Cố Yên Nhiên đứng ngoài cửa, đeo kính râm không thấy rõ vẻ mặt.

Đường Đường nhíu mày, thấy cô ta đến khiến cô không vui, “Cô tới nhà tôi làm gì?”

Cố Yên Nhiên một chút cũng không quan tâm thái độ của Đường Đường, đôi môi đỏ mọng nở nụ cười, làm như giữa bọn họ không có chuyện gì khó chịu, “Thì sao? Không mời tôi vào nhà ngồi à? Đây là cách đãi khách của cô sao?”

Tính cách Đường Đường tốt nhưng không có nghĩa dễ bị bắt nạt, lần trước bị bắt nạt đã đủ rồi, cho nên lúc này cũng không muốn cho cô ta vào, “Xấu hổ quá, nhà tôi không chào đón cô.”

“Ồ.” Khóe miệng Cố Yên Nhiên nở một nụ cười ẩn ý, “Cô chắc chắn đây là nhà cô à?” Từ ‘cô’ được nhấn rất mạnh.

“Cô có ý gì? Không phải nhà tôi chẳng lẽ nhà của cô?”

“Ý gì thì cô tự biết? Cô có phải là chủ nhân của căn nhà này không thì tự cô biết chứ.”

Trái tim Đường Đường nhảy lên, con ngươi hơi co lại, trực giác nói cô biết Cố Yên Nhiên hình như đã biết cái gì rồi.

Nhưng sao có thể?

Thấy Đường Đường ngây người, Cố Yên Nhiên vươn tay kéo cửa ra, “Cô không định mời tôi vào nhà ngồi sao?”

Đường Đường theo bản năng buông lỏng tay, cửa bị cô ta thuận lợi mở ra.

Cố Yên Nhiên đi vào trong nhà, ánh mắt nhìn xung quanh một vòng, thấy Quý Tiểu Trạc và Ôn Nặc đang chụm đầu trên bàn trà chơi lắp mô hình, lập tức đi qua đó, ngồi xổm xuống bên cạnh cười hỏi: “Tiểu Trạc và bạn đang chơi lắp mô hình hả?”

Lúc này Quý Tiểu Trạc mới phát hiện Cố Yên Nhiên đến, lớn tiếng gọi, “Dì Yên Nhiên đến nhà con làm khách hả?”

“Đúng vậy, dì Yên Nhiên đến làm khách, nhân tiện đến thăm con.” Cố Yên Nhiên vừa nói vừa vuốt đầu Quý Tiểu Trạc, Quý Tiểu Trạc và Cố Yên Nhiên rất quen thuộc với nhau, tất nhiên sẽ không bài xích cô ta.

Đường Đường thấy thế thì sắc mặt khó coi, không biết hôm nay Cố Yên Nhiên đến đây có chuyện gì, nhưng trong lòng cô lại xuất hiện tia bất an rất mãnh liệt.

Trực giác nói tối nay sẽ có chuyện gì đó xảy ra, hơn nữa đối với cô không phải là chuyện tốt…..

Đường Đường nhịn xuống cảm giác bất an này mở miệng hỏi: “Rốt cuộc cô đến đây làm gì? Có chuyện gì cứ nói thẳng đi.”

“Đừng nôn nóng, Quý Yến còn chưa về mà, chờ anh ấy về rồi chúng ta nói chuyện cũng chưa muộn.” Cố Yên Nhiên dứt khoát ngồi xuống nghiên cứu mô hình với Quý Tiểu Trạc và Ôn Nặc, dáng vẻ ung dung khác hoàn toàn với Đường Đường.

Đường Đường mím môi, biết cô ta cố ý làm vậy, mặc kệ trở lại phòng bếp nấu cơm tối, nhắm mắt làm ngơ.

*

Không đến mấy phút Quý Yến đã trở về, vừa vào đã nghe thấy tiếng động trong bếp, đoán là Đường Đường không chịu ngồi yên mà đi vào bếp nấu cơm, bất lực mỉm cười, trực tiếp đi vào phòng bếp, liếc mắt một cái đã thấy dáng vẻ mảnh khảnh của cô đang bận rộn trong bếp, trong phòng bếp thơm lừng mùi thức ăn hấp dẫn.

“Không phải đã nói em khoảng thời gian này nghỉ ngơi à, sao lại không nghe lời vậy?”

Nhưng Đường Đường không nghe thấy Quý Yến nói tiếp tục công việc, đầu cũng chưa quay lại.

Quý Yến nghi ngờ, đi đến ôm lấy eo cô, “Đường Đường?”

“Hả?” Đường Đường bị xúc cảm trên eo hoảng sợ, dao trong tay suýt nữa cầm không chắc, may mắn Quý Yến nhanh tay lẹ mắt bắt được, nếu không sẽ rất nguy hiểm.

Quý Yến nhíu mày, bỏ dao lại kệ bếp rồi quan sát cô từ trên xuống dưới, “Em bị sao vậy? Khó chịu ở đâu à?”

Thấy Quý Yến đã về, Đường Đường nhẹ nhàng thở ra, rồi sau đó lại lắc đầu, “Không có gì, chỉ là….” Đường Đường chỉ ra bên ngoài, “Cố Yên Nhiên đến.”

Quý Yến khựng lại, quay đầu nhìn ra ngoài, quả nhiên thấy Cố Yên Nhiên đang đứng ngoài phòng khách nhìn anh, lúc nãy cô ta ngồi xổm, đúng lúc bị ghế sô pha ngăn cách nên lúc nãy anh cũng không phát hiện ra.

Quý Yến mím môi, kéo Đường Đường đi đến trước mặt Cố Yên Nhiên, đi thẳng vào vấn đề: “Cô đến đây có chuyện gì?”

Giọng nói của Quý Yến rất lạnh nhạt, tuy trước kia không nhiệt tình với cô ta nhưng cũng không xa cách như bây giờ. Trong mắt Cố Yên Nhiên xuất hiện nét bi thương, tay nắm chặt lại nhịn xuống cảm giác đau lòng, gượng cười nói: “Anh Quý Yến, em nghĩ chắc anh đã hiểu làm em rồi, nên em muốn giải thích rõ ràng với anh, nhưng mà anh không nghe điện thoại của em, cũng không cho em đến đội tìm anh, em không còn cách nào khác mới đến đây. Anh Quý Yến có thể nghe em giải thích mấy câu được không?”

Vẻ mặt Quý Yến không thay đổi, giọng nói vẫn như cũ, “Tôi không hiểu lầm cô cái gì hết, giữa chúng ta cũng không cần phải giải thích cái gì, tôi nghĩ anh của cô đã nói hết những điều tôi muốn nói rồi, ý của anh cô chính là ý của tôi, cô là người thông minh, sau này phải làm như thế nào hẳn là cô tự biết.”

Ánh mắt Cố Yên Nhiên lóe lên, nụ cười trên miệng thiếu chút nữa không duy trì được, hít sâu tỏ vẻ bình tĩnh, nói: “Anh Quý Yến, em không muốn làm tổn thương ai cả, nhưng nếu anh hạnh phúc, em tuyệt đối sẽ không quấy rầy. Nhưng mà em không nhịn được khi anh bị người khác lừa gạt.”

Người khác này có ý tứ gì đó, ngoài hai đứa nhỏ ra, thì ai cũng biết cô ta nói đến ai.

Đường Đường đang muốn chất vấn Cố Yên Nhiên là cô lừa Quý Yến chuyện gì, nhưng Quý Yến lại giữ chặt tay cô, mở miệng trước, “Cố Yên Nhiên, nếu ai lừa tôi thì tôi sẽ phát hiện ra được, cô không cần phải lo lắng.”

“Anh Quý Yến!” Cố Yên Nhiên không ngờ rằng khi anh biết cô thích mình, thái độ của anh sẽ trở nên lạnh nhạt như thế, rõ ràng lúc trước bọn cô rất tốt mà.

Sao bây giờ anh lại đối xử với cô ta như vậy? Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Nụ cười xinh đẹp trên mặt Cố Yên Nhiên không duy trì được nữa, ánh mắt sắc lạnh bắn về phía Đường Đường. Chắc chắn là do cô nên mới khiến Quý Yến như vậy.

Đường Đường vốn đang tức giận, bây giờ còn bị cô ta trừng như vậy, cũng học theo dáng vẻ cô ta hung hăng trừng lại, trừng chết cô ta!

Quý Yến bật cười trước dáng vẻ không cam lòng yếu thế của cô, giữ chặt tay cô khẽ nhéo, “Được rồi, em mang Tiểu Trạc và Nặc Nặc về phòng chơi đi.”

Đường Đường hiểu anh không muốn bọn trẻ nghe được chuyện này, mím môi, cuối cùng trừng Cố Yên Nhiên một cái rồi dẫn hai đứa nhỏ về phòng, nhưng mà cô không có ở trong chơi cùng hai đứa, mà đi ra ngồi bên cạnh Quý Yến.

Vì chuyện hôm nay có liên quan đến cô nên cô phải trực tiếp đối mặt, cho dù tình huống có tệ đến đâu.

Quý Yến hiểu rõ sự kiên định trong mắt cô, không còn cách nào khác đồng ý cho cô tham gia.

Cố Yên Nhiên thấy sự thân mật giữa hai người trái tim như nhỏ máu, cơn tức giận chạy qua lồng ngực cô ta, cô ta mở túi ra lấy tài liệu bên trong đặt lên bàn, “Em biết anh Quý Yến sẽ không tin lời em nếu không có bằng chứng, anh tự mình xem đi, đọc xong anh sẽ hiểu nỗi khổ tâm của em, cô ta đang lừa dối anh!”

Trái tim Đường Đường lại nhảy lên, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm tài liệu kia, không hiểu sao trong lòng lại càng thêm bất an.

Vẻ mặt Quý Yến không thay đổi, cũng không xem tập tài liệu đó, chỉ nói: “Cố Yên Nhiên, tôi và anh cô là anh em tốt, tôi cũng chỉ xem cô là em gái thôi, nhưng tôi không muốn cô vượt quá giới hạn trong mối quan hệ này, kể cả chuyện vu khống vợ tôi. Nếu không chúng ta chỉ có thể xem nhau là người xa lạ.”

Những lời Quý Yến nói khiến Cố Yên Nhiên đau khổ không thôi, vành mắt lập tức đỏ lên, giọng nói mang theo tiếng khóc nức nở, “Anh Quý Yến, dù anh không thích em cũng không nên nghi ngờ tình cảm em dành cho anh, chúng ta quen biết nhiều năm như vậy rồi chẳng lẽ em lại hại anh? Em cũng không có bôi nhọ cô ta, em có chứng cứ, đây là những chứng cứ em đã tìm được, chúng nó sẽ chứng minh cho anh biết người đang ở bên cạnh không phải là Đường Đường thật, cô ta là giả!”

Câu cuối cùng như một quả boom phát nổ trong lòng Đường Đường, sắc mặt cô trắng bệch, cả người nhũn ra, trong đầu chỉ có một suy nghĩ: Xong rồi, cô bị phát hiện là giả rồi…..

Quý Yến nghe xong thì sắc mặt hoàn toàn trầm xuống, ánh mắt còn lạnh hơn lúc nãy, lạnh đến mức Cố Yến Nhiên run sợ. Tuy rằng sợ hãi nhưng cô ta vẫn can đảm nói hết: “Anh Quý Yến, lúc trước cô ta nói mình bị mất trí nhớ, nhưng bệnh án trong bệnh viện chỉ nói cô ta bị thương ngoài da mà thôi, cản bản không ảnh hưởng đến đầu óc, cũng sẽ không bị mất trí nhớ; hơn nữa bất kể người bị mất trí nhớ thay đổi như thế nào, họ sẽ thể hiện những điểm tương đồng trước khi họ bị mất trí nhớ. Nhưng cô ta thì không như vậy, em cũng nghĩ anh phát hiện ra rồi, cô ta hoàn toàn hoàn toàn không giống như trước kia, em nói không sai chứ?”

Quý Yến trầm mặc không nói chuyện, Đường Đường cũng không nói nên lời.

“Thực ra em cũng chỉ nghi ngờ cô ta giả bộ mất trí nhớ để lừa anh, mục đích là muốn tìm kiếm thứ gì đó trên người anh, cho nên em đã đi tra tài liệu, kết quả lại khiến em chấn động: “Em phát hiện không phải cô ta giả vờ mất trí nhớ, mà là đang giả mạo Đường Đường!”

Cố Yên Nhiên vươn tay mở tập tài liệu kia ra, đặt xuống trước mắt Quý Yến, “Anh Quý Yến xem đi, trước kia Đường Đường không biết làm bánh ngọt, cũng chưa bao giờ học qua, nhưng cô ta lại có thể làm ra những món bánh ngọt Trung Quốc hoàn hảo, cái này nói vừa học vừa làm chắc chắn là không thể nào! Còn nữa, anh có nhớ lần trước chúng ta nghỉ dưỡng ở biệt thự không, cô ta còn biết trà đạo, thậm chí còn giỏi hơn anh Trác Kế, trước nay Đường Đường thật sự không có học qua trà đạo! Chẳng lẽ mất trí nhớ còn nâng cao tay nghề được hả?”

Tay Đường Đường run lên, sau lưng không nhịn được chảy mồ hôi, bây giờ cô rất hối hận vì lúc trước làm những chuyện đó mà không biết, để rồi bây giờ bị nghi ngờ.

Quý Yến nhận ra sự khác thường của cô, ánh mắt tối sầm lại, nắm chặt tay cô đặt vào lòng bàn tay.

Bây giờ Đường Đường rất muốn ngẩng đầu nhìn anh nhưng lại không dám, cô sợ trong mắt anh sẽ có sự nghi ngờ…

Cố Yên Nhiên thấy Quý Yến nắm tay Đường Đường, cho rằng anh không tin lời mình nói, cô ta bèn nói ra toàn bộ lý do, “Anh Quý Yến, nếu anh cảm thấy những lời em nói không thuyết phục, thì em có bằng chứng ở đây.” Nói rồi Cố Yên Nhiên lấy ra những tấm ảnh, trên đó đều là ảnh của Đường Đường, nhưng là của nguyên chủ trước đây.

Trong bức ảnh là cảnh nguyên chủ đang vẽ, cũng có lúc nguyên chủ viết bài, còn có tấm nguyên chủ đang ăn cơm, toàn là ảnh cuộc sống đời thường, cũng không biết Cố Yên Nhiên lấy ở đâu ra.

“Thấy rõ không? Đây là Đường Đường thật sự khi còn học ở đại học, tay cầm đồ vật của cô ấy là tay trái, bởi vì cô ấy thuận tay trái!”

Đường Đường cả kinh, ngẩng đầu cẩn thận xem ảnh, phát hiện đúng là vậy thật, người ở trong ảnh đều dùng tay trái.

Mà cô thuận tay phải……

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

“Bạn cùng phòng của Đường Đường cũng nói tay phải của cô ấy không thuận như tay trái, ngược lại còn hơi khó. Mà cô ta ——” Cố Yên Nhiên chỉ tay vào Đường Đường, “Cô thì ngược lại, cô thuận tay phải. Một người mất trí nhớ không thể nào quên mất thói quen của mình được, lúc cô tỉnh dậy đã sử dụng tay phải rất tự nhiên nhưng tay trái lại không được, cái này cô định giải thích như thế nào đây?”

Đường Đường không thể nào giải thích được, trái tim rơi thẳng xuống vực sâu. Cô cho rằng bí mật này vĩnh viễn sẽ không có ai biết đến, không ngờ rằng vẫn bị phát hiện….

Cố Yên Nhiên quay đầu nhìn về phái Quý Yến, “Anh Quý Yến phải tin tưởng em, bên cạnh anh chắc chắn không phải Đường Đường, cô ta là giả mạo, chắc cô ta đã đi phẫu thuật thẩm mỹ. Em biết chuyện này rất khó tin, lúc trước em cũng không tin nhưng đây là sự thật, chúng ta không tin không được, nếu không những sự khác thường của cô ấy được giải thích như thế nào?”

Cố Yên Nhiên dừng một chút rồi nói tiếp: “Thật ra muốn chứng minh cô ta có phải kẻ giả mạo không rất đơn giản, chỉ cần cho cô ta và Quý Tiểu Trạc xét nghiệm ADN là biết ngay.”

Hả??? Tâm trạng Đường Đường mới rơi xuống vực thẳm bị lời nói của cô ta kéo trở về, cả người ngây ra.

Ý Cố Yên Nhiên muốn nói không phải cô mượn xác hoàn hồn, mà cô là kẻ giả mạo hả?

Làm cô sợ bóng sợ gió nãy giờ!!!

Phải nói là năng lực thám tử của Cố Yên Nhiên rất mạnh, nhưng Đường Đường không hiểu nếu cô ta đã có đầy đủ chứng cứ vậy rồi, sao chỉ nghĩ là có người giả mạo mà không phải là mượn xác hoàn hồn?

Thực ra Đường Đường không biết thế giới này chú ý đến khoa học duy vật, phần lớn con người tin vào thuyết vô thần, cho rằng trên thế giới này không có ma quỷ, Cố Yên Nhiên lại kiên định thuyết vô thần là giả, cô ta cho rằng những thứ đó đều là những lời nói vô căn cứ, cho nên sẽ không nghĩ đến chuyện mượn xác hoàn hồn. Có thể nghĩ đến giả mạo thân thế đã khiến cô ta mất sức rồi, và cũng mất một khoảng thời gian cô ta mới tiêu hóa được điều này.

Khi Đường Đường đang hoang mang, Quý Yến bỗng nhiên mở miệng, “Cô ấy có phải mẹ ruột của con tôi hay không tôi hiểu rõ nhất, không cần phải xét nghiệm ADN, bởi vì căn bản không có chuyện giả mạo ở đây. Cuộc sống không phải phim truyền hình, vì vậy sức tưởng tượng đừng quá hoang đường.”

“Anh Quý Yến! Sao anh không tin em? Em ——” Cố Yên Nhiên còn muốn nói gì đó thì bị Quý Yến cắt lời, “Cố Yên Nhiên, nếu bây giờ cô không đi, tôi sẽ gọi điện cho anh trai cô đến đón.”

“Không được gọi!” Cố Yên Nhiên vội vàng lên tiếng ngăn cản, cô sợ anh trai sẽ biết chuyện này, nếu anh cô ta biết thì chắc chắn ba mẹ sẽ biết, lúc đó đoán chừng cửa cũng không ra được.

Cô ta trăm ngàn cay đắng mới thu thập được từng này chứng cứ, vì những chứng cứ này mà hỏi không biết bao nhiêu người, tưởng rằng có những thứ này nhất định Quý Yến sẽ tin lời cô ta, nào biết anh lại không tin. Lúc này Cố Yên Nhiên thật sự tuyệt vọng, nước mắt rơi lã chã, buồn bã và đau đớn, nhưng người cô ta muốn được quan tâm nhất lại thờ ờ, thậm chí trong mắt còn có dấu vết chán ghét.

Điều này khiến Cố Yên Nhiên luôn kiêu căng ngạo mạn sao có thể chịu được, không nghĩ lại bị mất mặt trước Đường Đường như vậy, cô ta cầm lấy túi chạy ra ngoài cửa, không hề có thần thái tự tin như khi đến.

Trên bàn trà, những chứng cứ Cố Yên Nhiên mang đến lặng lẽ bày ra.

Đường Đường cúi đầu nhìn chân, tuy rằng sợ bóng sợ gió một hồi nhưng cô vẫn không có dũng cảm nhìn Quý Yến, càng không đủ can đảm nói chuyện với anh. Tuy vừa rồi anh không tin lời Cố Yên Nhiên, nhưng những chứng cứ đó vẫn còn tồn tại, anh thông minh như vậy sao lại không nghi ngờ được.

Lỡ như anh kêu cô giải thích những điểm đáng ngờ mà Cố Yên Nhiên liệt kê ra, cô phải trả lời như thế nào bây giờ?

Không đợi Đường Đường suy nghĩ, Quý Yến đã mở miệng, “Đi kêu bọn nhỏ ra ăn cơm thôi, chắc hai đứa nó đói bụng lắm rồi.”

“Dạ? À à….” Đường Đường mím môi, không biết lúc này anh đang suy nghĩ gì.

Bữa cơm này rất bình thường, Quý Yến cũng không hỏi đến chuyện vừa rồi, cho đến lúc rửa mặt đi ngủ anh cũng không hỏi, cả người bình tĩnh đến đáng sợ, nhưng anh càng bình tĩnh thì cô càng thấp thỏm, nếu không phải Cố Yên Nhiên mang những chứng cứ bày biện trên bàn, cô còn nghĩ hôm nay cô ta còn không đến.

Anh không nghi ngờ gì sao? Sao lại không hỏi cô cái gì?

Đường Đường nhịn không được suy nghĩ miên man trong lòng: Anh không hỏi có phải là không nghi ngờ chút nào hay là anh sẽ đích thân điều tra trước khi xử lý cô? Hoặc là trong lòng anh đã nghi ngờ rồi, bây giờ anh chỉ đang nghĩ cách xem nên đối phó với cô như thế nào?

Đường Đường bị suy nghĩ của mình làm sợ muốn chết, đến nỗi không nhớ ra rằng tối nay định hỏi Quý Yến nghĩ gì về cô.

*

Chờ đến khi Quý Tiểu Trạc kéo tay cô nói với Quý Yến muốn sang phòng khác ngủ, Đường Đường đã nghĩ đây là một ý kiến không tồi, đột nhiên cảm thấy đề xuất này rất tốt.

Quý Yến hơi nhéo mắt lại nhìn chằm chằm Quý Tiểu Trạc, “Con và mẹ muốn qua phòng khác ngủ?”

Trong lòng Quý Tiểu Trạc quặn thắt, nhưng vẫn dũng cảm gật đầu, nói ra những lý do mình đã nghĩ, “Ba ơi, mẹ ngủ không ngoan, toàn lăn đi đâu không hà, mấy nay lăn đến bên cạnh ba, như vậy sẽ quấy rầy ba, cho nên chúng ta muốn dọn qua phòng khác ngủ.”

Rõ ràng là vật nhỏ có chiếm tĩnh hữu, đúng là làm khó cậu nhóc khi nghĩ ra lý do như vậy, trong lòng Quý Yến hừ hừ, nói: “Mẹ cũng không quấy rầy ba ngủ, ngược lại ba còn ngủ rất ngon, cho nên hai người không cần qua phòng khác ngủ.”

Trăm ngàn cay đắng nghĩ ra lý do để rồi bị phản bác, Quý Tiểu Trạc buồn rầu gãi đầu, ấp a ấp úng nói: “Vậy…. Là con ngủ không ngoan, sẽ quấy rầy ba, cho nên dọn qua chỗ khác vẫn tốt hơn.”

Quý Yến tiếp tục vô tình bác bỏ, “Vậy một mình con dọn qua ngủ không phải ngủ càng ngon hơn à? Như vậy con sẽ không quấy rầy đến mẹ con, ba và mẹ đều có thể ngủ ngon.”

Quý Tiểu Trạc: “……”

Quý Tiểu Trạc vắt hết đầu óc cuối cùng cũng không nghĩ ra cách nào khác, ý thức được mình không đấu lại ba, gấp đến độ vò đầu, đành phải xin sự giúp đỡ của Đường Đường đang làm con rùa rụt cổ bên kia.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện