Đối với nghi vấn của Kim Dư, Bạch Toa không cần trả lời, sắc mặt của cô cũng đã nói lên hết thảy.
Bí mật đã giữ nhiều năm, nháy mắt đã bị người khác nói toạc ra, loại tư vị này rất khó tiếp thu. Cho nên Bạch Toa chỉ có thể lộ ra nụ cười còn khổ hơn khóc, nhìn Kim Dư nửa ngày mới gật đầu nói:
“Kim huynh nói đúng, ta chính là như vậy. Cho dù là huyền quy thú có lực phòng thủ cao nhất trong tất cả các dị thú thì đến lúc cùng ta ký kết khế ước cũng lăn ra chết bất đắc kỳ tử…. Đó là lần cuối cùng ta quyết định ký kết khế ước với dị thú, lúc ấy ta đã nghĩ, nếu lần này thất bại, ta không muốn dị thú nữa, dù ta có đủ tiền mua dị thú mới, ta cũng không thể mở to mắt nhìn chúng nó vì ta mà chết.”
Nói tới đây, Bạch Toa dừng lại, khẽ thở dài một cái: “Nhưng mà đại tỷ lại nhìn thấy quảng cáo ở học viện của huynh. Tỷ ấy ép ta phải tới đây. Tuy ta đã chết tâm, nhưng không thể phủ nhận một điều, đến hiện giờ, trong lòng ta vẫn còn ẩn ẩn chờ mong.”
“….Nói nhiều như vậy, ta nghĩ huynh chắc là sẽ không bán con dị thú kia cho ta đâu, phải không?” Cho dù là ai cũng sẽ không bao giờ muốn để cho dị thú của mình đâm đầu vào chỗ chết, huống chi Kim Dư ngay cả bán dị thú phụ trợ bình thường cũng đã lo lắng không ngừng như thế.
Nhưng Kim Dư nghe Bạch Toa nói xong, biểu tình trên mặt lại rất cổ quái. Y nhìn Hắc Đoàn lại nhìn Bạch Toa, tới lui mấy lần, sau đó mới sâu xa mở miệng: “Toa Toa a…..”
Thân mình Bạch Toa cứng đờ, những tưởng sẽ nghe được câu cự tuyệt, nhưng ngay sau đó bên tai cô lại vang lên lời nói khiến cô phải trừng lớn hai mắt.
“Toa Toa a, không cần lo lắng, tuy thằng nhóc này theo em sẽ không bất đắc kỳ tử mà chết, cũng sẽ không khiến em trọng thương, nhưng loại thể chất như của hai đứa mà ở cùng một chỗ thì, quả thực chính là một đại sát ý cực kỳ nghịch thiên, nhà em rộng tới đâu hử?”
Bạch Toa lộ vẻ không tin, lời Kim Dư vừa mới nói cô chỉ nghe lọt được một câu ‘sẽ không bất đắc kỳ tử mà chết, cũng sẽ không khiến em trọng thương’, còn những thứ khác thì hoàn toàn bị xem nhẹ. Làm sao có thể có dị thú có cùng thể chất với cô được chứ?! “Nó, nó sẽ không chết sao? Ta cũng sẽ không bị thương?”
“Ừ, không đâu, nhưng mà cái này không phải là trọng điểm nha.”
“Ta nuôi nó! Ta nhất định sẽ chăm sóc nó mỗi ngày! Khiến nó tín nhiệm ta, xem ta như là đồng bọn của nó!! Ông chủ Kim! Vô luận như thế nào thì huynh cũng phải đồng ý để ta nuôi nó! Ta, ta có thể dùng Bạch Hổ phù để trao đổi!!”
Bạch Toa cơ bản đã lâm vào trạng thái điên dại. Kim Dư nhìn bộ dáng của cô nàng, khóe miệng co rút, hiện giờ dù y có nói cái kiểu gì thì cô nàng này cũng nghe không lọt. Mà càng làm cho Kim Dư cảm thấy đau đầu chính là, Đoàn Tử vừa nghe thấy lời Bạch Toa nói thì đã chậm rãi đứng thẳng dậy, lon ton nhảy lên vai Bạch Toa, dùng đuôi quấn lên đùi Bạch Toa, nhích lên trước một chút, mở to mắt trừng y.
“…..Đoàn Tử, tao không biết mày thích loại hình ngự tỷ a!” Kim Dư xoa cái đầu đau nhức của mình, quên đi quên đi, nếu hai đương sự này đã không để ý, y còn đi làm người xấu không biết lấy lòng làm gì chứ? Dù sao kẻ bị chà đạp cũng đâu phải bản thân, người ta chết còn tốt hơn y chết mà, mấy người khác nhân tiện nén bi thương.
Nghĩ như vậy, Kim Dư liền không cần phải rối rắm nữa, nói thẳng với Bạch Toa: “Hắc Đoàn có thể đi theo em, bất quá, anh và em cần phải thỏa thuận ba điều kiện.”
Bạch Toa nghe Kim Dư đồng ý cho cô mua Hắc Đoàn, sắc mắt liền vui vẻ, sau đó cả người lộ ra khí thế quả quyết nói:
“Kim huynh yên tâm, huynh nói cái gì, Bạch Toa nhất định sẽ làm được. Gia tộc Bạch Hổ của ta không có kẻ tiểu nhân ẻo lả không giữ lời!”
Kim Dư co rút miệng oán thầm, phải, bộ tộc của mấy người không có kẻ ẻo lả, mịe nó ngay cả em gái dịu ngoan cũng biến thành ngự tỷ luôn rồi. Vừa nãy mới nghe ngự tỷ này nói còn có một chị gái nữa thì phải, đậu, bà má lão hổ có thể lôi được bé cọp cái tới đây, quả là có thuộc tính nữ vương a! Thật đáng sợ thật đáng sợ.
“Đầu tiên, anh nói cho em biết trước một vài thuộc tính của Đoàn Tử. Đoàn Tử là phúc duyên thú biến dị, ừm, em nghe qua bao giờ chưa?”
“…..Kim huynh, huynh đừng nói giỡn.” Bạch Toa nghe Kim Dư nói xong, cơ mặt co rút, phúc duyên thú? Đó là cát tường thú a, gia tăng độ may mắn, thuộc tính cấp B+, nó với cô là một đứa hướng Bắc một kẻ phía Nam, hoàn toàn không hợp, làm sao có thể hấp dẫn lẫn nhau lại còn tường an vô sự chứ.
Kim Dư nhún vai, nghiêm túc: “Anh trước giờ chưa hề nói đùa. Nó chính là phúc duyên thú.Ban đầu anh cũng không tin, nhưng anh cũng đành phải câm nín mà tin nó là phúc duyên thú biến dị. Nó bị biến dị là do phẫn nộ và bị cưỡng bách quá mãnh liệt, cho nên sau khi bị biến dị, vận khí và phúc khí của thằng nhóc này đã trực tiếp trở thành số âm, thuộc tích tai ách và nguyền rủa đã đạt tới giá trị cao nhất. Cho nên nói, tên này chính là danh phù kỳ thực, thú gây tai họa.”
Bạch Toa hai mắt lập tức sáng lên, “Nói cách khác?”
“Nói cách khác, thể chất của nó và của em cơ bản là giống nhau. Khác nhau ở chỗ, em là bẩm sinh, mà nó là do biến dị. Nhưng nó đã không thể biến trở lại nữa. Vì thế khí tràng của hai người mới có thể hòa hợp. Đương nhiên, thú gây tai họa như thằng nhóc này vẫn có không ít, chẳng qua những con thú này sống không thọ, về phần nguyên nhân, em hẳn là biết rõ hơn anh nhỉ? Cho nên, nếu em muốn nuôi dưỡng nó, vậy điều kiện thứ nhất, chính là cho dù có như thế nào, đều phải đối xử tử tế với nó.” Sắc mặt Kim Dư lúc này mang theo vẻ lạnh lùng thản nhiên thậm chí còn có cả uy hiếp.
“Nếu nó lại bị thương tổn, nó sẽ áp dụng phương thức cực đoan nhất mà trả thù. Phúc duyên thú sẽ dùng toàn bộ tánh mạng nó nguyền rủa em, cho dù em là Bạch Hổ thiên kim, cũng không thể ngăn cản được. Thậm chí sẽ mang vận rủi đến cho toàn bộ gia tộc.”
Bạch Toa căng thẳng, đưa tay sờ cục tròn nhỏ trên vai, gật đầu: “Kim huynh yên tâm. Ta nhất định sẽ đối xử tử tế với nó. Tuy ta không giống Kim huynh có thể nhiệt tình yêu thương dị thú, nhưng sẽ không ngược đãi vứt bỏ dị thú.” Từ lúc cô bước vào tiệm đã cảm nhận được sự bất đồng, tuy tụi nó đã cực lực che dấu ánh mắt, nhưng đáy mắt vẫn ẩn hiện lên vài phần hàn ý. Dị thú bình thường tuyệt đối sẽ không có loại ánh mắt như thế, ánh mắt này, cô chỉ có thể nhìn thấy khi đối diện với những hộ vệ trung thành bị phản bội mà thôi.
Cũng chính vì như vậy, cô mới càng thêm bội phục năng lực và sự quyết đoán của Kim Dư. Loại chuyện này, không phải ai cũng có thể làm được.
“Điều kiện thứ hai, bởi vì một khi em và Đoàn Tử ở cùng một chỗ, thể chất sẽ phát huy đến mức cao nhất, cho nên em gái à, em nhất định phải cố gắng ức chế cơn tức giận và cái miệng của em lại, ngàn vạn lần không được tùy tiện vận dụng ra đại sát chiêu, nếu không hậu quả sẽ rất nghiêm trọng. Tuy hai đứa có thể nguyền rủa, nhưng nếu bị phát hiện, Đoàn Tử chết là điều không thể nghi ngờ, mà em thì chắc chắn phải vào ngục. Huống hồ, sau khi nguyền rủa hoặc gây tai họa, hai đứa đều sẽ bị suy yếu rất nhanh, cho nên, ngàn vạn lần phải cẩn thận.”
“Điểm ấy huynh cứ yên tâm. Ta mới không nhàm chán vô duyên đi gây tai họa cho người khác, còn không bằng dùng thời gian kia bồi dưỡng tình cảm với Đoàn Tử a. Yên tâm, bởi vì có thế lực gia tộc của chúng ta, cơ hội để ta dùng Đoàn Tử sẽ rất nhỏ. Đương nhiên, việc huấn luyện cơ bản thì vẫn phải có.” Bạch Toa khẽ cười, bên trong nụ cười kia là sự tự tin và mị lực, khiến Kim Dư cũng phải mỉm cười theo, ngoại trừ bạn boss.
“Như vậy, điều cuối cùng, làm ơn cứ cách nửa năm thì mang Đoàn Tử tới đây kiểm tra tâm lý một lần, tránh cho nó có khuynh hướng tự bế gây nguy hại cho xã hội. Mặt khác, hy vọng nhà em gái có nhiều sân huấn luyện và nội thất, cũng hy vọng người nhà em không quá xót tiền.”
Câu đầu tiên của Kim Dư rất dễ hiểu, Bạch Toa gật đầu ra ý hiểu, nhưng câu cuối cùng lại khiến cô có chút mơ hồ. Nhưng hiện tại cô không có nhiều tâm tư để suy nghĩ như vậy, chỉ cười ngây ngô rồi ký hợp đồng nhận nuôi, cảm thụ cuộc giao dịch dị thú sảng khoái nhất từ trước tới giờ, Bạch Toa vô cùng cao hứng mang Hắc Đoàn về.
Thẳng đến ba ngày sau, sau khi toàn bộ sân huấn luyện và đồ bài trí bị Hắc Đoàn hủy hết, lại nhìn thấy ánh mắt xót xa của người nhà, cô mới hiểu hết ý nghĩa câu cuối cùng của ông chủ Kim, cùng với câu nói mang tính ám chỉ ‘chuẩn bị tâm lý thật tốt’…..Mẹ nó, đây cũng quá là lừa đảo đi?! Nếu không biết thì người ta còn tưởng là có đứa to gan lớn mật nào dám chạy tới bộ tộc Bạch Hổ đập phá ấy chứ!!
Cho nên, trong lúc nhất thời, từ trên xuống dưới người trong bộ tộc Bạch Hổ đều xem Hắc Đoàn là địch nhân thứ nhất, còn Kim Dư lại là địch nhân thứ hai. Lừa đảo! Ngay cả thú gây tai họa cũng dám bán, có đạo đức có tâm can hay không a?!
Thôi, loại oán niệm này đối với ông chủ Kim mà nói, hoàn toàn chả có tí áp lực nào.
Kim Dư nhìn nhóm người đầu tiên rời đi, lại nghĩ có nên để Đại Bạch và Vượng Vượng mở cửa để cho nhóm người tiếp theo vào hay không, đa số đám dị thú đã bỏ của chạy lấy người hết rồi, khẳng định còn lại rất ít, y cũng không cần gây khó dễ quá.
Kết quả cuối cùng quả nhiên giống với suy nghĩ của Kim Dư, thậm chí có hơn chứ không kém, ước chừng có khoảng ba trăm bảy tám chục người từ ngoài sân tràn vào nhà đi hết một vòng, kết quả, lúc mọi người đi ra, dị thú dừng lại bên chân thế nhưng cũng chỉ có năm con. Quả nhiên là dị thú chọn người, chất lượng của mấy người sau này, còn không bằng mười người nhóm đầu tiên.
Trong năm con đứng bên chân kia, chỉ có hai con là dị thú chiến đấu cấp D. Tuy hai người kia biết dị thú bên chân bọn họ là thích hợp nhất, nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định tìm dị thú cao cấp hơn một ít, cho nên cuối cùng đành phải nói một tiếng thật có lỗi rồi bỏ đi. Ba con dị thú phụ trợ kia, cũng có hai người không quá tình nguyện, Kim Dư cười lạnh một tiếng tiễn khách. Cuối cùng còn sót lại một người, nghĩ một hồi, quyết định nhận đa đa thú cấp E kia, nhưng trong lúc hắn do dự, con đa đa thú kia đã xoay người bỏ chạy, khiến người kia phải sửng sốt một hồi.
“Chậc chậc, ngượng ngùng rồi, dị thú nhà tôi có chút mẫn cảm, nếu cảm thấy người ta không muốn, nó sẽ bỏ đi. Cậu nên tới nhà khác xem đi~” Do dự mua hay không hả, ông đây không thèm bán đấy! Tưởng bản thân có tiền thì ngon lắm à? Dị thú của ông đều là bảo bối! Cho mày nhìn là nể mặt mày lắm rồi~
Khách hàng cuối cùng cũng đã giải quyết xong, ông chủ Kim bóp bóp bả vai, cảm thấy bản thân mệt muốn chết, đang định bảo boss nhà mình tới mát xa một chút, trước cửa lại xuất hiện thêm bốn cái đầu, hai đầu người, hai đầu thú.
“….Đóng cửa, thả Nhị Hắc!”
Bí mật đã giữ nhiều năm, nháy mắt đã bị người khác nói toạc ra, loại tư vị này rất khó tiếp thu. Cho nên Bạch Toa chỉ có thể lộ ra nụ cười còn khổ hơn khóc, nhìn Kim Dư nửa ngày mới gật đầu nói:
“Kim huynh nói đúng, ta chính là như vậy. Cho dù là huyền quy thú có lực phòng thủ cao nhất trong tất cả các dị thú thì đến lúc cùng ta ký kết khế ước cũng lăn ra chết bất đắc kỳ tử…. Đó là lần cuối cùng ta quyết định ký kết khế ước với dị thú, lúc ấy ta đã nghĩ, nếu lần này thất bại, ta không muốn dị thú nữa, dù ta có đủ tiền mua dị thú mới, ta cũng không thể mở to mắt nhìn chúng nó vì ta mà chết.”
Nói tới đây, Bạch Toa dừng lại, khẽ thở dài một cái: “Nhưng mà đại tỷ lại nhìn thấy quảng cáo ở học viện của huynh. Tỷ ấy ép ta phải tới đây. Tuy ta đã chết tâm, nhưng không thể phủ nhận một điều, đến hiện giờ, trong lòng ta vẫn còn ẩn ẩn chờ mong.”
“….Nói nhiều như vậy, ta nghĩ huynh chắc là sẽ không bán con dị thú kia cho ta đâu, phải không?” Cho dù là ai cũng sẽ không bao giờ muốn để cho dị thú của mình đâm đầu vào chỗ chết, huống chi Kim Dư ngay cả bán dị thú phụ trợ bình thường cũng đã lo lắng không ngừng như thế.
Nhưng Kim Dư nghe Bạch Toa nói xong, biểu tình trên mặt lại rất cổ quái. Y nhìn Hắc Đoàn lại nhìn Bạch Toa, tới lui mấy lần, sau đó mới sâu xa mở miệng: “Toa Toa a…..”
Thân mình Bạch Toa cứng đờ, những tưởng sẽ nghe được câu cự tuyệt, nhưng ngay sau đó bên tai cô lại vang lên lời nói khiến cô phải trừng lớn hai mắt.
“Toa Toa a, không cần lo lắng, tuy thằng nhóc này theo em sẽ không bất đắc kỳ tử mà chết, cũng sẽ không khiến em trọng thương, nhưng loại thể chất như của hai đứa mà ở cùng một chỗ thì, quả thực chính là một đại sát ý cực kỳ nghịch thiên, nhà em rộng tới đâu hử?”
Bạch Toa lộ vẻ không tin, lời Kim Dư vừa mới nói cô chỉ nghe lọt được một câu ‘sẽ không bất đắc kỳ tử mà chết, cũng sẽ không khiến em trọng thương’, còn những thứ khác thì hoàn toàn bị xem nhẹ. Làm sao có thể có dị thú có cùng thể chất với cô được chứ?! “Nó, nó sẽ không chết sao? Ta cũng sẽ không bị thương?”
“Ừ, không đâu, nhưng mà cái này không phải là trọng điểm nha.”
“Ta nuôi nó! Ta nhất định sẽ chăm sóc nó mỗi ngày! Khiến nó tín nhiệm ta, xem ta như là đồng bọn của nó!! Ông chủ Kim! Vô luận như thế nào thì huynh cũng phải đồng ý để ta nuôi nó! Ta, ta có thể dùng Bạch Hổ phù để trao đổi!!”
Bạch Toa cơ bản đã lâm vào trạng thái điên dại. Kim Dư nhìn bộ dáng của cô nàng, khóe miệng co rút, hiện giờ dù y có nói cái kiểu gì thì cô nàng này cũng nghe không lọt. Mà càng làm cho Kim Dư cảm thấy đau đầu chính là, Đoàn Tử vừa nghe thấy lời Bạch Toa nói thì đã chậm rãi đứng thẳng dậy, lon ton nhảy lên vai Bạch Toa, dùng đuôi quấn lên đùi Bạch Toa, nhích lên trước một chút, mở to mắt trừng y.
“…..Đoàn Tử, tao không biết mày thích loại hình ngự tỷ a!” Kim Dư xoa cái đầu đau nhức của mình, quên đi quên đi, nếu hai đương sự này đã không để ý, y còn đi làm người xấu không biết lấy lòng làm gì chứ? Dù sao kẻ bị chà đạp cũng đâu phải bản thân, người ta chết còn tốt hơn y chết mà, mấy người khác nhân tiện nén bi thương.
Nghĩ như vậy, Kim Dư liền không cần phải rối rắm nữa, nói thẳng với Bạch Toa: “Hắc Đoàn có thể đi theo em, bất quá, anh và em cần phải thỏa thuận ba điều kiện.”
Bạch Toa nghe Kim Dư đồng ý cho cô mua Hắc Đoàn, sắc mắt liền vui vẻ, sau đó cả người lộ ra khí thế quả quyết nói:
“Kim huynh yên tâm, huynh nói cái gì, Bạch Toa nhất định sẽ làm được. Gia tộc Bạch Hổ của ta không có kẻ tiểu nhân ẻo lả không giữ lời!”
Kim Dư co rút miệng oán thầm, phải, bộ tộc của mấy người không có kẻ ẻo lả, mịe nó ngay cả em gái dịu ngoan cũng biến thành ngự tỷ luôn rồi. Vừa nãy mới nghe ngự tỷ này nói còn có một chị gái nữa thì phải, đậu, bà má lão hổ có thể lôi được bé cọp cái tới đây, quả là có thuộc tính nữ vương a! Thật đáng sợ thật đáng sợ.
“Đầu tiên, anh nói cho em biết trước một vài thuộc tính của Đoàn Tử. Đoàn Tử là phúc duyên thú biến dị, ừm, em nghe qua bao giờ chưa?”
“…..Kim huynh, huynh đừng nói giỡn.” Bạch Toa nghe Kim Dư nói xong, cơ mặt co rút, phúc duyên thú? Đó là cát tường thú a, gia tăng độ may mắn, thuộc tính cấp B+, nó với cô là một đứa hướng Bắc một kẻ phía Nam, hoàn toàn không hợp, làm sao có thể hấp dẫn lẫn nhau lại còn tường an vô sự chứ.
Kim Dư nhún vai, nghiêm túc: “Anh trước giờ chưa hề nói đùa. Nó chính là phúc duyên thú.Ban đầu anh cũng không tin, nhưng anh cũng đành phải câm nín mà tin nó là phúc duyên thú biến dị. Nó bị biến dị là do phẫn nộ và bị cưỡng bách quá mãnh liệt, cho nên sau khi bị biến dị, vận khí và phúc khí của thằng nhóc này đã trực tiếp trở thành số âm, thuộc tích tai ách và nguyền rủa đã đạt tới giá trị cao nhất. Cho nên nói, tên này chính là danh phù kỳ thực, thú gây tai họa.”
Bạch Toa hai mắt lập tức sáng lên, “Nói cách khác?”
“Nói cách khác, thể chất của nó và của em cơ bản là giống nhau. Khác nhau ở chỗ, em là bẩm sinh, mà nó là do biến dị. Nhưng nó đã không thể biến trở lại nữa. Vì thế khí tràng của hai người mới có thể hòa hợp. Đương nhiên, thú gây tai họa như thằng nhóc này vẫn có không ít, chẳng qua những con thú này sống không thọ, về phần nguyên nhân, em hẳn là biết rõ hơn anh nhỉ? Cho nên, nếu em muốn nuôi dưỡng nó, vậy điều kiện thứ nhất, chính là cho dù có như thế nào, đều phải đối xử tử tế với nó.” Sắc mặt Kim Dư lúc này mang theo vẻ lạnh lùng thản nhiên thậm chí còn có cả uy hiếp.
“Nếu nó lại bị thương tổn, nó sẽ áp dụng phương thức cực đoan nhất mà trả thù. Phúc duyên thú sẽ dùng toàn bộ tánh mạng nó nguyền rủa em, cho dù em là Bạch Hổ thiên kim, cũng không thể ngăn cản được. Thậm chí sẽ mang vận rủi đến cho toàn bộ gia tộc.”
Bạch Toa căng thẳng, đưa tay sờ cục tròn nhỏ trên vai, gật đầu: “Kim huynh yên tâm. Ta nhất định sẽ đối xử tử tế với nó. Tuy ta không giống Kim huynh có thể nhiệt tình yêu thương dị thú, nhưng sẽ không ngược đãi vứt bỏ dị thú.” Từ lúc cô bước vào tiệm đã cảm nhận được sự bất đồng, tuy tụi nó đã cực lực che dấu ánh mắt, nhưng đáy mắt vẫn ẩn hiện lên vài phần hàn ý. Dị thú bình thường tuyệt đối sẽ không có loại ánh mắt như thế, ánh mắt này, cô chỉ có thể nhìn thấy khi đối diện với những hộ vệ trung thành bị phản bội mà thôi.
Cũng chính vì như vậy, cô mới càng thêm bội phục năng lực và sự quyết đoán của Kim Dư. Loại chuyện này, không phải ai cũng có thể làm được.
“Điều kiện thứ hai, bởi vì một khi em và Đoàn Tử ở cùng một chỗ, thể chất sẽ phát huy đến mức cao nhất, cho nên em gái à, em nhất định phải cố gắng ức chế cơn tức giận và cái miệng của em lại, ngàn vạn lần không được tùy tiện vận dụng ra đại sát chiêu, nếu không hậu quả sẽ rất nghiêm trọng. Tuy hai đứa có thể nguyền rủa, nhưng nếu bị phát hiện, Đoàn Tử chết là điều không thể nghi ngờ, mà em thì chắc chắn phải vào ngục. Huống hồ, sau khi nguyền rủa hoặc gây tai họa, hai đứa đều sẽ bị suy yếu rất nhanh, cho nên, ngàn vạn lần phải cẩn thận.”
“Điểm ấy huynh cứ yên tâm. Ta mới không nhàm chán vô duyên đi gây tai họa cho người khác, còn không bằng dùng thời gian kia bồi dưỡng tình cảm với Đoàn Tử a. Yên tâm, bởi vì có thế lực gia tộc của chúng ta, cơ hội để ta dùng Đoàn Tử sẽ rất nhỏ. Đương nhiên, việc huấn luyện cơ bản thì vẫn phải có.” Bạch Toa khẽ cười, bên trong nụ cười kia là sự tự tin và mị lực, khiến Kim Dư cũng phải mỉm cười theo, ngoại trừ bạn boss.
“Như vậy, điều cuối cùng, làm ơn cứ cách nửa năm thì mang Đoàn Tử tới đây kiểm tra tâm lý một lần, tránh cho nó có khuynh hướng tự bế gây nguy hại cho xã hội. Mặt khác, hy vọng nhà em gái có nhiều sân huấn luyện và nội thất, cũng hy vọng người nhà em không quá xót tiền.”
Câu đầu tiên của Kim Dư rất dễ hiểu, Bạch Toa gật đầu ra ý hiểu, nhưng câu cuối cùng lại khiến cô có chút mơ hồ. Nhưng hiện tại cô không có nhiều tâm tư để suy nghĩ như vậy, chỉ cười ngây ngô rồi ký hợp đồng nhận nuôi, cảm thụ cuộc giao dịch dị thú sảng khoái nhất từ trước tới giờ, Bạch Toa vô cùng cao hứng mang Hắc Đoàn về.
Thẳng đến ba ngày sau, sau khi toàn bộ sân huấn luyện và đồ bài trí bị Hắc Đoàn hủy hết, lại nhìn thấy ánh mắt xót xa của người nhà, cô mới hiểu hết ý nghĩa câu cuối cùng của ông chủ Kim, cùng với câu nói mang tính ám chỉ ‘chuẩn bị tâm lý thật tốt’…..Mẹ nó, đây cũng quá là lừa đảo đi?! Nếu không biết thì người ta còn tưởng là có đứa to gan lớn mật nào dám chạy tới bộ tộc Bạch Hổ đập phá ấy chứ!!
Cho nên, trong lúc nhất thời, từ trên xuống dưới người trong bộ tộc Bạch Hổ đều xem Hắc Đoàn là địch nhân thứ nhất, còn Kim Dư lại là địch nhân thứ hai. Lừa đảo! Ngay cả thú gây tai họa cũng dám bán, có đạo đức có tâm can hay không a?!
Thôi, loại oán niệm này đối với ông chủ Kim mà nói, hoàn toàn chả có tí áp lực nào.
Kim Dư nhìn nhóm người đầu tiên rời đi, lại nghĩ có nên để Đại Bạch và Vượng Vượng mở cửa để cho nhóm người tiếp theo vào hay không, đa số đám dị thú đã bỏ của chạy lấy người hết rồi, khẳng định còn lại rất ít, y cũng không cần gây khó dễ quá.
Kết quả cuối cùng quả nhiên giống với suy nghĩ của Kim Dư, thậm chí có hơn chứ không kém, ước chừng có khoảng ba trăm bảy tám chục người từ ngoài sân tràn vào nhà đi hết một vòng, kết quả, lúc mọi người đi ra, dị thú dừng lại bên chân thế nhưng cũng chỉ có năm con. Quả nhiên là dị thú chọn người, chất lượng của mấy người sau này, còn không bằng mười người nhóm đầu tiên.
Trong năm con đứng bên chân kia, chỉ có hai con là dị thú chiến đấu cấp D. Tuy hai người kia biết dị thú bên chân bọn họ là thích hợp nhất, nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định tìm dị thú cao cấp hơn một ít, cho nên cuối cùng đành phải nói một tiếng thật có lỗi rồi bỏ đi. Ba con dị thú phụ trợ kia, cũng có hai người không quá tình nguyện, Kim Dư cười lạnh một tiếng tiễn khách. Cuối cùng còn sót lại một người, nghĩ một hồi, quyết định nhận đa đa thú cấp E kia, nhưng trong lúc hắn do dự, con đa đa thú kia đã xoay người bỏ chạy, khiến người kia phải sửng sốt một hồi.
“Chậc chậc, ngượng ngùng rồi, dị thú nhà tôi có chút mẫn cảm, nếu cảm thấy người ta không muốn, nó sẽ bỏ đi. Cậu nên tới nhà khác xem đi~” Do dự mua hay không hả, ông đây không thèm bán đấy! Tưởng bản thân có tiền thì ngon lắm à? Dị thú của ông đều là bảo bối! Cho mày nhìn là nể mặt mày lắm rồi~
Khách hàng cuối cùng cũng đã giải quyết xong, ông chủ Kim bóp bóp bả vai, cảm thấy bản thân mệt muốn chết, đang định bảo boss nhà mình tới mát xa một chút, trước cửa lại xuất hiện thêm bốn cái đầu, hai đầu người, hai đầu thú.
“….Đóng cửa, thả Nhị Hắc!”
Danh sách chương