Edit: hien333
Cô Tiểu Kiều nhíu mày nhìn cửa, chẳng lẽ đám lưu manh đó quay trở lại? Cô nhanh chóng trấn an Vương Lạc Vân rồi đi mở cửa.
)))
......
Người đến là mẹ Cố Bình Yên, Tống Hiểu.
Cố Tiểu Kiều vừa thấy cái bộ dáng khổng tước xòe đuôi kia của Tống Hiểu liền chán ghét.
Cố Tiểu Kiều nhìn bộ dáng khổng tước xòe đuôi kia của Tống Hiểu liền thấy chán ghét.
"Ồ, Tiểu Kiều, con ở nhà à, cái họa con gây ra hôm nay đã ầm ỹ khắp nơi rồi đấy! Con biết không, lúc cha con ở với ta, nghe được tin này tức đến nỗi suýt ngất. Nếu con vẫn muốn được cha yêu thương, thì an phận một chút, ở trường học cho đàng hoàng! Đừng có đi phá khắp nơi làm mất mặt Cố gia chúng ta!" Tống Hiểu vừa nói vừa đẩy Cố Tiểu Kiều ra, ngang nhiên đi vào trong nhà.
"Ôiiii, Lạc Vân tỷ." Tống Hiểu mới nói đã lấy khăn tay ra che mũi, giọng nói đầy chán ghét:"Sao hai người có thể ở nơi như thế này được chứ? Khụ khụ, trong không khí toàn mùi mốc..... Đã bao lâu rồi ở đây chưa mở cửa sổ thế trời, thật khiến người khác buồn nôn mà! Nói thế nào thì chị cũng là vợ trước của Cố Lệnh...... Trong tay chẳng lẽ không có tiền? Bày ra bộ dáng nghèo rớt mồng tơi này cho ai xem?"
Tống Hiểu vừa nói đã đi đến cửa sổ, lấy đâu ra thêm cái khăn tay, che tay lại mới đẩy cửa sổ ra, hít sâu mấy hơi, mới xoay đầu nhìn Vương Lạc Vân, khinh thường nói:"Con gái chị thật không biết liêm sỉ, sáng hôm nay, trong phòng thay quần áo của trường....."
"Không cần cô nói, tôi đã biết. Nói thẳng ý đồ của cô đi." Vương Lạc Vân lên tiếng đánh gãy Tống Hiểu. Bà hận không thể đi lên xé rách cái bản mặt đầy buồn nôn kia của Tống Hiểu! Cái vòng cổ ngọc trai mụ ta đang đeo chính là món quà mà Cố Lệnh tặng bà lúc hai người kết hôn......
"Ha, tin tức vẫn còn nhanh nhậy đấy! Tôi liền nói ngắn gọn, 7 giờ đêm mai, tại phòng yến tiệc khách sạn Thịnh Thế, cô cùng đứa con gái không biết liêm sỉ của mình nhớ đến tham gia yến hội. Ngô gia và Cố gia chúng ta sẽ thương lượng lại một chút cuộc hôn nhân này." Tống Hiểu cười âm trầm, vẻ mặt nhất định phải đạt được.
" Con gái tôi phải học rất bận rộn, không đi. Cọc hôn nhân này trực tiếp giải trừ đi. Con gái ngoan Cố Bình Yên của cô không phải muốn được gả cho Ngô Hạo lắm hay sao, sẵn tiện....." Vương Lạc Vân còn chưa nói xong, đã bị Cố Tiểu Kiều đánh gãy.
"Mẹ, buổi yến tiệc ngày mang con đương nhiên muốn đi. Tai họa là do con gây ra, dù thế nào cũng phải gặp mặt bá phụ và bá mẫu Ngô gia xin lỗi, nếu không lương tâm con gái sẽ rất cắn rứt. Đến lúc đó, con nhất định sẽ cầu xin bá phụ và bá mẫu Ngô gia, nể tình bao năm cảm tình với Cố gia, đừng hủy bỏ hôn ước....... Nếu không, con không biết sau này phải sống thế nào nữa....." Cố Tiểu Kiều nói, mắt rưng rưng chực khóc, một bộ dáng đáng thương hề hề.
Vương Lạc Vân nhìn bộ dạng khóc lóc thảm thiết của con gái, lại nghĩ tới khi nãy con gái nói với mình chuyện kia, cuối cùng vẫn không hiểu con gái mình đang muốn làm gì. Nhưng bà biết, con gái làm vậy nhất định đã có kế hoạch rồi.
"Hừ, vậy đi. Cố Tiểu Kiều. Cô dù có khóc chết trước mặt Ngô gia, cuộc hôn nhân này cũng không giữ được." Tống Hiểu cười lạnh, nói tiếp:"Những gì cần báo tôi đã báo hết rồi, tới hay không là chuyện của hai người. À, đúng rồi, Tiểu Kiều mai mà có đi nhớ mặc đẹp chút, đừng làm mất mặt Cố gia chúng ta." Tống Hiểu nói xong, dẫm lên đôi giày cao gót 8 phân, lắc mông đi ra cửa.
"Tiểu Kiều? Con vừa nãy không phải muốn giải trừ hôn ước với Ngô gia sao, hiện tại thế nào lại?" Vương Lạc Vân vẫn có chút lo lắng hỏi.
" Ôi, mẹ nói nhỏ thôi, bà ta đi rồi chứ. Mẹ đừng lo lắng, yến hội ngày mai con nhất định phải đi, bản lĩnh của con gái mẹ, vừa rồi mẹ cũng thấy mà, tự bảo vệ mình không thành vấn đề." Cố Tiểu Kiều ôm Vương Lạc Vân cười tủm tỉm nói.
=====
Dinh thự Lạc gia.
Tưởng Tử đem tư liệu đã điều tra được chia làm hai phần, run rẩy tiến vào thư phòng Lạc Thiên Dịch, đặt lên bàn:"Thiếu...... Thiếu gia, đây là tư liệu về Cố gia và Ngô gia."
Cô Tiểu Kiều nhíu mày nhìn cửa, chẳng lẽ đám lưu manh đó quay trở lại? Cô nhanh chóng trấn an Vương Lạc Vân rồi đi mở cửa.
)))
......
Người đến là mẹ Cố Bình Yên, Tống Hiểu.
Cố Tiểu Kiều vừa thấy cái bộ dáng khổng tước xòe đuôi kia của Tống Hiểu liền chán ghét.
Cố Tiểu Kiều nhìn bộ dáng khổng tước xòe đuôi kia của Tống Hiểu liền thấy chán ghét.
"Ồ, Tiểu Kiều, con ở nhà à, cái họa con gây ra hôm nay đã ầm ỹ khắp nơi rồi đấy! Con biết không, lúc cha con ở với ta, nghe được tin này tức đến nỗi suýt ngất. Nếu con vẫn muốn được cha yêu thương, thì an phận một chút, ở trường học cho đàng hoàng! Đừng có đi phá khắp nơi làm mất mặt Cố gia chúng ta!" Tống Hiểu vừa nói vừa đẩy Cố Tiểu Kiều ra, ngang nhiên đi vào trong nhà.
"Ôiiii, Lạc Vân tỷ." Tống Hiểu mới nói đã lấy khăn tay ra che mũi, giọng nói đầy chán ghét:"Sao hai người có thể ở nơi như thế này được chứ? Khụ khụ, trong không khí toàn mùi mốc..... Đã bao lâu rồi ở đây chưa mở cửa sổ thế trời, thật khiến người khác buồn nôn mà! Nói thế nào thì chị cũng là vợ trước của Cố Lệnh...... Trong tay chẳng lẽ không có tiền? Bày ra bộ dáng nghèo rớt mồng tơi này cho ai xem?"
Tống Hiểu vừa nói đã đi đến cửa sổ, lấy đâu ra thêm cái khăn tay, che tay lại mới đẩy cửa sổ ra, hít sâu mấy hơi, mới xoay đầu nhìn Vương Lạc Vân, khinh thường nói:"Con gái chị thật không biết liêm sỉ, sáng hôm nay, trong phòng thay quần áo của trường....."
"Không cần cô nói, tôi đã biết. Nói thẳng ý đồ của cô đi." Vương Lạc Vân lên tiếng đánh gãy Tống Hiểu. Bà hận không thể đi lên xé rách cái bản mặt đầy buồn nôn kia của Tống Hiểu! Cái vòng cổ ngọc trai mụ ta đang đeo chính là món quà mà Cố Lệnh tặng bà lúc hai người kết hôn......
"Ha, tin tức vẫn còn nhanh nhậy đấy! Tôi liền nói ngắn gọn, 7 giờ đêm mai, tại phòng yến tiệc khách sạn Thịnh Thế, cô cùng đứa con gái không biết liêm sỉ của mình nhớ đến tham gia yến hội. Ngô gia và Cố gia chúng ta sẽ thương lượng lại một chút cuộc hôn nhân này." Tống Hiểu cười âm trầm, vẻ mặt nhất định phải đạt được.
" Con gái tôi phải học rất bận rộn, không đi. Cọc hôn nhân này trực tiếp giải trừ đi. Con gái ngoan Cố Bình Yên của cô không phải muốn được gả cho Ngô Hạo lắm hay sao, sẵn tiện....." Vương Lạc Vân còn chưa nói xong, đã bị Cố Tiểu Kiều đánh gãy.
"Mẹ, buổi yến tiệc ngày mang con đương nhiên muốn đi. Tai họa là do con gây ra, dù thế nào cũng phải gặp mặt bá phụ và bá mẫu Ngô gia xin lỗi, nếu không lương tâm con gái sẽ rất cắn rứt. Đến lúc đó, con nhất định sẽ cầu xin bá phụ và bá mẫu Ngô gia, nể tình bao năm cảm tình với Cố gia, đừng hủy bỏ hôn ước....... Nếu không, con không biết sau này phải sống thế nào nữa....." Cố Tiểu Kiều nói, mắt rưng rưng chực khóc, một bộ dáng đáng thương hề hề.
Vương Lạc Vân nhìn bộ dạng khóc lóc thảm thiết của con gái, lại nghĩ tới khi nãy con gái nói với mình chuyện kia, cuối cùng vẫn không hiểu con gái mình đang muốn làm gì. Nhưng bà biết, con gái làm vậy nhất định đã có kế hoạch rồi.
"Hừ, vậy đi. Cố Tiểu Kiều. Cô dù có khóc chết trước mặt Ngô gia, cuộc hôn nhân này cũng không giữ được." Tống Hiểu cười lạnh, nói tiếp:"Những gì cần báo tôi đã báo hết rồi, tới hay không là chuyện của hai người. À, đúng rồi, Tiểu Kiều mai mà có đi nhớ mặc đẹp chút, đừng làm mất mặt Cố gia chúng ta." Tống Hiểu nói xong, dẫm lên đôi giày cao gót 8 phân, lắc mông đi ra cửa.
"Tiểu Kiều? Con vừa nãy không phải muốn giải trừ hôn ước với Ngô gia sao, hiện tại thế nào lại?" Vương Lạc Vân vẫn có chút lo lắng hỏi.
" Ôi, mẹ nói nhỏ thôi, bà ta đi rồi chứ. Mẹ đừng lo lắng, yến hội ngày mai con nhất định phải đi, bản lĩnh của con gái mẹ, vừa rồi mẹ cũng thấy mà, tự bảo vệ mình không thành vấn đề." Cố Tiểu Kiều ôm Vương Lạc Vân cười tủm tỉm nói.
=====
Dinh thự Lạc gia.
Tưởng Tử đem tư liệu đã điều tra được chia làm hai phần, run rẩy tiến vào thư phòng Lạc Thiên Dịch, đặt lên bàn:"Thiếu...... Thiếu gia, đây là tư liệu về Cố gia và Ngô gia."
Danh sách chương