“Ừ.” Tất Phương gật đầu: “Tôi đoán hẳn là thần mà nào đó đã gây ra chuyện này, có lẽ kẻ ấy định làm chuyện xấu gì đó, nhưng lại sợ bị người của gia tộc hàng ma dùng Nến Hồn chế ngự, nên mới ra tay trừ khử họ trước, dọn sạch các chướng ngại, tránh để hậu hoạn về sau.”

“Vậy khả năng do thần ma nào gây ra?”

“Cũng như các vụ án mạng ở thế giới này thôi, thân phận của hung thủ rất mơ hồ mông lung.”

Hứa Tâm An há hốc miệng, rất mơ hồ mông lung, nhưng vị thần này chẳng buồn điều tra, thế nên bây giờ cô vô cùng nghi ngờ, rốt cuộc anh ta lười hay không đủ bản lĩnh. Có điều, không trông cậy vào anh ta thì đâu còn cách nào khác, thần ma làm chuyện xấu, con người nhỏ bé như cô có thể làm được gì? Cô không quen biết ai, trước mắt chỉ biết mình anh ta có liên quan tới giới yêu quái, giới hàng ma gì gì đó thôi.

Hứa Tâm An hắng giọng rồi nói tiếp với Tất Phương: “Chúng ta nhất định phải nói cho rõ ràng.”

“Nói chuyện gì?” Tất Phương uể oải dựa vào đầu giường hỏi.

“Tuy đây không phải là lời một người tốt bụng nên nói, song tôi vẫn phải nói với anh. Muốn chết, không dễ như vậy đâu.”

“Phì.” Cầu Tái Ngọc bật cười.

Tất Phương và Hứa Tâm An đều liếc nhìn cô nàng.

Hứa Tâm An tiếp tục nghiêm túc nói: “Vì nhà tôi là cửa tiệm Tìm Cái Chết duy nhất còn sót lại, anh muốn chết thoải mái thì chỉ còn trông chờ vào nhà tôi thôi, nên tôi có một vài yêu cầu: Thứ nhất, bắt buộc anh phải bảo vệ sự an toàn của tôi, cha tôi và tiệm nến Quang Minh này. Thứ hai, anh nhất định phải điều tra ra chân tướng sự việc để chắc chắn sau này cho tôi và cửa tiệm nến này được an toàn. Thứ ba, phải trừng trị hung thủ để kẻ đó không thể làm việc ác nữa. Có vậy sau này khi anh chết đi, tôi, cha tôi và cửa tiệm này mới tiếp tục tồn tại được.”

Tất Phương biếng nhác: “Cô đang tụng kinh đấy à?”

Hứa Tâm An mặc kệ anh ta, tiếp tục nói: “Thứ tư, tuy trên danh nghĩa là anh đang bảo vệ gia đình tôi, nhưng không thể ăn chùa uống chùa thế này được.”

Tất Phương nhướng mày, rất cố tình hỏi một câu mờ ám: [i]Muốn lấy tiền hay muốn người?[/i]

Hứa Tâm An nhìn thẳng vào anh ta một cách khí thế: [i]Anh có bao nhiêu tiền?[/i]

“Tôi là thần.” Tất Phương hất cằm.

“Vậy nên?”

“Thần linh cần tiền làm gì?”

“Thế thì anh không có tiền rồi.”

Hứa Tâm An hết sức quả quyết: “Không có tiền, muốn ở lại thì phải làm việc.”

“…”

Vẻ mặt Tất Phương như gặp phải quỷ.

“Còn nữa, chỗ tôi không phải khách sạn, anh không được chọn phòng. Đây là phòng của tôi, anh ở phòng cho khách.”

“Hồi chiều tôi đã đi xem thử rồi, chỉ có căn phòng này sạch sẽ nhất, sáng sủa nhất, bài trí thoải mái nhất.”

Tất Phương vừa nói vừa nằm xuống: “Được rồi, cô nói còn chưa, mau tìm Nến Hồn tiếp đi, tôi phải ngủ một lát, đợi tin tốt của hai người.”

Đây, là, thái, độ, gì!

Cơn giận của Hứa Tâm An lại vọt lên đỉnh đầu, Cầu Tái Ngọc vội kéo cô lại: “Bình tĩnh, bình tĩnh. Anh ta chỉ hơi kiêu ngạo một tẹo thôi, thật ra anh ta đâu có phản đối gì đâu, đúng không?”

“Đừng báng bổ thần linh.” Tất Phương rì rầm, giọng nói trầm ấm đầy quyến rũ. Hứa Tâm An nghe lại muốn lấy kiếm đâm anh ta.

Cầu Tái Ngọc ôm eo của Hứa Tâm An kéo đi, vừa kéo cô đến kho hàng vừa dỗ dành khuyên nhủ.

“Tâm An, đây không phải là chuyện bình thường, phải bàn bạc cho kỹ. Cậu xem, anh ta là thần linh đấy. Thôi thôi, cậu đừng lườm tớ nữa. Anh ta là yêu quái được chưa, cậu không đánh thắng được anh ta đâu, đừng ngang ngạnh như thế. Theo tớ thấy thì anh ta cũng không có ác ý, tuy tính hơi kỳ cục, cũng khá đáng ghét, nhưng lại rất đẹp trai, coi như bù vào khuyết điểm.”

Hứa Tâm An hậm hực nhìn cô nàng, có ai bù trừ như thế không hả? “Quan trọng là, nếu thật sự có kẻ muốn ám hại tiệm Tìm Cái Chết, cha con cậu còn cần anh ta bảo vệ, nên cậu cứ nhẫn nhịn trước đã.”

“Khó nhẫn nhịn lắm, tớ chưa tu luyện được đến mức ấy.” Hứa Tâm An khoanh hai tay trước ngực.

“Không nhẫn nhịn thì không được đâu.”

Cầu Tái Ngọc tiếp tục khuyên nhủ bạn mình: “Cậu thử nghĩ xem, ngay cả trong tiểu thuyết cũng nói là, có ba loại người đáng sợ nhất, đó là người không biết xấu hổ, không màng tính mạng và không cần tiền. Vừa khéo là đại thần Tất Phương lại hội tụ cả ba yếu tố đó. Cậu chắc chắn không phải đối thủ của anh ta. Quan trọng là anh ta rất đẹp trai, còn đồng ý bảo vệ cậu, nên cậu cố nhẫn nhịn đi. Tới khi nào chúng ta tìm được Nến Hồn, cha cậu trở về, giải quyết hết mọi chuyện là xong.”

“Cũng có lý.”

Hứa Tâm An gật đầu: “Con người không biết xấu hổ, không màng tính mạng, lại không cần tiền còn cực kỳ khó đối phó, huống chi là yêu quái.”

Cầu Tái Ngọc thở dài, rõ ràng cô nàng nhấn mạnh mấu chốt vấn đề là: Người ta đẹp trai lại có dự định làm anh hùng cứu mỹ nhân, đây hẳn được tính là chuyện tốt.

“Được, tạm thời tớ sẽ nhẫn nhịn.” Hứa Tâm An cắn chặt răng, cô cố nhẫn nhịn để bảo toàn tính mạng cho cả nhà. Dù thế nào đi nữa cũng phải nhịn đến mọi chuyện giải quyết xong xuôi, khi nào tìm được Nến Hồn, cô sẽ giấu nó đi, như vậy cô mới nắm trong tay lợi thế để đàm phán, giúp chuyển từ thế bị động sang thế chủ động.

Tối hôm đó Hứa Tâm An về phòng thu dọn quần áo và vật dụng hàng ngày rồi dọn sang phòng cho khách. Trong lúc cô chuyển đồ đạc thì vị thần “Hội tụ đủ ba không” nọ - ngài Tất Phương – còn chẳng thèm mở mắt ra, hơi thở đều đều, dường như đã ngủ rất say.

“Không biết ngủ thật hay giả vờ nữa.” Hứa Tâm An nằm trên chiếc giường nhỏ trong phòng cho khách lẩm bẩm. Phòng khách này lâu rồi không dọn dẹp, đương nhiên không thoải mái bằng phòng ngủ của cô. Song cả ngày nay cô dọn dẹp kho hàng mệt đến lả người nên vừa thay ga giường xong là cô lăn ra ngủ ngay.

Cầu Tái Ngọc ngày mai còn phải đi làm nên Hứa Tâm An đành khuyên cô nàng về nhà, nếu thật sự xảy ra chuyện, cô nàng có ở đây cũng chẳng giúp được gì, có khi còn thêm người bị hại. Cầu Tái Ngọc nghe vậy thấy cũng có lý, bèn vui vẻ trở về nhà.

Quả nhiên tiểu ngọc mới giống con gái của cha cô, dây thần kinh đều thô kệch hệt như nhau.

Hôm sau Hứa Tâm An dậy hơi muộn, cô vừa nhìn đồng hồ đã giật bắn người, sao mình lại dậy muộn như vậy, cô nhanh chóng tắm rửa thay quần áo, vừa ra phòng khách đã thấy Tất Phương đang ăn sáng.

Truyện xuất bản được type và chia sẻ phi lợi nhuận với các bạn chưa có điều kiện tiếp cận sách, vui lòng không sao chép vì mục đích thương mại hay bất kỳ mục đích nào khác, nếu có hãy mua sách thật ủng hộ tác giả.

Sữa đậu nành, cháo trắng, quẩy chiên, còn cả mấy quả trứng.

“Ở đâu ra vậy?” Mấy món này nhìn quen lắm, hình như là đồ của quán ăn sáng phía bên kia đường.

“Tôi muốn ăn sáng, cô lại chưa dậy, nên tôi ra ngoài kiếm gì đó để ăn.”

Hứa Tâm An ngồi xuống, vô cùng tự nhiên lấy bát sữa đậu nành, cắn miếng quẩy chiên: “Nếu anh có tiền, vậy phiền anh trả tiền phòng đi, ở đây tôi tính tiền theo ngày.”

“Tôi không có tiền thật mà.” Tất Phương lắc đầu nói.

“Không có tiền sao mua được đồ ăn sáng?” Hứa Tâm An cáu lên, tên lừa đảo này!

“Thì tôi cứ đi thôi, thấy bên kia có bán đồ ăn, liền mỉm cười với bà chủ.”

“...” Suýt nữa Hứa Tâm An bị nghẹn bánh quẩy mà chết, cười một cái thì người ta cho cả đống đồ ăn sao? Đây không phải là Điểu tinh mà là Hồ ly tinh!

“Tôi nói với bà ấy, đồ ăn có vẻ rất ngon, tay nghề đỉnh quá.”

Hứa Tâm An cắn mạnh miếng quẩy, tên này không chỉ là Hồ ly tinh mà còn là Nịnh hót tinh.

“Bà chủ tốt bụng lắm, rất dễ tính, còn cho tôi ăn thử, tôi thấy ăn cũng được.”

Cho anh ăn chùa anh còn chê bai gì nữa? Hứa Tâm An âm thầm khinh bỉ anh ta.

“Thế nên tôi nói với bà ấy, tôi ở tiệm đối diện, để tôi chạy về lấy bát đựng. Hứa Tâm An vẫn còn đang ngủ chưa dậy, tôi lấy ít đồ ăn sáng về.”

“...”Hứa Tâm An bỗng khựng người lại, miếng bánh quẩy rơi trên bàn.

Tên, chết, tiệt, này, nói, lung, tung, gì, với, người, khác, thế!!!

“Bà chủ đúng là người tốt, thấy tôi cầm bát qua liền múc đầy tô để tôi cầm về, cô dậy cũng có đồ ăn rồi đây này, khỏi cần cảm ơn.”

Ai muốn cảm ơn anh hả? Hứa Tâm An rất muốn lật bàn.

Anh ta không biết xấu hổ đem thức ăn về, có điều người ta biết tiệm nến đối diện, vậy là không những cô phải trả tiền ăn đó, mà có khi người ta còn nghĩ cô có quan hệ gì với anh chàng này nữa. Hứa Tâm An nghiến răng, trong khi Tất Phương coi như không có chuyện gì, tiếp tục ăn thêm ba cái bánh chiên, hai chiếc quẩy và một bát sữa đậu nành lớn.

Hứa Tâm An giận vô cùng, âm thầm nhẩm đi nhẩm lại trong đầu “tôi nhịn anh”.

Hôm đó Hứa Tâm An mặt dày tới tiệm ăn sáng đối diện để trả tiền, cô không thể ăn no rồi quỵt tiền như thế được. Lúc trả tiền bà chủ tiệm còn cười tít mắt: “Tiểu An à, đó là bạn trai của cháu hả?”

Hứa Tâm An nặn ra một nụ cười: “Sao thế được, chỉ là bạn của một người họ hàng xa lắc xa lơ tới ở nhà cháu mấy ngày thôi ạ.”

“À, à.” Bà chủ tiếp tục mỉm cười: “Vậy cũng tốt, đây là duyên phận đấy.”

Hứa Tâm An ngượng cười, chào tạm biệt bà chủ.

Loại nghiệt duyên này, không có còn hơn.

Lúc cô trở về tiệm, tên nghiệt duyên đó đang đứng bên cửa sổ tắm nắng, vuốt ve chậu cây đặt bên bệ cửa như vuốt ve người yêu. Chậu cây đó trước đây tưới nước thế nào cũng không khá lên nổi, bây giờ hình như tươi tốt hơn rất nhiều, bắt đầu đâm chồi nảy lộc.

Tất Phương đang mỉm cười với chậu cây, mái tóc màu nâu đỏ óng ánh trong ánh nắng ấm áp, đẹp trai ngời ngời.

Hứa Tâm An chợt nhận ra cơn giận của mình đã dịu đi phân nửa. Được rồi, có lẽ Cầu Tái Ngọc nói cũng có lý, đẹp trai tới mức độ này cũng coi như bù đắp được đôi chút.

Lúc này điện thoại bỗng đổ chuông, người gọi đến là Cầu Tái Ngọc. Cô nàng chỉ muốn xác nhận Hứa Tâm An có an toàn không, cửa tiệm có đang mở cửa buôn bán bình thường không, có kế hoạch gì không, vân vân. Hứa Tâm An nói chuyện một hồi với cô nàng, Cầu Tái Ngọc hứa là sẽ giúp cô điều tra về vụ các cửa tiệm nến bị hại, cũng điều tra luôn về Tất Phương. Đây là chuyện tối qua hai người họ đã bàn bạc, Hứa Tâm An cũng cảm ơn tấm lòng của cô nàng, Cầu Tái Ngọc lại dặn dò cô phải cẩn thận, khuyên cô nên nhẫn nhịn, còn nói có cơ hội thì nhớ chụp vài tấm hình của Tất Phương gửi cho cô nàng, để ngắm cho thích mắt.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện