''Tới rồi sao?''

Bên tai nàng càng ngày càng náo nhiệt, Diệp Tư Nhàn chậm rãi mở to mắt, trước mắt là đường cái phồn hoa náo nhiệt nhất Kinh thành.

Phố dài hơn mười dặm phồn thịnh chưa từng có.

Đèn lồng đỏ sáng tỏ dọc theo đường chậm rãi lan tràn ra, như cái đuôi của con Du Long nằm một bên nhân gian.

Đường cái rộn ràng người đến người đi đông nghẹt, bên đường rao bán hàng rong, hai bên là trà lâu tửu quán, khách điếm trải dài, y phục trâm vòng.

Bên trong từng gian hàng, hàng hóa từ nam chí bắc rực rỡ muôn màu, khách hàng thương nhân chen chúc khí thế ngất trời.

Trên đường cái, có người một nhà xuất hành, có nam nam nữ nữ.

Xe ngựa cỗ kiệu tiểu gia nhà giàu, người muôn hình muôn vẻ đi tới trước mắt.

Diệp Tư Nhàn chậm rãi leo xuống ngựa, hốc mắt trong nháy mắt đỏ bừng.

''Thật náo nhiệt, thật quá náo nhiệt''

''Thiếp còn nhớ lần đầu tiên tới con đường này, chỉ là con đường có hơn một dặm, náo nhiệt thì cũng náo nhiệt, chỉ là...''

''Mười lăm năm rồi, phố dài phồn hoa mênh mông vô bờ, đường lát đá rộng rãi cũng dường như đứng không ít người, lầu các hai bên từng cái một đều cao hơn, lan can cũng đã sơn qua vài lớp hắc ín*''

*dầu hắc, dạng như nhựa đường.

''Người nhìn kìa...!''

Diệp Tư Nhàn bỗng nhiên kinh hỉ chỉ vào một góc đường nào đó.

''Điếm tiểu nhị bán mì hoành thánh đó, không phải vốn dĩ hắn gánh quầy hàng bằng đòn gánh sao? Hiện tại cũng có thể mở một nhà tiểu quán ở góc đường rồi, đi, chúng ta đi nếm thử đi?''

Diệp Tư Nhàn sửa sang lại váy áo, kéo Triệu Nguyên Cấp không nói tiếng nào chen qua đám người tìm tới đó.

Đó là tiểu quán ở góc đường, cửa hàng không lớn, bên trên treo một rèm vải phai màu đỏ sậm: Mì hoành thánh Tiểu Lưu.

Tiểu quán mặc dù không lớn, khách bên trong cũng không nhiều.

Hai phu thê điếm tiểu nhị loay hoay xoay quanh, ngoài cửa còn không ngừng có thực khách thúc giục, tiệm ăn nhỏ khí thế ngất trời, khó tìm một chỗ ngồi.

''Vị gia phu nhân này, mời ngài vào trong''

Tiểu nhị nở nụ cười thật thà mời hai người vào, ban đầu không có chỗ ngồi, đúng lúc một bàn khách nhân rời đi.

Hắn vội vàng giục dọn dẹp, mời phu thê Triệu Nguyên Cấp ngồi xuống.

''Phu nhân, đã mấy năm rồi ngài không tới''

Hiển nhiên nam nhân này làm ăn phúc hậu, còn nhớ rõ quý phụ nhân trước mắt thỉnh thoảng đến chiếu cố hắn làm ăn, nhưng còn vị gia kia cứ luôn xụ mặt đáng sợ, hắn thật không dám ân cần thăm hỏi.

''Không ngờ Tiểu Lưu lão bản cũng đã mở lên được quán ăn rồi, chúc mừng chúc mừng''

Thu lại váy xong, Diệp Tư Nhàn chân thành chúc mừng.

Nam nhân thật thà ngại ngùng sờ lên gáy, sắc mặt đen nhánh chợt đỏ lên.

''Lão bản gì chứ, hai người chúng tôi vất vả để dành được bạc, cũng chỉ đủ mở một tiểu quán như thế khổ cực kiếm chút tiền, để phu nhân ngài chê cười rồi''

''Không cười không cười''

Đôi mắt Diệp Tư Nhàn linh động, bỗng nhiên trêu chọc.

''Ngươi cũng lấy được tức phụ rồi? Lần đầu tiên tới nhà ngươi ăn mì hoành thánh, ngươi vẫn là người độc thân''

Nam nhân thật thà lần nữa đỏ bừng mặt.

''Là nữ tử của nhà bình thường, ôn nhu thiện lương tay chân chịu khó''

''Đây đều là thế đạo tốt nhất hiện nay, miễn là có tay chân giỏi giang chịu khó, nhà nhà đều sẽ giàu có, không giống vài năm trước đây, haiz''

''Năm đó thế nào?'' Diệp Tư Nhàn vô thức hỏi.

''Năm đó Kinh thành tiêu điều biết bao nhiêu, cha mẹ ta đều chết đói, hiện tại Kinh thành náo nhiệt như vậy, ta...''

Nam nhân tự cảm thấy nói hơi nhiều, trong tiệm ăn bận không tả nổi, vội vàng dứt khoát khoát tay rời đi.

Diệp Tư Nhàn cười hì hì nhìn Triệu Nguyên Cấp trước mặt.

''Phu quân đại nhân, người cảm thấy thế nào ạ?''

Triệu Nguyên Cấp ra vẻ nghiêm túc, ánh mắt liếc nhìn một vòng cuối cùng nhíu nhíu mày.

''Tạm chấp nhận được''

''Mạnh miệng'' người nào đó nhỏ giọng thì thầm một tiếng.

Trong tiệm rộn ràng, thỉnh thoảng có thể có khách nhân rời đi, có khách tiến tới.

Nhẫn nại đợi nửa khắc, một tiểu phụ nhân tay chân lanh lẹ chịu khó bưng khay thật to ra, đem hay bát mì hoành thánh đặt trước mặt hai người.

''Khách quan ngài từ từ dùng, ăn xong lại đến nữa''

Đưa mắt qua nhìn, tiểu phụ nhân tuổi chừng hai mươi, làn da trắng nõn, dáng người già dặn.

Nàng mặc y phục đỏ tươi, cột tạp dề sạch sẽ, tay áo có hơi cuốn lên, cổ tay còn sót lại bột mì, nhìn qua quả nhiên là nữ tử tài giỏi nhà bình thường.

''Đa tạ''

Khách khí cười, Diệp Tư Nhàn không kịp chờ đợi cầm lấy thìa đũa.

Bắt đầu ăn như gió cuốn.

Thấy nàng ăn ngon miệng, Triệu Nguyên Cấp nhịn không được cũng muốn nếm thử.

Lần trước đến hắn chỉ muốn biết dân chúng ăn thứ gì, lần này hắn muốn trải nghiệm cuộc sống dân chúng một chút.

Họ nói, thế đạo hiện nay tốt, dân chúng tay chân chíu khó an tâm chịu làm, nhất định có thể vững vàng thu hoạch hạnh phúc.

Họ nói, hiện tại không giống năm đó, năm đó Kinh thành tiêu điều biết bao, hiện tại Kinh thành phồn hoa cỡ nào.

Nghĩ đi nghĩ lại, Triệu Nguyên Cấp mơ hồ xuất thần.

Năm đó hắn đâu phải chưa từng ra ngoài, đều tận mắt nhìn thấy thê lương tiêu điều.

Càng là thứ tự mình trải nghiệm thì càng là khắc cốt ghi tâm, nội tâm thì càng rung động.

Để đũa xuống, Triệu Nguyên Cấp đi về phía bầu trời đêm ngoài cửa, không nhịn được mà nghĩ, nếu phụ hoàng trên trời có linh thiêng, ông ấy sẽ có cảm xúc gì? Diệp Tư Nhàn cũng không quấy rầy hắn, chỉ vào lúc mì hoành thánh sắp nguội mới cười gọi hắn quay lại, giống nương tử bên đường gọi phu quân mình ăn cơm vậy.

''Cơm sắp nguội rồi, làm thế nào cũng phải ăn cho xong, đừng lãng phí''

Bàn tay to lớn của Triệu Nguyên Cấp vuốt vuốt tóc nàng, phất tay áo trở lại chỗ ngồi, ăn như hổ đói không thừa một ngụm.

Cười tủm tỉm đưa tiền, Diệp Tư Nhàn nâng khăn giúp hắn lau sạch râu.

Lúc đang định đi ra, điếm tiểu nhị lại ra đón.

''Khách quan ngài đi thong thả, hoan nghênh lại đến''

Lần này đổi lại là Triệu Nguyên Cấp tiến đến, vỗ vỗ bờ vai rộng của nam nhân, giọng nói thuần hậu trầm thấp.

''Làm rất tốt''

''Dạ!''

Tiểu nhị chất phác gật gật đầu, cười quay người tiếp tục làm việc.

Diệp Tư Nhàn nhanh chóng kéo Triệu Nguyên Cấp rời đi: ''Chàng đừng có dọa người ta''

Triệu Nguyên Cấp cười nhạt.

''Vì cái gọi là trong bụng Tể tướng có thể chống được thuyền*, trẫm sẽ không so đo với hắn nhiều như vậy''

*miêu tả một người trượng nghĩa, nhân từ đối nhân xử thế.

Năm đó lần đầu tiên cùng Nhàn Nhàn ra ngoài, trên người hắn treo đầy hàng hóa, ánh mắt điếm tiểu nhị này nhìn hắn như tên đần.

Vì thế hắn còn đặc biệt thông cảm hời được hai đồng tiền mì hoành thánh đêm đó.

Chuyện này quả thực là vô cùng nhục, dẫn đến mỗi lần hắn tới đều muốn một chưởng vỗ chết người ta.

Cũng may...điếm tiểu này cũng xem như biết ăn nói.

''Không so đo thì tốt rồi, kỳ thật cũng không có gì hay để mà so đo''

''Dân chúng bình thường làm sao người ta biết được, làm sao tiếp xúc với một nhất quốc chi quân người đây?''

Nếu mà để điếm tiểu nhị kia biết, mì hoành thánh nhà hắn đã được Hoàng thượng nếm qua đến mấy lần, chỉ sợ không phải kinh hỉ mà là kinh hãi.

Ăn uống no đủ, toàn thân ấm áp.

Triệu Nguyên Cấp bá đạo nắm lấy tay Diệp Tư Nhàn, leo lên thành lâu cuối phố dài phồn hoa.

Thành lâu nguy nga, gió đêm gào thét.

Đứng trên cổng thành cao mười mấy trượng, Triệu Nguyên Cấp ôm người yêu vào trong ngực, nhìn qua đường phố mười dặm phồn hoa rộn ràng.

''Mười lăm năm rồi, Nhàn Nhàn''

''Thiếp biết'' hốc mắt Diệp Tư Nhàn ửng đỏ.

''Mười lăm năm này chàng tận tụy, từng thấy xuân hạ thu đông vào giờ Dần*, từng thấy trăng sáng giờ Tý**, cũng đã đi qua đại giang nam bắc''

*3h - 5h sáng

**11h đêm đến 1h sáng

''Dốc hết tâm huyết lâu như vậy, rốt cuộc đổi lấy hết thảy trước mắt''

''Không thể không nói, chàng thật sự là một Hoàng đế rất rất rất tốt đó'' cũng chỉ có Diệp Tư Nhàn dám nói như vậy.

Trong lòng Triệu Nguyên Cấp được an ủi.

''Ai cũng nói ở trên cao không khỏi rét vì lạnh, ta thì thấy ngược lại chưa hẳn''

Bên cạnh hắn từ đầu đến cuối có một người thân cận nhất, sinh con dưỡng cái cho hắn, cùng hắn cãi nhau ầm ĩ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện