Lương Thi Vận lái xe về nhà.

Ăn cơm và đi xem phim chỉ là chuyện giải trí, nhưng chẳng hiểu sao lại khiến cô cảm thấy mệt mỏi, cô nặng nề lê bước vào thang máy, chợt phát hiện một người quen đang đứng trong thang máy.

“Chào..” Lương Thi Vận chào hỏi Lâm Ngạn.

“Chào…” Lâm Ngạn có chút xấu hổ chào lại cô.

Lương Thi Vận lúc này mới để ý bên cạnh của Lâm Ngạn còn có một cô gái.

Đầu của cô gái này hơi nhỏ, thoạt nhìn tuổi cũng chưa lớn lắm, khuôn mặt nhỏ nhắn dễ thương đang đỏ bừng lên, ngẩng đầu lên nhìn Lâm Ngạn như đang muốn hỏi cậu ấy là người cậu ấy vừa nói chuyện là ai.

Đây là bạn gái mới của cậu ấy sao? Lương Thi Vận hiểu ý, vội vàng nghiêng người kéo dài khoảng cách với Lâm Ngạn, nhưng cô vẫn nghe được đoạn đối thoại của bọn họ.

“Cô ấy là ai?” “Hàng xóm.”

“Quan hệ hàng xóm trong tiểu khu của anh tốt vậy sao?”

“Ha ha, đúng vậy,…Bobby trước đây là do cô ấy nhặt được, sau đó anh mới nhận nuôi.”

….

Trong cuộc đối thoại của bọn họ, Lương Thi Vận đến cái tên cũng không được đề cập tới, Lương Thi Vận nghe câu được câu mất, đến cuối cùng cũng không xác định được cô gái đó có phải là bạn gái của Lâm Ngạn hay không, nhưng chí ít có một điều cô có thể chắc chắn —— có lẽ thời gian tới Lâm Ngạn sẽ không rảnh để liên lạc với cô.

Sinh nhật của cô trước đó Lâm Ngạn có tới nhà cô mừng sinh nhật, bởi vì tâm trạng của cô không được tốt nên cậu ấy đã rời khỏi.

Sau đó Lâm Ngạn cũng có hẹn cô, nhưng cô đang đau đầu vì chuyện của Sở Hạ, cộng thêm công việc bận rộn, căn bản không có tâm trạng, sau đó nữa là kỳ sinh lý, cho nên vẫn luôn từ chối cậu ấy.

Hết lần này tới lần khác, Lâm Ngạn cuối cùng cũng không tìm cô nữa.

‘Bạn giường’ chính là như thế, không có chuyện người ta vẫn luôn đợi bạn hoặc là thông cảm cho bạn.

Lương Thi Vận trở lại chung cư.

Trong phòng tối tăm, ánh đèn bên ngoài cửa sổ len lỏi chiếu vào. Ngoài ô cửa sổ ngựa xe như nước, bên trong căn phòng lại trống rỗng tịch mịch. Ở tầng quá cao nên bên ngoài ồn ào thế nào cũng không ảnh hưởng tới bên trong, cả căn phòng chỉ có sự yên tĩnh bao trùm.

Lương Thi Vận mở đèn lên, lấy cho mình một ly nước, ánh mắt lại nhìn về phía cửa sổ, nhìn dòng xe bên dưới đang tấp nập qua lại. Cô mở điện thoại lên, không biết sao lại bấm vào khung chat với Sở Hạ.

Đỡ chút nào chưa?

Cô ngẫm nghĩ rồi gửi cho anh một tin nhắn. Bên kia một lúc lâu vẫn chưa trả lời lại, cô bèn ném điện thoại lên sô pha. Lúc chuẩn bị chuẩn bị đi tắm thì một cuộc điện thoại gọi tới.

“Alo…” Không biết có phải do mới tỉnh ngủ hay không mà giọng của Sở Hạ có chút trầm.

Khoảnh khắc giọng nói của anh vang lên, không hiểu sao căn phòng rộng lớn như vậy bỗng chốc trở nên chật hẹp.

“Alo.” Lương Thi Vận vô thức ngồi ngay ngắn lại, “Bệnh cảm đã đỡ hơn chút nào chưa?”

“Ừm, khá hơn nhiều rồi.” Sở Hạ nói.

Giọng nói có chút khàn khàn, vừa giả vờ có tinh thần vừa mang theo sự gợi cảm truyền vào tai Lương Thi Vận.

Gió đêm từ bên ngoài cửa sổ thổi vào, không khí yên ắng xung quanh tựa hồ như đang chuyển động, Lương Thi Vận lúc này mới có cảm giác thoải mái khi trở về nhà, cô chậm rãi nói: “Vậy là tốt rồi.”

Sau đó, nhất thời lại không biết nói gì với nhau. Hai người cứ như vậy rơi vào trầm mặc.

“Không hổ là khu ngoại cảnh.” Đột nhiên Sở Hạ thì thầm một câu. “Hả?” Lương Thi Vận.

“Anh nói bên này cây cối xanh tốt quá, buổi tối còn có thể nghe thấy tiếng côn trùng kêu.” Sở Hạ nói, sau đó đứng dậy mở cửa sổ.

Cuộc trò chuyện đột nhiên có thêm nhiều tạp âm, sau đó là một tràng tiếng sột soạt cùng với tiếng bước chân.

Lương Thi Vận đoán có lẽ anh đang mở loa ngoài, thế là cô nghiêm túc lắng nghe trong chốc lát.

Đích thực là có âm thanh của côn trùng, còn có lá cây bị gió thổi vang lên tiếng xào xạc, tiếng giọt nước từ lá cây rơi xuống đất phát ra âm thanh tí tách, thậm chí——còn cả hơi thở run rẩy của Sở Hạ.

Giống như ngày mưa hôm đó, cô ghé đầu vào vai anh nghe được âm thanh ấy.

Ống nghe điện thoại như đồng thời bị thấm ướt.

Gió đêm mang theo hơi lạnh trong không khí đến, Lương Thi Vận nhắm mắt lại, cả người nằm trên sô pha mềm mại, suy nghĩ không khỏi bay xa

——Tất cả đều trở về ngày mưa gió cuồng phong kia, còn có tấm lưng ấm áp và mái tóc ướt đẫm của Sở Hạ, cùng với những giọt nước từ trên mũ áo mưa không ngừng lăn xuống, thấm vào da thịt bọn họ.

Mãi cho tới khi giọng nói của Sở Hạ lần nữa kéo cô về hiện thực.

“Đúng rồi, tình hình của giáo sư Phương bây giờ sao rồi?” Sở Hạ hỏi, “Nghiêm trọng không?”

“Không sao, chỉ là bệnh cũ tái phát, dây thần kinh bị chèn ép, không phải vấn đề lớn gì.” Lương Thi Vận đáp, “Hai ngày nữa chắc là có thể xuất viện.”

“Vậy là tốt rồi.” Sở Hạ nói, “Chắc ngày mai anh có thể về rồi, đến lúc đó sẽ tới thăm giáo sư Phương.”

Sở Hạ không phải là nói suông, cuối tuần quay về quả nhiên anh xách theo đồ tới nhà của Phương Nguyên.

Phương Nguyên dĩ nhiên là muốn giữ anh lại dùng cơm.

Lại một bàn đồ ăn phong phú, Lương Thi Vận đi theo cũng có lộc ăn. Cô không nói nhiều lời, Phương Nguyên không biết có phải là vì nằm viện bị ảnh hưởng sức khỏe hay không, cũng không còn trò chuyện nhiều với Sở Hạ nữa, bố dượng của Lương Thi Vận vốn dĩ là người kiệm lời, trên bàn ăn chỉ có một mình Phương Thi Nhã liên tục nói chuyện.

Có lẽ gần tới kỳ thi đại học, việc học ngày càng nặng nề, áp lực cũng rất lớn, con bé cần phải giải tỏa.

Phương Thi Nhã ríu rít những chuyện vụn vặt trong trường học, Lương Thi Vận nghĩ bụng nhà vẫn còn có khách, nhịn không được ở dưới bàn đụng nhẹ con bé, ý bảo cô ấy đừng làm phiền khách. Phương Thi Nhã lúc này mới im lặng, nhưng chẳng được bao lâu, cô ấy lại quay đầu nói: “Ai da, chị, em nghe mẹ nói lần trước chị với bác sĩ Sầm kia đi hẹn hò, hai người…Hehe, tiến triển thế nào rồi?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện