho nàng, chỉ cầm muỗng lên hớp vài ngụm, sau đó lau lau miệng, đôi mắt cong cong, nhìn Giang Diệu nói: “Ta đi tìm Nhị biểu ca đây… Nàng đi vài bước, sơn trà chưng đường này ngon quá, nhớ chừa cho ta đó.”

Bảo Cân cười cười gật đầu, nói: “Nô tỳ đã biết.” Nhìn theo Nhị thiếu phu nhân đi ra ngoài, Bảo Cân mới nhìn thoáng qua tiểu thư đang ngây người trên nhuyễn tháp lót tơ lụa, thấy chén sơn trà chưng đường phèn trên bàn vẫn chưa được chạm đến.

Bảo Cân tưởng rằng do vừa rồi nói chuyện với Nhị thiếu phu nhân quá nhập thần, quên uống, đangmuốn nhắc nhở, mới nhìn thấy tiểu thư nhà mình đứng dậy chạy đến bên cạnh tủ quần áo, từ bên trong cầm một chiếc áo choàng mỏng ra.

Vì thế giật mình gọi: “... Tiểu thư muốn ra ngoài sao?”

Khuôn mặt nhỏ của Giang Diệu tràn đầy nụ cười, thái độ kiên định gật đầu, nói: “Đúng vậy, ta muốn đira ngoài. Tỷ mau chuẩn bị xe ngựa, chúng ta từ cửa sau lặng lẽ đi ra ngoài.”

Nàng vẫn liên tục nói Kim Nguyệt là tiểu ngốc tử, quả trứng hồ đồ, kỳ thật chính nàng mới là hồ đồ nhất.

hiện tại, nàng phải ra ngoài dỗ người. Chẳng những phải dỗ hắn, hơn nữa còn nói cho hắn biết, nàng nguyện ý đi cùng hắn.

Đừng nói là đi Dân Châu, đến khe suối hay nông thôn để ẩn cư đều được. Chỉ cần có thể cho nàng có cơ hội quay về để thăm cha mẹ và các ca ca là được.

-- không biết giờ này còn ai thức không nhỉ ;_;
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện