Kỳ boss phát hỏa, hậu quả chính là, có ít nhất một nửa số lượng thú cưng trong cửa hàng Kim Dư ngất xỉu, mà một nửa còn lại, rất ăn ý giả bộ bất tỉnh đồng loạt.
Có nói như thế nào thì tụi nó cũng coi như là dị thú dày dặn kinh nghiệm, không phải là loại con nít khờ dại mới vừa cai sữa, cho nên đưa mắt ra hiệu gì gì đó, chúng nó thực sự hiểu, cực kỳ hiểu.
Cả một đám dị thú ngất xỉu, dĩ nhiên sắc mặt của Kim Dư sẽ không thể nào đẹp lên nổi. Kỳ boss hoàn toàn không hiểu tại sao chỉ mới rống một tiếng bảo vệ quyền lợi, hắn lại bị giận chó đánh mèo, ít nhất là tối nay.
Ném qua một cái xem thường, Kim Dư tùy ý bước tới vài bước, túm lấy con dị thú sinh hoạt đang ngất xỉu bên người, lật qua lật lại nhìn, đến khi xác định không có vấn đề gì, sắc mặt mới dịu xuống một chút, xoay người thoải mái ngồi lại trên ghế sopha, đạp cướp cánh gà của Bánh Bao xong mới nghiêm túc nhìn Long Trường Tiêu nói:
“Ngài Long. Tôi nghĩ hình như anh đã hiểu nhầm rồi phải không? Chỗ của tôi là cửa hàng thú cưng, chuyên bán dị thú và sản phẩm trân phẩm đặc biệt do dị thú sản xuất, đôi khi cũng sẽ mua dị thú bị người ta vứt bỏ. Anh thấy đấy, chỗ tôi không phải là phòng khám dị thú. Tôi không biết xem bệnh cho dị thú, cho nên, mời ngài về~”.
Long Trường Tiêu nghe vậy, sắc mặt không đổi, hai mắt vẫn nhìn thẳng Kim Dư nói: “Ông chủ Kim, người quang minh chính đại thì đừng nói lời vòng vo[27]. Trước khi tôi đến đây đã điều tra qua. Kỳ thật trừ bỏ chứng cứ, tôi có thể khẳng định ngài có thể chữa trị vài chứng bệnh ngay cả bệnh viện dị thú cũng vô pháp cứu chữa. Nếu không, ba con dị thú cấp A và một con dị thú cấp A+ bên cạnh ngài sẽ không thể vui vẻ tranh đoạt cánh gà nướng cùng ngài ở trong này, mà là đang ở tại chỗ xử lý rác thải bị người khác vứt bỏ kia kìa.”
Nghe Long Trường Tiêu nói, Kim Dư nheo mắt lại. Cùng lúc đó, Đại Bạch, Tiểu Bạch và Tiểu Tuyết vốn đang giả bộ bất tỉnh, tính cả Bánh Bao đang gặm cánh gà và Nhị Hắc đang trông cửa bên ngoài, đều đồng loạt xoát xoát đứng lên, từ trong lơ đễnh vây chặt quanh người Long Trường Tiêu. Tuy thoạt nhìn bộ dáng không chút để ý, nhưng ánh mắt sắc bén lại không ngừng chăm chú nhìn Long Trường Tiêu, khiến thân thể hắn chậm rãi cứng đờ lạnh buốt.
Long Trường Tiêu không thể không tán thưởng một tiếng với mấy con dị thú cấp A này. Chúng nó, vô luận là năng lực phản ứng hay là ánh mắt và vị trí đang đứng, đều cho thấy chúng nó đã trải qua lễ rửa tội chiến đấu cực kỳ nghiêm khắc, đều là những dị thú chiến đấu rất có kinh nghiệm. Nghĩ đến chuyện nếu Kim Dư không nhặt chúng nó đem về nuôi, những con dị thú này còn có thể phấn khích vui vẻ được như vậy không. Thật không biết rốt cục là loại người gì mới có thể nhẫn tâm vứt bỏ tụi nó. Cho dù thật sự bị trọng thương đến vô pháp cứu chữa, chẳng lẽ chuyện từng chung tay chiến đấu cũng không đủ đáng giá để bọn họ chăm sóc chúng nó thẳng đến khi bọn nó rời đi sao? Không còn hữu dụng cho nên bị vứt bỏ một cách vô tình, khiến tình cảm của dị thú dành cho con người đã xuống đến mức thấp nhất. Chỉ cần nhìn vào mắt của dị thú sẽ biết, cái loại sát ý và đề phòng này, tuyệt đối là phát ra từ nội tâm.
Nghĩ đến đây, Long Trường Tiêu lại nhịn không được nhìn thoáng qua Kim Dư. Đối với chuyện nhặt nuôi dị thú chiến đấu cao cấp bị vứt bỏ có thể nói là nguy hiểm nhất, nam tử trước mắt này rốt cục là đã dùng cách gì mới có thể lấy được tín nhiệm và tình cảm của tụi nó một lần nữa? Hắn có thể khẳng định, độ trung thành của mấy con dị thú đối với Kim Dư đã lên tới mức tuyệt đối. Chỉ cần Kim Dư bảo tụi nó đi chết, tụi nó sẽ không có chút do dự chấp hành mệnh lệnh.
Nếu so sánh, những tên có trong tay dị thú cao cấp nhưng luôn bị phản bội, thì kẻ nào phải xấu hổ hơn?
Long Trường Tiêu chợt nhớ tới dị thú nhà mình giờ đã không thể mở nổi mắt, ngay cả ăn cơm cũng phải dùng dụng cụ truyền dịch, đến một khắc cuối cùng mở mắt ra, bản thân lại nhìn thấy một nỗi tuyệt vọng xuất hiện trong mắt nó …. Có lẽ, nó cho là hắn muốn vứt bỏ nó phải không? Cho nên mới có ánh mắt như vậy. Không thể không nói, trước khi hắn nhìn thấy ánh mắt đó, tuy không có ý muốn vứt bỏ, nhưng cũng không muốn tổn thất quá nhiều trong việc cứu chữa, nhiều lắm cũng chỉ là tính toán đưa nó tới việc dưỡng lão, sau đó lại nuôi một con dị thú khác.
Dù sao, dựa vào địa vị của hắn mà, một con dị thú cấp A+ mới tuy khó tìm, nhưng không phải tìm không ra.
Bây giờ nghĩ lại, trong lòng Long Trường Tiêu đột nhiên lan tràn loại cảm giác cực kỳ áy náy. Nếu bản thân thật sự vứt bỏ dị thú, trong ánh mắt của dị thú kia nhất định sẽ là sát ý lạnh như băng giống như những con dị thú này. Mà hắn rốt cục đã hiểu, tại sao mấy dị thú này lại vô cùng trung thành với y như thế.
Không vứt bỏ cũng không từ bỏ.
Người với người, người và dị thú, cùng nhau chiến đấu thì phải cùng nhau ngang hàng. Nhưng con người lại vô tình phá vỡ mối quan hệ này, buộc dị thú trung thành với mình, nhưng đến một thời khắc nào đó, lại hung hăng chà đạp lên sự trung thành của tụi nó.
Hô...
Hít sâu một hơi, Long Trường Tiêu chậm rãi đứng lên. Dưới cái nhìn chăm chú dị thường kiên định của dị thú, chậm rãi khom người.
“Ông chủ Kim. Dị thú kia đối với tôi mà nói là hết sức trọng yếu. Nó đã chiến đấu, ám sát và cứu mạng tôi vài lần. Lần này bị thương cũng là bởi vì cứu tôi. Tôi không muốn buông tay. Cho dù có phải trả bao nhiêu tiền, tôi đều nguyện ý. Chỉ cần nó còn sống, nó chính là dị thú chiến đấu duy nhất trong cuộc đời của tôi. Nó là cộng sự của tôi. Cho nên, làm ơn cứu nó.”
Long Trường Tiêu nói ra lời này, hai mắt có chút đỏ. Lúc nói ra, hắn mới rõ ràng cảm nhận được, bản thân đã đối xử tệ với cộng sự đến mức nào. Mà đồng thời, hắn cũng cảm thấy may mắn, bởi vì vô tình thấy được đôi mắt tuyệt vọng mang theo một tia vô cùng đau xót kia, nên hắn đã không làm ra loại chuyện thương tổn tới cộng sự của mình.
