Trở lại Kỳ Lân Cung, trước tiên Vương hậu triệu kiến Thái tử Hạnh Trăn đến.

''Trăn nhi''

Thấy nhi tử một thân hoa phục tiền hô hậu ủng, phong thái bất phàm vô cùng tôn quý, ý cười trên mặt Vương hậu càng sâu.

''Mau tới đây, ngồi bên cạnh mẫu thân đi''

Nắm tay nhi tử, đuổi hết người bên cạnh Hạnh Trăn đi, Vương hậu tha thiết hỏi.

''Mẫu hậu chuẩn bị lại cho một nhóm người đến cho muội muội Vân Châu của con, con có ý tưởng gì không?''

''Con có thể có ý kiến gì?''

Nhấc chân vểnh cao lên trên một bên bàn, Hạnh Trăn cà lơ phất phơ.

''Nói gì vậy? Đại Cảnh triều là một cục thịt mỡ không nhỏ, cho dù chúng ta không nuốt nổi, cũng phải kiếm được chút lợi''

''Có hỗ trợ của Đại Cảnh triều, con lo gì không thể thuận lợi đăng cơ?''

Hai mắt Vương hậu tỏa ra ánh sáng, dường như đã nhìn thấy nhi tử vinh đăng đại bảo vung tay hô to tôn vinh.

''Nhi tử đã là Thái tử, chờ lão già kia chết, con tự nhiên sẽ thuận lợi đăng cơ, không biết mẫu hậu rốt cuộc là đang lo lắng cái gì nữa, còn muốn thò tay tới Đại Cảnh triều''

Hạnh Trăn rất không kiên nhẫn.

Đại Cảnh triều là khúc xương cứng, làm không cẩn thận sẽ rắc rối ập xuống đầu.

Ngay từ đầu hắn đã không tán thành có cái gì tới lui với Đại Cảnh triều rồi, Hoàng đế Triệu Nguyên Cấp mới đăng cơ kia cũng không phải dễ trêu, sớm đã không phải lụi bại vô dụng như lão Hoàng đế của nhiều năm trước.

''Lo lắng cái gì?'' Vương hậu kinh ngạc nhìn chằm chằm nhi tử, trong mắt là không tin nổi.

''Lỵ quý phi sắp leo lên đầu mẫu hậu ngồi, con không thấy sao? Hạnh Việt con của cô ta lại vừa được phụ vương con nuông chiều vừa yêu thích''

''Mẫu phi bí mật nhận được tin tức, nói Lỵ quý phi đó không chỉ một lần bóng gió ra vẻ ở chỗ phụ vương con, kêu phụ vương con phế bỏ con, để con của cô ta làm Thái tử!''

Hai mắt Vương hậu bốc lên sự lạnh lẽo như rắn độc, ngực kịch liệt chập trùng.

''Thì sao? Phụ vương nhiều năm tin trọng mẫu thân, chẳng lẽ còn nghe Lỵ quý phi nói hươu nói vượn?!''

Đôi mắt hẹp dài có chút nheo lại, đôi mắt Hạnh Trăn tàn độc.

''Con thì biết cái gì?!''

Hai tay giơ lên cao, hận không thể một bạt tay thức tỉnh nhi tử, nhưng cuối cùng Vương hậu không nỡ, nghiến răng nghiến lợi nói.

''Tình huống nhà ngoại tổ của con, con cũng không phải là không biết, con cháu từng đứa đều không được việc gì, tất cả đều nhờ ngoại tổ phụ của con chống đỡ, hai năm nay thân thể ông ấy lại kém hơn, nói không ngừng ngày nào đó một mạng quy thiên, đến lúc đó nhà ngoại của con không ai chống đỡ được''

Tận tình khuyên bảo thuyết phục, Vương hậu nắm vai nhi tử lung lay.

''Đến lúc đó mẫu hậu không còn chỗ dựa, Lỵ quý phi đó, phụ huynh của cô ta đều là tâm phúc của phụ vương con, thế lực gia tộc phát triển không ngừng, thay thế mẹ con chúng ta còn không phải ở trong tầm tay sao?''

''Trăn nhi, con cho rằng mẫu thân muốn đi đụng vào Đại Cảnh triều xúi quẩy đó sao? Nhưng mẫu hậu không còn cách nào, một khi rơi vào tay Lỵ quý phi, hai chúng ta cộng thêm trăm miệng toàn tộc chết cũng không biết chết thế nào!''

Sự yên lặng lâu dài qua đi, Hạnh Trăn tàn độc nheo mắt.

''Mẫu hậu yên tâm, có nhi tử ở đây, không ai động được mẹ con chúng ta''

So về hung ác, trên đời này còn có ai hung ác hơn mình đâu? Lỵ quý phi? Hạnh Việt? Chỉ sợ ngay nửa phần của mình cũng không bằng.

''Nếu mẫu hậu cảm thấy lôi kéo Đại Cảnh triều là hữu dụng, vậy người tự đi đi, nhi tử không tiện nhúng tay vào''

''Nhớ kỹ, mọi thứ không nên cưỡng cầu, Đại Cảnh triều không dễ chọc vào đâu''

Thái tử Hạnh Trăn lớn lên từ nhỏ trong nước sôi lửa bỏng, sớm đã được chứng kiến thủ đoạn độc ác muôn hình muôn vẻ.

Người nào có thể chọc, người nào không, hắn rất rõ ràng.

Tựa như hắn biết phụ vương tuyệt đối không ngu ngốc như vẻ bề ngoài vậy, Hoàng đế Đại Cảnh triều hòa thân khách khí càng là miệng nam mô bụng bồ dao găm.

''À phải rồi mẫu hậu'' Hạnh Trăn đột nhiên nhớ tới một chuyện.

''Kim đan lần trước con dâng đến, phụ vương uống được không?''

''Phụ vương con dường như rất thích'' Vương hậu cười.

Hai mẹ con lại nói chút chuyện khác rồi mới giải tán.

Đợi Hạnh Trăn rời đi, Vương hậu phái người mời Lạc phi tới.

''Lạc phi muội muội gần đây khỏe chứ?''

Ngồi trên ghế Kỳ Lân cao cao, Vương hậu một thân áo gấm sóng nước lấp loáng, đội Kỳ Lân quan chói lóa mắt, uy nghiêm tôn vinh khiến người khác không dám nhìn thẳng.

Lạc phi quỳ trên đất cẩn thận dập đầu.

''Hồi nương nương, nhận được chiếu cố của Vương hậu nương nương, mọi chuyện nô tỳ đều tốt''

''Haha...'' Vương hậu cười sang sảng, phất tay cho người đỡ Lạc phi dậy, còn cho ngồi.

''Muội muội không cần phải khách khí, con gái của muội đại diện Khố Nạp đi hòa thân, Bệ hạ cũng đã phong cho muội phi vị, về sau muội chính là Đại phi chính thức của Khố Nạp Vương, không cần tự xưng nô tỳ nữa''

''Đa tạ Vương hậu nương nương, bất kể là thân phận gì, trước mặt nương nương, nô tỳ nguyện vĩnh viễn hầu hạ người an khang''

''Muội muội thật biết nói chuyện''

Vương hậu hết sức hài lòng với sự hèn mọn của bà.

Trước trước sau sau hàn huyên một hồi, Vương hậu nói rõ ý đồ triệu kiến của bà ta.

''Công chúa gửi thư nói nhớ nhà và phụ mẫu, bổn cung chuẩn bị cho thêm một số người qua với Công chúa, đặc biệt đến hỏi muội muội một chút, muội có thứ thì muốn mang kèm đi không?''

Nói đến nữ nhi, hốc mắt Lạc phi trong nháy mắt đỏ lên, nhanh chóng miễn cưỡng nén lại.

''Vương hậu nương nương hậu đức nhân từ, tự sẽ chuẩn bị tốt mọi thứ, nô tỳ không có gì để nói, chỉ có viết một lá thư''

Lạc phi vốn từng là nô tỳ hầu hạ bút mực, biết chữ biết viết.

''Không còn gì khác sao?'' Vương hậu thăm dò.

''Không có, chỉ cái này thôi đã làm phiền nương nương rồi'' Lạc phi âm thầm cắn răng.

Lại tặng người qua.

Vương hậu đưa người qua thì có gì tốt, đáng thương cho nữ nhi của bà lẻ loi một mình tha hương nơi đất khách quê người, vẫn không thoát khỏi khống chế của Vương hậu.

Nghĩ tới nghĩ lui, Lạc phi càng run rẩy trong lòng.

''Được thôi, vậy muội trở về mau đưa thư nhà của muội tới, đêm nay bổn cung sắp xếp cho người xuất phát'' Vương hậu cười không ngớt.

''Dạ'' Lạc phi thấp thỏm quỳ xuống đất dập đầu.

Trở lại nơi ở, bà ôm ngực khóc một trận, nâng bút cả buổi không viết được một chữ.

Qua một buổi, trên giấy ố vàng chỉ rơi xuống một câu.

''Nữ nhi của ta, ở tha hương nhất định phải bảo trọng, Vương hậu đối với mẫu phi ân trọng như núi, con không cần bận tâm''

Một câu ngắn ngủi, nói không hết chua xót khổ sở trong lòng.

Đêm đó, phong thư được đưa tới Kỳ Lân Cung, Vương hậu gấp gáp mở ra xem, sau đó hài lòng khéo phong thư lại.

''Coi như ba mẹ con bọn họ hiểu chuyện''

Nghĩ đi nghĩ lại, lại không khỏi chua xót trong lòng.

''Chẳng qua là một tỳ nữ, cộng thêm hai tiểu tiện chủng mà thôi, nếu là trước kia, bổn cung cũng sẽ không nhìn tới nhiều''

''Hiện tại...'' bà thở dài.

''Bổn cung chung quy không bằng trước kia''

...

Vương hậu cũng không đưa nhiều người, chỉ có một nữ quan, hai tỳ nữ, cộng thêm chút trái cây bánh ngọt sản vật của Khố Nạp.

Nửa tháng sau.

Trận đông tuyết thứ hay ở Kinh thành Đại Cảnh triều bay xuống nhân gian.

Đứng dưới hiên Vong Nam Uyển, bọc áo choàng lông chồn thật dày, Vân Châu tham luyến nhìn ngắm gió tuyết đầy trời.

''Nương nương''

Ca Na vui mừng hớn hở từ bên ngoài đi tới, đi theo phía sau là các nô bộc sai vặt, xách túi lớn túi nhỏ đi tới trước mặt.

''Chuyện gì?'' Vân Châu tức giận.

Ca Na không thèm để ý, chỉ hếch lỗ mũi lên dương dương đắc ý.

''Vương hậu nương nương biết người nhớ nhà sốt ruột, đặc biệt phái ba tỷ muội nữa tới bồi người, Ca Cơ cô cô, Ca Mẫn tỷ tỷ và Ca Nhã muội muội''

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện