Vì vậy chào tạm biệt Quý Tuần xong, hai người liền lên xe rời đi, chỗ ăn cơm cách trường học không xa, một quán ăn ấm áp đơn giản, bình thường Mộc Tử Tự cũng thích đến đây dùng bữa, dù sao một thằng con trai ở trọ bên ngoài lại còn chẳng biết bật bếp gas, thế nên căn bản ăn cơm ngoài.
Thời điểm Thẩm Mặc gọi món, Mộc Tử Tự nghi ngờ hỏi: “Không phải anh không ăn cá à?” trong ấn tượng ‘hàng’ kia không hề sờ đến cá, gì mà ăn cá quá phiền vân vân mây mây, nên mới vừa rồi mình đặc biệt không gọi.
Thẩm Mặc gọi món xong, cười nói với Mộc Tử Tự: “Không phải cậu thích à, hơn nữa bây giờ tôi cũng ăn cá.”
Nụ cười của đối phương ẩn chứa cưng chiều thiếu chút đâm mù hai mắt cậu, Mộc Tử Tự tuyệt không thừa nhận trong khoảnh khắc ấy trái tim khẽ rung, không ngờ anh ta lại nhớ mình thích ăn cá, đột nhiên phát hiện thật ra thì người này cũng không phải người phiền toái, Mộc Tử Tự hoàn toàn không nhận ra chuyện đối phương không ăn cá mình lại nhớ rõ ràng đến thế.
Bữa cơm này ăn xong cũng tạm coi như hài hòa, hai người trò chuyện về quãng thời gian không gặp lại, Mộc Tử Tự thế mới biết cửa hàng quần áo nam kia là của chị gái Thẩm Mặc – Thẩm Y mở, nói cách khác cái người mỗi lần nhìn mình chằm chằm cười đến quỷ dị là chị gái Thẩm Mặc nghĩ tới đây cả người cậu run rẩy.
Bởi vì buổi chiều Mộc Tử Tự còn có tiết, cơm nước xong Thẩm Mặc đưa cậu về trường, hai người trao đổi số điện thoại.
Thẩm Mặc cũng là sinh viên A đại, chỉ có điều anh lớn hơn Mộc Tử Tự hai tuổi, năm nay đã là năm thứ tư đại học, bình
thường không có chuyện gì sẽ không xuất hiện ở trường, cho nên Mộc Tử Tự căn bản không biết cậu và Thẩm Mặc cùng trường.
Một tuần kể từ bữa cơm ấy, cứ rảnh rỗi Thẩm Mặc lại oanh tạc nào điện thoại nào nhắn tin cho Mộc Tử Tự, khiến Mộc Tử Tự quen dần với sự hiện diện của anh, ngay cả bản thân Mộc Tử Tự cũng không chú ý tới, chỉ một tuần lễ ngắn ngủi thái độ của cậu với tin nhắn và điện thoại của Thẩm Mặc đã chuyển thành chờ mong, theo lời Quý Tuần nói thì chính là sùng bái khi còn bé với Thẩm Mặc giờ đã chuyển hóa thành mối tình đầu.
Đối với lời này Mộc Tử Tự giơ ngón giữa tặng Quý Tuần.
Thời điểm Thẩm Mặc gọi món, Mộc Tử Tự nghi ngờ hỏi: “Không phải anh không ăn cá à?” trong ấn tượng ‘hàng’ kia không hề sờ đến cá, gì mà ăn cá quá phiền vân vân mây mây, nên mới vừa rồi mình đặc biệt không gọi.
Thẩm Mặc gọi món xong, cười nói với Mộc Tử Tự: “Không phải cậu thích à, hơn nữa bây giờ tôi cũng ăn cá.”
Nụ cười của đối phương ẩn chứa cưng chiều thiếu chút đâm mù hai mắt cậu, Mộc Tử Tự tuyệt không thừa nhận trong khoảnh khắc ấy trái tim khẽ rung, không ngờ anh ta lại nhớ mình thích ăn cá, đột nhiên phát hiện thật ra thì người này cũng không phải người phiền toái, Mộc Tử Tự hoàn toàn không nhận ra chuyện đối phương không ăn cá mình lại nhớ rõ ràng đến thế.
Bữa cơm này ăn xong cũng tạm coi như hài hòa, hai người trò chuyện về quãng thời gian không gặp lại, Mộc Tử Tự thế mới biết cửa hàng quần áo nam kia là của chị gái Thẩm Mặc – Thẩm Y mở, nói cách khác cái người mỗi lần nhìn mình chằm chằm cười đến quỷ dị là chị gái Thẩm Mặc nghĩ tới đây cả người cậu run rẩy.
Bởi vì buổi chiều Mộc Tử Tự còn có tiết, cơm nước xong Thẩm Mặc đưa cậu về trường, hai người trao đổi số điện thoại.
Thẩm Mặc cũng là sinh viên A đại, chỉ có điều anh lớn hơn Mộc Tử Tự hai tuổi, năm nay đã là năm thứ tư đại học, bình
thường không có chuyện gì sẽ không xuất hiện ở trường, cho nên Mộc Tử Tự căn bản không biết cậu và Thẩm Mặc cùng trường.
Một tuần kể từ bữa cơm ấy, cứ rảnh rỗi Thẩm Mặc lại oanh tạc nào điện thoại nào nhắn tin cho Mộc Tử Tự, khiến Mộc Tử Tự quen dần với sự hiện diện của anh, ngay cả bản thân Mộc Tử Tự cũng không chú ý tới, chỉ một tuần lễ ngắn ngủi thái độ của cậu với tin nhắn và điện thoại của Thẩm Mặc đã chuyển thành chờ mong, theo lời Quý Tuần nói thì chính là sùng bái khi còn bé với Thẩm Mặc giờ đã chuyển hóa thành mối tình đầu.
Đối với lời này Mộc Tử Tự giơ ngón giữa tặng Quý Tuần.
Danh sách chương