Lời nói và hành vi của Long Trường Tiêu khiến Kim Dư giật mình không nhỏ. Người kia thoạt nhìn là một người vô cùng cao ngạo lại rất có thế lực và thực lực. Một người như vậy, cho dù có mời y chữa bệnh cho dị thú, cũng sẽ dùng tiền hoặc dùng quyền đập chết y, chứ không phải dùng lời lẽ thỉnh cầu dị thường chân thành cầu y tới giúp như vậy.
Có chút quỷ dị nhìn chằm chằm Long Trường Tiêu hồi lâu, người kia vẫn cúi đầu không nói, Kim Dư rốt cục bất đắc dĩ thở dài, phất phất tay đuổi đám Đại Bạch đi qua một bên chơi, sau đó nói: “Phí chữa cao lắm nha.”
Long Trường Tiêu vừa nghe liền đứng thẳng dậy, gương mặt lạnh như băng kia lại hơi lộ ra một tia cảm xúc như trút được gánh nặng, mang theo vài phần cảm kích mà mỉm cười: “Cao cỡ nào tôi cũng đều trả được.”
Núi băng nháy mắt tan chảy khiến Kim Dư nhịn không được sững sờ tại chỗ, nhưng y chưa kịp thưởng thức cảnh đẹp quá một phút, thân mình đột nhiên bị một cỗ lực mạnh mẽ hung hăng kéo ra đằng sau, tầm mắt bị chắn, bên tai lại nghe thấy ngữ điệu lạnh như băng cực kỳ không vui nói:
“Cho dù ngươi có táng gia bại sản cũng mua không nổi!”
Kỳ Thanh Lân đột nhiên xuất hiện, không những khiến cho Long Trường Tiêu đứng ở đối diện cả kinh, mà còn làm cho ông chủ Kim phải kinh ngạc. Ngay sau đó, không thèm thưởng thức cánh đẹp cái gì nữa, phóng vồ qua Kỳ Thanh Lân lắc lắc tay hắn, cau mặt nói: “Anh như thế nào lại biến thành cái dạng này a?! Khí này là cho anh dùng lúc khẩn cấp a! Giờ không có việc gì thì lôi ra làm gì chứ?!”
Biểu tình sốt ruột trên mặt Kim Dư rốt cuộc cũng khiến cơn tức đã muốn lên đỉnh điểm của đại boss hạ nhiệt một chút. Bất quá, nghe Kim Dư nói xong, Kỳ Thanh Lân hừ lạnh một tiếng nhìn Long Trường Tiêu, có hơi chút nghiến răng nói: “Không có việc gì?!”
“Cái này so với đại sự còn nghiêm trọng hơn!!”
Mẹ nó, nếu bà xã nhà mình bị tên nam nhân khác câu đi mất, vậy hắn làm sao còn dám làm một kẻ bề trên đây hả?!
Hơn nữa, cái tên mặt than cá chết lại muốn dùng chiêu xâm nhập phía sau địch nhân vừa thấy liền biết là một tên âm hiểm vô sỉ. Nếu hắn còn không ra, vạn nhất xảy ra chuyện gì đó, hắn muốn khóc cũng khóc không ra!
Long Trường Tiêu nhìn nam tử hoàn mỹ đến không thể chịu nổi kia, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc, nghi vấn cùng khó hiểu. Địa vị của hắn đủ để hắn hiểu bên trong các gia tộc lánh đời tại Nam Bộ kia, có một bộ tộc mà người thừa kế có huyết thống tinh thuần đến mức có thể biến thành thú nhân, chính là bộ tộc Kỳ Lân …. Không phải chỉ có một thiếu gia thôi sao? Hơn nữa người kia còn là một tên không biết trời cao đất rộng, tính cách cực kỳ ác liệt. Người trước mắt này, nếu quả thật là tên kỳ lân kia, là người đã giày vò Kỳ Lân bộ tộc…. Hắc kỳ lân, thì đây chính là tên thần thú mạnh nhất.
Mặc kệ Long Trường Tiêu có nghi vấn gì với Kỳ Thanh Lân, hắn cũng sẽ không tùy tiện đi hỏi sự tình. Dù sao nam tử này thoạt nhìn có quan hệ không tồi với ông chủ Kim, vậy, hắn chỉ cần xác định bọn họ không phải là kẻ thù là được…. Phải biết, nếu đột nhiên có một người có thực lực còn cao hơn mình, lại có địch ý lớn với mình, khi trở thành kẻ thù, hắn thật sự sẽ cảm thấy hôm nay quả là xui xẻo.
“Nhìn cái gì? Bọn ta không có nhiều thời gian, dẫn đường.” Kỳ Thanh Lân hừ lạnh một tiếng. Tuy Long Trường Tiêu không muốn trở thành kẻ địch với Kỳ Thanh Lân, nhưng cũng không phải là một cái bánh bao ỉu, lập tức quăng ánh mắt lạnh lùng về phía Kỳ Thanh Lân, sau đó lại nói với Kim Dư: “Ông chủ Kim, mời. Ngoài cửa đã có dị thú mã xa[28], so với ô tô bay thì an toàn hơn.”
Kim Dư nhìn Kỳ Thanh Lân và Long Trường Tiêu không ngừng phát khí lạnh với đối phương, mặt có chút run rẩy. Một tên boss băng sơn như Kỳ Thanh Lân y còn chịu được, hiện tại lại thêm một tên băng sơn vạn năm. Hai tên băng sơn này nhìn nhau không vừa mắt còn khinh bỉ đối phương mặt than là sao chứ, mẹ nó, y bị kẹp chính giữa không bị thương mới không phải là người a?! Có biết người ta sắp bị đông chết không hả?!
Hung hăn cho cái xem thường, Kim Dư vẫy vẫy tay với Tiểu Bạch vừa xem náo nhiệt vừa vui sướng khi thấy người gặp họa, “Sát! Tiểu Bạch lại đây, cho ông ôm cái, sắp bị đông chết rồi!!” Kim Dư hung hăng nhét Tiểu Bạch vào trong lòng không ngừng xoa đầu nó trả thù, xong lại quay sang mấy con dị thú cấp A cũng đang vui sướng nhìn người gặp họa nói:
“Ông chủ tụi bây muốn ra ngoài! Canh nhà cho tốt a! Tao trở về mà phát hiện thiếu một con dị thú hoặc thiếu một tử kim tệ, tụi mày liền ăn chay ba tháng cho tao! Thuận tiện nhốt vào phòng tối luôn!!”
Có nói như thế nào thì tụi nó cũng coi như là dị thú dày dặn kinh nghiệm, không phải là loại con nít khờ dại mới vừa cai sữa, cho nên đưa mắt ra hiệu gì gì đó, chúng nó thực sự hiểu, cực kỳ hiểu.
Cả một đám dị thú ngất xỉu, dĩ nhiên sắc mặt của Kim Dư sẽ không thể nào đẹp lên nổi. Kỳ boss hoàn toàn không hiểu tại sao chỉ mới rống một tiếng bảo vệ quyền lợi, hắn lại bị giận chó đánh mèo, ít nhất là tối nay.
Ném qua một cái xem thường, Kim Dư tùy ý bước tới vài bước, túm lấy con dị thú sinh hoạt đang ngất xỉu bên người, lật qua lật lại nhìn, đến khi xác định không có vấn đề gì, sắc mặt mới dịu xuống một chút, xoay người thoải mái ngồi lại trên ghế sopha, đạp cướp cánh gà của Bánh Bao xong mới nghiêm túc nhìn Long Trường Tiêu nói:
“Ngài Long. Tôi nghĩ hình như anh đã hiểu nhầm rồi phải không? Chỗ của tôi là cửa hàng thú cưng, chuyên bán dị thú và sản phẩm trân phẩm đặc biệt do dị thú sản xuất, đôi khi cũng sẽ mua dị thú bị người ta vứt bỏ. Anh thấy đấy, chỗ tôi không phải là phòng khám dị thú. Tôi không biết xem bệnh cho dị thú, cho nên, mời ngài về~”.
Long Trường Tiêu nghe vậy, sắc mặt không đổi, hai mắt vẫn nhìn thẳng Kim Dư nói: “Ông chủ Kim, người quang minh chính đại thì đừng nói lời vòng vo[27]. Trước khi tôi đến đây đã điều tra qua. Kỳ thật trừ bỏ chứng cứ, tôi có thể khẳng định ngài có thể chữa trị vài chứng bệnh ngay cả bệnh viện dị thú cũng vô pháp cứu chữa. Nếu không, ba con dị thú cấp A và một con dị thú cấp A+ bên cạnh ngài sẽ không thể vui vẻ tranh đoạt cánh gà nướng cùng ngài ở trong này, mà là đang ở tại chỗ xử lý rác thải bị người khác vứt bỏ kia kìa.”
Nghe Long Trường Tiêu nói, Kim Dư nheo mắt lại. Cùng lúc đó, Đại Bạch, Tiểu Bạch và Tiểu Tuyết vốn đang giả bộ bất tỉnh, tính cả Bánh Bao đang gặm cánh gà và Nhị Hắc đang trông cửa bên ngoài, đều đồng loạt xoát xoát đứng lên, từ trong lơ đễnh vây chặt quanh người Long Trường Tiêu. Tuy thoạt nhìn bộ dáng không chút để ý, nhưng ánh mắt sắc bén lại không ngừng chăm chú nhìn Long Trường Tiêu, khiến thân thể hắn chậm rãi cứng đờ lạnh buốt.
Long Trường Tiêu không thể không tán thưởng một tiếng với mấy con dị thú cấp A này. Chúng nó, vô luận là năng lực phản ứng hay là ánh mắt và vị trí đang đứng, đều cho thấy chúng nó đã trải qua lễ rửa tội chiến đấu cực kỳ nghiêm khắc, đều là những dị thú chiến đấu rất có kinh nghiệm. Nghĩ đến chuyện nếu Kim Dư không nhặt chúng nó đem về nuôi, những con dị thú này còn có thể phấn khích vui vẻ được như vậy không. Thật không biết rốt cục là loại người gì mới có thể nhẫn tâm vứt bỏ tụi nó. Cho dù thật sự bị trọng thương đến vô pháp cứu chữa, chẳng lẽ chuyện từng chung tay chiến đấu cũng không đủ đáng giá để bọn họ chăm sóc chúng nó thẳng đến khi bọn nó rời đi sao? Không còn hữu dụng cho nên bị vứt bỏ một cách vô tình, khiến tình cảm của dị thú dành cho con người đã xuống đến mức thấp nhất. Chỉ cần nhìn vào mắt của dị thú sẽ biết, cái loại sát ý và đề phòng này, tuyệt đối là phát ra từ nội tâm.
Nghĩ đến đây, Long Trường Tiêu lại nhịn không được nhìn thoáng qua Kim Dư. Đối với chuyện nhặt nuôi dị thú chiến đấu cao cấp bị vứt bỏ có thể nói là nguy hiểm nhất, nam tử trước mắt này rốt cục là đã dùng cách gì mới có thể lấy được tín nhiệm và tình cảm của tụi nó một lần nữa? Hắn có thể khẳng định, độ trung thành của mấy con dị thú đối với Kim Dư đã lên tới mức tuyệt đối. Chỉ cần Kim Dư bảo tụi nó đi chết, tụi nó sẽ không có chút do dự chấp hành mệnh lệnh.
Nếu so sánh, những tên có trong tay dị thú cao cấp nhưng luôn bị phản bội, thì kẻ nào phải xấu hổ hơn?
Long Trường Tiêu chợt nhớ tới dị thú nhà mình giờ đã không thể mở nổi mắt, ngay cả ăn cơm cũng phải dùng dụng cụ truyền dịch, đến một khắc cuối cùng mở mắt ra, bản thân lại nhìn thấy một nỗi tuyệt vọng xuất hiện trong mắt nó …. Có lẽ, nó cho là hắn muốn vứt bỏ nó phải không? Cho nên mới có ánh mắt như vậy. Không thể không nói, trước khi hắn nhìn thấy ánh mắt đó, tuy không có ý muốn vứt bỏ, nhưng cũng không muốn tổn thất quá nhiều trong việc cứu chữa, nhiều lắm cũng chỉ là tính toán đưa nó tới việc dưỡng lão, sau đó lại nuôi một con dị thú khác.
Dù sao, dựa vào địa vị của hắn mà, một con dị thú cấp A+ mới tuy khó tìm, nhưng không phải tìm không ra.
Bây giờ nghĩ lại, trong lòng Long Trường Tiêu đột nhiên lan tràn loại cảm giác cực kỳ áy náy. Nếu bản thân thật sự vứt bỏ dị thú, trong ánh mắt của dị thú kia nhất định sẽ là sát ý lạnh như băng giống như những con dị thú này. Mà hắn rốt cục đã hiểu, tại sao mấy dị thú này lại vô cùng trung thành với y như thế.
Không vứt bỏ cũng không từ bỏ.
Người với người, người và dị thú, cùng nhau chiến đấu thì phải cùng nhau ngang hàng. Nhưng con người lại vô tình phá vỡ mối quan hệ này, buộc dị thú trung thành với mình, nhưng đến một thời khắc nào đó, lại hung hăng chà đạp lên sự trung thành của tụi nó.
Hô...
Hít sâu một hơi, Long Trường Tiêu chậm rãi đứng lên. Dưới cái nhìn chăm chú dị thường kiên định của dị thú, chậm rãi khom người.
“Ông chủ Kim. Dị thú kia đối với tôi mà nói là hết sức trọng yếu. Nó đã chiến đấu, ám sát và cứu mạng tôi vài lần. Lần này bị thương cũng là bởi vì cứu tôi. Tôi không muốn buông tay. Cho dù có phải trả bao nhiêu tiền, tôi đều nguyện ý. Chỉ cần nó còn sống, nó chính là dị thú chiến đấu duy nhất trong cuộc đời của tôi. Nó là cộng sự của tôi. Cho nên, làm ơn cứu nó.”
Long Trường Tiêu nói ra lời này, hai mắt có chút đỏ. Lúc nói ra, hắn mới rõ ràng cảm nhận được, bản thân đã đối xử tệ với cộng sự đến mức nào. Mà đồng thời, hắn cũng cảm thấy may mắn, bởi vì vô tình thấy được đôi mắt tuyệt vọng mang theo một tia vô cùng đau xót kia, nên hắn đã không làm ra loại chuyện thương tổn tới cộng sự của mình.
Lời nói và hành vi của Long Trường Tiêu khiến Kim Dư giật mình không nhỏ. Người kia thoạt nhìn là một người vô cùng cao ngạo lại rất có thế lực và thực lực. Một người như vậy, cho dù có mời y chữa bệnh cho dị thú, cũng sẽ dùng tiền hoặc dùng quyền đập chết y, chứ không phải dùng lời lẽ thỉnh cầu dị thường chân thành cầu y tới giúp như vậy.
Có chút quỷ dị nhìn chằm chằm Long Trường Tiêu hồi lâu, người kia vẫn cúi đầu không nói, Kim Dư rốt cục bất đắc dĩ thở dài, phất phất tay đuổi đám Đại Bạch đi qua một bên chơi, sau đó nói: “Phí chữa cao lắm nha.”
Long Trường Tiêu vừa nghe liền đứng thẳng dậy, gương mặt lạnh như băng kia lại hơi lộ ra một tia cảm xúc như trút được gánh nặng, mang theo vài phần cảm kích mà mỉm cười: “Cao cỡ nào tôi cũng đều trả được.”
Núi băng nháy mắt tan chảy khiến Kim Dư nhịn không được sững sờ tại chỗ, nhưng y chưa kịp thưởng thức cảnh đẹp quá một phút, thân mình đột nhiên bị một cỗ lực mạnh mẽ hung hăng kéo ra đằng sau, tầm mắt bị chắn, bên tai lại nghe thấy ngữ điệu lạnh như băng cực kỳ không vui nói:
“Cho dù ngươi có táng gia bại sản cũng mua không nổi!”
Kỳ Thanh Lân đột nhiên xuất hiện, không những khiến cho Long Trường Tiêu đứng ở đối diện cả kinh, mà còn làm cho ông chủ Kim phải kinh ngạc. Ngay sau đó, không thèm thưởng thức cánh đẹp cái gì nữa, phóng vồ qua Kỳ Thanh Lân lắc lắc tay hắn, cau mặt nói: “Anh như thế nào lại biến thành cái dạng này a?! Khí này là cho anh dùng lúc khẩn cấp a! Giờ không có việc gì thì lôi ra làm gì chứ?!”
Biểu tình sốt ruột trên mặt Kim Dư rốt cuộc cũng khiến cơn tức đã muốn lên đỉnh điểm của đại boss hạ nhiệt một chút. Bất quá, nghe Kim Dư nói xong, Kỳ Thanh Lân hừ lạnh một tiếng nhìn Long Trường Tiêu, có hơi chút nghiến răng nói: “Không có việc gì?!”
“Cái này so với đại sự còn nghiêm trọng hơn!!”
Mẹ nó, nếu bà xã nhà mình bị tên nam nhân khác câu đi mất, vậy hắn làm sao còn dám làm một kẻ bề trên đây hả?!
Hơn nữa, cái tên mặt than cá chết lại muốn dùng chiêu xâm nhập phía sau địch nhân vừa thấy liền biết là một tên âm hiểm vô sỉ. Nếu hắn còn không ra, vạn nhất xảy ra chuyện gì đó, hắn muốn khóc cũng khóc không ra!
Long Trường Tiêu nhìn nam tử hoàn mỹ đến không thể chịu nổi kia, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc, nghi vấn cùng khó hiểu. Địa vị của hắn đủ để hắn hiểu bên trong các gia tộc lánh đời tại Nam Bộ kia, có một bộ tộc mà người thừa kế có huyết thống tinh thuần đến mức có thể biến thành thú nhân, chính là bộ tộc Kỳ Lân …. Không phải chỉ có một thiếu gia thôi sao? Hơn nữa người kia còn là một tên không biết trời cao đất rộng, tính cách cực kỳ ác liệt. Người trước mắt này, nếu quả thật là tên kỳ lân kia, là người đã giày vò Kỳ Lân bộ tộc…. Hắc kỳ lân, thì đây chính là tên thần thú mạnh nhất.
Mặc kệ Long Trường Tiêu có nghi vấn gì với Kỳ Thanh Lân, hắn cũng sẽ không tùy tiện đi hỏi sự tình. Dù sao nam tử này thoạt nhìn có quan hệ không tồi với ông chủ Kim, vậy, hắn chỉ cần xác định bọn họ không phải là kẻ thù là được…. Phải biết, nếu đột nhiên có một người có thực lực còn cao hơn mình, lại có địch ý lớn với mình, khi trở thành kẻ thù, hắn thật sự sẽ cảm thấy hôm nay quả là xui xẻo.
“Nhìn cái gì? Bọn ta không có nhiều thời gian, dẫn đường.” Kỳ Thanh Lân hừ lạnh một tiếng. Tuy Long Trường Tiêu không muốn trở thành kẻ địch với Kỳ Thanh Lân, nhưng cũng không phải là một cái bánh bao ỉu, lập tức quăng ánh mắt lạnh lùng về phía Kỳ Thanh Lân, sau đó lại nói với Kim Dư: “Ông chủ Kim, mời. Ngoài cửa đã có dị thú mã xa[28], so với ô tô bay thì an toàn hơn.”
Kim Dư nhìn Kỳ Thanh Lân và Long Trường Tiêu không ngừng phát khí lạnh với đối phương, mặt có chút run rẩy. Một tên boss băng sơn như Kỳ Thanh Lân y còn chịu được, hiện tại lại thêm một tên băng sơn vạn năm. Hai tên băng sơn này nhìn nhau không vừa mắt còn khinh bỉ đối phương mặt than là sao chứ, mẹ nó, y bị kẹp chính giữa không bị thương mới không phải là người a?! Có biết người ta sắp bị đông chết không hả?!
Hung hăn cho cái xem thường, Kim Dư vẫy vẫy tay với Tiểu Bạch vừa xem náo nhiệt vừa vui sướng khi thấy người gặp họa, “Sát! Tiểu Bạch lại đây, cho ông ôm cái, sắp bị đông chết rồi!!” Kim Dư hung hăng nhét Tiểu Bạch vào trong lòng không ngừng xoa đầu nó trả thù, xong lại quay sang mấy con dị thú cấp A cũng đang vui sướng nhìn người gặp họa nói:
“Ông chủ tụi bây muốn ra ngoài! Canh nhà cho tốt a! Tao trở về mà phát hiện thiếu một con dị thú hoặc thiếu một tử kim tệ, tụi mày liền ăn chay ba tháng cho tao! Thuận tiện nhốt vào phòng tối luôn!!”
Danh sách chương