Editor: An Dĩnh Hy

Lúc cô tỉnh lại, đã ở trong một căn phòng tối đen, đầu đau quá, cô nâng tay lên xoa xoa chỗ bị đánh, đã sưng lên một cục thật lớn.

Đây là đâu? ‘Cạch" đột nhiên đèn trong phòng sáng lên, cô theo bản năng che đôi mắt, ánh sáng mạnh đột ngột khiến cho đôi mắt thật khó chịu.

“Hừ ha ha ha ha.... Nam Cung thiếu phu nhân, đã lâu không gặp!” Một giọng nam truyền đến.

Quen với ánh đèn, cô chậm rãi buông tay, nhìn về phía người nói chuyện, là một tên đàn ông béo mập: “Là anh!!”

Đây không phải là tên ngày đó cầm xăng đến uy hiếp Nam Cung gia sao? Sao lại là hắn?

Tên mập đã đi đến: “Không nghĩ tới, ngày đó từ biệt, nhanh như vậy đã gặp lại, hừ....!”

“Anh muốn làm gì?”

“Làm gì?! Nam Cung Tuyệt hủy hoại công ty của tao, mày cho rằng như vậy có thể bỏ qua hết sao? Nếu hắn không trả lại công ty cho tao, tao liền khiến cho hắn cửa nát nhà tan! Bắt đầu từ mày, Nam Cung thiếu phu nhân!”

Thiển Tịch nuốt một ngụm nước bọt, nhéo đùi của mình, cố hết sức giữ bình tĩnh: “Anh muốn bắt tôi tới uy hiếp Nam Cung Tuyệt trả công ty cho anh? Đây là bắt cóc!”

“Hừ, vậy thì đã sao? Mày vẫn là nên cầu xin chồng mày, tới đây cứu mày đi!” Tên mập đem một chiếc điện thoại ném trực tiếp trước mặt Thiển Tịch, ý bảo cô hãy gọi điện cho Nam Cung Tuyệt.

Cô nhìn điện thoại, xoay đầu sang một bên, nói: “Tôi không gọi.”

“Mày muốn chết!!”

“Anh trai này, trước lúc bắt tôi, cũng không xác định giá trị của tôi một chút sao, tuy rằng tôi là vợ của Nam Cung Tuyệt, nhưng chỉ là trên danh nghĩa, anh ta căn bản sẽ không tới cứu tôi, cho dù tôi có gọi điện thoại cũng không có tác dụng, chỉ tự mình rước thêm nhục. Cho nên anh cần gì phải tra tấn một người vô tội như vậy?”

“A....”

Tên mập nắm lấy tóc cô kéo lên: “Con đàn bà thối tha, rốt cuộc mày có gọi hay không gọi!!! Có tin tao đánh chết mày hay không!”

“Mạng tôi đã nằm trong tay anh, muốn giết muốn xẻo, muốn làm gì cũng được cứ tự nhiên, tóm lại cuộc điện thoại này, tôi sẽ không gọi.”

Cô bình đạm nói, trong mắt không hề có một chút ý sợ hãi.

“Còn muốn lừa tao sao, được thôi, mày không gọi, tao gọi!!!”

Bên kia, văn phòng tổng tài tập đoàn Nam Cung.

“A ha ha ha ha ha ha, Tuyệt, ngày tháng gần đây của cậu thật là muôn màu, muôn vẻ nha. Nhà có vợ đẹp không nói, còn đem bạn thân của vợ về ở chung nhà, chậc chậc chậc, người anh em tôi quả thật rất hâm mộ cậu.” Mộ Thiên Thần cười ngả ngửa từ trước ra sau.

Nam Cung Tuyệt duyệt qua một số giấy tờ, hợp đồng, lạnh lùng nâng đôi mắt lam nhìn thoáng qua người anh em nhà mình: “Thần, cậu mỗi ngày đều rình coi sinh hoạt cá nhân của tôi như vậy, rất có hứng thú sao?”

“Nói cái gì mà rình coi, quá đáng khinh. Tôi chỉ là vào lúc rảnh rỗi, quan tâm nhiều hơn đến sinh hoạt cá nhân của cậu mà thôi. Nhưng mà cô nhóc kia rất hào phóng nha, trực tiếp đưa bạn thân của mình tới miệng cậu.”

Ánh mắt Nam Cung Tuyệt chợt lóe lên, còn chưa kịp mở miệng.

‘reng reng reng......’

Tiếng chuông điện thoại vang lên, anh cầm lấy điện thoại: “A lô.”

“Nam Cung Tuyệt, là tao đây! Tao nói cho mày biết, hiện tại vợ của mày đang trong tay tao, tốt nhất mày nên đem hợp đồng lại đây, trả công ty lại cho tao. Nếu không tao giết chết vợ mày.”

Nam Cung Tuyệt mặt vô biểu tình: “Thật sao? Vậy xin cứ tự nhiên.”

“Mày... Nam Cung Tuyệt! Mày đừng cho là tao không dám làm gì vợ mày? Tao cho mày thời gian nữa ngày, nếu mày không đem công ty trả lại cho tao, tao sẽ đem vợ của mày hiếp trước giết sau, chỗ này của tao có tới mười mấy anh em, đảm bảo sẽ làm cho vợ của mày.... Ha ha ha ha ha.”

Trong điện thoại truyền đến tiếng cười của tên mập.

‘tút, tút, tút" Nam Cung Tuyệt trực tiếp ngắt điện thoại.

Mà lúc này, Mộ Thiên Thần cũng áp tai ở bên cạnh điện thoại, nghe được chi tiết tỉ mỉ cuộc đối thoại vừa rồi: “Ôi đ*ch, cái tên khốn kiếp nào vậy ngay cả người của cậu cũng dám đụng!”

“Lâm Thiên.”

“Hả? Là cái tên mập trước kia bị cậu thâu tóm công ty sao? Lá gan đủ lớn nha, lại dám uy hiếp cậu như vậy.”

“Ờ...” Nam Cung Tuyệt cười lạnh một cái.

Mộ Thiên Thần nheo nheo mắt, nghĩ đến chuyện Nam Cung Tuyệt hận cô nhóc kia thấu xương, liền nói: “Tuyệt, cậu không định đi cứu cô nhóc kia sao? Tôi xem lời tên Lâm mập kia nói là thật đó, cô nhóc kia cũng thật sự sẽ bị ****.”

“Chuyện đó hẳn là cô ta phải thật hứng thú mới đúng! Hừ, so với việc mỗi ngày đều nghĩ cách ra ngoài tìm đàn ông, bây giờ đưa tới cho cô ta miễn phí mười mấy tên đàn ông, vừa vặn có thể thỏa mãn thân thể cô đơn thèm khát kia!”

Mộ Thiên Thần hơi nhíu mày, hắn biết cũng không nhiều, chỉ thô sơ giản lược biết một chút, hình như cái danh hoa khôi giảng đường thuần khiết, lại không có thuần khiết, đều là giả tạo.

“Tuyệt, cô nhóc kia cũng sẽ chết thật đó nha!”

Trong phòng tối, ánh đèn mờ nhạt, lập lòe.

Tên Lâm mập tức giận quăng điện thoại xuống đất: “***, Nam Cung Tuyệt tên khốn kiếp này, lại dám ngắt điện thoại của tao!”

Thiển Tịch ngồi một bên dưới đất, mặt đã sớm không có cảm xúc, không cần nghĩ cũng đoán được Nam Cung Tuyệt sẽ từ chối cuộc giao dịch này, cô ở trong lòng anh cơ bản không có tí giá trị gì, Nam Cung thiếu phu nhân? À.... Nói trắng ra chỉ là cái danh để xưng hô mà thôi.

Tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng ở trong mắt tên đàn ông đó, chỉ coi cô như một người phụ nữ làm ấm giường.

Lâm mập xoay người, tức giận nhìn Thiển Tịch: “Tao*** cũng không tin Nam Cung Tuyệt thật sự không tới cứu mày!”

“Anh ta sẽ không tới, anh thật sự bắt sai đối tượng rồi. Đừng tiếp tục làm những chuyện tốn công vô ích, công ty của anh tại sao bị Nam Cung Tuyệt đạp đổ tôi không biết, nhưng anh có thể dùng kinh nghiệm của mình cùng nhưng thứ khác lập nên công ty lần nữa, không phải dùng loại thủ đoạn này.”

‘bốp" một cái tát dừng trên mặt cô.

“Tao khinh! Từ giờ trở đi, không quá một giờ, tao lại lột của mày một cái quần áo, chờ quần áo lột sạch, nếu Nam Cung Tuyệt còn chưa tới, bên ngoài tao vẫn còn có mười mấy anh em.”

“Vô sỉ!!!” Cô chửi rủa.

“Cứng miệng! Bây giờ tao sẽ lột của mày một loại quần áo!”

“A.... Không, không được, không thể!”

Mặc cho cô thét chói tai như thế nào, giãy giụa như thế nào, ở vào thế bị động, cô không có sức để phản kháng.

Chiếc áo giống như một trang giấy, từng mảnh từng mảnh bị hắn xé xuống.

Tên mập đứng lên, háo sắc nhìn cô: “Ánh mắt Nam Cung Tuyệt thật tốt, ái chà, không chỉ là một mỹ nhân, thân thể cũng mê người đến vậy, làn da cũng trơn mượt đến vậy.”

Phong Thiển Tịch cuộn người ngồi trên đất, đôi tay gắt gao vây quanh trước ngực: “Đê tiện!”

Tên mập chỉ háo sắc mà cười........

Làm sao bây giờ? Rốt cuộc cô nên làm cái gì bây giờ? Mắt thấy cái tên mập này sẽ không tha cho cô, mà Nam Cung Tuyệt cũng sẽ không tới cứu cô, cô nên chạy trốn thế nào đây?

Thời gian trôi qua từng chút, trên người không có áo mặc, cô chỉ cảm thấy lạnh, rất lạnh.

“Đã qua một giờ, đến lúc cởi quần.” Tên mập lại giở thủ đoạn.

“Mày không được lại đây....... Không được lại đây.......” Cô cuộn người tránh né, nhưng trước sau cũng không trốn khỏi cái tên mập như một ngọn thái sơn treo trên đỉnh đầu kia.

Từ trong tâm cô thật sự cảm thấy buồn nôn làm cho dạ dày cũng đau đớn.

Trước kia lúc Nam Cung Tuyệt dùng sức với cô, nhiều nhất cũng chỉ cảm thấy chán ghét cùng phẫn nộ, mà lúc này lại biến thành một loại cảm giác duy nhất đó là ghê tởm, mỗi một tấc da thịt bị chạm vào đều khiến cho cô ghê tởm đến mức buồn nôn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện