Sở Hạ cảm giác được vách th*t của Lương Thi Vận đang gắt gao mút chặt lấy vật nam tính của anh, bên trong vừa ẩm ướt lại ấm áp, làm anh muốn chôn vùi thật lâu vào đó, còn có đầu lưỡi có thể tràn ra âm thanh rên rỉ của cô.

Anh không nhịn được kéo lấy eo của Lương Thi Vận áp sát vào eo mình, dưới thân liên tục dán chặt vào cô, dùng thêm sức đâm vào rút ra.....

Khoái cảm do thân thể va chạm ngày càng nhiều, việc làm hài lòng thân thể của đối phương mang lại cho cả hai một niềm vui sướng bất tận.

Tư thế này dĩ nhiên không tốn sức.

Hai người làm rồi nghỉ, nghỉ rồi lại tiếp tục làm, hận không thể cứ dán chặt vào nhau như vậy, người còn lại cũng không hề thúc giục, để cho khoái cảm tích tụ rồi tiêu tán, nhưng phần tích tụ lúc nào cũng nhiều hơn tiêu tán. Khoái cảm càng lúc càng tích tụ dồn dập, cuối cùng chậm rãi tràn ra.

Chờ tới khi cả hai cùng đạt cao trào, sau đó dựa sát vào nhau, trán kề trán, dưới ánh nắng rực rỡ chiếu vào phòng bếp thỏa mãn mỉm cười.

Lần này Lương Thi Vận trở về chưa đến một tuần đã đi lại.

Lại một lần nữa yêu xa, cũng không khó khăn như trong tưởng tượng.

Có lẽ đã trưởng thành rồi nên mọi người không muốn dính lấy nhau quá nhiều nữa. Mỗi ngày chia sẻ vài câu về cuộc sống hằng ngày với đối phương, trước khi đi ngủ nghe được giọng nói của đối phương, vậy là đủ rồi.

Tin nhắn có thể không trả lời ngay cũng không sao, trải qua nhiều chuyện như vậy, bây giờ Lương Thi Vận và Sở Hạ tuyệt đối tin tưởng đối phương, biết đối phương hết bận sẽ trả lời lại cho mình, cũng không còn suy nghĩ miên man, lo được lo mất.

Khó khăn nhất chính là lúc nhớ tới đối phương.

Những lúc đó Lương Thi Vận sẽ gửi tin nhắn cho Sở Hạ, lắng nghe giọng nói của anh, dù là tiếng hít thở thôi cũng được.

Sở Hạ thì thích nhất là lật xem những tấm ảnh của Lương Thi Vận. Trước khi Lương Thi Vận đi anh đã chụp rất nhiều ảnh.

Trong đó có cả tấm hai người nắm tay nhau. Anh đăng tấm ảnh này lên vòng tròn bạn bè, công khai bản thân là hoa đã có chủ, chuyện này cũng

giúp anh chặn được không ít những dây dưa và nợ đào hoa không cần thiết.

Đương nhiên ảnh chụp sẽ không để lộ mặt của Lương Thi Vận, dù sao thì trong danh sách bạn bè của anh cũng có không ít người quen biết với mẹ của Lương Thi Vận. Phương Nguyên có quyền được biết chuyện bọn họ đang quen nhau, chứ không phải là nghe được chuyện này từ miệng của người khác.

Tết Nguyên Đán, Lương Thi Vận về nước, vừa hay Phương Nguyên mời Sở Hạ tới ăn cơm cùng. Hai người bọn họ cảm thấy đây là cơ hội tốt, quyết định nói chuyện quen nhau cho Phương Nguyên biết.

Hai người cùng nhau tới nhà của Phương Nguyên. Khi sắp vào tới nhà, Lương Thi Vận đột nhiên có chút khẩn trương, Sở

Hạ cầm lấy tay cô an ủi. Nhưng khoảnh khắc cửa mở ra, Lương Thi Vận lại vô thức rút tay khỏi tay anh.

“Ủa, hai người cùng nhau tới à, không lẽ là trùng hợp gặp nhau dưới lầu?” Phương Thi Nhã nhìn hai người, nói.

Cô ấy vừa rồi đứng ngoài ban công, vừa hay nhìn thấy hai người đi chung một chiếc xe tới đây, định ra mở cửa thì lại vô tình thấy hai người trộm nắm tay qua mắt mèo, cô ấy lập tức đoán ra hai người đang yêu đương.

“Khụ khụ...” Lương Thi Vận vốn định tối nay thẳng thắn nói ra, ngược lại cũng không sợ Phương Thi Nhã phát hiện ra gì đó, chỉ lấy đồ trong tay của Sở Hạ đưa cho Phương Thi Nhã: “Chị mới nghe thấy mẹ gọi em đấy, còn không mau vào bếp bưng đồ ăn phụ mẹ.”

Cơm chiều vẫn là Phương Nguyên làm, một bàn đầy đồ ăn, tuy rằng phần lớn là cơm nhà nhưng đều là hương vị mà Lương Thi Vận không nếm được khi ở nước ngoài.

Lúc Phương Thi Nhã lải nhải chia sẻ những chuyện thú vị trong đại học,

Lương Thi Vận chỉ tập trung dùng cơm, thỉnh thoảng sẽ đáp lại mấy vấn đề mà bố dượng và Phương Nguyên hỏi.

Không ngờ, lần này hai người họ chủ yếu là hỏi thăm về bệnh tình của Lương Lực Đạt, còn hỏi cô ở nước ngoài đã quen chưa, không hề thúc giục kết hôn, cũng không hỏi cô về chuyện tình cảm.

Có thể là bởi vì hiện giờ cô đang ở nước ngoài, Phương Nguyên cho dù muốn sắp xếp cho cô đi xem mắt cũng không hợp lý, lại có thể là bởi vì

lần trước ồn ào đến khó coi như thế...

Lương Thi Vận suy nghĩ vẩn vơ, đột nhiên nghe Phương Thi Nhã chuyển chủ đề lên người cô: “Mẹ, lần trước cô nói giới thiệu bạn trai cho chị, người đàn ông đó hình như điều kiện cũng không tệ, mẹ đã nói cho chị biết chưa?”

“Chị con đã lớn như vậy rồi, vấn đề cá nhân còn không tự mình biết rõ sao?” Thái độ của Phương Nguyên hơi khác thường, dường như bà không muốn tiếp tục chủ đề này.

“Cũng phải, có lẽ là bên cạnh chị đã có chân mệnh thiên tử rồi.” Phương Thi Nhã lại chưa từ bỏ ý định, một lần nữa nhắm vào Lương Thi Vận và Sở Hạ.

Giấu thêm một hai giờ nữa cũng chẳng có ý nghĩa gì, Lương Thi Vận dứt khoát lên tiếng: “Mẹ, con muốn nói cho mẹ biết một chuyện, thật ra con đã có bạn trai rồi.”

Nói xong cô liền nắm tay người ngồi bên cạnh.

Phương Nguyên im lặng nhìn hành động của hai người họ, dường như không có sự kinh ngạc quá lớn, chỉ buông chén đũa xuống: “Mẹ cứ tưởng hai người các con vẫn muốn giấu giếm.”

Sau khi cùng Sở Hạ tái hợp lần nữa, Lương Thi Vận vừa trở về Mỹ là Lương Lực Đạt gần như lập tức nhìn ra được.

Về nước có một chuyến mà tinh thần lẫn diện mạo đều hoàn toàn thay đổi, còn thường xuyên cầm điện thoại cười trộm, không cần nói cũng biết nhất định là đang yêu đương.

Mà người được chọn, ngoại trừ Sở Hạ, Lương Lực Đạt không nghĩ ra được cái tên thứ hai.

Ông cũng lười phải vòng vo, trực tiếp gọi điện hỏi Sở Hạ, xác định hai người bọn họ thật sự nghiêm túc, cuối cùng cũng an tâm.

Có điều, Phương Nguyên không an tâm.

Lương Lực Đạt biết được nỗi bận tâm của bà, lần nọ khi hai người nói chuyện điện thoại, ông nhịn không được mà nói cho bà biết chuyện này. Đương nhiên, ông ấy không nói thẳng người đó là Sở Hạ, chỉ nói con gái có bạn trai rồi, để cho người làm mẹ như bà đỡ bận tâm một chút.

Nhưng sao lại không bận tâm được chứ,ở trong nước nhiều năm như vậy không tìm được, vừa ra nước ngoài mấy tháng đã có bạn trai ngay.

Dĩ nhiên Phương Nguyên phải hỏi cặn kẽ.

Lương Lực Đạt đành phải nói là người đó bà cũng quen, nhân phẩm không tệ, cùng ngành với Lương Thi Vận, tài năng trẻ tuổi, cùng chung chí hướng với con gái, nhất định sẽ làm bà vừa lòng.

Phương Nguyên là một người thông minh, vừa liên tưởng mọi chuyện lại với nhau bà đã rõ ràng.

“Lúc học đại học, hai đứa ở sau lưng mẹ lén lút yêu đương, mẹ đều biết, chỉ là không nói ra...” Phương Nguyên nhìn hai người họ, dáng vẻ đang chờ họ giải thích:

“Bây giờ thì sao, đều đã lớn hết rồi, còn muốn lén lút yêu đương nữa à?" “...” Sở Hạ.

“...” Lương Thi Vận.

“Chuyện này là em sai.” Im lặng chốc lát, Sở Hạ quyết định nhận sai, nhận hết chuyện hai người khi còn đi học lén lút yêu đương và chuyện bây giờ ở bên nhau không thông báo cho bà biết vào mình.

Anh còn muốn giải thích, Phương Nguyên đã cắt ngang lời anh: “Em sai sao, vậy được–– Hai đứa cũng không còn nhỏ nữa, định khi nào thì kết hôn?”

“Mẹ em lúc nãy chỉ là thuận miệng hỏi thôi, anh đừng tưởng thật.” Trên đường trở về, Lương Thi Vận nói.

Sở Hạ trong dòng xe cộ tấp nập liếc mắt nhìn người đang ngồi bên ghế phụ, anh có chút không xác định được đối phương cuối cùng là có thái độ gì. Lương Thi Vận luôn thích che giấu suy nghĩ trong lòng, đối với sự từ chối của cô, có đôi khi anh cũng không phân biệt được là thật sự từ chối hay chỉ là khẩu thị tâm phi.

Những lời lúc nãy là thật lòng sao? Đèn vàng hai bên bật tắt rọi vào khuôn mặt của Lương Thi Vận, tâm trạng của Sở Hạ cũng lên xuống bồi hồi.

Từ khi quay lại tới nay, sự ngăn cách giữa hai người bọn họ cũng từ từ được oại bỏ, nhưng có một số chuyện vẫn chưa thích hợp để nói ra....

Chuyện kết hôn là một trong số đó.

Anh không biết có phải do anh tới nay vẫn chưa cho Lương Thi Vận được cảm giác an toàn hay không, huống hồ bây giờ bọn họ lại yêu xa.

Anh cũng không biết nếu tùy tiện nói tới vấn đề này có mang tới áp lực cho đối phương hay không.

Năm đó nếu anh sớm xác định ý muốn của bản thân, thì có lẽ bọn họ đã sớm kết hôn, con cái chắc cũng đã chạy nhảy khắp nơi............................................................................................... Hà tất phải rối

rắm như thế này.

Nhưng dù hối tiếc cũng vô dụng, chi bằng ngẫm xem có cách nào bồi thường lại...

Sở Hạ nắm chặt tay lái, ở trong lòng buông tiếng thở dài, cuối cùng nhẹ nhàng đáp một tiếng “Ừm.”

Ngày tháng qua như thoi đưa, nhoáng một cái đã tới cuối tháng, lễ hội truyền thống vào mùa xuân cũng đến đúng ngày.

Sở Hạ cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi, anh lựa chọn đi California để bầu bạn với Lương Thi Vận. Lương Thi Vận vừa hay cũng được nghỉ một tuần, hai người quyết định đi trượt tuyết ở thung lũng Squaw.

Thung lũng Squaw là một lưu vực trong Dãy núi Sierra Nevada ở California. Phía đông California từng là nơi Hoa Kỳ dùng để đăng cai Thế vận hội Mùa đông 1960, và là địa điểm tổ chức các môn thể thao mùa đông nổi tiếng nhất ở California.

High Camp ở Squaw có độ cao 9000 feet so với mực nước biển, không khí trên đó vô cùng mát mẻ và trong lành, địa hình bằng phẳng rộng mở, hơn 100 con đường mòn phân bố trên 2.400 mẫu đất, và một phần tư của chúng là đường đua cấp cơ sở, đặc biệt phù hợp với một người mới học như Lương Thi Vận.

Một ngày trước hai người đã tới khu du lịch, sáng sớm ngày hôm sau thay quần áo bảo hộ xong liền đi tới sân trượt tuyết.

Tháng Giêng mỗi năm là mùa trượt tuyết cao điểm.

Khi Lương Thi Vận và Sở Hạ tới nơi, bên trong sân tuyết đã có rất nhiều người, Lương Thi Vận nhận lấy ván trượt tuyết của mình, dưới sự chỉ đạo của Sở Hạ bắt đầu luyện tập: hai chân phải rộng bằng vai, muốn ván uốn lượn thì cơ thể phải hơi nghiêng về phía trước....

Con đường tuyết trắng mịn phản chiếu ánh sáng chói lọi vào mắt, Lương Thi Vận dẫm lên ván trượt, dựa theo lời của Sở Hạ nhẹ nhàng di chuyển về phía trước...

Ban đầu không tránh khỏi việc té ngã.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện