Nguyên Tĩnh Nhã nhìn tên thanh niên cười không thấy dấu vết kia, mặt xanh mét. Tuy một phát sét đó không xuyên qua được bộ quần áo phòng hộ của bà, nhưng cảm giác bị người chế giễu, vẫn khiến bà cực đau đớn! Chưa bao giờ bà nghĩ sẽ có ngày bản thân bị người ta làm cho nói không nên lời, loại cảm giác khổ sở này đã bao lâu rồi bà chưa cảm nhận qua?! Dần dần Nguyên Tĩnh Nhã nheo lại hai mắt, khí thế quanh thân đều biến đổi!
Đừng tưởng ngươi chỉ cần nhàn hạ dùng chút mánh lới liền có thể bức ta vào góc chết như vậy!
“Vị tiên sinh này. Ta nghĩ ngươi đã hiểu lầm tâm tình và ý tứ của ta rồi. Vừa rồi, ta đã quá lo lắng cho con, vì thế có chút bối rối bất lực, nhưng cũng không đại biểu cho việc ta cưng chìu con đến mức không thể quản giáo nó! Chồng của ta, nói như thế nào thì cũng là trưởng tộc, mỗi ngày đều phải xử lý rất nhiều chuyện, dù ông ấy có thể gác lại vài việc để đến đây, nhưng ta cũng không muốn ông ấy vì con mà thất tín với người khác!!”
Biểu tình của Nguyên Tĩnh Nhã lúc này vừa trang trọng lại vô tư, người thấy không ngừng gật đầu, mà Kim Dư vừa thấy thì toàn thân đều nổi đầy da gà.
Giả bộ, tiếp tục giả bộ đi!
“Huống chi, có vị mẫu thân nào không yêu con của mình chứ? Cho dù ta có vô dụng như thế nào thì nghe thấy tiếng con khóc gọi, ta cũng phải nhìn thấy cho rõ ràng mới có thể minh bạch mọi chuyện! Tuy thường ngày con ta có chút kiêu ngạo, nhưng ở trên người nó chính là vinh quang của bộ tộc chúng ta, nhất định sẽ không làm ra những chuyện như tiên sinh nói!”
Nguyên Tĩnh Nhã phản kích còn ẩn ẩn lộ ra vài phần khoe khoang và uy hiếp. Đám người rảnh rỗi ở Ám Nhai đang vây xem, đám thợ săn và nhà thám hiểm đi ngang qua đều bắt đầu có chút hướng về phía bà.
Kim Dư nhìn người đàn bà ở trước mắt, không thể không cảm thán ở trong lòng, người này rất có khiếu đổi trắng thay đen. Trách không được nhà của cái tên boss kia lại bị khuấy cho thảm như vậy, chỉ sợ ngoại trừ cái tên gia chủ của bộ tộc Kỳ Lân đã tra đến không thể tra hơn kia, ả đàn bà này cũng có đóng góp không nhỏ đâu….
Nghĩ đến đây, trong lòng Kim Dư đột nhiên sinh ra một cỗ tức giận, người đàn bà này quả là không biết xấu hổ mà, ra tay ức hiếp lại chiếm hết tiện nghi người khác, còn muốn đuổi tận giết tuyệt. Nếu không phải boss nhà y mạng lớn lại đủ cường hãn, chỉ sợ sẽ không thể sống được tới lúc chạm mặt y!! Nhớ tới lần đầu tiên gặp mặt của hai người, hình như lúc đó tên kia đang trốn tránh cừu gia thì phải, cỗ tà hỏa trong lòng Kim Dư càng lúc càng không áp xuống nổi!!
Em gái mày! Dám khi dễ boss nhà ông!!
Mặc dù trong lòng đã muốn đem ả đàn bà trước mắt này ra thiên đao vạn quả, nhưng trên mặt Kim Dư lại hiện lên vẻ bừng tỉnh đại ngộ, có chút ảo não.
“A! Đúng đúng, ngài nói đúng, kỳ thật có người nào làm mẹ lại không yêu thương con mình chứ, hơn nữa, dù có là người mẹ thiện lương nhu nhược đến mấy, cũng đều sẽ vì đứa con của mình mà trở nên kiên cường, ngài nói có đúng không?”
Nghe thấy giọng điệu dường như muốn nhượng bộ của Kim Dư, Nguyên Tĩnh Nhã hừ nhẹ một tiếng, thận trọng gật đầu. Người thanh niên này vẫn còn non, không phải là đối thủ của bà!
Nguyên Tĩnh Nhã nghĩ một chút liền muốn nhấc chân đi vào căn biệt thự nhỏ tồi tàn kia, chợt nghe thấy nam tử bên cạnh lầm bầm một câu.
“Ừm, đương nhiên là tôi đang nói tới loại mẫu thân chỉ giới hạn trong mẹ ruột thôi, nếu là mẹ ghẻ, ai biết sẽ thế nào a…. Chậc chậc, mẹ ruột có thể vì con ruột của mình mà đi chỉnh chết mấy đứa con ruột của người khác, loại tình tiết này nếu xảy ra trong đại gia tộc thì nhiều a! Hình như tình tiết bình thường đều là cái loại gả vào nhà chồng chưa tới một năm thì vợ lớn chết sau đó đứa con lớn cũng mất tích luôn thì phải? Ai u uy, phu nhân ngài xem tôi này! Gần đây đang xem một bộ tiểu thuyết trên mạng, cho nên tôi không phải nói ngài đâu a! Nói như thế nào thì nói, nhìn khí độ và phong thái của ngài, tôi liền biết chắc ngài chẳng bao giờ nguyện làm tiểu nhân đâu ha! Con của ngài khẳng định là đại thiếu gia!”
Một lời nói này của Kim Dư tương đương với một cái tát hung hăng cực kỳ vang dội không chút lưu tình đánh vào mặt Nguyên Tĩnh Nhã.
Nguyên Tĩnh Nhã từ lúc đến đây tới giờ vẫn còn chưa tự giới thiệu danh tín và gia tộc của bản thân. Trong các khu dân cư bình thường, mười người trưởng thành thì đã có hết chín phẩy chín người không biết nàng là ai. Nhưng mà, nơi này lại là Ám Nhai!!
Theo phương diện nào đó, nói Ám Nhai là vương triều bí ẩn có thể khống chế toàn bộ Thủ Đô Tinh cũng không có gì là quá đáng. Tuy người của nơi này lúc còn ở trong Ám Nhai thì cực kỳ biếng nhác hoặc cứ giả ngây ngơ ngờ nghệch thậm chí còn vứt hết hình tượng và khí độ đi, nhưng chỉ cần rời khỏi đây, bọn họ liền trở thành kẻ chỉ cần dậm chân một cái liền có thể chấn động cả một phương!! Cho dù là ông chú hai thích mặc quần cộc hay ngồi xổm ở ven đường đáng khinh nhất, cũng có thể là một kẻ nắm quyền chủ đạo kinh tế của cả một tòa thành.
Bởi, vậy, mới nói!
Người ở trong này, mười người đã có chín phết chín người không có khả năng không biết nàng là ai, duy nhất không phết một người kia là thằng nhóc mới vừa sinh.
“Ngươi.......”
Nguyên Tĩnh Nhã đến lúc này mới triệt để hiểu, kẻ mà bà đang đối mặt là loại người như thế nào. Cũng chính lúc này, Nguyên Tĩnh Nhã đã thầm ra quyết định – người này, không thể lưu!!
Lúc Nguyên Tĩnh Nhã đang muốn hỏi danh tự của Kim Dư, đám người Ám Nhai e sợ thiên hạ còn chưa đủ loạn liền cười hô hố, thậm chí còn có mấy ông đầu bếp của quán cơm còn văng đầy nước miếng lên mặt mấy tên đối diện, vui tươi hớn hở mà nói với Kim Dư:
“Ai! Ông chủ Kim cậu không biết sao! Con của vị phu nhân này chính là nhị thiếu gia đó! Còn chính xác vừa gả vào nhà không tới một năm liền khắc chết chính thê, còn vứt luôn cả đại thiếu gia! Ha ha ha ha, cậu còn nói thằng nhóc cậu không phải miệng quạ đen sao! Nói cái gì thì trúng cái đó!”
Nghe xong, Kim Dư liền lộ ra vẻ khiếp sợ cực hoàn mỹ, nhưng trong lòng y thì nở hoa như điên! GJ[81]! Chú đầu bếp không những có trù nghệ tốt lại còn có kỹ thuật tiếp lời mà không thèm để ý sắc mặt của người khác cũng tốt tột đỉnh a! Ông quyết định vài ngày nữa sẽ mang tụi Đại Bạch đến nhà của chú ăn cơm Bá Vương!!
Bất đồng với Kim Dư, Nguyên Tĩnh Nhã và vài tùy tùng đi theo bà vừa nghe liền dùng ánh mắt âm ngoan vô cùng lợi hại nhìn về phía tên đầu bếp cao lớn vạm vỡ kia, thậm chí còn có một tên trực tiếp động thủ! Dám vũ nhục chủ mẫu của hắn, nhất định phải lấy cái chết tạ tội!!
Vì thế…. Lúc tên tùy tùng phóng thẳng tới tên đầu bếp, tập thể chung quanh đều vang lên tiếng hút không khí.
Người của Nguyên Tĩnh Nhã cho rằng tiếng hút không khí này chính là đang e ngại thực lực của bọn họ. Vì thế, tuy Nguyên Tĩnh Nhã cảm thấy tên tùy tùng này có chút xúc động, nhưng cũng không đi ngăn cản. Dù sao, nếu không phải tình huống hôm nay có chút đặc thù, dám nói chuyện như vậy với bà, đó chính là chán sống!!
Bất quá, sau khi phát sinh chuyện, lại khiến đoàn người Nguyên Tĩnh Nhã có chút phản ứng không kịp, bọn họ thế nhưng lại thấy cái tên hộ vệ thợ săn cấp bảy bị một bàn tay tát bay?! Mẹ nó đây là ảo giác phải không?! Đó là thợ săn cấp bảy a! Sao lại bị người ta trực tiếp tát bay!!
Tập thể Ám Nhai vây xem chờ cái tên tùy tùng kia bị tát bay xong mới thở phào ra một cái, bên cạnh còn có mấy tên hưng phấn nói:
“Đậu má, hơn cả năm rồi chưa nhìn thấy Đầu Bếp Béo đập ruồi bọ a!! Hôm nay liếc mắt một cái, quả nhiên vẫn là cái khí phách đó!! Mẹ nó, sao năm đó ông không được xem cái cảnh tên này một tay tát bay con bò tót sừng xanh chứ? Nghe nói cái tát đó cực kỳ kinh thiên động địa quỷ khóc thần sầu a!! Bò tót sừng xanh là mãnh thú cuồng bạo cấp B+ đúng chứ?!”
“Đúng vậy đúng vậy, chậc chậc, phải nói thế nào đây ta, công hội săn bắn và công hội thám hiểm năm đó đều muốn đoạt hắn về tay để hắn làm phó hội trưởng a! Nhưng tên này lại yêu thích trù nghệ, thế là vứt luôn thư mời đảm nhiệm chức vụ để chạy tới Ám Nhai….. Chậc chậc, này cũng khí phách lắm a! Hình như thực lực của Đầu Bếp Béo trong Ám Nhai này cũng có thứ hạng lắm á? Đã lâu rồi ông mới thấy một tên không có mắt như vậy, hay là mời thêm nhiều người chút mới có thứ tốt xem…..”
......
Vì thế, nghe đoạn đối thoại quỷ dị này xong, đám người Nguyên Tĩnh Nhã liền nghẹn ngào, hoàn toàn không biết nên bày ra biểu tình gì mới thích hợp. Ngay cả ông chủ Kim vốn còn đang sung sướng thấy người gặp họa ở trong lòng cũng có chút ngốc đơ, chợt cảm thấy, mẹ nó ăn cơm Bá Vương ở Ám Nhai này không an toàn tí nào…. Y vẫn nên dùng thẻ hội viên chiết khấu bảy phần thì tốt hơn.
Mắt thấy tình thế đã sắp sửa hỗn loạn, đoàn người Nguyên Tĩnh Nhã cũng khó tiến vào cửa nhà số 138, bỗng nhiên, cửa viện mở, Kỳ boss – vốn đã được người Ám Nhai công nhận không phải lão đại thì cũng là lão nhị - mặt không đổi sắc bước ra.
Nháy mắt, thế giới thanh tĩnh .
Liếc mắt nhìn bạn cá đang nháy mắt ra hiệu với mình, Kỳ Thanh Lân cố gắng nhịn xuống, nhìn về phía Nguyên Tĩnh Nhã vẫn không nhúc nhích đang theo dõi hắn, lộ ra nụ cười tươi, dưới ánh mắt của người khác thì là hữu nghị (?), nhưng đối với Nguyên Tĩnh Nhã thì lại là trào phúng tới cực điểm, nói:
“Mẹ nhỏ, ngươi là tới đón nhị đệ sao? Sáng nay nhị đệ đến chỗ ta mắng chửi người, còn khiến ta thiếu chút nữa đã tìm chết, cho nên, chúng ta phải đánh nó một hồi. Ta nghĩ, đều là con của ngài, tuy ta không phải con ruột, nhưng ngài chắc cũng sẽ không để ý đến danh tự của tộc Kỳ Lân mà cho rằng ta sai chứ?”
Đến tận đây, đối mặt với nụ cười đầy thủ đoạn của Kỳ Thanh Lân, tâm Nguyên Tĩnh Nhã rốt cục triệt để chìm đến đáy cốc. Mà ông chủ Kim thì mặt đầy tươi vui hớn hở. GJ! Boss, bắt ả đàn bà chết tiệt kia giả bộ tiếp đi, tiếp tục giả bộ a!!
Một đám dị thú trong nhà tui nhìn cậu cậu nhìn tui, cuối cùng tập thể kêu rên trong im lặng – mẹ nó a, boss đã hoàn toàn bị ông chủ hắc hóa rồi a a a!!! Tụi nó sau này càng thảm.
Đừng tưởng ngươi chỉ cần nhàn hạ dùng chút mánh lới liền có thể bức ta vào góc chết như vậy!
“Vị tiên sinh này. Ta nghĩ ngươi đã hiểu lầm tâm tình và ý tứ của ta rồi. Vừa rồi, ta đã quá lo lắng cho con, vì thế có chút bối rối bất lực, nhưng cũng không đại biểu cho việc ta cưng chìu con đến mức không thể quản giáo nó! Chồng của ta, nói như thế nào thì cũng là trưởng tộc, mỗi ngày đều phải xử lý rất nhiều chuyện, dù ông ấy có thể gác lại vài việc để đến đây, nhưng ta cũng không muốn ông ấy vì con mà thất tín với người khác!!”
Biểu tình của Nguyên Tĩnh Nhã lúc này vừa trang trọng lại vô tư, người thấy không ngừng gật đầu, mà Kim Dư vừa thấy thì toàn thân đều nổi đầy da gà.
Giả bộ, tiếp tục giả bộ đi!
“Huống chi, có vị mẫu thân nào không yêu con của mình chứ? Cho dù ta có vô dụng như thế nào thì nghe thấy tiếng con khóc gọi, ta cũng phải nhìn thấy cho rõ ràng mới có thể minh bạch mọi chuyện! Tuy thường ngày con ta có chút kiêu ngạo, nhưng ở trên người nó chính là vinh quang của bộ tộc chúng ta, nhất định sẽ không làm ra những chuyện như tiên sinh nói!”
Nguyên Tĩnh Nhã phản kích còn ẩn ẩn lộ ra vài phần khoe khoang và uy hiếp. Đám người rảnh rỗi ở Ám Nhai đang vây xem, đám thợ săn và nhà thám hiểm đi ngang qua đều bắt đầu có chút hướng về phía bà.
Kim Dư nhìn người đàn bà ở trước mắt, không thể không cảm thán ở trong lòng, người này rất có khiếu đổi trắng thay đen. Trách không được nhà của cái tên boss kia lại bị khuấy cho thảm như vậy, chỉ sợ ngoại trừ cái tên gia chủ của bộ tộc Kỳ Lân đã tra đến không thể tra hơn kia, ả đàn bà này cũng có đóng góp không nhỏ đâu….
Nghĩ đến đây, trong lòng Kim Dư đột nhiên sinh ra một cỗ tức giận, người đàn bà này quả là không biết xấu hổ mà, ra tay ức hiếp lại chiếm hết tiện nghi người khác, còn muốn đuổi tận giết tuyệt. Nếu không phải boss nhà y mạng lớn lại đủ cường hãn, chỉ sợ sẽ không thể sống được tới lúc chạm mặt y!! Nhớ tới lần đầu tiên gặp mặt của hai người, hình như lúc đó tên kia đang trốn tránh cừu gia thì phải, cỗ tà hỏa trong lòng Kim Dư càng lúc càng không áp xuống nổi!!
Em gái mày! Dám khi dễ boss nhà ông!!
Mặc dù trong lòng đã muốn đem ả đàn bà trước mắt này ra thiên đao vạn quả, nhưng trên mặt Kim Dư lại hiện lên vẻ bừng tỉnh đại ngộ, có chút ảo não.
“A! Đúng đúng, ngài nói đúng, kỳ thật có người nào làm mẹ lại không yêu thương con mình chứ, hơn nữa, dù có là người mẹ thiện lương nhu nhược đến mấy, cũng đều sẽ vì đứa con của mình mà trở nên kiên cường, ngài nói có đúng không?”
Nghe thấy giọng điệu dường như muốn nhượng bộ của Kim Dư, Nguyên Tĩnh Nhã hừ nhẹ một tiếng, thận trọng gật đầu. Người thanh niên này vẫn còn non, không phải là đối thủ của bà!
Nguyên Tĩnh Nhã nghĩ một chút liền muốn nhấc chân đi vào căn biệt thự nhỏ tồi tàn kia, chợt nghe thấy nam tử bên cạnh lầm bầm một câu.
“Ừm, đương nhiên là tôi đang nói tới loại mẫu thân chỉ giới hạn trong mẹ ruột thôi, nếu là mẹ ghẻ, ai biết sẽ thế nào a…. Chậc chậc, mẹ ruột có thể vì con ruột của mình mà đi chỉnh chết mấy đứa con ruột của người khác, loại tình tiết này nếu xảy ra trong đại gia tộc thì nhiều a! Hình như tình tiết bình thường đều là cái loại gả vào nhà chồng chưa tới một năm thì vợ lớn chết sau đó đứa con lớn cũng mất tích luôn thì phải? Ai u uy, phu nhân ngài xem tôi này! Gần đây đang xem một bộ tiểu thuyết trên mạng, cho nên tôi không phải nói ngài đâu a! Nói như thế nào thì nói, nhìn khí độ và phong thái của ngài, tôi liền biết chắc ngài chẳng bao giờ nguyện làm tiểu nhân đâu ha! Con của ngài khẳng định là đại thiếu gia!”
Một lời nói này của Kim Dư tương đương với một cái tát hung hăng cực kỳ vang dội không chút lưu tình đánh vào mặt Nguyên Tĩnh Nhã.
Nguyên Tĩnh Nhã từ lúc đến đây tới giờ vẫn còn chưa tự giới thiệu danh tín và gia tộc của bản thân. Trong các khu dân cư bình thường, mười người trưởng thành thì đã có hết chín phẩy chín người không biết nàng là ai. Nhưng mà, nơi này lại là Ám Nhai!!
Theo phương diện nào đó, nói Ám Nhai là vương triều bí ẩn có thể khống chế toàn bộ Thủ Đô Tinh cũng không có gì là quá đáng. Tuy người của nơi này lúc còn ở trong Ám Nhai thì cực kỳ biếng nhác hoặc cứ giả ngây ngơ ngờ nghệch thậm chí còn vứt hết hình tượng và khí độ đi, nhưng chỉ cần rời khỏi đây, bọn họ liền trở thành kẻ chỉ cần dậm chân một cái liền có thể chấn động cả một phương!! Cho dù là ông chú hai thích mặc quần cộc hay ngồi xổm ở ven đường đáng khinh nhất, cũng có thể là một kẻ nắm quyền chủ đạo kinh tế của cả một tòa thành.
Bởi, vậy, mới nói!
Người ở trong này, mười người đã có chín phết chín người không có khả năng không biết nàng là ai, duy nhất không phết một người kia là thằng nhóc mới vừa sinh.
“Ngươi.......”
Nguyên Tĩnh Nhã đến lúc này mới triệt để hiểu, kẻ mà bà đang đối mặt là loại người như thế nào. Cũng chính lúc này, Nguyên Tĩnh Nhã đã thầm ra quyết định – người này, không thể lưu!!
Lúc Nguyên Tĩnh Nhã đang muốn hỏi danh tự của Kim Dư, đám người Ám Nhai e sợ thiên hạ còn chưa đủ loạn liền cười hô hố, thậm chí còn có mấy ông đầu bếp của quán cơm còn văng đầy nước miếng lên mặt mấy tên đối diện, vui tươi hớn hở mà nói với Kim Dư:
“Ai! Ông chủ Kim cậu không biết sao! Con của vị phu nhân này chính là nhị thiếu gia đó! Còn chính xác vừa gả vào nhà không tới một năm liền khắc chết chính thê, còn vứt luôn cả đại thiếu gia! Ha ha ha ha, cậu còn nói thằng nhóc cậu không phải miệng quạ đen sao! Nói cái gì thì trúng cái đó!”
Nghe xong, Kim Dư liền lộ ra vẻ khiếp sợ cực hoàn mỹ, nhưng trong lòng y thì nở hoa như điên! GJ[81]! Chú đầu bếp không những có trù nghệ tốt lại còn có kỹ thuật tiếp lời mà không thèm để ý sắc mặt của người khác cũng tốt tột đỉnh a! Ông quyết định vài ngày nữa sẽ mang tụi Đại Bạch đến nhà của chú ăn cơm Bá Vương!!
Bất đồng với Kim Dư, Nguyên Tĩnh Nhã và vài tùy tùng đi theo bà vừa nghe liền dùng ánh mắt âm ngoan vô cùng lợi hại nhìn về phía tên đầu bếp cao lớn vạm vỡ kia, thậm chí còn có một tên trực tiếp động thủ! Dám vũ nhục chủ mẫu của hắn, nhất định phải lấy cái chết tạ tội!!
Vì thế…. Lúc tên tùy tùng phóng thẳng tới tên đầu bếp, tập thể chung quanh đều vang lên tiếng hút không khí.
Người của Nguyên Tĩnh Nhã cho rằng tiếng hút không khí này chính là đang e ngại thực lực của bọn họ. Vì thế, tuy Nguyên Tĩnh Nhã cảm thấy tên tùy tùng này có chút xúc động, nhưng cũng không đi ngăn cản. Dù sao, nếu không phải tình huống hôm nay có chút đặc thù, dám nói chuyện như vậy với bà, đó chính là chán sống!!
Bất quá, sau khi phát sinh chuyện, lại khiến đoàn người Nguyên Tĩnh Nhã có chút phản ứng không kịp, bọn họ thế nhưng lại thấy cái tên hộ vệ thợ săn cấp bảy bị một bàn tay tát bay?! Mẹ nó đây là ảo giác phải không?! Đó là thợ săn cấp bảy a! Sao lại bị người ta trực tiếp tát bay!!
Tập thể Ám Nhai vây xem chờ cái tên tùy tùng kia bị tát bay xong mới thở phào ra một cái, bên cạnh còn có mấy tên hưng phấn nói:
“Đậu má, hơn cả năm rồi chưa nhìn thấy Đầu Bếp Béo đập ruồi bọ a!! Hôm nay liếc mắt một cái, quả nhiên vẫn là cái khí phách đó!! Mẹ nó, sao năm đó ông không được xem cái cảnh tên này một tay tát bay con bò tót sừng xanh chứ? Nghe nói cái tát đó cực kỳ kinh thiên động địa quỷ khóc thần sầu a!! Bò tót sừng xanh là mãnh thú cuồng bạo cấp B+ đúng chứ?!”
“Đúng vậy đúng vậy, chậc chậc, phải nói thế nào đây ta, công hội săn bắn và công hội thám hiểm năm đó đều muốn đoạt hắn về tay để hắn làm phó hội trưởng a! Nhưng tên này lại yêu thích trù nghệ, thế là vứt luôn thư mời đảm nhiệm chức vụ để chạy tới Ám Nhai….. Chậc chậc, này cũng khí phách lắm a! Hình như thực lực của Đầu Bếp Béo trong Ám Nhai này cũng có thứ hạng lắm á? Đã lâu rồi ông mới thấy một tên không có mắt như vậy, hay là mời thêm nhiều người chút mới có thứ tốt xem…..”
......
Vì thế, nghe đoạn đối thoại quỷ dị này xong, đám người Nguyên Tĩnh Nhã liền nghẹn ngào, hoàn toàn không biết nên bày ra biểu tình gì mới thích hợp. Ngay cả ông chủ Kim vốn còn đang sung sướng thấy người gặp họa ở trong lòng cũng có chút ngốc đơ, chợt cảm thấy, mẹ nó ăn cơm Bá Vương ở Ám Nhai này không an toàn tí nào…. Y vẫn nên dùng thẻ hội viên chiết khấu bảy phần thì tốt hơn.
Mắt thấy tình thế đã sắp sửa hỗn loạn, đoàn người Nguyên Tĩnh Nhã cũng khó tiến vào cửa nhà số 138, bỗng nhiên, cửa viện mở, Kỳ boss – vốn đã được người Ám Nhai công nhận không phải lão đại thì cũng là lão nhị - mặt không đổi sắc bước ra.
Nháy mắt, thế giới thanh tĩnh .
Liếc mắt nhìn bạn cá đang nháy mắt ra hiệu với mình, Kỳ Thanh Lân cố gắng nhịn xuống, nhìn về phía Nguyên Tĩnh Nhã vẫn không nhúc nhích đang theo dõi hắn, lộ ra nụ cười tươi, dưới ánh mắt của người khác thì là hữu nghị (?), nhưng đối với Nguyên Tĩnh Nhã thì lại là trào phúng tới cực điểm, nói:
“Mẹ nhỏ, ngươi là tới đón nhị đệ sao? Sáng nay nhị đệ đến chỗ ta mắng chửi người, còn khiến ta thiếu chút nữa đã tìm chết, cho nên, chúng ta phải đánh nó một hồi. Ta nghĩ, đều là con của ngài, tuy ta không phải con ruột, nhưng ngài chắc cũng sẽ không để ý đến danh tự của tộc Kỳ Lân mà cho rằng ta sai chứ?”
Đến tận đây, đối mặt với nụ cười đầy thủ đoạn của Kỳ Thanh Lân, tâm Nguyên Tĩnh Nhã rốt cục triệt để chìm đến đáy cốc. Mà ông chủ Kim thì mặt đầy tươi vui hớn hở. GJ! Boss, bắt ả đàn bà chết tiệt kia giả bộ tiếp đi, tiếp tục giả bộ a!!
Một đám dị thú trong nhà tui nhìn cậu cậu nhìn tui, cuối cùng tập thể kêu rên trong im lặng – mẹ nó a, boss đã hoàn toàn bị ông chủ hắc hóa rồi a a a!!! Tụi nó sau này càng thảm.
Danh sách chương