Đường Kính Chi cười hăng hắc đứng dậy, đi tới bên ghế ngồi xuống nắm lấy tay nàng, trêu:
- Ghen tỵ kìa, xấu chưa.
- Ai thèm.
Hoàng thái hậu quay đầu đi:
- Xem nàng kìa, ta chỉ thuận miệng nói thế thôi, hơn nữa nói sớm cho nàng biết, chẳng phải để sau khi về nhà rồi, nàng có tri âm đánh đàn sao? Đường Kính Chi mặt dày mày dạn giữa ban ngày ban mặt vuốt ve tay nàng, làm mặt Hoàng thái hậu chẳng mấy chốc đỏ dừ, trừng mắt lên nhìn y:
- Trước kia sao không nhìn ra chàng háo sắc như thế nhỉ?
Nói thì nói miệng thế thôi, rời hoàng cung cái chốn ăn thịt người không nhả xương, không cần lúc nào cũng phải đề phòng người khác hãm hại, cũng không cần nhọc lòng quản lý chuyện trong cung nữa, hiện giờ tâm tình Hoàng thái hậu tốt hơn bao giờ hết.
Sau nửa tháng nghỉ ngơi, chẳng những vết thương đã lành, người càng thêm tinh thần, làn da thêm sáng bóng mịn màng, được ái tình tưới tắm, trông không khác gì thiếu phụ trên hai mươi.
Đường Kính Chi cúi người xuống, ghé miệng vào tai nàng:
- Nếu nàng nói tướng công ta háo sắc, vậy đêm nay ta ở lại phòng nàng, cho nàng biết háo sắc là thế nào đấy.
- Không thèm.
Hoàng thái hậu xấu hổ tới mức ráng hồng đốt tới tận cổ rồi.
- Thật chứ?
Đường Kính Chi cố tình muốn trêu nàng, Ngọc Nhi bên cạnh từ lúc tiếng đàn mở mắt ra, thấy « mẹ hoàng đế » bị tướng công bắt nạt tới quẫn bách thì cười gập người lại, gần đây nàng có thêm thú vui là xem tướng công khinh bạc vị quốc mẫu cao quý này.
Hoàng thái hậu bị "tiểu nha đầu" cười, thẹn vô cùng, chỉ muốn kiếm một cái lỗ mà chui vào, cuối cùng không chịu nổi ánh mắt háo sắc của Đường Kính Chi đưa tay nhéo hông y một cái thật đau.
- Ui cha.
Đường Kính Chi không đề phòng hét lên đau đớn:
Ba người đang vui đùa thì có một nha hoàn đi tới thi lễ nói:
- Bẩm bá gia, bên ngoài có người tự xưng họ Chu, là tộc nhân của Chu quý phi nói có chuyện cầu kiến.
Đường Kính Chi ngớ người, mặc dù gần đây y không thể rời phủ, tin tức bế tắc, nhưng cũng biết họ Chu bị chém đầu vô số, người còn lại không chết cũng bị đầy đi biên cương, thế là một gia tộc từng vinh quang hiển hách trong một đêm đã nhà tan cửa nát.
Trước giờ hai bên không qua lại, mà y bị phạt cấm túc, không muốn gặp người:
- Ngươi đi chuyển lời bảo gần đây ta không được khỏe, không tiện gặp khách.
Y chỉ mới nói được một nửa thì bị Hoàng thái hậu cắt ngang:
- Tướng công, Chu gia tuy bị trừng phạt nặng, song còn Chu quý phi và Ngũ hoàng tử sống sờ sờ đó, ta thấy chàng cứ nên gặp xem, không phải nhiều người nói cái chết của Chu Du có vấn đề sao?
Với kiến giải và thủ đoạn chính trị của mình, Đường Kính Chi chỉ có thể đứng ở tầng cao dựa vào học thức hiện đại của mình nói lý luận xuông thôi, thực ra đem so với nữ nhân như Hoàng thái hậu thì y cũng không bằng.
Một mình nàng có thể đánh bại một trăm Đường Kính Chi.
Về khứu giác lẫn nhạy bén chính trị, y càng cưỡi ngựa cũng chẳng đuổi kịp nàng.
Cho nên Hoàng thái hậu nói thế Đường Kính Chi cũng cân nhắc, thấy nàng nói có lý, lười biếng nói:
- Vậy ngươi mời người đó tới thẳng hậu hoa viên.
Nha hoàn tuân lệnh đi truyền lời, Hoàng thái hậu lấy khăn lụa đeo lên, đề phòng có người nhận ra.
Không lâu sau một người trung niên y phục rách rưới theo nha hoàn đi vào, Đường Kính Chi giờ cũng có chút nhãn lực rồi, nhìn người này lưng thẳng, bước chân vững vàng, hẳn là người học võ.
Chu gia rất có thể lực trong quân, tộc nhân học võ là chuyện thường.
Ngọc Nhi vốn ngồi ở lan can, thấy vậy liền đi tới bên Đường Kính Chi, khéo léo chắn trước mặt Hoàng thái hậu, Hoàng thái hậu mỉm cười, muội muội này lúc nào cũng tỏ ra lạnh lùng cô độc, song tâm địa rất tốt.
Người kia đi tới chưa nói gì đã quỳ sụp xuống.
Đường Kính Chi nghi hoặc hỏi:
- Ngươi làm vậy là ý gì, có chuyện đứng lên nói.
- Bẩm bá gia, tiểu nhân họ Chu, là hạ nhân của phủ Chu đại nhân Chu Du, lần này tới tìm bá gia là vì bất bình trước một số kẻ tàn nhẫn mà làm ra vẻ vô tội, lừa gạt hoàng thượng. Đồng thời cũng để đòi lại công bằng cho mấy chục già trẻ Chu gia.
Người đó vẫn quỳ dưới đất nói:
- Chu Du đi theo Tam hoàng tử, phát động binh biến, ý đồ đoạt hoàng vị, tội ác vô cùng, ngươi có tử cách gì nói nói tới đòi lẽ công bằng?
Đường Kính Chi lạnh lùng nói:
- Người có biết đêm đó bao nhiêu người chết không? Chẳng lẽ họ không có cha mẹ, không có vợ con, ngươi bảo bọn họ đi tìm ai đòi lại lẽ công bằng.
Trung niên kia bị y nói cho đỏ mặt tía tai, hổ thẹn vô cùng, nhưng quỳ một lúc lại nói:
- Tiểu nhân biết Chu đại nhân làm chuyện đại nghịch bất đạo, nhưng hoàng thượng đã chém đầu hết toàn bộ thanh tráng niên Chu gia, chẳng lẽ còn không đủ đền tội sao? Dù trong tộc có người làm sai, nhưng phụ nhân già yếu và trẻ chưa dứt sữa đâu tội gì.
- Tội tạo phản chu di cửu tộc, hoàng thượng làm thế đã nhân từ với Chu gia lắm rồi, đừng nói những câu ngu xuẩn như thế. Họ Chu mà đắc thế, ta không tin các ngươi nhân từ tha cho con cháu nhà người khác.
Đường Kính Chi bực bội phẩy tay:
- Được rồi, có chuyện nói thẳng đi, đừng lằng nhằng.
Người kia vội vàng nói:
- Chuyện tiểu nhân muốn nói là Chu đại nhân tự sát vì Ngũ hoàng tử khi binh biến thất bại nói, nếu đại nhân nhà tiểu nhân tử sát, nhận lấy toàn bộ trách nhiệm, Ngũ hoàng tử sẽ bảo vệ Chu gia. Nhưng hiện giờ Ngũ hoàng tử chẳng những không bảo vệ Chu gia, còn phải người theo tới biên quan, giết sạch già trẻ lớn bé, những một trăm tám mươi người bị giết, phơi thây đồng hoang.
Nói tới đó khóc lóc thảm thiết.
Có điều nói miệng vô dụng, Hoàng thái hậu ra hiệu cho Đường Kính Chi, y liền nói:
- Ngươi đừng khóc vội, cho ngươi biết ngươi tố cáo hoàng thất, nếu không có chứng cứ xác thực, bản bá gia không những không giúp người, còn bắt ngươi lên quan, tội bôi nhọ thanh danh Ngũ hoàng tử.
- Tiểu nhân tất nhiên có chứng cứ.
Người trung niên cho tay vào trong lòng lấy ra một cuốn sổ nhỏ:
- Bên trong dấu thư của lão gia và Ngũ hoàng tử, mỗi lần gửi thư Ngũ hoàng tử nói đọc xong đốt ngay, nhưng lão gia tiểu nhân cẩn thận, giữ lại hết, dấu trong sách này, đưa tiểu nhân bảo quản.
- Ồ, nói vậy ngươi ắt phải có địa vị nhất định ở Chu gia.
Đường Kính Chi bảo Ngọc Nhi nhận lấy cuốn sách, dù sao cần cẩn thận, ai biết có trò gian trá gì trong việc này không, không thể để hắn tới gần.
- Bẩm bá gia, tiểu nhân có chút địa vị trong Chu gia, song trước giờ không cho người ngoài biết, giờ thì không còn quan trọng nữa rồi.
Đường Kính Chi đoán thân phận người này tương tự Đường Uy của Đường gia, chẳng muốn truy hỏi, nhận lấy cuốn sổ trong tay Ngọc Nhi, mở ra xem thấy mỗi trang đều rất dày, hỏi:
- Thư dấu bên trong phải không?
- Vâng ạ, bá gia chỉ cần chấm ít nước lên đó có thể lấy thư bên trong ra.
Đường Kính Chi nhỏ ít trà lên, đợi giấy ướt dùng tay chà, bên ngoài bị rách, quả nhiên có thư bên trong, Đường Kính Chi lấy thư, còn giao sách cho Ngọc Nhi tiếp tục việc y vừa làm.
Nội dung bên trong đúng là trao đổi chuyện mưu phản, có điều Đường Kính Chi không nhận ra chữ Ngũ hoàng tử, nên đưa cho Hoàng thái hậu xem.
Hoàng thái hậu thấy chữ viết trên đó nhỏ nhắn đẹp đẽ, giống bút tích trong tấm thiệp sinh nhật hay chúc tết hàng năm Ngũ hoàng tử viết đưa lên, xem xong còn cười nói:
- Kính Chi, xem này, vị Ngũ hoàng tử ấy có nhãn quang đấy, nhìn ra chàng là cánh tay trái phải của hoàng thượng, muốn phái người hành thích chàng cơ đấy.
Nghe tới hành thích, Đường Kính Chi nhớ lại đám hắc y nhân gặp ở Nguyên Tuyền thành.
- Ghen tỵ kìa, xấu chưa.
- Ai thèm.
Hoàng thái hậu quay đầu đi:
- Xem nàng kìa, ta chỉ thuận miệng nói thế thôi, hơn nữa nói sớm cho nàng biết, chẳng phải để sau khi về nhà rồi, nàng có tri âm đánh đàn sao? Đường Kính Chi mặt dày mày dạn giữa ban ngày ban mặt vuốt ve tay nàng, làm mặt Hoàng thái hậu chẳng mấy chốc đỏ dừ, trừng mắt lên nhìn y:
- Trước kia sao không nhìn ra chàng háo sắc như thế nhỉ?
Nói thì nói miệng thế thôi, rời hoàng cung cái chốn ăn thịt người không nhả xương, không cần lúc nào cũng phải đề phòng người khác hãm hại, cũng không cần nhọc lòng quản lý chuyện trong cung nữa, hiện giờ tâm tình Hoàng thái hậu tốt hơn bao giờ hết.
Sau nửa tháng nghỉ ngơi, chẳng những vết thương đã lành, người càng thêm tinh thần, làn da thêm sáng bóng mịn màng, được ái tình tưới tắm, trông không khác gì thiếu phụ trên hai mươi.
Đường Kính Chi cúi người xuống, ghé miệng vào tai nàng:
- Nếu nàng nói tướng công ta háo sắc, vậy đêm nay ta ở lại phòng nàng, cho nàng biết háo sắc là thế nào đấy.
- Không thèm.
Hoàng thái hậu xấu hổ tới mức ráng hồng đốt tới tận cổ rồi.
- Thật chứ?
Đường Kính Chi cố tình muốn trêu nàng, Ngọc Nhi bên cạnh từ lúc tiếng đàn mở mắt ra, thấy « mẹ hoàng đế » bị tướng công bắt nạt tới quẫn bách thì cười gập người lại, gần đây nàng có thêm thú vui là xem tướng công khinh bạc vị quốc mẫu cao quý này.
Hoàng thái hậu bị "tiểu nha đầu" cười, thẹn vô cùng, chỉ muốn kiếm một cái lỗ mà chui vào, cuối cùng không chịu nổi ánh mắt háo sắc của Đường Kính Chi đưa tay nhéo hông y một cái thật đau.
- Ui cha.
Đường Kính Chi không đề phòng hét lên đau đớn:
Ba người đang vui đùa thì có một nha hoàn đi tới thi lễ nói:
- Bẩm bá gia, bên ngoài có người tự xưng họ Chu, là tộc nhân của Chu quý phi nói có chuyện cầu kiến.
Đường Kính Chi ngớ người, mặc dù gần đây y không thể rời phủ, tin tức bế tắc, nhưng cũng biết họ Chu bị chém đầu vô số, người còn lại không chết cũng bị đầy đi biên cương, thế là một gia tộc từng vinh quang hiển hách trong một đêm đã nhà tan cửa nát.
Trước giờ hai bên không qua lại, mà y bị phạt cấm túc, không muốn gặp người:
- Ngươi đi chuyển lời bảo gần đây ta không được khỏe, không tiện gặp khách.
Y chỉ mới nói được một nửa thì bị Hoàng thái hậu cắt ngang:
- Tướng công, Chu gia tuy bị trừng phạt nặng, song còn Chu quý phi và Ngũ hoàng tử sống sờ sờ đó, ta thấy chàng cứ nên gặp xem, không phải nhiều người nói cái chết của Chu Du có vấn đề sao?
Với kiến giải và thủ đoạn chính trị của mình, Đường Kính Chi chỉ có thể đứng ở tầng cao dựa vào học thức hiện đại của mình nói lý luận xuông thôi, thực ra đem so với nữ nhân như Hoàng thái hậu thì y cũng không bằng.
Một mình nàng có thể đánh bại một trăm Đường Kính Chi.
Về khứu giác lẫn nhạy bén chính trị, y càng cưỡi ngựa cũng chẳng đuổi kịp nàng.
Cho nên Hoàng thái hậu nói thế Đường Kính Chi cũng cân nhắc, thấy nàng nói có lý, lười biếng nói:
- Vậy ngươi mời người đó tới thẳng hậu hoa viên.
Nha hoàn tuân lệnh đi truyền lời, Hoàng thái hậu lấy khăn lụa đeo lên, đề phòng có người nhận ra.
Không lâu sau một người trung niên y phục rách rưới theo nha hoàn đi vào, Đường Kính Chi giờ cũng có chút nhãn lực rồi, nhìn người này lưng thẳng, bước chân vững vàng, hẳn là người học võ.
Chu gia rất có thể lực trong quân, tộc nhân học võ là chuyện thường.
Ngọc Nhi vốn ngồi ở lan can, thấy vậy liền đi tới bên Đường Kính Chi, khéo léo chắn trước mặt Hoàng thái hậu, Hoàng thái hậu mỉm cười, muội muội này lúc nào cũng tỏ ra lạnh lùng cô độc, song tâm địa rất tốt.
Người kia đi tới chưa nói gì đã quỳ sụp xuống.
Đường Kính Chi nghi hoặc hỏi:
- Ngươi làm vậy là ý gì, có chuyện đứng lên nói.
- Bẩm bá gia, tiểu nhân họ Chu, là hạ nhân của phủ Chu đại nhân Chu Du, lần này tới tìm bá gia là vì bất bình trước một số kẻ tàn nhẫn mà làm ra vẻ vô tội, lừa gạt hoàng thượng. Đồng thời cũng để đòi lại công bằng cho mấy chục già trẻ Chu gia.
Người đó vẫn quỳ dưới đất nói:
- Chu Du đi theo Tam hoàng tử, phát động binh biến, ý đồ đoạt hoàng vị, tội ác vô cùng, ngươi có tử cách gì nói nói tới đòi lẽ công bằng?
Đường Kính Chi lạnh lùng nói:
- Người có biết đêm đó bao nhiêu người chết không? Chẳng lẽ họ không có cha mẹ, không có vợ con, ngươi bảo bọn họ đi tìm ai đòi lại lẽ công bằng.
Trung niên kia bị y nói cho đỏ mặt tía tai, hổ thẹn vô cùng, nhưng quỳ một lúc lại nói:
- Tiểu nhân biết Chu đại nhân làm chuyện đại nghịch bất đạo, nhưng hoàng thượng đã chém đầu hết toàn bộ thanh tráng niên Chu gia, chẳng lẽ còn không đủ đền tội sao? Dù trong tộc có người làm sai, nhưng phụ nhân già yếu và trẻ chưa dứt sữa đâu tội gì.
- Tội tạo phản chu di cửu tộc, hoàng thượng làm thế đã nhân từ với Chu gia lắm rồi, đừng nói những câu ngu xuẩn như thế. Họ Chu mà đắc thế, ta không tin các ngươi nhân từ tha cho con cháu nhà người khác.
Đường Kính Chi bực bội phẩy tay:
- Được rồi, có chuyện nói thẳng đi, đừng lằng nhằng.
Người kia vội vàng nói:
- Chuyện tiểu nhân muốn nói là Chu đại nhân tự sát vì Ngũ hoàng tử khi binh biến thất bại nói, nếu đại nhân nhà tiểu nhân tử sát, nhận lấy toàn bộ trách nhiệm, Ngũ hoàng tử sẽ bảo vệ Chu gia. Nhưng hiện giờ Ngũ hoàng tử chẳng những không bảo vệ Chu gia, còn phải người theo tới biên quan, giết sạch già trẻ lớn bé, những một trăm tám mươi người bị giết, phơi thây đồng hoang.
Nói tới đó khóc lóc thảm thiết.
Có điều nói miệng vô dụng, Hoàng thái hậu ra hiệu cho Đường Kính Chi, y liền nói:
- Ngươi đừng khóc vội, cho ngươi biết ngươi tố cáo hoàng thất, nếu không có chứng cứ xác thực, bản bá gia không những không giúp người, còn bắt ngươi lên quan, tội bôi nhọ thanh danh Ngũ hoàng tử.
- Tiểu nhân tất nhiên có chứng cứ.
Người trung niên cho tay vào trong lòng lấy ra một cuốn sổ nhỏ:
- Bên trong dấu thư của lão gia và Ngũ hoàng tử, mỗi lần gửi thư Ngũ hoàng tử nói đọc xong đốt ngay, nhưng lão gia tiểu nhân cẩn thận, giữ lại hết, dấu trong sách này, đưa tiểu nhân bảo quản.
- Ồ, nói vậy ngươi ắt phải có địa vị nhất định ở Chu gia.
Đường Kính Chi bảo Ngọc Nhi nhận lấy cuốn sách, dù sao cần cẩn thận, ai biết có trò gian trá gì trong việc này không, không thể để hắn tới gần.
- Bẩm bá gia, tiểu nhân có chút địa vị trong Chu gia, song trước giờ không cho người ngoài biết, giờ thì không còn quan trọng nữa rồi.
Đường Kính Chi đoán thân phận người này tương tự Đường Uy của Đường gia, chẳng muốn truy hỏi, nhận lấy cuốn sổ trong tay Ngọc Nhi, mở ra xem thấy mỗi trang đều rất dày, hỏi:
- Thư dấu bên trong phải không?
- Vâng ạ, bá gia chỉ cần chấm ít nước lên đó có thể lấy thư bên trong ra.
Đường Kính Chi nhỏ ít trà lên, đợi giấy ướt dùng tay chà, bên ngoài bị rách, quả nhiên có thư bên trong, Đường Kính Chi lấy thư, còn giao sách cho Ngọc Nhi tiếp tục việc y vừa làm.
Nội dung bên trong đúng là trao đổi chuyện mưu phản, có điều Đường Kính Chi không nhận ra chữ Ngũ hoàng tử, nên đưa cho Hoàng thái hậu xem.
Hoàng thái hậu thấy chữ viết trên đó nhỏ nhắn đẹp đẽ, giống bút tích trong tấm thiệp sinh nhật hay chúc tết hàng năm Ngũ hoàng tử viết đưa lên, xem xong còn cười nói:
- Kính Chi, xem này, vị Ngũ hoàng tử ấy có nhãn quang đấy, nhìn ra chàng là cánh tay trái phải của hoàng thượng, muốn phái người hành thích chàng cơ đấy.
Nghe tới hành thích, Đường Kính Chi nhớ lại đám hắc y nhân gặp ở Nguyên Tuyền thành.
Danh sách chương