Lại nói, lúc Bạch Văn Xương nhìn thấy Ất Văn, vẻ ngoài của cả hai thoạt nhìn đều là mỉm cười hòa khí nho nhã lễ độ, nhưng khi hai người đối mắt với nhau, thì đó lại như thiên lôi câu động địa hỏa bắn ra bốn phía.
“Ha ha, không nghĩ tới con người còn chưa bắt đầu đàm phán đã yếu thế như vậy? Lâm trận thay đổi người đó là tối kỵ.”
“A a a a, giết gà phải dùng dao mổ trâu sao? Ngươi có tài cán gì? Bị quái boss miểu sát thì cũng chả có nghĩa lý gì, thôi thì xoát quái tinh anh trước đi.”
“Người xuất khẩu cuồng ngôn ta đã thấy nhiều, nhưng ‘người’ xuất khẩu cuồng ngôn ở trước mặt ta từ trước đến nay tất cả đều đã không còn tồn tại nữa!!”
“À, trước kia chưa từng có dị thú nào dám xuất khẩu cuồng ngôn ở trước mặt ta. Tính ra thì, ta còn lợi hại hơn ngươi.”
Ngươi %......&[&*][&*@#@
Ta &%......&¥#&......[]*
Hai người tranh luận ngươi tới ta đi tốc độ càng lúc càng nhanh, thế cho nên có rất nhiều người không phản ứng kịp. Mà trừ chuyện này ra, càng làm cho người và dị thú ở đây đều cảm thấy hai tên này rảnh rỗi kiếm chuyện hại người muốn chết chính là, bởi vì hai tên này muốn gây khó dễ đối phương, cho nên liên tiếp dùng đủ loại thuật ngữ chuyên nghiệp, thậm chí thỉnh thoảng còn bùm bùm ra một câu toàn tiếng địa-phương-chả-biết-ở-địa-phương-nào, nói đến mặt đỏ tía tai a…..
“Chẹp, tôi thấy thế nào cũng cảm thấy, này không giống như là đàm phán.”
Kim Dư yên lặng quay đầu nhìn boss bên cạnh, người kia trầm ngâm một lát, “Chọi gà.”
Phốc ! khụ khụ ! ! Hai chữ kia khiến cho bạn đại lão ngồi bên cạnh thiếu chút nữa đã chết vì sặc nước miếng. Cái gì kêu chọi gà! Nghiêm chút một chút, nghiêm túc một chút!
Mắt thấy cuộc giằng co giữa Ất Văn và Bạch Văn Xương đã đạt tới hồi gay cấn, Ất Văn đang chiếm thượng phong phát biểu một câu tổng kết cuối cùng, đồng thời đưa bức thư hiệp nghị cho Bạch Văn Xương xem, bầu không khí chung quanh đột nhiên có chút nôn nóng khó hiểu.
Mà đám người Kim Dư và đám Tam Hoàng vốn không hiện thân phỏng chừng là đang ngồi ở góc tường nào đó xem kịch hay, lại rõ ràng cảm nhận được sự nguy hiểm mạc danh kỳ diệu. Cơ hồ không hề có chút do dự, Kim Dư và Kỳ Thanh Lân, mấy người Long Trường Tiêu liền đồng loạt ra tay, lập tức có đủ loại võng lưới phòng ngự cực kỳ chắc chắn lại đủ màu sắc hỗn độn xuất hiện trước mặt mọi người. Sau khi tiếng gầm rú thật lớn qua đi, mây bụi tan dần, trên mặt lưới phòng ngự xuất hiện vệt màu loang lổ.
! ! Ẩn-Quỷ-Lâu
Đây là chuyện gì? !
“Mọi người, ặc, còn có dị thú mau tránh lui!!! Đó là độc tố thần kinh bảy màu! Bất luận là người hay dị thú chỉ cần bị dính một chút nháy mắt đều sẽ bị độc tố ăn mòn đầu óc, từ nay về sau sẽ mất đi ý thức tự chủ!”
Trong lúc mọi người và thú bởi vì sự kiện đột biến mà ngây người, Kim lão nhìn cái thứ như nước tự dịch chuyển màu sắc bất đồng kia , lập tức rống lên, miễn cho dị thú và nhân loại chạm tới mà thụ thương.
Chỉ là tuy giọng nói của Kim lão có thể truyền tới những người gần ông, nhưng người ở bên ngoài bởi vì xảy ra công kích bất thình lình mà hoài nghi khẩn trương, vẫn có không ít người và dị thú đến gần lưới phòng hộ, muốn nhìn xem một người một thú bên trong kia rốt cục như thế nào rồi. Nhưng còn chưa nhìn thấy rõ hình ảnh của lưới phòng hộ, đã bị độc tố thần kinh không có biện pháp chui vào lưới phòng hộ lao thẳng vào người, nháy mắt liền có mười mấy mạng người và thú bị hại.
“Nhân loại ! Đây là có chuyện gì? !”
Bên trong đám dị thú đột nhiên xuất hiện một nam tử tóc đỏ mặt thẹo, diện mạo cực kỳ bình thường, nhưng bên trong cái sự bình thường này lại mang theo một loại sát khí và khí phách sắc bén, hơn nữa câu chất vấn mà hắn vừa nói ra, phàm là kẻ có chỉ số thông minh, cũng sẽ không cho rằng hắn thuộc về phía nhân loại. Mà trong đám dị thú có thể hóa thành hình người lại có khí phách không ai bì nổi như vậy, chỉ có thể là ba kẻ vương giả kia.
Nam tử tóc đỏ vừa hỏi, vừa cau mày phất tay về phía độc tố thần kinh bảy màu trên lưới phòng hộ, lập tức xuất hiện một đạo hỏa diễm tím đỏ như con rắn uốn éo nhào tới trên mặt lưới phòng hộ, giương nanh múa vuốt cắn nuốt toàn bộ độc tố không chừa một mảnh.
“Ngươi hỏi nhóm ta? Hừ, buồn cười, ngược lại ta còn muốn hỏi các ngươi! Nhân loại chúng ta mang lòng thành lớn như thế đến đàm phán với các ngươi. Thế nhưng các ngươi muốn trù tính chúng ta?! Đám dị thú các ngươi rắp tâm muốn hại chúng ta?!”
Người nói là Long Trường Lệ, trước mắt gã xem như là người thừa kế thứ nhất của Long gia, coi như là có tư cách mở miệng nói chuyện, chẳng qua lời gã nói có chút không dùng đầu óc, vì thế rất nhanh liền bị đối phương cười cợt.
“Chúng ta rắp tâm?! Ngươi có đầu óc hay không?! Nếu chúng ta muốn công kích các ngươi thì còn phải dùng phương âm hiểm ám tiễn đả thương người hay sao?! Ngươi nghĩ nhóm dị thú của ta có thể có được cái loại độc tố bệnh thần kinh kia sao?! Trừ đám khoa học gia rảnh rỗi đến đau trứng đi nghiên cứu rồi kết hợp đủ thứ với nhau kia ra, dị thú hồn nhiên như bọn ta sao lại có thể làm loại chuyện như vậy?!” Tóc đỏ nói xong liền bắt đầu cười lạnh, “Các ngươi cũng không ngẫm lại xem, một màn này và màn dị thú thú bị ngược đãi sau đó cuồng hóa rồi bị giết chết lại đột nhiên bị tập kích có bao nhiêu phần giống! Tuy ta không biết hồng quang kia là cái gì, nhưng tuyệt đối không phải là thứ tốt. Các ngươi quả thực khiến người ta ghê tởm đến hết chỗ nói.”
“Ngươi! Dị thú! Ngươi nói chuyện phải tôn trọng một chút! Đừng tưởng các ngươi bạo động xong thì chính là chủ tử, các ngươi còn non lắm! Cho dù hiện giờ nhân loại chúng ta phải nhẫn nhịn các ngươi, nhưng một ngày nào đó sẽ, ặc!”
Tên mập mạp còn chưa nói xong câu giết chết đám dị thú đã bị một cước của Kim Khiêm đạp ra ngoài. Lúc gã chật vật không chịu nổi liền nhịn không được cuồng khiếu: “Ai, ai a! Tên nào ăn gan hùm mật gấu hả?!”
Kết quả gã còn chưa gào xong, Kim Khiêm đã xuất ra một con dao phẫu thuật cầm trên tay, lúc ẩn lúc hiện: “Ngươi ai cái gì a, mấy lời vừa nãy là ai dạy cho ngươi? Ngươi có biết, lúc song phương chúng ta đều rất muốn tâm bình khí hòa đàm phán, bỗng nhiên có một tên thứ ba chen chân vào thì cho dù là thú hay người cũng đều sẽ chết hay không? Lúc trước ở cuộc bạo động, ta đã từng thấy ngươi, khi đó ngươi đang kêu đánh kêu giết đám dị thú không có cuồng hóa đúng không? Nhưng lại là người đầu tiên xông lên muốn đả thương người, chậc chậc, dị thú đánh cướp cả nhà ngươi hay là cắn đứt cái ‘gốc rễ sinh mạng’ của ngươi hả? Điều gì khiến ngươi liều lĩnh xông lên như vậy?”
Ngữ khí của Kim Khiêm lạnh lạnh, biểu tình cũng không có biến hóa gì lớn, chỉ là mỗi một câu gã nói đều khiến người và dị thú loạn tưởng. Tuy dị thú không thể nghĩ được quá nhiều, nhưng chúng nó ít nhất cũng có thể nghe được lý lẽ trong câu nói đó. Tấn công cuộc đàm phán của hai bên hình như không phải là hành động của một người. Câu nói kế tiếp của Kim Khiêm cũng đã chứng thực điểm này. Ẩn.Quỷ.Lâu
“Ngươi, ngươi ngậm máu phun người !”
“Ừm, có lẽ ta nên đổi cách hỏi khác.” Kim Khiêm nhìn tên mập mạp kia, cười: “Chủ tử của nhà ngươi là ai? Sao lại có loại người không thể chịu đựng nổi cảnh người và dị thú chung sống hòa bình vậy?”
Trong nháy mắt, đồng tử của tên mập kia trợn tròn lên, há mồm muốn nói, bỗng nhãn cầu lồi ra, thất khổng[126] chảy ra máu loãng màu nâu, tắt thở mà chết.
Biến cố này khiến người và thú đều cả kinh, nhưng trong lòng lại có điểm nghi hoặc không thể nói rõ và hình như còn có chút tức giận vì bị người đùa giỡn. Trong lúc mọi người còn chưa nói được gì, Kim Dư bỗng nhiên lại thở dài thật dài, sau đó nói thẳng: “Tuy tôi đối với chuyện phát sinh hiện giờ rất là khó chịu. Nhưng mặc kệ nói như thế nào thì hôm nay cũng là một ngày quan trọng, xung quanh giờ hẳn là không còn an toàn nữa, mấy người mấy thú đang xem náo nhiệt đều về nhà tìm mẹ hết đi. Anh trai tóc đỏ, đến đến, chúng ta đại biểu hai bên nói chuyện chút nhé?”
Lời nói của Kim Dư khiến mọi người ở đây đều sửng sốt, nghĩ người kia có phải đã bị dính virus chủng bệnh thần kinh rồi không, sao còn muốn đàm phán? Rõ ràng hiện giờ song phương không động đến nhau thì đã tốt lắm rồi.
Nhưng mà, trừ bỏ người đến xem náo nhiệt ra, những kẻ cầm quyền trong thập đại thế gia và người cầm quyền khác nghe thấy Kim Dư nói đều gật đầu tán đồng. Làm một lão bánh quẩy[127] cực phẩm, bọn họ đều rất rõ ràng, đôi khi có thể lừa dối, nhưng có đôi khi, những chuyện nên nói rõ ràng thì nhất định phải nói cho rành mạch, nếu không thì hậu quả sẽ giống như có n con thần thú hướng tới cái kết cục bi đát mà chạy như điên, hơn nữa vừa đi thì sẽ không bao giờ trở lại.
Đồng dạng, tuy vị tóc đỏ kia không phải là chuyên gia đàm phán, hơn nữa lại là kẻ có tính tình vội vàng xao động nhất trong Tam Hoàng, nhưng có nói như thế nào, thì tên này ăn muối còn nhiều hơn Kim Dư ăn cơm, nếu có thảy hắn tới cổ đại, chắc chắn cũng sẽ trở thành kiểu mẫu.
Cho nên, tóc đỏ không rời đi, nhìn thoáng qua bạn boss đứng bên cạnh Kim Dư đang gấp gáp trừng người một cái, miễn cưỡng gật đầu, khoát tay bảo bọn Kim Dư cùng đi.
Rồi sau đó, người này dừng lại, xoay người, lưu lại một nụ cười cực khiêu khích.
......
“Ai, đừng tức giận đừng tức giận, bộ không biết mấy đứa nghĩ gì liền biểu hiện hết lên mặt kỳ thật là loại dễ thu phục nhất sao? Em thích mấy đứa đầu óc ngu si tứ chi phát triển như vậy! Dễ lừa lắm a!” Thấy bạn boss dùng loại phản ứng không hề tốt tí nào đối với nụ cười khiêu khích kia, Kim Dư lập tức trấn an. Kỳ Thanh Lân vốn nghe được câu đầu tiên thì đã được trấn an xuống, nhưng đến câu thứ hai thì liền muốn bạo tẩu, sau đó nghe câu thứ ba thì bình tĩnh lại. Cuối cùng, nhìn về phía bạn cá, ánh mắt mang theo vẻ tuần tra.
“Em thích nhất chính là mấy người đầu óc ngu si tứ chi phát triển! Giống như anh!” ~AQL~
Vì thế boss rốt cục cũng vừa lòng. Sau đó lôi kéo tay bạn Kim đi theo sau tên tóc đỏ kia.
Về phần mấy người và thú khác, dưới sự quản lý của lão đại lão nhị, cũng từ từ rời đi. Cuối cùng không có xảy ra sự kiện đổ máu nào, bất quá bước đầu tiên thành lập mối quan hệ chung sống hòa bình giữa nhân loại và dị thú chỉ sợ là khó càng thêm khó. Xem bộ dáng nhe răng gầm gừ uy hiếp của đám dị thú thì biết, nếu thật sự lại xảy ra chuyện dị thú chết, tuyệt đối là một tai họa mang tính bạo động. Mà mười mấy người và thú bị virus xâm nhập, bởi vì không phải chỉ có một bên bị thương tổn, cho nên biểu hiện của đám dị thú so với nhân loại còn phân biệt rõ ràng hơn --
Mặc dù những dị thú này đã giống như thực vật không hề nhúc nhích, nhưng đám dị thú cùng đi vẫn không buông tay, chỉ ở bên cạnh dị thú kia bi thương kêu vài tiếng, sau đó mấy con dị thú kiên định cùng nhau khiêng con dị thú kia rời đi. So với cái cảnh con người phải dùng đội bảo vệ cách ly hộ tống ở phía bên kia, thật khiến người ta cảm nhận được một chút tư vị có lỗi không thể nói rõ được.
Thật lâu trước kia, sự thủ vệ và trung thành như vậy, bọn họ cũng đã từng có.
“Ha ha, không nghĩ tới con người còn chưa bắt đầu đàm phán đã yếu thế như vậy? Lâm trận thay đổi người đó là tối kỵ.”
“A a a a, giết gà phải dùng dao mổ trâu sao? Ngươi có tài cán gì? Bị quái boss miểu sát thì cũng chả có nghĩa lý gì, thôi thì xoát quái tinh anh trước đi.”
“Người xuất khẩu cuồng ngôn ta đã thấy nhiều, nhưng ‘người’ xuất khẩu cuồng ngôn ở trước mặt ta từ trước đến nay tất cả đều đã không còn tồn tại nữa!!”
“À, trước kia chưa từng có dị thú nào dám xuất khẩu cuồng ngôn ở trước mặt ta. Tính ra thì, ta còn lợi hại hơn ngươi.”
Ngươi %......&[&*][&*@#@
Ta &%......&¥#&......[]*
Hai người tranh luận ngươi tới ta đi tốc độ càng lúc càng nhanh, thế cho nên có rất nhiều người không phản ứng kịp. Mà trừ chuyện này ra, càng làm cho người và dị thú ở đây đều cảm thấy hai tên này rảnh rỗi kiếm chuyện hại người muốn chết chính là, bởi vì hai tên này muốn gây khó dễ đối phương, cho nên liên tiếp dùng đủ loại thuật ngữ chuyên nghiệp, thậm chí thỉnh thoảng còn bùm bùm ra một câu toàn tiếng địa-phương-chả-biết-ở-địa-phương-nào, nói đến mặt đỏ tía tai a…..
“Chẹp, tôi thấy thế nào cũng cảm thấy, này không giống như là đàm phán.”
Kim Dư yên lặng quay đầu nhìn boss bên cạnh, người kia trầm ngâm một lát, “Chọi gà.”
Phốc ! khụ khụ ! ! Hai chữ kia khiến cho bạn đại lão ngồi bên cạnh thiếu chút nữa đã chết vì sặc nước miếng. Cái gì kêu chọi gà! Nghiêm chút một chút, nghiêm túc một chút!
Mắt thấy cuộc giằng co giữa Ất Văn và Bạch Văn Xương đã đạt tới hồi gay cấn, Ất Văn đang chiếm thượng phong phát biểu một câu tổng kết cuối cùng, đồng thời đưa bức thư hiệp nghị cho Bạch Văn Xương xem, bầu không khí chung quanh đột nhiên có chút nôn nóng khó hiểu.
Mà đám người Kim Dư và đám Tam Hoàng vốn không hiện thân phỏng chừng là đang ngồi ở góc tường nào đó xem kịch hay, lại rõ ràng cảm nhận được sự nguy hiểm mạc danh kỳ diệu. Cơ hồ không hề có chút do dự, Kim Dư và Kỳ Thanh Lân, mấy người Long Trường Tiêu liền đồng loạt ra tay, lập tức có đủ loại võng lưới phòng ngự cực kỳ chắc chắn lại đủ màu sắc hỗn độn xuất hiện trước mặt mọi người. Sau khi tiếng gầm rú thật lớn qua đi, mây bụi tan dần, trên mặt lưới phòng ngự xuất hiện vệt màu loang lổ.
! ! Ẩn-Quỷ-Lâu
Đây là chuyện gì? !
“Mọi người, ặc, còn có dị thú mau tránh lui!!! Đó là độc tố thần kinh bảy màu! Bất luận là người hay dị thú chỉ cần bị dính một chút nháy mắt đều sẽ bị độc tố ăn mòn đầu óc, từ nay về sau sẽ mất đi ý thức tự chủ!”
Trong lúc mọi người và thú bởi vì sự kiện đột biến mà ngây người, Kim lão nhìn cái thứ như nước tự dịch chuyển màu sắc bất đồng kia , lập tức rống lên, miễn cho dị thú và nhân loại chạm tới mà thụ thương.
Chỉ là tuy giọng nói của Kim lão có thể truyền tới những người gần ông, nhưng người ở bên ngoài bởi vì xảy ra công kích bất thình lình mà hoài nghi khẩn trương, vẫn có không ít người và dị thú đến gần lưới phòng hộ, muốn nhìn xem một người một thú bên trong kia rốt cục như thế nào rồi. Nhưng còn chưa nhìn thấy rõ hình ảnh của lưới phòng hộ, đã bị độc tố thần kinh không có biện pháp chui vào lưới phòng hộ lao thẳng vào người, nháy mắt liền có mười mấy mạng người và thú bị hại.
“Nhân loại ! Đây là có chuyện gì? !”
Bên trong đám dị thú đột nhiên xuất hiện một nam tử tóc đỏ mặt thẹo, diện mạo cực kỳ bình thường, nhưng bên trong cái sự bình thường này lại mang theo một loại sát khí và khí phách sắc bén, hơn nữa câu chất vấn mà hắn vừa nói ra, phàm là kẻ có chỉ số thông minh, cũng sẽ không cho rằng hắn thuộc về phía nhân loại. Mà trong đám dị thú có thể hóa thành hình người lại có khí phách không ai bì nổi như vậy, chỉ có thể là ba kẻ vương giả kia.
Nam tử tóc đỏ vừa hỏi, vừa cau mày phất tay về phía độc tố thần kinh bảy màu trên lưới phòng hộ, lập tức xuất hiện một đạo hỏa diễm tím đỏ như con rắn uốn éo nhào tới trên mặt lưới phòng hộ, giương nanh múa vuốt cắn nuốt toàn bộ độc tố không chừa một mảnh.
“Ngươi hỏi nhóm ta? Hừ, buồn cười, ngược lại ta còn muốn hỏi các ngươi! Nhân loại chúng ta mang lòng thành lớn như thế đến đàm phán với các ngươi. Thế nhưng các ngươi muốn trù tính chúng ta?! Đám dị thú các ngươi rắp tâm muốn hại chúng ta?!”
Người nói là Long Trường Lệ, trước mắt gã xem như là người thừa kế thứ nhất của Long gia, coi như là có tư cách mở miệng nói chuyện, chẳng qua lời gã nói có chút không dùng đầu óc, vì thế rất nhanh liền bị đối phương cười cợt.
“Chúng ta rắp tâm?! Ngươi có đầu óc hay không?! Nếu chúng ta muốn công kích các ngươi thì còn phải dùng phương âm hiểm ám tiễn đả thương người hay sao?! Ngươi nghĩ nhóm dị thú của ta có thể có được cái loại độc tố bệnh thần kinh kia sao?! Trừ đám khoa học gia rảnh rỗi đến đau trứng đi nghiên cứu rồi kết hợp đủ thứ với nhau kia ra, dị thú hồn nhiên như bọn ta sao lại có thể làm loại chuyện như vậy?!” Tóc đỏ nói xong liền bắt đầu cười lạnh, “Các ngươi cũng không ngẫm lại xem, một màn này và màn dị thú thú bị ngược đãi sau đó cuồng hóa rồi bị giết chết lại đột nhiên bị tập kích có bao nhiêu phần giống! Tuy ta không biết hồng quang kia là cái gì, nhưng tuyệt đối không phải là thứ tốt. Các ngươi quả thực khiến người ta ghê tởm đến hết chỗ nói.”
“Ngươi! Dị thú! Ngươi nói chuyện phải tôn trọng một chút! Đừng tưởng các ngươi bạo động xong thì chính là chủ tử, các ngươi còn non lắm! Cho dù hiện giờ nhân loại chúng ta phải nhẫn nhịn các ngươi, nhưng một ngày nào đó sẽ, ặc!”
Tên mập mạp còn chưa nói xong câu giết chết đám dị thú đã bị một cước của Kim Khiêm đạp ra ngoài. Lúc gã chật vật không chịu nổi liền nhịn không được cuồng khiếu: “Ai, ai a! Tên nào ăn gan hùm mật gấu hả?!”
Kết quả gã còn chưa gào xong, Kim Khiêm đã xuất ra một con dao phẫu thuật cầm trên tay, lúc ẩn lúc hiện: “Ngươi ai cái gì a, mấy lời vừa nãy là ai dạy cho ngươi? Ngươi có biết, lúc song phương chúng ta đều rất muốn tâm bình khí hòa đàm phán, bỗng nhiên có một tên thứ ba chen chân vào thì cho dù là thú hay người cũng đều sẽ chết hay không? Lúc trước ở cuộc bạo động, ta đã từng thấy ngươi, khi đó ngươi đang kêu đánh kêu giết đám dị thú không có cuồng hóa đúng không? Nhưng lại là người đầu tiên xông lên muốn đả thương người, chậc chậc, dị thú đánh cướp cả nhà ngươi hay là cắn đứt cái ‘gốc rễ sinh mạng’ của ngươi hả? Điều gì khiến ngươi liều lĩnh xông lên như vậy?”
Ngữ khí của Kim Khiêm lạnh lạnh, biểu tình cũng không có biến hóa gì lớn, chỉ là mỗi một câu gã nói đều khiến người và dị thú loạn tưởng. Tuy dị thú không thể nghĩ được quá nhiều, nhưng chúng nó ít nhất cũng có thể nghe được lý lẽ trong câu nói đó. Tấn công cuộc đàm phán của hai bên hình như không phải là hành động của một người. Câu nói kế tiếp của Kim Khiêm cũng đã chứng thực điểm này. Ẩn.Quỷ.Lâu
“Ngươi, ngươi ngậm máu phun người !”
“Ừm, có lẽ ta nên đổi cách hỏi khác.” Kim Khiêm nhìn tên mập mạp kia, cười: “Chủ tử của nhà ngươi là ai? Sao lại có loại người không thể chịu đựng nổi cảnh người và dị thú chung sống hòa bình vậy?”
Trong nháy mắt, đồng tử của tên mập kia trợn tròn lên, há mồm muốn nói, bỗng nhãn cầu lồi ra, thất khổng[126] chảy ra máu loãng màu nâu, tắt thở mà chết.
Biến cố này khiến người và thú đều cả kinh, nhưng trong lòng lại có điểm nghi hoặc không thể nói rõ và hình như còn có chút tức giận vì bị người đùa giỡn. Trong lúc mọi người còn chưa nói được gì, Kim Dư bỗng nhiên lại thở dài thật dài, sau đó nói thẳng: “Tuy tôi đối với chuyện phát sinh hiện giờ rất là khó chịu. Nhưng mặc kệ nói như thế nào thì hôm nay cũng là một ngày quan trọng, xung quanh giờ hẳn là không còn an toàn nữa, mấy người mấy thú đang xem náo nhiệt đều về nhà tìm mẹ hết đi. Anh trai tóc đỏ, đến đến, chúng ta đại biểu hai bên nói chuyện chút nhé?”
Lời nói của Kim Dư khiến mọi người ở đây đều sửng sốt, nghĩ người kia có phải đã bị dính virus chủng bệnh thần kinh rồi không, sao còn muốn đàm phán? Rõ ràng hiện giờ song phương không động đến nhau thì đã tốt lắm rồi.
Nhưng mà, trừ bỏ người đến xem náo nhiệt ra, những kẻ cầm quyền trong thập đại thế gia và người cầm quyền khác nghe thấy Kim Dư nói đều gật đầu tán đồng. Làm một lão bánh quẩy[127] cực phẩm, bọn họ đều rất rõ ràng, đôi khi có thể lừa dối, nhưng có đôi khi, những chuyện nên nói rõ ràng thì nhất định phải nói cho rành mạch, nếu không thì hậu quả sẽ giống như có n con thần thú hướng tới cái kết cục bi đát mà chạy như điên, hơn nữa vừa đi thì sẽ không bao giờ trở lại.
Đồng dạng, tuy vị tóc đỏ kia không phải là chuyên gia đàm phán, hơn nữa lại là kẻ có tính tình vội vàng xao động nhất trong Tam Hoàng, nhưng có nói như thế nào, thì tên này ăn muối còn nhiều hơn Kim Dư ăn cơm, nếu có thảy hắn tới cổ đại, chắc chắn cũng sẽ trở thành kiểu mẫu.
Cho nên, tóc đỏ không rời đi, nhìn thoáng qua bạn boss đứng bên cạnh Kim Dư đang gấp gáp trừng người một cái, miễn cưỡng gật đầu, khoát tay bảo bọn Kim Dư cùng đi.
Rồi sau đó, người này dừng lại, xoay người, lưu lại một nụ cười cực khiêu khích.
......
“Ai, đừng tức giận đừng tức giận, bộ không biết mấy đứa nghĩ gì liền biểu hiện hết lên mặt kỳ thật là loại dễ thu phục nhất sao? Em thích mấy đứa đầu óc ngu si tứ chi phát triển như vậy! Dễ lừa lắm a!” Thấy bạn boss dùng loại phản ứng không hề tốt tí nào đối với nụ cười khiêu khích kia, Kim Dư lập tức trấn an. Kỳ Thanh Lân vốn nghe được câu đầu tiên thì đã được trấn an xuống, nhưng đến câu thứ hai thì liền muốn bạo tẩu, sau đó nghe câu thứ ba thì bình tĩnh lại. Cuối cùng, nhìn về phía bạn cá, ánh mắt mang theo vẻ tuần tra.
“Em thích nhất chính là mấy người đầu óc ngu si tứ chi phát triển! Giống như anh!” ~AQL~
Vì thế boss rốt cục cũng vừa lòng. Sau đó lôi kéo tay bạn Kim đi theo sau tên tóc đỏ kia.
Về phần mấy người và thú khác, dưới sự quản lý của lão đại lão nhị, cũng từ từ rời đi. Cuối cùng không có xảy ra sự kiện đổ máu nào, bất quá bước đầu tiên thành lập mối quan hệ chung sống hòa bình giữa nhân loại và dị thú chỉ sợ là khó càng thêm khó. Xem bộ dáng nhe răng gầm gừ uy hiếp của đám dị thú thì biết, nếu thật sự lại xảy ra chuyện dị thú chết, tuyệt đối là một tai họa mang tính bạo động. Mà mười mấy người và thú bị virus xâm nhập, bởi vì không phải chỉ có một bên bị thương tổn, cho nên biểu hiện của đám dị thú so với nhân loại còn phân biệt rõ ràng hơn --
Mặc dù những dị thú này đã giống như thực vật không hề nhúc nhích, nhưng đám dị thú cùng đi vẫn không buông tay, chỉ ở bên cạnh dị thú kia bi thương kêu vài tiếng, sau đó mấy con dị thú kiên định cùng nhau khiêng con dị thú kia rời đi. So với cái cảnh con người phải dùng đội bảo vệ cách ly hộ tống ở phía bên kia, thật khiến người ta cảm nhận được một chút tư vị có lỗi không thể nói rõ được.
Thật lâu trước kia, sự thủ vệ và trung thành như vậy, bọn họ cũng đã từng có.
Danh sách chương