- Tiểu Phàm, chúng ta về quân khu đón cha mẹ cháu cùng San San, sau đó lại đến chỗ ông, ông đã cho người chuẩn bị thức ăn. Chờ khi chúng ta tới đã đúng giờ dùng cơm.
 
Khi Trần Phàm đi theo Trần Kiến Quốc vào chiếc xe mang biển số quân ủy, Trần Kiến Quốc đưa một điếu thuốc lá đặc cung cho Trần Phàm, mở miệng nói.
 
Trần Phàm không trả lời Trần Kiến Quốc, mà tiếp nhận thuốc lá, muốn lấy bật lửa châm cho Trần Kiến Quốc, nhưng sờ soạng hồi lâu vẫn không tìm thấy.
 
Trần Kiến Quốc thấy thế cười cười, cầm ra một hộp diêm, rút một cây đốt lên châm lửa cho Trần Phàm.
 
Trần Phàm không khách khí, rít nhẹ một hơi nói
 
- Ông bác cả, hay ông về trước đi, cháu tự mình về dẫn họ qua là được.
 
Trần Kiến Quốc châm thuốc lá rít sâu một hơi, phun ra ngụm khói lắc đầu mở miệng nói
 
- Tiểu Phàm, ông biết cháu đang lo lắng cha mẹ cháu không biết tình hình thực tế, sau khi ông cùng họ gặp mặt trường hợp sẽ xấu hổ. Yên tâm đi, tuy tính tình cha cháu quật cường một chút, nhưng không phải là người ngốc nghếch. Nếu như hắn thấy chúng ta cùng về quân khu, với thông minh tài trí của hắn, tự nhiên sẽ đoán được mà thôi.
 
Nghe Trần Kiến Quốc nói, Trần Phàm có chút xấu hổ gật đầu.
 
Đúng như lời Trần Kiến Quốc, Trần Phàm quả thật lo lắng điểm này.
 
Hiểu được Trần Kiến Quốc vì muốn thực hiện di chúc của Trần lão thái gia, làm ván cờ của Trần lão thái gia thuận lợi hoàn thành, vì thế phải chịu ủy khuất, Trần Phàm thật không muốn tiếp tục làm lão nhân này bị tổn thương thêm lần nữa.
 
Lúc mười một giờ, Trần Phàm ngồi xe của Trần Kiến Quốc đi vào quân khu Yên Kinh.
 
Sau khi xe đi vào quân khu, một đường thông suốt, binh lính còn cúi chào, lớn tiếng "chào thủ trưởng" liên tục.
 
Cùng lúc đó các quan chức quân khu Yên Kinh được binh lính gác cổng thông báo, tuy rằng không biết vì sao Trần Kiến Quốc lại đột nhiên đi tới quân khu Yên Kinh, nhưng không dám lãnh đạm, mà trước tiên ngồi xe chạy đi nghênh tiếp Trần Kiến Quốc.
 
- Để cho người báo với họ, tôi tới quân khu không phải vì việc công, mà là việc tư, bảo họ cứ đi làm việc đi.
 
Trong xe, Trần Kiến Quốc nhìn thấy mấy chiếc xe xuất hiện phía trước, liền phân phó cho cảnh vệ.
 
- Dạ, thủ trưởng!
 
Cảnh vệ liền đáp, đồng thời lấy vô tuyến điện thông tri cho người trong mấy chiếc xe, trong xe đều là đặc công đi theo bảo hộ sự an toàn của Trần Kiến Quốc, mỗi khi hắn đi ra ngoài, bọn họ đều cùng đi theo.
 
Theo sau, những quan chức trong quân khu Yên Kinh đã đi tới trước xe của Trần Kiến Quốc.
 
Khi xe dừng lại, một gã đặc công bước xuống, nhanh chóng đi tới nói vài câu với các quan chức quân khu Yên Kinh.
 
Nói chuyện xong, gã đặc công lại ngồi vào xe, những chiếc xe khác liền tránh sang ven đường, còn Trần Vĩnh Lạc cùng các đại lão mang theo thần tình nghi hoặc đứng bên đường đưa mắt nhìn xe của Trần Kiến Quốc rời đi.
 
Nhìn thấy xe Trần Kiến Quốc đi xa, mấy vị quan chức đều lộ ra vẻ mặt suy nghĩ.
 
Lúc trước khi Trần lão thái gia còn sống, Trần Kiến Quốc luôn thường xuyên tới vấn an Trần lão thái gia, sau khi Trần lão thái gia buông tay rời đi nhân gian, Trần Kiến Quốc đuổi gia đình Trần Phàm ra khỏi Trần gia, quan hệ đôi bên nổ tung, Trần Kiến Quốc ngoại trừ xuống kiểm tra công việc, chưa bao giờ đi tới quân khu Yên Kinh.
 
Một lần cũng không có!
 
Hiện giờ, Trần Kiến Quốc chủ động đi tới quân khu Yên Kinh, nói là vì việc tư, với sự thông minh của họ dùng đầu ngón chân cũng có thể nghĩ ra, Trần Kiến Quốc muốn đi tới chỗ ở của vợ chồng Trần Chiến.
 
Đồng thời lấy thân phận của bọn họ đều có thể nhìn ra, Trần Phàm bằng vào sức một mình đem Yến gia đá vào vực sâu, qua hôm nay, Yến gia chính thức sụp đổ.
 
Vào lúc này, hành động của Trần Kiến Quốc không khỏi làm trong lòng họ tuôn ra ý nghĩ: Chẳng lẽ Trần Kiến Quốc cùng gia đình Trần Phàm đã tiêu tan hiềm khích trước kia sao?
 
Trong lòng vừa trào ra ý nghĩ này, lại liên tưởng tới thế cục trước mắt, tất cả mọi người cảm thấy được loại khả năng này rất lớn, đồng thời bọn họ cũng hiểu được trong chuyện này mơ hồ có vấn đề, nhưng lại không dám nghĩ sâu xa hơn.
 
- Lão Lý, các ông đều trở về, tôi đi xem.
 
Thấy mấy vị quan chức không lên tiếng, Trần Vĩnh Lạc mở miệng nói.
 
- Vĩnh Lạc, nhớ rõ về hội báo với tôi.
 
Người nắm quyền quân khu Yên Kinh mở lời vui đùa, sau đó mang người lên xe quay về.
 
Trần Vĩnh Lạc ngồi vào trong xe, thúc giục tài xế chạy tới chỗ ở của vợ chồng Trần Chiến.
 
Trong xe, Trần Vĩnh Lạc vô cùng hưng phấn, cảm giác như không thể lớn tiếng cười ha hả lên mới sảng khoái.
 
Nhìn thấy phản ứng của hắn, cảnh vệ viên nghi hoặc, bởi vì Trần Vĩnh Lạc dù có thăng quan cũng chưa từng có vẻ hưng phấn đến như thế đi?
 
Hưng phấn sao?
 
Đúng vậy!
 
Cho tới nay, Trần Vĩnh Lạc đều hi vọng gia đình Trần Phàm có thể tiêu tan hiềm khích với Trần Kiến Quốc, thậm chí còn liên hợp với Trần Ninh cố gắng hòa giải, hiện giờ Trần Kiến Quốc chịu đi tới ý nghĩa giấc mộng đã trở thành sự thật, Trần Vĩnh Lạc có thể không hưng phấn sao?
 
Ngay khi Trần Vĩnh Lạc đang vội vàng đi tới chỗ ở của vợ chồng Trần Chiến, xe của Trần Kiến Quốc đã đi tới trước nhà.
 
Trước nhà, Tôn Diễm Linh ngồi trên xe lăn phơi nắng như ngày thường, Tô San đẩy xe đang trò chuyện với bà, Trần Chiến đứng cạnh bên đang mỉm cười.
 
Nhưng...
 
Khi hắn nhìn thấy xe của Trần Kiến Quốc dừng lại, nụ cười trên gương mặt liền biến mất, trong đôi mắt bình tĩnh bắn ra ánh mắt sắc bén.
 
Quân đao.
 
Một khi ra khỏi vỏ, sắc bén vô cùng!
 
Không riêng gì Trần Chiến, Tôn Diễm Linh cũng nhớ bảng số xe của Trần Kiến Quốc, lúc này nhìn thấy, nụ cười trên mặt bà cũng biến mất, nhíu mày nhìn ra.
 
Tô San cũng nhìn thấy, nhưng lại nhận ra vẻ dị thường của vợ chồng Trần Chiến, nhịn không được lại nhìn qua chiếc xe vừa dừng lại.
 
Trong ánh nhìn chăm chú của ba người, Trần Phàm liền chủ động mở cửa xe nhảy xuống, nhưng không lập tức đi tới chỗ ba người mà chờ Trần Kiến Quốc bước xuống xe.
 
Ân?
 
Ngạc nhiên khi nhìn thấy Trần Phàm, thần tình vợ chồng Trần Chiến chấn kinh, Tô San bởi vì không biết đó là xe của ai, nên không quá kinh ngạc.
 
Không đợi vợ chồng Trần Chiến kịp hồi phục lại, Trần Kiến Quốc bước xuống xe, cùng đi với Trần Phàm tiến về hướng ba người.
 
Nhìn thấy một màn như vậy, Trần Chiến chợt khôi phục lại, nhìn biểu tình như cười như không của Trần Kiến Quốc, vẻ mặt liền lộ ra dáng suy tư.
 
- Như thế nào? Tiểu Chiến, không chào đón bác tới à?
 
Nhận thấy được biểu tình biến hóa của Trần Chiến, Trần Kiến Quốc cười mắng.
 
Trần Chiến không trả lời, đưa mắt nhìn Trần Phàm, cảm giác giống như đang hỏi: Sao lại thế này?
 
Làm như đã đọc hiểu ý tứ trong mắt của cha, Trần Phàm mỉm cười đáp lại.
 
- Tiểu Chiến, tiểu Phàm đã nhận thức người ông này rồi, còn cháu thì sao?
 
Nhìn thấy Trần Chiến cùng Trần Phàm "liếc qua liếc lại", Trần Kiến Quốc cười híp mắt hỏi.
 
Đúng như lời Trần Kiến Quốc suy đoán, khi nhìn thấy Trần Phàm đi cùng Trần Kiến Quốc, Trần Chiến liền cảm thấy không đúng, lúc này thấy biểu hiện của hai người, trực giác cùng lý trí nói cho hắn biết, Trần Kiến Quốc và Trần Phàm đã tiêu tan hiềm khích trước kia.
 
Mặc dù như thế, nhưng bởi vì còn chưa biết rõ chân tướng sự tình, Trần Chiến cũng không trả lời mà vẫn giữ im lặng.
 
- Anh Chiến, mau mời bác cả vào nhà đi.
 
Tuy rằng Tôn Diễm Linh cũng tức giận với hành vi lúc trước của Trần Kiến Quốc, nhưng dù sao bà cũng là một người phụ nữ, mềm lòng, nhìn ra có vấn đề, liền đánh vỡ bầu không khí trầm mặc.
 
- Ông bác cả.
 
Tôn Diễm Linh vừa mở miệng, Tô San liền chào hỏi Trần Kiến Quốc.
 
Tuy rằng nàng không biết vì sao Trần Kiến Quốc lại hòa thuận với Trần Phàm, nhưng cho tới nay, nàng vẫn luôn yên lặng ủng hộ Trần Phàm, chỉ cần chuyện Trần Phàm nhận thức, nàng sẽ không có ý kiến.
 
- San San, cháu đưa bác gái vào trong thu thập một chút, một lát chúng ta cùng đi dùng cơm.
 
Trần Kiến Quốc cười nói với Tô San.
 
- Dạ, ông bác cả.
 
Tô San gật đầu, phụ giúp đẩy xe lăn của Tôn Diễm Linh rời đi.
 
Trần Kiến Quốc đi tới bên cạnh Trần Chiến, lấy ra thuốc lá đặc cung, rút một điếu đưa tới trước mặt Trần Chiến.
 
Trần Chiến không tiếp nhận, xoay đầu sang bên không nhìn hắn, điển hình làm ra vẻ mắt không thấy thì tâm không phiền.
 
- Cha...
 
Trần Phàm thấy trường hợp có chút xấu hổ, cố gắng dàn xếp.
 
- Tiểu Phàm, cháu không biết cha của cháu, cha của cháu a, chính là cái dạng này - dù trong lòng hắn đã đoán được tám chín phần lý do, nhưng chỉ cần ông không nói rõ ràng, hắn tuyệt đối không khả năng đón lấy điếu thuốc của ông đâu.
 
Trần Kiến Quốc cười cười, không chút để ý tới hành động không nể tình của Trần Chiến.
 
Vừa nói xong, Trần Kiến Quốc thu hồi nụ cười, cất thuốc lá, lại châm điếu thuốc thở dài nói
 
- Tiểu Chiến, thật xin lỗi, làm cho cháu cùng Diễm Linh chịu ủy khuất.
 
Nghe Trần Kiến Quốc nói, dù tính tình của Trần Chiến quật cường, cũng ngẩn ra, diễn cảm thay đổi, nhưng vẫn không nói chuyện.
 
- Bác biết trong lòng cháu đang đoán được những gì bác làm là theo di chúc của ông nội cháu, hiện tại cháu không phải trách ông làm như vậy, mà chỉ trách ông gạt cháu.
 
Trần Kiến Quốc cười khổ nói.
 
Lại nghe Trần Kiến Quốc nói, Trần Chiến quay đầu lại, sắc mặt phức tạp nhìn hắn, muốn nói gì đó lại không nói ra miệng.
 
- Tiểu Chiến, lời nói thật lòng, trong nội tâm của ông, ông thật muốn nói sự thật, nhưng ông nội cháu đã dặn, không tới ngày kết thúc mọi việc, phải luôn giữ bí mật chuyện này.
 
Trần Kiến Quốc rít mạnh hơi thuốc lá, ngẩng đầu nhìn lên không trung phương xa, trong thanh âm mang theo vài phần âm rung
 
- Dùng lời nói của lão nhân gia, một người diễn trò vẫn thật hơn là nhiều người cùng diễn trò.
 
Nghe xong lời của Trần Kiến Quốc, thân hình thẳng tắp của Trần Chiến hơi run lên.
 
Theo sau...hắn vươn tay, giật điếu thuốc trong miệng Trần Kiến Quốc, tức giận nói
 
- Ai cho bác hút điếu thuốc của cháu?
 
Nói xong, Trần Chiến liền đưa lên miệng, rít sâu một hơi.
 
- Còn là chủ tịch quân ủy gì đó, thuốc dỏm gì đây, làm cay tròng mắt người khác.
 
Hút vài hơi, Trần Chiến dùng tay trái nhu nhu đôi mắt đỏ hồng, tay phải cầm thuốc lá run rẩy không thôi.
 
- Ha ha...
 
Trần Kiến Quốc nghiêng đầu ha ha cười.
 
Dưới ánh mặt trời, hắn cười ra nước mắt.
 
Trong lòng Trần Phàm khô nóng, đôi mắt muốn ứa lệ.
 
Trần lão thái gia, mỉm cười nơi chín suối.
 
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện