Các phi tần toại nguyện có cơ hội hầu hạ Hoàng thượng, nhưng từng người lại đau khổ không tả nổi.

Chưa đến một tháng, có bệnh có bị thương, tóm lại, mọi người rất ăn ý, mất đi hứng thú với chuyện hầu hạ Hoàng thượng.

Mà đúng lúc này, trong cung đột nhiên truyền ra tin tức.

''Hàn tài tử bệnh nặng qua đời''

Lần cuối cùng Hàn tài tử xuất hiện trước mặt mọi người còn là lúc Trung thu yến.

Lúc ấy nàng nôn mửa trên yến hội, còn có người hoài nghi nàng mang thai, về sau Hoàng thượng bắt đầu sủng hạnh hậu cung, các nàng cũng không để ý nữa.

Lúc này đã là tháng mười, các phi tần chỉ mơ hồ nghe nói là nàng nhiễm bệnh, còn xa xa nghe thấy được mùi thuốc tràn ngập Minh Khê Hiên.

Minh Khê Hiên vốn gần lãnh cung, cộng thêm Hàn tài tử có vẻ bệnh tật xúi quẩy, ai không có việc gì thì sẽ không tới gần.

Vả lại gần đây bận tranh sủng, Hàn tài tử bị xem nhẹ.

Không ngờ lần nữa nghe được tin tức thì nàng đã đi rồi.

Chung quy là người sống sờ sờ đã không còn, nhất thời không khí trong cung tĩnh mịch.

Mùng một tháng mười, Diệp Tư Nhàn triệu tập tất cả phi tần đến Trữ Tú Cung, giải thích bệnh tình của Hàn tài tử một lần.

''Nói là tỳ vị bất hòa, sinh ra mụn độc, lúc Trung thu đã rất nghiêm trọng rồi, tiếp đó bổn cung cho người tới xem, ngay cả một ngụm nước nàng ấy cũng không uống''

''Bệnh này dễ truyền nhiễm, cũng không cần thủ linh, mọi người thành tâm thì linh, Hàn tài tử nhất định sẽ cảm nhận được''

''Về phần di thể, Nội vụ phủ đã đưa ra ngoài cung chôn, phòng của nàng ấy cũng phải dùng hùng hoàng* với rượu mạnh để dọn dẹp, cung nữ thái giám từng hầu hạ cũng dời đi, các ngươi không có việc gì thì không được chạy lung tung''

*khoáng vật có màu vàng dùng làm thuốc, giải độc.

''Dạ!''

Đám người nghĩ mà sợ, sau đó vẫn vuốt mông ngựa tán thưởng.

''Quý phi nương nương quả nhiên lòng dạ bao la, ngay cả một Tài tử nhỏ bé cũng nguyện ý chu toàn thỏa đáng''

Người nói là Tưởng tài tử.

Sau đả kích một tháng trước, nàng ta như biến thành người khác, không có khiêu khích, trong mắt chỉ còn nịnh bợ.

''Lòng dạ bao la hay không bao la, bổn cung cũng không để ý, ngược lại là các ngươi, nếu thân thể ai không thoải mái thì nhất định phải sớm nói rõ''

Làm bộ châm biếm, Diệp Tư Nhàn khoát khoát tay cho người giải tán.

Sau khi tất cả mọi người rời đi, Diệp Tư Nhàn trở lại nội điện nhàn nhã lật sách.

''Nương nương, mọi chuyện đã làm thỏa đáng, Hàn tài tử và tỳ nữ của nàng ấy đã xuất cung, Thị vệ họ Tôn kia cũng bị trục xuất khỏi Hoàng cung''

''Bọn họ nhất định sẽ không phụ lại kỳ vọng của nương nương''

''Chỉ mong là vậy''

Diệp Tư Nhàn thở dài.

Lúc ấy, tất cả phi tần hậu cung đều tranh nhau muốn đi thị tẩm, hậu cung tranh đấu khí thế ngất trời.

Còn Minh Khê Các vắng vẻ thì trừ hoang vu vẫn là hoang vu.

Lúc canh ba nửa đêm, Diệp Tư Nhàn đích thân đến cử, đưa độc dược đến bên miệng Hàn tài tử.

Nữ tử kia cương nghị quả cảm như vậy, nàng tình nguyện chết, cũng không muốn phá hủy hài tử để ở lại trong cung.

Nàng nói, trước kia cảm thấy các nương nương trong cung phú quý ngập trời, hẳn là ai cũng đắc ý.

Nhưng đến rồi mới phát hiện nơi này chỉ là một cái lồng giam.

Trong lồng tơ vàng nuôi rất nhiều chim Hoàng Yến cẩm y ngọc thực nhưng không có bất kỳ tự do gì.

''Nương nương, tần thiếp chịu đủ rồi''

''Tần thiếp tình nguyện tới vùng đồng ruộng đi cày, cũng không nguyện cố gắng chịu đựng nữa''

''Tần thiếp thà rằng ăn thức ăn khô khốc như trấu, cũng không muốn tiếp tục sống cuộc đời thế này!''

Hàn tài tử vô cùng dứt khoát.

Dâng độc dược lên, trước khi nàng uống, cảm kích nhìn Diệp Tư Nhàn.

''Người trạch tâm nhân hậu, cho dù chúng tần thiếp có sủng ái hay không, có dòng dõi hay không, Nội vụ phủ cũng không dám tùy ý bắt nạt chúng tần thiếp, cắt xén đồ''

''Sau khi tần thiếp chết, nhất định ở trên trời phù hộ nương nương sống lâu trăm tuổi''

Còn chưa dứt lời, uống một hơi cạn sạch Hạc Đỉnh Hồng.

Vẫn là giả chết như nhau, vẫn là dùng thi thể tù nhân Thận hình ti để ngụy trang như nhau, vẫn là bí mật xuất cung như nhau, thay tên đổi họ.

Hôm đó trở về, Diệp Tư Nhàn nhìn chằm chằm hai bình độc dược trong khay, suy nghĩ xuất thần.

Một lọ viết là Hạc Đỉnh Hồng, một lọ viết là Tàng Công Hoa.

Hạc Đỉnh Hồng lấy mạng được uống cạn sạch, Tàng Công Hoa nạo thai lại không chút vơi đi.

Viên Nguyệt cẩn thận thu lại bình sứ nhỏ màu ngà sữa, cười nhạt.

''Thăm dò này của nương nương thật khiến người ta khó hiểu''

''Bên trong Hạc Đỉnh Hồng là thuốc chết giả, trong bình Tàng Công Hoa lại là Hạc Đỉnh Hồng thật''

''Đúng vậy''

Diệp Tư Nhàn rót một chén trà nguội.

''Nếu nàng ta muốn phá bỏ hài tử để ở lại trong cung, vậy cho thấy rõ nàng ta là nữ nhân lòng dạ rắn rết tham luyến phú quý, ta cũng không cần cứu nàng ta, trực tiếp đưa nàng ta lên đường''

''Nếu cận kề cái chết mà nàng ta cũng không chịu ở lại, ta ngược lại muốn cho nàng ta tự do''

Cho nê Hàn tài tử có thể đào thoát một mạng.

Lần này Diệp Tư Nhàn không tự mình ra mặt, chỉ giao cho Lộ Bảo.

Trước trận tuyết rơi đầu đông, Lộ Bảo trở về bẩm báo.

''Hàn tài tử và Tôn thị vệ đã gặp nhau, họ mang theo lộ phí và lão nương đi về phía nam''

''Rốt cuộc trì hoãn mấy ngày nay, dường như lão nương của Tôn thị vệ đã ốm chết, lúc xuất phát lần nữa chỉ còn hai người họ''

''Vậy là được rồi''

''Muốn tự do thì phải cao chạy xa bay, phải suốt đời không được vào Kinh''

Từ đó, chuyện của Hàn tài tử kết thúc, đồng thời nhiệt tranh sủng trong cung cũng tản đi.

Triệu Nguyên Cấp giày vò các cung phi một lần, khiến người gặp người sợ, rốt cuộc thỏa mãn, quay về Trữ Tú Cung.

Lúc này đã tới gần Đông Nguyệt*

*tháng 12 dương, tháng 11 âm lịch

Mây đen như chì trên nóc nhà, lúc nào cũng có thể rơi xuống một trận bạo tuyết.

Hai Đế phi ngồi dưới cửa sổ thủy tinh, gần lò lửa đỏ pha trà đánh cờ, cười cười nói nói.

''Người cần gì phải thô bạo như vậy, dù sao cũng là phi thiếp tự người nạp vào cửa mà!'' Diệp Tư Nhàn trêu ghẹo.

''Các nàng ấy không một ai là do trẫm chọn, đều là gia tộc bọn họ trăm phương ngàn kế đưa họ tới, cái này không liên quan gì tới trẫm''

Diệp Tư Nhàn lườm hắn một cái, trong lòng không khỏi ngọt ngào.

''Vậy còn tạm được''

''Nếu không sinh sự thì tạm thời cứ giữ lại, tránh người ta còn nói thiếp đố kỵ, nói thiếp hồng nhan ngộ quốc, mê hoặc Hoàng thượng''

Triệu Nguyên Cấp cũng không thèm để ý mấy chuyện này, chỉ chậm rãi lật sách, uống trà thơm.

Thời gian nhàn nhã luôn dễ bị cắt ngang.

Chén trà của Triệu Nguyên Cấp còn chưa uống xong thì nghe Phùng An Hoài tiến đến bẩm báo.

''Hoàng thượng, Quý phi nương nương, Công chúa Vân Châu tiến cung cầu kiến''

Hai người đều sững sờ.

''Nàng ấy đến làm gì?'' Diệp Tư Nhàn ngạc nhiên.

''Cho nàng ấy vào đi'' Triệu Nguyên Cấp cố gắng tự trấn định.

Sắc mặt Khố Nhĩ Vân Châu lo lắng chờ bên ngoài, nghe thấy truyền triệu, nàng lập tức bước bội đến.

Vừa vào cửa liền quỳ thẳng xuống.

''Tham kiến Hoàng thượng, Quý phi nương nương''

''Bình thân'' Triệu Nguyên Cấp ngồi nghiêm chỉnh, Diệp Tư Nhàn gọi người dời ghế dâng trà.

Sau khi ngồi xuống, Vân Châu mở miệng không kịp đợi.

''Phụ vương thần phụ gửi thư nói, ông ấy nhận được tin, Đại Cảnh triều không tín nhiệm Khố Nạp, chẳng những ngược đãi nô bộc, còn đề phòng họ như phòng tặc, phụ vương thần phụ muốn thần phụ đích thân tới tìm Hoàng thượng thưa lại''

''Phụ vương còn nói, nếu như không nhận được thư nhà định kỳ, thì xem như Công chúa gặp nạn, chủ tớ bị gϊếŧ hại''

Vân Châu cúi đầu, trên gương mặt trắng nõn gần như muốn nhỏ ra máu.

''Ngược đãi?''

Triệu Nguyên Cấp buồn bực, nhìn về phía Diệp Tư Nhàn.

''Nơi hầu hạ khác nhau mà thôi, sao có thể là ngược đãi, khẩu khí của phụ hoàng ngươi quả là rất lớn'' Diệp Tư Nhàn cười lạnh.

''Ngụy tạo thư nhà không phải rất đơn giản sao? Bắt chước bút tích của Đại Cảnh triều được mà''

''Không được'' Vân Châu gấp đến độ muốn khóc.

''Phải dùng tiếng Khố Nạp, vả lại thư nhà của mỗi người cũng không giống nhau, thần phụ cũng không biết họ sẽ viết cái gì nữa?''

Thứ như thư nhà, có phải tự tay viết hay không thì đúng là rất dễ bại lộ, cũng không thể thăm hỏi vớ vẩn như chó mèo ven đường.

''Cái này khó rồi'' Diệp Tư Nhàn ngước mặt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện