Cố Hoành rơi thẳng xuống, trong tiếng kinh hô của mọi người, hai chân anh rơi xuống đất, bởi vì lực đánh vào lớn, nên anh quỳ một gối trên mặt đất, hai tay chống ở hai bên sườn mình.
Đường Tử Thiến là người đầu tiên xông lên, cô ngồi xổm bên cạnh đỡ anh: "Anh thấy thế nào?" Giọng nói của cô hơi phát run.
Cố Hoành ngẩng đầu, nhìn cô cười một cái, nói: "Không sao." Anh hoạt động tác nhẹ nhàng chậm chạp đứng lên, Đường Tử Thiến đỡ anh, nhìn thấy anh mày nhíu một cái, vội hỏi: "Có phải bị thương rồi không?"
Những người khác cũng đều chạy tới.
Có người hỏi: "Có trật khớp hay là gãy xương không?"
Đạo diễn: "Đi bệnh viện!"
Cố Hoành hoạt động mắt cá chân một chút, không có đau đớn: "Không trật khớp cũng không gãy xương, chắc là các mô mềm bị thương, không sao đâu."
Anh bắt đầu đi vài bước, ngoại trừ bàn chân có một ít đau đớn thì xương và khớp xương đều không sao.
Đạo diễn vẫn không yên tâm: "Đi bệnh viện kiểm tra một lần, chụp X-quang, tốt nhất không có vấn đề, có vấn đề phải chữa trị thật tốt."
Đường Tử Thiến rất tán thành lời nói của đạo diễn, Cố Hoành vượt qua đạo diễn nhưng lại không lay chuyển được Đường Tử Thiến, gật đầu.
"Vừa rồi xảy ra chuyện gì, đạo cụ!" Đạo diễn lớn tiếng chất vấn. Nhân viên công tác phụ trách dây cáp lên xuống tự trách, nói là lúc nãy trượt tay, sau đó xin lỗi đạo diễn và Cố Hoành.
Đạo diễn rất nghiêm khắc trong việc dạy dỗ người, Cố Hoành ngược lại không có ý trách cứ, kêu anh ta sau này chú ý một chút.
Trên đường đi bệnh viện, Đường Tử Thiến một mặt lo lắng, cô chính là đã từng xem rất nhiều tin tức minh tinh té ngã bị thương, hơn nữa rất nhiều người nghiêm trọng. Cố Hoành phổ cập khoa học cho cô về cách làm thế nào để giảm bớt chấn thương khi rơi từ chỗ cao xuống, sau khi nói một hồi, Đường Tử Thiến hiểu rõ, cũng yên tâm rất nhiều.
"Anh phản ứng thật nhanh." Đường Tử Thiến bội phục, vừa rồi là ngoài ý muốn, rất nhiều người gặp phải đoán chừng đã sớm bị dọa ngốc, hơn nữa chỉ có 2 giây đó, phản ứng không nhanh như vậy.
Cố Hoành cũng không khiêm tốn: "Đương nhiên, anh là Cố Hoành."
Tài xế cũng bị bọn họ chọc cười.
Tới bệnh viện, Cố Hoành làm một loạt kiểm tra, kết quả như theo lời anh nói, mô mềm bị thương, nghỉ ngơi mấy ngày thì sẽ khỏi hẳn.
Nói là nghỉ ngơi mấy ngày, thật ra cũng không ảnh hưởng công tác. Kể từ năm đó, sau khi ba mẹ Cố Hoành bất hạnh qua đời, cô anh đưa anh ra nước ngoài nuôi dưỡng. Có một khoảng thời gian rất dài anh cũng không giao tiếp với người khác gì hết, cô và dượng cảm thấy như vậy không được, nên đưa anh đi luyện võ.
Quá trình luyện võ vô cùng gian khổ, bị thương là chuyện thường ngày, giống hôm nay bị thương nhẹ thế này đối với anh mà nói không đáng nhắc đến.
Lúc rời khỏi bệnh viện đã là chạng vạng, bọn họ trực tiếp trở về khách sạn.
Đường Tử Thiến kêu Cố Hoành ngồi trên sô pha đàng hoàng, sau đó rót một ly nước ấm cho anh, lại lấy ấm siêu tốc đi nấu nước, bác sĩ nói dùng nước ấm ngâm chân giúp dưỡng thương.
Cố Hoành gọi điện thoại cho đạo diễn, giải thích ngày mai có thể quay phim như thường, nhưng đạo diễn nói cho anh nghỉ 2 ngày. Bây giờ bận bao nhiêu Cố Hoành biết, không muốn bởi vì mình mà ảnh hưởng công việc của cả đoàn phim, cho nên khéo léo từ chối.
Đạo diễn nói thẳng: "Đừng liều mạng như vậy, tôi không chỉ là để cậu nghỉ ngơi, tôi là cho cậu nghỉ để nói chuyện yêu đương."
Một câu cuối cùng làm Cố Hoành không thể phản bác.
"Tôi cũng từng có tuổi trẻ, tôi hiểu. Hai ngày này cậu không cần tới đoàn phim, nhưng mà cẩn thận chó săn, bọn họ rất phiền."
"Được, tôi biết rồi, cảm ơn Ngô đạo."
Nói xong điện thoại, Đường Tử Thiến vẫn luôn chờ bên cạnh, hỏi: "Đạo diễn nói gì?" Ngô đạo nổi tiếng liều mạng và nghiêm túc, Cố Hoành quả thật không có gì đáng ngại, cô sợ đạo diễn kêu anh lập tức đi quay phim. (Truyện chính chủ TieuHiTieuHi). Đường Tử Thiến tư lợi(*) không muốn Cố Hoành không nghỉ ngơi đã tiếp tục làm việc, bỏ qua việc bị thương một bên không nói, trong khoảng thời gian này anh quá bận.
(*) Tư lợi: lợi ích riêng tư.
"Em hy vọng đạo diễn nói gì?" Cố Hoành không trả lời mà hỏi ngược lại, trên mặt mang theo ý cười. Sự quan tâm của Đường Tử Thiến với anh đã vượt qua phạm vi của trợ lý, vậy rất tốt, anh rất hài lòng.
"Đương nhiên là hy vọng đạo diễn cho anh nghỉ, để anh nghỉ ngơi."
"Đạo diễn không cho anh nghỉ."
Anh cố ý không nói tiếp, chờ Đường Tử Thiến phản ứng.
"Đạo diễn sao lại như vậy." Đường Tử Thiến tức giận, trong lòng oán trách Ngô đạo càng ngày càng giống Chu Bái Bì(*).
(*) Chu Bái Bì: Một tên cường hào ác bá dưới ngòi bút của tác giả Cao Ngọc Bảo, vì thời xưa chưa có đồng hồ nên lấy tiếng gà gáy làm giờ đánh dấu ngày làm việc. Chu Bái Bì vì muốn bóc lột người làm nên nửa đêm giả tiếng gà gáy để gọi người làm dậy lao động. "Bái Bì" ở đây còn có nghĩa là lột da.
Cố Hoành thích nhất bộ dáng này của cô, nhéo mặt cô một cái, nói: "Không cho anh nghỉ ngơi, kêu anh yêu đương."
Đường Tử Thiến sửng sốt một chút thì phản ứng lại, giận dữ nói: "Anh chọc em!"
Cố Hoành cười, Đường Tử Thiến thẹn quá hóa giận, đưa tay vỗ anh một cái, cái vỗ này lại vỗ lên đùi anh.
"Tử Thiến." Giọng nói của Cố Hoành trầm thấp.
Đường Tử Thiến lập tức lấy tay ra: "Cái gì?"
"Lá gan của em càng ngày càng lớn."
Đường Tử Thiến: "..." Ý thức được anh chỉ chính là chuyện mình động tay với anh. Cô có lý chẳng sợ, nói: "Là anh chọc em trước."
"Lớn gan một chút mới tốt."
"Có phải anh lại muốn nói khi còn nhỏ em rất lớn gan không?" Cố Hoành thường kể một ít chuyện khi còn nhỏ của cô, cô đã rất hiểu anh.
Cố Hoành buông tay: "Không có, khi còn nhỏ em cũng không dám đánh anh."
Đường Tử Thiến: "... Em không phải đánh anh, em chỉ vỗ anh một cái, rất đau hả?"
"Không đau."
"Không đau thì không phải đánh."
Cố Hoành bị logic của cô chọc cười, sau đó hỏi: "Đêm nay nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai lái xe dẫn em đi chơi."
"Anh phải nghỉ ngơi cho khỏe, làm sao có thể lái xe đi chơi."
"Có phải em nghĩ anh quá yếu ớt không?" Cố Hoành nhíu mày: "Tử Thiến, năng lực của đàn ông không thể bị nghi ngờ, em biết không?"
"Em không phải nghi ngờ anh, gần đây anh quá mệt mỏi, nên thừa dịp này nghỉ ngơi nhiều."
"Đêm nay nghỉ ngơi tốt không phải được rồi?"
"Vậy cũng không thể đi chơi, anh dẫn em đi ăn ngon là được." Đi chơi phải tiêu hao thể lực, tình huống trước mắt vẫn là thôi đi.
Cố Hoành không có ý kiến.
8:00 tối, Đường Tử Thiến lấy kịch bản của Cố Hoành lại, thúc giục anh đi ngủ.
"Sớm vậy." Cố Hoành câm nín.
"Không còn sớm, đêm nay anh phải ngủ bù lại những giấc ngủ đã thiếu đó."
"Vậy em cũng phải bù mới được."
"Ừm, vậy em đi liền, anh..."
"Em đừng đi."
Đường Tử Thiến: "..."
"Ở lại với anh."
Tim Đường Tử Thiến đập nhanh, ý nghĩ ẩn giấu của những lời này là gì, cô biết. Tiềm thức của cô muốn từ chối, nhưng mà trong đầu nghĩ đến câu nói trước kia Nhiễm Tĩnh nói với cô... "Đừng để anh ấy nghẹn lâu quá."
Cô đột nhiên mềm lòng, chỉ là, cô còn chưa chuẩn bị sẵn sàng.
"Đừng suy nghĩ nhiều, anh sẽ không làm bậy."
"Một trong mười câu nói dối hàng đầu của đàn ông." Đường Tử Thiến nhịn không được châm chọc.
Cố Hoành buồn cười: "Mười lời nói dối?"
Vẻ mặt của Đường Tử Thiến không tự nhiên lắm, không muốn tiết lộ cả ngày mình bí mật lên mạng xem lung tung: "Đây là ai ai cũng biết."
"Vậy sao anh không biết?"
"Anh lại không quan tâm những thứ này."
"Hóa ra em rất quan tâm những thứ này." Tuy chọc thủng Đường Tử Thiến, nhưng Cố Hoành vẫn phải cho cô mặt mũi: "Em biết đó, anh bị thương, ngộ nhỡ buổi tối muốn uống nước gì đó, không tiện đứng lên."
Đều là kịch bản! Đường Tử Thiến biết: "Không phải anh không sao à?"
"Thật ra đi đứng vẫn hơi đau."
"Vậy cũng không ảnh hưởng anh đứng dậy rót nước uống."
"Tử Thiến... Nghe lời."
"Loại lời này không thể nghe."
Cố Hoành rất thất vọng, rất mất mát: "Vậy được rồi, em đi nghỉ ngơi đi."
Đường Tử Thiến không lưu luyến chút nào rời đi.
20 phút sau, cửa phòng Cố Hoành có động tĩnh, anh nằm trên giường nhắm mắt giả vờ ngủ, khóe miệng lại gợi lên một nụ cười.
Lúc Đường Tử Thiến mở cửa bước vào, nhỏ giọng gọi Cố Hoành, nhưng mà anh không đáp lại, vì thế cô rón rén đi đến cạnh giường.
Cố Hoành mở đèn đầu giường, hơi tối, Đường Tử Thiến mượn ánh đèn nhìn anh, anh nhắm mắt lại, khóe miệng nhếch nhếch. Cô đang suy nghĩ anh là ngủ thật hay là ngủ giả: "Cố Hoành." Cô nhẹ giọng gọi anh.
Cố Hoành vẫn không nhúc nhích, Đường Tử Thiến rũ mắt xoay chuyển một chút, trong lòng đã rõ: "Nếu anh ngủ rồi, vậy em vẫn nên đi về thôi."
Nói xong, xoay người, cùng lúc đó, tay cô bị nắm lấy.
"Đến rồi còn muốn chạy?" Giọng nói của Cố Hoành trầm trầm.
Đường Tử Thiến không kinh ngạc chút nào, xoay người nhìn anh cười nói: "Biết ngay anh giả vờ ngủ."
Cố Hoành nhướng mày, ngồi dậy: "Nói xem, tại sao em xác định anh giả vờ ngủ, chẳng lẽ anh giả vờ không giống à?"
"Chính là quá giống nên mới chắc chắn là giả vờ, trong phòng anh đột nhiên có người bước vào, anh nhất định sẽ tỉnh, nhưng anh không có phản ứng gì hết, còn ngủ say như thế."
Cố Hoành gật gật đầu: "Ừm, tư duy logic rất tốt."
Mùa lạnh, hai người ngủ với nhau rất ấm áp, Đường Tử Thiến ngủ một giấc thật đã, ngày hôm sau dậy sớm đi mua bữa sáng, Cố Hoành thì bị cô "Bắt buộc" ở lại phòng chờ cô.
Lúc ăn bữa sáng, bọn họ đã bàn luận bữa trưa và bữa tối ăn gì. Cố Hoành từ trong miệng một người của đoàn phim biết được, Đường Tử Thiến đối với một quán món cay Tứ Xuyên(1) của thành phố này nhớ mãi không quên. Đoàn phim ở vùng ngoại thành, quán món cay Tứ Xuyên cách nơi này hơi xa, cho nên ngày thường muốn đi hơi mất thời gian, mãi không rảnh để đi.
Sau khi nói với Đường Tử Thiến, cô hết sức hào hứng, nhưng mà ban ngày đi ra ngoài dễ bị nhận ra, cô nói buổi tối hẳn đi, Cố Hoành đương nhiên không có ý kiến.
Đường Tử Thiến mặc quần áo lần trước cùng nhau đi dạo phố mua được, một cái váy ren màu trắng(2) và áo khoác len houndstooth(3), mang một đôi giày boot(4), thời thượng lại có khí chất, khác với cách ăn mặc ngày thường.
Khi tới quán món cay Tứ Xuyên trời đã tối rồi, quán ăn này thiết kế cổ xưa, bàn gỗ ghế gỗ rất văn nghệ, ánh đèn vàng ấm áp rất tình cảm. Bởi vì ánh sáng không đủ sáng, Đường Tử Thiến và Cố Hoành ngược lại cảm thấy có cảm giác an toàn hơn.
Bọn họ đi vào phòng dưới sự hướng dẫn của nhân viên phục vụ, nhìn một hồi, nhân viên phục vụ nhận ra Cố Hoành, nhất thời kích động lên.
Cố Hoành mỉm cười nói với cô ta: "Đừng nói cho những người khác biết, để tôi ăn một bữa thật ngon nhé."
"Vâng vâng, em nhất định không nói." Nhân viên phục vụ cam đoan, tiện thể nói: "Cố Hoành, anh còn đẹp trai hơn trên tivi!"
"Cảm ơn." Cố Hoành lịch sự trả lời.
Nhân viên phục vụ vẫn kích động, đáng tiếc Cố Hoành dẫn theo bạn gái, ngại ngùng kể lể tình cảm hâm mộ của mình. (Truyện chính chủ TieuHiTieuHi). Cô ta cũng lén quan sát Đường Tử Thiến, suy nghĩ ngoại hình tạm được của cô gái này là minh tinh nào.
Bữa ăn này, Đường Tử Thiến ăn rất thỏa mãn, bởi vì quá cay, miệng và mặt đều đỏ bừng, đặc biệt là miệng, đỏ đến mê người.
Lúc rời khỏi quán ăn đã là 9:00 tối, Đường Tử Thiến ăn thật quá nhiều, bụng hơi khó chịu, vì thế Cố Hoành chạy xe đến bờ đê của công viên vùng ngoại thành.
Đây là anh lên mạng tìm ra được, trên mạng nói nơi này hẻo lánh, người khá ít.
Thời tiết giá lạnh, buổi tối muộn, quả nhiên không có ai. Cố Hoành và Đường Tử Thiến tay trong tay chậm rãi tản bộ ở bờ sông, hiếm khi có được thời gian thoải mái.
Công viên có nhiều cây cối, vài cây đèn đường đã hư, khiến chúng đặc biệt tối tăm và tĩnh mịch.
Nếu không phải có Cố Hoành bên cạnh, Đường Tử Thiến thật sự hơi sợ hãi.
Đường Tử Thiến nói rất nhiều, lúc tản bộ vẫn luôn trò chuyện với Cố Hoành.
Đi đi, Cố Hoành dừng bước, Đường Tử Thiến khó hiểu, nhìn theo ánh mắt của Cố Hoành một cái, phát hiện bụi cây thấp phía trước đang động, ngay sau đó, ba người đàn ông trẻ tuổi đứng dậy, ánh mắt bất lương nhìn bọn họ.
Phía trước có một ngọn đèn đường, ánh sáng chiếu đến, Cố Hoành nhìn thấy ánh mắt của bọn họ rời rạc.
"Nhìn cái gì mà nhìn! Cút!" Một người đàn ông hung hăng nói.
"Anh, trông bọn họ ăn mặc không tệ."
Tên đó đánh giá Cố Hoành và Đường Tử Thiến một hồi, đi tới: "Nếu gặp được chính là có duyên, xem ra các người là người có tiền, cho tao mượn một chút tiền xài đi."
Đường Tử Thiến biết gặp phải người xấu, trong lòng khẩn trương muốn chết, nhưng mà không dám biểu hiện ra ngoài, chỉ nắm chặt cánh tay Cố Hoành.
Cố Hoành ngược lại vẫn luôn rất bình tĩnh, anh hỏi: "Muốn bao nhiêu?"
Người nọ hơi có vẻ bất ngờ, sau đó thì cười: "Thật dứt khoát, tính cách này tao thích. 5 6 ngàn đi."
"Không cho." Giọng điệu của Cố Hoành không gợn sóng.
Tên đó nhíu mày: "3 4 ngàn cũng được."
Cố Hoành khẽ cười một tiếng: "Cho dù anh muốn 1 đồng, tôi cũng không cho."
"Mày đùa bố mày à! CMN, các anh em, lên cho tao!" Tên đó nói xong thì xông lên.
Cố Hoành đẩy Đường Tử Thiến ra phía sau, vừa ra tay đánh nhau vừa nói với Đường Tử Thiến: "Báo Cảnh sát!"
Đường Tử Thiến đáp một tiếng liền lấy di động ra gọi điện thoại.
Ba tên đó bị Cố Hoành đánh mấy quyền, đau muốn chết, lại phát hiện Cố Hoành có vài người, bọn họ không phải đối thủ của anh, dứt khoát chạy mất.
"Chạy thật nhanh." Đường Tử Thiến cất di động đi, cô còn chưa gọi điện thoại nữa: "Anh không bị thương chứ? Chân đau không?"
"Yên tâm, không sao."
Đường Tử Thiến đi đến trước mặt anh, ngửa đầu mặt đầy mê luyến nói với anh: "Lúc nãy anh thật đẹp trai!"
"Chỉ có lúc nãy đẹp trai thôi à?"
"Không phải, anh vẫn luôn đẹp trai!"
"Miệng thật ngọt."
"Dĩ nhiên."
"Anh nếm thử một chút."
...
__________
(1) Món ăn Tứ Xuyên (Một số món ăn đặc trưng của Tứ Xuyên):
(2) Váy ren màu trắng:
(3) Áo khoác len houndstooth:
(4) Giày boot:
Đường Tử Thiến là người đầu tiên xông lên, cô ngồi xổm bên cạnh đỡ anh: "Anh thấy thế nào?" Giọng nói của cô hơi phát run.
Cố Hoành ngẩng đầu, nhìn cô cười một cái, nói: "Không sao." Anh hoạt động tác nhẹ nhàng chậm chạp đứng lên, Đường Tử Thiến đỡ anh, nhìn thấy anh mày nhíu một cái, vội hỏi: "Có phải bị thương rồi không?"
Những người khác cũng đều chạy tới.
Có người hỏi: "Có trật khớp hay là gãy xương không?"
Đạo diễn: "Đi bệnh viện!"
Cố Hoành hoạt động mắt cá chân một chút, không có đau đớn: "Không trật khớp cũng không gãy xương, chắc là các mô mềm bị thương, không sao đâu."
Anh bắt đầu đi vài bước, ngoại trừ bàn chân có một ít đau đớn thì xương và khớp xương đều không sao.
Đạo diễn vẫn không yên tâm: "Đi bệnh viện kiểm tra một lần, chụp X-quang, tốt nhất không có vấn đề, có vấn đề phải chữa trị thật tốt."
Đường Tử Thiến rất tán thành lời nói của đạo diễn, Cố Hoành vượt qua đạo diễn nhưng lại không lay chuyển được Đường Tử Thiến, gật đầu.
"Vừa rồi xảy ra chuyện gì, đạo cụ!" Đạo diễn lớn tiếng chất vấn. Nhân viên công tác phụ trách dây cáp lên xuống tự trách, nói là lúc nãy trượt tay, sau đó xin lỗi đạo diễn và Cố Hoành.
Đạo diễn rất nghiêm khắc trong việc dạy dỗ người, Cố Hoành ngược lại không có ý trách cứ, kêu anh ta sau này chú ý một chút.
Trên đường đi bệnh viện, Đường Tử Thiến một mặt lo lắng, cô chính là đã từng xem rất nhiều tin tức minh tinh té ngã bị thương, hơn nữa rất nhiều người nghiêm trọng. Cố Hoành phổ cập khoa học cho cô về cách làm thế nào để giảm bớt chấn thương khi rơi từ chỗ cao xuống, sau khi nói một hồi, Đường Tử Thiến hiểu rõ, cũng yên tâm rất nhiều.
"Anh phản ứng thật nhanh." Đường Tử Thiến bội phục, vừa rồi là ngoài ý muốn, rất nhiều người gặp phải đoán chừng đã sớm bị dọa ngốc, hơn nữa chỉ có 2 giây đó, phản ứng không nhanh như vậy.
Cố Hoành cũng không khiêm tốn: "Đương nhiên, anh là Cố Hoành."
Tài xế cũng bị bọn họ chọc cười.
Tới bệnh viện, Cố Hoành làm một loạt kiểm tra, kết quả như theo lời anh nói, mô mềm bị thương, nghỉ ngơi mấy ngày thì sẽ khỏi hẳn.
Nói là nghỉ ngơi mấy ngày, thật ra cũng không ảnh hưởng công tác. Kể từ năm đó, sau khi ba mẹ Cố Hoành bất hạnh qua đời, cô anh đưa anh ra nước ngoài nuôi dưỡng. Có một khoảng thời gian rất dài anh cũng không giao tiếp với người khác gì hết, cô và dượng cảm thấy như vậy không được, nên đưa anh đi luyện võ.
Quá trình luyện võ vô cùng gian khổ, bị thương là chuyện thường ngày, giống hôm nay bị thương nhẹ thế này đối với anh mà nói không đáng nhắc đến.
Lúc rời khỏi bệnh viện đã là chạng vạng, bọn họ trực tiếp trở về khách sạn.
Đường Tử Thiến kêu Cố Hoành ngồi trên sô pha đàng hoàng, sau đó rót một ly nước ấm cho anh, lại lấy ấm siêu tốc đi nấu nước, bác sĩ nói dùng nước ấm ngâm chân giúp dưỡng thương.
Cố Hoành gọi điện thoại cho đạo diễn, giải thích ngày mai có thể quay phim như thường, nhưng đạo diễn nói cho anh nghỉ 2 ngày. Bây giờ bận bao nhiêu Cố Hoành biết, không muốn bởi vì mình mà ảnh hưởng công việc của cả đoàn phim, cho nên khéo léo từ chối.
Đạo diễn nói thẳng: "Đừng liều mạng như vậy, tôi không chỉ là để cậu nghỉ ngơi, tôi là cho cậu nghỉ để nói chuyện yêu đương."
Một câu cuối cùng làm Cố Hoành không thể phản bác.
"Tôi cũng từng có tuổi trẻ, tôi hiểu. Hai ngày này cậu không cần tới đoàn phim, nhưng mà cẩn thận chó săn, bọn họ rất phiền."
"Được, tôi biết rồi, cảm ơn Ngô đạo."
Nói xong điện thoại, Đường Tử Thiến vẫn luôn chờ bên cạnh, hỏi: "Đạo diễn nói gì?" Ngô đạo nổi tiếng liều mạng và nghiêm túc, Cố Hoành quả thật không có gì đáng ngại, cô sợ đạo diễn kêu anh lập tức đi quay phim. (Truyện chính chủ TieuHiTieuHi). Đường Tử Thiến tư lợi(*) không muốn Cố Hoành không nghỉ ngơi đã tiếp tục làm việc, bỏ qua việc bị thương một bên không nói, trong khoảng thời gian này anh quá bận.
(*) Tư lợi: lợi ích riêng tư.
"Em hy vọng đạo diễn nói gì?" Cố Hoành không trả lời mà hỏi ngược lại, trên mặt mang theo ý cười. Sự quan tâm của Đường Tử Thiến với anh đã vượt qua phạm vi của trợ lý, vậy rất tốt, anh rất hài lòng.
"Đương nhiên là hy vọng đạo diễn cho anh nghỉ, để anh nghỉ ngơi."
"Đạo diễn không cho anh nghỉ."
Anh cố ý không nói tiếp, chờ Đường Tử Thiến phản ứng.
"Đạo diễn sao lại như vậy." Đường Tử Thiến tức giận, trong lòng oán trách Ngô đạo càng ngày càng giống Chu Bái Bì(*).
(*) Chu Bái Bì: Một tên cường hào ác bá dưới ngòi bút của tác giả Cao Ngọc Bảo, vì thời xưa chưa có đồng hồ nên lấy tiếng gà gáy làm giờ đánh dấu ngày làm việc. Chu Bái Bì vì muốn bóc lột người làm nên nửa đêm giả tiếng gà gáy để gọi người làm dậy lao động. "Bái Bì" ở đây còn có nghĩa là lột da.
Cố Hoành thích nhất bộ dáng này của cô, nhéo mặt cô một cái, nói: "Không cho anh nghỉ ngơi, kêu anh yêu đương."
Đường Tử Thiến sửng sốt một chút thì phản ứng lại, giận dữ nói: "Anh chọc em!"
Cố Hoành cười, Đường Tử Thiến thẹn quá hóa giận, đưa tay vỗ anh một cái, cái vỗ này lại vỗ lên đùi anh.
"Tử Thiến." Giọng nói của Cố Hoành trầm thấp.
Đường Tử Thiến lập tức lấy tay ra: "Cái gì?"
"Lá gan của em càng ngày càng lớn."
Đường Tử Thiến: "..." Ý thức được anh chỉ chính là chuyện mình động tay với anh. Cô có lý chẳng sợ, nói: "Là anh chọc em trước."
"Lớn gan một chút mới tốt."
"Có phải anh lại muốn nói khi còn nhỏ em rất lớn gan không?" Cố Hoành thường kể một ít chuyện khi còn nhỏ của cô, cô đã rất hiểu anh.
Cố Hoành buông tay: "Không có, khi còn nhỏ em cũng không dám đánh anh."
Đường Tử Thiến: "... Em không phải đánh anh, em chỉ vỗ anh một cái, rất đau hả?"
"Không đau."
"Không đau thì không phải đánh."
Cố Hoành bị logic của cô chọc cười, sau đó hỏi: "Đêm nay nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai lái xe dẫn em đi chơi."
"Anh phải nghỉ ngơi cho khỏe, làm sao có thể lái xe đi chơi."
"Có phải em nghĩ anh quá yếu ớt không?" Cố Hoành nhíu mày: "Tử Thiến, năng lực của đàn ông không thể bị nghi ngờ, em biết không?"
"Em không phải nghi ngờ anh, gần đây anh quá mệt mỏi, nên thừa dịp này nghỉ ngơi nhiều."
"Đêm nay nghỉ ngơi tốt không phải được rồi?"
"Vậy cũng không thể đi chơi, anh dẫn em đi ăn ngon là được." Đi chơi phải tiêu hao thể lực, tình huống trước mắt vẫn là thôi đi.
Cố Hoành không có ý kiến.
8:00 tối, Đường Tử Thiến lấy kịch bản của Cố Hoành lại, thúc giục anh đi ngủ.
"Sớm vậy." Cố Hoành câm nín.
"Không còn sớm, đêm nay anh phải ngủ bù lại những giấc ngủ đã thiếu đó."
"Vậy em cũng phải bù mới được."
"Ừm, vậy em đi liền, anh..."
"Em đừng đi."
Đường Tử Thiến: "..."
"Ở lại với anh."
Tim Đường Tử Thiến đập nhanh, ý nghĩ ẩn giấu của những lời này là gì, cô biết. Tiềm thức của cô muốn từ chối, nhưng mà trong đầu nghĩ đến câu nói trước kia Nhiễm Tĩnh nói với cô... "Đừng để anh ấy nghẹn lâu quá."
Cô đột nhiên mềm lòng, chỉ là, cô còn chưa chuẩn bị sẵn sàng.
"Đừng suy nghĩ nhiều, anh sẽ không làm bậy."
"Một trong mười câu nói dối hàng đầu của đàn ông." Đường Tử Thiến nhịn không được châm chọc.
Cố Hoành buồn cười: "Mười lời nói dối?"
Vẻ mặt của Đường Tử Thiến không tự nhiên lắm, không muốn tiết lộ cả ngày mình bí mật lên mạng xem lung tung: "Đây là ai ai cũng biết."
"Vậy sao anh không biết?"
"Anh lại không quan tâm những thứ này."
"Hóa ra em rất quan tâm những thứ này." Tuy chọc thủng Đường Tử Thiến, nhưng Cố Hoành vẫn phải cho cô mặt mũi: "Em biết đó, anh bị thương, ngộ nhỡ buổi tối muốn uống nước gì đó, không tiện đứng lên."
Đều là kịch bản! Đường Tử Thiến biết: "Không phải anh không sao à?"
"Thật ra đi đứng vẫn hơi đau."
"Vậy cũng không ảnh hưởng anh đứng dậy rót nước uống."
"Tử Thiến... Nghe lời."
"Loại lời này không thể nghe."
Cố Hoành rất thất vọng, rất mất mát: "Vậy được rồi, em đi nghỉ ngơi đi."
Đường Tử Thiến không lưu luyến chút nào rời đi.
20 phút sau, cửa phòng Cố Hoành có động tĩnh, anh nằm trên giường nhắm mắt giả vờ ngủ, khóe miệng lại gợi lên một nụ cười.
Lúc Đường Tử Thiến mở cửa bước vào, nhỏ giọng gọi Cố Hoành, nhưng mà anh không đáp lại, vì thế cô rón rén đi đến cạnh giường.
Cố Hoành mở đèn đầu giường, hơi tối, Đường Tử Thiến mượn ánh đèn nhìn anh, anh nhắm mắt lại, khóe miệng nhếch nhếch. Cô đang suy nghĩ anh là ngủ thật hay là ngủ giả: "Cố Hoành." Cô nhẹ giọng gọi anh.
Cố Hoành vẫn không nhúc nhích, Đường Tử Thiến rũ mắt xoay chuyển một chút, trong lòng đã rõ: "Nếu anh ngủ rồi, vậy em vẫn nên đi về thôi."
Nói xong, xoay người, cùng lúc đó, tay cô bị nắm lấy.
"Đến rồi còn muốn chạy?" Giọng nói của Cố Hoành trầm trầm.
Đường Tử Thiến không kinh ngạc chút nào, xoay người nhìn anh cười nói: "Biết ngay anh giả vờ ngủ."
Cố Hoành nhướng mày, ngồi dậy: "Nói xem, tại sao em xác định anh giả vờ ngủ, chẳng lẽ anh giả vờ không giống à?"
"Chính là quá giống nên mới chắc chắn là giả vờ, trong phòng anh đột nhiên có người bước vào, anh nhất định sẽ tỉnh, nhưng anh không có phản ứng gì hết, còn ngủ say như thế."
Cố Hoành gật gật đầu: "Ừm, tư duy logic rất tốt."
Mùa lạnh, hai người ngủ với nhau rất ấm áp, Đường Tử Thiến ngủ một giấc thật đã, ngày hôm sau dậy sớm đi mua bữa sáng, Cố Hoành thì bị cô "Bắt buộc" ở lại phòng chờ cô.
Lúc ăn bữa sáng, bọn họ đã bàn luận bữa trưa và bữa tối ăn gì. Cố Hoành từ trong miệng một người của đoàn phim biết được, Đường Tử Thiến đối với một quán món cay Tứ Xuyên(1) của thành phố này nhớ mãi không quên. Đoàn phim ở vùng ngoại thành, quán món cay Tứ Xuyên cách nơi này hơi xa, cho nên ngày thường muốn đi hơi mất thời gian, mãi không rảnh để đi.
Sau khi nói với Đường Tử Thiến, cô hết sức hào hứng, nhưng mà ban ngày đi ra ngoài dễ bị nhận ra, cô nói buổi tối hẳn đi, Cố Hoành đương nhiên không có ý kiến.
Đường Tử Thiến mặc quần áo lần trước cùng nhau đi dạo phố mua được, một cái váy ren màu trắng(2) và áo khoác len houndstooth(3), mang một đôi giày boot(4), thời thượng lại có khí chất, khác với cách ăn mặc ngày thường.
Khi tới quán món cay Tứ Xuyên trời đã tối rồi, quán ăn này thiết kế cổ xưa, bàn gỗ ghế gỗ rất văn nghệ, ánh đèn vàng ấm áp rất tình cảm. Bởi vì ánh sáng không đủ sáng, Đường Tử Thiến và Cố Hoành ngược lại cảm thấy có cảm giác an toàn hơn.
Bọn họ đi vào phòng dưới sự hướng dẫn của nhân viên phục vụ, nhìn một hồi, nhân viên phục vụ nhận ra Cố Hoành, nhất thời kích động lên.
Cố Hoành mỉm cười nói với cô ta: "Đừng nói cho những người khác biết, để tôi ăn một bữa thật ngon nhé."
"Vâng vâng, em nhất định không nói." Nhân viên phục vụ cam đoan, tiện thể nói: "Cố Hoành, anh còn đẹp trai hơn trên tivi!"
"Cảm ơn." Cố Hoành lịch sự trả lời.
Nhân viên phục vụ vẫn kích động, đáng tiếc Cố Hoành dẫn theo bạn gái, ngại ngùng kể lể tình cảm hâm mộ của mình. (Truyện chính chủ TieuHiTieuHi). Cô ta cũng lén quan sát Đường Tử Thiến, suy nghĩ ngoại hình tạm được của cô gái này là minh tinh nào.
Bữa ăn này, Đường Tử Thiến ăn rất thỏa mãn, bởi vì quá cay, miệng và mặt đều đỏ bừng, đặc biệt là miệng, đỏ đến mê người.
Lúc rời khỏi quán ăn đã là 9:00 tối, Đường Tử Thiến ăn thật quá nhiều, bụng hơi khó chịu, vì thế Cố Hoành chạy xe đến bờ đê của công viên vùng ngoại thành.
Đây là anh lên mạng tìm ra được, trên mạng nói nơi này hẻo lánh, người khá ít.
Thời tiết giá lạnh, buổi tối muộn, quả nhiên không có ai. Cố Hoành và Đường Tử Thiến tay trong tay chậm rãi tản bộ ở bờ sông, hiếm khi có được thời gian thoải mái.
Công viên có nhiều cây cối, vài cây đèn đường đã hư, khiến chúng đặc biệt tối tăm và tĩnh mịch.
Nếu không phải có Cố Hoành bên cạnh, Đường Tử Thiến thật sự hơi sợ hãi.
Đường Tử Thiến nói rất nhiều, lúc tản bộ vẫn luôn trò chuyện với Cố Hoành.
Đi đi, Cố Hoành dừng bước, Đường Tử Thiến khó hiểu, nhìn theo ánh mắt của Cố Hoành một cái, phát hiện bụi cây thấp phía trước đang động, ngay sau đó, ba người đàn ông trẻ tuổi đứng dậy, ánh mắt bất lương nhìn bọn họ.
Phía trước có một ngọn đèn đường, ánh sáng chiếu đến, Cố Hoành nhìn thấy ánh mắt của bọn họ rời rạc.
"Nhìn cái gì mà nhìn! Cút!" Một người đàn ông hung hăng nói.
"Anh, trông bọn họ ăn mặc không tệ."
Tên đó đánh giá Cố Hoành và Đường Tử Thiến một hồi, đi tới: "Nếu gặp được chính là có duyên, xem ra các người là người có tiền, cho tao mượn một chút tiền xài đi."
Đường Tử Thiến biết gặp phải người xấu, trong lòng khẩn trương muốn chết, nhưng mà không dám biểu hiện ra ngoài, chỉ nắm chặt cánh tay Cố Hoành.
Cố Hoành ngược lại vẫn luôn rất bình tĩnh, anh hỏi: "Muốn bao nhiêu?"
Người nọ hơi có vẻ bất ngờ, sau đó thì cười: "Thật dứt khoát, tính cách này tao thích. 5 6 ngàn đi."
"Không cho." Giọng điệu của Cố Hoành không gợn sóng.
Tên đó nhíu mày: "3 4 ngàn cũng được."
Cố Hoành khẽ cười một tiếng: "Cho dù anh muốn 1 đồng, tôi cũng không cho."
"Mày đùa bố mày à! CMN, các anh em, lên cho tao!" Tên đó nói xong thì xông lên.
Cố Hoành đẩy Đường Tử Thiến ra phía sau, vừa ra tay đánh nhau vừa nói với Đường Tử Thiến: "Báo Cảnh sát!"
Đường Tử Thiến đáp một tiếng liền lấy di động ra gọi điện thoại.
Ba tên đó bị Cố Hoành đánh mấy quyền, đau muốn chết, lại phát hiện Cố Hoành có vài người, bọn họ không phải đối thủ của anh, dứt khoát chạy mất.
"Chạy thật nhanh." Đường Tử Thiến cất di động đi, cô còn chưa gọi điện thoại nữa: "Anh không bị thương chứ? Chân đau không?"
"Yên tâm, không sao."
Đường Tử Thiến đi đến trước mặt anh, ngửa đầu mặt đầy mê luyến nói với anh: "Lúc nãy anh thật đẹp trai!"
"Chỉ có lúc nãy đẹp trai thôi à?"
"Không phải, anh vẫn luôn đẹp trai!"
"Miệng thật ngọt."
"Dĩ nhiên."
"Anh nếm thử một chút."
...
__________
(1) Món ăn Tứ Xuyên (Một số món ăn đặc trưng của Tứ Xuyên):
(2) Váy ren màu trắng:
(3) Áo khoác len houndstooth:
(4) Giày boot:
Danh sách chương