Người dân trấn nhỏ thành thật chất phác, nếu Kiều Úy Dân thật sự chỉ là đơn giản dạy dỗ con cái, người khác cũng sẽ không cảm thấy có gì không đúng, nhưng lúc chuyện diễn biến đến ngược đãi thế này thì gần như mọi người cũng không hiểu được.
Tuy nói không phải ruột, nhưng cô bé này mới bây lớn? Tại sao có thể ra tay được chứ? "Lão Kiều à, đây cũng là ông không đúng, nếu cha mẹ ruột của cô bé tìm tới, làm sao ông ăn nói với người nhà bọn họ đây?" Lập tức có người bất mãn nói.
Nếu con gái của bọn bọ từ nhỏ bị người sai khiến làm người ở, bọn họ chính là liều cái mạng già cũng muốn đòi cái công đạo, công ơn nuôi dưỡng tuy nói lớn hơn trời, nhưng cách làm này của Kiều Úy Dân nơi nào còn có thể tính được là dưỡng dục? Là hành hạ thì đúng hơn.
Kiều Úy Dân không ngờ miệng Cảnh Vân Chiêu lợi hại như vậy, mới mấy câu nói sẽ để cho ánh mắt người khác nhìn mình cũng thay đổi, lập tức nói sang chuyện khác: "Các người đừng nghe con bé này nói bậy, nếu nó hiểu chuyện tôi nào có thể ra tay với nó chứ? Còn nữa, một cô bé mười lăm tuổi, vừa ra tay chính là hai mươi vạn, tiền này nếu như không phải là trộm thì đó chính là dùng cách không đứng đắn kiếm được!"
Hai mươi vạn, ông cùng với người khác hợp tác kinh doanh xưởng nhỏ hiệu ích không tệ, nhưng tiền chia được trong tay của ông hàng năm có lẽ cũng không có số này.
Cảnh Vân Chiêu cũng không nhiều lời, đưa tay lại từ trong túi xách móc móc.
Hơi chuyển động ý nghĩ một chút, lấy một cây nhân sâm từ không gian ra ngoài: "Nếu ông nói rồi, tôi không ngại giải thích rõ, đây là tôi đúng dịp đào được nhân sâm hoang dã, một cây khác đã bán rồi, hai mươi vạn này chính là tiền bán được, các người có thể đi đến hiệu thuốc hỏi thăm một chút, chất lượng nhân sâm hoang dã này rốt cuộc giá trị bao nhiêu, tôi không có gạt người rất rõ ràng."
Cảnh Vân Chiêu nói như vậy cũng là vì tránh khỏi phiền toái về sau quấn lên tương tự.
Giá trị của bình lớn Thanh Hoa không thấp, nếu có một ngày bị người moi ra, đến lúc đó nhất định sẽ có người hoài nghi cô là một đứa bé lấy nhiều tiền ở đâu mà mua, thay vì đến lúc đó để cho người khác thêm dầu thêm mỡ lung tung lời đồn đãi, mình nói rõ trước thì tốt hơn.
Trấn Ninh Hương cũng có núi hoang, nghe nói hơn nhiều năm trước kia đã từng có người tìm được hơn người tố ở bên trong, nên cô dùng lý do này.
Vừa lấy ra vật này, cho dù ai cũng có thể nhìn thấy ra là bảo bối thứ thiệt, ngó lom lom, nhất là Kiều Úy Dân, theo bản năng muốn đưa tay ra, đáng tiếc Cảnh Vân Chiêu nhét lại đồ vào trong túi xách trong nháy mắt.
"Chú, bây giờ tiền này chú có thể yên tâm cầm được rồi chứ?" Cảnh Vân Chiêu không để ý tới Kiều Úy Dân, quay đầu nhìn lão Lý nói.
Lão Lý vội vàng gật đầu một cái: "Cô bé, cảm ơn con, chú không biết rốt cuộc bình lớn này có lai lịch gì, nhưng chắc hẳn cũng sẽ không phải giả. . . . . ."
Nói xong, nhìn Kiều Úy Dân một cái, vội vàng mang theo tiền đi về phía ngân hàng đi tới, chỗ này lắm thầy nhiều ma, ngộ nhỡ tiền bị người đoạt đi đã có thể không xong.
Cảnh Vân Chiêu được đồ cũng không ở lại nữa, cô muốn ôm bình lớn Thanh Hoa đồ rời đi.
"Con gái!" Kiều Úy Dân bước một bước dài ngăn cản đi lên: "Con đã đến rồi, không trở về nhà ăn một bữa cơm sao?"
Nụ cười dối trá khiến Cảnh Vân Chiêu có chút nôn mửa: "Chung đụng đã nhiều năm như vậy, ông có ý gì tôi nhìn không hiểu sao? Ông muốn nhân sâm, muốn tiền ông cứ việc nói thẳng, diễn trò cho ai nhìn chứ? Ông cho rằng tôi sẽ ngu ngốc tin tưởng ông thật sự tốt với tôi sao?"
Kiếp trước nếu không phải ông không có dáng vẻ trưởng bối, động tay động chân đối với cô thậm chí muốn bức bách cô đi vào khuôn khổ, cô cũng không đến nỗi lỡ tay giết người!
Lúc này Kiều Úy Dân cách Cảnh Vân Chiêu quá gần, chỉ cảm thấy một cỗ mùi thuốc đập vào mặt, nhìn bóng dáng trắng noãn trước mắt, nhất thời có chút hoảng thần.
Cảnh Vân Chiêu lập tức tức giận, lúc này ánh mắt Kiều Úy Dân hèn mọn bỉ ổi cô không thể quen thuộc hơn được!
"Cút ngay!" Quát lạnh một tiếng, con mắt sắc trung trong nháy mắt bộc phát ra thấy lạnh cả người, thật giống như giết người đàn ông ở trước mắt thêm lần nữa.
Tuy nói không phải ruột, nhưng cô bé này mới bây lớn? Tại sao có thể ra tay được chứ? "Lão Kiều à, đây cũng là ông không đúng, nếu cha mẹ ruột của cô bé tìm tới, làm sao ông ăn nói với người nhà bọn họ đây?" Lập tức có người bất mãn nói.
Nếu con gái của bọn bọ từ nhỏ bị người sai khiến làm người ở, bọn họ chính là liều cái mạng già cũng muốn đòi cái công đạo, công ơn nuôi dưỡng tuy nói lớn hơn trời, nhưng cách làm này của Kiều Úy Dân nơi nào còn có thể tính được là dưỡng dục? Là hành hạ thì đúng hơn.
Kiều Úy Dân không ngờ miệng Cảnh Vân Chiêu lợi hại như vậy, mới mấy câu nói sẽ để cho ánh mắt người khác nhìn mình cũng thay đổi, lập tức nói sang chuyện khác: "Các người đừng nghe con bé này nói bậy, nếu nó hiểu chuyện tôi nào có thể ra tay với nó chứ? Còn nữa, một cô bé mười lăm tuổi, vừa ra tay chính là hai mươi vạn, tiền này nếu như không phải là trộm thì đó chính là dùng cách không đứng đắn kiếm được!"
Hai mươi vạn, ông cùng với người khác hợp tác kinh doanh xưởng nhỏ hiệu ích không tệ, nhưng tiền chia được trong tay của ông hàng năm có lẽ cũng không có số này.
Cảnh Vân Chiêu cũng không nhiều lời, đưa tay lại từ trong túi xách móc móc.
Hơi chuyển động ý nghĩ một chút, lấy một cây nhân sâm từ không gian ra ngoài: "Nếu ông nói rồi, tôi không ngại giải thích rõ, đây là tôi đúng dịp đào được nhân sâm hoang dã, một cây khác đã bán rồi, hai mươi vạn này chính là tiền bán được, các người có thể đi đến hiệu thuốc hỏi thăm một chút, chất lượng nhân sâm hoang dã này rốt cuộc giá trị bao nhiêu, tôi không có gạt người rất rõ ràng."
Cảnh Vân Chiêu nói như vậy cũng là vì tránh khỏi phiền toái về sau quấn lên tương tự.
Giá trị của bình lớn Thanh Hoa không thấp, nếu có một ngày bị người moi ra, đến lúc đó nhất định sẽ có người hoài nghi cô là một đứa bé lấy nhiều tiền ở đâu mà mua, thay vì đến lúc đó để cho người khác thêm dầu thêm mỡ lung tung lời đồn đãi, mình nói rõ trước thì tốt hơn.
Trấn Ninh Hương cũng có núi hoang, nghe nói hơn nhiều năm trước kia đã từng có người tìm được hơn người tố ở bên trong, nên cô dùng lý do này.
Vừa lấy ra vật này, cho dù ai cũng có thể nhìn thấy ra là bảo bối thứ thiệt, ngó lom lom, nhất là Kiều Úy Dân, theo bản năng muốn đưa tay ra, đáng tiếc Cảnh Vân Chiêu nhét lại đồ vào trong túi xách trong nháy mắt.
"Chú, bây giờ tiền này chú có thể yên tâm cầm được rồi chứ?" Cảnh Vân Chiêu không để ý tới Kiều Úy Dân, quay đầu nhìn lão Lý nói.
Lão Lý vội vàng gật đầu một cái: "Cô bé, cảm ơn con, chú không biết rốt cuộc bình lớn này có lai lịch gì, nhưng chắc hẳn cũng sẽ không phải giả. . . . . ."
Nói xong, nhìn Kiều Úy Dân một cái, vội vàng mang theo tiền đi về phía ngân hàng đi tới, chỗ này lắm thầy nhiều ma, ngộ nhỡ tiền bị người đoạt đi đã có thể không xong.
Cảnh Vân Chiêu được đồ cũng không ở lại nữa, cô muốn ôm bình lớn Thanh Hoa đồ rời đi.
"Con gái!" Kiều Úy Dân bước một bước dài ngăn cản đi lên: "Con đã đến rồi, không trở về nhà ăn một bữa cơm sao?"
Nụ cười dối trá khiến Cảnh Vân Chiêu có chút nôn mửa: "Chung đụng đã nhiều năm như vậy, ông có ý gì tôi nhìn không hiểu sao? Ông muốn nhân sâm, muốn tiền ông cứ việc nói thẳng, diễn trò cho ai nhìn chứ? Ông cho rằng tôi sẽ ngu ngốc tin tưởng ông thật sự tốt với tôi sao?"
Kiếp trước nếu không phải ông không có dáng vẻ trưởng bối, động tay động chân đối với cô thậm chí muốn bức bách cô đi vào khuôn khổ, cô cũng không đến nỗi lỡ tay giết người!
Lúc này Kiều Úy Dân cách Cảnh Vân Chiêu quá gần, chỉ cảm thấy một cỗ mùi thuốc đập vào mặt, nhìn bóng dáng trắng noãn trước mắt, nhất thời có chút hoảng thần.
Cảnh Vân Chiêu lập tức tức giận, lúc này ánh mắt Kiều Úy Dân hèn mọn bỉ ổi cô không thể quen thuộc hơn được!
"Cút ngay!" Quát lạnh một tiếng, con mắt sắc trung trong nháy mắt bộc phát ra thấy lạnh cả người, thật giống như giết người đàn ông ở trước mắt thêm lần nữa.
Danh sách chương