"Làm gì thế? Anh buông tôi ra." Đường Tử Thiến khẽ vặn vẹo giãy giụa thân mình. Anh đã rất nhiều ngày không ôm cô, đột nhiên lại cảm nhận được cái ôm của anh, tâm tình của cô nhịn không được kích động.

"Lúc nãy em thật đẹp." Cố Hoành không buông, lúc nãy thì anh đã luôn muốn ôm cô.

"Bây giờ tôi không đẹp sao?" Bình thường cô đều ăn mặc giản dị, áo thun, áo sơ mi, quần jean, quần short, cho dù mặc váy thì cũng là váy cotton. Trong thời gian làm việc sẽ không mặc váy hoa ngắn, bởi vì không tiện làm việc.

Như vậy thuộc kiểu người không biết ăn mặc, cho nên thế nào cũng không tính là đẹp. Đường Tử Thiến hỏi xong thì hối hận, đây không phải tự rước lấy nhục à? "Dù sao, em ở trong mắt tôi đều đẹp." Cố Hoành trả lời như vậy.

Hay lắm, đây là uyển chuyển nói không đẹp.

Tự mình hiểu lấy là một chuyện, nhưng đi qua chứng thực của người khác, tâm tình khó tránh khỏi mất mác.

Cô đưa tay đẩy anh, không muốn anh ôm.

"Không vui?" Cố Hoành mỉm cười hỏi.

Vô nghĩa! Chắc chắn không vui rồi. Đường Tử Thiến mắng thầm trong lòng.

Cố Hoành buông tay ra, trước khi Đường Tử Thiến chạy đi, nâng mặt cô lên, để cô đối diện với mình.

"Lần đầu tiên tôi nói với một cô gái rằng cô ấy xinh đẹp, sau này cũng sẽ không nói với người khác." Ngay cả khi bọn họ còn nhỏ anh cũng không nói cô xinh đẹp, lúc ấy không cần anh phải nói, cô đã tự đại muốn chết, nếu như anh khen nữa, chỉ sợ muốn lên trời.

"Không tin."

"Có lẽ người xinh đẹp hơn em rất nhiều, nhưng vậy thì thế nào, trong mắt tôi không có bọn họ."

Cố ảnh đế lại bắt đầu buồn nôn.

Nhưng mà cô rất không tự chủ tin tưởng, cũng không tức giận.

Cố Hoành cúi đầu, hôn lên trán cô một cái, sau đó ôm cô vào trong lòng lần nữa. Cô nhỏ nhắn ấm áp, lúc ôm, lại cảm thấy có cả thế giới.

"Tôi muốn đi ngủ một lát." Đường Tử Thiến dựa vào lòng ngực ấm áp của anh, giọng nói dịu dàng, cô cũng luyến tiếc cái ôm của anh.

"Ngủ ở đây đi." Cố Hoành ôm bất động.

Lời này dọa đến Đường Tử Thiến. "Không được, tôi muốn về phòng tôi ngủ."

Không biết vì sao cô cảm thấy Cố Hoành sẽ là mối nguy hiểm, phòng khách sạn, nam nữ độc thân, ngủ... Hơn nữa anh đối với cô...

Quá nguy hiểm!

Không phải cô không tin con người Cố Hoành, mà cô sợ chính mình không kiềm được làm ra chuyện vô lý tán tận lương tâm gì đó, hối hận không kịp. Dù sao Cố Hoành muốn nhan sắc có nhan sắc, muốn dáng người có dáng người, muốn tài sản có tài sản, anh quá mê người.

Lý do an toàn, cô phải nhanh rời khỏi!

Nhìn thấy thần sắc hốt hoảng của cô, Cố Hoành cười: "Em kích động như vậy làm gì?"

"Tôi nào có kích động." Ánh mắt Đường Tử Thiến né tránh.

"Tối đa chỉ có thể ngủ 40 phút, chút thời gian này em cho rằng tôi có thể làm gì?"

Nghe được lời này, đầu Đường Tử Thiến "Ầm" một tiếng, một sự nhiệt tình dâng lên, trong một khoảnh khắc, khuôn mặt nóng đến không ra dạng gì.

"Tôi sợ em ngủ rồi kêu không tỉnh, lát nữa có người tới trang điểm cho em." Cố Hoành giải thích.

"Vậy tôi cũng phải về ngủ, chung một phòng với anh ngủ không yên." Đường Tử Thiến không nhiều lời nữa, đẩy anh ra bước thật nhanh muốn đi ra ngoài.

Cố Hoành đi theo phía sau cô, lúc cô đang nghĩ vô số khả năng, ví dụ như Cố Hoành kéo cô trở về, ôm trở về, khiêng trở về các kiểu, thì Cố Hoành nói: "Em quên lấy thẻ phòng."

Đường Tử Thiến dừng một chút, sau đó xoay người xám xịt lại lấy thẻ phòng và hành lý.

Trở về phòng, Đường Tử Thiến chỉnh đồng hồ báo thức, nằm lên giường một chút đã ngủ mất.

Nửa giờ sau, đồng hồ báo thức đánh thức cô, cô gọi điện thoại cho Cố Hoành, nói với anh tắm rửa một cái, lập tức đi qua.

Chưa đến 10 phút, Đường Tử Thiến đã đến phòng Cố Hoành, Đinh Văn và Lý Húc, còn có hai chuyên viên trang điểm đều đang đợi cô.

Người trang điểm cho cô chính là Mike, một chuyên viên trang điểm nổi tiếng, bao nhiêu đại minh tinh muốn mời anh ta mà mời không được, tiền nhiều cũng không chắc mời được. (Truyện chính chủ TieuHiTieuHi). Nghe nói anh Mike này rất có cá tính, rất nhiều lúc đều xem tâm tình làm việc.

Đinh Văn cầm chiếc váy xanh lam kia trong tay, kêu cô đi thay, lúc thay xong đi ra, phát hiện mọi người đều xếp thành một hàng chờ cô.

Mike khoanh tay trước ngực, Đường Tử Thiến đến gần, anh ta đột nhiên mở miệng: "Đứng lại!"

Đường Tử Thiến bị dọa nhảy dựng, ngơ ngác dừng bước.

Mike mím chặc đôi môi, đi qua đi lại, dùng ánh mắt dò xét nhìn cô.

Đường Tử Thiến da trắng, một chữ không cao, mặc váy này có vẻ cao một chút, màu xanh lam làm tôn màu da của cô lên. Thật ra cô vốn dĩ muốn mặc cái váy màu vàng kia, bởi vì không lộ thế này, bây giờ bả vai trống rỗng, cô cảm thấy không tự nhiên lắm.

Mike nhìn đi nhìn lại, gần 1 phút, sắc mặt Cố Hoành không vui: "Nhìn đủ chưa."

"Ngực không đủ lớn." Mike tiếc nuối nói.

Đường Tử Thiến lập tức khoanh hai tay trước ngực che chắn cảnh xuân, khuôn mặt ửng đỏ, trừng mắt nhìn anh ta.

Mike liếc mắt: "Đừng dùng ánh mắt sắc bén nhìn tôi, bây giờ tôi là dùng ánh mắt thưởng thức tác phẩm nghệ thuật để đánh giá. Tuy vóc dáng tiểu Tử Thiến của cậu lùn, trông như tuổi còn nhỏ chưa đủ đầy đặn, nhưng mà ngũ quan xinh đẹp, dáng người cân đối, chân cũng thẳng, dựa theo tỉ lệ cũng coi như dài, không tệ."

Lúc anh ta nói những lời này, Đường Tử Thiến đã chạy ra sau lưng Đinh Văn núp, cô có một loại cảm giác bị người ta nhìn sạch.

Đinh Văn trấn an cô: "Đừng sợ, anh ta không có hứng thú với phụ nữ."

Mike hào phóng nói: "Đúng vậy, cô không cần phải sợ tôi, người nên sợ tôi chính là Cố Hoành." Nói xong, anh ta còn ném cho Cố Hoành một ánh mắt quyến rũ.

Ánh mắt đó, vô cùng quyến rũ.

Đôi mắt của Cố Hoành lạnh đến nỗi như muốn đông lạnh người ta. Mike yếu thế: "Ok! Tôi không đùa nữa, làm việc đi."

Trong phòng đã bày bàn trang điểm, Đường Tử Thiến ngồi xuống, Mike bắt đầu trang điểm cho cô.

"Trang điểm nhẹ là được." Khi Mike vừa mới bắt đầu động thủ, Cố Hoành dặn dò.

Mike xụ mặt: "Kêu tôi trang điểm nhẹ không phải đại tài tiểu dụng(*) à?"

(*) Đại tài tiểu dụng: dùng người không đúng chỗ.

"Cô ấy cũng không phải đi catwalk, không cần khoa trương." Cố Hoành nói xong, bổ sung: "Còn có, không phải tôi kêu anh tới."

Kêu Mike tới là Đinh Văn. Thật ra cũng không phải cố ý mời anh ta, chỉ là đúng lúc anh ta ở Thủ đô, lại đúng lúc gọi điện thoại hỏi Cố Hoành có tới tham gia hoạt động từ thiện hay không, vì thế đã kêu anh ta tới. Xác thật hơi đại tài tiểu dụng.

Trang điểm nhẹ thì nhanh hơn, cộng thêm làm kiểu tóc, nửa tiếng là xong.

Bọn họ kêu Đường Tử Thiến đứng lên nhìn xem kết quả, Mike nhìn kỹ một phen, đi lên trước, nắm lấy váy Đường Tử Thiến kéo xuống.

Đường Tử Thiến hoảng sợ "Á" một tiếng, Cố Hoành cách gần cô nhất, lập tức bước đến trước mặt cô, ôm lấy cô.

"Làm gì kích động như thế? Váy cô ấy mặc quá cao, toàn bộ ngực bao lại, như vậy không hợp." Những chiếc váy này đều là Mike mượn dùm bọn họ, nên biết rõ tính chất của mỗi chiếc váy. Váy cúp ngực, đương nhiên ngực phải lộ ra, ngực nhỏ cũng có thể mặc đẹp.

"Vậy anh không thể nói trước một tiếng?" Cố Hoành ẩn chứa sự tức giận, anh nghĩ Tử Thiến cũng bị dọa rồi.

Hai tay Cố Hoành vòng qua eo cô, bảo vệ cô gái nhỏ trong lòng.

Đường Tử Thiến chưa hoàn hồn, nhưng cũng cảm thấy Cố Hoành có thái độ không tốt với vị chuyên viên trang điểm nổi tiếng này, biết anh vì mình mới như vậy, vì thế âm thầm kéo kéo góc áo của anh.

Anh cúi đầu nhìn cô, sau đó thấy được một khe rãnh, lộ ra một nửa bộ ngực trắng noãn bởi vì ôm chặt mà bị đè ép, nhô lên.

Cố Hoành nhất thời cảm thấy yết hầu căng ra, một luồng hơi nóng tán loạn trong người.

Anh chợt buông Đường Tử Thiến ra.

Động tác của anh hơi đột ngột, cũng may anh phản ứng nhanh, lập tức bình tĩnh nói: "Đổi bộ khác."

"Hả?"

"Tại sao?"

Mọi người đều rất không hiểu Cố Hoành, Cố Hoành không giải thích, rất kiên quyết cầm lấy chiếc váy màu vàng kia đưa cho Đường Tử Thiến.

Ở đây anh lớn nhất, mọi người chỉ có thể nghe theo.

"Còn bao lâu thì bắt đầu?" Đường Tử Thiến thay váy xong đi ra hỏi, mặc cái này còn tự nhiên hơn một chút, không sợ phơi sạch.

"Còn 2 3 tiếng lận, không vội." Mike thản nhiên nói, nhìn ánh mắt của Cố Hoành tràn đầy ý cười: "Thế nào, tiểu Tử Thiến của anh đẹp chứ?"

Cố Hoành nhịn không được lại nhìn về phía Đường Tử Thiến, chỉ là, không trả lời Mike.

Đinh Văn và Lý Húc đều đứng một bên không lên tiếng, tuy nhiên biểu cảm trên mặt đều là rất nghiền ngẫm.

Cố Hoành và Đường Tử Thiến, thật rất ăn khớp nha.

"Đói bụng không?" Cố Hoành hỏi Đường Tử Thiến. Cơm trưa ăn ở trên máy bay, ngay cả cơm trên máy bay Đường Tử Thiến cũng thích, nên bọn họ cùng nhau ăn, cho tới bây giờ, chắc đói bụng rồi.

Không nói cô còn thấy ổn, vừa nói một cái cô đã cảm thấy trong bụng trống trơn. Nhưng mà trước khi cô gật đầu thì Mike lên tiếng: "Đói cũng không thể ăn cái gì. (Truyện chính chủ TieuHiTieuHi). Tuy cô rất gầy cũng không có bụng mỡ gì, nhưng nếu bây giờ ăn gì đó thì bụng sẽ lộ ra."

"Ăn một chút không sao nhỉ?" Lý Húc cũng đói bụng, hơn nữa anh ta rất rõ Đường Tử Thiến, để cô đói, quả thực chính là sự ngược đãi tàn khốc nhất với cô.

"Có!" Mike kích động nói: "Ở trường hợp này, mọi người đều nhìn rõ mọi việc, các người cũng không muốn ngày mai trang đầu tin tức viết là "Bụng của bạn gái Cố Hoành hơi nhô ra" gì gì đó chứ?"

"Tôi không ăn gì hết!" Đường Tử Thiến kiên quyết nói. Cô còn lâu mới muốn trở thành nữ chính trong loại tin tức này.

Đường Tử Thiến không ăn, người khác thì có thể ăn, mấy người bọn họ đều nói đi ăn chút điểm tâm lấp bụng, hỏi Cố Hoành muốn đi không, Cố Hoành không chút nghĩ ngợi từ chối.

Tiểu Tử Thiến của anh không ăn, anh dĩ nhiên cũng vậy.

"Anh đi với bọn họ đi." Đường Tử Thiến nói với anh.

Cố Hoành nắm tay cô, dẫn cô đến sô pha cùng nhau ngồi xuống, mở tivi giết thời gian với cô. Bây giờ cô đang làm tóc, không thể lên giường nằm.

"Muốn xem cái gì?" Cố Hoành cầm lấy điều khiển từ xa đổi kênh.

Đường Tử Thiến: "Xem hài."

Tivi đổi đến kênh tổng nghệ(*), đang dừng ở tiểu phẩm chọn lọc, Đường Tử Thiến lập tức nói: "Xem cái này đi."

(*) Tổng nghệ: là chương trình tạp kỹ (Chương trình có tổng hợp đủ mọi loại hình biểu diễn).

Cố Hoành để điều khiển từ xa xuống, đứng dậy cầm lấy một túi giấy lại.

Đồ vật trong túi giấy được lấy ra, Đường Tử Thiến kích động: "Sô-cô-la! Không được, tôi không thể ăn."

Cố Hoành cười một cái, lấy một cục xé giấy bạc màu vàng ra, sô-cô-la màu nâu đậm hấp dẫn lập tức hiện ra trước mắt.

Chỉ là đóng gói đã rất cao cấp, sô-cô-la trông mượt mà đậm đà, nhất định rất ngon.

Đường Tử Thiến nuốt một ít nước miếng tiết ra.

Cố Hoành đưa sô-cô-la đến bên miệng cô, nói: "Ăn đi, sô-cô-la nhiệt lượng cao, phân lượng thấp, bụng sẽ không nhô ra."

Đường Tử Thiến cảm thấy Cố Hoành nói rất có lý, nhưng mà, phải rụt rè.

"Hay là không ăn nhỉ."

"Thật sự không ăn?" Tay Cố Hoành đặt bên miệng cô, như tùy thời đều có thể rút lại.

Đường Tử Thiến rối rắm: "Thật sự có thể ăn hả?"

Cố Hoành nhịn cười, gật đầu: "Ăn đi, ngộ nhỡ đói đến hôn mê, cũng sẽ lên trang đầu."

Có lý!

Ăn!

Kết quả, Đường Tử Thiến ăn 7 8 cục sô-cô-la, không đói bụng chút nào, còn rất thỏa mãn.

Không biết bắt đầu từ khi nào, một cánh tay của Cố Hoành ôm lấy cô, mà cô thì lười biếng dựa vào vai anh.

Vai của anh rộng lớn ấm áp, trọng tâm của cô ở trên người anh, tư thế này, thật thoải mái.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện