“Sao anh lại tới…” Nhìn Sở Hạ đứng bên ngoài, Lương Thi Vận kinh ngạc mở miệng, nói được một nữa thì đột nhiên im bặt, bởi vì cô nhìn thấy trên tay Sở Hạ đang cầm một cái bánh kem.

Anh tới đón sinh nhật cùng cô sao? Là do lần trước cô nói chưa đủ rõ ràng ư?

Lương Thi Vận nhíu mày, cơ thể bất giác nới rộng khoảng cách với Lâm Ngạn.

Động tác này vừa hay khiến Sở Hạ dò xét Lâm Ngạn từ đầu tới chân: tuổi tác tầm ngoài hai mươi, mặc một chiếc áo phông thể thao, cổ tay áo xắn lên bo lấy cánh tay săn chắc, dưới lớp áo là cơ bắp mơ hồ, vai rộng eo nhỏ và đôi chân dài thẳng tắp.

Gần giống với cậu trai trẻ mà trước đó gặp ở khu nghỉ dưỡng, đúng là tuổi trẻ tràn đầy sức sống.

Chân mày Sở Hạ lập tức nhíu lại.

Nét mặt của anh vốn đã nghiêm nghị, lúc nghiêm túc lại mang đến cảm giác bức người, giống như lưỡi dao lạnh lùng phát sáng.

“Hai người trò truyện đi.” Lâm Ngạn đã cảm nhận được địch ý tản ra trên người Sở Hạ, cậu tách khỏi người Lương Thi Vận, quay vào nhà ôm lấy Bobby.

Ánh mắt Sở Hạ nhìn chằm chằm bóng lưng của Lâm Ngạn, mãi cho đến khi Lương Thi Vận đóng cửa lại anh mới thôi nhìn, chuyển tầm mắt sang khuôn mặt cô: “Xem ra anh tới không đúng lúc rồi.”

Giọng điệu lạnh lẽo, ngữ khí xa cách, lại mang theo chút trào phúng ở âm cuối…

Lúc trước quen nhau Lương Thi Vận luôn bảo trì khoảng cách với các bạn học nam, từ trước tới nay chưa từng cho Sở Hạ có cơ hội ghen tuông.

Bây giờ nhìn thấy anh nổi cơn ghen tuông, so với những đàn ông khác cũng không có gì khác biệt.

“Quen biết khi nào đấy?” Sở Hạ lại hỏi. Lương Thi Vận không trả lời.

Loại quan hệ như cô với Lâm Ngạn, dù quen từ năm trước hay quen mới hôm qua cũng không có gì khác nhau lắm.

“Có khác nhau sao?” Cô hỏi lại.

“…” Yết hầu Sở Hạ giật giật, cuối cùng cũng không nói được câu phản bác nào. Im lặng một hồi lâu, rốt cuộc anh cũng nói ra một câu: “Là anh đã tự cho mình là đúng.”

Anh nói xong liền nhét đồ đạc vào tay Lương Thi Vận, sau đó xoay tấm lưng thẳng tắp đi tới cửa thang máy.

Lương Thi Vận liếc mắt nhìn đồ vật trong tay mình, ngoại trừ bánh sinh nhật thì còn có một hộp quà nữa, không biết bên trong đựng thứ gì, cũng không biết có quý giá không…

Lương Thi Vận nhíu mày, cô định lên tiếng gọi Sở Hạ, đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân vọng lại.

“Vì sao?” Sở Hạ quay lại, đi tới bên cạnh cô.

“?” Lương Thi Vận khó hiểu, cô ngước mắt nhìn thẳng vào ánh mắt của Sở Hạ, cả người lập tức bị Sở Hạ ấn lên cánh cửa.

Nụ hôn như muốn che trời lấp đất bỗng chốc rơi xuống.

Cái ót của cô bị tay anh cố định, thân thể bị ép giữa vách tường và Sở Hạ, không cách nào động đậy.

Nụ hôn này vừa mạnh mẽ vừa kéo dài.

Lương Thi Vận gần như sắp tắt thở, mới định thần lại thì vừa hay đối diện với ánh mắt chất vấn của Sở Hạ: “Em vẫn còn tình cảm với anh mà, vì sao lại thế?”

“Vì sao không cho cả hai một cơ hội? Đừng lấy người đang ở trong nhà em ra làm cái cớ qua loa lấy lệ với anh…” Anh ngẫm nghĩ, lại bổ sung thêm một câu, “Cậu ta thoạt nhìn nhỏ hơn em những năm sáu tuổi, giữa hai người không có khả năng——trừ khi em thật sự không tính chuyện an ổn.”

Lời này có ý là đừng lấy việc không muốn yêu đương hay không muốn kết hôn ra làm cái cớ.

Lương Thi Vận lại không nhịn được nhíu mày. Anh thật sự đoán đúng rồi.

Mấy năm nay hẹn hò với người khác cô cảm thấy cô đơn về mặt tâm lý hơn là thể xác, mà thực ra cô cũng có suy nghĩ muốn tìm người ổn định lâu dài.

Thích một người rất khó, được người ta thích cũng rất khó; chờ đợi với một tâm thái vô vị khiến tất cả những điều này trở nên vô vọng hơn; cộng với việc sống chung rồi bắt đầu tìm hiểu lẫn nhau cũng rất khó khăn…..

Khó trách có nhiều người lại chọn yêu lại người cũ.

Trong số những người quen biết trước đây, chọn lấy một người không phạm phải sai lầm về mặt nguyên tắc hoặc không có mâu thuẫn không thể hòa giải —— thì anh đã từng tham gia vào quá khứ của cô, chứng kiến quá trình cô trưởng thành, chung quy so với một người xa lạ thì vẫn an tâm hơn.

Cô và Sở Hạ dường như ngoài việc từng ở hai nơi khác nhau ra, thì trong việc sống chung cũng không có quá nhiều vấn đề.

Cả hai vẫn còn cảm giác với nhau, trên giường hay dưới giường đều hòa hợp.

Chung quy nếu cô muốn kết hôn, muốn yên ổn sống qua ngày, thì Sở Hạ có thể xem là một sự lựa chọn tốt nhất.

Chỉ là…

“Sở Hạ, ban đầu chính anh là người đề nghị chia tay.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện