Dịch: Calvindam
Biên dịch: LK Andy
Biên tập: Melly
Đại tiểu thư không muốn cùng hắn nói chuyện nữa, liếc nhìn hắn một cái, ngón tay thon dài chỉ chỉ về phía hắn, rồi lại chỉ chỉ về phía bức hoành phi của Kim Lăng phủ nha, ý tứ là "ngươi tới vén nó lên đi."
Nha đầu này còn biết thủ ngữ nữa à, Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc một tiếng: "Tưởng rằng chỉ có mình nàng biết sao, lão tử là chuyên gia trò này mà." Hắn liền bắt chước bộ dạng của nàng, lấy tay chỉ chỉ Đại tiểu thư, rồi chỉ về phía bức hoành phi của Tổng đốc phủ, ý là "nàng đi mà vén".
Thấy hắn bắt chước kiểu nói của mình, Tiêu Ngọc Nhược không khỏi mặt mũi đỏ bừng, vừa thẹn vừa giận hung hăng dậm chân: "Đồ ngốc, tức chết đi được!"
- Đào tiểu thư, ta tới vén nó lên đây, nàng thấy được không? Lâm Vãn Vinh cười hi hi nói.
Đào Uyển Doanh khẽ gật đầu:
- Cái này là tặng cho ngươi mà, đương nhiên ngươi phải tới vén lên mới được.
Trong tiếng cười lớn ha hả, Lâm Vãn Vinh cùng Đại tiểu thư đồng thời giật tấm nhiễu hồng xuống, tám chữ lớn màu vàng trên hai bức hoành đập vào mắt mọi người: "Trung trực thành tín, trí dũng song toàn."
"Ôi, là ai tán dương ta như vậy, làm sao ta tiếp thụ nổi đây!" Lâm Vãn Vinh ha hả cười lớn. Đào Uyển Doanh hướng về phía Tiêu Ngọc Nhược nói:
- Ngọc Nhược tỷ tỷ, hôm qua chuyện Tiêu gia ra sức kháng tặc, ta đã bẩm báo lại cho Hầu đại nhân, Hầu đại nhân rất là mừng rỡ liền báo lại cho Tổng đốc đại nhân. Hai vị đại nhân đối với nỗ lực bảo vệ an bình trong Kim Lăng thành của Tiêu gia hết sức tán thưởng, nên đặc biệt ban tặng cho Tiêu gia bức hoành này. Để biểu lộ ý tán dương đối với Tiêu gia.
"Trung trực thành tín ư? Hắc hắc, bốn chữ này chắc chắn là do cô nàng này nghĩ ra rồi, nàng ta vẫn còn nhớ tới chuyện đó. Hai bức hoành phi này hoàn toàn là vớ vẩn, phỏng chừng là lão Lạc biết việc đêm qua nên nghĩ ra một phương pháp để chấn danh cho Tiêu gia mà thôi. Khó trách lão đầu này lại có lòng như vậy, thực không uổng công ta đã chỉ điểm lão." Lâm Vãn Vinh gật đầu cười, nói với Uyển Doanh:
- Đào tiểu thư đã có lòng.Ta thay mặt Đại tiểu thư cảm tạ nàng.
Sư gia của Lạc phủ tiếp tục nói:
- Như lời Đào tiểu thư đã nói, Lạc đại nhân đối với hành vi dám nghĩ dám làm, uy dũng chống giặc của Tiêu gia đều hết sức tán thưởng. Không chỉ như vậy, ngày ấy trong tiệc chúc thọ của Lạc lão phu nhân,Tiêu gia còn đánh bại vua câu đối của bảy tỉnh miền Bắc, đem lại vinh quang vẻ vang cho sỉ tử Giang Nam ta, đại nhân cũng cực kỳ hân thưởng. Hôm nay đặc biệt trao tặng hoành phi là để biểu thị ý cảm tạ.
Lạc Viễn cũng chắp tay, cười hì hì:
- Chính là như vậy. Đại tiểu thư, Lâm đại ca, tiểu đệ trước tiên xin chúc mừng hai vị!
Đại tiểu thư đáp lễ nói:
- Cám ơn Lạc công tử, Uyển Doanh tiểu thư. Hai vị đại nhân đã hậu ái Tiêu gia như vậy, Ngọc Nhược cảm kích vô vàn!
Sớm đã có hạ nhân dâng lên hồng bao* lên, Đại tiểu thư tự tay thưởng cho hạ nhân trao tặng hoành phi của hai phủ.
Lâm Vãn Vinh thấy tên tiểu tử Lạc Viễn vẻ mặt tươi cười hí hửng, thầm nhủ: "Chiêu này của cha ngươi thật là đúng đắn. Chặn được miệng lưỡi của tên Trình Thụy Niên, khiến cho hắn uất ức mà không thể nói gì được. Bất quá tỷ tỷ của ngươi tự nhiên chiêu thân, sao lại không cho ta biết một tiếng. Hại ta hôm qua tự nhiên biến thành thằng hề."
Kim Lăng phủ doãn, Giang Tô tổng đốc đối với việc hôm qua đã ra kết luận, đều là thuộc về nỗ lực tự vệ anh dũng kháng tặc, khiến Trình Thụy Niên càng lộ ra vẻ khó xử. Cảm thấy hôm nay tới đây đã là một sai lầm lớn, giờ đứng đây cho mọi người nhìn ngó mà mà không biết phải mở miệng thế nào, đành phải đứng im ở đó, sắc mặt buồn bực chẳng nói được một câu.
Lạc Viễn ra vẻ vừa mới thấy bộ dạng Trình Thụy Niên, cả kinh kêu lên:
- Ô, đây không phải là Thụy Niên huynh ư, huynh sao lại ở đây? Chẳng lẽ cũng là chúc mừng?
Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc:
- Trình công tử tới tạo phản…
- Chỉ là tới thăm thôi, tới thăm thôi.
(nguyên văn hán việt: tạo phóng đọc theo tiếng trung cũng gần giống chữ tạo phản)
Đầu Trình Thụy Niên toát mồ hôi lạnh, vội vàng cướp lời Lâm Vãn Vinh.
- A, tới thăm hỏi? Thụy Niên huynh từ lúc nào đã có giao tình với Tiêu gia vậy? Tiểu đệ thật tình mới lần đầu nghe nói đó.
Lạc Viễn vừa cười vừa nói.
- Vốn là không có, nhưng hôm nay đã tới một lần rồi, coi như là đã có giao tình, ngài thấy có phải không, Trình công tử?
Lâm Vãn Vinh cười thần bí.
Dưới tình huống này thì Trình Thụy Niên còn có thể nói gì được, lập tức gật đầu lia lịa. Lâm Vãn Vinh cười:
- Ta cùng với Trình công tử vẫn là bằng hữu cũ, tại Diệu Ngọc Phường đã cùng nhau uống hoa tửu. Hôm nay hắn tới đây cũng không có chuyện gì lớn, chỉ là gần đây túng thiếu nên muốn tới mượn ít tiền thôi , có phải không vậy Trình công tử?
- Đúng đó, đúng đó.
Trình Thụy Niên gật đầu đáp:
- Gần đây thiếu tiền, ta tới là để mượn Lâm huynh ít tiền.Trước mặt tiền đã tới tay, tại hạ cũng không ở lại thêm nữa, xin cáo từ vậy.
Lâm Vãn Vinh cười ha hả:
- Trình huynh hà tất phải khách khí như vậy, chúng ta đã có giao tình cùng nhau uống hoa tửu, sao còn phải khách sáo như thế. Hơn nữa, năm vạn lượng bạc tới tay công tử, ta cũng chỉ đứng giữa làm người bảo đảm thôi, công tử mượn của Đại tiểu thư thì phải tạ ơn Đại tiểu thư mới phải chứ.
Năm vạn lượng bạc? tất cả mọi người có mặt tại trường đều âm thầm thở ra một luồng lãnh khí, thực là một con số quá lớn, Trình công tử sao lại tới đây mượn nhiều bạc như vậy làm gì? Hơn nữa, làm sao Tiêu Đại tiểu thư lại đồng ý? Những người thông minh đều đã nhìn ra được ở đây có chút ẩn tình.
Nghe thấy Lâm Vãn Vinh mở miệng ra là định tống tiền năm vạn lượng. Trình Thụy Niên cả kinh biến sắc, giận dữ hét:
- Ngươi định…
- Ta định thế nào?
Lâm Vãn Vinh âm trầm nói:
- Chẳng lẽ Trình công tử không phải ghé thăm sao?" Hắn cố ý phát âm lớ lớ giữa chữ Phóng (ghé thăm) và chữ Phản (tạo phản), tuy người khác nghe xong không nhận ra điều gì nhưng Trình Thụy Niên thì giật mình lo sợ: "Tên tiểu tử này là muốn lấy mạng ta a, bây giờ toàn bộ nhân chứng đều có mặt ở đây, mới vừa rồi lại còn hùng hùng hổ hổ đến đây bắt người cũng đã bị chúng nhân tận mắt nhìn thấy, hơn nữa còn có kẻ thù không đội trời chung Lạc Viễn này nữa, vạn nhất bị vạch trần, như vậy thì đúng thật là bị úp cái sọt lớn rồi."
Trình Thụy Niên trong mắt tóe lửa, hạ giọng nói nhỏ, chỉ để hai người mới có thể nghe được:
- Lâm Tam, ngươi định tống tiền à?
- Tống tiền?
Lâm Vãn Vinh cười quỷ dị:
- Cái này là ở đâu ra vậy? Tại hạ làm sao dám ép buộc Trình đại công tử, hôm nay công tử tới đây là để "tạo phản" mà, hắc hắc…
Trình Thụy Niên hận không thể lao đến cắn chết tên tiểu nhân này, hắn cố hết sức đè nén lửa giận trong lòng xuống, cắn răng đáp:
- Tốt, cứ coi như vậy đi, Trình mỗ cảm tạ Đại tiểu thư, năm vạn lượng này, ta nhất định sẽ kịp thời trả lại.
Hắn bừng bừng lửa giận, không đợi mọi người đáp lời, liền vội vã đem thủ hạ nhân đi ra cửa. Lâm Vãn Vinh cười to:
- Từ từ đã, Trình công tử cần gì phải ra đi vội vàng như vậy?
Trình Thụy Niên quay đầu trợn mắt hung dữ nhìn hắn:
- Còn có chuyện gì nữa?
Lâm Vãn Vinh ra vẻ mặt mày hiền lành, nói:
- Trình công tử à, không phải là ta đã nói rồi sao, làm người cần phải có trước có sau một chút. Mượn của Đại tiểu thư năm vạn lượng bạc, tối thiểu cũng phải có cái giấy nợ chứ. Đại tiểu thư là người thiện lương chánh trực, năm vạn lượng này cho mượn rất thoải mái, nhưng chúng ta cũng phải biết tự giác chứ nhỉ?
Trình Thụy Niên tức muốn bể phổi: "Ngươi tống tiền ta năm vạn lượng, lại còn muốn ta viết giấy nợ sao? Trên đời còn có thiên lý hay không? Nhưng mà giờ đã bị tên Lâm Tam này nắm thóp rồi, sự việc hôm nay đã ầm ỹ đến mức này, thiệt thòi cũng đành chịu, đợi ngày sau sẽ tìm cách gỡ gạc." Hắn suy nghĩ như vậy, một câu cũng không thèm nói, lập tức lấy bút ra, xoát xoát viết giấy nợ năm vạn lượng bạc, ký luôn tên mình rồi phất tay áo bỏ đi.
Lâm Vãn Vinh cầm tờ văn tự trong tay, ngó phải ngó trái một hồi, trong lòng thầm kêu sảng khoái: "Con mẹ ngươi còn chưa phải là ác nhân đâu, lão tử đây còn ác hơn ngươi!"
Đại tiểu thư tới gần hắn, nói nhỏ:
- Ngươi đó, tống tiền cả công tử của Đô chỉ huy sứ đại nhân, ngươi không sợ hắn trả thù sao?
Lâm Vãn Vinh cả kinh nói:
- Đại tiểu thư, sao nàng lại nói chuyện này cùng ta làm gì?
"Ngươi thật là một tên ngốc không nhìn được lòng tốt của người ta!" Tiêu Ngọc Nhược vừa tức vừa thẹn, xoay người phất tay áo rời đi, Lâm Tam cười, nắm tay áo nàng kéo lại:
- Đừng nóng mà, ta chỉ đùa với nàng một chút thôi, ta không phải là thường như thế với nàng sao?
Đại tiểu thư nói:
- Ta có lòng tốt nói chuyện với ngươi, ngươi lại đi trêu chọc ta, sau này ta còn tin ngươi mới là lạ đó.
Lâm Vãn Vinh thở dài nói:
- Tên Trình Đức này, xem như là đã triệt để nhìn thấu chúng ta rồi, hôm nay Trình Thụy Niên tới đây, sợ rằng mới chỉ là bắt đầu.
Nghe hắn bắt đầu nói tới chính sự, Đại tiểu thư cũng không làm mình làm mẩy với hắn nữa, đôi mi thanh tú nhíu lại:
- Vậy sao ngươi còn đúng chạm với Trình Thụy Niên như vậy?
Lâm Vãn Vinh cười khổ nói:
- Đại tiểu thư của ta ơi, sao nàng vẫn còn chưa minh bạch? Cho dù ta không đụng chạm với tên họ Trình đó, Trình Đức có thể bỏ qua cho chúng ta không? Tiêu gia chúng ta bây giờ là miếng xương trong thịt, cái gai trong mắt bọn chúng, muốn lập tức loại trừ đi ngay đó.
Đại tiểu thư khe khẽ thở dài:
- Số kiếp Tiêu gia sao lại khổ như vậy, không biết vì sao lại chọc vào nhân vật lợi hại như thế.
- Mộc tú vu lâm, phong tất tối chi*. Nước hoa, xà phòng của chúng ta sinh ý tốt như vậy, bọn họ thèm đến đỏ mắt, lôi kéo không được, dĩ nhiên là phải tìm cách phá đi thôi.
Lâm Vãn Vinh bình tĩnh nói tiếp:
- Dù sao thì cũng đã thành thế nước lửa rồi, trước sau gì cũng bị hắn hại, chi bằng ta hại hắn trước đi.
Có binh mã của Từ Vị trong tay, Lạc Mẫn chắc chắn sẽ rất nhanh chóng động thủ với Trình Đức, Lâm Vãn Vinh chẳng có gì mà phải sợ cả, hắn cười hắc hắc, cầm tờ giấy nợ trong tay vẫy vẫy: "Có tờ giấy này rồi, lão tử mấy ngày sau không ngừng sai Tứ Đức mang người tới trước cửa nhà các ngươi đòi nợ, ngươi mà không trả, lão tử sẽ tới quan phủ đánh trống kêu oan, lão hồ ly Lạc Mẫn phỏng chừng thích nhất là xem cảnh này, khiến cho cả cái thành Kim Lăng này ai cũng biết này, để coi lão cẩu ngươi sẽ như thế nào."
Đại tiểu thư kêu người treo hai bức hoành lên, Tiêu gia mọi người tất nhiên đều vui mừng hớn hở, đặc biệt là bọn gia đinh đêm qua đi theo Tam ca, không chỉ được đánh nhau thoải mái, lại còn được Phủ doãn đại nhân và Tổng đốc đại nhân đích thân tặng hoành phi, quả thật là vinh hiển ngàn đời. "Đã đi chơi gái, lại còn được dựng đền thờ", tam ca quả thật là tấm gương đương thời.
Đào Uyển Doanh liếc mắt nhìn Lâm Vãn Vinh, bước tới trước mặt hắn, rụt rè nói:
- Lâm Tam, ta có chuyện muốn hỏi thăm ngươi.
- Đào tiểu thư, nàng … thật là khách khí a! Giúp người vốn là điều hạnh phúc, có cái gì thì cứ nói thẳng ra đi.
Lâm Vãn Vinh sau khi chơi ác Trình Thụy Niên, tâm lý rất thoải mái, thấy tiểu nữ Đào Uyển Doanh cũng thuận mắt hơn rất nhiều.
- Ta nói ngươi đừng tức giận.
Đào Uyển Doanh dè dặt nhìn hắn rồii thấp giọng nói.
- Uyển Doanh tiểu thư à, nàng từ khi nào trở nên khách khí như vậy chứ, trước kia có phải là thế đâu.
Lâm Vãn Vinh cười ha hả đáp.
Nghe hắn nhắc tới lúc trước, Đào Uyển Doanh trên mặt cũng có chút xấu hổ, cắn môi hỏi nhỏ:
- Vậy ngươi nói cho ta biết, ngươi có phải là đã động thủ động cước trên người ca ca ta không?
*Hồng bao: bao lì xì đỏ
**cây cao trong rừng, gió tất thổi gãy: cây cao gió cả
Biên dịch: LK Andy
Biên tập: Melly
Đại tiểu thư không muốn cùng hắn nói chuyện nữa, liếc nhìn hắn một cái, ngón tay thon dài chỉ chỉ về phía hắn, rồi lại chỉ chỉ về phía bức hoành phi của Kim Lăng phủ nha, ý tứ là "ngươi tới vén nó lên đi."
Nha đầu này còn biết thủ ngữ nữa à, Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc một tiếng: "Tưởng rằng chỉ có mình nàng biết sao, lão tử là chuyên gia trò này mà." Hắn liền bắt chước bộ dạng của nàng, lấy tay chỉ chỉ Đại tiểu thư, rồi chỉ về phía bức hoành phi của Tổng đốc phủ, ý là "nàng đi mà vén".
Thấy hắn bắt chước kiểu nói của mình, Tiêu Ngọc Nhược không khỏi mặt mũi đỏ bừng, vừa thẹn vừa giận hung hăng dậm chân: "Đồ ngốc, tức chết đi được!"
- Đào tiểu thư, ta tới vén nó lên đây, nàng thấy được không? Lâm Vãn Vinh cười hi hi nói.
Đào Uyển Doanh khẽ gật đầu:
- Cái này là tặng cho ngươi mà, đương nhiên ngươi phải tới vén lên mới được.
Trong tiếng cười lớn ha hả, Lâm Vãn Vinh cùng Đại tiểu thư đồng thời giật tấm nhiễu hồng xuống, tám chữ lớn màu vàng trên hai bức hoành đập vào mắt mọi người: "Trung trực thành tín, trí dũng song toàn."
"Ôi, là ai tán dương ta như vậy, làm sao ta tiếp thụ nổi đây!" Lâm Vãn Vinh ha hả cười lớn. Đào Uyển Doanh hướng về phía Tiêu Ngọc Nhược nói:
- Ngọc Nhược tỷ tỷ, hôm qua chuyện Tiêu gia ra sức kháng tặc, ta đã bẩm báo lại cho Hầu đại nhân, Hầu đại nhân rất là mừng rỡ liền báo lại cho Tổng đốc đại nhân. Hai vị đại nhân đối với nỗ lực bảo vệ an bình trong Kim Lăng thành của Tiêu gia hết sức tán thưởng, nên đặc biệt ban tặng cho Tiêu gia bức hoành này. Để biểu lộ ý tán dương đối với Tiêu gia.
"Trung trực thành tín ư? Hắc hắc, bốn chữ này chắc chắn là do cô nàng này nghĩ ra rồi, nàng ta vẫn còn nhớ tới chuyện đó. Hai bức hoành phi này hoàn toàn là vớ vẩn, phỏng chừng là lão Lạc biết việc đêm qua nên nghĩ ra một phương pháp để chấn danh cho Tiêu gia mà thôi. Khó trách lão đầu này lại có lòng như vậy, thực không uổng công ta đã chỉ điểm lão." Lâm Vãn Vinh gật đầu cười, nói với Uyển Doanh:
- Đào tiểu thư đã có lòng.Ta thay mặt Đại tiểu thư cảm tạ nàng.
Sư gia của Lạc phủ tiếp tục nói:
- Như lời Đào tiểu thư đã nói, Lạc đại nhân đối với hành vi dám nghĩ dám làm, uy dũng chống giặc của Tiêu gia đều hết sức tán thưởng. Không chỉ như vậy, ngày ấy trong tiệc chúc thọ của Lạc lão phu nhân,Tiêu gia còn đánh bại vua câu đối của bảy tỉnh miền Bắc, đem lại vinh quang vẻ vang cho sỉ tử Giang Nam ta, đại nhân cũng cực kỳ hân thưởng. Hôm nay đặc biệt trao tặng hoành phi là để biểu thị ý cảm tạ.
Lạc Viễn cũng chắp tay, cười hì hì:
- Chính là như vậy. Đại tiểu thư, Lâm đại ca, tiểu đệ trước tiên xin chúc mừng hai vị!
Đại tiểu thư đáp lễ nói:
- Cám ơn Lạc công tử, Uyển Doanh tiểu thư. Hai vị đại nhân đã hậu ái Tiêu gia như vậy, Ngọc Nhược cảm kích vô vàn!
Sớm đã có hạ nhân dâng lên hồng bao* lên, Đại tiểu thư tự tay thưởng cho hạ nhân trao tặng hoành phi của hai phủ.
Lâm Vãn Vinh thấy tên tiểu tử Lạc Viễn vẻ mặt tươi cười hí hửng, thầm nhủ: "Chiêu này của cha ngươi thật là đúng đắn. Chặn được miệng lưỡi của tên Trình Thụy Niên, khiến cho hắn uất ức mà không thể nói gì được. Bất quá tỷ tỷ của ngươi tự nhiên chiêu thân, sao lại không cho ta biết một tiếng. Hại ta hôm qua tự nhiên biến thành thằng hề."
Kim Lăng phủ doãn, Giang Tô tổng đốc đối với việc hôm qua đã ra kết luận, đều là thuộc về nỗ lực tự vệ anh dũng kháng tặc, khiến Trình Thụy Niên càng lộ ra vẻ khó xử. Cảm thấy hôm nay tới đây đã là một sai lầm lớn, giờ đứng đây cho mọi người nhìn ngó mà mà không biết phải mở miệng thế nào, đành phải đứng im ở đó, sắc mặt buồn bực chẳng nói được một câu.
Lạc Viễn ra vẻ vừa mới thấy bộ dạng Trình Thụy Niên, cả kinh kêu lên:
- Ô, đây không phải là Thụy Niên huynh ư, huynh sao lại ở đây? Chẳng lẽ cũng là chúc mừng?
Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc:
- Trình công tử tới tạo phản…
- Chỉ là tới thăm thôi, tới thăm thôi.
(nguyên văn hán việt: tạo phóng đọc theo tiếng trung cũng gần giống chữ tạo phản)
Đầu Trình Thụy Niên toát mồ hôi lạnh, vội vàng cướp lời Lâm Vãn Vinh.
- A, tới thăm hỏi? Thụy Niên huynh từ lúc nào đã có giao tình với Tiêu gia vậy? Tiểu đệ thật tình mới lần đầu nghe nói đó.
Lạc Viễn vừa cười vừa nói.
- Vốn là không có, nhưng hôm nay đã tới một lần rồi, coi như là đã có giao tình, ngài thấy có phải không, Trình công tử?
Lâm Vãn Vinh cười thần bí.
Dưới tình huống này thì Trình Thụy Niên còn có thể nói gì được, lập tức gật đầu lia lịa. Lâm Vãn Vinh cười:
- Ta cùng với Trình công tử vẫn là bằng hữu cũ, tại Diệu Ngọc Phường đã cùng nhau uống hoa tửu. Hôm nay hắn tới đây cũng không có chuyện gì lớn, chỉ là gần đây túng thiếu nên muốn tới mượn ít tiền thôi , có phải không vậy Trình công tử?
- Đúng đó, đúng đó.
Trình Thụy Niên gật đầu đáp:
- Gần đây thiếu tiền, ta tới là để mượn Lâm huynh ít tiền.Trước mặt tiền đã tới tay, tại hạ cũng không ở lại thêm nữa, xin cáo từ vậy.
Lâm Vãn Vinh cười ha hả:
- Trình huynh hà tất phải khách khí như vậy, chúng ta đã có giao tình cùng nhau uống hoa tửu, sao còn phải khách sáo như thế. Hơn nữa, năm vạn lượng bạc tới tay công tử, ta cũng chỉ đứng giữa làm người bảo đảm thôi, công tử mượn của Đại tiểu thư thì phải tạ ơn Đại tiểu thư mới phải chứ.
Năm vạn lượng bạc? tất cả mọi người có mặt tại trường đều âm thầm thở ra một luồng lãnh khí, thực là một con số quá lớn, Trình công tử sao lại tới đây mượn nhiều bạc như vậy làm gì? Hơn nữa, làm sao Tiêu Đại tiểu thư lại đồng ý? Những người thông minh đều đã nhìn ra được ở đây có chút ẩn tình.
Nghe thấy Lâm Vãn Vinh mở miệng ra là định tống tiền năm vạn lượng. Trình Thụy Niên cả kinh biến sắc, giận dữ hét:
- Ngươi định…
- Ta định thế nào?
Lâm Vãn Vinh âm trầm nói:
- Chẳng lẽ Trình công tử không phải ghé thăm sao?" Hắn cố ý phát âm lớ lớ giữa chữ Phóng (ghé thăm) và chữ Phản (tạo phản), tuy người khác nghe xong không nhận ra điều gì nhưng Trình Thụy Niên thì giật mình lo sợ: "Tên tiểu tử này là muốn lấy mạng ta a, bây giờ toàn bộ nhân chứng đều có mặt ở đây, mới vừa rồi lại còn hùng hùng hổ hổ đến đây bắt người cũng đã bị chúng nhân tận mắt nhìn thấy, hơn nữa còn có kẻ thù không đội trời chung Lạc Viễn này nữa, vạn nhất bị vạch trần, như vậy thì đúng thật là bị úp cái sọt lớn rồi."
Trình Thụy Niên trong mắt tóe lửa, hạ giọng nói nhỏ, chỉ để hai người mới có thể nghe được:
- Lâm Tam, ngươi định tống tiền à?
- Tống tiền?
Lâm Vãn Vinh cười quỷ dị:
- Cái này là ở đâu ra vậy? Tại hạ làm sao dám ép buộc Trình đại công tử, hôm nay công tử tới đây là để "tạo phản" mà, hắc hắc…
Trình Thụy Niên hận không thể lao đến cắn chết tên tiểu nhân này, hắn cố hết sức đè nén lửa giận trong lòng xuống, cắn răng đáp:
- Tốt, cứ coi như vậy đi, Trình mỗ cảm tạ Đại tiểu thư, năm vạn lượng này, ta nhất định sẽ kịp thời trả lại.
Hắn bừng bừng lửa giận, không đợi mọi người đáp lời, liền vội vã đem thủ hạ nhân đi ra cửa. Lâm Vãn Vinh cười to:
- Từ từ đã, Trình công tử cần gì phải ra đi vội vàng như vậy?
Trình Thụy Niên quay đầu trợn mắt hung dữ nhìn hắn:
- Còn có chuyện gì nữa?
Lâm Vãn Vinh ra vẻ mặt mày hiền lành, nói:
- Trình công tử à, không phải là ta đã nói rồi sao, làm người cần phải có trước có sau một chút. Mượn của Đại tiểu thư năm vạn lượng bạc, tối thiểu cũng phải có cái giấy nợ chứ. Đại tiểu thư là người thiện lương chánh trực, năm vạn lượng này cho mượn rất thoải mái, nhưng chúng ta cũng phải biết tự giác chứ nhỉ?
Trình Thụy Niên tức muốn bể phổi: "Ngươi tống tiền ta năm vạn lượng, lại còn muốn ta viết giấy nợ sao? Trên đời còn có thiên lý hay không? Nhưng mà giờ đã bị tên Lâm Tam này nắm thóp rồi, sự việc hôm nay đã ầm ỹ đến mức này, thiệt thòi cũng đành chịu, đợi ngày sau sẽ tìm cách gỡ gạc." Hắn suy nghĩ như vậy, một câu cũng không thèm nói, lập tức lấy bút ra, xoát xoát viết giấy nợ năm vạn lượng bạc, ký luôn tên mình rồi phất tay áo bỏ đi.
Lâm Vãn Vinh cầm tờ văn tự trong tay, ngó phải ngó trái một hồi, trong lòng thầm kêu sảng khoái: "Con mẹ ngươi còn chưa phải là ác nhân đâu, lão tử đây còn ác hơn ngươi!"
Đại tiểu thư tới gần hắn, nói nhỏ:
- Ngươi đó, tống tiền cả công tử của Đô chỉ huy sứ đại nhân, ngươi không sợ hắn trả thù sao?
Lâm Vãn Vinh cả kinh nói:
- Đại tiểu thư, sao nàng lại nói chuyện này cùng ta làm gì?
"Ngươi thật là một tên ngốc không nhìn được lòng tốt của người ta!" Tiêu Ngọc Nhược vừa tức vừa thẹn, xoay người phất tay áo rời đi, Lâm Tam cười, nắm tay áo nàng kéo lại:
- Đừng nóng mà, ta chỉ đùa với nàng một chút thôi, ta không phải là thường như thế với nàng sao?
Đại tiểu thư nói:
- Ta có lòng tốt nói chuyện với ngươi, ngươi lại đi trêu chọc ta, sau này ta còn tin ngươi mới là lạ đó.
Lâm Vãn Vinh thở dài nói:
- Tên Trình Đức này, xem như là đã triệt để nhìn thấu chúng ta rồi, hôm nay Trình Thụy Niên tới đây, sợ rằng mới chỉ là bắt đầu.
Nghe hắn bắt đầu nói tới chính sự, Đại tiểu thư cũng không làm mình làm mẩy với hắn nữa, đôi mi thanh tú nhíu lại:
- Vậy sao ngươi còn đúng chạm với Trình Thụy Niên như vậy?
Lâm Vãn Vinh cười khổ nói:
- Đại tiểu thư của ta ơi, sao nàng vẫn còn chưa minh bạch? Cho dù ta không đụng chạm với tên họ Trình đó, Trình Đức có thể bỏ qua cho chúng ta không? Tiêu gia chúng ta bây giờ là miếng xương trong thịt, cái gai trong mắt bọn chúng, muốn lập tức loại trừ đi ngay đó.
Đại tiểu thư khe khẽ thở dài:
- Số kiếp Tiêu gia sao lại khổ như vậy, không biết vì sao lại chọc vào nhân vật lợi hại như thế.
- Mộc tú vu lâm, phong tất tối chi*. Nước hoa, xà phòng của chúng ta sinh ý tốt như vậy, bọn họ thèm đến đỏ mắt, lôi kéo không được, dĩ nhiên là phải tìm cách phá đi thôi.
Lâm Vãn Vinh bình tĩnh nói tiếp:
- Dù sao thì cũng đã thành thế nước lửa rồi, trước sau gì cũng bị hắn hại, chi bằng ta hại hắn trước đi.
Có binh mã của Từ Vị trong tay, Lạc Mẫn chắc chắn sẽ rất nhanh chóng động thủ với Trình Đức, Lâm Vãn Vinh chẳng có gì mà phải sợ cả, hắn cười hắc hắc, cầm tờ giấy nợ trong tay vẫy vẫy: "Có tờ giấy này rồi, lão tử mấy ngày sau không ngừng sai Tứ Đức mang người tới trước cửa nhà các ngươi đòi nợ, ngươi mà không trả, lão tử sẽ tới quan phủ đánh trống kêu oan, lão hồ ly Lạc Mẫn phỏng chừng thích nhất là xem cảnh này, khiến cho cả cái thành Kim Lăng này ai cũng biết này, để coi lão cẩu ngươi sẽ như thế nào."
Đại tiểu thư kêu người treo hai bức hoành lên, Tiêu gia mọi người tất nhiên đều vui mừng hớn hở, đặc biệt là bọn gia đinh đêm qua đi theo Tam ca, không chỉ được đánh nhau thoải mái, lại còn được Phủ doãn đại nhân và Tổng đốc đại nhân đích thân tặng hoành phi, quả thật là vinh hiển ngàn đời. "Đã đi chơi gái, lại còn được dựng đền thờ", tam ca quả thật là tấm gương đương thời.
Đào Uyển Doanh liếc mắt nhìn Lâm Vãn Vinh, bước tới trước mặt hắn, rụt rè nói:
- Lâm Tam, ta có chuyện muốn hỏi thăm ngươi.
- Đào tiểu thư, nàng … thật là khách khí a! Giúp người vốn là điều hạnh phúc, có cái gì thì cứ nói thẳng ra đi.
Lâm Vãn Vinh sau khi chơi ác Trình Thụy Niên, tâm lý rất thoải mái, thấy tiểu nữ Đào Uyển Doanh cũng thuận mắt hơn rất nhiều.
- Ta nói ngươi đừng tức giận.
Đào Uyển Doanh dè dặt nhìn hắn rồii thấp giọng nói.
- Uyển Doanh tiểu thư à, nàng từ khi nào trở nên khách khí như vậy chứ, trước kia có phải là thế đâu.
Lâm Vãn Vinh cười ha hả đáp.
Nghe hắn nhắc tới lúc trước, Đào Uyển Doanh trên mặt cũng có chút xấu hổ, cắn môi hỏi nhỏ:
- Vậy ngươi nói cho ta biết, ngươi có phải là đã động thủ động cước trên người ca ca ta không?
*Hồng bao: bao lì xì đỏ
**cây cao trong rừng, gió tất thổi gãy: cây cao gió cả
Danh sách chương