Bởi vì sự trở về của ông chủ Kim, đã khiến cả đám đàn em ngồi canh giữ ở bên ngoài cửa hàng hưng phấn quá độ, lập tức thông báo tình huống cho lão đại nhà mình.
Tuy nhiên, nhân vật chính - trung tâm sự kiện - lại không hề có lấy một chút ý thức nào. Kết quả của việc từ trên trời giáng xuống chính là, cả một đám đang nằm ngủ trên mặt đất chợt bừng tỉnh, mở mắt ra nhìn trân trối, sau đó ngao ngao kêu, nhảy dựng lên, hưng phấn nhào tới ông chủ đã đi vắng mất mấy ngày nay.
Ngao ngao ngao ngao ngao~ [ Ông chủ ông chủ~ Nhớ ông muốn chết à~]
Thu thu thu thu! [ Chủ nhân chủ nhân, sao ngài lại về trễ như vậy?]
Chi chi tra tra cô cô miêu ô….
Trong nháy mắt, ông chủ Kim đã bị cả đám nhóc hưng phấn này triệt để chôn sống. Tuy mấy người Kim Khiêm Lý Khiếu biết người này rất được các dị thú trong tiệm yêu thích, nhưng nhìn thấy hình ảnh như vậy thì vẫn không thể ngừng cười và cảm thán.
Được rồi, kỳ thật đôi khi được người ta hoan nghênh cũng rất phiền a, thật đó. Bất quá, tuy đám dị thú này thoạt nhìn đều rất nhiệt tình…. Nhưng hình như cái cơn nhiệt tình này có chút quá rồi thì phải? Hơn nữa có vài đứa vị thành niên tự dưng lùi về sau, chôn đầu dưới thảm, chột dạ lộ mông là thế nào? Phản ứng của mấy đứa nhóc kia đều bị Kỳ Thanh Lân và mấy đứa dị thú cấp A như Đại Bạch nhìn thấu. Vì thế, mấy đứa liếc nhau một cái, Tiểu Bạch hình thể nhỏ nhất, có mức độ để người ta chú ý là thấp nhất, liền lẻn vào phòng bếp. Đừng nói tới việc nó nhớ cái tên Tiểu Vị manh ngốc nhà nó, chỉ bằng cái tính tình của nhà nó thôi, khẳng định sẽ không bao giờ chạy theo cái đám dị thú này gây rắc rối. Nếu hỏi trong cửa hàng thú cưng số 138, con thú nào thật thà nghiêm túc lại không ngốc nhất, khẳng định chỉ có một con, chính là tri vị thú có chút ngạo kiều kia. Cho nên nếu muốn biết mấy ngày này trong tiệm đã phát sinh chuyện gì, hỏi nó là chính xác nhất.
Nhưng, đó là dưới tình huống bình thường.
Ở tình huống không bình thường, suy nghĩ của Tiểu Bạch đã không còn bất cứ tác dụng nào.
Nhìn cái thằng nhóc bình thường ngạo kiều lại có chút trẻ con đang gục đầu muốn sát đất kia, phản ứng đầu tiên của Tiểu Bạch chính là, mẹ nó thừa dịp ông không có ở nhà dám khi dễ bồ của ông hả?! Không muốn sống nữa chắc, đúng là không muốn sống nữa đúng không?!
Bép! Nhào tới bên cạnh tri vị thú, Tiểu Bạch giơ chân đập lên đầu nó một cái.
Meo![ Là thằng chó chết nào khi dễ nhóc?! Ông lập tức chạy tới lột sạch đồ nó quăng nó tới trước mặt đối thủ một mất một còn của nó cho nó chạy nude!!]
Con mèo lông vàng vằn hổ đang gục đầu nghe thấy giọng của Tiểu Bạch, liền ngẩng đầu lên, trong đôi mắt hổ phách kia chứa đủ loại ủy khuất phân ly và chột dạ…. Khiến Tiểu Bạch lại thêm một trận vò đầu bứt tai.
[Meo! Cậu mau nói a?!]
Tri vị thú nhìn thấy Tiểu Bạch, tâm tình tốt hơn rất nhiều, giơ móng vuốt xoa xoa đầu, sau đó thở dài.
[….. Sau khi các anh đi, thân thích của tôi tới.]
Tiểu Bạch thoáng nhướng đôi mắt mèo màu xanh lam lên. Này có cái gì đâu chứ, có dị thú nào mà không có thân thích? Huống chi tụi nó lại thuộc bộ tộc manh miêu.
Tri vị thú nhìn vẻ mặt của Tiểu Bạch rồi tiếp tục thở dài: [ Trọng điểm là, thân thích của tôi muốn cưới vợ, mà vợ của nó là một đứa ăn hàng, cho nên tôi liền tới giúp nó trấn bãi. Nha, thân thích của tôi là bộ tộc Cà Phê miêu, sở trường của tụi nó là bào chế là các loại thức uống cà phê ngon lành. Lúc tôi về, còn mang về cho ông chủ một bao…. Mợ, cái này không phải trọng điểm! Trọng điểm là! Mẹ nó, trước khi đi, ông đã làm đủ đồ ăn cho năm ngày! Ông còn dặn dò cụ Ưng trông chừng tụi nó, không để cho tụi nó ăn hết trong một lần! Cho đến sáng hôm nay ông trở về, mấy đứa này cứ y chang như một đám quỷ đói nhào tới…..]
Tiểu Bạch sửng sốt, ẩn ẩn có dự cảm xấu gì. Quơ quơ móng vuốt, [ Meo, trọng điểm.]
[À meo…. Trọng điểm là tụi nó nói không có cơm ăn, đói bụng, cho nên cả đám vào phố Ám Nhai đi ăn cơm Bá Vương[65].]
Tiểu Bạch gật đầu, [À, không phải chỉ là ăn cơm Bá Vương thôi sao, cậu kích động…. Cậu nói cái gì, mẻo?! Đậu xanh rau má! Tụi nó ra ngoài ăn cơm Bá Vương?! Lại còn ăn hết năm ngày?!]
Tri vị thú nhìn Tiểu Bạch thiếu chút nữa đã ngã quỵ xuống đất, cảm thấy bản thân thực bi đát, gật gật đầu.
[Tụi nó không chỉ ăn cơm Bá Vương của nhóm đại lão Ám Nhai, còn lừa luôn Đại Đại Bạch, ờ, là cái con gấu trắng bự của Long gia đó, cả một tháng tiền ăn. Nghe nói, lúc Đại Đại Bạch biết chân tướng sự việc, đã chạy tới nhìn bảng hiệu của chúng ta suốt một canh giờ, cuối cùng hung hăng giơ ngón giữa. Này cũng coi như là người tốt rồi.]
Tri vị thú nói tới đây cũng không thèm cố kỵ gì nữa, dưới đôi mắt có chút dại ra của Tiểu Bạch, nói: [Tụi nó còn lừa luôn cả lương thực dự trữ của Tiểu Lục và Đại Vĩ Ba Lang. Giờ hai tên đó đang ở nhà hẳn là không có việc gì, nhưng mà ngày mai, tôi cảm thấy, chúng nó nhất định sẽ quay lại đây.]
............
Nghe xong lời tri vị thú nói, Tiểu Bạch đơ người, lâu thật lâu mới thấm thía, dùng móng vỗ vỗ đầu bà xã tương lai nhà mình nói:
[Này không liên quan đến cậu, ngày mai nhớ trốn xa một chút a.]
Mỉao?
Tri vị thú có chút mê muội ngẩng đầu, Tiểu Bạch thấy thế mới tỏ vẻ trịnh trọng, cộng thêm vẻ mặt vô cùng đau đớn nói: [ Ra ngoài làm chuyện hồ đồ, dĩ nhiên phải bị trừng trị!]
[Cũng không biết chủ nhân sẽ trừng trị tụi nó như thế nào nữa…. Trốn cái gì, tôi cũng đã đoán trước được tương lai bi đát của tụi nó rồi.]
Tri vị thú có chút ngơ ngơ, sau khi phản ứng lại được mới hiểu, thì ra tên này đang định đứng ở một bên xem náo nhiệt, này cũng quá là không phúc hậu đi? Đều là thú một nhà mà!..... Bất quá, kỳ thật đúng là tụi nó không có quan hệ gì với nhau, cho nên trừng phạt của ông chủ còn có cái nụ cười lạnh âm hiểm dâm tà của ác ma ngoài cười nhưng trong không cười gì gì đó, vẫn để cho cái đám tự làm bậy hưởng thụ đi.
Nó chỉ là một đầu bếp. Chỉ là đầu bếp thôi!!
Vì thế, kỳ thật, có rất nhiều lúc, ta chết không bằng ngươi chết là một đạo lý rất bình thường rất đúng đắn, dù sao cũng không phải là chết thật, cùng lắm cũng chỉ là sống không bằng chết thôi.
Lúc này, trong tiệm, ông chủ Kim lâu rồi mới về đang ngồi trên ghế sô pha vừa cười tủm tỉm vừa nhìn đám dị thú, hỏi một câu:
“Ông chủ đi vắng mấy ngày, tụi mày có ngoan ngoãn không gây rắc rối không?”
Hiện tại trên mặt ông chủ Kim đang tràn đầy ý cười ôn hòa. Nhưng, đến lúc lọt vào lỗ tai của cả đám, thì có hơn phân nửa là cứng đơ người, sau đó tập thể cuồng gật đầu, cuồng lắc đầu.
Gật đầu tỏ vẻ đúng vậy đúng vậy tụi nó không có gặp rắc rối, lắc đầu cũng tỏ vẻ tụi nó không có gây rắc rối.
Vì thế ông chủ Kim rất vừa lòng. Cười cười, không thèm nhiều lời với tụi nó nữa, quay đầu nhìn Lý Khiếu và Cam Lượng.
“Ha ha, ở đây không có gì nữa, trời cũng đã khuya, các người về trước đi. Có chuyện gì ngày mai chúng ta lại nói. Về phần bác sĩ vô lương, anh và Sơn Bạch Lộc ngủ ở phòng khách đi.”
Sơn Bạch Lộc nghe vậy thiếu chút đã nhảy dựng lên, đang muốn kháng nghị liền thấy có chút choáng, sau đó lại bị tên bác sĩ vô lương ôm vào lòng, tên kia tủm tỉm cười, nhìn Kim Dư: “Phòng khách ở đâu?”
Kim Dư thoáng nhìn Tiểu Hắc đang cực kỳ hưng phấn ở trên vai gã, co rút khóe miệng. Có mê điệp thú dùng mê hương giúp anh thật tốt nha? Nhưng cũng vươn tay chỉ chỉ phòng bên trái.
Kim Khiêm ôm Sơn Bạch Lộc rời đi, bên kia Cam Lượng và Lý Khiếu co rút khóe miệng cáo từ. Nói tóm lại, bọn họ rất vừa lòng với cuộc kỳ ngộ này, bọn họ cũng đã vài ngày không thấy dị thú nhà mình rồi, ừm, rất nhớ a. Không biết tụi nó có gầy đi không? Lương thực dự trữ trong nhà cũng coi như là đầy đủ đi.
Chờ cho tất cả mọi người rời đi, Kim Dư liền lộ vẻ mệt mỏi. Tuy lần truyền tống này có Lão Gia Hỏa hỗ trợ, nhưng bởi vì y đảm nhiệm chức vụ môi giới, nên vẫn cảm thấy có chút quá sức.
Kỳ Thanh Lân vừa nhìn thấy bộ dạng của Kim Dư, liền liếc mắt nhìn một đám dị thú đang vây quanh bên cạnh, cả đám run rẩy, nhượng bộ lui binh chạy tới chỗ nằm của mình. Thẳng đến khi nhìn thấy ông chủ nhà bị boss ôm lên lầu, cả đám mới bùng nổ, lập tức tụ tập cùng một chỗ.
Thực bi đát, nhìn vào đôi mắt của đối phương, tụi nó đều có thể nhìn ra ba chữ ‘Chết chắc rồi’.
Vì thế, cả đám đáng thương hề hề nhìn đám Đại Bạch Bánh Bao Vượng Vượng và Nhị Hắc. Nhưng mấy đứa này đã nghe tin tức của Tiểu Bạch đem tới, mí mắt cũng không thèm nâng lên một phân nào, trực tiếp quay về địa bàn của mình ngủ.
Hồi lâu sau, lâu đến mức cả đám ngu kia cảm thấy có chút tuyệt vọng, Đại Bạch mới nói một câu:
[Kiểm tra tiền riêng của bản thân có bao nhiêu. Ngày mai nộp hết lên đi.]
Ngao ô......
Nháy mắt một mảnh kêu rên.
Tiểu Bạch ở bên cạnh lạnh lùng nói: [Tuy ông chủ rất thích chiếm lợi nhỏ, meo, nhưng chúng ta cũng phải có lý mới được. Vô duyên vô cớ đi ăn cơm Bá Vương, ngu ngốc! Không biết phải đưa phí tổn sao?!]
Chúng thú xấu hổ cúi thấp đầu. Được rồi, kỳ thật tụi nó chỉ là muốn đùa một chút mà thôi, hôm sau tụi nó có đem tiền tới trả, nhưng lại bị người ta tưởng muốn ăn cơm Bá Vương tiếp…. Cho nên liền cái kia, tụi nó không phải là cố ý…. Ngày mai, nếu không có ngày mai thì thiệt là tốt biết mấy a?!
…… nhưng sự thật đã chứng minh, không có ngày mai, ngoại trừ nửa đêm tự sát hoặc bị người ta ám sát ra, là loại chuyện vô cùng nhảm nhí. Chứng cớ chính là, trời đã sáng.
Còn có chính là, từ lúc cửa hàng dị thú số 138 khai trương cho tới nay, cảnh tượng từ trên xuống dưới từ trái qua phải toàn diện đều bị vây quanh, vô cùng phong tao đã xuất hiện lần đầu tiên.
Tuy nhiên, nhân vật chính - trung tâm sự kiện - lại không hề có lấy một chút ý thức nào. Kết quả của việc từ trên trời giáng xuống chính là, cả một đám đang nằm ngủ trên mặt đất chợt bừng tỉnh, mở mắt ra nhìn trân trối, sau đó ngao ngao kêu, nhảy dựng lên, hưng phấn nhào tới ông chủ đã đi vắng mất mấy ngày nay.
Ngao ngao ngao ngao ngao~ [ Ông chủ ông chủ~ Nhớ ông muốn chết à~]
Thu thu thu thu! [ Chủ nhân chủ nhân, sao ngài lại về trễ như vậy?]
Chi chi tra tra cô cô miêu ô….
Trong nháy mắt, ông chủ Kim đã bị cả đám nhóc hưng phấn này triệt để chôn sống. Tuy mấy người Kim Khiêm Lý Khiếu biết người này rất được các dị thú trong tiệm yêu thích, nhưng nhìn thấy hình ảnh như vậy thì vẫn không thể ngừng cười và cảm thán.
Được rồi, kỳ thật đôi khi được người ta hoan nghênh cũng rất phiền a, thật đó. Bất quá, tuy đám dị thú này thoạt nhìn đều rất nhiệt tình…. Nhưng hình như cái cơn nhiệt tình này có chút quá rồi thì phải? Hơn nữa có vài đứa vị thành niên tự dưng lùi về sau, chôn đầu dưới thảm, chột dạ lộ mông là thế nào? Phản ứng của mấy đứa nhóc kia đều bị Kỳ Thanh Lân và mấy đứa dị thú cấp A như Đại Bạch nhìn thấu. Vì thế, mấy đứa liếc nhau một cái, Tiểu Bạch hình thể nhỏ nhất, có mức độ để người ta chú ý là thấp nhất, liền lẻn vào phòng bếp. Đừng nói tới việc nó nhớ cái tên Tiểu Vị manh ngốc nhà nó, chỉ bằng cái tính tình của nhà nó thôi, khẳng định sẽ không bao giờ chạy theo cái đám dị thú này gây rắc rối. Nếu hỏi trong cửa hàng thú cưng số 138, con thú nào thật thà nghiêm túc lại không ngốc nhất, khẳng định chỉ có một con, chính là tri vị thú có chút ngạo kiều kia. Cho nên nếu muốn biết mấy ngày này trong tiệm đã phát sinh chuyện gì, hỏi nó là chính xác nhất.
Nhưng, đó là dưới tình huống bình thường.
Ở tình huống không bình thường, suy nghĩ của Tiểu Bạch đã không còn bất cứ tác dụng nào.
Nhìn cái thằng nhóc bình thường ngạo kiều lại có chút trẻ con đang gục đầu muốn sát đất kia, phản ứng đầu tiên của Tiểu Bạch chính là, mẹ nó thừa dịp ông không có ở nhà dám khi dễ bồ của ông hả?! Không muốn sống nữa chắc, đúng là không muốn sống nữa đúng không?!
Bép! Nhào tới bên cạnh tri vị thú, Tiểu Bạch giơ chân đập lên đầu nó một cái.
Meo![ Là thằng chó chết nào khi dễ nhóc?! Ông lập tức chạy tới lột sạch đồ nó quăng nó tới trước mặt đối thủ một mất một còn của nó cho nó chạy nude!!]
Con mèo lông vàng vằn hổ đang gục đầu nghe thấy giọng của Tiểu Bạch, liền ngẩng đầu lên, trong đôi mắt hổ phách kia chứa đủ loại ủy khuất phân ly và chột dạ…. Khiến Tiểu Bạch lại thêm một trận vò đầu bứt tai.
[Meo! Cậu mau nói a?!]
Tri vị thú nhìn thấy Tiểu Bạch, tâm tình tốt hơn rất nhiều, giơ móng vuốt xoa xoa đầu, sau đó thở dài.
[….. Sau khi các anh đi, thân thích của tôi tới.]
Tiểu Bạch thoáng nhướng đôi mắt mèo màu xanh lam lên. Này có cái gì đâu chứ, có dị thú nào mà không có thân thích? Huống chi tụi nó lại thuộc bộ tộc manh miêu.
Tri vị thú nhìn vẻ mặt của Tiểu Bạch rồi tiếp tục thở dài: [ Trọng điểm là, thân thích của tôi muốn cưới vợ, mà vợ của nó là một đứa ăn hàng, cho nên tôi liền tới giúp nó trấn bãi. Nha, thân thích của tôi là bộ tộc Cà Phê miêu, sở trường của tụi nó là bào chế là các loại thức uống cà phê ngon lành. Lúc tôi về, còn mang về cho ông chủ một bao…. Mợ, cái này không phải trọng điểm! Trọng điểm là! Mẹ nó, trước khi đi, ông đã làm đủ đồ ăn cho năm ngày! Ông còn dặn dò cụ Ưng trông chừng tụi nó, không để cho tụi nó ăn hết trong một lần! Cho đến sáng hôm nay ông trở về, mấy đứa này cứ y chang như một đám quỷ đói nhào tới…..]
Tiểu Bạch sửng sốt, ẩn ẩn có dự cảm xấu gì. Quơ quơ móng vuốt, [ Meo, trọng điểm.]
[À meo…. Trọng điểm là tụi nó nói không có cơm ăn, đói bụng, cho nên cả đám vào phố Ám Nhai đi ăn cơm Bá Vương[65].]
Tiểu Bạch gật đầu, [À, không phải chỉ là ăn cơm Bá Vương thôi sao, cậu kích động…. Cậu nói cái gì, mẻo?! Đậu xanh rau má! Tụi nó ra ngoài ăn cơm Bá Vương?! Lại còn ăn hết năm ngày?!]
Tri vị thú nhìn Tiểu Bạch thiếu chút nữa đã ngã quỵ xuống đất, cảm thấy bản thân thực bi đát, gật gật đầu.
[Tụi nó không chỉ ăn cơm Bá Vương của nhóm đại lão Ám Nhai, còn lừa luôn Đại Đại Bạch, ờ, là cái con gấu trắng bự của Long gia đó, cả một tháng tiền ăn. Nghe nói, lúc Đại Đại Bạch biết chân tướng sự việc, đã chạy tới nhìn bảng hiệu của chúng ta suốt một canh giờ, cuối cùng hung hăng giơ ngón giữa. Này cũng coi như là người tốt rồi.]
Tri vị thú nói tới đây cũng không thèm cố kỵ gì nữa, dưới đôi mắt có chút dại ra của Tiểu Bạch, nói: [Tụi nó còn lừa luôn cả lương thực dự trữ của Tiểu Lục và Đại Vĩ Ba Lang. Giờ hai tên đó đang ở nhà hẳn là không có việc gì, nhưng mà ngày mai, tôi cảm thấy, chúng nó nhất định sẽ quay lại đây.]
............
Nghe xong lời tri vị thú nói, Tiểu Bạch đơ người, lâu thật lâu mới thấm thía, dùng móng vỗ vỗ đầu bà xã tương lai nhà mình nói:
[Này không liên quan đến cậu, ngày mai nhớ trốn xa một chút a.]
Mỉao?
Tri vị thú có chút mê muội ngẩng đầu, Tiểu Bạch thấy thế mới tỏ vẻ trịnh trọng, cộng thêm vẻ mặt vô cùng đau đớn nói: [ Ra ngoài làm chuyện hồ đồ, dĩ nhiên phải bị trừng trị!]
[Cũng không biết chủ nhân sẽ trừng trị tụi nó như thế nào nữa…. Trốn cái gì, tôi cũng đã đoán trước được tương lai bi đát của tụi nó rồi.]
Tri vị thú có chút ngơ ngơ, sau khi phản ứng lại được mới hiểu, thì ra tên này đang định đứng ở một bên xem náo nhiệt, này cũng quá là không phúc hậu đi? Đều là thú một nhà mà!..... Bất quá, kỳ thật đúng là tụi nó không có quan hệ gì với nhau, cho nên trừng phạt của ông chủ còn có cái nụ cười lạnh âm hiểm dâm tà của ác ma ngoài cười nhưng trong không cười gì gì đó, vẫn để cho cái đám tự làm bậy hưởng thụ đi.
Nó chỉ là một đầu bếp. Chỉ là đầu bếp thôi!!
Vì thế, kỳ thật, có rất nhiều lúc, ta chết không bằng ngươi chết là một đạo lý rất bình thường rất đúng đắn, dù sao cũng không phải là chết thật, cùng lắm cũng chỉ là sống không bằng chết thôi.
Lúc này, trong tiệm, ông chủ Kim lâu rồi mới về đang ngồi trên ghế sô pha vừa cười tủm tỉm vừa nhìn đám dị thú, hỏi một câu:
“Ông chủ đi vắng mấy ngày, tụi mày có ngoan ngoãn không gây rắc rối không?”
Hiện tại trên mặt ông chủ Kim đang tràn đầy ý cười ôn hòa. Nhưng, đến lúc lọt vào lỗ tai của cả đám, thì có hơn phân nửa là cứng đơ người, sau đó tập thể cuồng gật đầu, cuồng lắc đầu.
Gật đầu tỏ vẻ đúng vậy đúng vậy tụi nó không có gặp rắc rối, lắc đầu cũng tỏ vẻ tụi nó không có gây rắc rối.
Vì thế ông chủ Kim rất vừa lòng. Cười cười, không thèm nhiều lời với tụi nó nữa, quay đầu nhìn Lý Khiếu và Cam Lượng.
“Ha ha, ở đây không có gì nữa, trời cũng đã khuya, các người về trước đi. Có chuyện gì ngày mai chúng ta lại nói. Về phần bác sĩ vô lương, anh và Sơn Bạch Lộc ngủ ở phòng khách đi.”
Sơn Bạch Lộc nghe vậy thiếu chút đã nhảy dựng lên, đang muốn kháng nghị liền thấy có chút choáng, sau đó lại bị tên bác sĩ vô lương ôm vào lòng, tên kia tủm tỉm cười, nhìn Kim Dư: “Phòng khách ở đâu?”
Kim Dư thoáng nhìn Tiểu Hắc đang cực kỳ hưng phấn ở trên vai gã, co rút khóe miệng. Có mê điệp thú dùng mê hương giúp anh thật tốt nha? Nhưng cũng vươn tay chỉ chỉ phòng bên trái.
Kim Khiêm ôm Sơn Bạch Lộc rời đi, bên kia Cam Lượng và Lý Khiếu co rút khóe miệng cáo từ. Nói tóm lại, bọn họ rất vừa lòng với cuộc kỳ ngộ này, bọn họ cũng đã vài ngày không thấy dị thú nhà mình rồi, ừm, rất nhớ a. Không biết tụi nó có gầy đi không? Lương thực dự trữ trong nhà cũng coi như là đầy đủ đi.
Chờ cho tất cả mọi người rời đi, Kim Dư liền lộ vẻ mệt mỏi. Tuy lần truyền tống này có Lão Gia Hỏa hỗ trợ, nhưng bởi vì y đảm nhiệm chức vụ môi giới, nên vẫn cảm thấy có chút quá sức.
Kỳ Thanh Lân vừa nhìn thấy bộ dạng của Kim Dư, liền liếc mắt nhìn một đám dị thú đang vây quanh bên cạnh, cả đám run rẩy, nhượng bộ lui binh chạy tới chỗ nằm của mình. Thẳng đến khi nhìn thấy ông chủ nhà bị boss ôm lên lầu, cả đám mới bùng nổ, lập tức tụ tập cùng một chỗ.
Thực bi đát, nhìn vào đôi mắt của đối phương, tụi nó đều có thể nhìn ra ba chữ ‘Chết chắc rồi’.
Vì thế, cả đám đáng thương hề hề nhìn đám Đại Bạch Bánh Bao Vượng Vượng và Nhị Hắc. Nhưng mấy đứa này đã nghe tin tức của Tiểu Bạch đem tới, mí mắt cũng không thèm nâng lên một phân nào, trực tiếp quay về địa bàn của mình ngủ.
Hồi lâu sau, lâu đến mức cả đám ngu kia cảm thấy có chút tuyệt vọng, Đại Bạch mới nói một câu:
[Kiểm tra tiền riêng của bản thân có bao nhiêu. Ngày mai nộp hết lên đi.]
Ngao ô......
Nháy mắt một mảnh kêu rên.
Tiểu Bạch ở bên cạnh lạnh lùng nói: [Tuy ông chủ rất thích chiếm lợi nhỏ, meo, nhưng chúng ta cũng phải có lý mới được. Vô duyên vô cớ đi ăn cơm Bá Vương, ngu ngốc! Không biết phải đưa phí tổn sao?!]
Chúng thú xấu hổ cúi thấp đầu. Được rồi, kỳ thật tụi nó chỉ là muốn đùa một chút mà thôi, hôm sau tụi nó có đem tiền tới trả, nhưng lại bị người ta tưởng muốn ăn cơm Bá Vương tiếp…. Cho nên liền cái kia, tụi nó không phải là cố ý…. Ngày mai, nếu không có ngày mai thì thiệt là tốt biết mấy a?!
…… nhưng sự thật đã chứng minh, không có ngày mai, ngoại trừ nửa đêm tự sát hoặc bị người ta ám sát ra, là loại chuyện vô cùng nhảm nhí. Chứng cớ chính là, trời đã sáng.
Còn có chính là, từ lúc cửa hàng dị thú số 138 khai trương cho tới nay, cảnh tượng từ trên xuống dưới từ trái qua phải toàn diện đều bị vây quanh, vô cùng phong tao đã xuất hiện lần đầu tiên.
Danh sách chương