Động tác của cô gái đó rất đẹp mắt, người thường cũng có thể thấy kỹ năng chơi bóng rổ của cô ấy rất tốt, thậm chí còn tốt hơn nhưng bạn nam khác, chỉ thua kém Quý Tiểu Trạc mà thôi.

Một cô gái xinh đẹp chơi bóng rổ giỏi như thế cư nhiên trở thành tâm điểm chú ý của mọi người, cho nên mỗi khi chơi bóng sẽ có rất nhiều học sinh vây quanh sân bóng.

Cô gái ấy tên là Vi Gia, vừa mới chuyển đến đế đô, cố ấy nói giọng Bắc Kinh và biết nói tiếng anh, vóc dáng cao gầy thon thả, làn da trắng nõn, quần áo trên người đều là hàng hiệu, khi cười xuất hiện hai lúm đồng tiền rất xinh, còn nhỏ mà xinh như vậy thì có thể thấy được sau này sẽ đẹp như thế nào.

Tuổi 12, 13 là tuổi dậy thì, rất nhiều đứa nhỏ bắt đầu yêu thầm, trong mắt tụi nhỏ ở độ tuổi này yêu đương là chuyện bình thường. Vì vậy, một cô gái như Vi Gia rất thu hút các bạn nam, ngày thứ hai sau khi cô ấy chuyển trường đến, trên bàn đã có rất nhiều thư tình và nó ngày càng nhiều hơn,…. Chưa đến nửa tháng, độ nổi tiếng của Vi Gia có thể so với Quý Tiểu Trạc, thậm chí còn lọt vào top hoa khôi của trường.

Nhưng Vi Gia khác với những hoa khôi khác, cô ấy không phải là một cô gái yếu đuối, ngược lại rất thích vận động. Cô ấy rất thích và giỏi các môn thể thao, hơn nữa rất thích những trò chơi của con trai, đặc biệt kỹ năng chơi bóng rổ rất giỏi, bình thường những đứa con trai khác không phải là đối thủ của cô ấy, cũng chỉ có Quý Tiểu Trạc mới có thể ngăn chặn cô ấy.

Ngoài cha của mình ra, Quý Tiểu Trạc rất hiếm khi gặp được một đối thủ bằng tuổi có kỹ thuật giỏi như vậy, không khỏi phấn khích, trước đây cậu không để ý đến những cô gái khác ngoài Nặc Nặc, nhưng từ khi chơi bóng rổ với Vi Gia cảm thấy rất vui vẻ, và sẽ không từ chối cô ấy gia nhập cùng bọn cậu, dần dà, bọn cậu cũng sẽ chủ động gọi cô ấy, và mời cô ấy đi ăn cơm sau sau mỗi buổi chơi bóng. Nhóm của bọn họ ngoài Nặc Nặc ra thì có thêm Vi Gia.

Nặc Nặc là một cô gái có tính cách chậm chạp và không thích nói chuyện, chỉ ngồi yên một chỗ rất dễ bị lãng quên, so với Nặc Nặc thì Vi Gia là một cô gái hoàn toàn trái ngược, cô ấy hào phóng và không câu nệ tiểu tiết, đi đến đâu cũng có thể hòa hợp được với mọi người, giống như một ánh mặt trời rực rỡ vậy, mọi người trong nhóm rất thích chơi với Vi Gia, không phải bọn họ không thích Nặc Nặc, chỉ là cô quá yên tĩnh, bọn họ không biết chơi chung với cô như thế nào. Cho nên, sau khi Vi Gia gia nhập rất được mọi người yêu thích.

Bởi vì tính cách Vi Gia hơi mạnh mẽ nên có chút giống Quý Tiểu Trạc, dần dần mọi người đều kêu Quý Tiểu Trạc là anh Trạc, gọi Vi Gia là chị Gia, nghe như một cặp tình nhân vậy.

Nhưng cả hai đều không quan tâm chuyện đó.

Một năm trôi qua vội vã, sáu năm tiểu học cũng đã kết thúc. Sau kì thi tốt nghiệp tiểu học, có một giải bóng rổ toàn trường. Lớp của Quý Tiểu Trạc là đội đặc biệt nhất, vì có thành viên là nữ hơn nữa còn là hoa khôi của trường, bởi vậy nên đội của Tiểu Trạc rất bắt mắt, tất nhiên thực lực của bọn cậu cũng mạnh nhất. Dưới sự chỉ dẫn của Tiểu Trạc cuối cùng đội cậu cũng giành được chức vô địch.

Buổi tối ngày giành chức vô địch, mọi người quyết định cùng nhau đi ăn mừng, ngoài các thành viên của đội bóng ra, thì có thêm hai người nữa là Nặc Nặc và nhóc mập Chu Tử Kiêu.

Lớp trưởng cũng là người của đội bóng, mấy hoạt động ăn chơi này đều do cậu ta phụ trách, cậu ta đặt bàn ở một nhà hàng nổi tiếng và dẫn mọi người đi vào.

Bọn họ cũng đã chuẩn bị vào trung học, trong nhóm bọn họ ai nấy cũng đã trưởng thành, cho nên có người đề nghị tối nay cả đám đi uống rượu, đề nghị này được tất cả mọi người ủng hộ, lớp trưởng không nhiều lời gọi hai chai bia lên.

Mọi người vui mừng hò hét, cấm lấy đồ khui ra mở chai rượu ra: “Hôm nay là ngày vui, ai cũng phải uống hết, không được từ chối!”

Nói xong cũng đặt trước mặt Nặc Nặc một ly, nháy mắt với cô vài cái, “Tối nay là ngày vui, em gái Nặc Nặc cũng uống một chút đi, đừng lo, uống 1 ly không say đâu.”

Nặc Nặc chưa bao giờ đụng đến rượu, cũng không muốn đụng vào, đang tính từ chối thì Quý Tiểu Trạc ngồi bên cạnh cầm lấy chai rượu đi, “Cút cút, con bé Nặc Nặc không biết uống rượu, chúng ta uống thôi là được rồi, con gái uống nước ngọt.”

Quý Tiểu Trạc đã lên tiếng nên bọn họ không dám cho Nặc Nặc uống rượu nữa, đến lượt Vi Gia cậu ta cũng tính bỏ qua, nào ngờ cô ấy cầm lấy chai rượu nói: “Tớ không yếu đến vậy đâu, tớ có thể uống rượu, mấy cậu không cần coi tớ là con gái.”

Mọi người nghe vậy vỗ tay reo hò.

“Được, không hổ là chị Gia, trâu bò!”

“Đúng vậy chị Gia, xem ra tửu lượng của chị không tệ!”

“666, hôm nay em muốn uống với chị Gia vài ly.”

Vi Gia đẩy không khí lên đỉnh, trong phòng náo nhiệt cực kỳ, Quý Tiểu Trạc bị làm phiền đến mức phải cầm ly lên uống, Nặc Nặc thấy thế, kéo ống quần của cậu, lúc cậu nhìn sang thì khẽ lắc đầu, giọng nói thì thầm: “Anh Tiểu Trạc, chúng ta còn nhỏ, không được uống rượu, uống rượu không tốt.”

Quý Tiểu Trạc mỉm cười, xoa đầu cô, “Không sao, bia có nồng độ thấp, anh uống một chút thôi, sẽ không say.”

Những người khác cũng hùa theo: “Đúng vậy, đúng vậy, uống bia không say, không sao hết.”

“Em gái Nặc Nặc chúng tớ không còn nhỏ nữa, không cần ngoan như thế đâu!”

“Em gái Nặc ngoan nha, lát nữa đi ăn cơm, tớ sẽ gọi đồ ăn ngon cho cậu!”

Vi Gia cũng cười với Ôn Nặc, “Nặc Nặc, cậu đừng làm hỏng cuộc vui thế chứ, hôm nay tớ muốn uống mấy ly với Út Trạc, tớ muốn xem tửu lượng của tớ có thể đánh bại cậu ấy không.”

Nói xong, Vi Gia khoác vai Tiểu Trạc, “Thế nào Út Trạc, có dám thử không? Tớ không tin đến cả uống rượu mà tớ cũng thua.”

Quý Tiểu Trạc khinh thường nhìn cô ấy, “Cút cút, đừng có nói nhảm, muốn thì uống.”

“Được thôi.” Nói rồi Vi Gia ngửa đầu uống một ly.

Quý Tiểu Trạc thấy thế cũng uống theo.

“Ngon! Anh Trạc chị Vi đúng là trâu bò, tiếp nào.” Mọi ngươi xung quanh vỗ tay, tiếp tục rót rượu cho Vi Gia và Quý Tiểu Trạc, mà Vi Gia không từ chối, còn huých vai Quý Tiểu Trạc, hai người cứ thế uống thêm một ly.

Quý Tiểu Trạc gỡ tay cô ấy ra, “Hôm nay cậu bị điên à?”

Vi Gia nhìn anh một cách thách thức, “Không uống được nữa thì cậu cứ nhận thua đi, tớ cũng không làm khó người khác đâu.”

Quý Tiểu Trạc mỉm cười, nâng ly mình lên rồi cũng uống theo.

Hành động của hai người làm nóng bầu không khí, trong phòng ai nấy cũng reo hò, mọi người bắt đầu uống rượu, cứ ly này đến ly khác, chỉ có Nặc Nặc và Chu Tử Kiêu là không dám uống vì sợ bị phụ huynh la mắng.

Nặc Nặc nhìn Quý Tiểu Trạc uống hết ly này đến ly khác, mím môi, cuối cùng bỏ bàn tay đang nắm ống quần của cậu ra, cúi đầu xuống.

Chu Tử Kiêu ngồi bên cạnh Nặc Nặc, nhìn thấy biểu hiện của cô, cậu ấy nhẹ nhàng an ủi, “Nặc Nặc cậu đừng để trong lòng, bọn họ chỉ vui quá mới như vậy thôi, hơn nữa sắp tốt nghiệp rồi, bọn họ chỉ muốn ăn một bữa thật ngon thôi.”

Nặc Nặc khẽ ‘Ừ’ một tiếng, cầm đũa ăn cơm, suốt buổi không ngẩng đầu lên lần nào nữa.

Bữa cơm này ăn từ năm giờ đến chín giờ, mọi người ai cũng uống cho say khướt nhưng không ai chịu về nhà, họ muốn đi KTV hát hò, nhưng Nặc Nặc nhìn đồng hồ nghĩ dì Đường Đường và ông cố đang ở nhà chờ bọn họ nên muốn đi về nhà trước, vì thế kéo Quý Tiểu Trạc đang hơi say nói, “Anh Tiểu Trạc chúng ta về trước đi, dì vẫn đang chờ chúng ta đó.”

Quý Tiểu Trạc suy nghĩ, đang định đồng ý thì Vi Gia chạy từ phía sau lên, khoác tay Quý Tiểu Trạc, lè lưỡi nói: “Không được đi, ai là người hứa sẽ chơi đến cùng, ai không giữ là là con chó.”

Đúng là hôm nay Quý Tiểu Trạc nói là sẽ chơi tới bến, nghĩ mình nói thì không nên rút lời, cúi đầu thương lượng với Nặc Nặc: “Nặc Nặc, chúng ta chơi thêm một tiếng nữa rồi về nhà có được không?”

Nặc Nặc nhíu mày, cô không muốn đến KTV và cũng không thích nơi đó.

Thấy Quý Tiểu Trạc vẫn chưa đi, Vi Gia liền kéo cánh tay của cậu qua bên kia, “Đi thôi, đàn ông mà sợ cái gì.”

Nặc Nặc nhìn chằm chằm tay của hai người, ánh mắt tối sầm, ngẩng đầu nhìn Quý Tiểu Trạc, khẽ nói: “Anh Tiểu Trạc, em muốn về trước, em muốn về nhà nghỉ ngơi.”

Quý Tiểu Trạc bị Vi Gia và những người khác thúc giục, bên này thì Nặc Nặc muốn về, đang trong tình thế tiến thoái lưỡng nan thì cậu nhớ đến Chu Tử Kiêu bên cạnh, cậu nói: “Nhóc mập cậu đưa Nặc Nặc về giúp tớ nhé, nhớ phải bảo đảm an toàn cho em ấy, em ấy mà mất sợi tóc nào thì cậu coi chừng tớ!”

Chu Tử Kiêu nhìn Nặc Nặc, gật đầu đồng ý.

Quý Tiểu Trạc bị Vi Gia kéo đi cũng không quên quay đầu lại vẫy tay với Nặc Nặc, “Nặc Nặc em về nhà trước đi, anh đi một tí rồi về.”

Nặc Nặc không gật cũng không lắc đầu, cô chỉ đứng đó nhìn bọn họ đi xa, cho đến khi không thấy gì nữa.

Chu Tử Kiêu gãi đầu, cầm lấy cặp sách của Nặc Nặc, “Nặc Nặc, chúng ta về thôi.”

Nặc Nặc không nói gì, một lúc sau mới cúi đầu ‘Ừ’ một tiếng, quay đầu đi về với cậu ấy.

Tối hôm đó về nhà, Quý Tiểu Trạc không thấy Nặc Nặc, thấy phòng của cô tối om, nhỏ giọng lầm bầm: “Ngủ sớm vậy, cũng không chờ mình rồi ngủ, quên đi, không làm phiền em ấy.”

Ngày hôm sau chính thức được nghỉ hè, Quý Tiểu Trạc ngủ một giấc đến trưa rồi mới dậy, Đường Đường chỉ vào trán cậu phê bình, “Sau này không được đi chơi về muộn như vậy nữa, làm việc và nghỉ ngơi phải có quy luật, đúng là các con đã lớn rồi nhưng không được thức khuya như vậy.”

Quý Tiểu Trạc cười nịnh nọt với Đường Đường, “Con biết rồi mẹ xinh đẹp của con, sau này con sẽ không như vậy nữa, hôm qua là ngoại lệ.”

Đường Đường biết cậu sẽ có chừng mực nên không nói nữa, múc canh cho cậu uống.

Nặc Nặc vẫn cúi đầu ăn cơm, thấy cô không nói gì, Quý Tiểu Trạc chủ động hỏi: “Nặc Nặc, sao hôm qua em ngủ sớm vậy?”

Nặc Nặc chỉ ‘Dạ’ một tiếng rồi thôi.

“À, buổi chiều có muốn đi chơi với bọn anh không, hôm qua tụi nó nói muốn đi trượt băng, anh dắt em đi chơi.”

Nặc Nặc ngẩng đầu hỏi cậu: “Có những ai vậy ạ?”

“Thì đám Đại Vĩ, Hầu Tử, và Vi Gia.”

Nặc Nặc cúi đầu, “Em không đi đâu, em muốn ở nhà đọc sách.”

“Đừng mà, đang được nghỉ hè mà, đi ra ngoài giải trí đi, em cứ ở nhà suốt ngày sẽ chán đó.”

Nặc Nặc vẫn lắc đầu, “Em không thích trượt băng, ở nhà đọc sách không chán.”

Đường Đường thấy Nặc Nặc không muốn đi, cho nên nói: “Nặc Nặc thích yên tĩnh, con bé không muốn đi thì thôi.”

Quý Tiểu Trạc thở dài, xoa đầu Nặc Nặc, “Thôi được rồi, anh đi một mình vậy.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện