Editor: An Dĩnh Hy
Lần đầu hoan ái, khi anh phóng thích bên trong, cuối cùng đã kết thúc … …
Vui thích qua đi, cô không ngừng thở dốc, được nghỉ ngơi suy nghĩ cũng từ từ trở nên rõ ràng hơn, nguyên bản chổ khoái cảm mềm mại tê dại cũng đã bắt đầu ẩn ẩn đau...
Nhớ tới sự tình vừa mới phát sinh, nước mắt tựa như là một đứa trẻ không nghe lời cứ thế mà chảy xuống, vì sao lại thế này? Cô không hiểu vì cái gì mình bị một người đàn ông xa lạ lấy đi thứ cô trân quý nhất...
Trầm mặc hồi lâu sau, cô nghiêng đầu sang chỗ khác, hung ác liếc qua người đàn ông bên cạnh: " Nói, anh cuối cùng là ai? Tại sao phải … …"
" Bảo bối, phản ứng vừa rồi của em cũng coi như không tệ." Hỏi một đằng, anh lại trả lời một nẻo.
" Tôi hỏi anh là ai!! " Cô gần như gào thét lên.
" Để tôi nếm thử hương vị của em lần nữa, sẽ nói cho em biết, tôi là ai … …" Dứt lời, anh xoay người một cái, lại muốn đem cô đè xuống.
Anh ta muốn làm gì? Nếm thử mùi của cô? Cô không có nghe lầm chứ? Vừa mới làm qua loại sự tình này, chẳng lẽ anh ta còn phải tiếp tục làm sao?! Không thể, tuyệt đối không thể!
" Không muốn … …" Cô lấy hết lực toàn thân, hướng bên giường xoay người một cái.
Thân thể trực tiếp té xuống, cô thuận tay từ trên tủ đầu giường bắt lấy một bộ áo ngủ mặc vào.
" Đi lên, lấy lòng tôi!" Giọng nói của anh mang theo ý tứ mập mờ cùng hài hước, đã chuyển qua bên giường, muốn đi đến chạm vào thân thể của cô.
‘ bốp! ’ đẩy bàn tay của anh ra, Thiển Tịch mày nhíu lại cùng một câu nói trống không: " Ai muốn lên đó lấy lòng anh?!"
" Hửm? Em cảm thấy có thể chạy thoát được sao? Leo lên giường!" Anh lại một lần nữa ra lệnh.
Trốn! Nhất định phải trốn, không muốn lại bị anh ta làm loại chuyện đó, vô luận dùng biện pháp gì, cô đều phải rời khỏi gian phòng này trước đã, đôi mắt nhanh chóng lướt qua khắp phòng, cửa sổ … …!
Mặc kệ, trước trốn hãy nói! Không có nửa điểm do dự, cố nén đau đớn chạy tới, dù phải nhảy qua cửa sổ cũng tốt hơn là phải ở lại nơi này để bị xâm phạm thêm lần nữa.
Trước khi nhảy qua cửa sổ, Phong Thiển Tịch còn quay đầu hung hăng chửi mắng một câu: " Khốn kiếp!"
Bơi một đường từ dưới sông lên bờ, chật vật giống như gà bị rớt vào nồi canh, còn tốt là cô biết bơi, mới không bị chết chìm dưới sông kia, haizz … … vội vã thoát khỏi móng vuốt của anh ta, cuối cùng ngay cả người đàn ông kia là ai cũng không biết. Cô giữ gìn lần đầu tiên của mình suốt 18 năm qua vậy mà giờ lại vô duyên vô cớ mất đi.
Cố nén sự không cam tâm trong lòng, Phong Thiển Tịch kéo lê thân thể mệt mỏi, một mình đi về nhà … …
Phong gia.
" Tiểu thư, cô về rồi, người cô làm thế nào mà bị ướt đến như vậy?" Nữ hầu từng người tiến lên đón cô.
Phong Thiển Tịch vô lực khoát tay áo: " Không có việc gì." Sau đó bước nhanh lên lầu, thay quần áo sạch sẽ, đứng ở trước gương, dùng khăn mặt lau khô mái tóc ẩm ướt.
Hả? Tay nhỏ sờ sờ cái cổ trống rỗng, Dây chuyền của cô rơi lại đó? Hỏng bét rồi, hay là bị rơi lúc cô đang bơi dưới sông? Hay là rơi trên thuyền? Chau mày, ôi trời, sợi dây chuyền đó đối với cô thật rất quan trọng.
Một tay chống đến trước gương, làm sao lại biến thành dạng này? ‘ cộc cộc cộc ’ tiếng đập cửa đánh gãy suy nghĩ của cô.
" Chuyện gì?"
" Tiểu thư, phu nhân biết cô trở về, đang đợi cô dưới lầu." Nữ hầu ở ngoài cửa cung kính nói.
" Biết rồi, chút nữa ta sẽ xuống." Tranh thủ thời gian lau khô tóc, Phong Thiển Tịch nhanh chóng điều chỉnh lại tâm trạng của mình mới đi xuống phòng khách.
Lúc này đang ngồi ngay ngắn trên sô-pha là một vị phu nhân, trong tay bưng chén trà, chậm rãi thưởng thức trà, bà ta tên là Lâm Văn nhã là mẹ kế của Thiển Tịch
" Mẹ, tìm tôi có việc sao?" Cô bình thản nói, trên mặt mặc dù không mang bất kỳ biểu lộ gì, nhưng trong mắt lại ẩn chứa một mạt mâu thuẩn với mẹ kế.
Lâm Văn Nhã lúc này mới đặt chén trà xuống, chậm rãi nâng lên con ngươi liếc nhìn Thiển Tịch: " Thiển Tịch này, nói cho con một tin tức tốt, ta và cha con đã thay con an bài một mối hôn sự rất tốt, đối phương là tổng giám đốc tập đoàn Nam Cung."
" Cái gì? An bài hôn sự? Sao tôi lại chưa nghe nói qua chuyện này vậy?! " Phong Thiển Tịch không thể tưởng tượng nổi mở to hai mắt, cái gì tổng giám đốc tập đoàn Nam Cung, căn bản là chưa nghe nói qua nha.
Lâm Văn Nhã không nhanh không chậm nói: " Hôn sự của con, là ba của con quyết định, hôn lễ đã định là ba ngày sau, con chuẩn bị cẩn thận một chút đi."
" Ba ngày sau? Cái này sao có thể? Tôi vừa mới đủ 18 tuổi! Lại làm sao có thể gả đi? Mà trước đó ba cũng không có cùng tôi nói qua loại chuyện này, tôi muốn gặp ba của tôi!" Cô nhấn mạnh.
" Ba của con bệnh, bây giờ còn đang ở nước ngoài dưỡng bệnh, ông ấy không thể bị người khác quấy rầy."
" Bà gạt tôi! Tôi sớm đoán được, ba tôi căn bản là không có bệnh đúng không? Là bà đem ông ấy giấu đi. Hiện tại bà còn muốn đem tôi gả, bà chính là lòng lang dạ thú muốn chiếm đoạt tài sản của Phong gia chúng tôi!" Cô nắm chắc nắm đấm, một mực nhẫn nại để ngầm hỏi thăm tin tức về ba mình, nhưng không nghĩ tới mẹ kế lại xài chiêu này, lại muốn cô lấy chồng? Đây không phải là đem cô làm trò vui sao? Cô mới 18 tuổi, chờ hết kì nghỉ này cô còn muốn đến trường học nữa!
Lâm Văn Nhã đứng lên, đi đến trước mặt Phong Thiển Tịch: " Không biết lớn nhỏ!" Nói xong liền giơ tay lên, bàn tay muốn hướng trên mặt của cô mà đánh tới.
Thiển Tịch nắm chặt lấy cánh tay bà ta vừa vung tới: "Bà đừng nghĩ thừa dịp ba tôi không ở đây, liền đem tôi gả đi, tôi sẽ không gả!"
" Mày … … hừ!" Lâm Văn Nhã lạnh hừ một tiếng: " Thiển Tịch, hãy suy nghĩ cho ba của mày. Hôn sự của mày, là do ông ấy quyết định, nếu như mày ngỗ nghịch không nghe lời gả đi, trái tim của ông ấy không tốt, vạn nhất bị chọc cho tức … … nói không chừng … …"
Lâm Văn Nhã không có tiếp tục nói hết, chỉ là làm ra một bộ dạng lo âu cùng bất đắc dĩ.
Mặt Thiển Tịch trở nên xanh xám, ba cô có khả năng đang ở trong tay Lâm Văn Nhã, cái này căn bản là đang uy hiếp cô mà, nếu như cô nói không gả, mụ đàn bà này nói không chừng sẽ đối với ba cô làm ra chuyện gì … …
Chậm rãi buông tay mẹ kế xuống, cô gắt gao cắn môi.
Lâm Văn Nhã khóe miệng lộ ra vẻ đắc ý tươi cười: " Thiển Tịch, chỉ cần con ngoan ngoãn là tốt rồi, yên tâm, nói thế nào trên danh nghĩa ta cũng là mẹ của con, ta sẽ xử lý tốt hôn sự cho con ha."
Xử lý tốt? A … … ba à, như thế nào mới có thể tìm được người? Hi vọng dường nào hết thảy đều chỉ là một cơn ác mộng.
Hôm sau trời vừa sáng, tại bờ sông một chiếc du thuyền đang cập bến.
" Nam Cung tổng giám đốc." Trong phòng khách, dưới đất quỳ đầy người mặc áo đen, bọn họ sôi nổi hướng người đàn ông ngồi trên ghế sa-lon mà cúi đầu.
Nam Cung Tuyệt mặc một bộ quần áo đơn giản, mơ hồ lộ ra lồng ngực, cơ hồ thật muốn nữ nhân nhìn vào mà xịt máu mũi, mái tóc màu nâu, đôi mắt màu xanh lam như là bảo thạch, trong mắt mang theo một cỗ kiêu căng lạnh lùng, hắn chỉ là ưu nhã ngồi ở chỗ này, uy nghiêm liền tán phát không chỗ không phải, khí tức vương giả này khiến cho bọn người quỳ dưới đất đều phải nín thở.
" Nam Cung tổng giám đốc, người hôm qua đến ám toán ngài đã bắt được, nên xử trí như thế nào?? "
" Giết." Anh lạnh lùng phun ra cái chữ này.
" Dạ!" Không ai không bị cái ngữ khí băng lãnh mà cường thế này dọa đến run lên, ngẫm lại hôm qua có người gan to mật lớn cả gan ám toán tổng giám đốc tập đoàn Nam Cung, đây không phải tự tìm đường chết sao?!
Lúc này trong mắt Nam Cung Tuyệt chỉ có hàn khí vô tận, ngón tay nhẹ nhàng se se lấy. Thật không nghĩ tới, vậy mà có người dùng xuân dược đến ám toán anh, thật khiến người ta khó chịu mà.
Anh đứng dậy, đi đến bên giường nhìn thoáng qua vệt máu đỏ tươi trên chiếc ga trải giường màu trắng, mắt lam như suy tư điều gì, hồi ức lại từng chuyện tối hôm qua, sau khi lọt vào ám toán, từ chỗ người hầu trên du thuyền lấy một thẻ nhân viên, tùy tiện vào một gian phòng khách, ai biết vừa mới đến dược tính liền phát tác … …
Càng không nghĩ tới, sẽ gặp phải người phụ nữ thú vị kia.
Cô gái rốt cục em là ai?
Lần đầu hoan ái, khi anh phóng thích bên trong, cuối cùng đã kết thúc … …
Vui thích qua đi, cô không ngừng thở dốc, được nghỉ ngơi suy nghĩ cũng từ từ trở nên rõ ràng hơn, nguyên bản chổ khoái cảm mềm mại tê dại cũng đã bắt đầu ẩn ẩn đau...
Nhớ tới sự tình vừa mới phát sinh, nước mắt tựa như là một đứa trẻ không nghe lời cứ thế mà chảy xuống, vì sao lại thế này? Cô không hiểu vì cái gì mình bị một người đàn ông xa lạ lấy đi thứ cô trân quý nhất...
Trầm mặc hồi lâu sau, cô nghiêng đầu sang chỗ khác, hung ác liếc qua người đàn ông bên cạnh: " Nói, anh cuối cùng là ai? Tại sao phải … …"
" Bảo bối, phản ứng vừa rồi của em cũng coi như không tệ." Hỏi một đằng, anh lại trả lời một nẻo.
" Tôi hỏi anh là ai!! " Cô gần như gào thét lên.
" Để tôi nếm thử hương vị của em lần nữa, sẽ nói cho em biết, tôi là ai … …" Dứt lời, anh xoay người một cái, lại muốn đem cô đè xuống.
Anh ta muốn làm gì? Nếm thử mùi của cô? Cô không có nghe lầm chứ? Vừa mới làm qua loại sự tình này, chẳng lẽ anh ta còn phải tiếp tục làm sao?! Không thể, tuyệt đối không thể!
" Không muốn … …" Cô lấy hết lực toàn thân, hướng bên giường xoay người một cái.
Thân thể trực tiếp té xuống, cô thuận tay từ trên tủ đầu giường bắt lấy một bộ áo ngủ mặc vào.
" Đi lên, lấy lòng tôi!" Giọng nói của anh mang theo ý tứ mập mờ cùng hài hước, đã chuyển qua bên giường, muốn đi đến chạm vào thân thể của cô.
‘ bốp! ’ đẩy bàn tay của anh ra, Thiển Tịch mày nhíu lại cùng một câu nói trống không: " Ai muốn lên đó lấy lòng anh?!"
" Hửm? Em cảm thấy có thể chạy thoát được sao? Leo lên giường!" Anh lại một lần nữa ra lệnh.
Trốn! Nhất định phải trốn, không muốn lại bị anh ta làm loại chuyện đó, vô luận dùng biện pháp gì, cô đều phải rời khỏi gian phòng này trước đã, đôi mắt nhanh chóng lướt qua khắp phòng, cửa sổ … …!
Mặc kệ, trước trốn hãy nói! Không có nửa điểm do dự, cố nén đau đớn chạy tới, dù phải nhảy qua cửa sổ cũng tốt hơn là phải ở lại nơi này để bị xâm phạm thêm lần nữa.
Trước khi nhảy qua cửa sổ, Phong Thiển Tịch còn quay đầu hung hăng chửi mắng một câu: " Khốn kiếp!"
Bơi một đường từ dưới sông lên bờ, chật vật giống như gà bị rớt vào nồi canh, còn tốt là cô biết bơi, mới không bị chết chìm dưới sông kia, haizz … … vội vã thoát khỏi móng vuốt của anh ta, cuối cùng ngay cả người đàn ông kia là ai cũng không biết. Cô giữ gìn lần đầu tiên của mình suốt 18 năm qua vậy mà giờ lại vô duyên vô cớ mất đi.
Cố nén sự không cam tâm trong lòng, Phong Thiển Tịch kéo lê thân thể mệt mỏi, một mình đi về nhà … …
Phong gia.
" Tiểu thư, cô về rồi, người cô làm thế nào mà bị ướt đến như vậy?" Nữ hầu từng người tiến lên đón cô.
Phong Thiển Tịch vô lực khoát tay áo: " Không có việc gì." Sau đó bước nhanh lên lầu, thay quần áo sạch sẽ, đứng ở trước gương, dùng khăn mặt lau khô mái tóc ẩm ướt.
Hả? Tay nhỏ sờ sờ cái cổ trống rỗng, Dây chuyền của cô rơi lại đó? Hỏng bét rồi, hay là bị rơi lúc cô đang bơi dưới sông? Hay là rơi trên thuyền? Chau mày, ôi trời, sợi dây chuyền đó đối với cô thật rất quan trọng.
Một tay chống đến trước gương, làm sao lại biến thành dạng này? ‘ cộc cộc cộc ’ tiếng đập cửa đánh gãy suy nghĩ của cô.
" Chuyện gì?"
" Tiểu thư, phu nhân biết cô trở về, đang đợi cô dưới lầu." Nữ hầu ở ngoài cửa cung kính nói.
" Biết rồi, chút nữa ta sẽ xuống." Tranh thủ thời gian lau khô tóc, Phong Thiển Tịch nhanh chóng điều chỉnh lại tâm trạng của mình mới đi xuống phòng khách.
Lúc này đang ngồi ngay ngắn trên sô-pha là một vị phu nhân, trong tay bưng chén trà, chậm rãi thưởng thức trà, bà ta tên là Lâm Văn nhã là mẹ kế của Thiển Tịch
" Mẹ, tìm tôi có việc sao?" Cô bình thản nói, trên mặt mặc dù không mang bất kỳ biểu lộ gì, nhưng trong mắt lại ẩn chứa một mạt mâu thuẩn với mẹ kế.
Lâm Văn Nhã lúc này mới đặt chén trà xuống, chậm rãi nâng lên con ngươi liếc nhìn Thiển Tịch: " Thiển Tịch này, nói cho con một tin tức tốt, ta và cha con đã thay con an bài một mối hôn sự rất tốt, đối phương là tổng giám đốc tập đoàn Nam Cung."
" Cái gì? An bài hôn sự? Sao tôi lại chưa nghe nói qua chuyện này vậy?! " Phong Thiển Tịch không thể tưởng tượng nổi mở to hai mắt, cái gì tổng giám đốc tập đoàn Nam Cung, căn bản là chưa nghe nói qua nha.
Lâm Văn Nhã không nhanh không chậm nói: " Hôn sự của con, là ba của con quyết định, hôn lễ đã định là ba ngày sau, con chuẩn bị cẩn thận một chút đi."
" Ba ngày sau? Cái này sao có thể? Tôi vừa mới đủ 18 tuổi! Lại làm sao có thể gả đi? Mà trước đó ba cũng không có cùng tôi nói qua loại chuyện này, tôi muốn gặp ba của tôi!" Cô nhấn mạnh.
" Ba của con bệnh, bây giờ còn đang ở nước ngoài dưỡng bệnh, ông ấy không thể bị người khác quấy rầy."
" Bà gạt tôi! Tôi sớm đoán được, ba tôi căn bản là không có bệnh đúng không? Là bà đem ông ấy giấu đi. Hiện tại bà còn muốn đem tôi gả, bà chính là lòng lang dạ thú muốn chiếm đoạt tài sản của Phong gia chúng tôi!" Cô nắm chắc nắm đấm, một mực nhẫn nại để ngầm hỏi thăm tin tức về ba mình, nhưng không nghĩ tới mẹ kế lại xài chiêu này, lại muốn cô lấy chồng? Đây không phải là đem cô làm trò vui sao? Cô mới 18 tuổi, chờ hết kì nghỉ này cô còn muốn đến trường học nữa!
Lâm Văn Nhã đứng lên, đi đến trước mặt Phong Thiển Tịch: " Không biết lớn nhỏ!" Nói xong liền giơ tay lên, bàn tay muốn hướng trên mặt của cô mà đánh tới.
Thiển Tịch nắm chặt lấy cánh tay bà ta vừa vung tới: "Bà đừng nghĩ thừa dịp ba tôi không ở đây, liền đem tôi gả đi, tôi sẽ không gả!"
" Mày … … hừ!" Lâm Văn Nhã lạnh hừ một tiếng: " Thiển Tịch, hãy suy nghĩ cho ba của mày. Hôn sự của mày, là do ông ấy quyết định, nếu như mày ngỗ nghịch không nghe lời gả đi, trái tim của ông ấy không tốt, vạn nhất bị chọc cho tức … … nói không chừng … …"
Lâm Văn Nhã không có tiếp tục nói hết, chỉ là làm ra một bộ dạng lo âu cùng bất đắc dĩ.
Mặt Thiển Tịch trở nên xanh xám, ba cô có khả năng đang ở trong tay Lâm Văn Nhã, cái này căn bản là đang uy hiếp cô mà, nếu như cô nói không gả, mụ đàn bà này nói không chừng sẽ đối với ba cô làm ra chuyện gì … …
Chậm rãi buông tay mẹ kế xuống, cô gắt gao cắn môi.
Lâm Văn Nhã khóe miệng lộ ra vẻ đắc ý tươi cười: " Thiển Tịch, chỉ cần con ngoan ngoãn là tốt rồi, yên tâm, nói thế nào trên danh nghĩa ta cũng là mẹ của con, ta sẽ xử lý tốt hôn sự cho con ha."
Xử lý tốt? A … … ba à, như thế nào mới có thể tìm được người? Hi vọng dường nào hết thảy đều chỉ là một cơn ác mộng.
Hôm sau trời vừa sáng, tại bờ sông một chiếc du thuyền đang cập bến.
" Nam Cung tổng giám đốc." Trong phòng khách, dưới đất quỳ đầy người mặc áo đen, bọn họ sôi nổi hướng người đàn ông ngồi trên ghế sa-lon mà cúi đầu.
Nam Cung Tuyệt mặc một bộ quần áo đơn giản, mơ hồ lộ ra lồng ngực, cơ hồ thật muốn nữ nhân nhìn vào mà xịt máu mũi, mái tóc màu nâu, đôi mắt màu xanh lam như là bảo thạch, trong mắt mang theo một cỗ kiêu căng lạnh lùng, hắn chỉ là ưu nhã ngồi ở chỗ này, uy nghiêm liền tán phát không chỗ không phải, khí tức vương giả này khiến cho bọn người quỳ dưới đất đều phải nín thở.
" Nam Cung tổng giám đốc, người hôm qua đến ám toán ngài đã bắt được, nên xử trí như thế nào?? "
" Giết." Anh lạnh lùng phun ra cái chữ này.
" Dạ!" Không ai không bị cái ngữ khí băng lãnh mà cường thế này dọa đến run lên, ngẫm lại hôm qua có người gan to mật lớn cả gan ám toán tổng giám đốc tập đoàn Nam Cung, đây không phải tự tìm đường chết sao?!
Lúc này trong mắt Nam Cung Tuyệt chỉ có hàn khí vô tận, ngón tay nhẹ nhàng se se lấy. Thật không nghĩ tới, vậy mà có người dùng xuân dược đến ám toán anh, thật khiến người ta khó chịu mà.
Anh đứng dậy, đi đến bên giường nhìn thoáng qua vệt máu đỏ tươi trên chiếc ga trải giường màu trắng, mắt lam như suy tư điều gì, hồi ức lại từng chuyện tối hôm qua, sau khi lọt vào ám toán, từ chỗ người hầu trên du thuyền lấy một thẻ nhân viên, tùy tiện vào một gian phòng khách, ai biết vừa mới đến dược tính liền phát tác … …
Càng không nghĩ tới, sẽ gặp phải người phụ nữ thú vị kia.
Cô gái rốt cục em là ai?
Danh sách chương